Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Chương 24

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Đứng ở trong sân lớn, hương hoa thoang thoảng khắp nơi, mây ở chân trời mờ ảo như sương khói, trong lòng Mộ Dung Khiêm cảm thấy lạnh lẽo. Anh cảm thấy từ đầu đến cuối mình không thể nào dung hòa với gia tộc này.
Khi còn nhỏ, anh bị đưa về nhà Mộ Dung, anh không hiểu, tại sao mẹ chưa bao giờ ôm anh, cũng chưa bao giờ âu yếm nhìn anh, ngay cả đánh mắng anh dường như cũng trở thành một hành động xa xỉ với bà, anh thấy được, ngoại trừ khinh thường, cũng chỉ là khinh thường.
15 tuổi năm ấy, lúc cha và người mẹ mà anh đã gọi suốt 10 mấy năm gây gổ, anh mới biết được thân thế của mình, bừng tỉnh, đồng thời hiểu ra, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Anh là con riêng bên ngoài của Mộ Dung Hàng Phong với người phụ nữ khác. Mẹ của anh chẳng qua chỉ là một diễn viên hạng ba mà thôi, bà lại ngây thơ cho rằng lấy Mộ Dung nhị thiếu gia, với dung mạo và tuổi tác còn trẻ của bà có thể mẫu bằng tử quý, có thể trở thành vợ của thiếu gia nhà có tiền, tiền bạc, địa vị sắp có trong tay.
Nhưng bà nào biết nhà giàu đâu phải dễ dàng tiến vào, đến cuối cùng, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng bị mang đi, chỉ vì một câu nói của Mộ Dung lão thái gia: “ Không phải là con dâu do Mộ Dung gia cưới hỏi đàng hoàng thì không có tư cách nuôi cháu nội của nhà Mộ Dung” Trời định kiếp này bà chỉ có thể là một người tình, thậm chí đáng buồn hơn là không thể gặp mặt con trai mình.
Cuối cùng, bà trở thành vật hy sinh của nhà giàu, không đến 40 tuổi thì uất ức mà ૮ɦếƭ. Mặc dù sau đó anh có tìm được phần mộ của bà, nhưng trên bia mộ chỉ có ảnh của người phụ nữ đang nhàn nhạt mỉm cười, anh muốn khóc nhưng không khóc được.
Ở nhà Mộ Dung sống mấy chục năm, mặc dù lão thái gia chưa từng dùng ánh mắt của người ngoài nhìn anh, mặc dù bác cả Mộ Dung Hàng Nhậm không đề phòng anh, mặc dù người kế thừa tương lai của Mộ Dung gia là Mộ Dung Kiệt chưa từng xem thường anh, mặc dù tất cả anh em trong nhà Mộ Dung ngoài mặt luôn đối xử với anh rất khách khí, nhưng anh luôn cảm thấy giữa bọn anh luôn có một bức tường xa cách vô hình….
Mấy anh em nhà Mộ Dung cũng không chênh lệch tuổi nhau là mấy, khi còn bé những trưởng bối trong nhà thường lấy sự canh tranh của bọn họ làm vui, bất luận là bài tập, hay là những kĩ năng khác. Bọn họ đều cạnh tranh, tranh đoạt, ςướק đoạt, người này giỏi hơn người kia một bậc, mục đích chỉ có một, chính là chứng minh cho lão thái gia thấy, nên vì tương lai không xa trải sẵn con đường sáng lạn.
Những năm gần đây anh đã học được cái gì? Học đấu tranh, học cảnh giác, học tự bảo vệ mình, cho dù không muốn đi hại người khác, cũng có thể tự lo cho bản thân mình.
Bởi vì người muốn anh tầm thường nhất, không có chí tiến thủ, thuận theo tự nhiên không ai khác chính là mẹ kế của anh. Vợ của Mộ Dung Hàng Phong – Lâm Thục Mẫn. Vai vế của cha anh vốn yếu, cho nên bà ta luôn sợ anh làm chướng ngại vật cho con trai bà ta, anh càng ưu tú thì bà ta càng lo lắng, nếu như anh thất bại, thì bà ta càng yên tâm.
Nếu như trong tất cả cuộc canh tranh anh đều thua, thì bà ta càng vui vẻ.
Anh đã từng nghĩ muốn rời khỏi nhà Mộ Dung, anh cho rằng sau khi mình ra nước ngoài du học không cần trở về, nhưng, vì một đêm ngoài ý muốn trong đêm giáng sinh năm đó, khiến cho mục tiêu của anh trở nên mơ hồ, từ đó trở về sau, anh quyết định nắm giữ vận mệnh của mình trong tay mình.
Bởi vì, cô gái luôn siêng năng theo sát phía sau Mộ Dung Trần, một cô gái trong mắt không bao giờ chịu từ bỏ lại nhận lầm người, trong lúc say rượu, choáng váng, lại nhận lầm anh là Mộ Dung Trần, anh cố ý uống cạn ly rượu mà cô đã chuẩn bị sẵn….
Người con gái mơ hồ nằm dưới thân anh, trong miệng luôn kêu tên người đàn ông khác, người con gái đã bị anh đoạt đi lần đầu tiên….
Đó chính là Phó Cảnh Ca. Anh quyết định muốn kết hôn với cô. Không thể không thừa nhận, những năm gần đây, anh luôn ao ước được lão thái gia yêu thương giống như Mộ Dung Trần.
Anh nghĩ muốn làm cho Mộ Dung Trần mất mặt trước nhiều người, cũng muốn khiến cho người cha trên danh nghĩa của anh nhìn anh với cặp mắt khác xưa, anh muốn có một bầu trời của riêng mình. Anh muốn mang bài vị của mẹ anh vào nhà Mộ Dung, để cho người khác bái tế bà.
Nhưng, sau khi cưới người phụ nữ kia, tại sao? Bầu trời của anh dường như càng ngày càng hẹp hơn? Hẹp đến nổi ngay cả lòng anh cũng cảm thấy khó thở.
“Tại sao lại đứng đây một mình?” Một thanh âm bình tĩnh cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Anh cả…” Mộ Dung Khiêm quay đầu nhìn, nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang tiến lại gần.
“A Trần muốn kết hôn, cậu nên cảm thấy vui mừng mới đúng” Mộ Dung Kiệt đến gần Mộ Dung Khiêm, thuận tay đưa cho anh một điếu thuốc.
“Em không hiểu ý của anh” Mộ Dung Khiêm nhận lấy điếu thuốc, 2 người đàn ông cứ như vậy hút thuốc.
“Chú năm, lời của anh nói không khó hiểu. A Trần chưa từng có ý định tranh với cậu bất cứ thứ gì”
Cho dù là phụ nữ cũng vậy. Nếu như nó muốn, ai cũng đừng mong đoạt được, nếu như nó đã không muốn, có cho nó cũng không them để ý.
“Em dâu mặc dù từng là bạn gái cũ của A Trần, nhưng nếu là bạn gái cũ tức là đã không còn bất kì quan hệ gì rồi”
Phó Cảnh Ca ở nhà Mộ Dung cũng không vui vẻ gì. Người ngoài đều có thể nhìn ra được mối quan hệ bất hòa của vợ chồng họ. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến A Trần.
“Anh cả, em cũng không muốn tranh giành với người khác” Mộ Dung Khiêm nhả ra hơi thuốc, anh không thể ngờ, Mộ Dung Kiệt lại nói ra chuyện này. Chỉ là, nói ra thì có thể giải quyết được gì.
Mối quan hệ của anh với Phó Cảnh Ca sẽ không vì Mộ Dung Trần kết hôn mà trở nên tốt đẹp. Đó là chuyện không thể nào. Về phần nó muốn phát triển lên thiên đường hay xuống địa ngục, cũng không ai biết, bao gồm những người hãm sâu trong đó như bọn họ. Có lẽ bản thân bọn họ đang ở trong địa ngục, căn bản không thể quay đầu lại.
Mộ Dung Kiệt cười cười, ở nhà Mộ Dung, ai nấy đều nhìn thấy được khúc mắc giữa hắn và Mộ Dung Trần, chỉ là bọn họ không nói ra mà thôi. Sự nghiệp của nhà Mộ Dung bọn họ lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào sự tiếp quản của một hai người sẽ không thể nào quán xuyến được, Mộ Dung Khiêm là người có năng lực nhất, chỉ là chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Từ sau khi du học ở nước ngoài trở về, chú 2 tùy tiện giao cho hắn một công ty nhỏ nhất, nhưng hắn vẫn dựa vào sức lực của chính mình mà vươn lên, như vậy, hắn làm sao có thể là Mộ Dung Khiêm vô dụng trong mắt người khác?
“Có muốn anh nói với ông nội một tiếng, điều chú về không?”
Mộ Dung Khiêm trước mắt đang quản lý một công ty con của nhà Mộ Dung, nếu muốn phát huy hết năng lực của hắn, đương nhiên nên đưa hắn trở về tổng công ty.
“Không cần đâu anh cả, ở bên kia cũng tốt” Mộ Dung Khiêm không ngờ người luôn luôn tuyệt tình, máu lạnh trên thương trường lại nói với anh những chuyện này.
Anh muốn vươn lên dựa vào sức lực của mình, chứ không phải dựa vào người khác.
“Mọi người trong nhà Mộ Dung, bao gồm cả ông nội, chưa bao giờ xem cậu là người ngoài”
Mộ Dung Kiệt vỗ vỗ bả vai của hắn. Có rất nhiều chuyện không phải người ngoài có thể nói hết được, đặc biệt là những chuyện trong lòng.
“Cũng không còn sớm nữa, có thể ăn cơm rồi, anh vào trước”
Mộ Dung Kiệt dừng lại, sau đó dặn dò:
“Nếu như chú 2 bên đó có gây áp lực với cậu, cậu có thể nói với anh”
“Em biết rồi”
Mộ Dung Kiệt sau khi rời đi, Mộ Dung Khiêm cũng không có cùng đi theo.
Không có xem như người ngoài sao? Có lẽ vậy, nhưng ngay cả cha ruột của anh cũng đối xử lạnh lùng với anh, thì có ai có thể đối xử thật lòng với anh?
Một vòng khói, lại thêm một vòng khói mơ hồ, mắt của anh trở nên ௱ôЛƓ lung, khiến cho anh không nhìn rõ mọi thứ.
Bữa tối đã kết thúc được một tiếng, nhưng lúc này lòng của Tình Tình vẫn chưa bình tĩnh trở lại được. Từ nhỏ, cuộc sống của gia đình cô tạm ổn. Cô chưa bao giờ biết một bữa cơm tối của đại gia tộc có thể xa hoa và phô trương lãng phí như vậy, đặc biệt là trong tình huống tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Họ đều đem ánh mắt dò xét để trên người cô.
Cũng may, Mộ Dung Trần luôn chăm sóc cô, không để cô làm ra điều gì thất lễ, lúc mọi người ăn cơm cũng không có thói quen nói chuyện phiếm, ngoài trừ Mộ Dung Trần không ngừng giúp cô gắp thức ăn, còn mọi người thì chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Lúc mọi người buông chén đũa xuống, muốn trở về phòng của mình, thì Cố quản gia đi đến trước mặt của Mộ Dung Trần hỏi: “Tứ thiếu gia, bây giờ người muốn bưng canh lên, hay là một lát nữa bưng lên phòng sau?”
“Bây giờ bưng lên đi, Tình Tình, uống canh xong rồi hãy lên nghỉ ngơi được không?”
Không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người, Mộ Dung Trần sau khi phân phó, sau đó quay lại nói với Tình Tình.
“Cái gì?”
Tình Tình không rõ nguyên do. Trước bữa ăn canh cũng uống rồi, cơm cũng ăn rồi, tại sao bây giờ còn một phần canh của mình nữa?
“Không có gì, anh cố ý dặn nhà bếp hầm canh cho em, uống xong chúng ta lên phòng nghỉ ngơi một chút, tối nay chúng ta trở về biệt thự”
Sau đó, anh còn phải đến thư phòng bàn chuyện công ty với ba, mà anh cùng Tình Tình còn chưa chính thức kết hôn, cho nên theo quy định của nhà Mộ Dung, phải đợi sau khi thành hôn thì mới có thể chính thức ở đây.
Mặc dù lần trước cô cũng ở đây 2 buổi tối, nhưng anh muốn tôn trọng ý của ông nội. Dù sao buổi tối anh có thể ôm cô ngủ là được rồi.
“Tại sao chỉ có mình tôi uống?”
Mới chỉ có thời gian 2 câu thôi, người giúp việc đã đem một chén canh đen sì bốc mùi thuốc nhàn nhạt để trước mặt cô:
“Tứ thiếu phu nhân, cô từ từ dùng”
“Ai bảo em ở trên giường mới động một chút đã ngất. Đương nhiên phải bồi bổ một chút”
Những lời này giống như sét đánh bên tai, gương mặt của Tình Tình đột nhiên đỏ lên. Trời ạ, người đàn ông này có thể nói chuyện dè dặt một chút có được không? Anh ta lại nói chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy. Về sau bảo cô làm sao làm người được?
“Tên tiểu tử này, nói chuyện không biết chừng mực gì cả”
Trừ tiếng oán giận của Thái Chi Lan, những người khác đều rời khỏi phòng ăn.
Cuối cùng, dưới sự đe dọa dụ dỗ của người đàn ông đó, cô không thể không uống hết chén canh kia. Xem ra, sau này cô ở nhà Mộ Dung sẽ không dễ chịu như lời người đàn ông này nói.
Hơn nữa, hôm nay trước mặt nhiều người trong nhà Mộ Dung, lão thái gia lại đem vật gia truyền tặng cho cô, phỏng chừng cuộc sống sau này cũng không thoải mái gì.
Trước bữa ăn tối, mẹ của Mộ Dung Trần đã bàn chuyện kết hôn với cô. Cô sợ tới mức muốn tháo nó xuống, nhưng Mộ Dung Trần và mẹ anh không cho phép.
Lão thái gia tại sao lại muốn đem vật quý báu như vậy giao cho cô? Ngồi ở trong phòng được trang hoàng, đổi mới hoàn toàn, tay của Tình Tình vô lực rũ xuống. Cô làm sao dám tùy tiện tháo bỏ đây.
Giương mắt nhìn căn phòng vừa xa la vừa quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy chua xót. Nếu như đây là một giấc mộng thì thật tốt biết bao. Nếu như giấc mộng này có thể không cần tỉnh lại thì thật tốt!
“Cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa khiến Tình Tình đang chìm đắng trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần. Tại sao lại gõ cửa? Nếu như là Mộ Dung Trần thì không thể nào gõ cửa, vậy là người khác rồi? Nhưng, cô cùng với người nhà của Mộ Dung Trần không quen thuộc cho lắm, tại sao có người đến tìm cô?
Hay là cô nghe lầm? Tình Tình ngồi ở trên ghế salon mềm mại không nhúc nhích, cho đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, Tình Tình cũng đứng lên, đi chân trần bước đến cửa, cẩn thận mở cửa là Mộ Dung Cầm.
"Có chuyện gì không?"
Buổi chiều sau khi về tới đây, Mộ Dung Cầm luôn sắm vai một tiểu bối không nói với cô một câu nào. Cho nên, có thể giữ lễ phép cho cô đến bây giờ đã là cực hạn rồi.
“Tôi có thể vào không?”
Mộ Dung Cầm đứng ở trước cửa, cao ngạo nói. Nếu như không phải cô ta muốn kết hôn với anh tư, cô cũng sẽ không chủ động đến tìm cô ta.
Tình Tình không nói gì, trực tiếp mở cửa phòng ra, tiểu thư nhà Mộ Dung người ta đã mở miệng, sao cô có thể dám cản?
Mộ Dung Cầm quan sát thiết bị trong phòng được đổi mới hoàn toàn, trong lòng hừ lạnh. Tiết Tình Tình tướng mạo bình thường cũng có thể gả vào nhà Mộ Dung, lại có thể gả cho anh tư mà ông nội yêu thương nhất.
“Tiết Tình Tình, cô là con hồ ly tinh”
Không ngừng dụ dỗ anh tư, còn làm cho người đàn ông khác đối với cô nhớ mãi không quên. Không sai, người đối với cô ta nhớ mãi không quên, chính là Dương Bách Lâm - người đàn ông mà cô thầm yêu. Mấy ngày nay đến trường, anh đột nhiên chủ động đến tìm cô, không phải có hứng thú với cô, mà là để hỏi thăm tin tức của Tiết Tình Tình. Cô tức, tức ૮ɦếƭ!
Còn muốn cô chuyển lời cho Tiết Tình Tình, những lời nói buồn nôn kia cô không muốn nói lại. Nhưng, hôm nay thấy Tiết Tình Tình được ông nội yêu thương như vậy, cô cảm thấy không cam lòng. Từ nhỏ đến lớn, ông nội cũng chưa từng tốt với cô như vậy. Cũng vì chuyện của Tình Tình và anh tư, cho nên cô bị phạt quỳ suốt buổi tối, đến bây giờ đầu gối của cô vẫn còn đau.
Cho nên trong lòng của cô rất hận Tình Tình. Điều duy nhất đáng được ăn mừng là sau này chuyện của cô ta với Dương Bách Lâm đã hoàn toàn kết thúc rồi.
“Mộ Dung Cầm, cô có ý gì?”
Tự nhiên lại bị chửi, Tình Tình không biết mình đã đắc tội với đại tiểu thư này ở chỗ nào.
“Chả có ý gì cả, tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tôi sẽ gọi cô một tiếng chị dâu”
Mộ Dung Cầm lạnh nhạt, châm chọc nói:
Tương lai, anh tư nhất định chọn người phụ nữ tốt hơn cô, đến lúc đó cô sẽ bị bỏ rơi, thật đáng thương…”
Bị bỏ ư? Vậy cũng tốt. Tình Tình cụp mắt xuống, tự giễu, nếu như ngày nào đó Mộ Dung Trần phát lòng từ bi thả cô ra, vậy thì thật tốt. Nhưng sẽ có ngày nay sao?
“Tiết Tình Tình, cô dùng dáng vẻ đáng thương này để không ngừng quyến rũ anh tư của tôi, rồi làm Dương Bách Lâm đối với cô nhớ mãi không quên sao?”
Thấy Tình Tình không lên tiếng, lại không có người khác ở đây, cho nên Mộ Dung Cầm càng nói càng quá trớn.
“Bách Lâm?”
Tình Tình nghe đến tên Dương Bách Lâm, lập tức ngẩng đầu lên, đúng vậy, Mộ Dung Cầm với Bách Lâm cùng một khoa, bọn họ chắc đã gặp mặt?
“Anh ấy khỏe không?”
Từ lần trước sau khi gặp anh ở cổng Tiết gia, bọn họ đã không còn liên lạc. Bởi vì, số di động của cô đã bị người đàn ông đó đổi rồi.
Tiết Thiệu Trạch nói ông sẽ xử lý, cô không biết đối mặt với anh ấy ra sao, cô không chủ động đến tìm anh, anh đương nhiên sẽ không tìm được cô.
Nhưng, trong lòng cô vẫn còn nhớ thương anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc