Bạn Gái 60 % - Chương 09

Tác giả: Mễ Lộ Lộ

Hà Tâm Tĩnh xin tiến vào trung học Đông Phương đảm nhiệm y tá lão sư, bề ngoài nóng bỏng hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam đồng học cùng nam lão sư, mà Trình Dư Chân là ngoại lệ duy nhất.
Cho tới nay, cô ta đầu tư ở trên người mình không ít, vì muốn làm mê đắm tất cả các nam nhân, trải qua vô số chiến tranh, cô ta gần như không cần đấu đã toàn thắng, đương nhiên trở thành nữ thần gợi cảm trong mắt nam nhân, không có nam nhân nào đạt được ưu ái của cô ta, lại đối với chuyện cô ta thích mà không sinh ra phản ứng.
Trình Dư Chân chính là loại nam nhân không biết phân biệt này!
Anh đối với biểu hiện công khai cùng ám chỉ của cô ta đều làm như không thấy, thậm chí cô ta gần như cởi trần muốn quyến rũ anh, cũng đều bị anh gửi trả.
Cô ta không hiểu, vì sao điều kiện của anh tốt như vậy, cách năm năm, vẫn là lựa chọn Lâm Gia Gia?
Rốt cuộc cô ta điểm nào thua kém con bé vừa xấu vừa ngốc kia chứ?
Hà Tâm Tĩnh trừng mắt nhìn Lâm Gia Gia đang phỏng vấn mình trước mắt, từ đầu đến chân đánh giá cô không chút nào che giấu.
Rõ ràng là con gái mà trước иgự¢ cùng phía sau lưng đều phân không rõ ràng lắm, dựa vào cái gì đem Trình Dư Chân mê hoặc đến đầu óc choáng váng?
Lâm Gia Gia đương nhiên rất hiểu Hà Tâm Tĩnh chán ghét mình đến mức nào, nhưng phỏng vấn là công việc của cô, cho dù cô cũng không thích đối tượng phỏng vấn như thế nào, những vẫn sẽ hết sức hoàn thành công tác.
Hà Tâm Tĩnh cùng cô hẹn ở quán cà phê bên ngoài, giữa hai người tràn ngập không khí kỳ quái, hơn nữa bên ngoài đang hạ mưa to, ngoài cửa sổ cảnh sắc một mảnh mơ hồ, làm cho Lâm Gia Gia có vẻ có chút phiền chán.
Trong quá trình phỏng vấn, cô không có bị làm khó dễ, ít nhất so với Trình Dư Chân, Hà Tâm Tĩnh quả thật tốt hơn làm rất nhiều.
“Thực không hiểu được sao cô lại có thể ở bên cạnh Dư Chân chứ?” Hà Tâm Tĩnh chỉ cần có cơ hội sẽ châm chọc khiêu khích.
Lâm Gia Gia híp hai mắt lại nhìn cô ta,“Vấn đề này, tại sao lại hỏi tôi? Tự hỏi chính cô không phải tốt hơn sao?” Thật sự là làm điều thừa.
“Cô!” Hà Tâm Tĩnh trừng mắt nhìn cô. Vài năm không gặp, không nghĩ tới miệng con bé này cũng trở nên lợi hại như vậy, ngay cả cô ta đều nói không lại cô.
“Trình Dư Chân đã nói không thích cô, tại sao cô còn muốn lãng phí thanh xuân cùng anh ấy dây dưa?” Lâm Gia Gia thực sự nghiêm túc hỏi, cũng không phải đang cười mỉa đối phương.
“Con bé như cô thì biết cái gì? Cô gái giống như bị bệnh thần kinh như cô, Dư Chân yêu cô quả thực chính là lãng phí.” Hà Tâm Tĩnh lạnh lùng nói.
Cô bệnh thần kinh? Lâm Gia Gia không phục hỏi lại:“Vậy cô có nghĩ tới, cô yêu anh ấy kỳ thật cũng là dư thừa hay không?”
Miệng Hà Tâm Tĩnh nhất thời giống như bị nhét đầy Hoàng liên*, không thể phản bác. (tên một vị thuốc, rất đắng)
Đúng vậy, Trình Dư Chân đối với tình yêu của cô ta hoàn toàn luôn làm như không thấy, theo đuổi anh lâu như vậy, cô ta luôn nếm mùi thất bại, nhưng chính là không muốn buông tay.
“Không thử xem, làm sao có thể biết mình có cơ hội hay không?” Hà Tâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng,“Nếu cô không thương anh ấy, hãy nhanh chóng rời khỏi anh ấy đi!”
“Ai nói tôi không thương......” Lâm Gia Gia dừng lại, nhận thấy được mình đang nói cái gì.
Cô...... Yêu Trình Dư Chân?
Đột nhiên, giống như bí mật nhỏ nhắn của cô bị phơi bày trước mọi người, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên.
“Ha.” Hà Tâm Tĩnh cảm thấy buồn cười, trào phúng nói:“Cô ngay cả hào phóng nói với anh ấy, ‘Em yêu anh’ đều làm không được, còn dám ở trước mặt của tôi lớn tiếng nói yêu anh ấy sao?”
Lâm Gia Gia quật cường nhìn cô ta, lạnh lùng hừ nhẹ,“Có ai quy định khi yêu nhất định phải đem lời nói dán ở ngoài miệng sao?”
“Cô yêu ai là tự do của cô, đương nhiên, tôi yêu Dư Chân cũng là tự do của tôi, con bé đáng ૮ɦếƭ như cô có tư cách gì nói tình yêu của tôi đối với anh mà nói là dư thừa?” Hà Tâm Tĩnh bất mãn kháng nghị.
“Nỗ lực yêu không chiếm được đáp lại chính là dư thừa.” Lâm Gia Gia nhìn thẳng hai mắt của cô ta, ép mình tâm bình khí hòa mở miệng,“Mà tình yêu của cô chẳng những lãng phí ở trên người của anh ấy, vô hình trung còn gia tăng gánh nặng cho anh ấy, chẳng lẽ cô không hiểu được sao?”
Tôi làm sao có thể không rõ, chỉ là ép bản thân không đi đối mặt với sự thật! Tận đáy lòng Hà Tâm Tĩnh hô to.
Con người chính là kỳ diệu như vậy, dễ dàng được đến đều cảm thấy rất bình thường, liều mạng theo đuổi mới có thể cảm thấy thực trân quý.
Nhiều năm qua như vậy, cô ta cũng từng mượn nam nhân khác để quên Trình Dư Chân, nhưng thỉnh thoảng khi nghĩ đến mình đã trả giá không biết bao nhiêu, lại hoàn toàn không được đáp trả, không cam lòng lại tiếp tục truy đuổi, vì thế cô ta điên cuồng tìm hiểu tin tức có liên quan đến anh, mỗi một lần đều nói với bản thân,chỉ gặp mặt anh lần này nữa thôi…. Loại bệnh này giống như tuần hoàn ác tính, như là hít thuốc phiện đến nghiện làm cho cô ta không thể tự kềm chế mình bị trầm luân.
Khắp thiên hạ chỉ có một Trình Dư Chân, cho nên cô ta làm sao cũng không thể ngăn cản bản thân, chỉ muốn chiếm anh thuộc về mình.
Mà cô ta thầm muốn có được anh một lần, có khó khăn như vậy sao?
“Nếu cô nguyện ý tự động rút lui, như vậy đối với ai cũng không bị áp lực.” Hà Tâm Tĩnh nhìn cô, kiêu ngạo nâng cằm lên.
Hai hàng lông mày Lâm Gia Gia cau nhanh, giống như ngồi trước mặt cô là người ngoài hành tinh nghe không hiểu tiếng nói của người Địa Cầu, giữa hai người như có một dãy ngân hà, không thể cùng xuất hiện.
“Tình yêu không phải nói cho là có thể cho.” Cô vừa nói vừa thu thập mọi thứ trên bàn.
Bên ngoài mưa vẫn rơi xuống to như cũ, nhưng cô không muốn ở lại nói chuyện vô nghĩa với Hà Tâm Tĩnh.
“Chính bởi vì cô không chịu rút lui, tôi mới muốn ςướק từ trong tay của cô.”
“Lúc này, mặc kệ cô dùng mưu kế hoặc là thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ gắt gao bám chặt lấy anh ấy không rời.” Vẻ mặt Lâm Gia Gia kiên định nói.
Cô đã sớm quyết định ở lại nghênh chiến, không hề chạy trốn, dù sao Đông Phương trấn là địa bàn của cô, không thể giống như trước kia, làm con rùa đen rút đầu như vậy.
Tĩnh Tâm cũng đồng dạng biểu lộ ra không chút nào sợ hãi, đón nhận ánh mắt của cô.
Các cô đều hiểu được, trừ phi đối phương hoàn toàn biến mất, bằng không chiến tranh nữ nhân vẫn sẽ hừng hực khí thế đánh tiếp như cũ......
Muốn cô rút lui?
Năm năm trước cô đã từng rút lui , nhưng bọn họ cũng không có cùng một chỗ, mà sau này Hà Tâm Tĩnh cũng sẽ không cùng anh có kết quả gì.
Lúc này Lâm Gia Gia mới chính thức tin tưởng, năm đó Trình Dư Chân cũng không có ruồng bỏ tình yêu của cô, là cô tự ti lại nhát gan, tự buông tha cho tất cả mọi chuyện.
Nếu năm năm trước cô càng kiên trì thêm, tích cực thêm, có phải cùng Trình Dư Chân sẽ không cần phải cách biệt năm năm hay không?
Lâm Gia Gia rời khỏi quán cà phê, đi dưới cơn mưa to giàn giụa, trên đường không một bóng người, không ngừng hồi tưởng đối thoại mới vừa rồi.
Người ruồng bỏ tình yêu không phải Trình Dư Chân, mà là cô!
Cô đã bỏ lỡ thời gian năm năm cùng anh yêu nhau, đơn giản bởi vì một cái hiểu lầm không đáng có.
Năm năm sau, cô lại vẫn mạnh miệng, công bố mình không thương anh......
Hôn đã đính, lại còn nhiều lý do đều chính là che giấu hoảng hốt lấy cớ, trái tim của cô sớm đã bất tri bất giác trầm luân.
Cô yêu anh từ lâu nào nhỉ?
Lâm Gia Gia chống ô che, bước trên cầu Đông Phương, thấy dưới chân cầu nước sông tăng vọt, nhịn không được dừng chân lại.
Trận này mưa to thật là kinh người, làm cho nước sông trở nên chảy xiết.
Tuy rằng chống ô che, thân thể của cô có một nửa đã bị ướt.
Nhấc chân, cô vừa đi vừa nghĩ, sau đó lại ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao lại phiếm hồng.
Lâm Gia Gia thích Trình Dư Chân vào lúc nào?
Trong lòng cô tựa hồ có đáp án, nhưng đáp án làm cho cô hận không thể lập tức nhảy vào dưới sông.
Thì ra, năm năm sau lần đầu tiên gặp lại nhau, anh lại lần nữa gợi lên đoạn tình cảm trong cô, giống như chiếc hòm Pandora (*) bị mở ra, nháy mắt bay ra vô số hỉ nộ ái ố, đồng thời cũng bay ra mê luyến cùng tình yêu chôn dấu dưới đáy lòng đã năm năm......
(*) Tìm hiểu thêm ở đây: http://www.holvn.org/forum/showthread.html?t=178535
Cô vẫn không chịu thừa nhận mê luyến cùng tình yêu là chính tay mình chôn vùi, theo thói quen lại lấy trốn tránh làm kết thúc.
Không thừa nhận, không có nghĩa là chưa từng phát sinh quá, có đôi khi chính là do mọi người giả vờ đã quên đi mà thôi.
Cô giả vờ bản thân đã không còn thương anh nữa, cũng giả vờ bản thân sẽ không lại động tình vì anh...... Biết rõ không thể đối kháng cùng vận mệnh, nhưng cô không phải đã lãng phí khí lực để chống lại sao?
Thà rằng trốn tránh, cũng không nguyện ý lại bị tổn thương, bởi vì cô đau quá.
Chính là bởi vì đã yêu thật sâu, cho nên cô sợ Trình Dư Chân lại xuất hiện, sẽ tiếp tục để cô lâm vào vũng bùn thống khổ.
Nhưng cô giống như đang buồn lo vô cớ, cùng anh ở chung mấy ngày nay, hai người dù vẫn cãi nhau, thế nhưng còn mang theo chút ngọt ngào.
Lúc này cô đã thông suốt, thì ra cô vẫn bài xích anh, là sợ tiết lộ tình yêu giấu ở đáy lòng......
Mưa bay tới trên mặt của cô, nhưng không có cách nào làm hạ nhiệt độ cho hai má nóng hồng.
Khi cô đứng ngẩn người bên cạnh thành cầu Đông Phương, một chiếc xe vừa chạy đến.
Cần gạt nước không ngừng đong đưa, người lái xe chính là Hà Tâm Tĩnh.
Lâm Gia Gia vừa ra khỏi quán cà phê, cô ta cũng rời đi theo, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, thế nhưng lại ở nửa đường gặp nhau.
Bất quá cô ta không có tâm đồng tình, sẽ không mời tình địch lên xe.
Cô ta lúc này hận không thể làm cho Lâm Gia Gia biến mất ở trước mắt của mình, tốt nhất vĩnh viễn không cần tiếp tục xuất hiện.
Ýniệm này vừa hiện lên trong đầu, hai tay cô ta nắm chặt tay lái, hai mắt mãi nhìn chằm chằm vào cô gái ở phía trước.
Lâm Gia Gia phục hồi tinh thần lại, thấy có chiếc xe đang chạy đến, còn tưởng rằng là ai đó quen biết muốn giúp cô tránh mưa.
Trong khi cô ngây thơ nghĩ như thế, chiếc xe màu đen thế nhưng gia tốc chạy thẳng đến, thẳng tắp nhắm về phía cô.
Cô phát hiện có chút không thích hợp, theo bản năng thét chói tai, sau đó bỏ lại ô che cùng túi, theo phản xạ nhảy lên lan can, sợ bị xe ᴆụng vào.
Nhưng chiếc xe màu đen vẫn tiếp tục hướng về phía cô, không hề giảm tốc độ, mục tiêu điều khiển tựa hồ chính là cô.
Lâm Gia Gia tiến thối lưỡng nan, phía dưới là nước sông đang tăng vọt, phía trước là chiếc xe đang điên cuồng lao đến, mắt thấy sẽ chạy trời không khỏi nắng......
Đột nhiên, cô nhìn thấy rõ ràng người đang điều khiển ở bên trong xe, dĩ nhiên là...... Hà Tâm Tĩnh?
Hà Tâm Tĩnh thả chân ga, mắt lộ ra hung quang.
Bất quá khi đầu xe sắp va vào lan can cầu, cô ta dùng sức nhấn ga , xe phút chốc dừng lại, bắn bọt nước tung tóe thật lớn.
Thình lình bị nước bắn tung tóe vào mặt, làm cho Lâm Gia Gia phản ứng không kịp, thân mình mất thăng bằng ngã về phía sau, rơi xuống cầu......
Bên trong xe Hà Tâm Tĩnh hô hấp dồn dập, mở to đôi mắt, bốn phía chỉ còn lại có tiếng mưa rơi, cùng với thanh âm cần gạt nước tả hữu đong đưa theo quy luật.
Lâm Gia Gia...... Thực sự đã biến mất ở trước mắt của cô ta!
Cô ta thất thần nghĩ, sau đó thấy chiếc ô cùng túi xách rơi trên mặt đất, đồ đạc bên trong túi xách văng tứ tung.
Trầm ngâm trong chốc lát, cô ta mở cửa xuống xe, nhặt mọi thứ trên mặt đất lên, lại cố lấy dũng khí nhìn xuống chân cầu.
Có lẽ quá mức may mắn, Lâm Gia Gia cũng không rơi vào nước sông đang tăng vọt, mà là rơi xuống ở bên bờ.
Cô bởi vì đã bị va chạm mà mất đi ý thức, nằm thẳng, cũng không nhúc nhích.
Hà Tâm Tĩnh nhìn xem bốn phía, cuối cùng quyết định đem tất cả mọi thứ của cô đều quăng xuống sông, lập tức ngồi vào trong xe, nhấn ga, nghênh ngang mà đi.
Giàn giụa trong mưa to, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ngoại trừ chiếc máy chụp ảnh đang bị màn mưa làm ướt đẫm......
Thật lạnh......
Không biết qua bao lâu, Lâm Gia Gia mở hai mắt, mưa đã không còn lớn nữa, nhưng vẫn rơi trên mặt cùng thân thể của cô.
Bởi vì từ trên cầu rơi xuống, cô cảm giác toàn thân đau đớn, đầu có chút choáng váng mờ mịt, không thể sử dụng khí lực, càng đừng nói là ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này gần như không có huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng là một mảnh trắng bệch.
Cô muốn kêu to, hy vọng có ai đi ngang qua có thể phát hiện cô, lại chỉ có thể phát ra tiếng thì thào, mà tiếng thì thào yếu ớt đó cũng đã bị tiếng mưa rơi bao trùm, căn bản không làm nên chuyện gì.
Cô muốn cử động thân thể, nhưng cảm giác gãy vụn đau đớn làm cho ngũ quan của cô đều vặn vẹo.
Nước sông tăng vọt ngẫu nhiên còn có thể đánh vào trên thân thể của cô, cô dần dần mất đi độ ấm.
Trước khi rơi khỏi cầu, cô xác định quả thật nhìn thấy người lái xe là Tâm Tĩnh.
Thì ra Hà Tâm Tĩnh thực sự có ý định làm cho cô hoàn toàn biến mất, cho nên mới lái xe ᴆụng cô?
Nếu cô không rơi xuống cầu, kết quả sẽ như thế nào?
Lâm Gia Gia híp hai mắt, nhìn mây đen dầy đặc trên bầu trời.
Tia chớp thỉnh thoảng cắt ngang bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm vang lên, tựa hồ thay cô hô lên khó chịu trong lòng.
Nhưng, có ích lợi gì?
Cô hiện tại gần như là nửa tàn phế, sức lực để cử động một chút cũng không có, hơn nữa vừa ẩm ướt vừa lạnh, ngay cả thanh âm đều phát không được.
Hơn nữa sắc trời càng lúc càng tối sầm, đợi đến khi hoàn toàn tối đen, lại càng không sẽ có ai phát hiện cô đơn độc nằm ở dưới này.
Cô...... Không lẽ sẽ đi gặp Diêm Vương như vậy chứ?
Không thể nào?
Lâm Gia Gia cô tuy rằng bình thường không xây cầu đắp đường, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quyên tiền giúp trẻ em tàn tật mồ côi, chẳng lẽ lão thiên gia thực sự muốn Gi*t cô?
Cho dù thật sự là như thế, vậy cũng nên rõ ràng một chút, tại sao để cho cô giống như người ૮ɦếƭ không thể động đậy, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, toàn thân lạnh run?
Ai, tại sao cô lại xui xẻo như vậy?
Không, không đúng, không phải cô xui xẻo, là Trình Dư Chân sao lại xui xẻo như vậy? Cùng anh nói chuyện yêu đương, đau lòng xót dạ chưa tính, thân thể cũng nhận thức của cô đều trao trọn cho anh, tại sao hiện tại ngay cả mạng của cô cũng phải bù đắp vào?
Đây là cái gọi là “Yêu đến ૮ɦếƭ thảm” Sao?
Phi phi phi...... Không có chuyện gì , sao lại tự nguyền rủa chính mình? Cô cho dù không thể ăn đến một trăm hai mươi tuổi, cũng muốn sống đến sáu mươi sáu tuổi, cuộc đời cô ít nhất cũng phải đạt đến sáu sáu thuận lợi a!
Dù sao, cô còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, như là để dành tiền xuất ngoại, mua một căn nhà, mặc áo cưới màu trắng…
A, đúng rồi! Qua không lâu nữa, cô sẽ cùng Trình Dư Chân đính hôn, vẫn chưa thành thật thừa nhận tình cảm trước mặt anh...... Lão thiên gia sẽ không để cho cô tiếc nuối như thế chứ?
Cô cau mũi, phát hiện lúc này muốn khóc cũng khóc không được, bởi vì ý thức dần dần mơ hồ, trong đầu bắt đầu xuất hiện chuyện xảy ra trước kia, không ngừng đảo ngược về phía trước......
Mãi đến khi trở lại năm đầu tiên khi cô và Trình Dư Chân quen nhau, loại cảm giác rung động vẫn giấu thật sâu trong tim cô, tựa hồ chưa từng biến mất qua.
Đúng vậy! Cô thừa nhận mình thích anh, chỉ là chưa bao giờ chính miệng nói với anh.
Kỳ thật khi anh xuất hiện ở trước mắt của cô, một khắc đó, cô đã kinh hỉ và cao hứng.
Vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói với anh, không nghĩ tới trời cao bỗng nhiên nổi phong ba, con người họa phúc ở sớm tối, mà trạng huống đời này của cô lại đặc biệt nhiều.
Ai, thật sự là tính sai.
Lâm Gia Gia lại rơi vào trong bóng tối, nhưng cô nhớ thương nhất cũng là chuyện kia, cô vẫn chưa kịp chuyện cô yêu Trình Dư Chân, nói cho anh biết nha!
Sắc trời dần tối, cắn nuốt tất cả ánh sáng, cũng đồng thời nuốt sống thần trí của cô, cùng với không ngừng xói mòn thể lực cùng nhiệt độ cơ thể......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc