Bán Đời - Chương 27

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Em không biết anh là ai rồi...câu nói của Đạt mà khiến tôi nổi da gà...tôi chạy theo anh ta nhưng chẳng kịp...đúng lúc Tùng đi xuống...Đạt chẳng nói gì nhiều anh ta chĩa thẳng S***g vào Tùng vặn đầu S***g (giảm thanh) tôi tóm lấy anh ta vẫn P0'p cò vẫn trúng vào người Tùng...tôi sợ hãi run lẩy bẩy khi anh ta lại cầm S***g chĩa tiếp vào Tùng như phải bắn ૮ɦếƭ...
Tôi: Đừng mà anh...như vậy là ***
Đạt: Tránh ra ( anh ta gạt tôi như thể lúc này không còn quan trọng)...
Tùng nhanh chóng ôm vai chạy vào phòng chốt cửa lại và gọi công an...Đạt đạp cửa
Đạt: *** mẹ con chó ૮ɦếƭ mở cửa ra,bố mày hôm nay phải bắn thông não mày...
Tôi: Em cầu xin anh chuyện đến đây là được rồi,công an sẽ đến ngay bây giờ...hắn bị thương rồi...
Đạt chẳng quan tâm đến lời tôi nói...tôi vội gọi cho Đức
Đức: Anh đến ngay em nhất định phải giữ cho nó bình tĩnh...
Tôi tóm lấy khẩu S***g của Đạt
Đạt: Tránh ra,mở cửa ra con chó kia
Tôi: Làm ơn hãy nghĩ đến em,anh làm vậy em sao có thể đi học dc
Đạt: Đéo cần học ở nhà ( anh ta quát vào mặt tôi)...
- Anh bình tĩnh đi được không,anh làm em sợ đấy...
Tôi khóc lúc này thấy Đạt mới bình tĩnh...Đức đi lên tóm lấy tay Đạt giật khẩu S***g
Đức: Đi ngay đi tao sẽ nhận là tao bắn
Đạt: Mày điên à tao làm tao chịu
Đức: Mày muốn cổ phiếu tập đoàn ngày mai tụt không phanh hay sao,đi ngay cho tao...
Đức kéo tay Đạt đi xuống lên xe phóng thẳng đi...về tới nhà mẹ Đạt hốt hoảng khi thấy tay con trai lăm lăm khẩu S***g
Mẹ Đ: Con có chuyện gì vậy
Đức: Có chút chuyện rồi
Đạt: Im hết đi,đau đầu
Đức: Mày k hiểu nếu chưa lộ mặt thì k sao đây mày bắn người giữa ban ngày,tội này thì sao có thể tránh dc
Đạt: Vậy mày nhận thay tao thì vợ con mày thế nào???
Xe cảnh sát đến trước cửa nhà Đạt...
Đức: Tao sẽ nhận và tao tin mày sẽ đưa được tao ra ngoài...
Đức giật khẩu S***g trên tay Đạt
Cảnh sát: Chúng tôi cần bắt người...đây là lệnh bắt
Đức: Tôi đã bắn
Cảnh sát: Theo lời khai là chủ tịch của Tân An
Đức: Sai rồi là tôi,nhiều kẻ muốn hãm hại chủ tịch nên đang làm sai vấn đề...
Đạt đứng thất thần khi nhìn thấy Đức quay đi...anh ta vội vã gọi người
Đạt: Lập tức xoá hết các camera xung quanh trường học,gọi luật sư P nhanh đến chỗ Đức...còn nữa tao cần tối nay mời bên phía công an và kiểm sát ăn tối,chuẩn bị ngay lập tức...
Mẹ Đ: Con có thể nói cho mẹ chuyện này là sao k
Đạt: con đang bận,hãy tỏ ra bình thường như chưa có gì xảy ra...
Mẹ Đ: cô gái này là
truyen full
Đạt: Người yêu con...
Đạt nắm lấy tay tôi đi lên trên phòng...lên phòng Đ vội vã đi thay đồ
Đạt: Em ở nhà anh sẽ đi lo chuyện
Tôi: Anh Đức liệu có sao k anh...
Đạt: Chắc chắn k sao...
Đạt hôn lên trán tôi rồi đi vội vã...tôi trong lòng rối bời hoàn toàn...lo sợ về những điều chẳng lành...
1 tuần sau đó tôi trở về biệt thự riêng của Đạt,anh ấy rất bận dường như lo chuyện cho Đức rất vất vả...
Đạt ở quán R*ợ*u cạn ly với bên sếp lớn bên công an...
Sếp: Mọi chuyện đi đúng quỹ đạo,thật may là đạn xượt qua vai cậu ta nên k hề bị nặng nề nên việc bị tội sẽ rất nhẹ,chỉ là tội tàng trữ VK thì chúng tôi sẽ theo đúng hướng là do cậu ta lúc say R*ợ*u không kiềm chế được cảm xúc...cậu ta sẽ dc thả sau 24 h nữa
Đạt: Cám ơn anh nhiều lắm
Sếp: Tôi được bố cậu nâng đỡ có vị trí như bây lgiờ vậy thì việc của Tân An cũng coi như việc của tôi...
Họ uống cạn ly,uống rất nhiều R*ợ*u...Đạt ra về...lái xe đưa cậu ta về thẳng nhà...
Giúp việc: cậu Đạt có cần uống giải R*ợ*u k ạ
Đạt: Không cần,mẹ tôi đâu rồi
- Mẹ cậu do việc của cậu mấy hôm nay nên bà lên chùa ăn chay vài ngày rồi
- Vậy à...tôi lên nghỉ 1 tiếng nữa gọi tôi dậy...
Đạt gọi cho Tâm
Đạt: Mai Đức được thả rồi
- Thật sao ạ,vậy may mắn quá rồi phía bên kia hắn không sao chứ ạ
- Không sao thế nên mới dễ dàng đến vậy,nó khăng khăng là anh bắn nhưng k có chứng cứ,Đức và nó lại k quen biết nên chỉ là Đức say R*ợ*u...
- Anh đang ở đâu vậy
- anh về nhà anh kí nốt giấy tờ rồi anh về,nấu gì cho anh ăn đi,uống R*ợ*u suốt tuần nay sắp hỏng gan r
- Vâng...
Tùng trong bệnh viện gào ầm lên
Tùng: Rõ ràng là thằng chó đó bắn,giờ chỉ vì vết thương nhẹ mà nó đổi trắng thay đen được
Linh: Vì hắn là kẻ có tiền,nhưng thực sự e k hiểu tại sao hắn lại bắn anh,anh chăc chắn làm gì đó với con Tâm
Tùng: Đã nói a kb gì rồi mà,cứ chờ đấy con chó,cậy mày giàu có à tao sẽ lật mặt chó của mày...
Tiếng gõ cửa phòng của Thịnh
Tùng: anh là ai
Thịnh: là người giúp mày báo thù đấy...
Đạt mệt mỏi nằm xuống đệm...anh ta lơ mơ khi R*ợ*u ngấm...như ý gõ cửa phòng
Như ý: Em muốn nói chuyện,mai em đi rồi
Đạt: Vào đi
Thấy Đạt nằm xõng xoài trên giường...như ý lo lắng
Như ý: Anh ốm sao
Đạt: K anh say nên mệt thôi
Như ý: Để em rót nươc cho anh...
Như ý sực nhớ loại thuốc *** mà khi xưa thịnh ép cô ta uống...vội về phòng Như Ý thả viên thuốc vào ly nươc rồi đưa cho Đạt,nhìn Đạt tu ừng ực ly nước Như Ý cười nhẹ...
Vừa uống xong Đat thấy cổ nóng rát,người cũng nóng nên cởi bỏ áo khoác rồi áo sơ mi...nằm vật lộn khi thấy Như Ý cứ lại gần trong chiếc váy mỏng tang
Đạt: Em về phòng đi...
Như ý: Anh sao thế,anh thế này em sao có thể bỏ anh lại mà đi được...
Đạt: a bảo em về phòng đi
Như ý ôm lấy cổ Đạt rồi hôn...
Như ý: Em tình nguyện
Đạt tóm lấy cổ Như Ý rồi họ quan hệ T*nh d*c...Đạt với trạng thái như muốn xả còn Như Ý như Đạt được mục đích...khi Đạt xong xuôi nằm vật ra ngủ...cô ta ôm lấy Đ với vẻ thoả mãn
Tôi chờ mãi k thấy anh ta về,quyết định cầm máy gọi thì bên kia nhấc máy
Tôi: Anh có về k đồ nấu xong rồi
Như ý: Anh Đạt đang ngủ có việc gì k
Tôi: Anh ấy nói về ăn tối
Như ý: Tỉnh táo lại đi,tao nói cho mày biết anh ấy vừa quan hệ T*nh d*c với tao,vậy mày là cái gì...tự mày suy nghĩ đi ( Như ý tắt máy rồi chụp ảnh đang k mặc gì nằm cạnh Đ rồi gưi vào máy Tâm)...
Tôi xem hình ảnh rồi bật cười...vừa gắp cơm lên miệng ăn nước mắt vừa rơi...” cuộc đời tôi đặt tên là muộn phiền nên làm sao dám mơ mình may mắn,được trọn vẹn cùng anh”...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc