Bán thế anh hùng - Chương 25

Tác giả: Tần Hồng

Hồi 7 Cái thế thần công ςướק pháp trường

Độc Nhãn thần tăng không lên tiếng.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nếu thần tăng nghĩ rằng có thể như vậy thì Nhạc Hạc cũng có thể không phải là hung thủ.

Độc Nhãn thần tăng :

- Xin lỗi bổn hội không thể vì hai chữ có thể mà phán xử Nhạc Hạc vô tội?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng, nhưng quý hội cũng không thể phán xử hắn tội ૮ɦếƭ, lão chỉ hy vọng trước khi sự thật được phơi bày quý hội có thể giam cầm hắn chờ đến khi điều tra được sự thật rồi mới luận tội đề tránh sự lầm lẫn.

Thổ Địa Công Phòng Vũ ngồi xuống.

Năm vị Phó hội chủ lại bắt đầu bàn bạc với nhau.

Khoảng nửa giờ sau hình như năm vị Phó hội chủ đã có quyết đinh, Độc Nhãn thần tăng đứng dậy :

- Bổn hội sau khi thân trọng bàn bạc với nhau, quyết định...

Lão trầm giọng tiếp :

- Nhạc Hạc đã thừa nhận mạo danh sư phụ của hắn để dụ Ngũ lão đến Quỷ bảo và dự định phóng hỏa thiêu ૮ɦếƭ Ngũ lão, sau khi bổn hội phái người đến kiểm chứng đã xác minh được Ngũ lão quả thật bị thiêu ૮ɦếƭ, sau khi Nhạc Hạc sát hại Ngũ lão đã có hành vi chống cự tại Chung Nam sơn, điều này cũng đủ chứng minh Ngũ lão quả thật ૮ɦếƭ dưới tay hắn, tuy hắn có đưa ra vài điều biện hộ, nhưng đều không thể xác minh, bổn hội không thể tin được nên bổn hội quyết định xử hắn tội ૮ɦếƭ, lập tức hành hình.

Ngưng một lát rồi tiếp :

- Cảnh Huệ Khanh tiếp tay Nhạc Hạc Gi*t người không thể thoát tội, nhưng vì nàng không phải là nguyên hung, nay xử tội giam giữ chung thân!

Vài vị võ lâm cao nhân nghe phán xử như vậy, đều cảm thấy ngạc nhiên liền bàn luận với nhau.

Nhạc Hạc đã sớm biết được họ sẽ xử mình tội ૮ɦếƭ, nên không hề ngạc nhiên nhưng khi nghe họ xử Cảnh Huệ Khanh giam cầm chung thân liền không cầm được phẫn nộ, lạnh lùng nói từng tiếng một :

- Lúc nãy ta nói rằng, Cảnh cô nương chỉ làm theo yêu cầu của ta, giúp ta phá hoại cây cầu treo mà thôi, tất cả đều do ta gánh chịu, tại sao các ngươi lại xử nàng giam cầm chung thân?

Cảnh Huệ Khanh giậm chân lớn tiếng :

- Hạc đệ, còn nói dài dòng với bọn lão hồ đồ này làm gì, chúng ta liều mạng một phen với họ đi!

Nhạc Hạc :

- Không, để mình tiểu đệ được rồi, tỷ tỷ đừng nên ra tay.

Dứt lời, người đã phóng tới, hướng về Độc Nhãn thần tăng.

Thì ra trước khi hắn và Cảnh Huệ Khanh được dẫn vào Ngũ Lão hội sảnh, hai cái thiết hoàn khóa tay đã được mở ra, chỉ còn hai cái khóa ở đôi chân cho nên hiện giờ hai tay của họ có thể cử động được, hai chân có thể nhảy mà không thể chạy, nhưng họ đâu có định chạy, chỉ muốn liều mạng.

Cảnh Huệ Khanh cũng rất thù ghét Độc Nhãn thần tăng nên cùng nhắm vào hắn mà phóng tới.

Rõ ràng Độc Nhãn thần tăng không ngờ rằng họ dám động thủ, nhất thời chới với, liền quát lớn :

- Người đâu, mau đến đây.

Chưa dứt lời đã lui xa vài bước.

“Bùm”

Nhạc Hạc tung ra một chưởng tuy chưa đánh trúng hắn, nhưng đã làm tan nái chiếc ghế hắn đang ngồi, mảnh vở của chiếc ghế bay tứ phía như bị nổ tung.

Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm, Cửu Long lão nhân và Tam Bạch tiên sinh đều đã nhậm chức Phó hội chủ mấy chục năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy phạm nhân ra tay phản kháng, đây quả thật là một hành động liều lĩnh hoang đường, vì việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng, nên nhất thời bốn người cũng chới với chỉ biết há miệng nhìn, như vừa phát hiện một việc quá lạ nhất thế gian.

Nhạc Hạc ra tay chưa trúng đích, hai chân vừa chấm vào chiếc bàn dài lại nhún người lên, nhắm vào Độc Nhãn thần tăng.

Hình như hắn đã hạ quyết tâm phải Gi*t ૮ɦếƭ lão thần tăng có thái độ phán xử không công minh này.

Cảnh Huệ Khanh cũng rất ác cảm với Tam Bạch tiên sinh, nàng thấy Nhạc Hạc đang đấu với Độc Nhãn thần tăng liền bay lên chiếc bàn dài, nhắm vào Tam Bạch tiên sinh tung ra một chưởng.

Tam Bạch tiên sinh hoàn hồn lớn tiếng quát :

- Phản rồi! Phản rồi!

Rồi ngửa mình ra sau, lật cả chiếc ghế, lộn nhào một cái bay xa vài trượng.

Năm vị tân Chưởng môn đều rất phẫn nộ, đồng loạt đứng dậy quát :

- Mau bắt chúng nó lại!

Mười mấy tên chấp hành võ sĩ đứng quanh hội sảnh liền bao vây hai người lại, ai nấy đều rút νũ кнí ra chuẩn bị vây bắt.

Cửu Long lão nhân lớn tiếng :

- Không được ra tay, đây là Ngũ Lão hội sảnh, không phải là chốn Gi*t người, để thần tăng và Tam Bạch tiên sinh đối phó được rồi.

Bọn chấp hành võ sĩ nghe vậy nên không tham gia tấn công, chỉ bao vây tứ phía, đề phòng Nhạc, Cảnh hai người trốn thoát.

Thật ra Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đều không có ý định bỏ trốn, vì chân của họ đã bị xích lại, tự biết không thể nào thoát khỏi Ngũ Lão phong, bây giờ họ chỉ muốn liều mạng cho hả lòng căm ghét.

Nhưng dù sao Độc Nhãn thần tăng cũng là nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm, tuy lúc đầu hắn cảm thấy bối rối nhưng sau vài chiêu đã từ từ ổn định bộ pháp, bắt đầu có công có thủ.

Lại thêm mấy chục chiêu nữa, Nhạc Hạc đã bắt đầu thất thế.

Vì so về công lực và kinh nghiệm hắn đều thua xa Độc Nhãn thần tăng, hai chân lại bị xích, đi lại khó khăn, nên giao đấu một hồi đương nhiên bị thất thế.

Tình hình của Cảnh Huệ Khanh cũng vậy, sau một hồi tấn công vô hiệu đã bị Tam Bạch tiên sinh chiếm thế thượng phong.

Thổ Địa Công Phòng Vù thấy vậy rất nóng lòng, lão muốn giúp đỡ Nhạc, Cảnh hai người, nhưng hiểu được nếu lão ra tay thì Cửu Long lão nhân, Lãnh Diện Quan Âm và năm vị tân Chưởng môn không thể nào ngồi yên, sức của lão đâu thể cùng lúc địch lại tám người nên chỉ nóng lòng ngồi nhìn, không có cách nào giúp họ được, nhưng Lỗ Tiểu Phúc lại là nghé con không sợ cọp, hắn thấy Nhạc, Cảnh hai người đã bị dồn đến bước đường cùng, nên không nhịn được, vội vàng nhảy ra :

- Cảnh cô nương đừng sợ, có ta đến giúp một tay đây.

Dứt lời liền muốn phóng tới.

Thổ Địa Công Phòng Vũ liền nắm hắn lại, đẩy hắn về chỗ ngồi, quát lớn :

- Không được làm bậy, đây là chốn để ngươi tự tung tự tác sao?

Lỗ Tiểu Phúc đỏ mặt phản kháng :

- Nhưng sư phụ xem kìa, nếu không ra tay thì họ sẽ bị thua.

Vừa dứt lời đã thấy Cảnh Huệ Khanh ngã xuống đất.

Thì ra Tam Bạch tiên sinh dùng chân móc vào xích sắt ở chân nàng khiến nàng té ngã rồi dùng chỉ điểm tới vào ngay huyệt tê của nàng.

Lỗ Tiểu Phúc giậm chân :

- Xem kìa! Xem kìa!

Thổ Địa Công Phòng Vũ mắng :

- Xem cái gì đồ không biết sống ૮ɦếƭ, đây đâu phải là Chung Nam sơn, ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, nếu còn động đậy ta sẽ đập gãy chân ngươi!

Sau khi điểm vào huyệt tê của nàng, Tam Bạch tiên sinh liền vẫy tay ra hiệu cho bọn chấp hành võ sĩ :

- Giải đi!

Hai tên chấp hành võ sĩ liền bước tới, mỗi người nắm một tay, lôi Cảnh Huệ Khanh đi.

Nhạc Hạc la lớn :

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!

Hai chân nhún một cái định phóng về Cảnh Huệ Khanh.

Độc Nhãn thần tăng lạnh lùng :

- Về đây!

Lão đưa tay ra vừa đúng nắm vào xích sắt ở giữa hai chân của Nhạc Hạc kéo mạnh một cái khiến Nhạc Hạc ngã xuống thật nặng nề.

Đầu của Nhạc Hạc đập mạnh xuống đất, liền hôn mê bất tỉnh.

Thổ Địa Công Phòng Vũ vỗ tay cười lớn :

- Hay quá! Thần tăng quả nhiên danh bất hư truyền.

Độc Nhãn thần tăng đỏ mặt giận dữ :

- Phòng lão thí chủ, nếu thấy không vừa mắt xin hãy bước ra!

Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu :

- Lão không dại gì động thủ với ngươi tại đây, không khéo bị ghép vào tội quấy nhiễu công đường, tội danh này lão gánh không nổi đâu.

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng :

- Vậy thì câm miệng của ngươi lại đi, đừng lộn xộn ở đây nữa!

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Lão còn phải nói vài lời, Ngũ Lão hội nổi danh vì sự công chính liêm minh, hôm nay các ngươi rõ ràng không đủ chứng cứ để buộc tội Nhạc Hạc nhưng lại xử hắn tội ૮ɦếƭ, làm mất đi lập trường công chính liêm minh, Ngũ lão dưới suối vàng biết được chắc cũng phải lắc đầu than thở!

Độc Nhãn thần tăng mặc kệ lão nói gì, quay đầu nói với bọn chấp hành võ sĩ :

- Giải Nhạc Hạc đến pháp trường chuẩn bị hành hình.

Hai tên chấp hành võ sĩ liền bước tới đỡ Nhạc Hạc dậy, những tên còn lại hộ tống theo sau, bước khỏi Ngũ Lão hội sảnh đến thẳng pháp trường.

Nơi gọi là pháp trường là một khoảng đất trống khá rộng.

Lúc bọn chấp hành võ sĩ giải Nhạc Hạc đến giữa pháp trường, thì năm vị Phó hội chủ và năm vị tân Chưởng môn cũng vừa đến.

Vài vị võ lâm cao nhân hình như không hài lòng lắm với cách phán xử lần này của Ngũ Lão hội, nên ngoài hai sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ ra, tất cả đều đã xuống núi, không ai ở lại xem hành hình.

Cửu Long lão nhân cảm thấy tình hình không ổn, liền nói nhỏ với năm vị tân Chưởng môn :

- Tình hình hôm nay hình như không ổn, theo ý ta không nên xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.

Võ Đang chưởng giáo Nhất Trần đạo nhân lạnh lùng :

- Năm vị đã đồng ý phán tội sao lại sửa đổi?

Cửu Long lão nhân :

- Lão và Lãnh Diện Quan Âm đều phản đối xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, nhưng ba người còn lại...

Nhất Trần đạo nhân cắt ngang :

- Tội đã phán rồi không thể thay đổi được.

Cửu Long lão nhân thở dài :

- Cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão tuy rất bất hạnh nhưng tôn chỉ của Ngũ Lão hội là trừng gian diệt ác, thà sót chứ không để oan, vạn nhất Gi*t lầm người tốt làm sao ăn nói với thiên hạ?

Tân Chưởng môn của phái Bạch Hạc Ma Thiên tướng quân :

- Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhạc Hạc chính là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, bổn hội không hề Gi*t lầm người.

Cửu Long lão nhân thở dài :

- Lão vì danh dự của ngũ phái nên mới nghĩ vậy chứ không có ý bênh vực cho Nhạc Hạc...

Thiếu Lâm tân Chưởng giáo Chí Thiện thiền sư thần sắc nghiêm nghị :

- Lão bảo rằng vì danh dự của Ngũ phái nghĩa là sao?

Cửu Long lão nhân :

- Nếu hôm nay bổn hội vội vã xử tử Nhạc Hạc hình như mang ý “báo thù” đúng không?

Chí Thiện thiền sư gật đầu :

- Ngũ lão bị hắn sát hai, chẳng lẽ không nên báo thù?

Cửu Long lão nhân :

- Nhưng nếu mang ý báo thù tức là thừa nhận năm xưa chính Ngũ lão là người đã sát hại thân phụ hắn.

Chí Thiện thiền sư :

- Năm xưa Ngũ lão chưa hề đến Bắc Nhạn Đãng sơn, việc này chứng cứ rành rành.

Cửu Long lão nhân :

- Nhưng người ngoài chưa chắc đã tin.

Chí Thiện thiền sư :

- Bao lão không đồng ý, lúc nãy trong hội sảnh sao không lên tiếng?

Cửu Long lão nhân :

- Lúc nãy lão và Lãnh Diện Quan Âm đều phản đối xử tử Nhạc Hạc ngay bây giờ, nhưng theo quy định của bộn hội, nếu có ba người đồng ý thì hai người còn lại phải phục tùng đa số, cho nên...

Chí Thiện thiền sư cắt ngang lời của lão :

- Phán quyết đã định, nói nhiều lời cũng vô ích.

Cửu Long lão nhân :

- Không, nếu được sự đồng ý của năm vị Chưởng môn vẫn có thể sửa đổi, vì bổn hội là do Ngũ đại phái sáng lập nên các Chưởng môn có quyền sửa đổi phán quyết.

Chí Thiện thiền sư lắc đầu :

- Không, tuy rằng Ngũ đại phái có thể làm thay đổi quyết định của Ngũ Lão hội, nhưng vụ án này không giống như những vụ án bình thường khác nếu Ngũ đại phái can thiệp vào, ắt sẽ bị thiên hạ võ lâm dị nghị.

Ngưng một lát rồi tiếp :

- Đây cũng là nguyên nhân bọn ta không nói một lời trong cuộc phán xử lúc nãy, Ngũ đại phái đem vụ án của Ngũ lão giao cho Ngũ Lão hội toàn quyền xử lý Ngũ Lão hội xử hắn có tội thì hắn có tội, xử hắn vô tội Ngũ đại phái cũng không phản đối, bây giờ lão muốn Ngũ đại phái sửa đổi phán quyết không thể nào được.

Cửu Long lão nhân nghe nói như vậy, không dám lên tiếng nữa, chỉ thầm thở dài.

Lúc này mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Nhạc Hạc tỉnh dậy thì ra lệnh xử trảm.

Độc Nhãn thần tăng thấy Nhạc Hạc vẫn chưa tỉnh dậy, liền ra lệnh cho một tên chấp hành võ sĩ xách một thau nước đến tạt vào mặt của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc bắt đầu tỉnh dậy.

Độc Nhãn thần tăng sợ hắn lại chống cự liền ra lệnh cho một tên chấp hành võ sĩ khác đến điểm vào huyệt tê của hắn, rồi bước đến hỏi :

- Nhạc Hạc, ngươi sắp bị xử trảm, vậy có trăn trối gì không?

Nhạc Hạc im lặng.

Độc Nhãn thần tăng :

- Ngươi không còn gì để nói phải không?

Bỗng nhiên Nhạc Hạc cười thật bi thảm :

- Có đấy, chỉ e rằng các ngươi không làm được...

Độc Nhãn thần tăng :

- Ngươi cứ nói.

Nhạc Hạc :

- Các ngươi đã khẳng định ta là hung thủ Gi*t hại Ngũ lão, ta không còn gì để nói nữa, nhưng ta có thể yêu cầu các ngươi điều tra giúp tên hung thủ đã sát hại gia phụ năm xưa?

Độc Nhãn thần tăng :

- Được!

Nhạc Hạc :

- Vậy ta nhờ các ngươi điều tra vụ án đó, để trả thù cho gia phụ.

Độc Nhãn thần tăng :

- Được!

Nhạc Hạc :

- Nếu bắt được hung thủ, các ngươi xử trí bằng cách nào?

Độc Nhãn thần tăng :

- Chúng dám mạo danh Ngũ Lão hội để sát hại lệnh tôn, tội ác tày trời, đương nhiên xử trảm.

Nhạc Hạc :

- Nếu họ cung khai rằng Ngũ lão cũng do họ Gi*t thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Không thể nào như vậy được.

Nhạc Hạc :

- Vạn nhất có thể thì sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Nếu như vậy bổn hội sẽ thừa nhận phán xử đối với ngươi là sai lầm, bần tăng sẽ từ chức Phó hội trưởng.

Nhạc Hạc :

- Chỉ thế thôi sao?

Độc Nhãn thần tăng :

- Ý ngươi muốn thế nào?

Nhạc Hạc :

- Ta muốn ngươi phải ૮ɦếƭ.

Độc Nhãn thần tăng cười lạnh lùng hỏi :

- Tại sao?

Nhạc Hạc :

- Ngươi là Phó hội chủ của Ngũ Lão hội, nếu Gi*t lầm người thì phải tự sát để tạ tội với thiên hạ.

Độc nhãn thần táng biến sắc không biết trả lời thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc