Bán thế anh hùng - Chương 26

Tác giả: Tần Hồng

Nhạc Hạc :

- Ngươi không đủ can đảm à?

Độc Nhãn thần tăng nhất thời không biết trả lời ra sao, im lặng giây lát mới lạnh lùng :

- Những điều ngươi nói toàn là những điều nói nhảm, bần tăng dám khẳng định việc phán xét hôm nay hoàn toàn chính xác!

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất sai lầm thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Không bao giờ?

Nhạc Hạc lạnh lùng :

- Người xuất gia lấy từ bi làm căn bản, ngươi lại cảm thấy vui sướng khi ta bị xử trảm, không lẽ có người nào đó đã hối lộ cho ngươi.

Độc Nhãn thần tăng :

- Hừ! ૮ɦếƭ tới nơi mà còn dám ăn nói hồ đồ.

Đột nhiên Nhạc Hạc cười lớn :

- Ha ha, người gần kề cái ૮ɦếƭ, còn gì nữa mà phải sợ hãi, còn điều gì mà không dám nói? Ta nói cho ngươi biết ngươi xử tử ta một cách vôi vã như vậy, người sáng mắt nhìn vào liền biết bên trong có điều gì mờ ám, chắc chắn ngươi đã nhận hối lộ của một người nào đó.

Độc Nhãn thần tăng giận đến nhảy lên quát lớn :

- Đao phủ thủ dâu?

- Có!

Một tên đại hán lực lưỡng bước ra giữa pháp trường, tên đao phủ này có thân hình thật khỏe mạnh, để trần nửa thân người, giữa *** mọc đầy lông, dáng vẻ thật hung dữ.

Tay hắn cầm một thanh đao sáng quắc.

Độc Nhãn thần tăng quát :

- Động hình!

Nói xong lui về vài bước.

Đao phủ đưa tay nắm Nhạc Hạc lên, để hắn quỳ xuống, mặt hướng về phía Tây rồi đưa thanh đao lên.

Lúc này Nhạc Hạc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, hình như máu huyết trong mình không còn lưu thông nữa.

૮ɦếƭ mọi người đều phải sợ, nhưng cảm giác của hắn bây giờ thật là uất ức và đau lòng, hắn uất ức vì chưa trả thù cho cha, và đau lòng vì những ngày còn lại của mẹ hắn.

Nghĩ đến đó lòng hắn đau như cắt, cái ૮ɦếƭ của phụ thân mười năm trước, đã là một đả kích nghiêm trọng của mẫu thân, bây giờ đứa con trai duy nhất lại phải rời bỏ mẫu thân mà ra đi, mẫu thân làm sao mà chịu đựng thêm một đả kích như vậy?

Nghĩ đến đây nước mắt hắn đã tuôn trào.

Cùng lúc đó, tên phủ đứng phía sau hắn đã đưa cao thanh đao...

“Sát”

Bỗng nhiên một tiếng hét vô cùng hùng tráng nổi lên như sấm sét giáng xuống Ngũ Lão phong.

Tiếng hét đó còn vang dội hơn tiếng sấm sét, gần như làm lủng màng nhĩ của mọi người hiện diện.

Tiếng hét của tên đao phủ?

Không, tiếng hét phát ra từ phía trước, như một tảng đá lớn bay thật nhanh, đột nhiên đánh vào lỗ tai của tên đao phủ!

Tên đao phủ như bị một cú đấm thật mạnh, la lên một tiếng, rớt thanh đao xuống, nhảy cao vài thước, rồi rớt xuống đất, hai tay bịt lỗ tai lại, đau đớn nằm lăn lộn dưới đất.

Năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn cùng tất cả mọi người hiện diện đều bị sóng âm thanh làm nhức nhối màng nhĩ, tim đập mạnh khó thở, trên mặt trắng bệch không còn một chút máu.

Tất cả yên lặng một khắc, mới có một người la lên :

- Là Thiên Ngoại Quái Tẩu.

Mọi người như tỉnh cơn mơ!

Không sai chính là Thiên Ngoại Quái Tẩu.

Khắp thiên hạ chỉ có lão mới có thể phát ra những âm thanh khủng khiếp như vậy, đó chính là võ công độc bộ thiên hạ của lão...

Thiên Ngưu thần công!

Tiếng hét phát ra từ Thiên Ngưu thần công của lão không những có thể làm lủng màng nhĩ của con người, mà còn có thể làm ૮ɦếƭ người.

Lần này đối tượng tấn công của lão là tên đao phủ, nhưng lão không có ý *** hắn cho nên hắn chỉ bị thủng màng nhĩ đau đớn nằm lăn lộn mà thôi.

Lão đang bước đi trên tam cấp.

Nghe tiếng hét của lão, rồi đến lúc nhìn thấy lão ắt sẽ cảm thấy ngạc nhiên, thân hình của lão không hùng tráng như âm thanh do lão phát ra, thân hình lão gầy ốm như một thanh tre.

Lão bước đến trước mặt Độc Nhãn thần tăng :

- Độc Nhãn thần tăng, đã lâu không gặp, không biết đệ tử của lão phạm tội gì mà Ngũ Lão hội xử tử hình hắn.

Độc Nhãn thần tăng :

- Nhạc Hạc đã phạm tội sát hại Ngũ lão, tội đáng xử trảm.

Nhạc Hạc hét lên :

- Sư phụ, đệ tử vô tội, họ đã phán xử sai lầm.

Độc Nhãn thần tăng :

- Cuộc phán xử hoàn toàn chính xác, dưới sự chứng kiến của mọi người.

Nhạc Hạc :

- Sư phụ! Đệ tử vô tội!

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Các ngươi có xử lầm hay không là chuyện của các ngươi, hôm nay lão phải mang tiểu đồ rời khỏi nơi đây.

Nói xong bước đến đỡ Nhạc Hạc dậy.

Độc Nhãn thần tăng nghiêm nghị :

- Lỗ lão thí chủ hãy dừng bước.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

- Ngươi hãy ra tay đi.

Vừa nói vừa định đỡ Nhạc Hạc đi.

Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm, Cửu Long lão nhân, Tam Bạch tiên sinh và năm vị tân Chưởng môn thấy tình hình căng thẳng như vậy đoán biết không tránh khỏi một trận ác chiến đều đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị nghinh chiến.

Chí Thiện thiền sư lên tiếng :

- Chẳng lẽ Lỗ lão thí chủ định làm càn?

Thiên Ngoại Quái Tẩu thấy họ đồng loạt đứng dậy, liền dừng bước cười :

- Kẻ làm càn chính là Ngũ Lão hội chứ không phải lão!

Rồi lạnh lùng quát :

- Tránh ra!

Năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn dàn hàng ngang.

Mấy vị võ lâm cao nhân không biết tự lúc nào, đã trở lại Ngũ Lão phong đang đứng phía sau Thiên Ngoại Quái Tẩu!

Có mặt ở hiện trường còn có một con trâu, mà hễ Thiên Ngoại Quái Tẩu ở đâu thì nó cũng ở đó như hình với bóng.

Thổ Địa Công Phòng Vù nói khẽ với Lỗ Tiểu Phúc :

- Tiểu mao đầu, ngươi đến canh chừng con trâu dùm Lỗ lão, để sư phụ tham gia cuộc náo nhiệt này.

Dứt lời, cầm trượng bước tới.

Thiên Ngoại Quái Tẩu lạnh lùng :

- Lão nói một lần nữa. Hãy tránh ra!

Mười người của Độc Nhãn thần tăng vẫn đứng im bất động.

Bỗng nhiên Thiên Ngoại Quái Tẩu hét lên :

- Tránh ra!

Tiếng hét này càng khủng khiếp hơn so với tiếng sát lúc nãy, nó giống như một trận cuồng phong càn quét thẳng vào người của bọn Độc Nhãn thần tăng.

Thì ra tiếng hét phát ra từ Thiên Ngưu thần công của lão lợi hại hơn nhiều so với võ công Sư Tử Hống bình thường, mà sóng âm thanh như là chưởng phong muốn tấn công hướng nào thì sẽ nhắm vào hướng đó, những người đứng ở hướng khác sẽ không bị ảnh hưởng, thật kỳ diệu vô cùng.

Bọn Độc Nhãn thần tăng tuy đã vận công phòng bị nhưng vẫn cảm thấy hai lỗ tai đau đớn như đang chịu đựng chấn động dữ dội, tức thì lảo đảo thoái lui.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười dài, thân hình như mũi tên phóng lên vượt qua đầu của bon họ, đưa tay nắm Nhạc Hạc lên, thân hình lại như mũi tên nắm lấy Nhạc Hạc trở về chỗ cũ.

Lão phóng lới phóng lui, chỉ hoàn thành trong chớp mắt.

Bọn Độc Nhãn thần tăng quát lên một tiếng, đồng loạt tấn công vào lão!

Thổ Địa Công Phòng Vũ cùng các vị võ lâm cao nhân đồng loạt tiến lên, đôi bên cùng ra tay bắt đầu một trận kịch chiến...

Thiên Ngoại Quái Tẩu nắm Nhạc Hạc thoái lui vài bước, hai chân vừa chấm đất liền giải huyệt cho Nhạc Hạc, rồi cúi xuống nắm lấy xích sắt ở đôi chân của Nhạc Hạc, giật mạnh một cái, xích sắt liền bị đứt đoạn, lão nói khẽ bên tai Nhạc Hạc vài câu rồi đẩy mạnh vào vai của hắn :

- Nhanh lên!

Nhạc Hạc liền như con chim sổ ***g vỗ cánh bay nhanh, chạy nhanh về phía chân núi.

Thiên Ngoại Quái Tẩu đưa mắt quan sát trân kịch chiến giữa bọn Độc Nhãn thần tăng với bên Thổ Địa Công Phòng Vũ cùng vài vị võ lâm cao nhân cảm thấy bên Thổ Địa Công Phòng Vũ trong thời gian ngắn chưa thể bại trận, liền nhún chân một cái, thân hình phóng nhanh hơn năm, sáu trượng đến trước cửa Ngũ Lão hội, phóng chưởng đánh bạt hai võ sĩ rồi bước thẳng vào trong.

Khoảng một khắc sau chỉ thấy lão nắm Cảnh Huệ Khanh từ trong Ngũ Lão hội bước ra chạy thẳng đến bậc tam cấp mới buông nàng ra :

- Nhanh lên!

Xích sắt ở đôi chân của Cảnh Huệ Khanh cùng đã đứt lìa, nàng vội vàng nhìn lão với ánh mắt biết ơn rồi phóng nhanh xuống núi đuổi theo Nhạc Hạc.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười ha hả rồi vỗ tay nói :

- Thôi, thôi! Đừng đánh nữa, lão có việc muốn nói đây!

Bên Thổ Địa Công thấy mục đích cứu người đã đạt, không thèm đánh nữa, đồng loạt thoái lui.

Bọn Độc Nhãn thần tăng không chịu ngưng tay, cùng đuổi theo quát lớn :

- Đừng chạy, các ngươi không được hạ sơn.

Thiên Ngoại Quái Tẩu bước tới :

- Các ngươi muốn giữ người thì hãy giữ lão đi.

Độc nhàn thần tăng cười lạnh lùng :

- Hừ! Lão nghĩ rằng bổn hội không đủ sức để giữ lão hay sao?

Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :

- Các ngươi không giữ lão, lão cùng tự động xin ở lại.

Độc Nhãn thần tăng quát lớn :

- Được lão có gan giết sạch người của Ngũ Lão hội, mới là anh hùng bản sắc!

Thiên Ngoại Quái Tẩu lắc đầu cười :

- Ngươi đã hiểu lầm ý của lão rồi, ý của lão là ở lại chịu sự xử phạt của Ngũ Lão hội, gánh hết tất cả trách nhiệm?

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng :

- Thật vậy sao?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Từ trước đến giờ lão rất tôn trọng Ngũ Lão hội, rất tiếc lần này Ngũ Lão hội lại phán xử tiểu đồ một cách sai lầm, buộc lòng phải ra tay cứu người, để chứng tỏ sự tôn trọng của lão đối với quý hội, bây giờ lão dùng người để đổi người, các ngươi cứ giam cầm lão đi.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Lỗ lão, lão đùa gì thế?

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Không! Lão đã quyết định như thế trước khi đến đây, vì không muốn để Ngũ Lão hội phạm sai lầm, lão đến cứu tiểu đồ và Cảnh cô nương, rồi lại vì lôn trọng Ngũ Lão hội nên lão ở lại chịu tội thay tiểu đồ và Cảnh cô nương!

Ngưng một lát, Thiên Ngoại Quái Tẩu mỉm cười nói tiếp :

- Nếu quý hội nghĩ rằng một mình lão không thể chịu tội thay hai người, thì cứ giữ luôn con trâu của ta đi.

Độc Nhãn thần tăng :

- Không nói đùa chứ?

Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu tiếp lời :

- Không đùa chút nào!

Độc Nhãn thần tăng :

- Lão chịu ૮ɦếƭ thay lệnh đồ?

Bỗng nhiên Thổ Địa Công Phòng Vũ cười lớn :

- Ha ha! Ngươi là Phó hội chủ của Ngũ Lão hội, lời ngươi vừa nói, thật không rõ trắng đen.

Độc Nhãn thần tăng quay sang hỏi :

- Lời nói của ta không rõ trắng đen chỗ nào?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Quý hội cho rằng kẻ có tội là Nhạc Hạc, kẻ đáng ૮ɦếƭ cũng là Nhạc Hạc, nếu quý hội có thể chấp nhận lời đề nghị ૮ɦếƭ thế, vậy không phải là không rõ trắng đen hay sao?

Độc Nhãn thần tăng đỏ mặt :

- Bần tăng chỉ hỏi thôi, đâu có chấp nhận lời đề nghị ૮ɦếƭ thế.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Những ý của Lỗ lão, rõ ràng ngươi vẫn chưa rõ, ý của lão là chịu sự giam cầm của quý hội, để cho Nhạc Hạc rảnh rỗi điều tra hung thủ đã sát hại Ngũ lão và trả thù cho cha, chứ đâu phải ૮ɦếƭ thế cho Nhạc Hạc.

Độc Nhãn thần tăng nhìn Thiên Ngoại Quái Tẩu hỏi :

- Có đúng như vậy không?

Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu cười :

- Đúng vậy, các ngươi có thể giam cầm lão lại cho đến khi nào tiểu đồ bắt được hung thủ.

Độc Nhãn thần tăng cảm thấy biện pháp này cũng tốt nên quay lại hỏi bốn vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn :

- Chư vị nghĩ sao?

Thiếu Lâm Chí Thiện thiền sư trầm ngâm :

- Điều này có thể thương lượng được...

Nói xong, quay người bước đi.

Bọn Độc Nhãn thần tăng biết hắn muốn tất cả họp bàn một phen, liền bước theo hắn, mười người bước xa vài trượng, bắt đầu bàn bạc với nhau.

Thiên Ngoại Quái Tẩu cũng thừa lúc đó nói với Thổ Địa Công Phòng Vũ và vài vị võ lâm cao thủ nơi đến của Nhạc Hạc, cuối cùng :

- Hôm nay rất cảm tạ sự giúp đỡ tận tình của chư vị, mong rằng sẽ có ngày đền đáp.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Thôi! Đừng nói khách sáo quá.

Thiên Ngoại Quái Tẩu nhún vai :

- Còn một điều nữa, tiểu đồ còn trẻ, mai này còn mong chư vị chỉ bảo giùm.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Điều này lão huynh có thể yên tâm nhưng nếu lệnh đồ được sự đỡ đầu của lão huynh, thì việc điều tra hung thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều, lão huynh hà tất phải đem thân mình để làm con tin cho bọn người không biết đạo lý giang hồ này.

Thiên Ngoại Quái Tẩu :

- Vì lão tôn trọng Ngũ Lão hội, lão đã ngang dọc giang hồ mấy chục năm, tự hỏi chưa hề làm điều gì xấu không muốn mang tội danh ỷ mạnh đàn áp Ngũ Lão hội.

Thổ Địa Công Phòng Vũ nhìn bọn Độc Nhãn thần tăng đang bàn bạc ở gần đó, nói khẽ :

- Lão có một cảm giác, hình như Ngũ Lão hội biến chất...

Thiên Ngoại Quái Tẩu :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc