Bần Gia Nữ - Chương 212

Tác giả: Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

Mộc Như Châu lại đến linh đường thay cha mẹ chồng tẫn hiếu trước mặt tổ phụ và tổ mẫu. Trương Tiểu Oản cũng đau lòng nhưng cũng bất đắc dĩ, dù sao tuổi tác nàng cũng lớn, sinh xong hai đứa nhỏ thì sức khỏe cũng bị ảnh hưởng. Dù có dưỡng tốt thì nàng cũng không còn khỏe được như lúc trẻ trung.
Ngày thường nàng cũng tỉ mỉ chú ý đến thân thể của mình, nàng biết mình không thể bệnh, nhưng trên đường vội về chịu tang, chỉ vì trông Hoài Nhân nghịch ngợm không ngủ một đêm mà nàng nhiễm phong hàn. Cứ thế nàng uống một đống thuốc mà vẫn không khỏe hẳn được. Nàng vẫn cho rằng năng lực của mình so với trước kia kém quá nhiều.
Sức khỏe của nàng vẫn không thể khỏe hoàn toàn, kể cả Hoàng Sầm cũng chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng cho nnagf. Uông Vĩnh Chiêu không nói nhưng Trương Tiểu Oản cũng biết hắn lo âu, hôm qua lúc ở linh đường vào ban đêm hắn có dặn Tiểu Sơn làm việc. Lúc đó hắn đã không còn kiên nhẫn mà nói năng tử tế mà trực tiếp dùng chân đá, đáng thương Tiểu Sơn theo hắn hơn phân nửa đời, đến tuổi này rồi còn bị hắn đá ௱ôЛƓ.
Nghĩ đến đúng là không có một việc nào hài lòng, Trương Tiểu Oản cũng biết Uông Vĩnh Chiêu hiện tại tính tình không tốt cực kỳ, vì thế nàng càng nhẫn nại hơn với hắn, đối xử với hắn tốt hơn.
Lúc này tới buổi tối, Trương Tiểu Oản thấy canh giờ không sai biệt lắm thì mang theo Hoài Nhân đến linh đường quỳ trước quan tài non nửa canh giờ, sau đó thuận đường mang theo Mộc Như Châu đi ra.
Mộc Như Châu vừa ra ngoài thì Trương Tiểu Oản đã nói với nàng ta, “Mau về phủ đi, con ra ngoài lâu như thế chuyện trong phủ còn phải sắp xếp nữa, đừng để quá mệt.”
“Con còn muốn cùng ngài dùng bữa, tối hôm qua con chưa ăn được với ngài.” Thấy nàng ôn nhu quan tâm như thế, Mộc Như Châu tiến lên khoác tay nàng.
Trương Tiểu Oản trìu mến vỗ vỗ cánh tay của nàng ta nói, “Xong việc này là có thời gian, không vội. Trước đó vài ngày con thay chúng ta canh linh đường tẫn hiếu, chuyện trong phủ cũng trì hoãn không ít phải không?”
Mộc Như Châu cúi đầu không nói, duỗi tay vén vén tóc bên tai.
“Đi đi, con ngoan, ngày khác tới ăn cơm tới ta cũng được.”
“Mẫu thân……” Mộc Như Châu buông tay hành lễ với nàng rồi lại nhỏ giọng nói, “Con biết ngài đau lòng con dâu, lúc này con đi về, đợi muộn hơn con sẽ cùng phu quân qua thỉnh an ngài.”
“Muộn ư?” Trương Tiểu Oản ngẩn ra rồi lại lắc đầu nói, “Nửa đêm con đừng theo hắn chạy khắp nơi nữa, ở trong phủ mà nghỉ ngơi. Sáng sớm mai nếu có tinh thần thì qua dùng bữa sáng với ta là được.”
“Con biết.” Mộc Như Châu nghe nàng nói xong lời này thì trở về, nói với bà ngoại mình chuyện này.
Bà ngoại nghe xong thì ngồi im nửa ngày mới ngước mắt nói với nàng ta, “Mặc dù là ở Mộc phủ thì ban đêm cháu cũng không thể tùy ý ra cửa huống chi hiện tại cháu là Thiện Vương Phi, bà ta cũng vì cháu thôi.”
“Bà ngoại.”
“Ngày sau, phu nhân nói với cháu cái gì thì cháu nhất định phải nghe, nếu không hiểu thì ghi nhớ về nói lại cho ta để ta thay cháu ngẫm lại.”
“Ngài yên tâm, cháu đã biết.” Mộc Như Châu gật đầu, thấy bà ngoại không còn gì dặn dò thì đi ra khỏi phòng, đến nhà chính xử lý việc trong phủ.
Bên này Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân ngồi ở nhà chính, cùng nhị phu nhân, tam và tứ phu nhân nói chuyện phiếm. Nói đến Thiện Vương đem Hoài Mộ theo Uông Dư thị cười nói, “Thiện Vương có tình cảm thật tốt với mấy đệ đệ, quả không hổ danh là Thiện Vương.”
Vừa nghe thấy lời này Trương Tiểu Oản nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Hắn là đích trưởng huynh, đệ đệ ruột của hắn còn nhỏ, không đối tốt với chúng thì tốt với ai?”
Uông Dư thị không nghĩ Trương Tiểu Oản ngày thường quen trầm mặc không nói lúc này lại đáp lời vì thế hơi sửng sốt. Sau đó nàng ta vội cười nói, “Thì thế, không đối xử tốt với đệ đệ ruột, chẳng lẽ còn……” Nói đến này, nàng ta đột nhiên nhớ tới nha hoàn đột nhiên toi mạng trong phủ của nhị lão gia, trong lòng lập tức cả kinh nói không nên lời. Nàng ta giả bộ ho khan, sau đó nâng chén trà lên uống để lấp liếm.
Trương Tiểu Oản cười như không cười mà nhìn nàng ta một cái, thấy Uông Dư thị rũ mắt không nhìn mình thì mới thu lại ánh mắt.
“Đại phu nhân, nhị phu nhân, đại lão gia đã trở lại.” Lúc này có nha hoàn tiến vào cúi đầu hành lễ báo.
Trương Tiểu Oản lập tức ôm Hoài Nhân lên, quay đầu nói với Uông Dư thị, “Có thể dọn cơm lên chưa?”
“Vâng, em dâu lập tức đi dặn hạ nhân.”
Uông Đỗ thị lúc này cũng mang theo nha hoàn đi ra ngoài, không bao lâu sau lại có nha hoàn tiến vào nhẹ giọng nói, “Đại phu nhân, Dương di nương tới tìm nhị phu nhân có chút việc.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cũng thèm liếc nhìn nàng ta một cái mà tiếp tục nhẹ giọng dạy Hoài Nhân đọc Tam Tự Kinh.
“Đại phu nhân……” Nha hoàn kia lại thi lễ rồi gọi một tiếng.
“Ai cứ gọi không ngừng thế?” Trương Tiểu Oản đột nhiên lạnh giọng.
“Nô tỳ lập tức đuổi ra ngoài, ngài đừng tức giận.” Bình bà tử đứng ở một bên lập tức nhún chân nói với nàng sau đó ánh mắt lạnh băng quét qua nha hoàn kia. Bước chân bà ta nhanh chóng đi tới trước mặt nàng kia, đợi ổn định rồi bà ta mới ngẩng đầu nói rõ từng chữ, “Mời đi cho.”
Bà ta vừa nói lời này thì nha hoàn đang run rẩy kia vội không ngừng lui ra ngoài, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi. Bình bà thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, “Từ đâu ra nha hoàn không quy củ như thế? Khẩu khí này giống như muốn bò lên đầu chủ tử rồi chắc.”
Bà ta vừa nói lời này thì Uông Thân thị, Uông Dư thị đang ngồi trong phòng lập tức thấy khẩn trương, không biết tại sao lúc này lưng bọn họ còn thẳng hơn lúc trước. Kể cả nha hoàn phía sau bọn họ cũng có kẻ nhát gan không nhịn được lùi lại non nửa bước, gục đầu xuống đất không dám trộm liếc ai nữa.
“Phủ đệ của nhị đệ muội……” Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, “Ta thấy phải xem lại, chủ tử không giống chủ tử, nha hoàn không giống nha hoàn, nói ra còn tưởng Uông gia chúng ta không có người, không chống đỡ nổi. Các muội thấy có phải không?”
Dứt lời, nàng giương mắt nhìn Uông Thân thị và Uông Dư thị. Hai người này vừa thấy khuôn mặt ý cười ẩn hiện của nàng thì lập tức đáp “Vâng” sau đó quay mặt đi. Không ai dám nhìn vị đại phu nhân này một cái.
Trương Tiểu Oản cũng giống như không có việc gì mà quay mặt đi, dùng giọng nhẹ nhàng nói với Hoài Nhân đang nắm chặt nắm đấm, cười xấu xa với nàng, “Đi tìm phụ thân nhé, được không?”
“Được, phụ thân, phụ thân……” Nghe có thể đi tìm cha mà nửa ngày nay hắn không thấy thì Hoài Nhân lập tức nhảy cỡn lên trong иgự¢ nàng, tay chân khua múa.
“Các muội nghỉ ngơi đi, ta đi xem đại lão gia có về phòng hay không.” Trương Tiểu Oản nói với hai người em dâu rồi ôm Hoài Nhân mang theo Bình bà tử rời đi. Nàng vừa đi thì Uông Thân thị và Uông Dư thị đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Uông Dư thị không nhịn được hỏi Uông Thân thị, “Bà tử kia là ai?”
Uông Thân thị liếc nhìn nàng ta một cái, do dự một chút nhưng vẫn không nói gì. Uông Dư thị thấy thần sắc của nàng ta thì vội duỗi tay qua thân thiết cầm lấy tay nàng ta nói, “Tẩu tẩu tốt, ngài nói cho ta biết để còn tính toán, nếu không lại đắc tội người ta.”
Uông Thân thị thấy nàng ta thân mật như thế thì mắt lạnh nhìn qua, miệng lại cười nói, “Ta nào biết, trước đây cũng chỉ nghe đó là bà tử thân cận bên người đại tẩu. Cái khác ta cũng không biết, nhưng đệ muội quản gia nhiều năm như thế, quen nhiều vị phu nhân hẳn là biết được không ít. Không bằng ngươi nói với ta xem nhà ai có bà tử lợi hại như thế, cùng nhau cộng lại là có thể đoán được một hai.”
Uông Dư thị vừa nghe thì ý cười không giảm, khẩu khí cũng không thay đổi, cứ theo lẽ thường nói, “Xem tam tẩu nói này, ngài cũng biết ta có bệnh hay quên, chuyện đã nghe qua thì lập tức quên ngay. Quả thật ta cũng chưa từng nghe nói trong phủ của ai có bà tử lợi hại thế này.”
Uông Thân thị vừa nghe thì trong lòng đã cười lạnh một tiếng, nhưng miệng vẫn cười nói, “Vậy thì chúng ta đều không biết, chỉ có thể làm việc cẩn thận thỏa đáng hơn, đừng để đắc tội bà tử này.”
“Cũng chỉ có thể thế.” Uông Dư thị cười khẽ lên tiếng, thu tay lại, thần sắc như thường mà nâng chén trà lên uống.
“Muội cứ ngồi đi, ta đi xem tam lão gia nhà chúng ta có phải đã theo đại lão gia trở về không.” Lúc này Uông Thân thị nói với Uông Dư thị một tiếng rồi mang theo nha hoàn bà tử của mình ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn Uông Dư thị và người của mình, bà tử phía sau nàng ta cũng là bà ✓ú của nàng ta dự tiến lên nói nhỏ bên tai Uông Dư thị, “Ngài xem có cần……”
“Không đi.” Uông Dư thị nhẹ lắc đầu mệt mỏi nói, “Kể cả ta tiến đến tỏ vẻ hiền thê thì hắn cũng không cảm kích.”
Bà ✓ú vốn định nói tứ lão gia còn tốt hơn nhị lão gia nhiều, ít nhất cũng không để di nương dẫm lên đầu phu nhân nhà mình, chuyện trong phủ cũng đều để nàng ta định đoạt, vậy còn gì mà không thỏa mãn? Nàng ta một hai phải do đo với đại phu nhân, rồi tam phu nhân. Ai có nhiều bạc hơn nàng ta cũng phải đi tính, nhưng mà tính thế nào?
Thấy nàng ta không chịu nghe khuyên, một câu cũng không lọt tai thì bà ✓ú chỉ đành khẽ thở dài trong lòng sau đó lui ra. Phú quý mê mắt, vị phu nhân này của bà ta quá quen lẫn lộn với đám phu nhân quyền quý, cái gì cũng phải so đo một hồi. Nhưng nàng ta đã quên trước kia nàng ta là đứa nhỏ nhà họ Dư, hai ba tháng được trăm đồng tiền đã vui vẻ nửa ngày.
Trương Tiểu Oản trở về thấy Uông Vĩnh Chiêu đã trở về phòng, quần áo chưa thay, đang uống cháo ngâm lạnh.
Nàng đến gần, nhét đứa nhỏ đang gào cha loạn lên vào lòng hắn, thấy hắn cầm thìa đút cho Hoài Nhân ăn thì vội cản, “Hoài Nhân không ăn được đâu, đó là của ngài, cũng chỉ có hôm nay mới cho ngài ăn. Ta nghĩ bên ngoài nóng, sợ ngài bị nhiệt nên mới ngâm lạnh cho ngài ăn hạ hỏa.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, nhìn thoáng qua bộ quần áo mỏng trên người nàng thì quát bà Bảy đứng bên cạnh, “Lấy quần áo dày cho phu nhân mặc.”
Lúc này Trương Tiểu Oản mới nhớ ra mình đang mặc áo mỏng. Vừa rồi nàng chỉ chú ý tới hai cha con hắn nên không rảnh lo trong phòng có lạnh hay không. Vì thế nàng vội cười nói, “Lấy kiện áo choàng để ta khoác là được, cũng lấy một cái áo khoác nhỏ cho Hoài Nhân, đợi lát nữa dùng cơm không cần mặc dày phiền toái.”
Nhà chính nóng bức, không thể thả thật nhiều bồn băng. Nàng mặc áo dày đi tới đó thì hẳn là sẽ nóng đến đổ mồ hôi lưng. Hơn nữa mọi người đều mặc quần áo mỏng nhẹ mà nàng mặc quá khác thường sẽ khiến người ta chú ý. Sau khi từ linh đường ra nàng đã thay một thân quần áo mỏng rồi mới đến nhà chính ở hậu viện mặc.
Hoài Nhân lúc này thấy không thể ăn được đồ trong bát của cha hắn thì bực bội cắm một câu vào lúc Trương Tiểu Oản đang nói chuyện. Hắn kêu to, “Mẫu thân hư, Hoài Nhân muốn ăn, phụ thân đút cho con đi……”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì cúi đầu nhìn con trai nhỏ dỗ, “Phải nghe mẫu thân nói.”
Hoài Nhân thấy cha hắn cũng giáo huấn hắn thì lập tức chu môi rõ cao, lúc này treo chai dầu lên đó cũng được.
“Nghe lời.” Thấy thế Uông Vĩnh Chiêu dùng ngón tay 乃úng 乃úng trán hắn.
Hoài Nhân bị 乃úng đau thì vươn tay ôm trán tủi thân đáp, “Được rồi, nghe mẫu thân nói……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc