Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 64

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Khi máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay San Francisco tại Mĩ thì đã là buổi tối. Thật may là Tình Tình ngồi máy bay tư nhân, không cần chuyển máy bay giữa đường, bằng không thật sự rất mệt mỏi.
Cũng thật may, em trai Thẩm Diệu Dương đã sớm đợi cô ở lối ra cửa sân bay, khiến cô không có quá nhiều lo sợ và luống cuống.
"Chị, có mệt hay không?" Từ đi theo nhân viên nhận lấy hành lý đơn giản của Tình Tình, Thẩm Diệu Dương nhìn chăm chú thân thể gầy gò của Tình Tình, sắc mặt rất yếu ớt, cằm cũng nhọn đến khiến lòng người chua xót.
Tối hôm qua trong điện thoại nói anh rể nói anh rất bận, không có thời gian tới đây, bảo cậu phải chăm sóc thật tốt cho chị. Bây giờ nhìn cái bộ dáng này của chị, trong lòng của anh có một cỗ dự cảm xấu, không biết giữa hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Tốt." Thấy Thẩm Diệu Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tình Tình rốt cuộc lộ ra một nụ cười
"Tốt thế, sao gầy như vậy?" Thẩm Diệu Dương mới không tin lời nói của chị mình.
"Dương Dương, từ khi nào em trở nên dài dòng vậy?"
"Chị, không phải em dài dòng, mà là quan tâm chị. Anh rể lại không đến, có phải hai người cãi nhau hay không?" Thẩm Diệu Dương rốt cuộc vẫn phải không nhịn được hỏi ra.
"Không có, làm sao anh chị lại gây gỗ? Dương Dương, chúng ta đi thôi." Bọn họ không có gây gỗ, nhưng cũng không biết tại sao, anh chợt lạnh nhạt với cô, lạnh nhạt phải là cô làm mới đúng kia mà.
"Có muốn gọi điện cho anh rể một chút không?" Thẩm Diệu Dương lấy điện thoại di động ra. Hiện tại, ở trong nước đang là buổi chiều, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
"Em nói một tiếng là tốt rồi!" Tình Tình cắn môi, không muốn trực tiếp nói chuyện với anh. Vừa nghĩ tới buổi sáng cô gọi điện thoại cho anh, nghe được giọng nói lạnh nhạt của anh, trong lòng cô liền khó chịu không thôi.
Chợt nghĩ đến chuyện, dường như anh chẳng quen cái bộ dạng lạnh nhạt của cô.
Xem ra thật có vấn đề, Thẩm Diệu Dương vừa gọi điện thoại, vừa nhìn chị chẳng mấy tự nhiên, theo trình độ quan tâm của anh rể dành cho cô, mặc kệ có nhiều vội, nhưng anh nhất định cũng sẽ đi cùng cô.
Chỉ là, chị không muốn nói, cậu cũng không thể ép buộc cô.
Điện thoại rất nhanh liền thông
"Anh rể." Bên kia truyền đến giọng nói của Mộ Dung Trần, Thẩm Diệu Dương muốn đem điện thoại di động đưa cho Tình Tình, Tình Tình lại nhắm mắt tránh ra, không muốn nhận.
"Đến rồi sao?" vừa nhận điện thoại Mộ Dung Trần vừa nhìn đồng hồ, máy bay riêng bay nhanh hơn một chút , thời gian này xuống máy bay là vừa đúng."Chị của cậu như thế nào?"
"Dạ, chị hơi mệt, cho nên chị ấy không nghe điện thoại." Thẩm Diệu Dương suy nghĩ một chút thấy vẫn nên nói thật.
"Không sao, thân thể của cô ấy gần đây không tốt cho lắm, thay anh chăm sóc cho chị ấy nhé. Ngàn vạn lần không được để nhiễm lạnh, cũng không được để cho tâm tình cô ấy phập phồng lo lắng."
Mộ Dung Trần đốt một ***, cô mệt mỏi là có nguyên nhân, không muốn nghe điện thoại là bởi vì không muốn nghe được giọng nói của anh? Thôi, anh sẽ quyết định để cho cô có một không gian tự do, anh cũng nên học cách buông tay cô.
"Em biết rồi, anh rể. Trước tiên em sẽ đưa cô ấy đến một khách sạn để nghỉ ngơi." Khách sạn kia Mộ Dung Trần cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại đã trễ thế này, nên để cô ấy ở khách sạn trước khi về nhà mẹ.
"Ừ, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho cô ấy."
Nói xong anh liền cúp điện thoại, theo nhân viên trở về phòng làm việc, hai chị em đi ra khỏi phi trường, Thẩm Diệu Dương cùng cô đi vào trong xe.
Từ phi trường đến nội thành San Francisco rất gần, chỉ cần nửa tiếng chạy xem, bọn họ đã đến khách sạn OMNI.
Dọc theo đường đi, Tình Tình vẫn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, một mặt vì cô mệt mỏi, mặt khác, cô không biết phải đối mặt như thế nào với người mẹ đã mười năm không gặp, lòng của cô dâng lên nhiều ngổn ngang, không dám mở miệng hỏi em trai về tình hình hiện tại của mẹ, cho nên, cô chỉ có thể nhắm hai mắt, lật lại một chút quá khứ về mẹ mà thôi.
"Chị, đến nơi rồi." Sau khi xe dừng lại, Thẩm Diệu Dương nhìn Tình Tình vẫn còn nhắm mắt, thì cậu mở miệng nói. Hai chị em đã xa cách mười năm, mặc dù trong khoảng thời gian này bọn họ không gặp mặt, nhưng vẫn thường trò chuyện qua Wc. Nhưng hình như chị đã thay đổi rất nhiều, không như một cô bé hay nói về chuyện tình yêu đầy mơ mộng, cũng chẳng cười nhiều như xưa.
Tình Tình mở mắt ra, thấy cảnh trước mắt có lẽ là khách sạn, điều này làm cho cô có chút chút không phản ứng kịp? Chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Diệu Dương.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mười năm qua bọn họ luôn ở khách sạn sao?
Nhưng nhìn những ngọn đèn dầu soi sáng khắp cả khách sạn sang trọng, không, không thể nào! Bọn họ không thể nào vẫn ở trong khách sạn được.
"Chị à, khuya lắm rồi, nghỉ ngơi trước, ngày mai em dẫn chị đến chỗ mẹ sau được không ạ?" Nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Thẩm Diệu Dương cười khổ nói.
Trước khi cậu đến sân bay, mẹ do tác dụng của thuốc nên đã ngủ thiếp đi, đến giữa trưa ngày mai có thể cũng chưa tỉnh lại. Nhưng thật ra thì cậu còn có chút bận tâm, là lần đầu tiên chị ra khỏi nước nên sẽ có nhiều cái không hiểu được, cho nên, trước tiên phải đưa chị ấy về khách sạn nghỉ ngơi sau đó tính gì thì tính.
"Dương Dương, em không nên gạt chị. Mẹ rốt cuộc thế nào?" Tình Tình nhìn thẳng vào mắt em trai. Cô vẫn không tin mẹ cô chỉ là tinh thần không tốt.
"Chị à, mẹ thật ra thì thật không có chuyện gì. Ngày mai chúng ta trở về chị sẽ biết. Được không? Trước tiên chị phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, bằng không em chẳng thể gách vác nổi trọng trách lớn này."
Thẩm Diệu Dương trấn an Tình Tình, sau đó xuống xe, đem hành lý của cô giao cho nhân viên, đi tới bên kia cửa xe giúp cô mở cửa
Sau khi cửa xe được mở ra, Tình Tình vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.
"Chị, trước xuống xe có được hay không?"
"Dương Dương, mẹ thật không có chuyện gì phải không?" Tình Tình xuống xe, theo em trai đi vào đại sảnh của khách sạn, đứng ở nơi kiểm tra thẻ, cô nhẹ giọng nói khi đứng sau lưng Thẩm Diệu Dương.
Cô hi vọng thấy mẹ vẫn khỏe mạnh, cô thậm chí hi vọng mẹ có thể nhớ mẹ và ba từng có một đoạn thời gian yêu nhau như thế, bởi vì cô không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người yêu nhau rồi lại chia lìa, tại sao không tha thứ cho đối phương vậy?
Cuộc đời là bể khổ, bọn họ đã phí rất nhiều năm tháng, hẳn đủ rồi! Không có nguyên nhân đặc biệt gì, lần trước ở bệnh viện, nhìn đến ông lầm bầm nói về tình yêu với mẹ mình mà cô dần tha thứ cho ông.
Thật ra thì tha thứ cũng không khó khăn như ai đó đã nghĩ, không phải sao?
"Không có việc gì, yên tâm đi!" Cho đến khi làm xong thủ tục nhập phòng, đưa Tình Tình đi vào căn phòng cuối hành lang, Thẩm Diệu Dương mới nhẹ nhàng nói.
"Dương Dương, tối nay em cũng ở lại đây sao?" Tình Tình nhận lấy hành lý trong tay em trai, thả nó xuống giường rồi quay lại hỏi.
"Chị, em sẽ ở căn phòng bên cạnh, có việc thì cứ gọi em." Thẩm Diệu Dương suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho Tình Tình biết ý định muốn trở về thăm mẹ của cậu, sau khi giúp Tình Tình sắp xếp xong hành lý, tất cả đều tạm ổn, không có vấn đề. Hơn nữa, hiện tại đến trời sáng chỉ còn vài giờ thôi, đến lúc đó đó anh đến đón cũng tốt.
"Vậy mẹ sao?"
"Không có việc gì, em đã nói với chị rồi mà!" Thẩm Diệu Dương đến gần Tình Tình, đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, mặc dù trên danh nghĩa cô là chị của anh, nhưng mà cũng chỉ ra đời sớm hơn cậu mấy phút thôi. Hơn nữa,đã nhiều năm như vậy, bây giờ ngược lại cậu giống anh trai của cô hơn.
"Đi tắm đi sau đó ngủ một giấc thật tốt, ngày mai chúng cùng trở về thăm mẹ có được không?"
"Ừ."
Tình Tình bước vào khỏi phòng tắm bằng đá cẩm thạch theo lối kiến trúc Trung Quốc, ngồi xuống giường lớn xa hoa, lúc này mới rãnh rỗi quan sát căn phòng cao cấp, trần nhà cao được thiết kế tao nhã khiến cho ta hoài niệm về những năm tháng 20, 30; TV được đặt một góc, còn có một cái máy vi tính xách tay, máy điều hòa không khí, bên trong phòng dường như có đầy đủ mọi thứ cô cần.
Mới vừa rồi em trai cô còn nói kéo màn ra sẽ nhìn thấy quãng trường nổi tiếng, nhưng bây giờ cô không muốn đi ngắm phong cảnh, chỉ muốn nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc thật ngon.
Tình Tình ngã xuống trên giường mềm mại, lật người qua lại một lúc lâu. Cô thở dài, nhắm mắt lại, một hồi đau xót.
Đây là lần đầu tiên, trong hai mươi năm qua cô lại đi xa như thế. Lại ở ngoài vào ban đêm, rõ ràng đang nằm trên giường ấm áp, nhưng đột nhiên cô cảm thấy giường thật to và trống rỗng. . . . . .
Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng tồn tại, vào giờ phút này, nơi Đất khách quê người, giữa bầu trời đêm xinh đẹp, cô chẳng có cách nào động lòng, cô lại nghĩ đến anh.
Không phải Dương Bách Lâm, mà là Mộ Dung Trần.
Cô rất nhớ anh, thật rất nhớ anh. Thì ra ở cự ly xa đã giúp cô nhận rõ trái tim mình, khiến cô hiểu ra rốt cuộc trái tim mình đang muốn gì.
Khi cô té ngã, bị thương, chảy nước mắt, mới biết đáy lòng chân chính muốn gì; người cô nhớ nhung không còn là Dương Bách Lâm, mà trong đầu cô chỉ có anh – Mộ Dung Trần.
Cô thở dài, cô không dũng cảm nhảy ra khỏi bức tường kia?
Nếu như giờ phút này Mộ Dung Trần đang ở bên cạnh, cô biết mình sẽ không hề do dự mà nhảy ngay vào ***g *** của anh!
Có phải cô muốn gọi điện thoại cho anh hay không? Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng lúc này cô không nghỉ được gì, cũng không ngủ được, đoạn thời gian trước ở bệnh viện anh chẳng nhìn đến cô, ngay cả ngày cô ra nước ngoài cô cũng không gặp anh dù chỉ một lần.
Đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số quen thuộc mà cô chưa từng gọi, Ng'n t mảnh khảnh lướt tới lướt lui trên màn hình điện thoại, nhưng thủy chung không bấm phím kết nối.
Thôi, hay là ngủ trước đi! Chờ gặp mẹ xong rồi hả nói! Không phải tương lai của bọn họ vẫn còn dài lắm sao?
Nghĩ đến đây, Tình Tình đưa di động lần nữa cất xuống, vùi mặt ở trong gối, lần đầu tiên cô mang theo sự nhớ nhung một người đàn ông mà tiến vào mộng đẹp.
Khi Tình Tình chìm vào giấc ngủ, khi cô nhắm mắt lại vì mệt mỏi, khi thân thể nhỏ nhắn đang cô đơn trên giường lớn thì Mộ Dung Trần cũng đang ngồi ngẩn người trong lòng hội nghị lớn.
Anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn ra rèm cửa sổ lớn, một buổi chiều thôi sao lại khó chịu đến thế, trời xanh mây trắng ngay trước mắt. Nhưng bên tai anh vẫn là giọng nói kiều mỹ của cô, nghĩ tới tiếng khóc vô dụng của cô, nghĩ tới cô chưa bao giờ cười má lún đồng tiền trước mặt anh, anh nghĩ lại tất cả chuỗi ngày qua. . . . . .
Cả ngày lòng của anh không tự giác mà lo lắng cho cô, lo lắng cô vừa khỏi bệnh, lo lắng cô có bị say máy bay hay không? Khi nhận được điện thoại của Thẩm Diệu Dương thì những hồi hộp tạm thời được buông xuống.
Nhưng hiện tại anh lại lo lắng cô có quen ở một nước xa lạ như thế không? Lo lắng ngày mai khi cô gặp được mẹ mình, cô có thể tiếp nhận được sự thật không?
Tất cả những điều thuộc về cô anh chẳng thể tự mắt thấy hay nghe, nên anh không yên lòng, nhưng nếu như cô muốn nói chuyện với anh, người mới vừa gọi điện sẽ không phải là Thẩm Diệu Dương.
Mộ Dung Trần, thật sự là đủ rồi! Nên đầu hàng thực tại đi? Tất cả chỉ làm mày thêm phiền não thôi.
"Tổng giám đốc?" Lam Chỉ Nông cầm tài liệu trong tay, tính toán xem có nên hỏi Mộ Dung Trần rằng anh có muốn đi tiệc không, kết quả vừa mở cửa phòng làm việc của anh, lại chẳng thấy ai bên trong, sau đó thư ký Bí Thư Xử nói cho cô biết, Phó Tổng Tài vẫn ngồi thẩn thờ trong phòng họp.
Thế là cô đem theo phụ tá của mình đi đến đây, vừa đi đến cửa phòng họp. Không nghĩ tới, thế nhưng thật sẽ gặp anh. Hơn nữa thật sự là đang ngẩn người.
Đoạn thời gian trước cô nghe nói vợ anh ngã bệnh phải nhập viện, mấy ngày qua, trên căn bản anh không đến công ty, ngày ngày ngâm mình ở trong bệnh viện. Nhưng chẳng biết tại sao sau những ngày như thế anh lại thay đổi thành một con người khác, ngày ngày đều ở công ty, hơn nữa loay hoay với công việc, rồi bắt nhân viên phải làm thêm giờ.
Hôm nay thật vất vả mới tạm thời thu xếp được nghỉ sớm, có thể tan việc đúng giờ rồi, nhưng ông chủ lớn vẫn ngẩn người trong phòng họp là sao?
"Thư ký Lam? Còn có chuyện gì sao?" Mộ Dung Trần ngồi tại chỗ không quay đầu lại. Lúc này, anh không muốn có người tới quấy rầy anh, anh chỉ muốn ngồi một mình mà thôi.
"Mới vừa phó tổng giám đốc công ty quốc tế đầu tư TK khai thác công ty MR nước Pháp điện tới hỏi xin xác nhận của ngài xem có muốn tham dự hội nghị ba ngày bốn đêm ở đó không."
Người đứng đầu công ty đầu tư khai phá quốc tế TK là một người vô cùng nổi tiếng. Ai cũng biết tiệc lớn lần này, trừ tiệc chiêu đãi các khách mời trên du thuyền rộng rãi; đưa nhau đi tham quan các bãi biển lớn, kỳ thật là muốn mượn hội nghị lần này để chiêu dụ các khách hàng lớn, cùng nhau khai thác thị trường Hongkong, Trung Quốc và Đài Loan.
Mặc kệ đối với công ty đầu tư khai phá quốc tế TK mang ý tứ gì đối với các khách hàng lớn, nhưng nó cũng được xem như hội nghị ngàn năm một thuở, bởi vì đây là một dự án đầu tư quy mô, chỉ mời những công ty mang tầm cở thế giới, và chính người đứng đầu TK chủ trì, hơn nữa trên du thuyền bốn ngày ba đêm, là chỗ tốt để có thể đem những dự án lớn đi buôn bán, hiệu quả của nó gấp mấy trăm lần ngồi ở bàn đàm phán, nó còn giúp cho ta mở rộng giao thiệp.
Một hội nghị hoành tráng như thế, người bình thường muốn được mời còn không được, trừ bỏ mấy người muốn mời người ra, người trên du thuyền toàn là những vị khách quý, nên vấn đề an toàn càng được đảm bảo. Tập đoàn Mộ Dung tổng cộng nhận được hai thư mời, một là mời Mộ Dung Kiệt – tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, hai là Mộ Dung Trần – Giám đốc bộ phận tài chính, phó Tổng giám đốc..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc