Bán thế anh hùng - Chương 17

Tác giả: Tần Hồng

- Ai, ai đó?

Nhạc Hạc lạnh lùng :

- Không được la, nếu không cho ngươi một chưởng.

Đại hán trung niên run rẩy :

- Ngươi là ai?

Nhạc Hạc :

- Đừng nói ta là ai, nếu ngươi muốn sống phải thành thật trả lời những câu hỏi của ta.

Trung niên đại hán :

- Ngươi muôn hỏi gì?

Nhạc Hạc :

- Bọn Giác Nhiên hòa thượng đã về đến Ngũ Lão hội chưa?

Trung niên đại hán :

- Họ đã về đến đây hôm qua.

- Còn người đàn bà mà họ bắt cóc?

Trung niên đai hán :

- Ngươi muốn hỏi Từ Vân vợ quá của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực?

Nhạc Hạc :

- Không sai...

Trung niên đại hán :

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi là Nhạc Hạc?

Nhạc Hạc :

- Mặc kệ ta là ai, ngươi cứ trả lời đi!

Trung niên đại hán :

- Bà ta đang ở trong Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc :

- Ngũ Lão hội an trí bà ta ra sao?

Trung niên đại hán :

- Theo lời kể của Giác Nhiên hòa thượng, Nhạc Hạc đã giết hại Ngũ lão tại Quỷ bảo ở Bắc Nhạn Đãng sơn nên bọn Giác Nhiên hòa thượng liền bắt Từ Vân đem về Ngũ Lão hội để buộc Nhạc Hạc đến tự thú, bây giờ Từ Vân đang bị giam cầm trong mật thất được canh phòng cẩn mật Nhạc Hạc :

- Căn mật thất đó ở đâu?

Trung niên đại hán im lặng.

Nhạc Hạc trầm giọng :

- Nói mau!

Trung niên đại hán :

- Xin lỗi, ta là chấp hành võ sĩ của Ngũ Lão hội có những vấn đề liên quan đến trách nhiệm của ta nên không thể trả lời.

Nhạc Hạc cười lạnh lùng :

- Ngươi không muốn sống?

Trung niên đại hán :

- Tín điều chấp hành của võ sĩ là không khuất phục vì ***, không mềm lòng trước cám dỗ, trung thành với Ngũ Lão hội, ngươi muốn ra tay xin cứ tự tiện.

Nhạc Hạc nghe những lời của hắn nói trong lòng cảm thấy kính phục, lại hỏi :

- Ngươi thuộc môn phải nào?

Trung niên đại hán :

- Phái Huỳnh Sơn!

Nhạc Hạc :

- Ngũ lão đã ૮ɦếƭ, hiện giờ Ngũ Lão hội do ai nắm giữ?

Trung niên đại hán :

- Ngoài việc cử Chưởng môn của Ngũ đại phái cùng nắm chức Hội chủ, Ngũ Lão hội còn mời năm vị võ lâm cao nhân đức cao vọng trọng cùng giữ chức Phó hội chủ, hiện giờ Ngũ Lão hội do năm vị Phó hội chủ tiếp chưởng.

Nhạc Hạc :

- Năm vị Phó hội chủ đó là ai?

Trung niên đại hán :

- Cửu Long lão nhân, Tam Bạch tiên sinh, Độc Nhãn thần tăng, Thiên Hạc đạo trưởng và Lãnh Diện Quan Âm.

Nhạc Hạc lại hỏi :

- Họ có phải là người của Ngũ đại phái không?

Trung niên đại hán :

- Không phải!

Nhạc Hạc :

- Họ đã tin lời của bọn Giác Nhiên hòa thượng cho rằng Nhạc Hạc là hung thủ đã sát hại Ngũ lão?

Trung niên đại hán :

- Việc này ta không rõ lắm, theo ta biết Ngũ lão đến Bắc Nhạn Đãng sơn là do nhận được thiệp mời của Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công, nghe nói năm vị Phó hội chủ đã phái người đi khắp nơi để tầm nã Thiên Ngoại Quái Tẩu...

Nhạc Hạc trầm ngâm giây lát, hỏi tiếp :

- Cái hang động này có phải ăn thông với đỉnh phong không?

Trung niên đại hán :

- Không sai, nhưng ta khuyên ngươi không nên xâm phạm Ngũ Lão hội, từ ngày Ngũ Lão hội thành lập đến nay chưa có ai có thể ra vào tự do.

Nhạc Hạc cười :

- Hừ! Ngươi thà ૮ɦếƭ cũng không tiết lộ nơi giam cầm Từ Vân có phải không?

Trung niên đại hán :

- Đúng vậy người của phái Huỳnh Sơn không thể làm mất mặt sư môn trước Ngũ Lão hội được.

Nhạc Hạc :

- Được, ngươi can đảm lắm, ta tha ૮ɦếƭ cho ngươi đấy!

Dứt lời liền tung ra một chưởng vỗ ngay vào sau ót của hắn!

Trung niên đại hán liền ngất xỉu ngã xuống.

Nhạc Hạc lại điểm vào hai huyệt “mê” và “câm” của hắn rồi quay sang nói với Cảnh Huệ Khanh :

- Tên này là võ sĩ vừa đến để thay ca bây giờ đánh họ ngất xỉu trong vòng một tiếng đồng hồ họ không thể tỉnh lại đâu.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Sao ngươi không buộc hắn khai ra chỗ giam cầm lệnh đường?

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ không thấy hắn thà ૮ɦếƭ không khai sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Có nhiều người miệng nói rất cứng cỏi nhưng đến lúc thật sự muốn giết họ thì họ sẽ khao hết tất cả.

Nhạc Hạc :

- Người này ăn nói thật thà chắc không nằm trong hạng người đó đâu, hơn nữa...

Cảnh Huệ Khanh :

- Thôi đừng giảng giải đạo lý nữa, không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta vào trong đi!

Trong hang động rất tối, đưa tay không thấy năm ngón, hai người rờ rẩm đi vào chỉ cảm thấy hành động từ từ hướng lên, đi được hơn trăm bước, đã thấy có ánh trăng mờ mờ, có lẽ đã đến ngõ ra.

Hai người biết rằng đã sắp đến đỉnh phong nên không dám sơ ý, cẩn thận bước từng bước nhẹ nhàng.

Đến miệng hang nhìn ra ngoài quả nhiên đã đến đỉnh phong, tòa nhà của Ngũ Lão hội chỉ cách miệng hang khoảng mười trượng.

Đó là một tòa nhà cao ba tầng, được xây bằng đá, bề ngoài trang nghiêm nguy nga, lúc này hai người chỉ nhìn thấy sau lưng của nó nhưng đã cảm nhận được một không khí trang nghiêm.

Bây giờ ngoài một số ánh đèn phát ra từ tòa nhà, mọi nơi đều yên lặng không thấy một bóng người.

Nhạc Hạc quan sát một lượt bỗng đôi mắt dừng ở một cây thông già nằm cạnh phía sau của tòa nhà nói khẽ :

- Nếu trên cây đó có người, chúng ta vừa bước ra thì sẽ bị phát hiện.

Cảnh Huệ Khanh cũng nói khẽ :

- Không sai, nhưng theo ngươi thì trên cây có người hay không?

Nhạc Hạc :

- Họ đã đoán chúng ta sẽ đến đương nhiên phải bố trí người để canh chừng, tiểu đệ đoán chắc trên cây đó có người.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vậy làm sao bây giờ?

Nhạc Hạc :

- Hành động tối nay, nếu để bại lộ thì không còn hy vọng thành công cho nên cần khống chế từng tuyến canh phòng một của họ...

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có kế sánh gì?

Nhạc Hạc suy nghĩ một lát :

- Ta dụ hắn vào hang động này được không?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

- Dụ bằng cách nào?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ có cách.

Dứt lời hắn để lộ hơn nửa thân hình ra, hướng về cây thông già vẫy tay, sau đó lại rút vào trong hang.

Cảnh Huệ Khanh cười hiểu ý liền núp theo hắn.

Thì ra trên cây thông già quả nhiên có một chốt canh phòng, là một Thiếu Lâm hòa thượng, hắn đang ở trên cây quan sát tình hình xung quanh, bỗng thấy ở miệng hang có người đang vẫy gọi hắn, tưởng là người của mình có việc gì cần hắn giúp đỡ, liền nhảy xuống cây chạy về phía miệng hang.

Tên Thiếu Lâm hòa thượng bước vào hang động không một chút nghi ngờ khẽ hỏi :

- Việc gì vậy?

“Bùm”

Phía sau ót của hắn bị một cú đấm mạnh, liền bất tỉnh ngã xuống.

Nhạc Hạc kéo hắn rời xa miệng hang, lại điểm vào hai huyệt “mê” và “câm” của hắn, rồi nói khẽ với Cảnh Huệ Khanh :

- Tỷ tỷ, tiểu đệ có một kế sách này còn hay hơn nữa.

Cảnh Huệ Khanh :

- Kế gì?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ sẽ thay bộ quần áo của tên lão Cố, mạo nhận hắn để vào trong.

Cảnh Huệ Khanh :

- Kế này xem ra cũng hay đấy nhưng còn ta?

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ núp ở đây đừng ra ngoài, chuẩn bị tiếp ứng tiểu đệ là được rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vậy...

Nhạc Hạc :

- Nếu chúng ta vào một lượt lỡ không may thất thủ bị bắt cũng giống như cỏ bị nhổ tận gốc, sẽ không còn con đường sống đúng không?

Cảnh Huệ Khanh cảm thấy có lý, gật đầu :

- Cũng được, ta sẽ chờ ở đây để tiếp ứng ngươi, nhưng nếu ngươi bị bắt ta phải làm thế nào để cứu ngươi?

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ hãy đến tìm gia sư của đệ để cầu cứu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Lệnh sư hành tung không rõ, biết tìm ở nơi đâu?

Ngưng một lát lại nói tiếp :

- Mà lúc Ngũ Lão hội bắt được ngươi có thể lập tức xử tử ngươi, nước xa làm sao cứu được lửa gần?

Nhạc Hạc :

- Ngũ Lão hội sẽ không xử tử tiểu đệ ngay đâu, họ cũng phải thẩm vấn tiểu đệ một phen rồi sau đó mới phán tội, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng.

Cảnh Huệ Khanh :

- Trong vòng nửa tháng cũng chưa chắc tìm được lệnh sư!

Nhạc Hạc mỉm cười :

- Sanh tử hữu mạng, phú quý do thiên, nếu tiểu đệ không đáng ૮ɦếƭ ắt sẽ gặp được cứu tinh, tỷ tỷ hãy yên tâm.

Cảnh Huệ Khanh :

- Được! Vậy thì ngươi phải hứa với ta một việc.

Nhạc Hạc :

- Việc gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Sau khi ngươi vào trong, nếu lỡ bị phát hiện phải mau tìm cách thoát ra, không được đưa tay chịu trói.

Nhạc Hạc :

- Được, nếu thoát được, tiểu đệ nhất định sẽ thoát.

Hắn tháo một cuộn dây được cột ở lưng đưa cho nàng :

- Tỷ tỷ hãy thả dây này xuống trước, để sau khi tiểu đệ cứu được gia mẫu có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

Cảnh Huệ Khanh nhận lấy cuộn dây, căn dặn :

- Hành động phải cẩn thận một chút, nếu bị bao vây không thể thoát thân, hãy gọi ta một tiếng.

Nhạc Hạc gật đầu quay vào trong hang động.

Hắn trở về miệng hang nơi vách đứng, *** áo của lão Cố ra rồi tự mặc lấy vào rồi trở về miệng hang ở đỉnh phong, đưa tay vẫy chào Cảnh Huệ Khanh, rồi bước khỏi hang động, ung dung bước về phía tòa nhà của Ngũ Lão hội.

Đến sát tòa nhà, hắn nhanh chóng núp vào một góc tối, quan sát tỉ mỉ tình hình của tòa nhà.

Phía sau tòa nhà có rất nhiều cửa sổ, có cái có ánh đèn, có cái tối như mực, hắn đến gần một cái cửa sổ không có ánh đèn, chăm chú quan sát, nghe được những tiếng ngáy phát ra từ bên trong biết có người đang ngủ trong phòng, liền quay sang một cửa sổ khác.

Hắn đi qua bốn cái cửa sổ mới tìm được một căn phòng không có người, hắn liền rút thanh chủy thủy ra nhè nhẹ đút vào khe cửa sổ cạy cái chốt cửa ở bên trong, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra nhảy vào bên trong.

Vừa vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Sau đó hắn định thần quan sát tình hình trong phòng. Căn phòng này không có ánh đèn nhưng ánh trăng rọi vào cũng đủ để nhìn rõ mọi vật, chỉ thấy ở bên phải sát vách tường có để một cái giường, trên giường quần áo lộn xộn nhưng không có ai ngủ trên đó.

Nhạc Hạc quan sát khắp phòng một lượt thầm nghĩ :

- Đây chắc là phòng ngủ của một tên chấp hành võ sĩ, có thể hắn đang có phiên trực nên không có mặt ở trong phòng...

Nghĩ đến đây bỗng thấy cửa phòng nhúc nhích!

Hắn hoảng sợ liền nhanh nhẹn núp xuống dưới giường.

Hắn vừa nằm xuống cửa phòng đã mở ra, có một người bước vào.

Người này khoảng tứ tuần, là một gã mập.

Hắn đưa tay đóng cửa lại rồi ngáp một hơi, vừa đi về phía giường vừa lẩm bẩm :

- Mẹ kiếp, mấy tên đầu trọc, nửa đêm nửa hôm còn đòi ăn chay ăn tịnh, lần sau còn mang rắc rối đến cho lão, lão sẽ phun nước miếng vào thức ăn.

Ngồi xuống giường, cởi giày ra, liền ngã mình xuống ngủ.

Không bao lâu lão đã lăn ra ngáy khò khò.

Nhạc Hạc nghe được lời lẩm bẩm của hắn đã biết hắn là một tên đầu bếp mà chẳng phải võ sĩ gì, trong lòng liền có chủ ý, bây giờ thấy hắn đã ngủ say, hắn bò ra từ từ, tay trái bịt miệng lão mập, tay phải cầm chủy thủ kê vào cái bụng căng tròn của gã.

Gã mập giật mình tỉnh giấc.

Nhạc Hạc liền lạnh lùng hù dọa :

- Không được kêu la, nếu không đưa ngươi về chầu trời...

Gã mập sợ đến hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy.

Nhạc Hạc lạnh lùng :

- Ta hỏi ngươi một việc, ngươi phải trả lời đàng hoàng ta sẽ không giết ngươi biết chưa?

Gã mập gật đầu.

Nhạc Hạc :

- Nếu ngươi kêu la, ta sẽ cho một dao là toi mạng!

Gã mập lại gật đầu.

Bây giờ Nhạc Hạc mới rút cái tay đang bịt miệng của hắn lại hỏi :

- Người đàn bà hôm qua bị bắt đến đây hiện đang nhốt ở đâu?

Hai hàm răng của lão mập rung cầm cập, nói không thành tiếng.

Nhạc Hạc quát :

- Nói mau!

Gã mập cà lăm :

- Ở... ở... trong... mật... thất...

Nhạc Hạc :

- Mật thất nằm ở đâu?

Gã mập :

- Ở... ở dưới... dưới hầm...

Nhạc Hạc :

- Đi bằng cách vào?

Gã mập :

- Ra khỏi... căn phòng này, đi về... về phía phòng họp của Ngũ Lão hội, rẽ sang... sang một đường hầm phía bên trái thì thấy... thấy... thấy một tên võ sĩ gác... gác cửa, ngươi phải... phải ép hắn mở... mở cửa mới có thể vào... vào mật thất dưới hầm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc