Bán thế anh hùng - Chương 16

Tác giả: Tần Hồng

Hồi 5 Tự đầu la võng nan thoát thân

Trên đường đi, hai người cố gắng phóng nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp bọn Giác Nhiên hòa thượng, buổi trưa ngày thứ năm đã đến Cửu Giang, cách Lư Sơn không xa lắm.

Vào trong thành, hai người tìm đến một quán cơm, vì ý kiến hai người không thống nhất được nên đã vài ngày họ ít đối thoại với nhau, lúc này hai người ngồi đối diện nhau, vẫn không ai nói một lời.

Cuối cùng Cảnh Huệ Khanh nhịn không được, lên tiếng :

- Hãy nghe ta nói một lời!

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ cứ nói.

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta cũng có thể cứu lệnh đường một cánh lén lút.

Nhạc Hạc :

- Không dễ dàng đâu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Thử một phen xem sao?

Nhạc Hạc :

- Ngũ Lão hội lúc nào cũng có cao thủ của Ngũ đại phái canh giữ, lần này họ bắt được gia mẫu, biết chắc tiểu đệ sẽ đến giải cứu cho nên họ sẽ canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta hỏi ngươi muốn thử một phen không?

Nhạc Hạc thở nhẹ :

- Cũng được, nhưng hành động như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta hãy thay đổi diện mao đến Ngũ Lão phong rồi tùy cơ ứng biến.

Nhạc Hạc gật đầu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Lát nữa chúng ta đi tìm một khách sạn để tá túc, gởi ngựa và hành lý trong khách sạn, sau đó thay đổi diện mạo lên đường khoảng trước khi trời tối, có thể đến được Cổ Lãnh, rồi từ Cổ Lãnh lên núi, hành động trong bóng tối khó bị phát hiện hơn.

Nhạc Hạc lại gật đầu.

Sau khi ăn cơm, hai người ra phố mua hai bộ đồ, sau đó vào trọ ở một khách sạn, Cảnh Huệ Khanh đã từng học thuật dịch dung, nàng cải trang diện mạo cho Nhạc Hạc, hóa trang hắn thành một thanh niên quê mùa, còn nàng thì tự hóa trang thành một lão bà bà.

Thừa lúc tiểu nhị của khách sạn không để ý, hai người liền lẻn ra ngoài bằng cửa sau, ra khỏi thành và hướng về Cổ Lãnh.

Một người cải trang thành lão bà bà còn người kia là một thanh niên quê mùa nên trông họ như hai mẹ con.

Cảnh Huệ Khanh cười :

- Hãy nhớ, lúc có mặt người khác chúng ta phải xưng hô với nhau như hai mẹ con không được gọi ta là tỷ tỷ nữa.

Tuy trong lòng Nhạc Hạc đang ưu buồn nặng trĩu vẫn không nhịn được mà lên tiếng cười.

Bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh co lưng lại, bắt chước tướng đi của một lão bà bà rồi cười :

- Ngươi xem ta có giống một lão bà bà không?

Nhạc Hạc cười :

- Giống quá!

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta chung sống với gia sư đã hơn mười năm, nên dễ dàng bắt chước điệu bộ của một lão bà bà.

Nhạc Hạc :

- Người ta sẽ cảm thấy kỳ lạ khi một lão bà bà đến Lư Sơn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không sao, chỉ cần đừng để người của Ngũ Lão hội nhận ra chúng ta.

Nhạc Hạc :

- Lúc đi lên núi nếu có người hỏi nên trả lời như thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trên Lư Sơn chắc có không ít đền miếu, ta cứ bảo là đến thăm một người dì đã xuất gia.

Hai người vừa đi vừa nói, khi thấy có người thì đi chậm lại, khi không có người thì đi nhanh hơn.

Xế chiều ngày hôm đó, họ đã đến Cổ Lãnh.

Cổ Lãnh đúng ra là Cổ Ngưu Lãnh, nằm về phía đông bắc của Cửu Kỳ Phong, trên lãnh có khoảng hơn ngàn hộ dân, có năm phố gồm phó chánh, phố tây, phố hạ, phố hậu và phố mới, nên hình thành như một thị trấn, là nơi lý tưởng để nghỉ hè.

Nơi đây chính là cửa ngỏ của Lư Sơn, nếu muốn đến Lư Sơn phải đi ngang đây.

Hai người lại tìm đến một quán cơm để dùng cơm, chờ đến khi trời tối, mới khởi hành lên núi.

Tuy lên núi vào ban đêm nhưng cảnh sắc trên núi vẫn làm họ say mê, hai người đi theo một con đường mòn, dọc đường núi đá lởm chởm xen kẽ với những rừng cây lưa thưa, đi qua Phật Thủ nhai, Thăng Tiên đài, Thiên Trì tháp, Ngũ Lão phong đã ẩn hiện trước mắt.

Lúc này trời đã thật tối...

Bỗng nhiên có một lão tăng đi ngược chiều với họ trên con đường mòn, tay cầm một thanh trúc trượng, thân vận tăng y màu xám, chân đi một đôi giày cỏ, xem tướng mạo là một khổ hạnh tăng, lúc hắn nhìn thấy Cảnh, Nhạc hai người liền dừng bước mặt lộ vẻ ngạc nhiên và hỏi :

- Vị lão bà bà này đi đâu vậy?

Cảnh Huệ Khanh chỉ lên trên núi, cười nói :

- Đi lên núi để thăm một người thân...

Lão tăng “ồ” một tiếng :

- Quý thân thích ở đâu?

Cảnh Huệ Khanh vẫn chỉ lên trên núi cười nói :

- Ở trên đó, ở trên đó...

- Ở trên đó không hề có hộ dân nào.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không phải hộ dân, thân thích của lão là một người xuất gia nên ở trong am ni cô.

Lão tăng :

- Có phải là Văn Chu Viện?

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Lão tăng :

- Trời đã tối rất dễ bị lạc đường, có cần bần tăng dẫn đường không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không cần, không cần, lão đi đến mấy lần rồi không đi lầm đường đâu.

Lão tăng nghe như vậy liền cúi đầu thi lễ rồi cất bước đi.

Cảnh Huệ Khanh liền kéo Nhạc Hạc tiếp tục lên núi, đi được một đoạn quay đầu lại không thấy lão tăng nữa, mỉm cười nói :

- Vị lão hòa thượng này thật là tối bụng!

Nhạc Hạc :

- Có thể là hòa thượng của Thiếu Lâm không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trên núi này rất nhiều Phật tự, không hẳn ai ai cũng là hòa thượng của Thiếu Lâm đâu.

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu hắn là hòa thượng Thiếu Lâm đương nhiên đã biết được tin tức gặp nạn của Ngũ lão, Chưởng môn mình đã gặp nạn đâu còn tâm tình dẫn đường cho người khác.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Không sai, sự quan sát của tỷ tỷ thật hoàn hảo, sâu sát, làm tiểu đệ thật bái phục.

Cảnh Huệ Khanh cười :

- Nếu ngươi thật sự bái phục ta thì sau này phải nghe lời của ta.

Nhạc Hạc cũng cười :

- Được, nếu lần này cứu được gia mẫu, sau này tỷ tỷ nói một câu tiểu đệ nghe lời một câu, nói một trăm câu tiểu đệ nghe lời một trăm câu.

Đi hơn nửa tiếng nữa, Ngũ Lão phong đã hiện ra trước mắt.

Ngũ Lão phong gồm năm đỉnh núi, như năm anh em, mỗi đỉnh núi có hình dạng khác nhau, chính giữa gọi là Chánh Phong và Ngũ Lão hội được tọa lạc ở nơi này.

Giờ đây trên Chánh Phong đang tỏa sáng, hai người không vội đến gần, mà tìm một nơi hẻo lánh ẩn núp để quan sát.

Nhạc Hạc nhìn lên đỉnh núi nói khẽ :

- Tỷ tỷ nhìn trên đỉnh đèn sáng như ban ngày, chúng ta muốn vào trong mà không bị phát hiện quả là việc không dễ dàng.

Cảnh Huệ Khanh :

- Có lẽ lát nữa họ sẽ phải đi ngủ, và sẽ tắt đèn.

Nhạc Hạc :

- Họ đã phán đoán chúng ta sẽ đến, ắt phải canh phòng cẩn mật, e rằng chúng ta vừa tiếp cận đỉnh núi, thì sẽ bị phát hiện ngay.

Cảnh Huệ Khanh :

- ...

Nhạc Hạc :

- Hay là chúng ta đến đó một cách danh chính ngôn thuận.

Cảnh Huệ Khanh lườm hắn :

- Sao lại thế chưa kịp hành động đã nản chí rồi!

Nhạc Hạc :

- Không phải tiểu đệ nản chí mà là cảm thấy không có hy vọng thành công, nên biết rằng...

Cảnh Huệ Khanh ngắt lời hắn :

- Thôi! Đừng nói nữa, chúng ta hãy nghỉ một lát, đến canh ba sẽ hành động.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ cho rằng có thể thành công hay sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thành sự tại nhân!

Nhạc Hạc :

- Lúc trước tiểu đệ có nghe gia sư nói, Ngũ Lão hội là một tòa nhà cao ba tầng, được xây bằng đá, bên trong tổng cộng có mấy chục gian phòng, dù chúng ta có thể lẻn vào trong cũng không dễ dàng tìm được chỗ giam giữ gia mẫu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đầu óc của ngươi đơn giản quá.

Nhạc Hạc chưng hửng :

- Là thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta có thể nhanh chóng khống chế một người, buộc họ nói ra chỗ giam giữ lệnh đường, nếu tình thế cho phép, còn có thế buộc hắn dẫn đường...

Nhạc Hạc :

- Ồ...

Cảnh Huệ Khanh nhắm mắt lại :

- Đừng nói chuyện nữa, ta phải nghỉ một lát.

Nhạc Hạc không dám lên tiếng.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ hành động đêm nay, cơ hội thành công không nhiều nhưng hắn không muốn tranh luận với nàng.

Nên hắn cũng nhắm mắt lại, ngồi im nghỉ ngơi.

Hơn một tiếng đồng hồ đã qua, hắn mở mắt ra quả nhiên ánh đèn trên đỉnh đã tắt, liền lên tiếng :

- Tỷ tỷ, họ đã tắt đèn rồi!

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy :

- Đi thôi!

Nói xong liền cất bước đi về phía Chánh Phong, Nhạc Hạc liền bước theo.

Đi hơn trăm bước, đã đến chân Chánh Phong.

Chỉ thấy dưới chân Chánh Phong có một đường tam cấp, ngang bậc đầu của tam cấp có lập một bia đá, trên khắc hai dòng chữ :

Ngũ Lão hội chỉ

Hành nhân chỉ bộ.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Được, chúng ta quay sang phía sau lưng xem xem.

Hai người liền rẽ phải, đi thêm nửa tiếng, đến sau lưng Chánh Phong, ngước đầu nhìn lên thấy vách Chánh Phong tuy hiểm trở nhưng cũng có thể trèo lên được, Cảnh Huệ Khanh dùng tay ra dấu rồi tung mình nhảy lên hơn ba trượng rồi dừng lại ở một tảng đá.

Nhạc Hạc cũng nhảy theo nói khẽ :

- Ở phía trên có thể có người canh giữ, chúng ta phải cẩn thận.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu, lại tung mình nhảy lên.

Từ chân phong đến eo phong, núi đá lởm chởm, rất dễ phóng lên, nhưng từ eo phong trở lên, vách phong thẳng đứng, hai người không dám sử dụng khinh công nữa mà dùng bích hổ công trèo lên từ từ.

Nhạc Hạc không muốn để Cảnh Huệ Khanh mạo hiểm đi trước mình nên nhanh chân vượt qua nàng, vừa lúc vượt hơn mấy chục trượng...

- Ách... xì...!

Đột nhiên tiếng động phát ra từ phía trên đầu hai người.

Nhạc Hạc hoảng sợ, liền áp sát vào vách phong không dám cử động.

- Mẹ kiếp, chắc bị cảm rồi.

Sau tiếng “ách xì”, là một câu lẩm bẩm, từ trên vách núi khoảng năm sáu trượng vọng xuống.

Nhạc Hạc lén ngước đầu nhìn lên nhưng không thấy một bóng người, trong lòng càng kinh ngạc, thầm nghĩ :

- Lạ thật, sao nghe tiếng mà không thấy người?

Cảnh Huệ Khanh nhẹ nhàng đến cạnh hắn nói khẽ vào tai hắn :

- Người đó ẩn mình vào một khe hở của vách đứng.

Nhạc Hạc nói khẽ :

- Hèn chi không thấy bóng người... Không biết họ có phát hiện ra chúng ta không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Không có!

Nhạc Hạc :

- Hắn núp ở phía trên, nếu chúng ta tiếp tục trèo lên, ắt sẽ bị hắn phát hiện, làm thế nào bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh ngước đầu xem xét hình dạng của vách đứng, cảm thảy muốn tránh né tầm nhìn của đối phương thật không dễ dàng, liền nhíu mày :

- Gi*t hắn đi!

Nhạc Hạc :

- Không được, không thể Gi*t người của Ngũ Lão hội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nhưng nếu không Gi*t hắn, chúng ta không thể tiếp tục trèo lên, mà giờ đây chúng ta đã lơ lửng ở vách đứng này, vạn nhất bị phát hiện họ sẽ ra tay, chúng ta khó mà thoát ૮ɦếƭ.

Nhạc Hạc :

- Nơi hắn ẩn núp, có phải ở ngay phía trên đầu của chúng ta không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Hình như vậy!

Nhạc Hạc :

- Như vậy nếu chúng ta có thể lặng lẽ trèo lên chỗ hắn ẩn núp may ra có thể xuất kỳ bất ý khống chế hắn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không dễ dàng đâu, ta có mang theo một thanh chủy thủ, chúng ta cố tình phát ra tiếng động dụ hắn thò đầu ra rồi cho hắn một nhát.

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không, Ngũ Lão hội khác với những bang phái bàng môn tả đạo, chúng ta không thể Gi*t hại hắn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tại sao ngươi chỉ nghĩ đến kẽ khác mà không nghĩ cho chính mình?

Nhạc Hạc lắc đầu không trả lời, quyết định hành động theo chủ ý của mình, liền vận công nhẹ nhàng trèo lên.

Lên được khoảng ba bốn trượng quả nhiên phía trên có một vách đứng mang hình dáng một cái bình phong, phía bên trong hình như có chỗ để ẩn nấp.

Không còn nghi vấn kẻ canh giữ chắc chắn ẩn núp trong đó.

Nhạc Hạc tự tin có thể trèo đến phía dưới của vách đứng đó mà không hề gây một tiếng động nào, sau đó xuất kỳ bất ý nhảy vào trong, ra tay khống chế đối phương, nghĩ vậy liền cẩn thận từ từ trèo lên.

- Ách xì!

Đột nhiên lại có tiếng động phát ra từ phía trên, rồi nghe một tiếng thở dài, có người thò đầu ra nhổ một ngụm đờm.

Vừa thò đầu ra hắn liền thấy Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đang bám vào vách đứng.

Hắn hoảng sợ quát :

- Ai đó?

Nhạc Hạc không hề chậm chạp, hai chân nhún một cái, thân hình bay lên như điện chớp, hướng vào phía trong của vách đứng mang hình bình phong, tung ra một chưởng.

Kẻ canh giữ phía sau vách đứng là một đại hán trung niên, hắn vừa thấy Nhạc Hạc phóng tới liền biến sắc mặt vội vàng tung chưởng muốn đẩy Nhạc Hạc rớt xuống chân phong. “Bùm” một tiếng, song chưởng chạm nhau, đại hán trung niên bị đẩy lùi ba bước.

Thì ra, phía sau vách đứng có một vài hang dộng thiên nhiên, sau khi trung niên đại hán bị đẩy lùi ba bước, liền nhặt từ dưới đất lên thanh trường kiếm, chuẩn bị nghinh chiến.

Nhanh như gió, Nhạc Hạc xông lên đưa tay trái lên gạt thanh kiếm của hắn ra, tay phải tung ra một cú đấm trúng ngay bụng của hắn.

Trung niên đại hán la lên một tiếng “a” tức thì ôm bụng cúi xuống, đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.

Nhạc Hạc sợ tiếng la của hắn làm kinh động đến những người khác, liền tung ra một quyền nữa, trúng ngay vào não bộ của hắn làm cho hắn ngất xỉu ngã xuống.

Cũng lúc đó Cảnh Huệ Khanh cũng vào đến hang dộng, nàng thấy đại hán trung niên đã ngã nằm dưới đất hớn hở nói :

- Ngươi đã Gi*t hắn à?

Nhạc Hạc :

- Không, tiểu đệ chỉ đánh hắn ngất xỉu mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh đưa mắt nhìn khấp nơi ngạc nhiên hỏi :

- Hình như đây là một hang động?

Nhạc Hạc :

- Không sai, rất có thể được nối với đỉnh phong.

Cảnh Huệ Khanh quay đi nhìn đại hán trung niên đang bất tỉnh nhân sự :

- Liệu bao lâu thì tên này tỉnh lại?

Nhạc Hạc :

- Trong vòng nửa tiếng hắn không thể tỉnh dậy.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tốt nhất là điểm vào hai huyệt “mê” và “câm” của hắn, đề phòng sau khi hắn tỉnh dậy không thể nào làm trở ngại hành động của chúng ta.

Nhạc Hạc nghe thấy có lý liền xuất hai chỉ điểm vào hai huyệt “mê” và “câm” của trung niên đại hán.

Cảnh Huệ Khanh vừa định bước vào trong, bỗng nghe trong hang động vọng ra tiếng chân bước lại, liền kéo Nhạc Hạc sang một bên núp vào phía sau một tảng đá.

Tiếng bước chân từ từ đến gần hình như chỉ có một người.

Nhạc Hạc vận công chờ đợi, chuẩn bị xuất kỳ bất ý khống chế đối phương.

- Lão Cố, ngươi có thể về nghỉ rồi.

Dứt lời, đã có người từ trong hang động bước ra.

Người này cũng là một đại hán trung niên, hắn vừa thấy lão Cố nằm dưới mặt đất, mặt liền biếc sắc, thất thanh :

- Lão Cố, ngươi bị sao vậy?

Vừa nói vừa cúi xuống bên cạnh lão Cố.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy có điều gì lạ ở phía sau lưng, vừa định quay đầu xem xét, chỉ cảm thấy Kiên Tĩnh huyệt đã bị điểm, khắp thân mình đều cảm thấy tê dại uể oải, liền hoảng sợ la lớn :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc