Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc - Chương 15

Tác giả: Liên Liên

Thật vất vả mới đưa được người đàn ông vào nhà, Chân Đa Trân thở hồng hộc.
"Bằng Trình, tới đây... Chúng ta uống thêm một ly nữa..." Mạc Ưng Chí nằm trên sofa huyên náo, la hét với không khí.
"Không có tửu lượng thì đừng uống nhiều như vậy, quỷ say!" Chân Đa Trân ngồi co quắp ở một bên oán trách.
"Ba..." Mạc Siêu Luân vốn đã ngủ dụi mắt, chạy từ trong phòng đến."
Sau khi lớp bổ túc tan học, cậu để vú Vương đưa về nhà, vì cô Annie nói ba ở bên ngoài uống say, cô ấy phải đi đón ba về.
"Ngoan, đi ngủ trước đi." Chân Đa Trân nháy mắt mấy cái với cậu.
"Được." Thấy nụ cười của Chân Đa Trân rất xinh đẹp dễ thương, Mạc Siêu Luân tâm tình rất tốt chạy về phòng, ngoan ngoãn đi ngủ.
Mà Mạc Ưng Chí nằm trên ghế sofa vẫn tiếp tục nói loạn.
"Tiểu Trân, anh yêu em! Tại sao em không yêu anh..."
"Ừ?" Chân Đa Trân trong nháy mắt cực kỳ kinh ngạc, không thể tin những gì mình nghe được.
Nhưng người đàn ông say R*ợ*u cứ co quắp mà ngủ đi như vậy, hoàn toàn không biết lời của anh đã gây nên sóng to gió lớn.
Bên trong phòng khách chỉ còn lại một ngọn đèn, ánh đèn không hề sáng.
Chân Đa Trân chỉ yên lặng nhìn chằm chằm người đang say R*ợ*u.
Lời của anh nói là thật sao? Phải không?
oOo
"A, đau ૮ɦếƭ mất..."
Mạc Ưng Chí nằm trên giường, ôm đầu oa oa kêu to.
"Đừng gọi, ai kêu anh và Đới Bằng Trình uống R*ợ*u Whisky như uống nước? Hôm qua em muốn đưa anh lên lầu cũng phải mất rất nhiều sức lực... Cũng may là không làm anh té xuống lầu." Chân Đa Trân ủ rũ, cầm bát canh giải R*ợ*u vú Vương nấu, phục vụ anh chàng say R*ợ*u.
"Không muốn đọc tiếp... Đầu anh đau..." Mạc Ưng Chí suy yếu nói.
"Đáng đời!" Chân Đa Trân dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng phục vụ anh uống canh, uống thuốc, rồi để anh nằm lại trên giường.
May là đêm hôm qua cô có kéo anh lên lầu, bởi vì tối qua có luồng không khí lạnh tràn về, nếu anh ngủ ở phòng khách thì nhất định sẽ cảm mạo.
"Haiz..." Mạc Ưng Chí nặng nề thở dài.
Tự chủ quá mạnh nên anh rất ít khi uống R*ợ*u say, cũng không biết hôm qua tại sao lại như vậy, lại ở quán ba uống R*ợ*u với Đới Bằng Trình...
Mạc Ưng Chí nằm trên giường kiểm điểm lại hành vi của mình, còn Chân Đa Trân thì ngồi một bên chuẩn bị bài thi Anh - Mỹ cần dùng vào tuần tới.
Hai người mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong không khí tràn ngập một không khí gia đình hoà thuận.
"Anh có muốn ngủ thêm một lát không? Thân thể không thoải mái thì phải ăn, ngủ nhiều, điều dưỡng thân thể, ngày mai mới có thể đi làm." Chân Đa Trân vừa chuẩn bị bài thi, vừa hỏi ý kiến của anh.
"Được." Nhìn gương mặt của người đẹp, Mạc Ưng Chí có một cảm giác hạnh phúc chứa chan.
Anh thích cô chăm sóc anh như vậy...

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Vậy thì mau nhắm mắt lại ngủ đi, đừng than thở nữa." Chân Đa Trân mỉm cười nhìn anh.
"Được." Mặc dù như vậy, anh vẫn vui vẻ nói.
"Em đếm tới mười, nếu anh còn không ngủ, em sẽ phạt anh." Chân Đa Trân vừa nói, vừa đặt ra một bài khóa quan trọng, tính toán cho ra một bài thi thật tốt.
"Tiểu Trân, em có cảm thấy chúng ta như vậy... Rất giống trước kia không?" Người đàn ông đang nhắm mắt đột nhiên thốt ra những lời này.
"Thân thể anh không thoải mái còn không ngủ, bị em phạt thì càng giống." Chân Đa Trân không phản bác, khóe mắt mỉm cười.
"Trước kia người phạt anh không phải em." Là mẹ anh! Mạc Ưng Chí đính chính.
"Chúng ta có thể đi Thụy Sĩ tìm bác gái tới phạt anh." Rất đơn giản mà!
"Được." Anh lập tức đồng ý.
Ừ, như vậy cũng được? Anh quả nhiên là uống đến choáng váng đầu óc rồi... Chân Đa Trân muốn gọi điện thoại hỏi Đỗ Phán Nhu, xem rốt cuộc ngày hôm qua anh đã uống bao nhiêu chai Whisky?
"Nhớ đó... Chúng ta phải sắp xếp ngày nghỉ đến Thụy Sĩ thăm ba mẹ mới được..." Anh sắp ngủ nhưng vẫn tự lẩm bẩm.
A, thì ra là anh vui vì cái này?
Chân Đa Trân đã hiểu, thì ra là cô chủ động nhắc nhở cùng anh đến Thụy Sĩ thăm ba mẹ anh...
Anh vui vẻ như vậy...
Chân Đa Trân nghĩ nghĩ, nghĩ tới tất cả hành động của anh trước đây, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Tại sao bọn họ chưa bao giờ chính thức nói chuyện yêu đương?
Có phải, anh cảm thấy bình thường, không cần nói; còn cô thì cho đây là trò chơi của người có tiền, không cần nói?
Chân Đa Trân đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chuyên tâm.
Thật gay go, khoảng cách giữa tâm trí bọn họ còn cách xa thân thể...
Cái này không thể được!
oOo
" Chân Đa Trân! Cô là đồ đàn bà vừa tiện vừa nghèo, dám tới quyến rũ anh trai tôi..."
Tối chủ nhật, Mạc Kiều Kiều thừa dịp Chân Đa Trân về nhà lấy quần áo liền theo đuôi cô, đến trước khu nhà trọ cũ mới xuất hiện, quát lớn.
"Đồ thần kinh, đây không phải địa bàn của Mạc gia, đồ quỷ nhà cô hét cái rắm ấy!" Chân Đa Trân nhíu mày. Cô còn chưa vào nhà, người phụ nữ thần kinh này lại muốn phát điên ở trong hẻm này để hàng xóm nhìn chắc? Có dũng khí!
"Tôi chỉ muốn cho mọi người biết cô là loại phụ nữ… oái!" Mạc Kiều Kiều đột nhiên bị một chiếc giầy bay tới đánh trúng.
Chân Đa Trân kinh ngạc quay đầu, thì ra là cao thủ võ thuật của các cô - Đỗ Phán Nhu.
"Xin lỗi! Trượt tay." Hai cô gái còn chưa đánh đã bị người thứ ba về nhà đúng lúc can thiệp.
Đỗ Phán Nhu trông rất vô tội đi tới bên cạnh Mạc Kiều Kiều nhặt giầy.
"Tôi sẽ kiện cô tội cố ý gây thương tích cho người khác!" Mạc Kiều Kiều không ngờ muốn tới dạy dỗ Chân Đa Trân, kết quả là xuất quân bất lợi, bị giầy đánh trúng.
"Tôi sẽ kiện cô tội làm mất trật tự trị an! Ầm ĩ như vậy, thật đáng sợ!" Đỗ Phán Nhu nháy mắt mấy cái, hoa dung thất sắc.
Ghê tởm, vẫn còn giả bộ!
Mạc Kiều Kiều vươn tay, muốn cào lên khuôn mặt phía trước, xem cô ta có dám xen vào việc của người khác nữa không...
"Tiểu Nhu, cẩn thận!" Phía sau lưng có một giọng nam trầm thấp vang lên.
"Kiều Kiều, dừng tay!" Thanh âm khiển trách lạnh lùng cũng đồng thời vang lên.
Nhưng đã không còn kịp nữa, mấy người căn bản còn không kịp nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì Đỗ Phán Nhu đã quật ngã Mạc Kiều Kiều xuống đất.
Mạc Kiều Kiều không thể tin được mình lại ***ng phải một phụ nữ hung dữ như vậy, ngồi dưới đất gào khóc.
"Tiểu Nhu, cậu thật giỏi!" Vốn là đợi ở trong nhà trọ xem náo nhiệt, Cừu Ái Tĩnh và Hướng Duy Mỹ rối rít chạy ra ngoài cửa, dùng sức khích lệ chị em của các cô.
"Tàm tạm. Lâu rồi không luyện, động tác có chút chậm." Đỗ Phán Nhu mảnh mai che miệng, bộ dạng rất yếu ớt.
"A..." Tại sao có thể như vậy?
Lo lắng bạn gái đi đường đêm, Đới Bằng Trình đi theo phía sau hộ tống người đẹp về nhà thấy tình huống này, trên mặt xuất hiện vô số vạch đen.
Thì ra vợ tương lai của anh ta lại lợi hại như vậy? Khó trách anh ta vẫn cảm thấy là lạ...
Thì ra, người đích thực giả bộ yếu ớt chính là bạn gái mảnh mai của anh ta.
"Tại sao anh đã tới rồi …" Chân Đa Trân cười nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Mạc Ưng Chí, làm nũng với anh.
"Anh thấy con đường này rất tối, sợ em gặp phải kẻ xấu..." Không ngờ kẻ xấu lại chính là em gái anh... Mạc Ưng Chí che mặt, không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão [1].
[1] Giang Đông phụ lão: Năm 202 tr. CN, Tây Sở Bá vương Hạng Vũ sau khi thua trận ở Cai Hạ, dẫn hơn 800 quân sĩ phá vòng vây chạy về phía nam, chạy đến khi gặp sông Ô Giang ở Hòa Huyện, chỉ còn vẻn vẹn hơn 20 người. Hạng Vũ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào các vị Giang Đông phụ lão, nên đã tự vẫn ở Ô Giang.
"Ưm, ở đây lâu như vậy, tới bây giờ em cũng chưa từng gặp." Ngay cả chó trong hẻm này cũng sợ Phán Nhu, kẻ xấu lại càng sợ, đã sớm chạy hết rồi.
"Anh!" Mạc Kiều Kiều tủi thân gọi.
Cô ta không ngờ anh trai không tới an ủi mình, ngược lại lại tới bên cạnh Chân Đa Trân, cô ta có cảm thấy mình bị bỏ rơi.
"Em về nhà tỉnh lại cho anh! Nếu lần sau còn nổi điên như vậy nữa, anh sẽ đem em đến khoa tâm thần, xem em rốt cuộc có bệnh hay không!" Mạc Ưng Chí tức giận, thấp giọng cảnh cáo bên tai em gái.
"Oa..." Không ngờ lại bị anh trai cảnh cáo như vậy, Mạc Kiều Kiều khóc lóc chạy đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng em gái, Mạc Ưng Chí rất mệt mỏi.
"Chúng ta vào trong nói chuyện phiếm đi, một đám người ở ngoài cũng không phải là cách." Giữ lấy cánh tay tráng kiệt, Đỗ Phán Như nhẹ giọng đề nghị.
"Cũng được." Tất cả mọi người đồng ý.
Dù sao, gây gổ ầm ĩ không cần thiết cho nhiều người nhìn, ngọt ngào cũng không cần thiết kể cho mọi người nghe, không phải sao?
"Tiểu Trâăn, Kiều Kiều có phải rất hay quấy rầy em như vậy không?"
Vừa bước vào phòng của Chân Đa Trân, Mạc Ưng Chí hỏi về tình huống mà anh đã dự đoán.
"Anh nói gần đây hả? Không có!" Chân Đa Trân vừa *** cho anh vừa trả lời.
"Anh không tin." Tính tình của em gái anh chẳng lẽ anh lại không biết? Đừng nghĩ sẽ gạt anh.
"Thật sự không có! Cô ấy chủ yếu quấy rầy là vào trước đây thôi. Ấy giờ thật sự rất ít." Lấy áo trên người anh xuống, Chân Đa Trân đè lên người của người yêu, vừa vuốt ve ***g *** rắn chắc của anh, vừa cười khúc khích.
Ưm, sờ thật tốt...
"Tiểu Trân, đừng nghịch ngợm!" Mạc Ưng Chí muốn hỏi cho rõ ràng chuyện của em gái, cô gái nhỏ này lại hết lần này tới lần khác phóng hỏa trên người anh, khiến anh không thể tập trung suy nghĩ.
"Yên tâm đi! Nếu trước đây cô ấy mắng em như vậy, em sẽ trúng kế..." Chân Đa Trân thổi khí bên tai anh.
"Vậy bây giờ?" Anh rất lo lắng.
"Đó là bởi vì em không biết anh có yêu em hay không..." Cô không thể làm gì khác hơn là tự lập, tự mình cố gắng, liều mạng kiếm tiền nuôi bản thân.
Nhưng lời của Chân Đa Trân còn chưa kịp nói hết đã bị anh cắt đứt.
"Anh rất yêu em! Từ nhỏ anh đã chờ em lớn lên, muốn lấy em về nhà." Sợ người yêu thật sự bị em gái mình hù dọa chạy mất, anh vội vàng nói rõ tình ý của mình.
Nếu không, tại sao anh lại ở cùng với một cô bé ba tuổi chứ?
Bạn bè của anh luôn cười anh về chuyện này, được rồi?
"Bây giờ em đã biết, cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa." Chân Đa Trân vươn bàn tay nhỏ bé sờ xuống cậu bé của Mạc Ưng Chí, cọ xát qua lại.
"Tiểu Trân, em học chiêu này ở đâu..." Mạc Ưng Chí đã không chịu nổi, xoay người chặn cô lại.
"Anh không thích ư?" Chân Đa Trân ánh mắt mê loạn, hai má đỏ hồng, đôi môi đỏ thắm hé mở, trong lúc vô tình để lộ tư thái gợi cảm mà mê hoặc.
"Đương nhiên thích."
"Anh... Còn có thể tiếp tục yêu em không?" Mặc dù ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn nhớ phải hỏi một chuyện rất quan trọng với mình.
"Dĩ nhiên. Anh sẽ tiếp tục yêu em, yêu em thiên trường địa cửu." Đáp án của anh khẳng định mà kiên trì.
Anh thở gấp gáp, hô hấp vang vọng bên tai cô, anh dán nửa *** vào bụng cô, để cô cảm nhận được thứ to lớn của anh vì cô mà dâng trào, sưng phồng ђàภђ ђạ anh.
"Em cũng yêu anh." Chân Đa Trân hài lòng ôm cổ anh.
"Vậy thì tốt quá." Đầu Ng'n t anh nhẹ *** hai đóa hoa của cô, để chúng nở rộ trong tay anh, đứng thẳng.
Ôm chặt thắt lưng của người đẹp, anh *** dài của cô, bỏ đi *** của cô, tuỳ ý trêu chọc vùng cấm địa.
"A... Ưng Chí..." Một luồng *** đánh úp tới, Chân Đa Trân không khỏi ngâm nga.
"Không được quên những gì hôm nay em nói!" Anh liên tục dặn dò.
"Sẽ không..."
"Vậy thì tốt." Anh cuối cùng cũng hài lòng, chậm rãi tiến vào hoa huy*t của cô, hưởng thụ *** được dũng đạo bao quanh.
Chân Đa Trân nhẹ nhàng cau mày, chịu đựng thuỷ triều tràn vào cơ thể.
Cô chặt chẽ đến nỗi khiến anh suýt nữa thì không kìm được, anh gào thét một tiếng, bắt đầu rong ruổi trong cơ thể cô.
"A..." Chân Đa Trân không nhịn được H*m mu*n sôi trào trong lòng, bất giác mở lớn hai chân, nâng cao cái ௱ô**, mong đợi anh tiến vào sâu hơn.
"Anh cảm thấy chúng ta sinh ra đúng là để dành cho nhau." Anh đặt hai chân cô lên vai mình, lấy tiết tấu cực nhanh di chuyển trong cấm địa chật hẹp nóng bỏng, cô chỉ có thể ngửa đầu, để thân thể đến gần anh hơn, nắm chặt bờ vai của anh.
"Ừ..." Cô chỉ có thể phát ra âm thanh hò hét.
"Em thích anh làm vậy với em sao?" Anh nhẹ nhàng hỏi bên tai cô, không ngừng chạy nước rút.
"Ừ..." Anh liên tục ra vào khiến cô thấp giọng nức nở, hai tay nắm chặt bả vai anh, cố gắng kiềm chế từng cơn *** như thuỷ triều đang dâng trào trong cơ thể.
Anh lại dùng lực đi vào, tiến đến chỗ sâu nhất trong hoa huy*t.
"Á..." Chân Đa Trân kêu lên một tiếng, cảm giác như bị đánh bay.
Mạc Ưng Chí Sờ dùng sức tiến lên, càng ngày càng nhanh, một lần lại một lần kích tình kết hợp, khiến cho cô gái phía dưới phía dưới ngây ngất đến phát điên.
"A..." Cơ thể cô lại co rút một lần nữa, một dòng nước ấm xông ra, không kìm được kích động, cô ôm chặt lấy cổ anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, bởi vì hoa kính co rút mà K**h th**h, thiếu chút nữa thả ra dục niệm.
"Không cần... Như vậy là tốt..." Bởi vì anh không ngừng luật động, khiến Chân Đa Trân khó chịu gào thét.
Cô sắp nổi điên...
Mạc Ưng Chí hưởng thụ mà lắng nghe, tiếp tục tăng nhanh động tác phía dưới.
Anh chính là muốn nổi điên! Anh chính là muốn cô biết, thân thể của cô bị anh khống chế!
Không cho cô thoát khỏi anh nữa, anh đã hoàn toàn chiếm được cô!
"Nhớ phải yêu anh cả đời." Còn chưa lấy được đáp án, anh tuyệt đối sẽ không buông thả ***, cũng tuyệt đối không buông cô ra.
"Được..." Chân Đa Trân hít thở dồn dập, khóc sụt sùi.
Anh ở trong cơ thể cô mãnh liệt mà tạo ra *** tê dại, để cho cô cứ muốn ૮ɦếƭ đi như vậy...
Cô không có dư lực phản kháng, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của anh; còn anh đạt được mục đích cuối cùng cũng hài lòng, tiến vào nơi sâu nhất của cô, ***ng tới chỗ mẫn cảm nhất.
"A..." Kích tình như thế khiến cho cô quên mình rên lên.
Mạc Ưng Chí buông chống đỡ, buông thả dục niệm, điên cuồng kết hợp, cuối cùng cũng phun ra chất lỏng nóng ấm áp, hoà hợp cùng dòng nước ấm tuôn ra từ trong cơ thể cô.
Trong triền miên, hai người cuối cùng cũng tìm được điểm cân bằng đẹp nhất trong cuộc sống.
Bọn họ yêu nhau, cả đời như vậy.
Cũng không còn ai ngăn cản họ nữa!
Trước khi thiếp đi Chân Đa Trân tin, tin rằng trí nhớ sẽ in hằn khoảnh khắc yêu thương này, đến thiên trường địa cửu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc