Bán thế anh hùng - Chương 28

Tác giả: Tần Hồng

Tây Tạng Hiệp Vương Cổ Ảnh :

- Tuy ta chưa hề gặp mặt lệnh tôn nhưng chỉ dựa vào việc Thiên Ngoại Quái Tẩu chịu nhận ngươi làm đồ đệ cũng đủ biết rằng ngươi không phải là một kẻ gian ác.

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý nói tiếp :

- Bọn ta sẽ giúp ngươi truy tìm tên hung thủ, ngươi có biết rằng những ai là kẻ đáng nghi nhất?

Nhạc Hạc :

- Bây giờ vãn bối đang muốn tìm hai người, một là chủ nhân Quỷ bảo Thần Quyền Đặng Thịnh Long, hại là Hắc Diện Yêu Đồng Cư Thuận An, nếu tìm được hai người này thì có thể truy tìm được tên hung thủ.

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý :

- Được bọn ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm hai người này, nếu như tìm được thì xử trí thế nào?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Thì mời họ đến Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Sao lại thế?

Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :

- Không sao đâu, nếu bây giờ ngươi có mặt ở Ngũ Lão hội, họ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Tại sao?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Vì lệnh sư đã thỏa hiệp với Ngũ Lão hội, lão thay ngươi chịu sự giam cầm của Ngũ Lão hội để ngươi được tự do đi truy tìm hung thủ.

Nhạc Hạc :

- Ngũ Lão hội đã đồng ý?

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu :

- Đúng vậy.

Nhạc Hạc :

- Bây giờ gia sư ở đâu?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đã ở lại Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc nhảy hoảng lên :

- Không được, trên đời có lý nào để sư phụ chịu tội thay đệ tử.

Dứt lời cất bước định trở lại Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền nắm hắn lại :

- Đừng vội, hãy nghe lão nói đã!

Nhạc Hạc dùng sức định thoát khỏi tay lão, la lớn :

- Không, vãn bối không thể liên lụy đến gia sư, không để lão nhân gia chịu tội, vãn bối phải trở lại cứu gia sư mới được!

Thổ Địa Công Phòng Vũ nắm chặt lấy hắn trầm giọng :

- Ngươi không thể nghe lão nói một lời hay sao?

Nhạc Hạc đành phải đứng yên đau đớn thở dài :

- Được, lão tiền bối cứ nói.

Thiên Hạc đạo nhân :

- Lệnh sư ở lại Ngũ Lão hội sẽ không chịu cực đâu, người của Ngũ Lão hội chắc chắn không dám làm tổn thương lão, lão thế ngươi chịu sự giam cầm mục đích là để cho Ngũ Lão hội có một con tin để bảo đảm, để ngươi được yên tâm đi truy tìm hung thủ, nếu ngươi bắt được hung thủ đương nhiên Ngũ Lão hội sẽ lập tức phóng thích lão, cho nên ngươi không cần lo lắng.

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất tìm không được hung thủ?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Ngũ Lão hội đã hứa cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu ngươi bắt được tên hung thủ thì sẽ giải quyết mọi việc, vạn nhất không tìm được thì ngươi trở về đấy để đổi lệnh sư cũng được mà!

Nhạc Hạc :

- Một năm?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng vậy, thời gian một năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần ngươi cố gắng đi tìm chắc chắn sẽ có kết quả.

Nhạc Hạc :

- Nhưng gia sư lại phải chịu cực một năm ở Ngũ Lão hội, vãn bối làm sao yên lòng được?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lệnh sư là cái thế cao nhân của đương kim võ lâm, chắc chắn Ngũ Lão hội sẽ không dám bạc đãi lão, ngươi hãy yên tâm.

Nhạc Hạc :

- Dù sao vãn bối cũng phải đến gặp gia sư một lần, nếu không khó mà yên lòng được.

Dứt lời lại định cất bước đi.

Thổ Địa Công Phòng Vũ lại nắm chặt lấy hắn, lắc đầu :

- Không cần đâu, lệnh sư đã dặn dò rõ ràng, lão muốn ngươi lập tức hạ sơn, nếu không cần thiết trong vòng một năm không được trở lại Ngũ Lão hội, bây giờ nếu ngươi trở lại để gặp lão thì sẽ nhận được sự la mắng.

Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long :

- Lệnh sư làm như vậy là rất đúng vì Ngũ Lão hội là võ lâm Minh chủ, được thiên hạ công nhận, mọi người đều phải tôn trọng và không nên dùng võ lực để phản kháng, nếu ngươi muốn cứu lệnh sư, phương pháp chính đánh nhất là mau chóng tìm ra tên hung thủ, đồng thời cũng rửa sạch mối hoài nghi của mọi người đối với ngươi.

Nhạc Hạc đã xiêu lòng, thở dài :

- Vãn bối chỉ cảm thấy xấu hổ, chỉ vì việc cá nhân mà liên lụy đến gia sư.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu ngươi muốn báo đáp lệnh sư thì hãy nhanh chóng tìm ra tên hung thủ để lệnh sư được mãn nguyên.

Nhạc Hạc gật đầu cương quyết :

- Được, trong vòng một năm vãn bối chắc chắn sẽ tìm được tên hung thủ?

Đông Hải bang chủ Trình Lục An :

- Được, bảy người bọn ta ở bảy nơi khác nhau rất thuận tiện cho việc tìm kiếm giúp ngươi, Thần Quyền Đặng Thịnh Long là nhân vật có tiếng tăm chắc tìm dễ dàng...

Mọi người bàn bạc một hồi rỏi khởi ђàภђ ђạ sơn.

Ngày hôm đó cả bọn mười một người đến Cổ Lãnh vào tửu lầu cùng ăn uống, mấy vị võ lâm cao nhân xin cáo từ, mỗi người một ngã rời khỏi tửu lầu.

Nhạc Cảnh hai người và sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ dự định ở lại Cổ Lãnh một đêm, nên tiếp tục ở lại tửu lầu bàn bạc.

Thổ Địa Công Phòng Vũ hỏi :

- Ngươi chuẩn bị truy tìm hung thủ bằng cách nào?

Nhạc Hạc thở dài :

- Chẳng có một manh mối nào vãn bối không biết làm sao bây giờ.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lão sẽ cho ngươi một manh mối, nhưng không dám bảo đảm sẽ có kết quả.

Nhạc Hạc :

- Manh mối gì?

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền lấy ra tờ ngân phiếu tìm được trong thi thể của Kim Húc đưa cho hắn :

- Đây này năm ngàn lượng bạc!

Nhạc Hạc nhận lấy, xem xong ngạc nhiên hỏi :

- Phòng lão tiền bối, vãn bối còn có chút tiền không cần đến.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười ha hả :

- Ngươi lầm rồi, ta là một thổ địa nghèo tiền đâu mà cho ngươi!

Nhạc Hạc không hiểu :

- Không lẽ tờ ngân phiếu này là giả à?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Thật hay giả phải đến Hưng Ký tiền trang ở lạc Dương mới biết được.

Nhạc Hạc :

- Vậy là sao?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

Tấm ngân phiếu này do lão tìm thấy trên thi thể của Kim Húc, thấy khả nghi, không chừng là tiền thù lao của tên hung thủ trả cho hắn.

Nhạc Hạc phấn khởi :

- Ý của lão là hắn bị hung thủ mua chuộc, làm việc cho hung thủ rồi sau đó hung thủ trả cho hắn năm ngàn lượng bạc?

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu :

- Đúng vậy, hắn đưa “Ngũ Lão lịnh tiễn” cho tên hung thủ và hung thủ đưa tấm ngân phiếu này cho hắn.

Nhạc Hạc :

- Nếu như vậy tại sao hung thủ lại Gi*t hắn?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tình hình đại khái như thế này, sau khi hung thủ đưa tấm ngân phiếu này cho hắn rồi biết được lão đang đến Cửu Cung sơn để tìm hắn, vì sợ hắn khai ra mọi việc liền vội vàng đến Cửu Cung sơn để Gi*t hắn diệt khẩu.

Nhạc Hạc :

- Sau khi Gi*t hắn, tại sao tên hung thủ không thu hồi tấm ngân phiếu này?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tấm ngân phiếu này hắn giấu kỹ trong mình, có thể hung thủ quên thu hồi, hoặc trong lúc vội vàng tìm không được, tưởng hắn không có mang theo nên Gi*t hắn xong liền mang thi thể bỏ vào quan tài, lập tức rời khỏi.

Nhạc Hạc :

- Nếu sự suy đoán của lão là chính xác, thì việc điều tra được danh tánh của hung thủ không khó!

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Cũng không phải là dễ, nhưng cứ đến đó thử xem.

Nhạc Hạc cất tấm ngăn phiếu :

- Được ngày mai vãn bối sẽ đến Lạc Dương một chuyến, mong rằng sẽ điều tra được danh tánh và lai lịch của tên hung thủ.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tấm ngân phiếu này chỉ có thể lãnh tiền tại Hưng Ký tiền trang ở thành Lạc Dương, nếu đúng là của tên hung thủ thì hắn chắc chắn ngụ ở Lạc Dương, các ngươi đến đó phải hành động cẩn thận một chút, đừng để hắn phát giác.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, vị nghĩa tỷ này của vãn bối tinh thông dị dung thuật, trước khi vào thành, vãn bối sẽ thay đổi diện mạo.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu điều tra được danh tánh và địa chỉ của hung thủ không nên vội vàng hành động, tốt nhất nên thông báo cho người của Ngũ Lão hội phái người đến giúp sức. Ngũ Lão hội đã nhận lời yêu cầu của lệnh sư, lúc nào tìm được hung thủ thì sẽ giúp sức cho ngươi bắt giữ hắn.

Nhạc Hạc :

- Không, vãn bối phải tự tay bắt giữ tên hung thủ, không dựa vào Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Tại sao?

Nhạc Hạc :

- Vãn bối thật không ưa gì Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :

- Vì họ xử ngươi tội ૮ɦếƭ?

Nhạc Hạc :

- Có thể nói như vậy, tiền hối không cảm thấy họ phán xử vãn bối không được công bằng hay sao?

Thổ Địa Công :

- Độc Nhãn thần tăng quả thật không được công bằng nhưng cũng không nên trách hắn, vì ngươi không thể đưa ra chứng cứ đủ để chứng minh rằng ngươi vô tội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Chỉ vì không thể đưa ra chứng cứ thì có thể xử người khác tội ૮ɦếƭ?

Thổ Địa Công :

- Cho nên lão nói hắn không được công bằng...

Cảnh Huệ Khanh :

- E rằng có nguyên nhân khác?

Thể Địa Công ngạc nhiên :

- Nguyên nhân nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu như thế lực của hung thủ đã thâm nhập vào Ngũ Lão hội, việc Độc Nhãn thần tăng cố khép tội ૮ɦếƭ cho Nhạc đệ cũng chẳng phải là điều lạ!

Thổ Địa Công biến sắc :

- Cảnh cô nương không được nói bậy, năm vị Phó hội chủ dù sao chăng nữa cũng không đến nỗi bị hung thủ mua chuộc?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

- Ngũ Lão hội là một Minh chủ nên hội được thiên hạ võ lâm công nhận, địa vị của năm vị Chánh hội chủ, cũng trở thành ngôi vị mơ ước của những người luyện võ, lão không cho rằng năm vị Phó hội chủ cũng muốn lên ngôi Chánh hội chủ hay sao?

Thổ Địa Công lắc đầu :

- Đó là việc không thể nào, sự thành lập của Ngũ Lão hội với nền tảng là Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc và Thanh Liên, lúc đầu mời Độc Nhãn thần tăng và bốn vị khác làm Phó hội chủ, chính vì năm vị này không môn không phái, có thể thay thế Ngũ lão xử lý một số sự việc mà Ngũ đại phái không tiện xử lý, nếu luận về địa vị của họ chỉ cao hơn chấp hành võ sĩ một bậc mà thôi, họ hoàn toàn không có khả năng thăng nhiệm chức Chánh hội chủ Ngũ Lão hội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nói thì như vậy nhưng lòng người ai mà không tham, có thể họ không vừa lòng với chức Phó hội chủ thì sao?

Thổ Địa Công :

- Nhưng dù họ có ý đoạt vị Ngũ dại phái cũng đâu có chấp nhận.

Nhạc Hạc :

- Phòng lão tiền bối, vãn bối có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết lão có nhận lời hay không?

Thổ Địa Công :

- Ngươi cứ nói, xem nếu trong khả năng của lão, lão sẽ không để ngươi thất vọng.

Nhạc Hạc :

- Vãn bối có một cảm giác hình như trong Ngũ Lão hội có trà trộn bọn tay chân của hung thủ, bây giờ gia sư bị giam giữ trong đó, vãn bối lo lắng cho sự an toàn của...

Thể Địa Công :

- Ngươi muốn lão ở lại Ngũ Lão hội để bảo vệ sư an toàn cho lệnh sư?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, ta biết rằng yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng nếu không ai ở lại trông coi gia sư, vãn bối không yên lòng.

Thổ Địa Công suy nghĩ một lát, gật đầu :

- Được, ngày mai lão sẽ trở lại Ngũ Lão hội yêu cầu được ở chung với lệnh sư, đề phòng bọn gian thừa cơ làm bậy, ta nghĩ rằng Ngũ Lão hội sẽ không từ chối yêu cầu này.

Nhạc Hạc chấp tay thi lễ :

- Làm phiền lão tiền bối, vãn bối xin tạ tội trước.

Thổ Địa Công mỉm cười đỡ hắn dậy :

- Đừng khách sáo, việc xảy ra ngày hôm nay, lão cùng có một phần trách nhiệm, việc nhỏ như vậy, thôi nhắc làm gì!

Ngày hôm sau Thổ Địa Công dẫn tiểu đồ đệ Lỗ Tiểu Phúc trở lại Lư Sơn Ngũ Lão phong, còn Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh thì trở về Khách sạn, thu xếp hành lý để khởi hành đến Lạc Dương.

Đi hơn nửa tháng, hai người đã đến Đồng Quan.

Nơi đây, Nhạc Hạc đã bị mất cấp vuông Ngũ Lão lịnh tiễn, nên hắn đối với Đồng Quan không có cảm tình lắm, vì lúc đến đây trời đã sụp tối nên hai người đành phải ở lại một đêm.

Sau khi tắm rửa ăn uống xong, hai người đều ngủ không được nên cùng nhau ra ngoài, đi dạo trên những đường phố náo nhiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc