Bần Gia Nữ - Chương 183

Tác giả: Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

Bình bà tử ở phía sau nàng vội đi đỡ.
“Dẫn đại phu qua đi.” Trương Tiểu Oản suy yếu kêu một tiếng.
Lúc này hộ vệ mạnh mẽ ôm lão đại phu đi, Trương Tiểu Oản lại đứng tại chỗ một trận mới đứng lên được.
“Phu nhân.” Bình bà tử thật sựu lo lắng mà kêu một tiếng.
Trương Tiểu Oản đỡ tay bà ta, hít sâu hai hơi mới tỉnh táo chút nói, “Đỡ ta đi qua.”
Đi được vài bước ra cửa thì đã thấy Đại Trọng nâng cỗ kiệu tới, khom lưng nói với nàng, “Ngài ngồi kiệu đi thôi.”
Trương Tiểu Oản gật đầu với hắn sau đó ngồi lên kiệu. Đợi ngồi lên rồi, vải mành rũ xuống cả người nàng lập tức cong lại, vô lực ôm bụng.
“Bảo bảo nghe lời nhé.” Nàng thấp giọng nói với đứa nhỏ trong bụng, hy vọng hắn cùng nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Thân thể nàng thế nào thì tự nàng biết rõ. Lúc này nếu đứa nhỏ không có thì nàng cũng sẽ đi theo hắn. *** của nàng hẳn là có vấn đề, thấy đại phu không nói rõ vấn đề cụ thể nhưng hẳn là đứa nhỏ này có liên quan tới sống ૮ɦếƭ của nàng. Kiếp trước nàng không quá am hiểu y học nhưng vẫn ít nhiều đoán được thân thể nàng đã không dễ sinh sản, nếu đứa nhỏ nguy hiểm thì nàng cũng gặp nguy hiểm.
Lúc này nàng không thể có việc gì, Uông Vĩnh Chiêu cũng không thể. Hiện Uông Vĩnh Chiêu chính là trời của Uông gia, nếu hắn không còn thì Uông gia cũng sụp. Đến lúc đó còn bao nhiêu mệnh phải đi theo hắn thì chẳng ai biết.
Hoài Mộ còn nhỏ, Hoài Thiện quá mức cá tính. Con cả của nàng đã chịu khổ như thế, nàng không cam lòng để hắn phải trải qua những khốn đốn trần thế, chỉ nguyện hắn có thể sải cánh bay cao. Nàng không muốn mang thêm gán*** cho hắn, cho nên Uông Vĩnh Chiêu không thể ૮ɦếƭ được, hắn cũng không thể suy sụp, hắn phải chống đỡ bầu trời cho Uông gia.
“Không thể, không thể.” Trương Tiểu Oản hít sâu vài hơi, vỗ về bụng, chậm rãi điều tiết hô hấp. Chờ hạ kiệu rồi sắc mặt nàng vẫn hơi tái nhợt nhưng đã khôi phục bình tĩnh ngày thường.
“Bếp lò đều đã được chuẩn bị tốt chứ?” Vừa xuống kiệu nàng đã hỏi Thính quản gia.
“Đã chuẩn bị xong, ngài xem.”
Trương Tiểu Oản nhìn lướt qua rồi gọi, “Bà Bảy, bà Tám, mau giúp ta nhìn, đừng để xảy ra việc gì.”
“Vâng.”
Trương Tiểu Oản nâng bước đi về phía phòng ngủ, tới trong phòng thì thấy lão đại phu đang mắng nhiếc Giang Tiểu Sơn, “Ngu muốn ૮ɦếƭ, ngu muốn ૮ɦếƭ mà……”
“Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản đi vào, thấy người trên giường lặng yên không một tiếng động thì đi qua ngồi xuống thăm dò hơi thở của hắn thấy vững vàng mới quay đầu qua.
“Tiểu nhân khẩn trương nên thăm dò sai.” Giang Tiểu Sơn nói lắp.
“Lão gia không có việc gì thì tốt.” Thấy lão đại phu còn muốn mắng, Trương Tiểu Oản nghiêng đầu kêu Bình bà, “Đỡ Manh đại phu đi ra ngoài ngồi một lát.”
“Vâng.”
“Cứu người xong thì đuổi ta đi hả?” Lão đại phu cả giận nói, thở hồng hộc.
“Ngài đi ra ngoài ngồi, để người mang đồ ăn sáng lên cho ngài, lại gọi Chân tiên sinh tới cùng ngài uống hai ly.”
“Như thế còn được.” Lão đại phu vừa nghe đã vui vẻ nói, “Tìm lão Chân đi.”
Trương Tiểu Oản nhìn theo ông ta rồi nói với Giang Tiểu Sơn, “Lão gia đã có ta nhìn, ngươi đi dỗ Hoài Mộ, đừng để hắn biết.”
“Tiểu nhân đã biết.” Giang Tiểu Sơn xoa xoa nước mắt nói, “Tiểu nhân sẽ dẫn công tử đi chơi với Cường Tử nhà tiểu nhân.”
“Đi đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười với hắn.
Nghe thấy giọng nàng khàn khàn, Giang Tiểu Sơn không lên tiếng nữa mà quỳ xuống dập đầu với nàng sau đó mới đi.
*****
Hai ngày sau Trương Tiểu Oản ngủ bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu bị đánh thức dậy. Vừa mở mắt đã thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng nói, “Đánh thức ngươi sao?”
Trương Tiểu Oản ngẩn ra một chút rồi ngồi dậy, lúc này Uông Vĩnh Chiêu đỡ nàng ngồi dậy.
“Ngài tỉnh rồi ư?” Trương Tiểu Oản hỏi rồi cười nói, “Ngài xem ta ngủ say đến không biết ngài tỉnh khi nào.”
“Ta đã tỉnh một hồi……” Uông Vĩnh Chiêu nằm lên gối, đón lấy khăn Giang Tiểu Sơn đưa qua, lau mồ hôi trên đầu rồi quay đầu lại nói với nàng, “Còn mệt sao?”
“Không mệt.” Trương Tiểu Oản lắc đầu.
“Đi lấy chút cháo lại đây.”
“Vâng.” Bình bà tử đáp lời.
“Hoài Mộ đâu?” Trương Tiểu Oản mở miệng hỏi Giang Tiểu Sơn.
“Công tử đang cùng tiên sinh học bài, lão gia nói bữa tối mới gọi công tử tới cùng dùng bữa.” Giang Tiểu Sơn nhỏ giọng đáp.
Mới chỉ có hai ngày, Giang Tiểu Sơn vốn hơi béo đã gầy xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú khi còn trẻ của hắn. Lúc hắn nói chuyện nhỏ nhẹ, có chút giống với lúc Trương Tiểu Oản mới gặp hắn.
“Vậy là tốt rồi.” Trương Tiểu Oản nhìn hắn một cái rồi gật đầu nói.
Mắt thấy nàng nói xong muốn xuống đất, Uông Vĩnh Chiêu ngăn lại nói, “Lại nằm với ta thêm một lát nữa.”
“Ta đi đổ chén nước cho ngài.”
“Để hạ nhân làm.” Uông Vĩnh Chiêu vén tóc cho nàng sau đó nhắm đôi mắt mệt mỏi lại.
Trương Tiểu Oản nhìn mái tóc đã bạc một nửa của hắn sau đó xếp gối đầu, nằm xuống với hắn.
“Nghe Hoài Thiện nói ngươi thích nhất là mùa xuân vào núi săn thú hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt lại mở miệng hỏi.
Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thon gầy của hắn rồi trả lời một tiếng, “Phải, khi đó hoa xuân nở khắp, con mồi cũng nhiều.”
Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng, “Hoa xuân nở khắp……”
“Vâng.”
“Ta không biết ngươi còn thích hoa, chỉ thấy ngươi từng trồng một cây nguyệt quý nhưng sau đó cũng không nuôi nữa.”
“A?” Trương Tiểu Oản nghe hắn nói như vậy tì nhớ tới chuyện trước kia. Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không phải không nuôi nữa mà là năm ấy Hoài Mộ bị phong hàn, ngửi thấy mùi hoa sẽ hắt hơi nên ta mới cho người dọn ra ngoài.”
“Chưa bao giờ thấy ngươi nói chuyện này.”
Trương Tiểu Oản im lặng.
“Sang năm sinh Hoài Nhân xong, nếu thân thể ngươi không có vấn đề gì thì ta sẽ mang ngươi lên núi ngắm hoa xuân, săn thú.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì mở mắt nhìn về phía nàng hỏi, “Được không?”
Trương Tiểu Oản nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, mỉm cười gật đầu đáp, “Được.”
Uông Vĩnh Chiêu cũng cười cười, quay đầu lấy khăn xoa xoa mồ hôi trên mặt sau đó lại nhắm mắt nói, “Ta sẽ không có việc gì, ngươi cũng sẽ không có việc gì, đợi Hoài Thiện thành thân, sinh hài tử, chúng ta đón bọn chúng về phủ ở một thời gian.”
Trương Tiểu Oản thấy hắn nói chuyện tương lai thì quả thật cầm lòng không được mà cười nói, “Cũng không biết hài tử của hắn có giống hắn hay không, bướng bỉnh đến không biết nên đánh hay không.”
“Hừ,” Uông Vĩnh Chiêu nghe xong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi luyến tiếc đánh hắn thì nói luôn cho rồi.”
Trương Tiểu Oản cười nhìn về phía hắn, thấy hắn nói rất là nghiêm túc thì khóe miệng càng cười sâu hơn. Nàng lấy khăn trong tay hắn, giúp hắn lau mồ hôi.
“Đại phu nói qua đợt này thân thể ngài cũng phải cẩn thận. Chuyện bên quân doanh ngài ít đi lại vất vả hơn, đêm cũng không được thức nữa. Mong ngài có thể vì mẫu tử chúng ta mà chăm sóc mình, tiểu Hoài Nhân còn chưa sinh ra, nếu ngài có việc gì thì cũng không biết chúng ta sẽ thế nào.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì thở dài, “Mấy ngày nay ta cũng có chút gian nan.”
“Đã biết.” Uông Vĩnh Chiêu hờ hững nói một câu, mắt cũng không mở.
“Ngài biết thì tốt.” Trương Tiểu Oản nhẹ thở một hơi, dựa đầu vào gần bờ vai hắn, “Quang cảnh lúc hoa nở khắp núi cũng là thứ nhiều năm ta chưa thấy. Sang năm nếu ngài thật sự có thể mang ta đi thì quả là chuyện vui.”
Những ngày phải lên núi kiếm ăn ngày xa xưa quả là gian khổ nhưng hiện tại nghĩ lại thì lúc đó cũng thật nhẹ nhàng. Khi đó trong lòng nàng chỉ có vài người cần bảo vệ, dù không rõ ràng về tương lai nhưng cũng không có quá nhiều sầu lo. Hiện tại có thêm một tòa phủ đệ, mọi chuyện bên trong đều hỗn loạn, sau cửa ải này cũng không biết cái gì đang chờ nàng phía trước. So với lúc trước thì thế đạo này càng lúc càng gian khổ hơn.
*****
Uông Vĩnh Chiêu nằm trên giường nghỉ được mấy ngày, Trương Tiểu Oản cũng nghỉ ngơi mấy ngày. Trong khoảng thời gian này hai người nói không ít việc nhà, ví dụ như để cái sân nào cho đứa con nào ở, giờ tập viết, luyện võ sắp xếp thế nào. Hai người còn bàn xem mời vị võ sư nào tới dạy, hai vợ chồng đều nói hết.
Sau khi Uông Vĩnh Chiêu có thể xuống giường, có vài vị khách đường xa tới phủ. Mấy thuộc hạ cũ của hắn theo chỉ thị của hắn đã từ quan tới cậy nhờ hắn. Trong trấn thiếu nước, người cũng thiếu vì thế Uông Vĩnh Chiêu rất nhanh đã có chỗ dùng đến bọn họ.
Lúc này đoàn ngựa thồ đã đưa tới thu hoạch năm nay, lục tục có xe ngựa vận chuyển bạc vào kho. Sau khi Trương Tiểu Oản thấy được mới biết Uông Vĩnh Chiêu rốt cuộc có bao nhiêu bạc trong tay. Nàng hơi bị dọa sợ, chỉ đành cùng Uông Vĩnh Chiêu thương lượng tìm chỗ khác giấu bạc.
Nhiều bạc như thế mà để trong nhà kho là không được. Nàng cũng nghe Thính quản gia nói tháng 6 Tĩnh Hoàng đã ban thánh chỉ cấm dân gian dùng, kẻ nào dùng bạc sẽ bị quan phủ thẩm tra, nặng thì chém đầu, nhẹ thì ngồi tù. Cho nên nếu trong phủ có nhiều bạc như thế thì căn bản là không an toàn, theo tính tình cẩn thận của Trương Tiểu Oản thì nàng sẽ không ngủ yên nếu chỗ bạc này được giấu trong kho.
Đối với sự nhát gan của nàng Uông Vĩnh Chiêu sớm đã lĩnh giáo nhưng lần này hắn không cười nhạo nàng nhát gan sợ phiền phức nữa mà bí mật gọi Mạc Trung tìm chỗ để hắn đưa thân tín chất bạc lên xe ngựa mang tới cất giấu.
Lúc này đã là cuối tháng 8, thai trong bụng Trương Tiểu Oản đã được ba tháng. Lão đại phu mù bắt mạch cho nàng thì thốt lên “Không thể tin được”, nhưng rốt cuộc cũng nói mạch đập của nàng đã bình thường.
Đến cuối tháng thân thể Uông Vĩnh Chiêu cũng dần dần tốt lên, lúc này trạm dịch lại có tin mang tới nói hoàng đế niệm tình hắn vất vả công lao lớn, có công trấn giữ Tây Bắc nên ban hai vị thứ nữ của tiểu thần trong triều đến làm quý thiếp hầu hạ hắn.
Tin tình báo tới nhưng thánh chỉ lại chưa tới. Biết hoàng đế một hai phải đối nghịch với mình, Uông Vĩnh Chiêu vừa truyền tin cho Uông Hoài Thiện vừa truyền tin để người ta tung chuyện Uyển Cùng công chúa ra xốc tận trời.
Hai vị tiểu thư sắp thành quý thiếp của hắn nghe nói là khuê các với công chúa Uyển Cùng. Uông Vĩnh Chiêu không biết đến lúc đó hoàng đế còn có mặt hạ thánh chỉ này ra hay không. Uông Hoài Thiện không muốn công chúa của ông ta là ông ta phái luôn hai nữ nhân tới gây khó khăn cho người mẹ đang mang thai của hắn. Việc này nếu bọn họ lại nhịn thì chắc chắn sẽ không còn đường lui.
Bên này Uông Vĩnh Chiêu ngày đêm truyền tin, bên kia tướng lĩnh trung tâm với hắn cũng biết Uông Vĩnh Chiêu ghét nhất bị người khác áp chế. Lúc trước Vĩnh Duyên Hoàng một hai phải diệt trừ hắn khiến Uông Vĩnh Chiêu lựa chọn hỗ trợ Lăng gia diệt trừ ông ta. Nay Tĩnh Hoàng năm lần bảy lượt khiến hắn mất mặt, bọn họ đoán hắn sẽ không nhẫn nhịn nên tự chủ trương giả làm sơn tặc giết sạch đội ngũ đưa thánh chỉ, từ thái giám đến nha hoàn và hai thứ nữ kia.
Uông Hoài Thiện ở bên kia thu được tin thì lập tức rút đoản kiếm năm đó Tĩnh Hoàng thưởng cho hắn vùi vào đồi cỏ năm đó bọn họ cùng đánh giặc. Sau khi quay đầu hắn dẫn người đi gặp Đông Dã Vương, cùng hắn định ra ba điều kiện, cắt tay lập lời thề.
Tháng 9, Tướng gia ૮ɦếƭ đột ngột, tân Tướng lên nhậm chứ ban bố lệnh mới. Thế cục mới của Đại Phượng Triều cứ thế bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc