Bạn Gái Ngây Thơ - Chương 14

Tác giả: Khả Nhạc

"A, là thảo dược và các loại rau cải!"
Không bao lâu, trước kệ bếp đối diện bệ cửa sổ, đã được bày trí rất nhiều chậu cây nhỏ.
Bình thủy tinh là cô đi tìm ra, bình cao bình thấp được cô tự tay cắt tỉa, bày biện vừa đơn giản lại vừa đáng yêu.
Lấy được thỏa mãn, Đồng Vũ Thiến mới bình tâm lại, bắt đầu vì Ân Hạo mà nấu cơm trong lòng cũng vô cùng chờ đợi, hi vọng cô có thể cùng ăn bữa cơm này với anh...
Sau khi xuống máy bay, Ân Hạo trực tiếp lái xe về nhà.
Sau khi đồng ý với bệnh viện sẽ bay đến Newyork tham gia hội nghiên cứu sinh vật cơ học, anh có hướng về phía viện trưởng để xin nghỉ một tuần.
Anh hy vọng trong khoảng thời gian này có thể ổn định lại tâm tình của mình, một lần nữa trở lại đúng cương vị công tác, tiếp tục hoàn thành sứ mạng thiêng liêng của người bác sĩ.
Chỉ là, chẳng lẽ anh già thật rồi sao?
Lấy việc phải tham gia hội nghị nhiều ngày liền cộng với việc ngồi máy bay nhiều tiếng, ảnh cảm thấy không noi ra được sự mệt mỏi.
Anh như thể muốn lập tức chạy vào nhà, cái gì cũng không nhìn đến, không nghĩ, trong đầu óc lại hiện lên chút khát vọng đã ngủ mê.
Để cho suy nghĩ trong đầu điều khiển, Ân Hạo không tự chủ được tốc độ lái xe mà cứ thế tăng tốc.
Khi xe lại trở về ngôi nhà vừa lạ lại vừa quen thuộc, anh cơ hồ mệt mỏi đến kiệt sức, đến hành lý cũng không thèm cầm theo, trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà
Cửa mới mở ra, xông vào mũi là mùi đồ ăn thơm phức khiến anh ngẩn người.
Là mùi vị của canh hầm, có phải là do nhà bên truyền qua không?
Ân Hạo vặn mày rậm nghi ngờ đi vào, nhưng hình ảnh trước mắt để cho anh bất ngờ.
Nhà để xe đặt cạnh giữa nhà bếp và phòng khách, vừa vào cửa, tầm mắt của anh liền bị bãi chiến trường cùng những đồ ăn trên bàn hấp dẫn lực chú ý.
Cái đó là chén men sứ với chiếc ly rộng vành vô cùng quen mắt, hình như là anh đặt đống đồ này trong nhà kho, chuẩn bị vứt đi.
Chiếc ly rộng miệng được đặt dưới một chiếc khăn phía trên cắm vài bông hoa nhỏ, trong chén cắm những đóa hoa nhài, những bông hoa trắng tỏa mùi thơm nhàn nhạt, lộ ra thoải mái không diễn tả được.
Không lý do, trong đầu của Ân Hạo lại hiện ra bóng dáng của Đồng Vũ Thiến.
Chỉ có cô mới hay làm những chuyện như thế này mà thôi.
Cái ý niệm này mới thoáng qua, thì bóng dáng của một người liền xuất hiện trước mặt anh.
"Em......sao em lại ở chỗ này?"
Không biết có phải do quá nhớ nhung nên mắt anh xuất hiện ảo giác hay không, nhưng chính xác, một Đồng Vũ Thiến chân thật đang đứng trước mặt anh.
Nhiều ngày không thấy, cô gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan mềm mại và vui vẻ, xem ra vẫn đáng yêu.
Tại sao lại đem mình biến thành bộ dạng này?
Ân Hạo muốn hỏi lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể sững sờ nhìn cô.
Không ngờ tới Ân Hạo sẽ về nhà sớm như thế, vừa nhìn thấy anh thì nụ cười đang treo trên khóe môi Đồng Vũ Thiến lại đột nhiên biến mất, chiếc bánh nướng đang cầm trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống.
"Em...em......" Cô khẩn trương lắp bắp, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ***, hình như hô hấp đang muốn dừng lại.
Gương mặt anh tuấn cứ nhìn chằm chằm cô, anh không đợi nàng nói xong tiếng đó lại hỏi: "Sao em có chìa khóa nơi này? Tới nơi này làm cái gì?"
Đôi mặt với những viên pháo tựa như lời hỏi thăm của anh, Đồng Vũ Thiến vừa hoảng hốt vừa khẩn trương, đôi mắt lại si ngốc cứ nhìn anh, không rời đi được.
Mới vài ngày không thấy, hình như anh đã gầy rất nhiều, giữa hai lông mày chứa đựng thật nhiều mệt mỏi, cằm toát ra sự cô đơn, để cho anh nhiều hơn sự ưu buồn.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, trong vô hình trái tim của Ân Hạo đã nóng lên.
Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Không được sự đồng ý của anh mà xông vào nhà anh, còn nấu cơm cho anh nữa, có phải là hơi kỳ lạ hay không?
Anh đã quá mệt mỏi rồi, không có hơi sức suy đoán suy nghĩ của cô nữa.
"Tôi rất mệt mỏi, mời rời đi ngay lập tức."
Thấy bộ dáng lạnh lùng và nghiêm nghị xa lạ của anh, trong lòng Đồng Vũ Thiến thoát ra sự kích động.
Ân Hạo trước mắt, không phải là người trong trí nhớ của cô, cái người hay trêu chọc cô, người đàn ông mà cô rất yêu quý nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nén chút nước mắt sắp tràn mình, lấy giọng nói khàn khàn mà kiên định hỏi: "Em sẽ đi, nhưng trước khi đi có thể cho em nói một câu không?"
Rõ ràng nhìn thấy hốc mắt cô đảo quanh nước mặt, Ân Hạo phải dùng hết sức lực trên thân mới khắc chế dược việc mình không xông lên ôm lấy cô.
"Giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi."
Lời cự tuyệt của anh khiến cõi lòng của Đồng Vũ Thiến nhéo thành một đoàn, trong nháy mắt nước mắt tràn mi ra, khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Rốt cuộc cô làm sai cái gì?
Tại sao đến cơ hội giải thích cũng không cho cô?
Nghĩ tới, đáy lòng cô càng thêm uất ức và tức giận càng cháy càng mạnh.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên, cô khổ sở vận động đôi môi, căm hận nói: "Ân Hạo, anh là tên khốn kiếp!"
Anh đưa vẻ mặt mờ mịt, nhíu đôi lông mày lại, không xác định được cô đang nói cái gì.
"Em nói anh là tên khốn kiếp nhất mà anh từng gặp! Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!" Cô xông lên trước, nắm chặt quả đấm không ngừng đánh anh, đạp anh, để giải tỏa tiết hận trong lòng.
Khi quả đấm mềm nhũn và hời hợt của cô rơi vào người anh, lại chọc cho lòng anh muộn phiền.
"Đủ rồi!" Ân Hạo dễ dàng giữ chặt hai cổ tay cô, hí nửa tròng mắt đen, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc em đang nghĩ gì. . . . . ."
Anh còn chưa nói hết câu, Đồng Vũ Thiến đã nhón chân lên, ôm lấy mặt anh, cái miệng nhỏ nhắn dán sát vào môi của anh.
"Em yêu anh!"
Bởi vì chiều cao chênh lệch, cô lại cố hôn anh, đem tất cả sức nặng thân thể giao cho anh, đôi *** mềm mại rơi vào bộ *** anh.
Cảm giác đôi môi mềm mại của cô hòa cùng thân thể anh, thân thể Ân Hạo trở nên cứng ngắt ngay tại chỗ, thật lâu không cách nào hồi phục lại.
Cô nói cái gì?
Trong khi anh đang mở miệng muốn hỏi thăm, trong miệng lại nếm được vị mặn mặn
Đó là cô đang khóc. . . . . .
"Ồ. . . . . . Anh thật sự rất quá đáng, không biết rõ tình trạng liền định kết cục, định kết cục thế còn chưa đủ, tại sao không cho người ta cơ hội giải thích? Chúng ta, chúng ta kết thúc tại đây thì rất oan uổng?"
Đồng Vũ Thiến vừa nóng vừa giận, đâu để ý đến sắc mặt của anh đã thối đi rất nhiều, thái độ có rất kém, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải nói cho rõ ràng.
Nếu như anh thật giống như ông nội và mẹ từng nói, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nhất định chuyện này có nguyên nhân!
Trong tai truyền đến giọng nói dính theo nức nở và nghẹn ngào của cô, Ân Hạo nghe cũng không hiểu gì, lại loáng thoáng cảm thấy cô đang muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng
"Nói như em vậy, anh không hiểu gì cả."
Cứ dán môi của mình vào môi anh, còn vừa khóc vừa nói, nên anh nghe rất lạ là phải!
Một lòng nghĩ thổ lộ trong lòng uất ức, Đồng Vũ Thiến tiếp tục khóc ."ồ ồ ồ. . . . . . Dù sao anh cũng không muốn nghe, có nghe hay không hiểu thì cũng giống nhau thôi. . . . . ."
Ân Hạo bị cô chọc giận, nặng nề kéo dài khoảng cách của hai người, nghiêm túc nói: "Nói rõ ràng! Nếu không đừng nói nữa."
Đón lấy khuôn mặt nghiêm nghị và chăm chú của anh, Đồng Vũ Thiến vốn bất chấp tất cả, trong nháy mắt khí thế tản đi hơn phân nửa.
"Em... em nói xong."
Nghe vậy, Ân Hạo lại có ý nghĩ muốn P0'p ૮ɦếƭ cô.
"Đáng ૮ɦếƭ! Nói lại lần nữa."
Lần đầu nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm như thế của anh, cô rũ mắt xuống tránh đưa mắt nhìn anh, mới ngập ngừng mở miệng: "Em nói, anh thật sự rất quá đáng, không có biết rõ tình trạng liền định kết cục, định kết cục cũng thôi đi, tại sao không cho người ta cơ hội giải thích? Nếu chúng ta kết thúc tại đây thì rất oan uổng?"
"Kết thúc cái gì?" *** anh căng thẳng, vẻ mặt tối tăm hỏi.
Cuối cùng cũng có cơ hội giải thích, cô đem tất cả chi tiết ngày hôm đó kể lại một lần cho anh nghe
"Cho nên. . . . . . em không có yêu người khác?" Ân Hạo thấp thỏm hỏi.
"Tại sao em phải yêu người khác!" Đồng Vũ Thiến hít lỗ mũi, chu mỏ, lấy giọng nói chua xót và uất ức lên án anh."Em muốn giải thích, nhưng anh, anh. . . . . . trốn em, cố không gặp em. . . . . ."
Nói xong, cổ họng cô lại căng lên, hốc mắt nóng lên, nước mắt lại không khống chế được mà lăn dài trên mặt.
Ân Hạo canh chừng nước mắt của cô, nghe cô lên án, lúc này mới giật mình, bởi vì bạn gái trước làm tổn thương anh nên anh cứ nhất quyết muốn bảo vệ mình, không để cho tổn thương vây đến lần nữa, không để cho mình bị thương nữa, lại không nghĩ rằng hành động này là một hành động ngu xuẩn khiến cả hai người đều đau lòng.
"Em yêu anh, từ đầu đến cuối chỉ có anh... anh có hiểu không!"
*** giống như nặng nề, vào lúc này, Ân Hạo nghĩ sẽ P0'p ૮ɦếƭ chính mình
Rốt cuộc anh đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì rồi?
"Đáng ૮ɦếƭ!" Anh ảo não khẽ nguyền rủa ra tiếng, đưa hai cánh tay ra kiên định mà ôm lấy cô. "Thật xin lỗi. . . . . ."
Nghe được anh tràn đầy áy náy nói xin lỗi, Đồng Vũ Thiến sững sờ ở trong *** của anh, không dám tin hỏi: "Anh nói. . . . . ."
"Là lỗi của anh, anh nghĩ em giống như người bạn gái trước của anh, đuổi theo anh chỉ là vì quở trách anh không đúng, thật xin lỗi. . . . . ."
Bị anh ôm lấy, Đồng Vũ Thiến cảm nhận được thân thể của anh truyền đến hơi thở run rẩy, cô cố nhịn sự chua xót ở mũi, khàn giọng hỏi: "Cho nên. . . . . . không phải là anh không quan tâm đến em?"
"Đứa ngốc, anh cho là em ném bỏ anh đi."
Cuối cùng cũng xác định được suy nghĩ của anh, trong lòng Đồng Vũ Thiến vừa tức vừa cảm thấy buồn cười. "Ân Hạo, bây giờ em mới biết, thì ra anh là người rất ngu ngốc!"
Nghĩ đến trong khoảng thời gian tách ra mà chảy cả nước mắt, tất cả đều bởi vì đoạn tình cảm trước kia của anh mà tạo thành lo lắng, sâu trong cảm giác Đồng Vũ Thiến lại thấy có chút may mắn.
Hoàn hảo là cô chủ động nhắm mắt đưa mình tới cửa, nếu như cô không làm như vậy, vậy có phải kết cục của bọn họ sẽ rất đau đớn vì cả hai đều không thể giải thích được vì sao mình chia tay? Nếu không cách nào để cho tình yêu nở hoa kết trái, thì cũng không nên để lại nuối tiếc trong lòng nhau phải không?
"Đúng, anh rất ngu ngốc! Từ nay về sau mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ không bao giờ buông em ra!"
Ân Hạo không chút do dự thừa nhận, lại cúi đầu hôn cô, môi lưỡi nóng bỏng cùng nhau quấn quít dây dưa, biểu thị công khai quyết tâm của anh.
Cảm giác hơi thở nóng bỏng của anh chui vào chóp mũi của anh, Đồng Vũ Thiến nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Trong nụ hôn lần này có thương tiếc và tình ý dạt dào.
"Anh yêu em, Thiến Thiến. . . . . ." Sau khi hôn đủ đôi môi non mềm của cô, anh dính vào bên tai cô, nhỏ giọng nỉ non.
"Em cũng yêu anh." .Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt, cô nói trong nghẹn ngào: "Chỉ là, râu ria của anh đâm vào người em thật đau."
Ân Hạo cười nhẹ ra tiếng, ôm chặt lấy cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc