Bán thế anh hùng - Chương 11

Tác giả: Tần Hồng

- Lão đệ từ từ tắm tại hạ ra ngoài trước.

Nhạc Hạc :

- Được, Đông Phương huynh cứ ra trước.

Đông Phương Lượng đến chỗ để quần áo, lấy quần áo thay vào rồi cầm quần áo vừa mới thay ra, bước ra khỏi nhà tắm.

Nhạc Hạc nghĩ rằng Cảnh Huệ Khanh phải tắm lâu lắm nên hắn cũng chậm rãi mà tắm, hắn gội đầu trước rồi mới tắm rửa, một hồi lâu mới tắm xong, cũng lau khô mình rồi thay quần áo, thay xong định lấy các món đồ linh tình *** áo vừa thay ra, vừa đút tay vào...

Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi. Vì hắn phát hiện ra mất một món đồ...

“Ngũ Lão lệnh tiễn”.

“Ngũ Lão lệnh tiễn” được hắn xếp ngay ngắn, bỏ vào một cái túi, bây giờ túi đó còn, nhưng “Ngũ Lão lệnh tiễn” đã mất.

“Ngũ Lão lệnh tiễn” không những là vật chứng để truy tìm hung thủ đã sát hại cha hắn mà còn liên can đến sự thanh bạch của hắn, vạn lần không thể mất được.

Lòng hắn lập tứa rối ren, vội vàng lục lọi các quần áo vừa thay, rồi trên kệ, nhưng không có kết quả, “Ngũ Lão lệnh tiễn” đã thật sự biến mất.

- Không thể nào, lúc nãy ta *** áo ra, rõ ràng còn rờ thấy nó mà...

Vừa lẩm bẩm hắn vừa gom lại quần áo, nhanh chân ra khỏi phòng tắm, trở vào căn phòng của hắn, lục soát lại hành lý của hắn.

Cũng không kết quả!

- Có thể đánh rơi nó trong phòng tắm?

Nghĩ đến đây, hắn lại trở vào phòng tắm để tìm kiếm, nhưng tìm khắp phòng vẫn không thấy tung tích của “Ngũ Lão lệnh tiễn”.. Tim hắn đập bình bịch, lại ra khỏi phòng tắm, đi thẳng vào phòng của Đông Phương Lượng la lên :

- Đông Phương huynh, Đông Phương huynh!

Nhưng Đông Phương Lượng lại không ở trong phòng. Hắn ngơ ngẩn đứng sát vào tường, gõ lên tường vài tiếng :

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ tắm xong chưa?

Từ bên kia phòng, Cảnh Huệ Khanh trả lời :

- Chờ một chút, sắp xong rồi.

Nhạc Hạc lại ra khỏi phòng, la lớn :

- Đông Phương huynh, Đông Phương huynh!

Cảnh Huệ Khanh đang tắm trong phòng, nghe tiếng la hét đầy vẻ bàng hoàng lo sợ của hắn, liền vội mặc quần áo vào, mở cửa chạy ra hỏi :

- Hắn không phải cùng ngươi đi tắm sao?

Nhạc Hạc :

- Hắn tắm rất vội, đã xong trước tiểu đệ hơn một tiếng đồng hồ.

Cảnh Huệ Khanh “ồ” một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh :

- Như vậy hắn đi đâu rồi?

Nhạc Hạc thần sắc bàng hoàng :

- Tỷ tỷ vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” của tiểu đệ đã không cánh mà bay.

Cảnh Huệ Khanh cũng hoảng sợ :

- Cái gì, ngươi đánh rơi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” à?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, sau khi tiểu đệ tắm xong lúc đang mặc áo thì phát giác nó đã biến mất.

Cảnh Huệ Khanh vội vàng hỏi :

- Có rớt trong phòng tắm không?

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ đã tìm khắp phòng tắm nhưng không thấy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Gói hành lý?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Cũng không có!

Cảnh Huệ Khanh :

- Có thể nào rơi trên đường đi không?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thể nào, tiểu đệ bỏ nó vào trong một cái túi nhỏ, không thể nào rơi được, mà trước khi tắm tiểu đệ rờ thấy nó vẫn còn.

Đột nhiên Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :

- Đông Phương Lượng đâu rồi?

Nhạc Hạc :

- Không biết! Hành lý của hắn còn ở trong phòng.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Lúc các ngươi tắm, quần áo cởi ra có để chung không?

Nhạc Hạc :

- Có!

Bỗng nhiên hắn giật mình :

- Hừ, chẳng lẽ hắn?

Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :

- Chắc chắn là hắn, ngươi đã bị hắn gạt rồi.

Nhạc Hạc liền co chân chạy ra ngoài, đến quầy của khách sạn, nắm áo tên tiểu nhị hỏi :

- Tiểu nhị, ngươi có thấy người thanh niên đi cùng ta không?

Tiểu nhị gật đầu :

- Có, hắn đã đi ra phố, nói mua một ít đồ sẽ trở lại ngay.

Nhạc Hạc :

- Còn ngựa của hắn?

Tiểu nhị :

- Còn ở trong chuồng ngựa.

Nhạc Hạc quay lại nói với Cảnh Huệ Khanh :

- Tỷ tỷ chờ đây giây lát, tiểu đệ ra ngoài tìm xem!

Nói xong, phi thân ra ngoài.

Cảnh Huệ Khanh quay lại sân sau, đi vào phòng của Đông Phương Lượng xem xét, thấy gói hành lý của hắn còn để ở trên đầu giường, liền mở ra lục soát. Trong gói hành lý chỉ có vài bộ đồ, ngoài ra chẳng còn gì khác!

Nàng lại lục soát khắp phòng, không phát hiện gì cả, nàng suy nghĩ :

- “Thật là đồ gian xảo, chỉ vì vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” mà đành phải chịu cực đi cùng chúng ta mấy ngàn dặm đường!”

Nàng lại quay vào phòng của Nhạc Hạc xem xét, không thấy Đông Phương Lượng để lại vật gì, đành quay về phòng của nàng chờ đợi.

Hơn nửa tiếng sau, Nhạc Hạc trở về, vẻ mặt đầy thất vọng!

Nàng nhìn thấy liền biết hắn không tìm được Đông Phương Lượng, nhưng vẫn hỏi :

- Tìm được không?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thấy, tiểu đệ tìm khắp toàn thành, cả cái bóng cũng không thấy!

Cảnh Huệ Khanh :

- Hắn đánh cắp được vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” chắc chắn sẽ cao bay xa chạy.

Nhạc Hạc cắn răng :

- Không ngờ hắn lại là một tên ςướק, biết làm sao bây giờ? Mất đi “Ngũ Lão lệnh tiễn” thì không thể nào tìm được hung thủ sát hại tiên phụ và ngũ lão.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu thở dài :

- Đúng vậy, không cũng không tìm được hung thủ, mà ngươi sẽ trở thành đối tượng truy bắt của ngũ đại phái.

Nhạc Hạc lòng như lửa đốt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng :

- Biết làm sao bây giờ? Biết làm sao bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh suy nghĩ giây lát :

- Trước khi bắt được hung thủ, ngươi không được lộ diện trước mặt môn hạ của ngũ đại phái!

Nhạc Hạc đau khổ :

- Tỷ tỷ muốn tiểu đệ trốn tránh?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Đúng vậy!

Nhạc Hạc :

- Nhưng nếu như vậy, người của ngũ đại phái càng tin rằng tiểu đệ là hung thủ đã sát hại ngũ lão.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đó là chuyện không thể tránh được, nếu ngươi bị người của ngũ đại phái bắt được thì ngươi sẽ ૮ɦếƭ chắc, ngươi không muốn bị hung thủ hãm hại lúc thù cha chưa trả chứ?

Nhạc Hạc thở dài một tiếng im lặng cúi đầu. Cảnh Huệ Khanh nói tiếp :

- Đành phải tạm thời hàm oan, chỉ cần chúng ta bắt được hung thủ, thì mới có thể giải oan cho ngươi.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Nhưng tỷ tỷ còn phải đến “Ngũ Lão hội” để tìm kiếm tông tích của Thần Quyền Đặng Thịnh Long?

Cảnh Huệ Khanh - Ta sẽ đi một mình.

Nhạc Hạc lại im lặng.

Cảnh Huệ Khanh cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng ra vẻ nghiêm nghị :

- Chúng ta mau rời khỏi nơi này, không thôi lại không kịp!

Nhạc Hạc :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ở vùng Đông Quan này, rất có thể cũng có người của ngũ đại phái, nếu Đông Phương Lượng đến thông báo với họ rằng ngươi ở đây, thì tình thế của ngươi rất nguy hiểm.

Nhạc Hạc hoảng hốt :

- Ồ!

Cảnh Huệ Khanh vội vàng :

- Mau thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi đây!

Nhạc Hạc cảm thấy những suy đoán của nàng rất có khả năng, liền trở về phòng thu dọn hành lý. Một lát sau, hai người cùng bước ra ngoài nói với tiểu nhị :

- Tính tiền, chúng ta phải đi ngay!

Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi :

- Sao đi nhanh vậy?

Nhạc Hạc :

- Ta có chuyện gấp phải đi ngay.

Tiểu nhị :

- Còn vị khách quan kia có đi không?

Nhạc Hạc :

- Tiền phòng của hắn tính luôn, nhưng con ngựa của hắn tạm thời sẽ gởi lại đây.

Tiểu nhị liền dẫn họ đến quầy để tính tiền. Nhạc Hạc trả tiền xong, một tiểu nhị khác đã dắt ngựa của họ đến trước cửa, hai người liền phi thân lên ngựa, hướng về thành ngoại.

Hai người thừa lúc trời tối rời khỏi Đồng Quan, Nhạc Hạc quay đầu nhìn thành lầu đã mờ dần, mới lên tiếng :

- Chúng ta đi đâu đây?

Cảnh Huệ Khanh :

- Đã đến đây rồi, bây giờ chúng ta sẽ đến Trường An và Chung Nam Sơn.

Nhạc Hạc :

- Còn đến Chung Nam Sơn để làm gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tên Đông Phương Lượng không phải là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ là đương nhiên, nhưng hắn mạo nhận là môn hạ của Thổ Địa Công lại là một đầu mối để điều tra, không chừng Thổ Địa Công nhận được hắn!

Nhạc Hạc :

- Thổ Địa Công chưa chắc đã ở Chung Nam Sơn, nhưng dù tìm được Thổ Địa Công ở Chung Nam Sơn, cái tên Đông Phương Lượng của hắn cũng chưa chắc là tên thật, Thổ Địa Công làm thế nào để nhận được hắn?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trên mày hắn có một vết sẹo, đó chính là tên của hắn.

Nhạc Hạc :

- Tiểu đệ không tin rằng Thổ Địa Công ở Chung Nam Sơn, hắn chỉ bịa đặt mà thôi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đường đến đó cũng không xa lắm, chúng ta đến đó một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhạc Hạc :

- Cũng được.

Hai người phóng nhanh đến Chung Nam Sơn ngay trong đêm.

Trưa ngày hôm sau, họ đã đến Chung Nam Sơn.

Hai người xuống ngựa đi bộ, tìm được một đạo quan, thấy một đạo sĩ đang ngồi trước cửa, Nhạc Hạc liền đến thi lễ :

- Xin làm phiền đạo trưởng.

Lão đạo sĩ đứng lên trả lễ :

- Tiểu thí chủ có điều chi dạy bảo?

Nhạc Hạc :

- Ta muốn tìm một người, đạo trưởng có biết trong núi này có một lão tiền bối có danh hiệu là Thổ Địa Công Phòng Vũ không?

Lão đạo sĩ :

- Biết, biết, hắn ở trong miếu thổ địa trên lưng núi.

Nhạc Hạc không ngờ rằng Thổ Địa Công quả thật ở Chung Nam Sơn, trong lòng vui mừng lại hỏi :

- Xin hỏi bằng cách nào để đến miếu thổ địa đó?

Lão đạo sĩ đưa tay chỉ một con đường mòn :

- Tiểu thí chủ đi theo con đường mòn này, đến lưng núi sẽ thấy một tòa Chung Nam thiền viện, miếu thổ địa cách thiền viện khoảng nửa dặm về phía phải, rất dễ tìm.

Nhạc Hạc :

- Đa tạ, ta có thể tạm thời gởi hai con ngựa ở quý quan không?

Lão đạo sĩ :

- Tệ quan không có chuồng ngựa, cứ cột trước cửa không mất đâu.

Nhạc Hạc lại đa tạ một tiếng, rồi đem hai con ngựa cột vào một cây thông già ở trước cửa đạo quan rồi tạm biệt lão đạo sĩ, hướng về con đường mòn.

Trên đường mòn, Cảnh Huệ Khanh cười :

- Thế nào, không uổng công chứ?

Nhạc Hạc :

- Thật không ngờ, tiểu đệ cứ nghĩ rằng hắn bịa đặt.

Cảnh Huệ Khanh :

- Thổ Địa Công Phòng Vũ là một quái kiệt võ lâm, người biết được chỗ ở của lão tiền bối không nhiều đâu, hắn đã biết Thổ Địa Công ở đây, thì Thổ Địa Công cũng đã biết hắn.

Nhạc Hạc :

- Cũng mong như thế.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu lệnh sư cũng ở trên núi mới là lạ.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy.

Hai người vừa đi vừa nói, khoảng nửa tiếng sau đã đến lưng núi, quả nhiên có một phật tự, đến gần xem đúng là Chung Nam thiền viện, rồi theo sự chỉ điểm của lão đạo sĩ đi về phía bên phải. Đi thêm một đoạn đường mòn quanh co một ngôi miếu thổ địa cũ kỹ xuất hiện trước mặt.

Ngôi miếu thổ địa này lớn hơn nhiều so với những miếu thổ địa thông thường, phía ngoài miếu có một cây thông lớn, bóng râm phủ cả ngôi miếu, dưới bóng cây có một bộ bàn đá ghế đá, một người là ông lão tóc bạc, còn người kia là một tiểu đồng!

Ông lão tóc bạc hiển nhiên là Thổ Địa Công Phòng Vũ, lão ăn mặc rất giống Thổ Địa Công, tay trái cầm một trượng gỗ, lúc này đang chăm chú nhìn vào bàn cờ trên bàn đá, nhíu mày suy nghĩ, hình như tên tiểu đồng này đã đi một nước gây khó khăn cho lão, Nhạc Hạc không thấy sư phụ có mặt ở đó, trong lòng hơi thất vọng, liền cùng Cảnh Huệ Khanh lại gần chắp tay hỏi :

- Vị lão tiền bối này...

Ông lão tóc bạc đưa tay ra dấu cho hắn đừng lên tiếng làm ồn, sau đó lại chăm chú nhìn vào bàn cờ suy nghĩ.

Còn tiểu đồng kia khoảng hơn mười tuổi, trên đầu còn cột tóc nhưng ngồi rất nghiêm túc ra vẻ một người lớn, bây giờ trên gương mặt nó đang lộ vẻ vui mừng không thể che giấu được, xem ra thì trên bàn cờ nó đang chiếm ưu thế.

Nhạc Hạc không dám lên tiếng làm ồn nữa, ngồi sang một bên để xem trận đấu, lúc hắn còn nhỏ cũng đã từng theo phụ thân học đánh cờ, sau khi phụ thân gặp nạn, hắn chưa hề đánh một ván cờ nào, nhưng hắn đánh cờ rất giỏi, hắn nhìn một lúc đã phát hiện phía bên ông lão bị thất thế, đôi mắt lộ vẻ tư lự, đối với người biết đánh cờ lúc này là lúc gây cấn nhất, hắn chăm chú xem lại một lượt, đã nhìn ra nếu ông lão lui ngược về một bước thì có thể xoay chuyển thế cờ, liền lẩm bẩm :

- Ồ lúc nãy mình quên mang con ngựa về.

Ông lão tóc bạc nghe được, liền lộ vẻ vui mừng, cười nói :

- Về ngựa!

Tiểu đồng cũng cười :

- Sư phụ bí rồi!

Ông lão tóc bạc :

- Ai nói, xem nè, chiếu tướng!

Tiểu đồng xem lại nước cờ của mình thì đã bị chiếu bí, nhớ lại câu lẩm bẩm của Nhạc Hạc lúc nãy, liền quay qua Nhạc Hạc :

- Nhiều chuyện!

Nhạc Hạc :

- Ta đâu có nói gì đâu mà ngươi hờn trách ta?

Tiểu đồng nổi giận :

- Chính ngươi đã nhắc tuồng, ngươi còn dám chối?

Dứt lời hắn liền đưa tay ra định nhấc bổng người của của Nhạc Hạc lên, đâu ngờ vừa định nhấc lên, mới phát hiện thân hình của Nhạc Hạc nặng như quả núi không hề nhúc nhích, nó giận đến đỏ mặt. Trẻ con thì rất háo thắng, thấy nhấc không nổi Nhạc Hạc, cảm thấy tức tối, liền tung một quả đấm vào mặt của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc né sang một bên, tay trái tung ra một chiêu “Thuận Thủy Thôi Châu”.

nhắm vào vai của nó, tiểu đồng tức thời không thể làm chủ thân mình được mà ngả sang một bên. Ngã về phía Cảnh Huệ Khanh. Cảnh Huệ Khanh né sang một bên, ra tay chớp nhoáng nắm tay nó lại để nó đừng ngã, rồi cười :

- Tiểu đệ đệ, thế nào rồi?

Ông lão tóc bạc vỗ tay cười lớn :

- Tiểu mao đầu, thường ngày ngươi chẳng nể mặt ai, hôm nay gặp được cao thủ rồi!

Cảnh Huệ Khanh sợ tiểu đồng giận lẫy liền nói :

- Vị tiểu đệ này thân thủ cũng khá, không bao lâu nữa sẽ thành một ngôi sao sáng trong võ lâm.

Tiểu đồng nghe nói nói vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái, liền trừng mắt nói với Nhạc Hạc :

- Ngươi nhớ lấy, đợi ta luyện thành tài sẽ so tài với ngươi.

Nhạc Hạc chỉ cười. Ông lão tóc bạc nói :

- Tiểu mao đầu, không được vô lễ với khách, mau đi rót trà mời khách!

Tiểu đồng vội vàng đi vào trong miếu thổ địa.

Nhạc Hạc đứng dậy thi lễ lại :

- Xin hỏi có phải Thổ Địa Công Phòng tiền bối không?

Ông lão tóc bạc gật đầu :

- Không sai, xin hỏi danh tánh tiểu ca?

Nhạc Hạc :

- Vãn bối Nhạc Hạc, Thiên Ngoại Quái Tẩu chính là gia sư.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Ồ! Thì ra là truyền nhân của Lỗ lão nhi, danh sư xuất cao đồ, đúng vậy.

Nhạc Hạc chỉ vào Cảnh Huệ Khanh :

- Cô này là chị họ của vãn bối, tên Cảnh Huệ Khanh, là nữ đồ của Tuyết Sơn Thần Bà.

Thổ Địa Công Phòng Vũ lại “ồ” một tiếng, cười :

- Tuyết Sơn Thần Ba vang danh võ lâm đã mấy chục năm, năm xưa ta từng có duyên được gặp bà ta, tiếc rằng bà ta đã quá cố, mời Cảnh cô nương ngồi.

Cảnh Huệ Khanh tạ lễ, ngồi xuống một cái ghế đá.

Thổ Địa Công Phòng Vũ quay sang nói với Nhạc Hạc :

- Ngươi còn trẻ, không những võ công cao cường, mà đánh cờ cũng giỏi, thật là hậu sinh khả úy.

Nhạc Hạc :

- Lão tiền bối quá khen.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Ngươi họ Nhạc, vậy có quan hệ gì với Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực?

Nhạc Hạc :

- Chính là phụ thân của vãn bối.

Thổ Địa Công Phòng Vũ “ồ” một tiếng :

- Thì ra ngươi là con trai của Nhạc Nhất Thực, đã nhiều năm không thấy lệnh tôn xuất hiện trên giang hồ, lúc này lệnh tôn có khỏe không?

Nhạc Hạc buồn bã :

- Gia phụ đã bị hại cách đây mười năm!

Thổ Địa Công ngạc nhiên :

- Sao? Lệnh tôn đã ૮ɦếƭ à? Bị ai hại vậy?

Nhạc Hạc thở dài một tiếng :

- Việc này kể ra dài dòng lắm, vãn bối xin hỏi lão tiền bối một việc trước, gia sư có đến đây gặp lão tiền bối không?

Thổ Địa Công lắc đầu :

- Không có, ta không gặp lệnh sư đã hơn mười năm, lệnh sư bảo rằng muốn đến thăm ta sao?

Nhạc Hạc :

- Không, vãn bối bị một thanh niên lừa gạt, hắn tên là Đông Phương Lượng, hắn bảo là môn đệ của tiền bối, bảo rằng gia sư đến đây đánh cờ với lão tiền bối và dự định sẽ ở lại vài tháng, nên phái hắn đến thông báo với vãn bối, vãn bối đến để gặp gia sư...

Thổ Địa Công ngạc nhiên :

- Gã thanh niên tên Đông Phương Lượng là ai, tại sao lại đặt điều lường gạt ngươi?

Nhạc Hạc :

- Mục đích của hắn hình như là muốn đi chung với vãn bối, sau đó thừa cơ lấp cắp một đồ vật của vãn bối, bây giờ mục đích của hắn đã đạt được. Hôm đến Đồng Quan, hắn đã thừa lúc vãn bối tắm mà lấy cắp đồ vật đó, rồi bỏ trốn, lúc đó vãn bối mới biết rằng mình bị gạt. Cho nên vãn bối mới đến đây để xem xem.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc