Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 17

Tác giả: Tích Thần

Người kia gọi là Đông Nguyên

Sau khi Tề Hoan cùng Linh Vân Tử “dịu dàng” thương lượng, Linh Vân Tử rốt cục cũng đồng ý mang theo Tề Hoan đến đại hội thí luyện. Đang khi Tề Hoan vui vẻ thu thập hành lý chuẩn bị đi Thục Sơn du ngoạn, thì Linh Vân Tử lại đen mặt bị sư tổ mắng tới tấp.
Sự tình lần trước Tề Hoan gây gổ cùng chưởng môn phái Côn Luân không bao lâu sau đã truyền khắp toàn bộ giới Tu Chân, ai cũng biết một nữ đệ núi Thanh Vân cùng chưởng môn Côn Luân Thanh Tiêu không đội trời chung, kỳ thật mấy ngày này Tề Hoan một mực khinh bỉ chưởng môn Côn Luân lòng dạ hẹp hòi. Đường đường một đại nam nhân, bị người mắng hai câu liền muốn liều sống liều ૮ɦếƭ, bởi vậy vì suy nghĩ cho an toàn, thật bất hạnh nàng đã bị cấm túc rồi.
Lần này Linh Vân Tử đáp ứng dẫn Tề Hoan đi Thục Sơn, kết quả hắn trở thành bia trút giận.
Kỳ thật Linh Vân Tử cũng rất bất đắc dĩ, nếu như có thể, hắn nguyện ý cách Tề Hoan càng xa càng tốt, đáng tiếc đạo ột thước, ma ột trượng, so sánh với Tề Hoan, hắn còn quá non (nguyên văn tác giả nhé). “Sư tổ, sư thúc nàng cầm kiếm uy Hi*p con.”
“Ngươi nói ngươi là đồ đần à, ít nhiều gì ngươi cũng là đồ tôn của ta, Hoan tử chỉ đạt sơ kỳ Ngưng Khí, đừng nói một thanh phi kiếm, dù là cầm mười thanh phi kiếm cũng không thể làm ngươi bị thương!” Hư Dương Tử trợn tròn mắt tức giận, đồ tôn của mình cũng coi là thiên tài, nhưng ngoại trừ chuyện tu luyện, với những chuyện khác, không biết tại sao não hắn lại không linh hoạt như vậy chứ.
“…. Kiếm của nàng gác ở trên cổ con đấy…” Linh Vân Tử hít vào một hơi, ngữ khí dần trở nên ai oán. Tề Hoan cầm kiếm phi kiếm uy Hi*p hắn, nói nếu hắn không mang theo nàng đi Thục Sơn, nàng sẽ cho cổ hắn một nhát, sau đó đi tìm Hư Dương Tử phân xử.
Hắn cũng biết lá gan Tề Hoan so với chuột còn nhỏ hơn, tuyệt đối không có dũng khí cứa một nhát lên cổ hắn, nhưng mà hắn cũng không thể nói ra, dù sao dẫn đội đi đại hội thí luyện lần này cũng không phải do chưởng môn các phái, chỉ cần hắn cẩn thận một chút vẫn có thể bảo đảm an toàn của Tề Hoan.
Có điều Linh Vân Tử không rõ, mặc dù tổ sư bá Hư Không Tử lão nhân gia thi thoảng cũng có chút âm hiểm, nhưng không giống Tề Hoan vô sỉ tới cảnh giới này nha, đây rốt cuộc là ai dạy a?
Hai ngày trước khi Đại hội thí luyện bắt đầu, Tề Hoan đi theo Linh Vân Tử cùng phần lớn đệ tử tinh anh phái Thanh Vân lên Thục Sơn. Đều nói Thục Sơn địa thế độc đáo hiểm trở cao và dốc, là nơi tập trung nhiều linh khí sơn mạch nhất, Tề Hoan đi bộ dọc theo con đường trong sơn môn cảm thấy quả nhiên khí thế phi phàm. Chưa nói tới những thứ khác, chỉ cần nhìn thấy cái đại trận hộ phái kia thôi (trận pháp bảo vệ môn phái) thoạt nhìn so với Thanh Vân phái đã xa hoa hơn rồi.
Nhìn từ xa Thục Sơn được bao bọc bởi tầng mây mù dày đặc, bằng như Tề Hoan tu vi không đủ, cho dù dùng thần thức (trạng thái sử dụng toàn bộ linh lực để cảm nhận) tìm khắp nơi cũng không tìm được vị trí cụ thể. Đi tới gần phong cảnh lại chia ra thành hai loại cảnh sắc khác biệt, từng đợt kim quang chói mắt từ trung tâm Thục Sơn phát ra, đem phái Thục Sơn bao trọn trong đó, thoạt nhìn hào quang vạn trượng (lấp lánh rực rỡ), chưa nói đến hiệu quả phòng hộ thế nào, đơn giản chỉ cần thấy mấy đám mây đen phòng hộ trên núi phái Thanh Vân thôi cũng đủ biết xa xỉ hơn hay kém.
Lại nghĩ tới phái Thanh Vân, ai ~ thật muốn rơi lệ a!
Liệt tổ liệt tông phái Thanh Vân trên Tiên giới cùng nhau rơi nước mắt, đại trận Cửu chuyển ngự ma bọn hắn chế luyện ra đặt ở Tiên giới đều không ai dám nói không tốt gì, vậy mà bây giờ lại bị đệ tử bổn môn khinh bỉ. Màu sắc đen nhánh đó rất khó phát hiện, ngươi gặp qua trận pháp trừ ma nào kim quang lập lòe sao, kẻ đần mới chạy vào trong đó.
“Ha ha, Linh Vân Tử sư đệ cuối cùng cũng đã đến.” Nghênh đón Linh Vân Tử là người Tề Hoan chưa từng gặp qua, nhưng nhìn thái độ người bên cạnh, thấp nhất cũng là một trưởng lão. Hắn tiến đến, thân thiện vỗ vỗ bả vai Linh Vân Tử.
“Nguyên Huệ sư huynh hữu lễ.” Linh Vân Tử chắp tay đáp lễ, trên mặt cố gắng nở ra một nụ cười mỉm cứng ngắc, Tề Hoan thấy mà kinh hồn bạt vía.
“Đông Nguyên, tới bái kiến Linh Vân Tử sư thúc.” Nguyên Huệ nói một câu, phía sau hắn một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú dáng người cao to đi tới.
“Đông Nguyên bái kiến Linh Vân Tử.” Nam tử ưu nhã cúi đầu, rồi ngẩng lên nở nụ cười sáng chói.
Trong nháy mắt Tề Hoan có chút hoảng hốt, trong ấn tượng của nàng chỉ có một nam nhân mặc y phục màu tím đẹp được đến thế, ưu nhã mà không tục. Người nam nhân đối với nàng luôn có bộ dáng tươi cười đẹp mắt, hắn bao dung tất cả khuyết điểm của nàng, hắn nói nàng là nữ sinh xinh đẹp, hắn dạy nàng học, dạy nàng chơi trò chơi, dạy nàng hết thảy.
Hắn nói rõ muốn cùng nàng đi hết cuộc đời, thế nhưng cuối cùng hắn đã ra đi rồi, năm đó khi đó mười tám tuổi, Tề Hoan không hiểu, vì cái gì ngay cả hạnh phúc của nàng ông trời cũng muốn ςướק đoạt. Sau năm năm, nàng cứ cho là mình đã quên, nhưng khi thấy nam tử có chín phần tương tự hắn, trong lòng Tề Hoan vẫn cảm thấy ê ẩm.
“Không hổ danh đệ tử kiệt xuất nhất Thục Sơn, quả nhiên danh bất hư truyền, sư huynh Nguyên Huệ thu được đồ đệ tốt rồi.” Linh Vân Tử xuất phát từ nội tâm tán thưởng lại khiến cho Tề Hoan không khỏi ngẩng đầu, nhìn kỹ Đông Nguyên.
“Linh Vân Tử sư thúc quá khen, đều là do sư phụ có phương pháp dạy bảo, Đông Nguyên chỉ là vận khí tốt thôi.” Đông Nguyên đứng ở sau lưng Nguyên Huệ, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không nhìn ra sự phóng túng vô độ của tuổi trẻ.
Linh Vân Tử gật đầu, không tiếp tục nói chuyện. Hắn cũng biết cái vận khí tốt Đông Nguyên gọi là gì. Đông Nguyên từ nhỏ đã có một cỗ chân khí Tiên Thiên, Tiên Thiên trăm năm thuần khiết, khiến kỳ kinh bát mạch được đả thông, hai mươi lăm năm ngắn ngủi vậy mà đã đạt đến đỉnh hậu kỳ Kết Đan, chỉ cần có cơ hội hắn sẽ tiến thẳng vào Nguyên Anh kỳ.
Đưa mắt nhìn toàn bộ giới Tu Chân, trước trăm tuổi đạt tới Nguyên Anh kỳ chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay, cho dù Đông Nguyên luyện từ trong bụng mẹ, cũng không thể chỉ mất có hai mươi lăm năm, không thể dùng từ thiên tài để hình dung hắn, người này, căn bản là yêu nghiệt!
“Đông Nguyên, mang theo các sư đệ sư muội đến phòng khách, sắp xếp chu đáo.” Nguyên Huệ rất hài lòng thái độ của đại đệ tử nhà mình, biểu lộ trên mặt cũng càng trở nên nhu hòa.
“Vâng, mời các vị sư đệ sư muội.” Đông Nguyên hành lễ lần nữa, sau đó khẽ gật đầu với đệ tử phái Thanh Vân.
Linh Vân Tử quay đầu nhìn Tề Hoan, nhưng người ta căn bản không chú ý đến mình, khẽ thở dài, cũng không dặn dò gì Tề Hoan nữa. Dù sao trong Thục Sơn không có người dám tìm Tề Hoan gây bất lợi, hắn cũng có thể thư giãn một chút.
Dọc theo đường đi bởi vì Tề Hoan sợ độ cao, hắn ngoại trừ phi kiếm lại không có pháp khí gì để phi hành (bay lượn), cho nên Linh Vân Tử bị Tề Hoan giày vò đủ kiểu, vốn chỉ ba ngày là có thể đi từ núi Thanh Vân đến Thục Sơn, thì bọn họ lần này đi mất nửa tháng.
Từ sau khi tu tiên, Linh Vân Tử thật đúng là chưa có chạy qua đường dài như vậy.
“Sư muội vừa bước vào nội môn sao, làm sao trước kia chưa từng thấy đến Thục Sơn.” Trên đường, Đông Nguyên có chút xấu hổ hỏi Tề Hoan.
Ngày thường nếu như người khác không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không nói trước đâu, thế nhưng vừa mới gặp, Đông Nguyên lại phát hiện ánh mắt khủng bố lại quỷ dị của Tề Hoan cứ nhìn chằm chằm vào mình, cho dù định lực hắn đủ mạnh cũng bị dọa tới một thân mồ hôi lạnh, hắn sao lại không nhớ rõ mình lúc nào đã đắc tội vị sư muội này?
“A? À, đúng vậy a, ta lần đầu tiên tới Thục Sơn, đi theo Linh Vân Tử… sư thúc mở mang thêm kiến thức.” Tề Hoan dường như cũng thấy được ánh mắt mình có chút quá mức lộ liễu vội vàng cúi đầu.
Đệ tử phái Thanh Vân phía sau Tề Hoan nghe nàng nói dối, cũng không có ai dám tiến lên vạch trần, tất cả cúi đầu đếm ngón chân. Bọn hắn vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn ở núi Thanh Vân đấy, đắc tội ai cũng không thể đắc tội vị tổ tông này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc