Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 70

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Thấy cuối cùng em trai cũng không có lên tiếng nữa, Tình Tình cúi đầu rũ tóc xuống, lấy ra một chiếc nhẫn giao cho ba mình.
"Ba, đồng ý với con, luôn chăm sóc mẹ yêu thương mẹ?"
"Ba đồng ý, nhất định sẽ luôn yêu thương bà ấy” Đời này có thể lần nữa ở bên cạnh bà, ông còn muốn cầu xin gì? Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc, Tiết Thiệu Trạch giống như đã thấy lại người thiếu nữ Thẩm Quân Hoa năm xưa đứng trước mặt ông, một màn hạnh phúc động lòng người.
Quân Hoa, anh sẽ dẫn em về nhà!
Thang máy đi đến lầu 16, "đinh" một tiếng, đến nơi.
Ba người cùng nhau rời khỏi thang máy, dọc theo đường đi bọn họ không ai nói chuyện với ai, Thẩm Diệu Dương mang vẻ mặt bất mãn theo phía sau Tiết Thiệu Trạch và chị hai mình.
Mới vừa đi ra cửa thang máy, bọn họ là có thể nhận thấy được không khí bất thường, những tiếng bước chân dồn dập, hình như có chuyện gì xảy ra.
"Bà Tiết, bà ở đâu rồi?" Một người bưng dụng cụ trừ độc, đang chạy theo chân mấy người y tá thấy Tình Tình tới, lập tức đứng lại chào hỏi.
"Thế nào?" Tình Tình thấy còn có hộ lý đặc biệt của mẹ nên đứng lại hỏi.
"Mẹ cô đã tỉnh nhưng không thấy được cô bà ấy tức giận." Y tá đưa gương mặt bất đắc dĩ, "Bà ấy không chịu uống thuốc, phun tất cả ra ngoài, còn chảy rất nhiều máu. . . . . . Nhưng vẫn luôn bảo muốn tìm Thiệu Trạch. . . . . ." Không chờ Tình Tình cùng Thẩm Diệu Dương nói gì, Tiết Thiệu Trạch bắt lấy hai vai của ý tá, "Bà ấy ở đâu?"
"Giường 39. . . . . ." Người đàn ông này nắm bả vai cô rất mạnh khiến nó đau buốt!
Lấy được câu trả lời Tiết Thiệu Trạch không để ý tới những người khác nữa chỉ chạy nhanh về phía trước.
Cho đến khi thấy căn phòng số 39, mới chợt ngừng bước chân, đưa tay lau mặt vài cái, ông mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra và bước vào.
Căn phòng bệnh vốn yên tĩnh, thật ra thì tuyệt không an tĩnh, thậm chí khí thế ngất trời giống như đang đứng ở một chợ bán thịt, gối nằm, bình thuốc, ống tiêm bay đầy trời.
Không có ai chú ý tới ông, bởi vì bác sĩ và y tá đều đang cố gắng né tránh ám khí, còn người phụ nữ nằm trên giường đang điên cuồng ném đồ là một người phụ nữ với thân hình mảnh dẻ của người phụ nữ Phương Đông, "Bà Thẩm, xin bà bình tĩnh lại, đừng ném nữa. . . . . ."
"Đúng vậy, tiểu thư Thẩm, chuyện gì cũng từ từ giải quyết, chuyện gì cũng có thể thương lượng. . . . . ."
"Tiểu thư Thẩm, con gái bà sẽ tới ngay . . . . . ."
Bọn họ không ngừng trò chuyện, dụ dỗ, khuyên lơn, đàm phán. Trong lòng gào lại âm thầm gào khóc.
"Tránh ra! Các người đều đi ra ngoài hết cho tôi! Tôi muốn Thiệu Trạch, tôi chỉ cần Thiệu Trạch. . . . . ." Người phụ nữ phương đông nhỏ nhắn, mặc một bộ quần áo màu xanh da trời bên trong, khoác bên người chiếc áo bệnh nhân, đang đưa lưng về phía Tiết Thiệu Trạch, không ngừng xé rách khăn trải giường.
Tiết Thiệu Trạch nhìn bóng lưng quen thuộc, nghe được câu nói kia ông cứ ngỡ là mộng, một hồi chua xót xông lên mũi, hốc mắt đỏ bừng.
"Quân Hoa. . . . . ." Ông từ từ đi tới, "Quân Hoa?" giọng nói giống như từ trên trời giáng xuống, cúi đầu lẩm bẩm, một mảng âm thanh ầm ĩ vang lên, thật ra thì rất khó nghe, nhưng bà vẫn là nghe được.
Giống như người bị tiêm thuốc an thần, Thẩm Quân Hoa bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, quay mặt sang, thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Bà nhìn ông, ông cũng nhìn bà, hai ánh mắt nhìn nhau thật lâu.
Vốn là phòng bệnh đang rối ren, nhưng giờ vô cùng an tỉnh chỉ có tiếng bước chân của Tiết Thiệu Trạch. Tình Tình và Thẩm Diệu Dương theo ở phía sau, chứng kiến cảnh này, Tình Tình ý bảo bác sĩ và y tá đi ra trước, chuyện còn lại bọn họ sẽ xử lý.
Không có ai có ý kiến, rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giường bệnh trở nên khác hẳn, một bó hoa màu xanh lớn vô cừng xinh đẹp, dưới ánh đèn Thẩm Quân Hoa hệt như một thiên sứ trắng, sáng đến chói mắt người nhìn. Cô là một người chân thực, với dung nhan thanh lệ gần như thoát tục, nhưng bây giờ Thẩm Quân Hoa, an tĩnh như một pho tượng, đưa đôi mắt đen như mực nhìn người đàn ông trước mặt.
"Quân Hoa. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch ngồi ở bên giường, đưa đôi bàn tay run rẩy về phía trước, tay đưa đến trước mặt bà chỉ còn cách vài xen-ti-mét thì ngừng lại, ông không dám động, không dám tiến một bước, ông sợ khi ông vừa động vào bà sẽ biến mất trước mặt ông.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Quân Hoa cho là mình đang nằm mộng, bà hung hăn cắn miệng mình một cái, đau, đây không phải là mộng, vậy. . . . . . Người trước mắt chính là người kia sao? Hay là chỉ là một người giống một người thôi?
Tại sao, trên gương mặt anh tuấn của ông vẫn chẳng thay đổi theo tháng năm, tại sao ông trở nên già cõi như thế? Từ từ, bà đến gần giọng nói kia, đầu óc hội tụ chút xíu, chút xíu, không khí yên tĩnh vang lên tiếng thét chói tai: "A. . . . . ."
"Quân Hoa. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch thấy Thẩm Quân Hoa chợt hét lên, cũng luống cuống, ông không biết rốt cuộc bà bị gì, cho nên, chẳng dám động đến bà.
Cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, Tình Tình và Thẩm Diệu Dương vọt vào phòng bệnh, chạy đến bên cạnh Thẩm Quân Hoa.
"Mẹ, không phải sợ, không phải sợ, ông ấy là Tiết Thiệu Trạch, là người mẹ muốn gặp nhất? Ông ta đến thăm mẹ, mẹ nhìn ông ấy xem!" Tình Tình ôm Thẩm Quân Hoa.
"Không cần, tôi không muốn gặp hắn ta, bảo hắn đi đi, để cho hắn đi. . . . . ." Núp ở trong *** Tình Tình, Thẩm Quân Hoa không ngừng lắc đầu. Không phải vậy, bà căm ghét nhất là Thiệu Trạch, bà sẽ không tha thứ cho ông, không thể vậy. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Tâm Tình Tình đau đớn cầm tay Thẩm Quân Hoa: "Mẹ không phải như thế."
"Tôi biến dạng rồi, biến dạng rồi, Thiệu Trạch không thích đâu. . . . . ." Thẩm Quân Hoa vùi đầu vào trong *** Tình Tình, không muốn ngẩng đầu lên. Bà rụt rè, vừa nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch lại giống như lo sợ.
Bà lại trở về cái thế giới nhỏ của mình rồi!
"Tại sao bà ấy lại như thế? Rốt cuộc là thế nào?" Tiết Thiệu Trạch đứng không nhúc nhích, nhìn tâm tình đã hoàn toàn mất khống chế của Thẩm Quân Hoa, đau lòng không thôi.
"Bà ấy không nhớ gì nữa rồi !" Nhưng Tiết Thiệu Trạch cái tên này lại âm thầm an ủi trái tim bà ấy, Thẩm Diệu Dương nhìn người đàn ông trước mắt, tự hỏi mình có nên gọi ông ấy là ba không.
"Sẽ không, mẹ vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng ông ta, không tin mẹ hỏi ông ấy xem?" Tình Tình buông tay mẹ ra, kéo Tiết Thiệu Trạch qua.
Tâm bệnh còn chữa bằng tâm dược!
Tiết Thiệu Trạch dứt khoát ôm bà vào trong lòng, bởi vì bà đã khóc đủ. Mà bà chẳng chịu quay mặt lại nhìn ông, chỉ đem nước mắt vùi vào hõm cổ ông, cảm thụ hơi thở xa lạ nhưng rất quen thuộc. "Quân Hoa, em nhìn anh đi, xem anh. . . . . . Quân Hoa. . . . . . Ngẩng đầu lên, dùng lòng của em để nhìn, đừng sợ, mối thù của em đã đến, nhìn anh này, em là người anh yêu, quan tâm nhất, làm sao anh lại ghét bỏ em?"
Rất lâu sau đó sau, Thẩm Quân Hoa rốt cuộc an tĩnh lại, cũng bắt đầu đi vào thế giới của mình, không hề ồn ào nữa, ngẩng mặt lên, đưa đôi mắt nhút nhát nhìn ông.
"Anh là Thiệu Trạch sao?"
"Quân Hoa, là anh. Anh đến đây để dẫn em về nhà chúng ta." Nắm chặt tay của bà, đặt một nụ hôn lên môi bà, nước mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt anh tuấn, rơi xuống lòng bàn tay trắng nõn.
"Thiệu Trạch, em không muốn ở bệnh viện, chúng ta bây giờ hãy về nhà có được hay không?" Thẩm Quân Hoa chợt như đứa bé ôm cánh tay ông làm nũng. "Quân Hoa, hiện tại trời tối, đợi ngày mai trời sáng chúng ta trở về, có được hay không?" Tiết Thiệu Trạch rất kiên nhẫn an ủi bà.
"Thiệu Trạch, ông đừng gạt tôi!"
"Sẽ không, ngày mai anh liền dẫn em về nhà. Hiện tại khuya lắm rồi, em uống thuốc xong rồi ngủ một chút được không?" Y tá đã lần nữa đưa thuốc vào, thấy bệnh nhân rốt cuộc an tĩnh lại, ý bảo bọn họ trước hết để cho bệnh nhân uống thuốc.
"Em bị bệnh gì phải uống thuốc?" Thẩm Quân Hoa ngẩng mặt lên nhìn y tá xa lạ, còn có Tình Tình và Thẩm Diệu Dương, trong mắt của bà hình như đối với bọn họ rất xa mờ, "Thiệu Trạch, bọn họ là ai?"
Sau khi dụ dỗ Thẩm Quân Hoa uống thuốc, bà rốt cuộc cũng chịu nằm xuống ngủ. Nhưng tay vẫn nắm thật chặt tay Tiết Thiệu Trạch, dù chuẩn bị ngủ, bà vẫn nhẹ nhàng giao phó: "Anh ở lại chỗ này với em, không được đi nha."
Nhìn người nằm trong giường, người hai mươi năm qua chỉ xuất hiện trong giấc mộng của ông mà thôi, Tiết Thiệu Trạch không nhúc nhích nhìn về phía trước, không rời dù là nửa giây.
Vì ông, bà cãi lời cha mẹ không gã cho Đạo Trung Lạc, mười bảy tuổi bà thôi học, rời nhà, chỉ vì muốn được ở bên cạnh ông, bà kiên quyết vứt bỏ cuộc sống giàu sang của mình.
Khi lòng và tràn đầy vui mừng muốn nói cho ông biết kết quả kiểm tra tại bệnh viện rằng bà đã có thai, thì bà lại phát hiện có người phụ nữ khác cũng mang cốt nhục của ông, mà ông không để ý đến cảm nhận của bà, kiên trì đem người phụ nữ kia về.
Bà bất chấp tất cả vì yêu ông, nhưng ông lại phản bội, bà hận ông, bà thật sự hận ông!
Bà vì ông vứt bỏ tất cả, chỉ vì muốn cùng ông xây dựng một gia đình, vì ông mà bà bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà đến ૮ɦếƭ cũng không tha thứ.
Thẩm Quân Hoa nửa đời nếm trải khổ sở cùng khó khăn, đều chỉ vì một người đàn ông tên là Tiết Thiệu Trạch.
Một đời một kiếp, một đoạn tình, một cuộc tình, bà vì yêu si mê, hy sinh tất cả cuối cùng dứt khoát.
Nửa đời sau, anh sẽ đền trả cho bà cái khoản nợ này, mặc kệ bà biến thành hình dạng nào, ông cũng sẽ ở bên cạnh bà, chăm sóc bà.
Ông dùng tất cả thời gian còn lại ở bên cạnh dùng, dẫu cho bà ђàภђ ђạ ông thế nào ông cũng nguyện ý bên cạnh bà cho đến ngày lìa đời. Cuối cùng dứt khoát!
"Dương Dương. . . . . ." Đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy mẹ của bọn họ đã ngủ, mà bên cạnh bà rốt cuộc cũng có một hộ vệ.
Cô sẽ là thần hộ mệnh canh giữ bên cạnh bà, cùng với bà đi thẳng về phía trước. . . . . . Bà cần điều gì? Ở nơi nào? Chỉ có ông là điều duy nhất bà cần? Một người là tình yêu của đời bà.
"Chị hai, sao chị khóc thể?" Thẩm Diệu Dương đỡ bả vai Tình Tình, không hiểu là sao chị lại chợt khóc thành tiếng như thế? Nếu như người đàn ông kia thật có thể mang tới cho mẹ niềm vui và hạnh phúc, cô nên vui mừng mới đúng a? Tại sao lại khóc?
Dù mẹ không biết bọn họ, vậy thì thế nào đây?
“Chỉ là chị vui mừng, thật vui mừng!" Tình Tình cố gắng tự nói với mình, đúng vậy, cô rất vui mừng. Thấy ba mẹ rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ.
Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ không còn cô đơn nữa, bọn họ có ba mẹ rồi. Hạnh phúc dường nào không còn xa xôi nữa
"Vui mừng lại có thể khóc thành ra như vầy sao? Chị xác định thế à?" Thẩm Diệu Dương đem thân thể chị hai kéo vào ***g *** mình, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Có phải lại nghĩ về anh rể hay không?"
"Dương Dương, chị muốn ở lại đây học một thời gian." Tình Tình lãng tránh vấn đề. Tâm sự của cô đã xong, gặp được mẹ, hơn nữa ba cùng mẹ đã ở bên cạnh nhau, cô nên suy tính cho mình một chút.
Anh văn của cô không tệ, ít nhất ở đây cũng có thể học thêm kiến thức và rèn luyện thêm tiếng anh chuyên sâu.
"Chị cùng anh rể đã thương lượng rồi sao?" Thẩm Diệu Dương cúi đầu nhìn ra tâm sự của chị.
"Để chị tìm cơ hội thích hợp nói với anh ấy!" Con người anh thường không để cho cô làm gì, dù sao bên cạnh anh đã có phụ nữ khác rồi?
Chỉ cần nghĩ đến đây, lòng của cô chẳng còn lý do để níu kéo. Chỉ là, rốt cuộc anh tính xử lý quan hệ này thế nào đây? Cô yếu đuối không dám đối mặt với sự thật.
"Chị muốn học ngành gì?"
"Nghĩ kỹ hẵn nói đi!"
Hai chị em ôm nhau rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Thẩm Quân Hoa xuất viện, Tiết Thiệu Trạch buông tất cả mọi chuyện trong công ty xuống, chuyên tâm ở San Francisco cùng bà. Nhưng vì thế biệt thự ấy trở nên nhỏ bé, vì để cho mọi người trong nhà có thể sống thoải mái hơn, Tiết Thiệu Trạch mua một căn nhà khác gần biển, khi bọn hắn dọn nhà, Tình Tình rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho Mộ Dung Trần, nói cho anh biết cô định ở lại Mỹ học thêm một thời gian, mà bên đầu điện thoại kia, anh trầm mặc một hồi, đồng ý liền sau cúp điện thoại.
Thái độ Mộ Dung Trần khiến cho cô hoảng sợ, sau đó, trong một đoạn thời gian rất dài, cô lo chuyện nhập học mà không thèm để ý đến anh nữa, anh cũng không gọi cho cô bất cứ cuộc điện thoại nào.
Có lẽ là anh rất bận? Tình Tình tự nói với mình như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc