Bad Boy - Chương 10

Tác giả: A Triệt

“Mẹ cậu lúc xế chiều đến nhà tôi, trên tay chân và đầu đều có vết thương, cô ấy nói là không cẩn thận bị ngã, xoa chút cao là khỏi thôi. Sau đó cô liền bắt tay vào cùng làm bánh ngọt với chúng tôi, bày biện phòng khách, thoạt nhìn không có gì khác lạ, không nghĩ đến là khoảng sáu rưỡi, mẹ cậu cùng mẹ tôi ngồi ở phòng khách vừa nói chuyện vừa chờ cậu, đang nói chuyện thì bỗng nhiên té xỉu, cảm giác nhịp tim cùng hô hấp đều rất yếu….”
“Đầu của cô bị va chạm rất mạnh, bị vỡ cả mạch máu, theo lí thuyết hẳn là sẽ bất tỉnh tại chỗ, tôi không biết tại sao cô có thể chống giữ lâu như vậy rồi mới ngã xuống. Như vậy không khác gì bị cấp cứu chậm trễ cả, hiện tại cô đang lâm vào hôn mê sâu, tình huống không khả quan chút nào, tôi cũng không thể xác định chắc chắn được khi nào thì cô tỉnh lại…….Theo điều tra thì mẹ cậu đi bộ đến nhà tôi, trên đường bị một chiếc xe ô tô đâm phải, bị thương ở đầu, đầu gối và cánh tay. Chủ xe ấy vốn định đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô từ chối nhã nhặn rồi lại tự đi tiếp…..”
Tại sao lại như vậy?
Muốn trừng phạt tôi đối với bà luôn mặt nặng mày nhẹ, lạnh lùng xa cách, bà có thể dùng bất kì phương pháp nào khác, đánh tôi mắng tôi đều được, đập tôi một trận cũng được, nếu bà không làm được những cái đó, thì chỉ cần không thèm để ý đến tôi nữa, đi về phía cuộc sống hạnh phúc của bà. Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để trừng phạt tôi?
Tại sao….
“Vĩnh Dạ….Vĩnh Dạ?”
Ta đột ngột mở mắt ra.
Người phụ nữ kêu tên ta như vậy, chỉ có một mà thôi….Bà ấy tỉnh rồi? Có thể nói chuyện được rồi? Hay là ta đang nằm mơ?
Ta nhanh chóng ngồi dậy, bắt lấy cổ tay bà, nhiệt độ nóng ấm rất chân thật….Người phụ nữ lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, mở to mắt nhìn ta.
“Mẹ?” Ta có chút hoảng hốt kêu lên.
Không, không đúng….người phụ nữ trước mặt ta quá trẻ tuổi….Khuôn mặt giống thật giống….Nhưng……
“Cô là ai?” Ta lập tức lạnh mặt xuống, hất cô ta ra, nhìn ga trải giường xung quanh. “Ở phòng tôi làm gì? Còn ai khác kêu tên tôi ngoài cô ra sao?”
“Tôi? Tôi là Đoan Tính Hàm a…” Người phụ nữ bị ta nắm đỏ cả cổ tay, vẻ mặt ngạc nhiên cùng ủy khuất. “Ba cậu gọi tôi tới chăm sóc cậu…”
Ông già đó sao?
Ta giống như bị sét đánh trúng, khi*p sợ nhìn chằm chằm gương mặt không trang điểm của cô ta.
“Tiểu tử thúi, ngươi không nhớ gì à?” Lão già đi vào gian phòng, kéo cô gái ra khỏi phòng, quay đầu nghiêng mặt nhìn ta một cái. “Ngươi gây lộn ở bệnh viện, bị bạn ngươi ngăn lại, bác sĩ giúp ngươi tiêm chút thuốc an thần, chúng ta mới có thể dẫn ngươi về nhà.” Ông già vừa nói vừa thở dài, “Ngươi nghĩ cẩn thận một chút xem, nếu như người đó bị ngươi hét một tiếng liền tỉnh lại, thế giới này sẽ cần bác sĩ sao?”
Không có tây trang cùng giày da, lão già một thân mặc đồ ngủ nhìn già hơn hai mươi tuổi. Ta nhìn ánh mắt ông hằn tia máu, không mạnh miệng cãi lại, chỉ nắm chặt nắm đấm hỏi: “Mẹ đâu?”
“Tối hôm qua đã phẫu thuật, bây giờ đang nằm ở phòng cách li để theo dõi, nghe nói mấy ngày này là những ngàng mấu chốt.” Lão già cười khổ: “Chồng của cô ấy cùng tất cả con cái đều có mặt ở đó, bố không thể mặt dày đứng đó quá lâu.”
Ta vừa nghe xong, không thể ngồi yên được nữa, lập tức tung mình xuống giường, thay quàn áo đi ra ngoài.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Lão già kéo rèn cửa sổ phòng ta ra, trời mới tờ mờ sáng.
Ta lắc đầu, cầm mấy bộ quần áo để thay nhét vào ba lô.
“Tôi…” Trước khi chuẩn bị ra khỏi phòng, ta bỗng nhiên dừng bước, hơi quay đầu lại hắng giọng nói: “Mấy ngày nứ có thể tôi sẽ không về nhà đâu.”
Lão già “Ừ” một tiếng, ngồi xuống bên giường ta, gãi gãi cằm nhìn ta. “Lần trước cha con ta dễ nói chuyện như vậy là khi nào?”
“Hẳn là đã rất lâu rồi.” Hắn cười cười.
“Có tin tức gì…..Nhớ lập tức nói cho cha.”
“Ừ.”
Phòng cách li có thời gian thăm cố định, có vào thăm cũng không thể ở quá lâu. Ta cũng ông chồng ૮ɦếƭ tiệt của mẹ ta một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh, yên lặng ngồi ở dãy ghế chờ bên ngoài, không ai mở miệng nói chuyện gì cả.
Ông ta trước kia đều dùng bộ lạnh lãnh đạm với ta, mẹ xảy ra chuyện cũng như trước không thay đổi, ta không biết hiện tại trong lòng hắn nghĩ gì. Nói không chừng là hận không thể làm thịt được ta.
“Triệu Vĩnh Dạ!”
Nghe được tiếng nói này, ta lập tức quay đầu đứng lên. Ở một chỗ khác trong hành lang màu trắng, Huống Hoàn An đang vẫy tay đi tới, trên tay hắn cầm một túi đựng nước cùng trái cây.
Mắt ta không khỏi nóng lên, chân đưa lên muốn bước về phía hắn.
“Cậu bé này không tệ.” Người đàn ông sau lưng ta lên tiếng, ta giật mình quay đầu lại nhìn.
“Nếu cháu kết thân cùng loại bạn bè như thế này, mẹ cháu cũng sẽ tương đối yên tâm.” Mặt hắn không thay đổi, “Người cô ấy lo lắng nhất chính là cháu.”
“Hừ…..Nghe ông nói cứ như là khai báo ấy.” Ta “xì” một tiếng, không vui kháng nghị: “Làm sao phải lo lắng cho tôi nhất chứ? Không phải là còn ông và hai tiểu quỷ sinh đôi chưa đầy năm tuổi kia sao?”
“Hai đứa nó tuy còn nhỏ nhưng khôn hơn cháu đấy. Ngày hôm qua hai đứa cùng lắm chỉ khóc thôi, không giống cháu cơ hồ muốn phá cả bệnh viện của người ta đi.” Ông ta hừ nhẹ, nhìn Huống Hoàn An gật đầu một cái, đứng dậy chỉnh sửa tây trang.
“Cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, cũng nên bớt phá phách, chin chắn một chút đi.”
“Bác, bác phải đi sao?” Huống Hoàn An đi tới trước mặt chúng ta, khom người chào.
“Ừ, đi làm. Hôm qua cám ơn cháu đã giúp đỡ.”
“Không có gì…”
Khuôn mặt hình sự của lão già này chuyển qua hướng Huống Hoàn An lập tức hòa hoãn rất nhiều, nhìn vào liền thấy thoải mái.
“Sao anh lại mang những thứ này tới đây?” Ta nhìn chằm chằm nước trái cây trên tay hắn, “Mẹ tôi không thể ăn được.”
“Vậy thì cho cậu ăn a.” Huống Hoàn An ngồi xuống, lấy ra một quả quýt bắt đầu lột vỏ. “Hôm qua cậu bị tiêm một mũi, hiện giờ thấy thế nào?”
“Không sao….Tay châm có chút bủn rủn mà thôi.” Ta giống như quả bóng đã xì hơi, ngồi liệt ở trên ghế, ngây ngốc nhìn trần nhà màu trắng. Mùi thuốc sát trùng ta chán ghét phiêu tán trong không khí, cùng vị cam quýt nhàn nhạt thơm.
“Tôi thật hối hận.” Ta lầm bẩm nói.
Huống Hoàn An không đáp, lấy một múi quýt đưa lên bên miệng ta.
Ta lắc đầu. “Ăn không vô.”
“Không phải cậu chưa ăn điểm tâm sao? Không được, ít nhất phải ăn hết quả này.” Hắn nhẹ nhàng khuyên, trong lúc cứng rắn nhét múi quýt vào giữa mồm ta.
Ta máy móc mở miệng, nhạt nhẽo nhai.
“Hôm trước mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói muốn đến xem tôi đấu bóng rổ. Tại sao tôi lại từ chối cơ chứ? Hơn nữa khẩu khí đối với mẹ cũng không tốt, thật đáng ghét….Tôi nói buổi tối sinh nhật là có thể nhìn thấy rồi….૮ɦếƭ tiêt, rõ ràng chỉ chậm một chút, một chút như vậy thôi mà…..”
“Tại sao mẹ lại đần như vậy, bị xe ᴆụng còn cố gượng không đi bệnh viện, sinh nhật cũng không phải năm nay mới có, chỉ cần sống được khỏe mạnh, muốn làm bao nhiêu năm cũng không có vấn đề a….”
“Tôi thật hối hận, trước kía sao lại hung dữ với bà như vậy? Hiện giờ muốn nói chuyện thật tốt với mẹ, mẹ lại không thể nghe thấy…..Khốn kiếp….Hết lần này đến lần khác làm mọi chuyện ra như vậy mới biết hối hận, còn dùng được cái rắm gì…..”
Huống Hoàn An vẫn không lên tiếng, lẳng lặng nghe ta nói, ngón tay ấm áp không ngừng lau những giọt nước lăn trên mặt ta.
“Mẹ kiếp….Chỉ tại quýt của anh quá chua…”
Hắn thở dài, kéo bàn tay đang dụi mắt của ta, đôi môi nhẹ nhàng lại gần, đem toàn bộ bi thương của ta ʍúŧ lấy.
*
*
Nhà Huống Hoàn An cách bệnh viện rất gần, mấy ngày qua ta ngủ lại ở nhà hắn, những thời gian còn lại không phải luyện bóng thì sẽ ở bệnh viện.
Dù sao cũng không có tâm tư làm việc gì khác, cho dù không thể ngồi trong phòng bệnh nhìn người, ngồi cả ngày bên ngoài đợi tin tức cũng không có gì là không tốt. Ta rất nhanh đã thân quen cùng các cô y tá ở đây, thường xuyên hỏi thăm tình hình của mẹ.
Vài ngày sau khi giải phẫu, bệnh tình của bà rốt cuộc cũng tương đối ổn định, từ phòng cách li chuyển sang phòng bệnh thường.
Ta đợi bà ở bên giường, bắt đầu luyện tập dùng dao gọt lê, táo, sau đó đem thịt quả không còn lại bao nhiêu ăn hết. Hi vọng đợi đến khi ta gọt ra một thành phẩm hoàn mĩ, mẹ có thể tỉnh lại ăn.
Nhưng, mãi mà mẹ không tỉnh lại.
Cuộc sống từ từ lướt qua, kì nghỉ đông sắp kết thúc, Cuộc thi Hà Bắc bát cường cũng chuẩn bị đánh ở Cao Hùng.
Cuộc thi bát cường cứ ba năm lại cử hành ở Cao Hùng một lần, những người ham mê bóng rổ cũng đi về phía nam để theo dõi, đội Phong Hoài dựa theo lệ cũ, đến trước hai ngày để luyện tập, lấy cảm giác quen với sân bóng. Năm nay ở cùng kí túc xá với Hiệp Giương, bọn họ cũng đến trước ngày thi đấu hai hôm.
Trước khi đội bóng lên đường một ngày, ta ở bệnh viện đến rất muộn, sau đó phóng xe như điên đến nhà Huống Hoàn An, chạy nhanh vào cửa.
Huống gia có thói quen ngủ sớm, trong nhà một mảnh đen nhánh, ta cố gắng yên lặng chạy lên tầng hai, đèn phòng Huống Hoàn An vẫn sáng, ta cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp xông vào.
Huống Hoàn An đang sửa sang hành lí, nghe được tiếng động liền quay đầu lại, thẳng người nói: “Triệu Vĩnh Dạ? Tôi còn đang nghĩ tại sao muộn như vậy mà cậu còn chưa….”
“Mẹ tỉnh rồi!” Ta bổ nhào vào ôm lấy hắn, cắt đứt lời hắn. Hắn không có phòng bị, bị ta ᴆụng liền ngã xuống giường.
“Cái gì?” Huống Hoàn An chớp mắt mấy cái, nhưng ngay sau đó hiểu được ta nói gì, trên mặt lộ ra nụ cười, ôm lại ta. “Thật sao? Mẹ cậu tỉnh rồi? Chúc mừng!”
“Ừ….Thật ra thì bà cũng chỉ mở mắt mấy phút đồng hồ, nói hai, ba câu, sau đó lại ngủ mất. Nhưng bác sĩ nói, đây là hiện tượng tốt…”
“Thật tốt quá, vừa đúng lúc trước khi xuất phát một ngày, như vậy cậu cũng có thể tương đối yên tâm rời Đài Bắc rồi.” hắn cười vỗ nhẹ lưng ta.
“Đúng vậy, tôi nói với bà: “Này, con trai bà sắp đi vào trongNamthi đấu rồi, chừng vài ngày nữa sẽ không thể tới, bà mạnh khỏe hay không cũng nên mở mắt nói một câu chứ? Nếu không tôi mà thua, trở về nhất định sẽ mắng bà đầu tiên!” Kết quả là mẹ thật sự mở mắt ra….”
Huống Hoàn An “Phì” cười một tiếng, than nhẹ: “Cậu đó….” Trên mặt hắn dính vài giọt nước từ trên mặt ta nhỏ xuống, hắn không lau đi, ngược lại rất chân thành lấy tay lau mặt ta. “Mẹ cậu nói không sai, cậu thật ra rất thích khóc.”
“Hở?” Ta kinh ngạc trừng to mắt. “Anh từng nghe bà ấy nói vậy sao?”
“Trong ngày sinh nhật cậu, chúng tôi vừa làm bánh ngọt vừa nói chuyện phiếm, cô nói từ nhỏ cậu đã rất thích khóc, thích làm nũng hết lần này đến lần khác, tính tình lại táo bạo, làm cho cô rất nhức đầu nhưng không thể buông xuống được….”
“Cái gì? Đéo đỡ được! Anh đừng có nghe bà ấy nói bậy! Tôi đâu có…”
Hắn bỗng nhiên lật người đè ta xuống, dùng miệng chặn lại tất cả những lời kế tiếp của ta.
Ta run lên, nhắm hờ mắt lại, tay không tự chủ mà nắm chặt lấy lưng áo hắn.
Ghê tởm…..Từ lúc nào ta và hắn lại biến thành loại quan hệ kì quái này? Trong lòng ta vốn rất rõ ràng, nhưng không thể thoải mái đón nhận.
Nụ hôn này không giống như với lúc trước, bớt đi chút dịu dàng quen thuộc, nhiều hơn chút bá đạo xa lạ. Lực ʍúŧ lấy môi ta có chút quá lớn, cơ hồ làm ta đau, cộng thêm hắn ở trên, ta ở dưới, ta cảm giác bị sức nặng của hắn đè xuống môi, giống như cảm giác bị xe tăng đè lên vậy. ( Êu, miêu tả gì ác vậy =.=”)
Phòng của hắn, giường của hắn, vòng tay hắn, nhiệt độ cơ thể hắn….Ta chợt phát hiện ra ta đang bị hơi thở của hắn bao bọc lấy, mỗi lần hít thở đều tràn đầy mùi vị nam tính riêng biệt trên người hắn, trong miệng cũng thế.
Nguy hiểm….
Thông tin ấy vừa được truyền lên đại não, ta còn không kịp đẩy hắn ra, trên người chợt lạnh, ống tay áo phông đã bị hắn nhấc lên, tay hắn luồn vào vuốt ve đầu nhũ ta.
“Làm cái gì thế! Có cái gì đáng để sờ vào chứ!” Hắn buông lỏng miệng ta, ta lập tức kháng nghị, muốn kéo tay hắn ra. “Dù sao tôi cũng không phải con gái, thứ đó ở trên người anh cũng có không phải sao!”
“Thì sao?” Huống Hoàn An ngửa mặt từ dưới tai ta lên, cười: “Tôi chính là muốn sờ a, cùng lắm thì lát nữa tôi cho cậu sờ lại, dù sao cũng giống nhau cả mà.”
Hở? Tên này nói gì….
Ta còn đang há hốc mồm, tay của hắn đã lướt qua bụng ta, đi xuống dưới, cách một lớp quần nhẹ nhàng ôm trọn nơi đó của ta.
“Cái này thì sao? Tôi cũng không thể sờ vào hả? Vậy lần trước ở nhà cậu cậu làm vậy với tôi, thế là thế nào?”
“Ơ, cái đó là….” Ta bị hắn chặn lại không nói ra được câu nào, tiếp theo hạ thân chợt lạnh, quần cũng bị cởi hết rồi, nhược điểm hoàn toàn rơi vào trong tay đối phương.
Nhưng, ghê tởm…Bàn tay thô ráp có lực của hắn hoàn toàn không giống bàn tay nhỏ bé mềm mại của con gái, nhưng khi bị cầm chà xát mấy cái, ta liền cảm thấy muốn bắn ra ngoài, hai chân run rẩy kịch liệt, thật sự đã bắn ra.
“Ơ? Sao lại nhanh như vậy…” Huống Hoàn An dường như cũng giật mình, vừa nhìn qua chất lỏng dính đầy tay, vừa khều khều đệ đệ đang mềm xuống của ta, tựa hồ đang rơi vào mối nghi ngờ khổng lồ.
Mặt ta thoáng cái đỏ bừng lên, ngay cả mạch máu dường như cũng muốn nổ tung, giơ bàn chân mềm nhũn lên đạp hắn một đạp, kêu to: “Tôi đây là bình thường! “Đông cứng” mãi không bắn như anh mới gọi là biến thái!”
“Được rồi…” Hắn khó hiểu xoa xoa иgự¢, “Sao cậu phải tức giận như vậy?”
“Hừ! Bỏi vì lần đầu tiên bị con trai sờ vào, tôi nhất thời không phòng bị nên mới nhanh như vậy!” Ta tức điên, tuyệt đối không muốn có chút quan hệ nào với tên này nữa. “Không tin thì cứ đi hỏi mấy cô nàng dã từng cùng tôi ở trên giường ấy, bảo đảm ai cũng vô cùng hài lòng với sức bền của tôi!”
“Ồ! Lợi hại vậy sao?”
Tiếng “Ồ” của Huống Hoàn An cố tình nói to lên khiến lông tóc ta dựng đứng, ta giật mình, lí trí trong phút chốc hồi phục lại, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi được.
Kháo, ta xong rồi, sao lại tự chui đầu vào rọ a!? Ta nằm cứng đơ, quả thực muốn cắn rụng đầu lưỡi mình cho rồi.
Hắn yên lặng nhìn ta, thấy vậy, tim ta muốn nhảy ra ngoài, bỗng nhiên hắn kẽ mỉm cười, cầm hai đầu gối ta tách sang hai bên, nằm đè lên trên, nhìn chăn chú vào đôi mắt đang không ngừng tránh né của ta.
“…Chuyện trước kia, sẽ không so đo với cậu.” Miệng hắn nói như thế, nhưng hành động lại hoàn toàn không như thế.
Một lần nữa đè xuống vừa đau vừa nặng, cơ hồ khiến ta không thể hô hấp. Mãi cho đến thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng tha cho môi ta, tấn công xuống cổ thì ta mới có biện pháp kêu đau….mặc dù miệng cũng gần như ૮ɦếƭ lặng mất cảm giác rồi.
Về phần giãy dụa, là hoàn toàn không dám. Bởi vì vật cứng khổng lồ đặt trên đùi ta, thật sự là quá rõ ràng.
Giống như một con mãnh thú đang nằm sấp trên người, người ta đầy mồ hôi, muốn chống cự nhưng lại sợ sẽ kinh động đến nó.
“Khoan…, chờ một chút….: Ta phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng dùng sức đẩy cái đầu đâng ở trên cổ ra. “Không được! Chỗ dó không thể cắn quá sâu! Khốn kiếp…Anh cắn như vậy, ngày mai làm sao tôi có thể giải thích với người khác đây a!” Tên xử nam thiếu óc thẩm mĩ! Anh nghĩ tôi có thể lặc áo cao cổ chơi bóng được sao?
Mang theo một dấu ấn đỏ đi Cao Hùng, không cần đến Lâm Bách động đến, Ngưu lão đầu cũng đánh ૮ɦếƭ ta rồi.
Huống Hoàn An ngửa mặt lên liếc ta mộ cái, liếm môi dưới, cuối cùng cũng nhướn nửa người trên dậy. Ta còn chưa kịp thở ra, động tác kế tiếp của hắn, lập tức làm ta hít vào hột hơi khí lạnh.
“Huống, Huống Hoàn An, không thể nào….Anh thật sự muốn vào sao?” Ta cúi đầu, kinh hoàng nhìn thứ đáng sợ đang để ở chỗ đó của ta.
“Quá….Quá lớn rồi….Anh có sợ là không thể….” Ta sợ đến nỗi lời nói cũng không mạch lạc.
Đáng sợ! Có phải ta nhìn lầm rồi không? Dường như nó vừa lớn thêm ra một chút? Ta không dám tin mà trừng trừng hai mắt, thiếu chút nữa té xỉu.
“Yên tâm, tôi sẽ cỗ gắng nhẹ một chút.” Hắn vừa nói vừa xoa nắn cái đó của ta, cố gắng để ta thả lỏng.
Mẹ kiếp…Kiểu gì cũng muốn cắm vào, làm sao “nhẹ” được a? Tên xử nam ૮ɦếƭ tiệt này, chả có tí trách nhiệm gì cả! Nếu như ngày mai ta không thể đi được, hắn có thể đến Phong Hoài luyện bóng hộ ta sao?
“Không được….Để tôi lấy tay giúp anh nha…A!” Cảm giác đệ đệ lại không thể khống chế mà bắn ra, ta vội vàng muốn ngồi dậy, đúng lúc hắn chuyển động lên phía trước, cái thứ quái vật kia cứ như vậy mà chui vào trong cơ thể ta, vào chưa được một nửa.
“AAAAAAAAAAAAAAA….”
Trời ạ…Đau quá….Đau ૮ɦếƭ mất! Tại sao lại đau như vậy a!
Ta đau đến không nói lên lời, chỉ có thể phát ra một âm tiết duy nhất, không ngừng hít sâu, khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, vẻ mặt cắn răng nhẫn nại của Huống Hoàn An dần dần mờ đi, không biết là do đây đớn kịch liệt tạo thành hay do mắt ta không thể kìm được mà ứa nước mắt.
“Triệu VĨnh Dạ…..kiên nhẫn một chút….”
Thứ bên trong cơ thể khẽ rút ra một chút, ta nghe thấy hắn khẽ thì thầm “Thật xin lỗi”, nhưng ngay sau đó hạ thân bỗng đau xót rã rời, bị hung hăng tiến vào.
“AAAaa! Ô…..Ư a…Aaaaaaa!…” Đau quá, đau quá, nhẹ nhàng chỗ nào chứ!
Tên khốn kiếp nói không giữ lời, bội tín tiểu nhân! Huống Hoàn An khốn nạn ૮ɦếƭ tiệt! Ghê tởm….Chửi vậy vẫn chưa đủ!
Ta không ngừng nức nở gào thét, liều mạng đánh hắn, muốn đẩy hắn ra. Nước mắt không ngừng trào ra, cả khuôn mặt giống như đang ngâm trong nước.
Mà hắn chỉ biết ôm chặt lấy ta, không ngừng hôn ta, vuốt ve ta, liếm đi nước mắt của ta, ở bên tai ta không ngừng lặp đi lặp lại câu thật xin lỗi. Còn người hắn vẫn tiếp tục mạnh mẽ va chạm bên trong cơ thể ta, khồng ngừng đưa đẩy, thật lâu cũng không dừng lại…..
Mời mọi người chờ mong lần sau có tiến bộ hơn…….. (=.+)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc