Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 85

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Ngoại Truyện 
"Ục ục. . . . . ."
Bốn giờ chiều, Mộ Dung Trần khép tài liệu trên tay lại, vuốt ve mi tâm của mình, đè xuống phím hands-free.
"A Trần, gần đây các con đang bận rộn gì?" Là Thái Chi Lan – mẹ anh.
"Mẹ, có chuyện gì không?" Mộ Dung Trần kéo lỏng cà vạt ở cổ áo xuống rồi đáp. Mấy ngày nay anh đang bận muốn tham gia vào đề án quảng bá công ty sang thị trường Hongkong, nên bữa tối anh liên tục làm thêm. Hơn nữa cái việc đánh giá và kiểm tra đề án không thể tách ra giao cho người khác, nếu để cho chị dâu cả biết anh cả lại đang âm thầm muốn thu mua Thương thị, nhất định sẽ trở mặt với anh ấy.
Ở trước mặt mọi người chị dâu cả là cô gái dịu dàng động lòng người, chưa bao giờ tham dự vào chuyện của công ty. Nhưng nếu như chuyện đó liên quan đến chồng của mình, thì một chuyện nhỏ cũng chưa thoát khỏi lòng bàn tay, nhất là chuyện này còn liên quan đến cả ba của cô, cô phải đứng ở bên nào? Chữ Hiếu và tình yêu, phải chọn bên nào đây?
"Con còn không biết chuyện gì sao? Đã bao lâu rồi con và Tình Tình chưa về nhà ăn cơm hả?" Thái Chi Lan không nhịn được mà lên tiếng trách con trai. Đã hơn nửa tháng qua bà chưa được gặp con trai và con dâu rồi
Kể từ sau khi Tình Tình đi ra ngoài làm việc, bọn họ dời về một căn nhà trong nội ô sinh sống, sau đó dĩ nhiên danh chánh ngôn thuận chuồng khỏi nhà, bỏ qua một số điều lệ của nhà Mộ Dung
"Mẹ, con là người bận rộn, chuyện này không phải không biết. Làm sao mẹ lại hỏi con chuyện bao lâu rồi con chưa trở về?" Mộ Dung Trần xoay Pu't máy trên tay. Lúc nào mẹ anh cũng quan tâm đến anh như thế? Còn không bằng quan tâm anh cả thêm một chút, chị dâu cả sắp sinh rồi? Anh lại loay hoay như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi?
"Anh cả của con xuất ngoại rồi, con và Tình Tình lại vừa từ nước ngoài về."
"Mẹ, con thấy hay đợi Tình Tình tan việc rồi, con đi đón cô ấy, có gì nữa trở về nói được không?" Đúng là cũng lâu lắm rồi bọn họ không gặp Tiểu Ma Vương rồi. Suy nghĩ một chút cũng thật sự là hổ thẹn khi làm cha mẹ!
Thật vất vả mới có thể đuổi được Thái Chi Lan đi, sau khi Mộ Dung Trần cúp điện thoại di động lên gọi một dãy số mà anh đã thuộc ngầm lòng.
Tập đoàn lớn của nhà Mộ Dung nắm trong tay cả thị trường công nghiệp, nông nghiệp và tiền tệ, quyền thế ngập trời, Tình Tình muốn tìm việc làm là một việc đơn giản, nhưng muốn chân chính đi làm, không để cho người ta biết cô là con dâu nhà Mộ Dung thì có chút khó khăn.
Thật may là Mộ Dung Trần không biết từ nơi nào đã lấy danh tiếng của nhà Mộ Dung lập một công ty con chuyên về thiết kế cho cô.
Dù sao trong công ty cũng không có ai biết cô là con dâu của nhà Mộ Dung, cô vui vẻ mà ở đây vừa học tập vừa làm việc. Mặc dù trong việc làm của cô đã có Mộ Dung Trần trải thảm đỏ, nhưng cô cũng cảm thấy mình thiếu sót rất nhiều, vì vậy cố gắng vừa làm việc, vừa học hỏi những người khác.
Hiện tại còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện này?
Kể từ sau ngày phỏng vấn thứ hai, Tình Tình liền bắt đầu làm việc ở trong phòng thiết kế của công ty Hoành Cơ.
Công việc và hoàn cảnh của công ty rất tốt, các đồng nghiệp cũng gần gũi và hòa đồng, mọi người phát hiện mặc dù cô gái xinh đẹp này là người mới, mặc dù không có quá nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng lại không giống như trong truyền thuyết “Đi bộ từ trên trời giáng xuống”, cô chăm chỉ học giỏi, khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của tiền bối, cộng thêm sự thông minh, là người biết trước biết sau, mỗi ngày đều cố gắng làm hết các công việc
Cũng không lâu lắm, những ánh mắt đầy thành kiến với ma mới, luôn chú ý soi mói dần biến mất.
Bên trong phòng thiết kế có rất nhiều nhân tài, công việc được hoàn thành rất nhanh, cũng không thường bận rộn, nhưng vẫn mặc những bộ đồ công sở, dù ở văn phòng thiết kế, liên lạc với khách hàng, xác định những nơi cần sửa chữa. . . . . . Thỉnh thoảng còn có thể chạy đến công trình để kiểm tra, nhưng tất cả những thứ này khiến Tình Tình cảm thấy thích thú, cô có cảm giác như mình được sống ở một thế giới khác
Khoảng hơn bốn giờ chiều, các đồng nghiệp tụ lại bàn trà, mọi người thích tụ tại phòng giải khát cùng nhau uống tách cà phê, rồi cùng những đồng nghiệp của các phòng ban khác nói chuyện phiến, thời gian này công ty cũng cung cấp ít điểm tâm nhẹ, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Vậy mà đề tài không có gì hơn chuyện hào Môn, danh môn, công tử, trai đẹp. . . . . . Mặc dù ngàn lần nhắc đến, tầng tầng lớp lớp, cẩu huyết tung tóe, nhưng vẫn là sự thú vị trong lòng người.
Một cô gái ở bộ phận tiêu thụ, lên tiếng hỏi: "Các chị em có nghe nói chưa, những chuyện đã xảy ra gần đây ở nhà Mộ Dung, đặc sắc vạn phần, kịch tình lại trầm bổng phập phồng, không ngờ, quả thật có thể làm thành giai thoại lớn."
Tiểu Lăng đang công tác ở bộ phận tài vụ sùng bái phụ họa: "Không sai! Không sai! Nghe nói thiếu gia Khiêm và tiểu thư của nhà họ Phó đã tái hợp, hơn nữa thiếu gia Khiêm đã đánh bại được thiếu gia nhà họ Đường, khiến bách hóa Ngôi Sao thành công trở lại thị trường. Thật là không nhìn ra nha! Đáng tiếc sau khi ly hôn rốt cuộc lại là tình cũ tái hợp, chúng ta cũng chẳng có nữa điểm cơ hội."
COCO của bộ phận hành chính xem thường mà nói: "Đó không phải lỗi của thiếu gia Khiêm, đại BOSS của chúng ta là nhà Mộ Dung, tương lai tất cả của nhà Mộ Dung, đều có thể thu được trong túi? Nhưng cũng đã kết hôn rồi. Hiện tại nhà Mộ Dung chỉ còn lại thiếu gia Đường– một hoa hoa công tử mà thôi, Tiểu Lăng, cậu có hứng thú hay không?"
Tiểu Lăng nghe mà gật đầu lia lịa, "Nói rất đúng, mặc dù thiếu gia Đường đào hoa, nhưng rất đẹp trai, có thể gả cho anh ta, nhưng vì giấc mộng cô gái lọ lem này tôi sẽ theo đuổi!"
Chị Thanh tốt bụng gật đầu, "Tỉnh ngộ đi, tôi nghe thư ký của thiếu gia Đường nói mặc dù thiếu gia Đường rất phong lưu, nhưng máu lạnh vô tình, mặc dù tình sử truyền ra ngoài rất nhiều, nhưng thật ra là không có cảm giác đối với phụ nữ, tôi nghĩ mộng nên tĩnh dậy rồi, ngẫm lại đi, chân trời này, khắp nơi đều có tổng giám đốc, cần gì yêu đơn phương một người đàn ông nhà Mộ Dung? Trừ đàn ông nhà Mộ Dung ra, cả Singapore vẫn còn có Âu Thánh Nguyên – một tổng giám đốc chuyên về tài chính, nghe nói cũng chưa có kết hôn! Anh ta là bạn thân của Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn Mộ Dung, thường đến Tổng Công Ty chơi, có cơ hội gặp được thì không nên bỏ qua!"
Allan chuyên hậu cần xem thường nói: "Hứ, xem nhiều truyện ngôn tình quá mà hư! Tôi thì ngược lại rất muốn tìm hiểu về những người đàn ông có tư chất ưu tú, thí dụ như như anh em nhà Mộ Dung, công tử Chấn ..., Đại Luật sư Âu á. . . . . ." "Nhưng đừng có mộng nhiều, bên ngoài sớm đã có nhiều lời đồn đãi, mặc dù mấy vị công tử kia không có kết hôn, nhưng đã đính hôn. . . . . ."
"Mẹ kiếp! Thế nào mà trai đẹp toàn tìm được Cô bé lọ lem rồi hết vậy, hay họ bị công chúa đặt trước rồi, còn có người nào dành cho gái ế như chúng ta không?"
Một đám các cô gái rối rít than mình là phận hồng nhan không gặp thời.
"Đính hôn mà thôi, cũng không phải là đã kết hôn, sợ cái gì?"
"Chẳng lẽ cô muốn làm tiểu tam hay sao? Nếu quả như phải làm Tiểu Tam, tôi muốn làm tiểu tam của Mộ Dung tứ thiếu, nghe nói anh ta rất chiều vợ của mình. Tin tưởng làm người tình sẽ không tồi? Tình Tình, cô nói xem có đúng không?"
Những thứ lộn xộn này, lung tung, bát quái, khiến Tình Tình nghe mà buồn cười, nhưng bị gọi đến tên lại lo lắng. Hơn nữa, nếu như họ phát hiện, cô chính là con dâu Tư của nhà Mộ Dung, người mà bọn họ vẫn đang nhắc đến thì bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?
Thật không nghĩ tới, ông xã của cô thật đúng là hàng được người ta ưa chuộng! Kết hôn rồi vẫn khiến nhiều cô gái thương nhớ!
"Đúng vậy, Tình Tình, cậu có ý khiến gì về mấy vị thiếu gia nhà Mộ Dung không?"
"Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại trước." Tình Tình lúng túng không biết phải trả lời thế nào, tiếng điện thoại vừa vang lên, hoàn hảo giúp cô giải vây.
Cô cũng chẳng biết nói sao? Chẳng lẽ nói với nhóm phụ nữ kia rằng đó là gia đình của cô!
"Tình Tình thật kỳ quái, chưa bao giờ thấy cô ấy thảo luận đề tài đó cùng chúng ta!"
"Đúng vậy! Mà hình như tớ nghe mọi người nói cô ấy đã kết hôn rồi!"
"Không phải đâu? Sớm như vậy sao?"
"Tại sao tớ lại có cảm giác Tình Tình rất giống một người?"
"Ai vậy?"
Tình Tình rời phòng nghỉ trưa, bước nhanh qua phòng làm việc, chạy đến thang máy nhận điện thoại.
"Sao lâu như thế mới nhận, rất bận sao?" Người vừa gọi lại là người mà nhóm phụ nữ kia vừa thảo luận và cũng là ông xã của cô.
"Không phải, sao anh lại gọi đến đây?" Bình thường anh thường canh giờ cô sắp tan tầm mới gọi đến, bảo cô đợi anh đến đón cô, bây giờ, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm kia mà.
"Nhớ em nên gọi đến! Em không nhớ anh sao?"
"Mới không có!" Tình Tình liếc mắt nhìn một đám phụ nữ đang ngồi trò chuyện trong phòng nghỉ, "Không có chuyện gì thì đợi đến lúc em tan sở rồi nói được không?"
"Không được!" Thật là nói giỡn. Mặc dù bình thường anh rất tôn trọng cô, sẽ không gọi điện thoại quấy rầy cô khi cô đang làm việc, nhưng anh khó khăn dành ít thời gian gọi, thế mà cô nói hơn ba câu liền muốn cúp máy, có thể rất quá đáng hay không?
"Mộ Dung Trần, em lười nghe anh nói dối, em muốn đi làm việc!" Hai cô gái thuộc bộ phận tiêu thụ đang đi về phía cô, theo trình độ cập nhật thông tin của bọn họ, thấy cô chạy ra bên ngoài lén lút nghe điện thoại, nhất định sẽ hỏi tới cùng!
"Em dám treo điện thoại của anh thử xem, anh sẽ đến tận công ty tìm em." Thiệt là, để cho cô đi làm là quá lãng phí, ban ngày không thấy được còn chưa tính, buổi tối thậm chí đôi khi cô còn tan làm muộn hơn anh, tiếp tục như vậy còn làm cái gì nữa? Anh phải suy nghĩ biện pháp thu phục cô mới được.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Được rồi, Tình Tình nhận thua! Người đàn ông này không có chuyện gì làm không được cả, nếu như để anh đến công ty tìm cô, thì xem như cô xong đời! Về sau sẽ không có chỗ nào nhận cô làm nữa!
"Tối nay chúng ta về nhà ăn cơm! Bây giờ anh sẽ đi qua đón em, chừng mười phút sau sẽ có mặt dưới công ty em, nếu như không muốn cho anh tự mình lên bắt em, vậy thì ngoan đi xuống." Đã ngồi lên xe, tay vẫn cầm điện thoại, chuẩn bị đi rước vợ về.
"Em còn chưa hết giờ làm việc. . . . . ." Tình Tình chưa nói xong thì điện thoại chỉ còn lại những tiếng tút tút dài. Ông xã nhà cô nói chuyện gì cũng đơn giản thế, tại sao chỉ một công việc thôi mà cô bị uy hiếp nhiều vậy?.
Ngoài mặt giả bộ làm người tốt, nói đến như thế nào cũng chẳng ai ủng hộ cô, vụng trộm mất hứng, chắc anh sẽ đến ngay, thật là đáng ૮ɦếƭ mà!
"Tình Tình, ai gọi đến thế, sao có vẻ lo lắng vậy?" Chị Thanh không có ý tốt hỏi.
"Không có gì, em phải về nhà, nhà em có chút chuyện ạ!" Tình Tình giơ điện thoại di động lên, nói một cách vô lực
"Trong nhà cô có chuyện phải về, thì đi báo với quản lí một tiếng." Theo sau chính là COCO không thèm để ý mà nói.
"Ừm!" Tình Tình chỉ đáp một tiếng, không làm như thế thì phải làm như thế nào?
"Tình Tình, trong nhà có việc thì cứ xin về đi không sao!" Vừa đúng lúc trưởng phòng Vũ đi ra từ thang máy, nên cậu lên tiếng.
"Trưởng phòng, hiện tại tôi có chút chuyện. . . . . ." trong công ty chỉ mình Quan Vũ là biết thân phận thật của cô, nhưng công việc phân công không hề thiên vị, Tình Tình chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ kia từng bước thăng tiến.
"Không sao, việc còn lại tôi sẽ bảo người khác làm giúp cho, việc trong nhà tương đối quan trọng." Nếu cậu còn không phân rõ chuyện công và chuyện riêng chuyện nào quan trọng hơn, thì chắc rằng cậu sẽ chẳng còn ở công ty này nữa
"Vậy tôi đi trước! Cám ơn Trưởng phòng." Tình Tình liền cầm theo túi xách của mình, trực tiếp bấm thang máy.
"A, xem ra Tình Tình của chúng ta có quan hệ không tầm thường với Trưởng phòng nhé."
"Tất nhiên, nghe nói cô ấy là do trưởng phòng của chúng ta tự mình mang vào, không biết lai lịch ra sao."
Khi cửa thang máy khép lại, Tình Tình còn chưa nghe hết những câu bàn tán bậy bã. Mộ Dung Trần, anh hại em rất thảm! Trà chiều ngày mai, chủ đề chính chắc chắn là quan hệ của cô và trưởng phòng thiết kế.
Hừ! Tối nay trở về nhất định phải dạy dỗ anh một chút mới được, tại sao anh có thể quấy nhiễu công tác của cô như thế?
Về phần nó thành công hay thất bại là chuyện hên xui?
Đúng bảy giờ chiều, cả tòa cao óc nhà Mộ Dung đã tắt đèn, chỉ có lầu tầng 42, tầng làm việc của Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. Mộ Dung Trần còn đang vì chuyện của anh cả mà rầu rĩ, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, đó là buổi chiều họp cuối cùng của anh về việc sẽ mở rộng thị trường qua HongKong. Tình Tình lặng yên ngồi trên ghế Salon bằng da thật, trong tay cầm một quyển sách về thiết kế nội thất.
Một người đang làm việc, một người đang đọc sách, không gian an tĩnh nhưng cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.
Không biết qua bao lâu, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên: "Tình Tình, đến phòng nghỉ ngơi đi ngủ."
Tình Tình ngẩng đầu, nghi ngờ không hiểu: "Em không ngủ sớm." Ngủ sớm như vậy, cô cũng không phải là heo. . . . . . Mặc dù không lâu sau nữa, cô nhất định sẽ biến thành một con heo.
Đây cũng là nguyên nhân chính, anh dù bận rộn vẫn bắt cô đến công ty cùng anh làm việc.
Ánh mắt Mộ Dung Trần không hề rời khỏi màn hình, âm thanh không cho phép người khác cự tuyệt: "Vậy thì đến đây với anh."
Tình Tình không biết anh bị rút giây thần kinh số mấy, mở trừng hai mắt nói: "Em không muốn." Cô không hiểu công việc của anh, qua đó làm gì?
"Em có tới không?"
Tình Tình tiếp tục cúi đầu đảo sách: "Không."
Được, không chứ gì? Vậy anh đi qua được chưa? Người đàn ông một giây trước vẫn còn chăm chỉ làm việc thế nhưng chợt đứng thẳng lên nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc đọc sách trước mặt, tay liền rút sạch sách trong tay cô, thuận thế ôm lấy người cô mà giở trò.
"Mộ Dung Trần, anh làm gì thế?" Tức giận muốn đẩy tay anh ra, không ngờ tay anh càng không an phận mà duỗi vào *** cô.
"Em làm ảnh hưởng đến công việc của anh?" Bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụng nhỏ tuy vừa mới hơn bốn tháng mà đã hơi nhô cao. Nơi này, thế nhưng tạo cho anh áp lực rất lớn!
"Em có như thế sao?" Người này quả nhiên là không có nói lý lẽ! Rõ ràng là cô ngồi đọc sách rất ngoan ngoãn kia mà?
"Nhưng em lại làm anh rất muốn ôm em." Kể từ sau khi cô có thai, anh bị Cấm d** thật lâu? Anh bị nhịn ăn rất khổ sở? Môi anh áp lên môi cô, nút mát cánh môi ấy.
"A! Không được!" Tình Tình bắt được cánh tay không an phận của anh.
"Tại sao không được?" Anh nỉ non bằng chất giọng trầm thấp, nghe giống như đang bị cơn buồn ngủ thúc giục.
"Nhưng. . . Em mang thai, sợ rằng không có thuận tiện. . ." Cô đều lợi dụng đứa bé làm cái cớ.
"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bốn tháng là đã an toàn."
À? Thế nhưng anh lại dám hỏi bác sĩ về vấn đề này? Thật sự là phục anh luôn rồi!
"Mộ Dung Trần, anh không thể làm ở chỗ này. . . . . ."
"Tại sao?"
"Nơi này là công ty. . . . . ."
"Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên làm ở chỗ này." Lý do này đủ chứ?
Người đàn ông kia không để ý đến sự kháng cự của cô, đem tất cả quần áo trên người ném xuống đất, mắt thấy một buổi tiệc lớn chuẩn bị bắt đầu, phòng làm việc vốn đã được đóng chặt lại bị người ta không báo trước mà đẩy cửa bước vào!
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc!" Tập tài liệu trên tay Chương tài tử rơi xuống đất.
Một màn xuân sắc dĩ nhiên vì thế mà không thể diễn ra. Cậu ta thực sự là kẻ không biết thức thời rồi !
"Chương Mực Tuyên, ngày mai cậu đừng đến công ty làm nữa!" Bởi vì phải chịu đựng mà trên trán tổng giám đốc toát ra mồ hôi, Mộ Dung Trần cắn răng nói từng chữ một.
"Tổng giám đốc, bên phía chủ tịch truyền xuống một ít phần tài liệu đã hoàn thành! Tôi tan việc trước, xin anh cứ tiếp tục!" Chốc lát sau khi hốt hoảng, Chương tài tử lập tức đem tài liệu từ dưới đất nhặt lên, mắt nhìn thẳng về trước, đem tài liệu đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài.
"Mộ Dung Trần, xem chuyện tốt anh làm kia!" Bị người bắt gian tại giường còn khó chịu nào hơn như thế chứ? Mặc dù bọn họ là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, nhưng trải qua lần này, đoán chừng cô chẳng còn mặt mũi để đến công ty anh nữa
Tình Tình luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế: "Em về nhà!"
"Không cho đi!" Cô đi, ai tới tắt lửa thay anh?
"Bụng của em rất đói."
". . . . . ." Một giờ trước mới cô mới vừa ăn xong rồi mà, giúp việc còn cẩn thận gói một phần nữa cho cô mang theo. Sao có thể đói bụng nhanh như vậy?
"Cục cưng cũng đói bụng!" Lý do này tốt hơn!
"Chúng ta đi ra ngoài ăn!" Hết cách rồi, ai bảo chính anh tính toán thua cô?
"Em chỉ muốn ăn cháo do anh nấu." Muốn dùng mang thai để trói chặt cô hả, không để cho cô đi làm đúng không? Đừng tưởng rằng cô không biết quỷ kế này của anh!
"Vậy về nhà!" Cô gái này, cho tới bây giờ chính là phiền toái nổi danh.
"Nha."
Trong trò chơi này, rốt cuộc người nào ăn hết người nào, thật rất khó nói rõ ràng. Tương lai, thật sự là rất làm cho người khác mong đợi!
-Hoàn Thành-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc