Bán Đời - Chương 04

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Con Tâm điên kìa...chúng mày ơi con Tâm điên...
1 cô gái trẻ tóc tai Pu' rù đang bới rác ăn ở ngoài chợ làng...tiếng trẻ con cứ trêu đùa...cô bán thịt lợn đang ăn miếng bánh tét nhìn thấy Tâm bà chợt dừng lại buồn bã nói với cô bán đậu phụ bên cạnh...
Bán thịt: Nhìn nó mà tôi chẳng buồn ăn,cho đồ ăn không lấy cứ bới rác ăn mới khổ
Đậu phụ: Đời chẳng biết thế nào chị nhỉ,hôm qua còn đạp xe bán hàng,lấy chồng được vài tháng thì đời xuống dốc k phanh
Bán Thịt: Con mẹ xuân ( mẹ ck) ý ghê có tiếng,đấy đẻ đái cho nhà nó xong nó vứt đi k khác gì cái rẻ lau chân
- Đấy em cũng có con gái nhìn mà xót xa quá chị ạ,mà mẹ con Tâm con ý cũng k ra gì nó cứ kệ con nó như thế mà cũng sống được
- Con ý thì nói làm gì đĩ điếm khắp làng,khổ thân con Tâm đẻ ra kb bố là ai giờ lại thế này nữa...
Cô bán đậu phụ ra nhét vào tay Tâm chiếc bánh tét
Đậu phụ:Cầm cái này mà ăn đi con,ăn rác bẩn thỉu rồi bệnh ra đấy...
Tâm cứ cười ngây ngô,cô bán đậu lấy chun buộc cho cái tóc rồi rơm rớm
Bán đậu: Con cô bằng tuổi mà được cái nó được ăn học sống ở thành phố hiện đại,kiếp sau có sinh ra lần nữa vào nhà nào tốt con ạ...
Tâm đang ăn bánh tét nghe thấy vậy liền cười gật gật...
Vỹ đạp chiếc xe đạp mini cũ đạp vội vàng trên đường làng...tìm Tâm khắp nơi nhưng không thấy,lũ trẻ chỉ Tâm đang ở ngoài cánh đồng...Vỹ ra tới nơi thấy Tâm đang ngồi nói chuyện với con bò
Tâm: Tao tên là gì mày biết không
Vỹ: Em tên là Tâm...
Tâm quay lại nhìn Vỹ rồi cười đập tay xuống đất
Tâm: Tâm tâm,tâm ăn được không
Vỹ: Em hỏi tên em là gì mà,tên em là Tâm,Tâm là tên em nó không phải đồ ăn...
Tâm: Tâm đồ ăn...
Tâm cười nói Vỹ nắm lấy bàn tay
Vỹ: Sắp mưa rồi về nhà thôi,về nhà anh nấu cho ăn...
Trên cánh đồng của buổi chiều xuân người đàn ông đó lặng lẽ dắt tay cô gái điên,cô gái ngày nào nhỏ bé chơi với anh hàng xóm...cái duyên cái nợ của họ vẫn còn quá dài chăng?
Túp lều lụp xụp nhưng tiếng cười của Vỹ khi bê bát canh cá vào trong nhà...
Vỹ: Xong rồi thơm phức,Tâm ăn để còn mau khoẻ,cá tốt cho trí não lắm...
Tâm: Ăn ăn ăn...
Vỹ dậy cho Tâm cách chào hỏi
Vỹ: Găp người lớn phải chào nhé
Tâm: Chào ( cúi đầu)
Vỹ: Giỏi lắm...từ mai anh đi làm ở nhà cho gà ăn nhé,đồ ăn thì trưa anh mang về,k được ra bới rác,trong ý có con sâu to nó làm đau bụng đấy...
Tâm: Sâu...sợ sâu lắm
Vỹ: Nó cắn đấy...cắn vào đây này
Vỹ cù Tâm...Tâm cười ngây thơ như đứa trẻ...đến khi ngủ ngon lành trên giường Vỹ vuốt tóc Tâm
Vỹ: Nếu anh có tiền anh sẽ đưa em đi chữa bệnh...anh sẽ kiếm nhiều tiền đưa em đi chữa bệnh...sau đó chúng ta sẽ đi thật xa khỏi đây...
Vỹ hôn lên trán Tâm...đặt đôi bàn tay Tâm vào chăn gọn gàng...
Tại con đường chính dẫn đến ngôi làng của Tâm...con đường đất đá gồ ghề khó đi...Đạt đứng nhìn rồi bỏ kính ra nhìn kĩ hơn
Đạt: Đây cũng gọi là đường à
Quản lý: Vâng nơi đây là vùng dân tộc thiểu số cũng có cả người kinh lên ở trên này sinh sống ở đây...kinh tế của họ còn hạn hẹp lắm rất nghèo...
Đạt: Tôi cần xem kĩ dự án đền bù,vướng nhà dân đúng k
Quản lý: Vâng vướng nhà dân ạ,cậu có thể đi qua tham khảo và bảng giá ước tính đền bù tôi đã thông báo rõ trong bản báo cáo rồi ạ
- Tôi cần xem lại...
- Cái đó tôi làm cẩn thận rồi cậu cứ tin ở tôi
- Tôi chẳng tin ai ngoài bản thân cả...( đạt cười rồi vỗ vào *** tên quản lý)
Tay quản lý ấp úng vì sợ lộ số tiền mà hắn ghi khống lên cao...và định đền bù cho dân bằng 1 nửa số tiền báo cáo...
Điện thoại Đạt reo lên của Đức bạn thân
Đức: Tối nay quẩy tí đê,Hà Nội -Đà Lạt 3 em hoa khôi chờ đợi tao 1 tặng mày 2
Đạt: Khôi cái con khỉ gì tao đang đi làm
truyen full
Đức cười ngặt nghẹo
Đức: Mày làm gì thế thiếu gia
Đạt: Dự án ông già giao cho,không làm cũng không xong với cả lần này bố tao nghiêm túc...
Đức: Dự án ông già giao cho bao nhiêu
Đạt: 9600 tỉ
Đức: Ô thế cơ à,cho tao xin chân làm với nhỉ
Đạt: Thôi nhá,đang bận
Đạt đi cùng tay quản lý đi bộ tới ngôi làng của Tâm...họ đi tới đâu ai nấy đều nhìn ngó nghiêng,chủ tịch xã và trưởng làng ra chào đón cười hớn hở
Chủ tịch xã: Chào cậu,cậu là người của tập đoàn Tân An ạ
Đạt: Đúng vậy
Trưởng làng: Quý hoá quá mong chờ mãi cuối cùng cũng có nhà đầu tư cho dân làng chúng tôi được lưu thông vs những con đường huyết mạch,mưa bão là chúng tôi khỏi xuống dưới,dưới cũng không lên đây được rất bất tiện...
Quản lý: Chúng tôi cần xem rõ tình hình để biết hướng đền bù cho làng...
Trưởng làng: Không phải chúng ta đã nói rồi sao ạ ( quản lý nháy mắt trưởng làng) à vâng xin mời cậu cứ tham quan và khu các cậu cần lấy ở phía kia ạ...
Đạt bỏ thuốc ra hút vừa đi vừa thở dài vì nhìn lũ trẻ ở đây đi chân đất,dân cư lạc hậu như một ngôi làng vào những năm ૮ɦếƭ đói vậy,dân quá nghèo...
Vỹ đạp xe ra cửa dặn dò Tâm
Vỹ: Nhớ ở nhà k đc đi linh tinh nhé anh ra chợ mua đồ rồi về
Tâm gật gật rồi vẫy tay tạm biệt Vỹ...mẹ Tâm ở nhà bên cạnh đang cười nói hớn hở với người đan ông khác ở sân sau...bà ta thấy con gái cứ lờ đi như k quen...Tâm lặng đứng nhìn mẹ của mình mà chẳng thể phản ứng nổi điều gì,cô gái điên lặng lẽ quay đi trầm lặng một cách kì lạ...
Tâm đứng ở cổng nhìn ra đường thì thấy Trung đang đẩy con trong xe đẩy đi qua...hắn cười nói với 1 cô gái trẻ khác không phải là chiều
Trung: Anh phải nói dối đẩy con đi chơi nó mới k nghi đây
Gái: Anh sợ nó thế à,thích thì đuổi nó đi là dc
Trung: Nó lì lợm k đi cơ,anh cũng đang cố thà nó như con Tâm điên hẳn đi cho xong...
Vừa nói xong thấy Tâm đứng trước đầu xe đẩy,Tâm nhìn đứa trẻ rồi cười cười như vẻ thân quen...cô gái điên dường như vẫn nhớ tình mẫu tử
Trung: Gì thế mày ở đâu ra mà nhanh thế cút ra...
Tâm sờ vào bàn tay đứa trẻ
Trung: bỏ ra con điên bẩn thỉu...
Gái: Anh đi nhanh đi thấy nó em sợ quá
Trung đẩy cái xe đẩy vội vàng qua thật nhanh...anh ta đẩy Tâm ngã ra đường...Tâm vẫn bật dậy chạy chân đất đuổi theo trung
Tâm: Ớ...ớ...( mãi k nói được câu) co...n...c...on...
Tâm chạy tới tóm lấy xe rồi ôm đứa bé
Tâm: À ơi...ơi à...con...mẹ...à ơi...
Trung vả bốp vào đầu Tâm liên tục nhưng Tâm nhất quyết k bỏ ra...
Trung: *** mẹ con điên bỏ ra ngay
Tâm vẫn ôm lấy con ru ru đứa bé sợ khóc thét lên
Tâm: Mẹ...sinh...con...mẹ...đau...
Tâm cô gái điên bật khóc...Trung đánh đến nỗi Tâm lăn ra đất nhưng vẫn nhất quyết k bỏ...anh ta thấy thanh củi gần đó vội vàng chạy ra nhặt...
Tại nhà Trung cô gái tên Chiều hét ầm lên
Chiều: Giỏi lắm có đi thì đi hẳn đi
Mẹ T: Ơ con này hay nhỉ,nhà tao con tao nó đi bao giờ về thì về
Chiều: Có vợ con rồi không phải là bọn lang thang mà thích đi thì đi thích về thì về
Trang: Mày ăn nói vs mẹ tao thế à ( định dơ tay tát Chiều giữ tay)
Chiều: Tao là tao kp con Tâm mày nhìn cho kĩ vào...cả nhà chúng mày chỉ bắt nạt là nhanh nhưng nhầm người rồi nhé,tao điên lên tao báo công an xã cho thằng Trung đi tù,nó nghiện còn gì...
Mẹ ck: Ấy nói linh tinh thôi lên phòng đi con ( bà ta sợ)
Chiều: Bà nấu cơm đi tôi đói rồi ăn có sức cho con Pu' chứ...
Trang và mẹ cô ta nhìn Chiều lên phòng
Trang: Con này nó quá kinh rồi mẹ
Mẹ ck: yên tâm tao sẽ có cách...( cô hàng xóm chạy sang)
Hàng xóm: Này nghe nói con Tâm nó cứ ôm thằng cu con không bỏ...
Mẹ T: Cái gì con đ* này thích ૮ɦếƭ rồi...
Tiếng khóc của đưa trẻ dần khàn đi vì sợ...máu đầu Tâm chảy đầy mặt cô hoa mắt chỉ biết cúi đầu...Trung cầm gậy đập liên tiếp vào người và đầu Tâm...
Gái: Anh điên à đánh nó ૮ɦếƭ đấy
Trung: Tao bảo mày bỏ ra không...
Tâm: À ơi...ơi...con...à...
Trung dơ gậy lên định phang vào đầu Tâm cái nữa thì bàn tay của người đàn ông đeo chiếc nhẫn vàng trắng đính hạt kim cương loé sáng cùng chiếc đồng hồ đắt tiền đỡ lấy...
Đạt: Này chủ tịch xã thằng này điên à...sao để nó đánh người thế này...
Đạt nhìn xuống thấy Tâm đầu rũ rượi máu me đầy mặt...
Chủ tịch xã là cậu ruột Trung
Chủ tịch: Con bé này bị điên
Đạt: Ông nói nghe chối thế trước mắt tôi thấy thằng này mới là thằng điên...
Trung: Mày tuổi đéo gì tóm tao
Vừa nói dứt câu Đạt đấm bốp vào mồm Trung...
Đạt: Tao nổi tiếng nóng tính đấy...
Chủ tịch xã giữ lấy Trung
Chủ tịch: Cháu im đi đừng điên nữa
Trung: Nó đánh cháu kìa cậu
Chủ tịch: Biết nó là ai k im đi...
Đạt rút trong túi đưa cho Tâm chiếc khăn...
Đạt: Lần sau nó đánh thì chạy đi đừng để nó đánh...hiểu không?
Tâm ngẩng lên nhìn Đạt...giây phút đó Vỹ đạp xe về đến nơi...họ chính là sự khởi đầu của mối tình tay ba này....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc