Bạch nhật quỷ hồn - Hồi 03b

Tác giả: Ưu Đàm Hoa


Chàng quay gót bước ra cửa, không hề nhận ra Hồng Hương đang run rẩy như cầy sấy, lệ đổ như mưa! Hận Thiên đi rồi, Hồng Hương nhìn mặt Hà phu nhân, khóc mà nói :
- Mẫu thân đã *** hài nhi rồi đấy!
Dứt lời, uất khí công tâm, nàng lăn ra ngất xỉu. vợ chồng Hà tài thần kinh hãi, gọi gia nhân. Lát sau, Hồng Hương tỉnh lại, thấy mẫu thân ngồi bên cạnh liền nức nở trách móc :
- Không có Nam Cung đại ca thì thân này đã tan nát trong tay dâm tặc.
Trong thiên hạ còn ai hơn được chàng nữa mà mẫu thân chê bỏ? Hài nhi đã thề chỉ lấy chàng ta mà thôi! Gia tài cự vạn này, cuộc sống sang cả này, hài nhi không cần đến! Nếu mẫu thân còn ngăn cản hài nhi sẽ tự sát ngay!
Thấy con gái khóc lóc thảm thiết và nhìn mình với ánh mắt oán hờn, Hà phu nhân hối hận vô cùng. Bà cố an ủi ái nữ :
- Mẫu thân đã biết lỗi, Hương nhi đừng giận nữa. Hãy đi tìm y về đây, ta sẽ cho tổ chức lễ cưới ngay!
Hồng Hương cười nhạt :
- Muộn lắm rồi! Trước đây chàng đã không thèm nhìn đến hài nhi, nay mẫu thân nói thế thì hy vọng gì nữa? Hài nhi chỉ có cách ૮ɦếƭ đi cho mẫu thân hài lòng. Kết hôn với Diêm Vương chắc là sẽ môn đăng hộ đối đấy!
Ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng khôn cùng khiến vợ chồng Hà tài thần cuống cả lên. Hà phu nhân bật khóc :
- Hương nhi đừng nghĩ dại! Mẫu thân thề rằng dẫu có phải quì xuống xin lỗi Hận Thiên cũng cam tâm!
Hà tài thần có được sự nghiệp hôm nay cũng là nhờ đa mưu túc trí. Lão đảo mắt suy nghĩ, rồi cười khà khà :
- Hương nhi yên tâm! Ta đã có cách giúp con lấy được Hận Thiên!
Câu nói thiết thực này đã cứu vãn được tình hình. Hồng Hương rất tôn sùng tài trí của phụ thân nên mừng rỡ hỏi :
- Phụ thân có diệu kế gì?
Hà Hồng Tập đắc ý đáp :
- Hận Thiên mồ côi, lại gọi Chu Minh là đại thúc, như vậy họ Chu chính là trưởng bối của chàng ta. Ngày mai Chu nhị thúc của ngươi về đến, ta sẽ bảo lão đứng ra tác hợp! Cộng với lời tạ lỗi thành khẩn của mẹ con, lẽ nào Hận Thiên lại từ chối!
Hồng Hương không tin tưởng lắm vào kế hoạch này nhưng dẫu sao cũng có chỗ bám víu, liền vào tắm gội!
Hà tài thần trở ra khách sảnh, vừa lúc Triệu tổng quản về đến. Tuy lão mặc thường phục, nhưng vết sẹo dài trên gò má trái tố cáo một quá khứ oai hùng. Năm xưa, Triệu Huy Phong vùng vẫy giang hồ với cái danh là Thập Tự Kiếm. Lão giết ai cũng để lại một dấu chữ thập trên trán.
Triệu tổng quản kính cẩn báo cáo :
- Hà đại ca! Mười tử thi kia đều là người của Phù Dung hội!
Hà tài thần cau mày bảo :
- Tam đệ hãy ngồi xuống kể chi tiết cho ta nghe!
Lúc này, sắc diện Hà Hồng Tập uy nghiêm, lạnh lẽo. Khác hẳn bình thường, Thập Tự Kiếm an toạ, nhấp hớp trà rồi nghiêm giọng :
- Tiểu đệ đã kiểm tra thương thế các xác ૮ɦếƭ, phát hiện hai tên ૮ɦếƭ vì chưởng thương, bọn còn lại bị hạ bởi ám khí. Tám tên này đều ૮ɦếƭ vì chất kỳ độc!
Hà tài thần giật mình hỏi lại :
- Lão đệ có để ý dấu vết ở miệng vết thương hay không?
- Thưa có! Vết thương chỉ nhỏ bằng thân cây nhang. Chung quanh là bốn vết nứt đều đặn, dường như tạo bởi cánh ở đuôi phi tiễn!
Hà Hồng Tập chấn động, nhắm mắt lại như hồi tưởng việc gì. Bỗng lão vỗ đùi :
- ૮ɦếƭ thực! Nam Cung Hận Thiên chính là ái tử của Mộng Diện La Sát, Chu nhị đệ đã kể về gã cách đây bốn năm, thế mà ta lại không nhớ ra! Đôi mắt kia không phải của Phùng Nữ hiệp thì của ai nữa? Ta bị bà lão làm cho rối trí về việc kén rể nên quên khuấy đi!
Triệu lão mỉm cười :
- Nếu Nam Cung công tử trở thành rể nhà họ Hà thì đúng là có duyên tiền định. Năm xưa Phùng nữ hiệp cứu mạng Đại ca và Nhị ca, giờ đây đã đến lúc đền đáp rồi đấy :
Hà Hồng Tập gật gù :
- Hận Thiên tài mạo đều xuất chúng, thật xứng đôi với Hương nhi!
Lão chợt biến sắc, bảo ả nữ tỳ hầu trà :
- Ngươi mời tiểu thư và phu nhân ra đây!
Lát sau, Hồng Hương và Trang chủ phu nhân ra đến! Chờ họ ngồi xuống, Hà lão bảo con :
- Hương nhi! Con quen với Nam Cung công tử trong trường hợp nào?
Hồng Hương ngượng ngùng kể lại tấn bi kịch ở cánh rừng gần Ngũ Đài sơn tất nhiên giấu bớt những chi tiết khó nói!
Nhưng ba lão nhân kia đều đoán ra hết. Hà phu nhân than trời :
- Sao ngươi không nói sớm! Gã đã nhìn ngắm, ***ng chạm đến tấm thân trong trắng, dẫu có nghèo hèn ta cũng phải gả ngay!
Hà Hồng Tập lạnh lùng bảo :
- Bà còn nói về Hận Thiên như thế đừng trách lão phu đoạn tình. Hai mươi năm trước, nếu không có mẹ của cậu ấy cứu mạng thì lão phu đã ૮ɦếƭ rục xương rồi!
Hà phu nhân chưa bao giờ thấy phu quân nổi lôi đình như vậy, sợ hãi im bặt.
Hà Hồng Hương tìm cách đỡ đòn cho từ mẫu, liền nói sang chuyện khác :
- Cha à! Gã dâm tặc kia cũng là người của Phù Dung hội, nhưng lại dùng đao chứ không phải Pu'a! Gã lại còn mang một chiếc mặt nạ vàng ệch như mắc bệnh Hoàng Đản! Nam Cung đại ca đã xem xét cánh tay để lại, phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung, và bàn tay thiếu một lóng ở ngón giữa!
Triệu Huy Phong tái mặt kêu lên :
- Thì ra là Hứa Duy Dương, Thiếu bang chủ của Tây bang! Tiểu đệ đã gặp hắn ba lần nên biết rõ tính hiếu sắc!
Hà tài thần thở dài :
- Chu nhị đệ đã nhiều lần khẳng định Phù Dung hội là nanh vuốt của Tây bang, vì không có chứng cớ nên chính ta cũng chẳng tin. Nay Hận Thiên chặt tay Hứa Duy Dương, thể nào Bang chủ Tây bang Hứa Hữu Tinh cũng kéo hết lực lượng Phù Dung hội đến báo thù!
Lão quay sang hỏi Hồng Hương :
- Sư phụ ngươi đâu?
Hồng Hương vội đáp :
- Bẩm phụ thân! Tháng trước gia sư đi Sơn Đông thăm Đông Nhạc Thần Đao không biết đã về chưa?
Hà Hồng Tập nghiêm giọng bảo Triệu tổng quản :
- Tam đệ hãy mau ra lệnh báo động toàn môn, gọi hết cao thủ về Tinh Châu đợi lệnh. Thứ hai, ngươi đích thân đi núi Hoa Sơn, mời Tây Nhạc tiền bối đến đây!
Lạ thay, Triệu tổng quản kính cẩn đáp :
- Xin tuân lệnh Môn chủ!
Trong võ lâm, rất ít người biết rằng Tinh Châu Thần Tài là Môn chủ của Phi Châm môn, Nhất Bất Thông là quân sư, còn Thập Tự Kiếm là Phó môn chủ.
Bang hội thần bí này ít khi xuất hiện trên giang hồ, vì hai mươi ba năm trước, Hà Hồng tập quyết định xâm nhập vào ngành kinh doanh để đảm bảo cơm áo của ba trăm thủ hạ. Với thế lực của Phi Châm môn, ông đã loại hết những đối thủ cạnh tranh, nắm giữ phần lớn đường vận chuyển tơ lụa, thực phẩm sang ௱ôЛƓ Cổ và Thiên Trúc!
Nay vì đại ân của ௱ôЛƓ Diện La Sát, và cũng vì hạnh phúc của ái nữ, Hà môn chủ quyết bảo vệ Hận Thiên đến cùng.
* * * * *
Lúc này Hận Thiên đang ở trong Thái Nguyên lữ điếm! Năm năm trước, chàng và Trịnh Tiểu Thuần cũng từng trọ nơi này.
Tắm gội ăn uống xong, Hận Thiên nằm ngửa trên giường suy nghĩ về người vợ ma của mình. Thái độ thiển cận của Hà lão thái lúc ban chiều không làm chàng bận tâm, vì lòng chàng chẳng hề có tình ý với Hồng Hương.
Mấy khắc sau, Hận Thiên mệt mỏi thiếp đi, trong tiếng tí tách của chậu than hồng ấm áp. Chàng ngủ vùi đến đầu canh một, bỗng mơ màng nghe có tiếng người văng vẳng :
- Thiên đệ! Mau đến cứu Hà gia trang!
Hận Thiên vùng dậy ngơ ngác gọi :
- Trịnh tỷ tỷ!
Giọng nói quen thuộc kia chính là của Trịnh Tiểu Thuần, khiến Hận Thiên vui mừng khôn xiết. Nhưng gọi mãi không thấy nàng xuất hiện, chàng bắt đầu nghi ngờ, cho rằng mình nằm mơ.
Sực nhớ đến bọn sát thủ Phù Dung hội, và địa thế đơn độc của Hà gia trang, Hận Thiên cũng nai nịt, xách kiếm lên đường. Chàng vận tuyệt đỉnh khinh công lướt đi dưới làn mưa tuyết.
Nửa khắc sau, Hà gia trang hiện ra trước mắt, sang rực ánh đuốc và tiếng người hò hét vang dội.
Đến thời Minh Cảnh Tông thì triều Minh đã suy vi lắm rồi. Quan lại các địa phương chỉ lo hà hiếp, hút máu dân lành chứ không dám đương đầu với những lực lượng cường đạo hùng mạnh. Chính vì vậy, dù cuộc chiến diễn ra ngay trong thành Tinh Châu mà quan quân vẫn không thấy xuất hiện. Họ chỉ đến khi cường đạo đã rút sạch, để hạch sách khổ chủ bằng những thủ tục nha môn phiền toái.
Hận Thiên nhảy lên một cây già ở cạnh đường quan sát. Chàng muốn xác định bọn thủ lãnh mà hạ sát thủ, như vậy đỡ phải giết nhiều người.
Hà gia trang xây dựng theo lối Tam Hợp Thiện truyền thống, nghĩa là ba mặt Bắc, Tây, Nam đều có phòng ốc vây quanh sân gạch ở giữa. Mặt Đông là cửa chính.
Giờ đây trên khoảng sân rộng ấy đang diễn ra trận tử chiến khốc liệt.
Hàng trăm tên hắc y cầm Lưỡng Nguyệt phủ đang áp đảo sáu mươi kiếm sĩ Thanh Y.
Hận Thiên nhận ra lai lịch bọn áo xanh nhờ những mũi độc châm lấp lánh trong ánh đuốc, thì ra Hà gia trang có quan hệ với Phi Châm môn.
Chàng đã tìm ra mục tiêu của mình, đó là hai lão hắc y cao lớn đang đấu với Hà trang chủ và Triệu tổng quản. Lúc cùng Hà Hồng Hương bước vào cổng trang chàng đã gặp Triệu Huy Phong dẫn gia nhân đi ra. Hồng Hương đã mau mắn nói tên lão cho chàng biết.
Hận Thiên gật gù tán thưởng khi thấy kiếm pháp của Hà tài thần rất linh diệu. Tuy nhiên, họ đang bị hạ phong trước địch thủ của mình.
Cách đấy vài trượng, Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương đang đối phó với lão già thứ ba. Tuy mang tiếng là đồ đệ của Tây Nhạc đại kỳ nhân nhưng do sức lực nữ nhi yếu ớt. Hồng Hương bị đối phương đánh cho tóc tai rũ rượi, mặt hoa nhợt nhạt.
Tuy diễn tả dài dòng nhưng thực ra đấy chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hận Thiên. Cứu nhân như cứu hỏa, đâu ai dám chần chờ?
Hận Thiên rời ngọn cây, nhảy qua tường vào trong và bắt đầu nhập cuộc, lúc đầu chàng không định nặng tay nhưng thấy phe Phi Châm môn tử thương mười mấy người, sát khí Hận Thiên bừng lên, xuất thủ rất tàn nhẫn.
Hận Thiên đi đến đâu, bọn thủ hạ Phù Dung hội đều gục ngã, bởi những mũi Sách Hồn tiễn hay đường kiếm lạnh lùng. Tiếng kêu la thảm thiết của chúng đã đánh động ba lão đầu lĩnh ở phía trong.
Lão già đang đánh với Hà Hồng Hương vội tấn mạnh một Pu'a như sấm sét, đẩy lùi đối thủ rồi quay lưng chạy đến đón đầu Hận Thiên. Lúc còn cách chừng hơn trượng, lão đã nhảy xổ vào, thanh Lưỡng Nguyệt phủ rít lên mãnh liệt.
Hận Thiên cười nhạt, không thèm né tránh, rung kiếm hóa thành đạo hào quang ập đến. Thanh kiếm mỏng manh điểm tinh quang vào lưới thép.
Len qua chỗ sơ hở chặt phăng cánh tay cầm Pu'a và đâm thủng *** lão hắc y.
Tiếng rú ghê rợn của lão xé nát đêm trường khiến đồng đảng giật mình khiếp sợ.
Trong lúc cái xác còn đang co giật, Hận Thiên phi thân đến trận địa của Hà Hồng Tập. Chàng trầm giọng quát :
- Xin nhị vị nhường hai lão này cho tại hạ!
Hà môn chủ và Thập Tự Kiếm đã thấy Hận Thiên hạ sát lão Hộ pháp Phù Dung hội bằng chỉ một chiêu, nên yên tâm nhảy lùi vào hàng hiên chữa thương. Hai người đã trúng vài Pu'a ở tay và đùi. Tuy không chạm gân cốt nhưng máu tuôn xối xả.
Hai lão hắc y Hộ pháp rảnh tay quay lại đối phó với chàng trai mặt ngọc.
Một lão gầm lên :
- Phải chăng ngươi là tên tiểu quỷ đã chặt tay Thiếu môn chủ bổn môn?
Hồng Hương cười khanh khách ςướק lời Hận Thiên :
- Đâu phải chỉ chặt tay. Phen này Phù Dung hội tuyệt giống rồi!
Hận Thiên cố nén cười, lạnh lùng bảo :
- Ta là Nam Cung Hận Thiên, người đã hạ thủ gã dâm tặc Phù Dung hội.
Sau này cứ đến tìm ta mà báo phục, Hà gia trang chẳng liên quan gì cả.
Lão Hộ pháp râu đen rít lên :
- Tiểu cẩu! Dù ngươi có bản lĩnh cao siêu đến đâu cũng không thoát khỏi sự truy sát của bổn hội.
Hận Thiên tối kỵ những lời thóa mạ tục tằn. Gương mặt chàng lạnh lẽo tựa sương đêm, và thanh đoản kiếm chớp lên. Thân hình Hận Thiên biến mất trong luồng kiếm quang xanh biếc, bay đến chụp lấy đối phương.
Phép Ngự kiếm vô thượng này đã khiến bọn Hộ pháp kinh hoàng, vội cử Lưỡng Nguyệt phủ chống đỡ. Tiếng thép chạm nhau ngân dài và tắt lịm ngay.
Mũi kiếm đã hớt đứt cán Pu'a và trổ bảy lỗ trên *** lão râu đen. Còn lão thứ hai ૮ɦếƭ yên lành hơn vì chỉ bị một mũi Sách Hồn tiễn cắm vào giữa trán!
Hận Thiên thuận cả hai tay nên thủ pháp kiếm tiễn tương xuất vô cùng lợi hại. Kiếm quang mù mịt che lấp nhãn tuyến đối phương nên khó ai tránh khổi.
Thập Tự Kiếm Triệu Huy Phong chứng kiến bản lĩnh thần sầu quỷ khốc của Hận Thiên, lòng vô cùng khâm phục, hân hoan quát vang lên như sấm :
- Hảo kiếm pháp!
Lão lại nghĩ đến an nguy của Hận Thiên sau này nên gầm lên :
- Giết sạch!
Giờ đây, bọn Phù Dung hội như rắn mất đầu, chẳng còn chút dũng khí nào cả, chưởng pháp rối loạn nên thương vong rất nhiều.
Từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập, lực lượng tiếp viện của Phi Châm môn đã đến thêm vài chục tay kiếm nữa. Đi đầu chính là nữ nhân áo xanh năm xưa từng liên thủ với Nhất Bất Thông ở Lạc Hà đại tửu lâu.
Thấy bà ta xuất hiện, Hà trang chủ mừng rỡ :
- Vương tứ muội mau phong tỏa cổng chính, tuyệt đối không để một tên nào sống sót.
Hận Thiên đã biết người đàn bà áo xanh tuổi tứ tuần kia tên là Vương Nghĩa Quỳnh, nhưng không biết bà là tứ nghĩa muội của Hà Hồng Tập, và giữ chức đệ nhị Phó môn chủ.
Lúc này, Hận Thiên đang đi quanh để thu thập lại những mũi Sách Hồn tiễn. Hà Hồng Hương cũng lăng xăng phụ giúp chàng. Tổng cộng đã có hai mươi mốt mũi phi tiễn được phóng ra, và đều cắm vào trán các nạn nhân.
Chàng đến đâu là bọn thủ hạ Phù Dung hội dạt ra ngay, chẳng dám cản trở đại sát tinh mặt ngọc này.
Thấy đã thu về đủ số Hận Thiên bất ngờ lướt nhanh về phía tường vây, chỉ điểm chân hai lượt đã vượt bức tường cao hơn trượng, biến mất vào bóng đêm. Hồng Hương gọi theo lạc cả giọng :
- Nam Cung đại ca! Nam Cung đại ca!
Rồi nàng dậm chân tức tối, trút hận lên đầu bọn Phù Dung hội. Chỉ hơn khắc sau, cuộc chiến kết thúc, và không một tên sát thủ Phù Dung hội nào sống sót cả.
Đệ tử Phi Châm môn hành động rất mau lẹ, đem hết gần trăm tử thi ném xuống dòng sông Phồn Giang, và múc nước rửa sạch sân gạch.
Thi hài của đồng môn được chuyển về căn cứ bí mật để mai táng.
Lúc cởi khăn che mặt của ba lão Hộ pháp Phù Dung hội, Thập Tự Kiếm kinh hãi nói :
- Té ra Xuyên Bắc Tam Hung đã về đầu nhập Phù Dung hội, thảo nào anh em chúng ta không địch lại.
Vương Nghĩa Quỳnh ngơ ngác hỏi :
- Vậy ai đã giết họ?
Hà tài thần mỉm cười :
- Người ấy chính là cậu bé năm xưa từng cứu nhị đệ và tứ muội ở Lạc Dương đấy!
Thập Tự Kiếm hào hứng tiếp lời :
- Không hiểu Hận Thiên là đệ tử của bậc cao nhân nào mà luyện được cả phép Ngự kiếm. Thật đáng tiếc tứ muội không có mặt để thưởng thức kiếm thuật vô thượng ấy!
Hận Thiên về đến phòng trong Thái Nguyên lữ điếm dáo dác nhìn quanh và gọi :
- Trịnh tỷ tỷ!
Nhưng không hề có ai xuất hiện. Chàng thở dài thất vọng, thay áo rồi gọi tiểu nhị dọn mâm cơm R*ợ*u.
Bất Biệt cư sĩ là người khoái R*ợ*u nên bắt Hận Thiên đối ẩm. Nhờ vậy, tửu lượng chàng cũng kha khá. Tuy nhiên nhớ đến lời giáo huấn của ௱ôЛƓ Diện La Sát, từ ngày trở lại Trung Thổ, chàng ít khi ***ng đến.
Nhưng đêm nay, trong tâm trạng sầu muộn, Hận Thiên uống cạn cả bình R*ợ*u và đi nằm với trạng thái lơ mơ.
Chàng suy nghĩ mãi về việc lúc tối, bán tín bán nghi, không sao giải thích được. Phải chăng Tiểu Thuần vẫn chưa về Quỷ Môn quan, và vẫn theo chàng, nhưng chỉ có thể gặp nhau trong giấc mộng?
Nghĩ vậy Hận Thiên cố dỗ giấc ngủ, mong được gặp lại người xưa. Tiếc rằng, trời sáng bạch mà chẳng thấy bóng dáng của hồn ma.
Hận Thiên rửa mặt xong, bước qua phạn điếm gần lữ quán để dùng điểm tâm, chàng đã từng cùng Tiểu Thuần ăn sáng ở nơi này.
Hận Thiên hơi ngạc nhiên khi thấy sáng nay Kỳ Trân phạn điếm vắng tanh, chỉ trơ trụi có một người khách duy nhất. Chàng bước vào thì gã tiểu nhị chạy ra nhăn nhó bảo :
- Mong công tử lượng thứ! Bổn quán hôm nay đã có người bao cả, chẳng thể phục vụ ai được nữa!
Hận Thiên nhìn vào trong mỉm cười :
- Không sao! Ta với quái nhân kia là chỗ quen biết!
Thì ra vị khách quí ngồi giữa quán chính là Nam Nhạc Nhất Tà Hoạt Tử Nhân Phùng Lập Tâm.
Lão đang ngồi quay mặt về hướng Nam, nhâm nhi chén R*ợ*u, và chẳng thèm nhìn ra. Khi Hận Thiên ngồi xuống ghế đối diện, lão không khỏi giật mình :
gã tiểu tử này là ai mà dám chung bàn với mình nhỉ?
Chàng mỉm cười hỏi :
- Phùng tiền bối có tâm sự gì mà sáng sớm đã độc ẩm như vậy?
Nhất tà đã nhận ra cậu bé năm xưa, hoan hỉ phi thường, ngửa cổ cười như điên cuồng.Tiếng cười sảng khoái hùng mạnh, làm rung rinh cả mái ngói.
Chưởng quỹ và bốn gã tiểu nhị kinh hoàng, bịt tai chạy ra cả ngoài!
Phùng lão cười xong, hỏi với giọng trách móc :
- Ngươi đi đâu suốt năm năm qua, khiến lão phu đi tìm mãi không thấy?
Hận Thiên nhận rõ vẻ quan hoài, cảm động đáp :
- Vãn bối ra sa mạc Đại Qua Bích học võ, mới trở lại Trung Thổ được ít ngày.
Nhất Tà cười bảo :
- Té ra ngươi là đồ đệ của Bất Biệt cư sĩ Cao Hán Ngọc?
Chàng tủm tỉm đáp :
- Thưa phải! Gia sư có nói rằng tiền bối là người tốt nhưng hơi hủ lậu một chút! Người ૮ɦếƭ với người sống nào có khác nhau, hà tất phải tự lừa dối mình như vậy?
Nhất Tà giật mình, ngơ ngẩn suy nghĩ, lát sau lột chiếc mặt nạ xác ૮ɦếƭ, để lộ dung mạo đoan chính thuần hậu.
Lão mỉm cười :
- Xem ra Thiên nhi đã thụ giáo được hết sở học của Bất Biệt cư sĩ rồi đấy!
Hận Thiên ngắm gương mặt hiền hòa của Nhất Tà, thầm ước ao có được người cha như vậy!
Chàng quay ra gọi chưởng quỹ :
- Lão có thể mời khách vào được rồi đấy!
Chưởng quỹ chạy vào vui mừng vài dài :
- Thì ra công tử đã đuổi được con quỷ ấy đi rồi! Tiểu lão vô cùng biết ơn.
Bỗng lão nhận ra ngoài chàng công tử trẻ tuổi còn có một lão nhân râu dài, y phục trắng. Giống hệt con quỷ lúc nãy. Lão ta cứng họng run rẩy lui dần.
Ra đến cửa quán, thấy lão già kia vẫn không hóa thành quỷ, lão mừng rỡ ra lệnh cho bọn tiểu nhị đón khách vào.
Phùng Lập Tâm rót đầy chung R*ợ*u, đưa cho Hận Thiên rồi hỏi :
- Thiên nhi đến tinh Châu làm gì vậy?
Chàng cạn chén rồi đáp :
- Vãn bối đến Hà gia trang tìm Nhất bất Thông Chu Minh, để hỏi thăm tung tích Bạch Y Hầu và Hồng Phát Ma Quân. Tiếc rằng họ Chu đã đi đâu mất, hôm nay mới về đến.
Phùng lão quái cười khà khà :
- Thế thì ngươi chẳng cần phải gặp Nhất Bất Thông làm gì nữa! Lão phu đã vì ngươi mà điều tra ra tất cả rồi.
Hận Thiên phấn khởi vòng tay :
- Vãn bối xin đội ơn tiền bối đã nhọc công tra xét! Xin hãy chỉ giáo cho đứa cô nhi này!
Phùng lão vuốt râu, trầm ngâm một lúc mới đáp :
- Lão phu sẽ nói rõ hạ lạc của hai người ấy. Nhưng Thiên nhi phải hứa không được vọng động. Lão phu cho rằng việc Mộ Dung Thiên giết hại lệnh tôn có nhiều bí ẩn. Trong hơn ngàn nhà ở bờ sông Lạc Thủy không hề có ai mang họ Nam Cung cả. Lão phu đã vào từng căn, tuyệt đối không thể sai sót được!
Hận Thiên giật mình phân vân :
- Hay là tiên phụ không dùng tên thật khi cư trú ở đấy?
Phùng lão lắc đầu :
- Lão phu cũng đã nghĩ đến trường hợp ấy nên đã điều tra theo hướng khác và được biết rằng mười hai năm trước, không có hộ nào rời khỏi khu vực đó! Nếu quả thực lệnh tôn bị giết, lệnh mẫu đưa ngươi về Phúc Kiến, nhà cửa bỏ không, thì hàng xóm đã biết rồi!
Hận Thiên hoang mang hỏi :
- Thế tiền bối có gặp Bạch Y Hầu mà hỏi lại hay không?
Phùng Lập Tâm cười thảm :
- Lão phu đã rình rập Hầu phủ ba tháng, lục soát khắp nơi mà chẳng thấy gì. Cuối cùng phải dùng cực hình tra khảo một tỳ nữ mới biết một thảm kịch đau lòng! Số là mười mấy năm trước, ngay đúng ngày đầy tháng Tiểu Hầu Gia Mộ Dung Hãn Thanh thì vợ con Bạch Y Hầu biến mất. Mộ Dung Thiên như người điên dại, cùng các đệ tử rời phủ tìm kiếm. Sau ba năm hoài công, bọn đệ tử trở về Lạc Dương nhưng Bạch Y Hầu thì chẳng thấy đâu!
Hận Thiên run rẩy hỏi lại :
- Ả tỳ nữ kia có nói ngày ấy là ngày nào không?
- Có! Đấy là ngày mười tám tháng sáu năm Ất Tỵ!
Hận Thiên lạc giọng :
- Hôm ấy cũng là ngày thôi nôi của vãn bối!
Hai người nhìn nhau bối rối, không hiểu sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy?
Phùng Lập Tâm tư lự rất lâu mới hỏi :
- Lệnh đường có miêu tả dung mạo lệnh tôn Nam Cung Phi cho Thiên nhi biết hay không?
Hận Thiên nhắm mắt mường tượng lại bức họa treo trong thạch động ở Vũ Di sơn rồi kể :
- Gia phụ tuy là một thư sinh văn nhược nhưng tướng mạo rất hiên ngang. Mắt ông dài, mày kiếm xếch ngược đến tận thái dương. Mặt chữ điền mũi cao, miệng rộng. Tiên mẫu từng bảo rằng trừ đôi mắt ra thì vãn bối rất giống cha.
Phùng lão quái nhìn trân trối vào mặt Hận Thiên rồi nói :
- Phải chăng lệnh tôn còn có một nốt ruồi son nằm ở chân tóc góc trán phía trái?
Hận Thiên ngạc nhiên :
- Sao tiền bối lại biết?
Nam Nhạc Nhất Tà mỉm cười nhưng mắt nhòa lệ :
- Chân dung ấy chính là của Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên đấy! Thì ra Mộng Diện La Sát lại là phu nhân của Mộ Dung Thiên, không hiểu vì sao lại oán hận phu tướng, bồng con về quê, dạy cho nó phải căm thù chính phụ thân mình!
Hận Thiên choáng váng thét lên :
- Không thể thế được! Vãn bối không tin!
Phùng Lập Tâm cười nhạt :
- Lão Hầu Gia vẫn còn sống, và chắc chắn sẽ biết rõ ẩn tình của nghi án này, ngươi hãy cùng lão phu đến Lạc Dương để chứng thực!
Hận Thiên như người đi trong sương mù, ngơ ngác hỏi :
- Chứng thực bằng cách nào?
Phùng lão đáp :
- Trong thư phòng của Bạch Y Hầu có treo một bức họa chân dung.
Ngươi mà nhìn thấy sẽ biết thôi!
Hận Thiên linh cảm rằng Nhất tà rất thành thực, cả quyết đáp :
- Được! Vãn bối về thu xếp hành lý ngay!
Chàng đứng lên trở lại khách điếm trả phòng, dẫn Quái mã ra. Nhất Tà đã chờ sẵn ở cửa Kỳ Trân phạn điếm. Hai người rời thành Tinh Châu, thẳng hướng Lạc Dương.
Hơn khắc sau, Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương tất tả chạy đến.
Nghe nói Hận Thiên đã đi cùng một lão nhân lạ mặt, nàng hậm hực quay về Hà gia trang báo tin.
Ra đến ngoại thành, Hận Thiên nóng ruột thúc Đà nhi phi nước đại, ngựa của Nhất Tà là loại tầm thường nên không theo kịp. Phùng lão cười bảo :
- Con ngựa của lão phu đâu thể bì với thần vật của sa mạc. Thiên nhi gấp gáp làm gì, việc đâu còn có đó mà!
Hận Thiên ngượng ngùng giảm tốc độ. Chàng rất hoang mang nên lặng lẽ chẳng nói câu nào. Được vài chục dặm, Hận Thiên nhớ lại một kỷ niệm trong quá khứ, liền kể lại cho Nhất Tà nghe :
- Phùng tiền bối! Vãn bối chợt nhớ năm mười hai tuổi, tình cờ bắt gặp gia mẫu vừa khóc vừa chỉ vào bức họa gia phụ mà mắng rằng: “Ngươi là kẻ tham dâm hiếu sắc, bạc hạnh, vô lương tâm!” Vãn bối lấy làm lạ, liền hỏi lại, bà bối rối giải thích rằng: Lúc sinh tiền, gia phụ có lăng nhăng với một biểu muội, bà nhớ lại lên nổi ghen thế thôi!
Nhất Tà chép miệng :
- Lạ thực! Mộ Dung Thiên cũng có một người biểu muội cực kỳ xinh đẹp, tính tình lẳng lơ, được võ lâm đặt cho biệt danh là Lãng Đãng Hồng Nhan. Sau khi Bạch Y Hầu thất tung thì Chúc Tây Sương cũng chẳng thấy đâu.
Lão dừng lời, suy nghĩ một lúc rồi phỏng đoán :
- Lão phu cho rằng ngay trong đêm ấy, lệnh đường đã phát hiện Bạch Y Hầu dan díu với Lãng Đãng Hồng Nhan, nên mới tức giận mà bỏ đi.
Hận Thiên thắc mắc :
- Nhưng nếu đúng vậy thì vì sao Mộ Dung Thiên không đến núi Vũ Di tìm gia mẫu?
Phùng lão quái gật gù :
- Có thể lệnh đường đã giấu diếm lai lịch với Bạch Y Hầu nên ông ta không biết. Lão phu đành phải nói thực rằng năm xưa ௱ôЛƓ Diện La Sát nổi tiếng là người tàn ác, *** như ngoé. Nếu giữ danh phận ấy khó mà về làm Hầu Tước phu nhân được!
Hận Thiên kinh ngạc :
- Chẳng lẽ Bạch Y Hầu lại là mệnh quan của triều đình thật sao?
Phùng lão lắc đầu :
- Tổ phụ Mộ Dung Thiên có công giúp Minh Thái Tổ thu lại ba tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Cam Túc từ tay quân Mộng Cổ và tiêu diệt bọn cường phỉ ở Tứ Xuyên, Vân Nam nên được phong tước Hầu, đời đời thế tập. Tuy họ Mộ Dung không làm quan nhưng danh phận rất cao quí.
Hận Thiên nhớ đến thái độ của Hà phu nhân mẹ của Hồng Hương. Hiểu rằng Phùng lão có lý. Chàng bỗng hy vọng rằng, mình chính là nam tử của Mộ Dung Thiên. Đã mồ côi mẹ, Hận Thiên khao khát có được một người cha.
Dường như Phùng Lập Tâm hiểu được tâm ý của chàng, cảm khái nói :
- Mộ Dung Thiên có được nam tử như ngươi thật quả là đại phúc! Lão phu có mong cũng chẳng được!
Hận Thiên xúc động, lặng người một lát rồi hỏi :
- Vãn bối quên chưa hỏi tiền bối về hạ lạc của Hồng Phát Ma Quân!
Phùng lão đắc ý nói :
- Địa điểm của Vạn Hoa cung là một bí mật giấu kín mấy chục năm nay, cả lão Nhất Bất Thông kia cũng không biết được. Lão phu lặn lội khắp các vùng sơn cùng thủy tận, hỏi thăm hàng trăm người, mất đúng bốn năm mới tìm ra. Vạn Hoa cung nằm sâu trong vùng núi Mẫu Sơn, ranh giới của Tứ Xuyên và Cam Túc. Để xác minh xong thân phận, lão phu sẽ đưa ngươi đi tìm Hồng Phát Ma Quân.
Hận Thiên nghe lòng dâng lên mối cảm kích ngất trời. Lão già này đã vì chàng mà khổ nhọc suốt năm năm qua, dù chàng đã từ chối làm đồ đệ lão.
Chàng nghiêm nghị nói :
- Vãn bối muốn được lạy người làm nghĩa phụ, liệu có được chăng?
Nhất Tà dừng phắt ngựa lại, nhìn Hận Thiên với ánh mắt hân hoan tột độ :
- Thiên nhi thực tâm muốn thế sao?
Hận Thiên nhảy xuống đất, quì lạy chín lạy :
- Can gia! Hài nhi xin khấu đầu ra mắt!
Phùng Lập Tâm bước xuống, ôm chặt chàng vào lòng, ngửa cổ cười dài.
Tiếng cười biểu lộ niềm hạnh phúc mênh mang. Lão vỗ lưng chàng :
- Hảo hài tử! Hảo hài tử!
Khách lữ hành trên đường nhìn họ, kinh ngạc tự nhủ rằng đấy là hai kẻ điên rồ.
Hai người lên ngựa đi tiếp, trò chuyện rất thân mật và cởi mở. Đường thiên lý như ngắn lại, mặt trời mùa đông nhợt nhạt lên dần đến đỉnh đầu.
Chợt trên không trung vọng xuống tiếng chim ưng sắc nhọn, Nam Nhạc Nhất Tà biến sắc hú vang.
Thần điêu hạ cánh thả vào tay lão một ống trúc. Nhất Tà P0'p vỡ lấy ra một tờ hoa tiên. Đọc xong lão cau mày bảo Thần ưng :
- Ưng lão đệ cứ về trước, lão phu sẽ khởi hành đi Trực Cô ngay!
Chim Ưng gật gù, vỗ cánh bay đi mất dạng. Phùng Lập Tâm thiểu não nói :
- Thiên nhi! Can gia nhận được lệnh đòi của một bậc trưởng bối, không thể cùng ngươi đến Lạc Dương được. Hãy tự đến Mộ Dung Hầu phủ điều tra sự thực. Nhưng Can gia luôn khẳng định ý kiến của mình, con cứ liệu mà hành động.
Hận Thiên trấn an lão :
- Can gia bận việc xin cứ bình tâm lên đường. Dẫu hài nhi không phải là con của Mộ Dung Thiên cũng sẽ đợi Can gia về đến mới ra tay báo phục.
Nhất Tà hài lòng :
- Ngươi đã nói thì phải giữ lời. Khoảng hai tháng sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Lạc Dương.
Hận Thiên hiếu kỳ hỏi :
- Trực Cô cách đây chỉ độ mười mấy ngày đường, sao Can gia lại bắt hài nhi chờ lâu như vậy?
Phùng lão nhìn quanh rồi bảo :
- Chúng ta đi vào bìa cánh rừng kia, rồi ta kể cho con nghe.
Hai người thúc ngựa đến cánh rừng mé hữu, xuống ngựa, ngồi lên tảng đá mà trò chuyện. Nhất Tà nghiêm giọng :
- Từ lâu võ lâm vẫn tôn sùng Ngũ Nhạc đại kỳ nhân, nhưng không biết rằng trừ Bạch Y Hầu ra. Bốn người kia đều bị khống chế bởi một nhân vật cực kỳ lợi hại. Đó là một nữ nhân tuổi đã bát tuần, ẩn cư trên đỉnh Bát Tiên Trác Tử ở phía Bắc Trực Cô. Bốn mươi năm trước, Hải Hà Tiên Tử Mai Thanh Phố là đệ nhất mỹ nhân cũng là đệ nhất ác ma. Mụ lớn hơn Ngũ Nhạc Kỳ Nhân mười tuổi, nhưng nhờ thuật trụ nhan nên lúc nào cũng như chỉ mới đôi mươi.
- Năm ấy, Can gia và ba lão Tây Nhạc, Bắc Nhạc, Đông Nhạc đều chỉ mới hơn ba mươi, lần lượt bị Mai Thanh Phố dụ dỗ, rơi vào lưới tình. Bọn ta u mê đến nỗi lập trọng thệ, thề suốt đời tuân lệnh mụ ta.
Sau đó Hải Hà Tiên Tử lộ rõ dã tâm, thành lập Thần Nữ bang. Mụ ta định giết Bang chủ Cái bang Đặng Trung Nghi để tế cờ, vì bang hội này không chịu thuần phục. May thay, Bất Biệt cư sĩ Cao Hán Ngọc lại có mặt trong lễ khai đàn. Ân sư ngươi đã chặt đứt một tay của mụ ma nữ, và thiêu hủy Tổng đàn.
Nào ngờ, ba mươi năm sau, Hải Hà Tiên Tử lại tái xuất, võ công càng cao siêu hơn trước. Mụ đã gửi thư gọi Tứ Nhạc Kỳ Nhân đến, nhắc lại lời thề xưa.
Bọn lão phu đã tỉnh ngộ, liền vây đánh mụ ta. Nhưng không địch lại nên phải khuất phục.
Hận Thiên kinh hãi ngắt lời :
- Chẳng lẽ Hải Hà Tiên Tử đã gặp kỳ duyên nên võ công còn cao hơn gia sư?
Phùng Lập Tâm rầu rĩ gật đầu :
- Can gia e rằng đúng là như vậy đấy! Lần này mụ yêu bà kia đòi ta đến Trực Cô, chắc là để chuẩn bị cho cuộc xưng bá sắp tới. Sau này Thiên nhi có gặp lại ta trong một tổ chức hung ác, cũng đừng lấy làm lạ.
Hận Thiên suy nghĩ rồi hỏi lại :
- Có cách nào để giải lời thề ấy không?
Nhất Tà cười khổ :
- Lần thứ hai lập trọng thệ, Hải Hà Tiên Tử bắt bọn ta phải nói rõ danh tính chứ không như lần trước. Tuy nhiên mụ có ngạo nghễ bảo rằng khi nào mụ bị cao thủ đả bại thì sẽ giải thoát cho Tứ Nhạc Kỳ Nhân.
Hận Thiên mỉm cười :
- Can gia yên tâm. Hài nhi sẽ làm việc ấy. Hải Hà Tiên Tử tăng tiến võ công thì gia sư cũng vậy.
Phùng Lập Tâm cười mát :
- Nhưng đó là Bất Biệt cư sĩ chứ đâu phải là một thiếu niên non nớt như ngươi.
Hận Thiên chỉ cười chứ không biện bạch :
- Hai tháng nữa! Nếu Can gia không đến Lạc Dương, hài nhi sẽ đi núi Bát Tiên Trác Tử tìm Hải Hà Tiên Tử. Gia sư từng tiên đoán mụ ta tái xuất nên đã ban cho hài nhi một bửu bối.
Phùng lão quái không tin tưởng lắm nhưng cũng chẳng biết nói sao, lên ngựa quay lại Tinh Châu, rồi từ đấy đi sang Hà Bắc.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc