Bán thế anh hùng - Chương 15

Tác giả: Tần Hồng

- Mai lão phu nhân là người duy nhất có thể giải đáp những nghi vấn về “Ngũ Lão lịnh tiễn” của chúng ta, bây giờ đà ૮ɦếƭ rồi, biết làm sao bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta đang nghi có thể bà ta không phải ૮ɦếƭ vì bệnh.

Nhạc Hạc :

- ý của a tỷ tỷ là...

Cảnh Huệ Khanh :

- Mười năm trước nếu những người giả mạo Ngũ lão có đến đây yêu cầu Mai lão phu nhân làm thêm một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”, vậy thì cái ૮ɦếƭ của Mai lão phu nhân có thể là một hành động sát nhân diệt khẩu.

Nhạc Hạc :

- Có lý!

Cảnh Huệ Khanh :

- Nhưng việc này không thể xác định được, nếu Mai lão phu nhân bị tên hung thủ sát hại thì thủ pháp sát nhân của hắn phải rất cao minh, ngay cả con của bà ta cũng không biết mẹ mình là do hắn giết.

Nhạc Hạc :

- Chúng ta hỏi thử con của bà ta xem sao?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Vô dụng, dù con bà ta có biết được mẹ mình là do hắn giết, họ cũng không bao giờ thừa nhận, vì điều này có liên quan đến danh tiếng của gia đình họ.

Nhạc Hạc :

- Muốn biết bà ta có phải ૮ɦếƭ dưới tay hung thủ hay không chỉ có một cách...

Cảnh Huệ Khanh :

- Khai quan nghiệm thi?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Không thể được, đừng nói đến con của bà ta không chấp nhận việc này, chính ngươi cùng không chịu làm việc này.

Nhạc Hạc than thở :

- Không sai, tiểu đệ không thể nào làm những việc như vây, chắc chúng ta đành phải bỏ lỡ đầu mối truy xét vậy.

Cảnh Huệ Khanh :

- Bây giờ chúng ta chỉ còn cách truy xét từ phía Kim Húc hoặc Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nếu tìm được họ thì chắc sẽ có manh mối.

Nhạc Hạc :

- Vấn đề ở chỗ chúng ta không biết họ ẩn núp ở đâu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta hãy đến Ngũ Lão hội lén lút điều tra một phen nếu không có manh mối gì, chỉ còn cách đi tìm kiếm khắp chân trời gốc biển, sẽ có ngày chúng ta tìm được họ.

Nhạc Hạc :

- Chỉ còn cách giải quyết như vậy, bao giờ chúng ta khởi hành?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trời đã sụp tối, chúng ta trọ ở lại khách sạn một đêm, sáng mai lên đường.

Nhạc Hạc :

- Từ đây đến Lư Sơn Ngũ Lão phong còn hơn mấy ngàn dặm, tiểu đệ muốn thuận đường về Lai Dương thăm lại mẫu thân được không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tốt, ngươi cũng nên kể lại những việc xảy ra ở Quỷ bảo cho lệnh đường được rõ.

Nhạc Hạc :

- Đã hơn ba, bốn năm ta không gặp mẫu thân không biết sức khỏe của mẫu thân ra sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Lệnh đường dọn đến Nhạc Dương đâu có cậu của ngươi chăm sóc, chắc không sao đâu.

Hai người vừa đi vừa nói không bao lâu đã về đến khách sạn, do cái ૮ɦếƭ của Mai lão phu nhân nên hai người đều cảm thấy trong lòng buồn rười rượi. Tối hôm đó cả hai người đều không hề rời khỏi khách sạn và về phòng ngủ rất sớm.

Hôm sau tính tiền xong, ra phố mua một ít lương khô, hai người liền cưỡi ngựa xuất thành, đi về phía đông nam.

Trên đường đi hai người lân la hỏi thăm tin tức của Thần Quyền Đặng Thịnh Long và Kim Húc, nhưng không thu hoạch được gì cả.

Đi hơn mười ngày đã đến thành Nhạc Dương ở mé Động Đình hồ.

Mươi năm trước, lúc Cảnh Huệ khanh đến Tiên Hoa Thiên Khiếm báo cho mẹ con của họ biết Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực đã bị hại, mẹ của Nhạc Hạc đã dũng cảm quyết định đến gặp Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công, hầu xin lão nhận Nhạc Hạc làm đồ đệ rồi dọn đến thành Nhạc Dương để ở với đứa em trai, giữa thời gian đó Nhạc Hạc có đến thăm mẹ một lần cách nay ba bốn năm.

Cảnh huệ Khanh nói :

- Cậu của ngươi làm nghề gì?

Nhạc Hạc nói :

- Cậu ta là một người buôn vải, có mở một tiệm vải tên là Trương Ký ở thành Nhạc Dương này, buôn bán cũng khá lắm.

Cảnh Huệ Khanh nói :

- Lệnh đường ở nhờ nhà của cậu ngươi?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Lệnh đường rất tội nghiệp, sau này phải cố gắng phụng dưỡng.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, sau này khi trả được thù cha, tiểu đệ sẽ đem mẫu thân trở về Tiên Hoa Thiên Khiếm và không bao giờ rời xa mẫu thân nữa.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đến lúc đó ngươi cũng nên lập gia thất, cưới một nàng dâu về để hầu hạ lệnh đường.

Nhạc Hạc đỏ mặt :

- Vậy sao?

Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :

- Những năm gần đây, ngươi vì việc trả thù không ngó ngàng gì đến việc khác, thật ra ở tuổi của ngươi, cũng nên tìm một đối tượng.

Nhạc Hạc :

- Nếu đệ cần phải tìm một đối tượng thì tỷ tỷ cùng nên như vậy.

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Tỷ tỷ không muốn lấy chồng.

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta không biết.

Bỗng nhiên Nhạc Hạc đưa tay chỉ dãy phố trước mặt, vui mừng nói :

- Nhìn kìa, chính là căn phố đó.

Vừa nói, vừa thúc ngựa chạy tới. Cảnh Huệ Khanh biết hắn đang nói tiệm vải Tương Ký, liền phóng ngựa chạy theo :

- Lệnh đường chắc không nhận ra ta nữa.

Nhạc Hạc ngạc nhiên :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Mười năm trước lúc ta đến nhà của ngươi chỉ là một cô nương mới mười tám tuổi, còn bây giờ...

Nàng không nói nữa vì đã đến trước tiệm vải Tương Ký.

Nhạc Hạc xuống ngựa hướng về một thương nhân trung niên, vừa mừng la lớn :

- Cậu! Cậu!

Người trung niên kia hơi ngạc nhiên, đến lúc nhìn rõ, trên mặt mới lộ vẻ vui mừng :

- Ngươi... ngươi là Hạc nhi?

Nhạc Hạc cười :

- Chính con đây!

Người trung niên liền bước ra tiệm vải :

- Tốt quá! Tốt quá! Ngươi đã về đây rồi, mấy hôm nay cậu trông con hết sức!

Nhạc Hạc nghe trong câu nói của cậu có điềm chẳng lành, liền hỏi :

- Việc gì vậy?

Người trung niên :

- Ta hỏi ngươi ở bên ngoài ngươi đã gây nên tai họa gì?

Nhạc Hạc giật mình ngạc nhiên hỏi :

- Ở nhà xảy ra việc gì?

Người trung niên liền lấy một xấp giấy từ túi áo đưa cho hắn :

- Ngươi tự xem lấy đi!

Nhạc Hạc cầm lấy xấp giấy vội vàng mở ra xem, thì thấy sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẫy.

Thì ra trên tấm giấy trắng có viết mấy dòng chữ như sau :

“Nhạc Hạc, Muốn gặp lệnh đường, xin mời đến Ngũ Lão hội”.

Trong chớp mắt Nhạc Hạc tưởng tượng như rớt xuống mặt băng cốc, mình mẩy lạnh ngắt như sắp bị hôn mê.

Hắn kinh ngạc, run run hỏi :

- Việc này xảy ra lúc nào?

Người trung niên :

- Họ đến vào lúc nửa đêm, cách nay ba ngày, cả nhà đều không biết, sáng sớm hôm đó mợ của ngươi thấy mẹ ngươi không có ra ngoài, liền đến gõ cửa, gọi một hồi lâu không thấy động tịnh gì liền mở cửa sổ để vào trong xem xét mới phát hiện mẹ ngươi đã không ở trong phòng, bên giường để lại mảnh giấy này.

Nhạc Hạc xúc động :

- Không ai nhìn thấy họ à?

Người trung niên :

- Sự việc lan truyền ra, Đặng lão gia ở kế bên nói rằng đêm đó lúc lão dậy đi tiểu, có nhìn thấy mấy bóng đen lướt qua, có một người hình như là hòa thượng.

Nhạc Hạc liền quay sang Cảnh Huệ Khanh :

- Nhứt định là bọn Giác Nhiên hòa thượng.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Không sai, nhưng lạ ở chỗ tại sao họ biết lệnh đường ở đây?

Nhạc Hạc :

- Đương nhiên là tên hung thủ báo cho họ biết!

Cảnh Huệ Khanh :

- Tại sao hung thủ lại biết lệnh đường ở đây?

Nhạc Hạc không thể trả lời câu hỏi này, lòng của hắn đang rối ren, đột nhiên hắn phóng lên ngựa, quay sang nói với Cảnh Huệ Khanh :

- Chúng ta mau đuổi theo!

Hai chân hắn đá vào bụng ngựa, con ngựa liền phóng nhanh. Người trung niên lớn tiếng gọi :

- Hạc nhi! Hạc nhi!

Nhạc Hạc như không hề nghe thấy, vẫn cưỡi ngựa phóng nhanh.

Cảnh Huệ Khanh liền lên ngựa đuổi theo, la lớn :

- Chậm một chút, coi chừng ***ng phải người ta...

Nhạc Hạc như không màng tất cả, cưỡi ngựa phóng bạt mạng, khiến mọi người đi trên phố đều vội vàng né tránh, trong chốc lát đã ra khỏi cửa đông thành Nhạc Dương.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nhạc Hạc, gấp quá sẽ hư việc, ngươi phóng ngựa như vậy chỉ đi hơn nửa ngày con ngựa sẽ ૮ɦếƭ.

Nhạc Hạc nghe nói như vậy, mới cố gắng khống chế sự xúc động, kéo ngựa đi chậm lại.

Cảnh Huệ Khanh lướt tới đi sánh vai với hắn :

- Họ bắt cóc lệnh đường đã hai ngày ba đêm, không tài nào đuổi kịp nữa, chúng ta đã biết họ mang lệnh đường đến Ngũ Lão hội, không cần quá vội vã.

Nhạc Hạc :

- Từ đây đến Lư Sơn Ngũ Lão phong, còn hơn năm sáu ngày đường nếu họ không đi bằng ngựa, chúng ta rất có thể đuổi kịp.

Cảnh Huệ Khanh cắt lời :

- Nếu họ không cưỡi ngựa thì cũng phải thuê xe, không lẽ mang theo lệnh đường mà họ lại đi bộ hay sao?

Nhạc Hạc nghiến răng :

- Năm tên này thật đê tiện, gia mẫu đâu có thù oán gì với họ mà họ lại phải bắt cóc.

Cảnh Huệ Khanh :

- Họ bắt cóc lệnh đường là muốn buộc ngươi phải đến Ngũ Lão hội để tự thú, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?

Nhạc Hạc :

- Đường đường một Ngũ Lão hội lại sử dụng những thủ đoạn hạ lưu như vậy có khác gì bọn phỉ tặc đâu?

Cảnh Huệ Khanh an ủi :

- Ngươi hãy bình tĩnh, ta tin rằng họ không dám làm gì lệnh đường đâu, người mà họ cần là ngươi chứ đâu phải là lệnh đường.

Nhạc Hạc trầm tư giây lát, rồi thở dài nói :

- Họ dùng chiêu này thật quá ác độc.

Cảnh Huệ Khanh :

- Kẻ ác độc chính là hung thủ, chứ không phải họ.

Nhạc Hạc rơi nước mắt :

- Ta phải làm gì bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi chịu nghe lời của ta không?

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ có kế hoạch gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết sau khi ngươi đến Ngũ Lão hội thì sẽ có kết quả gì?

Nhạc Hạc :

- Họ sẽ phóng thích gia mẫu và bắt giam ta.

Cảnh Huệ Khanh :

- Rồi sao nữa?

Nhạc Hạc :

- Đợi khi người của Ngũ đại phái đến đông đủ sẽ họp lại để thẩm vấn ta, nếu ta không đưa ra được những chứng cứ xác thực để chứng minh ta vô tội, thì họ sẽ tố cáo ta đã sát hại Ngũ lão và xử ta tội ૮ɦếƭ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Mà hiện giờ ngươi không hề có một chứng cứ xác thực nào đủ để chứng minh ngươi không phải là hung thủ, có đúng không?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Vậy nếu ngươi bị họ giam cầm thì chỉ có một con đường ૮ɦếƭ, đúng không?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu ngươi không lộ diện họ sẽ đối xử với lệnh đường như thế nào?

Nhạc Hạc :

- Ta không biết!

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không lộ diên họ chỉ còn cách tiếp tục giam cầm lệnh đường, mà không dám sát hại.

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngũ Lão hội cũng giống như một võ lâm quan phủ, mấy chục năm qua tôn chỉ của họ là công chính nghiêm minh, giải quyết những thị phi trong võ lâm, nếu họ sát hại lệnh đường thì sẽ đi ngược lại tôn chỉ lập hội của họ và như vậy Ngũ Lão hội cũng chẳng khác gì những bang hội bình thường khác nên ta quả quyết họ không dám sát hại lệnh đường.

Nhạc Hạc :

- Ý của tỷ tỷ là...

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu ngươi đến tự thú, thì ngươi ૮ɦếƭ chắc, còn mong gì trả thù cho lệnh tôn.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ cho rằng tiểu đệ không nên đến Ngũ Lão hội?

Cảnh Huệ Khanh :

- Sau khi bắt được hung thủ rồi đến cũng không muộn.

Nhạc Hạc :

- Nhưng mà gia mẫu...

Cảnh Huệ Khanh cắt ngang :

- Lệnh đường sẽ không ૮ɦếƭ mà chỉ chịu sự đày đoạ, không nguy hiểm đến tánh mạng.

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không! Tiểu đệ không thể nhìn gia mẫu chịu sự đày đọa trong ngục tù của Ngũ Lão hội, tiểu đệ phải đi cứu gia mẫu.

Cảnh Huệ Khanh :

- Cứu bằng cách nào?

Nhạc Hạc :

- Nếu sử dụng vũ lực họ sẽ càng quả quyết tiểu đệ là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, cho nên...

Cảnh Huệ Khanh :

- Cho nên ngươi dự định đến nộp mình để cứu lệnh đường?

Nhạc Hạc :

- Đúng ấy!

Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :

- Nói như vậy ngươi quyết định đầu hàng trước hung thủ?

Nhạc Hạc đau khổ :

- Dù sao chăng nữa, tiểu đệ không thể nhìn gia mẫu bị đày đọa.

Cảnh Huệ Khanh nổi giận :

- Nhưng ta đã nói, họ chỉ giam cầm mà không dám sát hại lệnh đường.

Nhạc Hạc :

- Không hẳn đâu, người của Ngũ đại phái đâu hẳn là ai ai cũng chí công vô tư, vì muốn trả thù cho Ngũ lão, họ có thể làm bất cứ điều gì.

Cảnh Huệ Khanh lại to tiếng :

- Người của Ngũ đại phái đâu hẳn ai ai cũng là kẻ tiểu nhân vô thức, ta bảo đảm họ chắc chắn không dám sát hại lệnh đường.

Nhạc Hạc lại rơi nước mắt :

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng ép ta nữa, ta thà ૮ɦếƭ cũng không để cho gia mẫu chịu tội!

Cảnh Huệ Khanh tức tối :

- Thật là ngốc nghếch, nếu ngươi đến Ngũ Lão hội để nộp mình, lệnh đường chắc đau lòng lắm, mười mấy năm nay lệnh đường chịu khổ chịu cực chỉ hy vọng ngươi có thể trả thù cho lệnh tôn, mà bây giờ ngươi lai khuất phục dưới âm mưu của hung thủ, thật là điên rồ.

Nhạc Hạc không lên tiếng.

Cảnh Huệ Khanh với nét mặt giận dữ lại tiếp :

- Vì muốn không để cho lệnh đường chịu sự đày đọa ngươi dám bỏ cả việc trả thù cho lệnh tôn và tình nguyện bỏ cả tính mạng của mình, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì lệnh đường sẽ vui sướng sao, sẽ cho ngươi là một đứa con hiếu thảo sao? Ngươi nên suy nghĩ kỹ xem!

Nhạc Hạc vẫn không lên tiếng hình như đã quyết định điều gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc