Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài - Chương 25

Tác giả: Tứ Nguyệt Yêu Yêu

Cả người đều đau nhức hết sức khó chịu, một tiếng ngâm khổ sở liền tràn ra từ trong miệng của cô gái, Sally đang *** liền nói với người đang *** trên giường: Không có ૮ɦếƭ thì tỉnh lại nhanh một chút cho tôi, lão nương còn tưởng khi nhặt được cô sẽ có ích lợi gì đó, không ngờ lại tốn không ít tiền thuốc thang. Có thể đứng dậy được thì cũng đừng nằm trên giường giả ૮ɦếƭ! Có nghe hay không?”
Thật là ồn ào! Trình Trình vừa mở mắt đã thấy được ánh đèn vàng mờ mờ, đối diện với cô là một cô gái ăn mặc lộ liễu, gương mặt được trang điểm rất đậm nên không nhìn ra được số tuổi của cô ta: “Đây là đâu?”
“Ha ha, vận số của cô cũng không tồi đâu, được tôi cứu ở dưới chân núi, đây là hộp đêm Dạ Lan, tôi là thủ lĩnh của nơi này Sally.” Sally vuốt ve đôi môi màu đỏ như máu, hướng về phía của Trình Trình phun ra một vòng tròn khói thuốc, làm cho cô bị ho sặc sụa.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Không cần phải cảm ơn sớm như vậy đâu, tôi không phải là Thượng đế nên không có làm việc miễn phí, cô đã tiêu tốn nhiều tiền như vậy, tôi còn đang chờ cô kiếm tiền trở về đấy.” Sally vừa nhìn thấy Trình Trình thì đã biết mình nhặt được một kho vàng, cô ta làm nghề này đã lâu như vậy nên ánh mắt rất tốt, vừa nhìn đã biết đây là một món hàng tốt, về sau chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút là sẽ trở thành con át chủ bài của cô ta, xem người đàn bà LiLy ૮ɦếƭ tiệt đó còn dám khoe khoang trước mặt cô ta hay không.
Trình Trình vừa nghe thấy như vậy mặt đã biến sắc: “Cô có ý gì?”
“Tôi có thể có ý gì, đã vào cửa của Sally tôi, làm sao có thể dễ dàng mà đi như vậy được, nhưng cô cứ yên tâm, cô là người mà tôi nhìn trúng, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, nhưng mà quán bar Dạ Lan của chúng tôi không phải là nơi mà nơi mà đủ loại hạng người như các hộp đêm khác có thể lui tới, đến đây đều là những người có vai vế lớn, cô hãy đi phục vụ cho những người này, nếu có thể làm họ vui vẻ thì không cần phải lo về tiền bạc về sau nữa. Tôi đây cũng không phải là người tốt tính gì đâu, cho nên đừng có dại dột mà bỏ trốn, Sally tôi đã làm nghề nhiều năm như vậy nên cũng có chút thủ đoạn đấy.”
Những lời này của Sally rất rõ ràng, hàm chứa cả sự lợi dụng và đe dọa, Trình Trình cũng không phải người ngu ngốc, cô cũng biết lúc này mà dùng cứng rắn thì cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa trên người cô cũng không có bất kì thiết bị truyền tín hiệu nào để thông báo cho Nguyệt Độc Nhất cả, chỉ có thể làm cho đối phương buông lỏng sự cảnh giác rồi sau đó tìm thời cơ thôi, thấy Trình Trình không nói tiếng nào, Sally liền cho là lời nói của mình có tác dụng, lại thấy Trình Trình khéo léo cư xử như vậy, trong lòng cô ta cũng vui vẻ, liền tỏ ra là người chủ tốt, vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đợi hai ngày nữa rồi sẽ bắt đầu làm việc.
Hai ngày sao? Trình Trình liền cau mày, nhanh như vậy. Sally liền rời đi, Trình Trình liền thử xuống giường tập đi lại, mặc dù trên người vẫn còn vết thương, nhưng cử động cũng không quá khó khăn rồi, thật không ngờ là mình lại bị thương nhẹ như vậy, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa, liệu Nguyệt Độc Nhất có thể tìm thấy cô hay không.
Trong phòng không hề có bất kì thiết bị truyền tin nào, không có điện thoại và máy tính, cô liền mở cửa ra thì có hai gã bảo vệ đứng bên ngoài, Trình Trình liền cười hì hì một tiếng: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Một trong hai người đàn ông cao lớn liền lạnh lùng mở miệng: “Trong phòng có.”
Trình Trình liền lập tức đóng ngay cửa lại, canh gác chặt chẽ như thế, bỏ trốn là chuyện không thể nào rồi, cô liền nhào lên giường nằm, Trình Trình có chút buồn bực, cái gì cũng không làm được, nằm lăn lộn một chút rồi cũng ngủ thiếp đi.
Hai ngày nay, đều có thức ăn đưa đến tận phòng, Trình ngoại trừ việc ăn và ngủ ra, dĩ nhiên là cô cũng nhiều lần muốn lấy cớ để đi ra ngoài, nhưng không hề nghi ngờ gì là bị từ chối. Hai ngày đã qua , Sally đã mang giày cao gót và quần áo tới.
Cô ta liền ném những thứ này trước mặt của Trình Trình: “Thay đi!”
Trình Trình liền nhìn bộ trang phục kia, cũng không tính là lộ liễu lắm, nếu cho cô mặc bộ quần áo của Sally lên người, trước *** thì che cũng như không che, phía dưới xẻ cao đến tận bắp đù*, cổ cũng trễ rất sâu, nhìn ra được Trình Trình đang lo lắng, Sally liền cười cười: “Khí chất của cô không hợp với việc ăn mặc hở hang, ngược lại lại giống với sinh viên đại học hơn, bây giờ nhiều khách chán ăn thịt cá rồi, thỉnh thoảng ăn rau xanh để đổi khẩu vị, yên tâm đi, tôi sẽ để cô làm phục vụ, không bắt cô phải tiếp khách uống R*ợ*u đâu, tôi cũng chưa muốn đập nồi cơm của mình.”
Trình Trình liền thở phào nhẹ nhõm, liền mang giày cao gót vào, cô liền đi được rất thành thục, hình như đôi giày quá cao, nhìn cô đi như vậy Sally liền hết sức bội phục, giày cao như vậy mà có thể đi như đi trên đất bằng.
“Sally, có khách tới kìa, quản lý bảo cô đưa người tới.”
Đối phương lại gần bên tai Sally nói thì thầm vài câu, vẻ mặt lại còn rất nghiêm túc, Sally liền gật đầu một cái, đem Trình Trình sắp xếp vào trong đội của mình rồi nói: “Khách tới rồi, lát nữa cùng tôi đi vào, lát nữa nếu được chọn thì hầu hạ cho tốt, nhưng người này không thể đắc tội được đâu, cẩn thận một chút, biết không?”
“Vâng.”
Trình trình nhìn thấy những ánh mắt lạnh lùng ૮ɦếƭ lặng của các cô gái kia, hình như họ đã sớm quen như vậy rồi, cô không nhịn được mà run rẩy, cuối cùng cũng phải đi vào phòng. Cô liền cố gắng núp vào trong góc, chính là không muốn bị chọn trúng, nhưng không được như mong đợi, có năm người được giữ lại, ba người tiếp R*ợ*u, hai người tiếp khách, đó là Trình trình.
Trước khi đi ra Sally liền nháy mắt ra hiệu với Trình Trình một cái: “Thông minh một chút cho tôi.”
Mắt của Trình Trình liền trợn trắng, thông minh thế nào cơ chứ, là cái gì cô không biết, cửa phòng liền bị đóng lại, Trình Trình liền thấy một cô gái đang quỳ trên đất để rót R*ợ*u cho khách, ánh mắt của cô sắp trợn ngược rồi, quỳ rồi mà còn phải lạy nữa, mắt thấy ai cũng nhìn cô, cô cũng liền nhanh trí quỳ xuống để cùng rót R*ợ*u, cô cũng không muốn bị người ta để ý.
Trong phòng có 6 người đàn ông, một người đang nói chuyện hình như là ông chủ lớn, cũng có rất nhiều người đi theo hắn, nhưng một người đàn ông khác ngồi ở tay phải thì không nói chuyện, hình như là lợi hại hơn cả, cả người đàn ông kia cũng liên tiếp mời R*ợ*u cho anh, mặc dù anh ta không nói ra lời nào nhưng cũng không từ chối, dù sao có R*ợ*u thì anh ta liền uống, mặc dù anh ta cũng ôm một cô gái, nhưng hình như vẻ mặt hơi kỳ lạ, Trình Trình cảm thấy anh ta rất kì quái, đã không thích vẫn phải chấp nhận.
“Viêm lão đại à, anh xem đi, đám hàng kia thì chừng nào giúp tôi giải quyết đây, chúng tôi cũng phải ăn cơm nữa.”
Thì ra người đàn ông không nói chuyện kia họ Viêm.
“Gấp cái gì.” Viêm Hạng liền không nhanh không chậm mà trả lời.
“Viêm lão đại à tuy anh không vội, nhưng đám hàng kia nằm ở bến tàu đã hơn hai tháng rồi, mong anh giúp cho, nếu không thì anh em chúng tôi chỉ có thể ăn không khí mà sống thôi.” Người đàn ông chỉ cười, “Viêm lão đại là phân hội trưởng của Nặc mà, nếu lấy danh nghĩa Viêm lão đại của Nặc để ra mặt, tôi tin là Hồng bang cũng không thể không nể mặt.”
Nặc”? Trình Trình liền run tay một cái, làm R*ợ*u liền đổ vào người đàn ông đang nói chuyện.
“Làm việc như thế nào đấy!” Người đàn ông liền hét lớn một tiếng.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Trình Trình liền nhanh chóng xin lỗi.
“Không chỉ xin lỗi là xong đâu.” Người đàn ông bây giờ mới chú ý đến Trình Trình, mượn ánh đèn mà nâng cằm của cô lên: “Dáng dấp của cô cũng không tệ lắm.”
Chịu đựng kích động muốn vứt cái bàn tay heo này ra khỏi mặt, Trình Trình liền cười theo: “Tôi chỉ là người mới tới.”
Dạ Lan có quy định, nếu chỉ là phục vụ thì không phải tiếp R*ợ*u, nhưng nếu ***ng phải người không hiểu chuyện mà lại là khách có thế lực lớn, thì lúc này chỉ có thể coi như mình xui xẻo. Ở trong mắt của những cô gái kia, dĩ nhiên Trình Trình chính là người xui xẻo đó, đây là Hoàng lão đại mặc dù cũng là bang trưởng, nhưng cho dù là Dạ Lan có bảo vệ Trình Trình đi nữa, thì hắn cũng dám làm càn, nhưng hôm nay làm vậy chẳng qua là cáo mượn oai hùm, là mượn danh tiếng của Viêm Hạng. Cho nên trong mắt của những cô gái kia trừ tia thương hại ra thì còn là hả hê.
“Lão tử muốn cô hầu hạ, có nghe hay không.” Người đàn ông một phát là bắt được cổ tay của cô, không để ý đến việc cô đang giãy dụa mà kéo mạnh cô lên ghế sôpha.
“Tôi chỉ là phục vụ, không tiếp R*ợ*u!” Trình Trình liền quật cường từ chối.
Sau đó đã có người thông báo cho Sally, cô ta liền vội vã đi vào phòng, thấy Trình Trình liền lườm cô một cái: “Hoàng lão đại, thật sự xin lỗi, cô bé này là người mới tới, không hiểu quy tắc, tôi lập tức gọi Luna đến cho ngài.”
“Không cần.” Người đàn ông bị từ chối hiển nhiên cảm thấy mặt mũi mình bị xem nhẹ, hắn ta đường đường là lão đại của một bang phái nhưng lại bị một cô gái phục vụ nho nhỏ từ chối, không chút nghĩ ngợi liền chuẩn bị hạ tay xuống, lúc mà mọi người đang hả hê xem kịch vui thì bỗng nhiên có một bàn tay nắm được cổ tay của hắn ta, người đàn ông liền giãy giụa mấy lần nhưng không thể nào thoát ra được.
“Một vị lão đại mà làm khó một cô gái phục vụ nho nhỏ, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Thanh bang cũng không đẹp mắt đâu.” Viêm Hạng liền nhàn nhạt nói.
Mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng người đàn ông vẫn thả tay ra, liền cười theo: “Viêm lão đại nói đúng lắm.” Chỉ là hắn cũng nhìn ra được Viêm Hạng đối với vị tiểu thư này có chút cảm tình, lại ra tay cứu giúp cô, liền cười cười đem Trình Trình đẩy đi ra.
“Hôm nay tôi nể mặt mũi của Viêm lão đại nên không so đo với cô đó.”
“Dạ dạ dạ, còn không cảm ơn vị tiên sinh này đi.” Sally liền dùng sức nháy mắt với Trình Trình, nếu nha đầu này còn không rõ tình hình, một lát nữa sẽ biết tay cô.
Trình Trình liền hướng về phía anh cảm kích cười một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Viêm Hạng liền mắt nhìn Trình Trình một cái, rồi lại nhìn vẻ mặt của Sally đang không được tốt lắm: “Ở lại đi.”
Sally liền định đưa Trình Trình rời đi, liền bị người đàn ông kia mở miệng nói vậy nên đành phải nghe theo, đối phương rõ ràng là có thế lực mạnh hơn cả Lâm lão đại, Trình Trình còn hơi do dự, nhưng gặp phải ánh mắt hung tợn của Sally, liền hơi gật đầu, vì đối phương cứu cô cho nên cô hơi có một chút hảo cảm, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không phải là người hạ lưu gì.
Những lời nói kế tiếp làm cho Trình Trình không hiểu được, đó là về sự việc của các bang phái, mà người gọi là Viêm lão đại cũng không có hành động gì xấu với cô, nếu thấy ly R*ợ*u của anh ta gần hết thì rót thêm R*ợ*u, cũng không biết anh ta có chú ý hay không, dù sau ly đầy thì anh ta liền uống cạn, rồi sau đó Trình Trình lại rót thêm, cứ như thế, đối phương vẫn không nhúc nhích, cũng không hề tỏ ra dáng vẻ bị say R*ợ*u, nhìn chai R*ợ*u rỗng tuếch trong tay, Trình có chút xấu hổ rồi lắc đầu, vừa ngẩng đầu thì đã thấy Viêm Hạng đang nhìn cô trêu đùa, cô liền sờ mũi một cái.
Nhìn thấy bọn họ đang đứng lên, Trình Trình biết họ muốn rời đi, cô liền nghĩ sẽ xin Viêm Hạng đưa cô đi theo, anh ta là người của Nặc, nếu đi cùng sẽ liên lạc được với Nặc, nhưng cô biết Sally sẽ không để cô đi như vậy.
Đi được một nửa thì Viêm Hạng liền quay đầu lại, nhìn Sally đang đứng cười cười ngoài cửa: “Cô gái kia tôi muốn rồi.”
Nụ cười của Sally liền cứng ngắc ở trên mặt, nhưng cô ta vẫn không có can đảm để đắc tội người trước mặt, vừa rồi cô ta mới nhận được tin, người đàn ông này là phân hội trưởng của Nặc, thân phận như vậy, không thể chỉ là một thủ lĩnh của Dạ Lan có thể đắc tội được, mặc dù rất coi trọng cô gái vừa mới được nhặt về, nhưng nếu đắc tội với người trước mặt thì vừa phí sức lại không có kết quả tốt đẹp: “Được, hiện tại ngài có thể đem cô ấy đi.”
Viêm Hạng liền quay đầu lại nhìn Trình Trình, người ở đằng sau liền hấp ta hấp tấp đuổi theo, cô vẫn còn đang phiền não chuyện này, nhưng người ta đã giúp cô mở miệng rồi, ngược lại còn giúp cô bớt đi không ít phiền toái, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao họ Viêm kia lại giúp cô.
Trình Trình liền rất ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng của Viêm Hạng, bọn họ ra khỏi Dạ Lan rồi liền ngồi vào xe, điện thoại của Viêm Hạng bỗng nhiên vang lên, từ đầu tới cuối anh ta chỉ nói mỗi chữ “Vâng” rồi sắc mặt lại vô cùng khó coi, Trình Trình vốn định mượn điện thoại của anh ta nhưng lại không dám, nhưng mà nếu ra khỏi Dạ Lan rồi mà không có gì nguy hiểm thì nên chờ một chút thôi.
Lúc xe dừng lại Viêm Hạng liền đi xuống mà không hề có ý định kéo theo Trình Trình, cô liền bĩu môi đuổi theo, lúc ở đầu hẻm đã nghe được một mùi hôi thối, cái ngõ rất hẹp lại còn trơn ướt, có thể nhìn thấy được xác một con chuột ૮ɦếƭ, bước chân của Viêm Hạng càng nhanh hơn, Trình Trình liền bịt mũi đuổi theo, bên trong của hẻm ngày càng rộng hơn, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của anh không hề giãn ra, mà ngược lại còn trầm trọng hơn.
Trình Trình không thể tin vào ánh mắt của mình được nữa, tất cả phòng ốc nhỏ hẹp hợp lại thành một không gian hình vuông, tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, hoặc là ngồi, nằm, hoặc đứng, vừa đi đến đầu hẻm đã nghe thấy mùi hôi thối, nơi này lại càng thêm nồng nặc, một số người ở đây đã lở loét, nhìn thấy có người đi vào, tất cả mọi người đều nhìn ra, trong mắt họ đều là vẻ tĩnh mịch, khiến cho Trình Trình không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, đó là hơi thở của sự tuyệt vọng.
“Tại sao lại như thế này.” Trình Trình đang tự mình lẩm bẩm.
“Mọi người không cần phải khẩn trương, đây là phân hội trưởng của Nặc, nơi này là địa bàn do Nặc quản lý, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với người bệnh, xin mọi người hãy yên tâm.” Người đi theo Viêm Hạng lớn tiếng nói xong, liền chạy đến bên cạnh một vị mặc áo khoác trắng mang khẩu trang cùng đi lấy mẫu của một bệnh nhân.
Đối với những chuyện này, những người ở đây cũng không hề phản kháng, bọn họ là những người nghèo khổ nhất rồi, cư ngụ ở dưới thế lực của xã hội đen, được Nặc bảo vệ, vốn cho rằng ở nơi hẻo lánh này bọn họ sẽ ૮ɦếƭ do không ai để ý tới, nhưng Nặc lại phái người tới cứu bọn họ, điều này không thể nghi ngờ là đã gieo cho họ một niềm hy vọng mới.
Từ Hẻm tối trở về, Viêm Hạng vẫn đang đợi kết quả xét nghiệm, nhìn cửa sổ thủy tinh màu trắng trong phòng thí nghiệm, anh một bước cũng không rời đi, một câu cũng không nói, vào lúc ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng, người vẫn đi theo Viêm Hạng liền đi tới, nhìn thấy lão đại như vậy, cũng không nói gì, đúng lúc này một phòng thí nghiệm đi ra, Trình Trình nhận ra anh ta chính là người đã lấy mẫu thí nghiệm kia.
“Mặc Vũ, thế nào rồi.” Viêm Hạng liền tiến lên hỏi thăm.
Người đàn ông gọi là Mặc Vũ liền lắc đầu một cái: “Tương đối phức tạp, nhìn thì giống như vi khuẩn đấy, nhưng trước mắt vẫn chưa biết là vi khuẩn gì.”
Nghe được kết quả như vậy, chân mày đẹp của Trình Trình liền nhíu lại: “Có thể cho tôi xem được không?”
Trình Trình vừa mới mở miệng, Viêm Hạng vừa giống như mới nhớ lại điều gì đó: “Làm sao cô lại ở chỗ này?”
“Anh cũng không nói là để tôi đi nha.” Trình Trình liền có chút vô tội nói.
Nghe cô nói như vậy thì ngược lại Viêm Hạng lại xin lỗi cô, còn Mặc Vũ thì lại cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.
“Có thể để cho tôi xem một chút không?” Trình Trình liền hỏi lại lần nữa.
“Đây không phải là đồ chơi.” Không phải là Lâm Trần xem thường cô gái này, là người phục vụ hộp đêm nhưng lại đòi xem vi khuẩn, ngay cả anh ta và lão đại đều không hiểu những thứ này.
“Xem một chút thì sẽ hiểu thôi.” Trình Trình liền bĩu môi, Viêm Hạng không biết có phải ấm đầu không, thế nhưng lại gật đầu. Mặc Vũ liền lắc đầu một cái, anh ta cũng chưa từng thấy qua lão đại lại coi trọng một cô gái nào, vậy mà ngược lại cô gái nhỏ này lại mà được.
Mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang, Trình Trình liền đi vào phòng thí nghiệm, ngay cả nhân viên làm việc cũng quăng tới một ánh mắt khác thường, nói thật là muốn vào phòng nghiên cứu của Nặc, phần lớn cũng phải có chút bản lãnh, vậy mà phòng công tác lại bị một người tùy tiện đi vào, nói thế nào cũng là trong lòng không phục, giống như người ngoài hành tinh đi xâm chiếm địa cầu, mà hiện tại Trình Trình lại đang đảm nhận vai trò của người ngoài hành tinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc