Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - Chương 07

Tác giả: An Tĩnh

Hà An Ân là một cô gái tốt trong thời đại mới, không xa xỉ, không lãng phí, cho nên cô chỉ đi mua thức ăn sau 6h tối, khoảng thời gian mà thức ăn được giảm giá đặc biệt.
Tuy gần chỗ Đỗ Khang ở không có chợ truyền thống, chỉ có siêu thị nhưng cứ đến sau 6h tối là khu đồ tươi sống sẽ có chương trình khuyến mãi, cho nên cô luôn tan ca xong mới kéo Đỗ Khang cùng đi tranh mua những thức ăn vừa rẻ, vừa có giá trị dinh dưỡng, mặc dù từ đầu tới cuối, Đỗ Khang chỉ có tác dụng xách đồ cho cô.
Môn học cao thâm như tranh nhau mua đồ, dù là người thông minh như Đỗ Khang cũng không cách nào học được, cho nên mỗi khi tới khu giảm giá đặc biệt, anh tự hiểu lấy mình mà đứng sang một bên, nhìn bạn gái thân yêu của mình xông vào giữa những cô gái cũng có ý định tranh mua, hệt như một chiến sĩ anh dũng xông pha trận mạc.
Hôm nay là ngày phải tới nhà Đỗ Khang quét dọn. Tuy nói bạn gái giúp bạn trai sắp xếp nhà cửa là chuyện rất bình thường nhưng xét thấy Đỗ Khang đã lừa cô, biến cô thành ứng cử viên cho chương trình đào tạo vợ tốt nên cô vẫn tiếp tục xòe tay ra đòi lương với anh.
Vừa tan ca, dưới ánh mắt cực kỳ mờ ám của Phương Du Du và các bạn đồng nghiệp, cô và Đỗ Khang kẻ trước người sau, cách nhau ba bước, cùng rời khỏi phòng làm việc.
Chuyện hai người họ quen nhau đã không còn là bí mật ở công ty, đây cũng là một trong những quỷ kế của Đỗ Khang. Anh cố ý trả lại cho cô chiếc áo khoác mà cô để quên ở nhà anh ngay trước mặt các đồng nghiệp trong phòng tài chính, còn mập mờ, nói bóng nói gió quan hệ thân mật của hai người. Vì thế, tất cả các đồng nghiệp nữ trong bộ phận tài chính đều kinh ngạc. Dưới sự giám thị nghiêm ngặt của họ, không ngờ Đỗ Khang và Hà An Ân lại thành công lén lút qua lại với nhau mà bọn họ chả hay biết gì.
Nhất là Phương Du Du, lấy thân phận là chị em tốt của Hà An Ân, bắt Đỗ Khang phải khao ở Trúc Giang, còn uy Hi*p nếu Hà An Ân dám ra tay ngăn cản thì sẽ trói cô lại chụp ảnh nude, khiến Hà An Ân chỉ có thể đau lòng nhìn Phương Du Du gọi rượu vang và những món ăn đắt nhất.
Ngược lại, Đỗ Khang không hề có cảm giác đau lòng, dường như đã đoán được mấy cô gái này sẽ chơi anh một bữa nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc móc túi trả tiền cũng rất lanh lẹ, gọn gàng.
Đến khu giảm giá đặc biệt trong siêu thị, Đỗ Khang cầm lấy túi xách của Hà An Ân theo thói quen, sau đó đứng sang một bên ở cạnh cửa, mặc cho bạn gái rút túi mua sắm ra, rời xa mình. Hà An Ân cũng nhanh nhẹn quơ lấy một cái giỏ, lao vào dòng người đang đổ đến khu thực phẩm tươi sống. Khi vừa bước vào siêu thị, cô đã liếc thấy một bảng quảng cáo nói hôm nay thịt bò đông lạnh được giảm giá đặc biệt.
Đỗ Khang là đàn ông nên thích ăn thịt hơn rau củ, nhất là thịt bò. Hà An Ân nhớ lần trước cô học làm món thịt bò sốt rượu vang, khiến anh ăn nhiều hơn bình thường hai chén.
Cô ỷ mình nhỏ nhắn nên cố chui chui lách lách đến trước tủ đông lạnh, ánh mắt sáng trưng lướt qua lướt lại trên những miếng thịt bò, nhanh chóng xác định được mục tiêu. Một miếng thịt rất tươi, có lớp tuyết rải đều đặn và đẹp mắt trên những thớ thịt.
Cô nhanh chóng vươn tay ra, chộp lên cái hộp được đóng gói kia. Có điều miếng thịt này không chỉ thu hút ánh mắt của cô mà còn khiến những người khác ngấp nghé, cho nên trên cái hộp cũng có mấy bàn tay đang nắm chặt không buông.
Cô giương mắt lên, cười hì hì với một bà dì trung niên, tay thì ra sức kéo cái hộp về phía mình.
“Ai da cô à, cô đừng có giành với tôi, tôi chọn lâu lắm mới chọn được miếng thịt này đó.” Bà dì cũng dùng sức kéo hộp thịt về phía mình.
Hà An Ân lắc đầu lia lịa. “Dì à, dì làm ơn nhường miếng thịt này cho cháu đi, cháu cũng chọn lâu lắm mới chọn được miếng thịt này, bạn trai cháu thích ăn thịt bò nhất đó. Được không dì, dì nhường cho cháu đi.” Đôi mắt tròn xoe chớp chớp như có sương mờ, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương.
Bà dì nhất thời bị gương mặt ngây thơ này mê hoặc nên vô thức buông tay.
Hà An Ân vô cùng hớn hở bỏ chiến lợi phẩm vào trong giỏ, mừng rỡ cười nói với bà dì: “Cảm ơn dì, dì đúng là tốt bụng.” Cuối cùng vẫn không quên nói vài lời ngon tiếng ngọt.
Cô xách giỏ đi về phía một khu khác, miệng thì nhẩm tính xem hôm nay nên nấu gì, phải mua những nguyên liệu nào, ở nhà Đỗ Khang còn những thứ gì…
Tuy Đỗ Khang không có đòi hỏi gì quá cao với thức ăn, hơn nữa không hề yêu cầu hương vị phải này nọ nhưng cô không muốn làm đại một món gì đó cho anh no bụng, ngược lại thường học mẹ mình thêm nhiều món ngon để nấu cho anh ăn, đây cũng coi là một phương thức thể hiện tình yêu của bạn gái đối với bạn trai.
Cô lại qua khu hải sản và khu rau quả mua những thứ cần thiết. Cô nhìn những thứ trong giỏ, cuối cùng cũng mua đầy đủ nguyên liệu, cô hớn hở ngẩng đầu định tìm Đỗ Khang. Thế nhưng nhìn xung quanh một lượt mà vẫn không thấy dáng người cao cao lẽ ra phải đang đứng đợi cô.
Bình thường khi cô mua thức ăn, anh sẽ đứng một bên chờ cô mua xong thì xách cho cô. Hôm nay bỗng nhiên không thấy, Hà An Ân tự nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cớ.
Xách cái giỏ hơi nặng, cô bắt đầu tìm bóng anh trong siêu thị rộng lớn. Nhưng còn chưa tìm được anh thì lại gặp được một người khiến cô cảm thấy xấu hổ, đó chính là Dương Thiếu Đình, đối tượng xem mắt lần trước của cô.
Thật ra, sau cuộc chia tay vội vội vàng vàng lần trước, Dương Thiếu Đình có gọi cho cô vài lần, muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm, dạo phố, xem phim. Nhưng lúc ấy cô đã quen với Đỗ Khang, hơn nữa không nói cũng biết Đỗ Khang rất hay ghen, cho dù cô chỉ ra ngoài ăn bữa cơm với người đàn ông khác thì anh cũng sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trừng phạt cô.
Bởi vì một lần không nghe lời, cô đã bị anh trừng phạt thích đáng. Bài học nhớ đời ấy khiến cô không dám tuyên chiến với giới hạn cuối cùng của anh nữa. Tuy rằng cũng có ấm ức, nhưng chỉ cần cô không quá đáng thì bình thường Đỗ Khang rất thương cô, chiều cô.
Cô vốn định lén chuồn êm, làm như không thấy Dương Thiếu Đình nhưng Dương Thiếu Đình lại nhanh hơn cô một bước, đi về phía cô. Vì lịch sự nên cô đành phải đứng đó, đợi anh tới.
“An Ân, thật là trùng hợp.” Dương Thiếu Đình có vẻ rất vui mừng, dường như không nghĩ là có thể gặp cô ở đây.
“Đúng vậy, thật là khéo, anh cũng đến mua đồ sao?” Hà An Ân thuận miệng hỏi, nhưng vừa hỏi xong thì muốn cắn lưỡi của mình. Vào siêu thị không mua đồ thì đến tham quan sao?
“An Ân, em đúng là đáng yêu.” Anh bật cười, ánh mắt rơi vào cái giỏ trên tay cô. “An Ân, thì ra em biết nấu cơm, đúng là đảm đang. Bây giờ ít có cô gái nào biết nấu ăn lắm, không biết anh có cơ hội ăn những món em nấu hay không đây?”
Nghe những câu có vẻ lịch sự nhưng lại thoáng bức ép của anh, Hà An Ân hơi cứng người lại, nhìn anh, chỉ cảm thấy dường như chàng trai trước mặt có gì khang khác với lần trước, dù diện mạo, thân hình đều như nhau nhưng hình như tính cách lại hơi khác. Nếu không phải anh chủ động gọi cô, nếu cô biết rõ anh không có anh em sinh đôi thì cô sẽ tưởng người trước mắt là em trai sinh đôi của Dương Thiếu Đình.
“Thiếu Đình… xin lỗi, tôi nghĩ tôi phải nói rõ với anh.” Cô biết nếu không mau làm rõ với Dương Thiếu Đình thì hiểu lầm giữa họ sẽ ngày càng lớn. “Thiếu Đình, tôi đã có bạn trai rồi, cho nên, cho nên… anh hiểu ý của tôi không?”
Nghe thế, Dương Thiếu Đình lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt. “Ý của em là em đã có bạn trai rồi cho nên đến cả bạn bè chúng ta cũng không làm được, anh có hiểu sai ý của em không?”
Những lời nói thẳng thắn và có vẻ bị tổn thương khiến Hà An Ân rụt cổ lại, dù không chính miệng cô nói ra như vậy thì cô vẫn thấy áy náy. “Thiếu Đình, tôi…”
Cô định an ủi anh rằng cô không có ý đó, nhưng sự thật thì sao? Trên thực tế, những lời Dương Thiếu Đình nói tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không sai.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.” Anh nhìn cô, chậm rãi gằn từng tiếng một.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Anh chưa từng thua ai, cho nên không thể thua bởi một người đàn ông khác. Nếu Hà An Ân đã khiến anh cảm thấy hứng thú thì đừng hòng dùng một câu đã có bạn trai để xua đuổi anh.
Anh chưa từng thua ai, cho nên không thể thua bởi một người đàn ông khác. Nếu Hà An Ân đã khiến anh cảm thấy hứng thú thì đừng hòng dùng một câu đã có bạn trai để xua đuổi anh.
Hà An Ân vô thức lùi ra sau một bước: “Tôi và anh ấy… sắp kết hôn rồi.”
“Cho dù em đã kết hôn thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc.” Dương Thiếu Đình hết sức kiên trì.
Nghe thế, nỗi bất an trong lòng Hà An Ân càng mạnh mẽ. Trực giác cho cô biết không nên quá gần gũi với người đàn ông này, bởi vì sự cố chấp trong mắt anh ta làm cô đột nhiên thấy sợ. Rất ít khi cô có cảm giác này đối với ai, nhưng Dương Thiếu Đình lại khiến cô cảm thấy bối rối hoảng sợ. Cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Khang. Lần này, vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Đỗ Khang đang bước nhanh về phía cô.
Đỗ Khang vừa đến gần liền ôm cô vào lòng, như vừa trách vừa yêu nói: Sao em không đứng chỗ đó chờ anh? Anh tìm em lâu muốn ૮ɦếƭ.”
“Em không thấy anh nên mới đi tìm anh.” Cô vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, lúc ấy mới cảm thấy nỗi bất an vừa bị Dương Thiếu Đình kích thích dần dần biến mất.
“Anh vừa nhìn thấy loại kem mà em thích nhất nên đi lấy hai hộp đây.” Anh buông lỏng cô ra một chút, để cô có thể nhìn thấy kem trong cái giỏ trên tay anh.
Đúng là mùi vị mà cô thích.
“Cảm ơn anh.” Cảm giác được nâng niu chiều chuộng thật là thích. Tuy Đỗ Khang không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết làm những chuyện lãng mạn để khiến cô vui, nhưng cô rất thích cảm giác được yêu thương này, rất cảm động.
“Cảm ơn cái gì chứ? Hai hộp này đâu phải cho em ăn hết đâu? Cùng lắm là em chỉ ăn được hai muỗng, không được nhiều hơn.” Đỗ Khang vươn một ngón tay, lắc qua lắc lại, nói với giọng điệu có vẻ rất tiếc nuối.
“Tại sao?” Rõ ràng là có hai hộp, thế mà lại chỉ cho cô ăn hai muỗng, Hà An Ân bắt đầu nghi ngờ phải chăng Đỗ Khang ở chung với cô lâu ngày cho nên cũng trở nên keo kiệt hay không?
“Không sợ đau bụng có phải không?” Anh để sát vào tai cô, nói nhỏ, muốn cô nhớ lại lần hành kinh tháng trước. Cô đau đến nỗi cuộn mình lại y như con tôm, rúc vào sô pha, bắt anh xoa bụng cả buổi trời mới đỡ được một chút, không còn đau đến nỗi không đứng thẳng người được.
Vì thế anh dẫn cô đi khám đông y, cố gắng điều dưỡng thân mình. Bác sĩ đông y cho họ rất nhiều lời khuyên, trong đó điều được anh chấp hành triệt để nhất chính là không cho cô ăn những thứ quá lạnh. Món kem mà cô thích nhất chính là một ví dụ đau thương. Chỉ cần cô lén ăn thêm một muỗng là cái tên đáng ghét này sẽ không nói tiếng nào mà thịch thu hộp kem trên tay cô, sau đó trắng trợn ăn sạch sẽ trước mặt cô, dù cô năn nỉ ỷ ôi cũng vô ích.
“Anh thật đáng ghét.” Cô mắng anh một câu, vẩu môi lên rồi lại dựa vào lòng anh. Chợt nhớ tới còn có người thứ ba, cô vội vàng ngẩng đầu lên thì lại không thấy bóng dáng Dương Thiếu Đình đâu nữa.
“Em tìm ai vậy?” Thấy cô nhìn ngang nhìn dọc, Đỗ Khang hỏi.
Ngẩn người ra một lúc, Hà An Ân cảm thấy Dương Thiếu Đình muốn theo đuổi cô đó là chuyện của anh ta, cô đã có Đỗ Khang, hơn nữa cũng không phải là loại người nay thế này, mai thế kia. Cho nên cô nghĩ nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, cô không nói cho Đỗ Khang biết chuyện của Dương Thiếu Đình. Có điều cô không ngờ được rằng, bởi vì ý nghĩ không muốn mọi chuyện thêm rắc rối này, mà đã sinh ra một cơn sóng gió.
——————————–
Cũng là lúc tan ca, cũng cùng đến siêu thị mua thức ăn giảm giá đặc biệt, chỉ có điều lần này lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Dương Thiếu Đình đứng trước mặt Đỗ Khang và Hà An Ân như muốn tuyên chiến. Đầu tiên, ánh mắt anh ta đảo một vòng trên người Đỗ Khang, sau đó dừng lại trên gương mặt bất an của Hà An Ân.
“An Ân, cô bé chuyên lừa gạt này.” Dương Thiếu Đình nói câu này vừa dịu dàng, vừa thương yêu giống như là đang nhẹ nhàng trách mắng cô gái mình yêu vậy.
Bàn tay đặt ở eo cô bỗng siết chặt hơn, Hà An Ân bất an ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Khang đang đứng bên cạnh mình, nhưng lại phát hiện trên mặt anh không hề có chút tức giận, chỉ có sự thờ ơ lãnh đạm. Đó là thái độ của anh đối với những người không quen biết, hoặc những người không thân thiết.
Nhưng quen anh đã được một thời gian, xuất phát từ sự hiểu biết về con người anh, cũng như cái siết chặt ở eo, cô biết cô tiêu rồi, Đỗ Khang đang tức giận.
Gã đàn ông trước mặt coi như không thấy anh đang ôm Hà An Ân, thậm chí là coi như anh không tồn tại, còn dùng cái giọng yêu chiều nghe muốn nổi da gà kia để nói với người con gái của anh, Đỗ Khang thân là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn là kiểu cực kỳ hay ghen và ý muốn chiếm hữu rất mạnh, trừ khi anh bị điên thì mới không tức giận. Anh tin Hà An Ân không phải là loại con gái thích bắt cá hai tay, bởi vì cô thà dùng thời gian để kiếm tiền cũng không muốn phung phí nó cho đàn ông. Nếu không phải do anh vắt óc nghĩ mưu lập kế thì làm sao thành bạn trai của cô, dễ gì được đứng bên cạnh cô. Kẻ muốn gây rối ở đây chính là cái gã đang dòm ngó bạn gái của anh mới đúng.
Cho nên anh cố ý ôm Hà An Ân càng chặt, thích thú nhìn vẻ ôn hòa trên mặt Dương Thiếu Đình cứng đờ lại. Có điều Dương Thiếu Đình cũng không phải là người đơn giản, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, trên mặt còn tăng thêm vẻ dịu dàng mà anh nhìn là thấy ghét.
“Dương Thiếu Đình, xin anh đừng như vậy.” Cảm giác hoảng loạn lần trước lại ùa tới khi gặp lại Dương Thiếu Đình, Hà An Ân vô thức dựa sát vào Đỗ Khang hơn.
Đỗ Khang rất hài lòng với hành động vô thức này của cô, nhưng Dương Thiếu Đình thấy thế thì mắt như muốn bốc hỏa.
“An Ân, anh đã nói là anh sẽ không bỏ cuộc.” Dương Thiếu Đình đã không thể biết được mình thích Hà An Ân thật sự hay là lòng tự tôn đang dâng trào. Anh ta chỉ biết mình phải giành lại Hà An Ân.
“Tôi không thích anh, Dương Thiếu Đình, tôi chỉ thích anh ấy.” Cô vươn tay ra ôm lấy Đỗ Khang, nói nhỏ: “Xin anh đừng đến tìm tôi nữa, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”
Cô định dùng lại chiêu cũ, định dùng lý do này để Dương Thiếu Đình từ bỏ ý định.
Nghe cô nói thế, Đỗ Khang thoáng có cảm giác sửng sốt, nhưng rồi hai cảm xúc khác nhau lại ập tới trong anh. Thứ nhất chính là tức giận. Trước giờ Hà An Ân chưa bao giờ nói dối kiểu này, cô chỉ nói những lời nói dối nhỏ nhặt vô hại, chỉ khi xin vài cọng hành hay thứ gì khác từ mấy chú mấy thím bán rau thì cô mới nói dối. Nhưng bây giờ cô bị Dương Thiếu Đình ép tới mức phải nói ra lời dối trá thế này, chứng tỏ cô ghét Dương Thiếu Đình cỡ nào.
Cảm giác thứ hai chính là đồng ý. Thật ra đến giờ, Đỗ khang vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh rất thích cảm giác ở bên Hà An Ân, cũng rất hy vọng cô dọn qua ở chung với anh, thế thì sau này anh có thể ăn Hi*p cô mỗi ngày, rồi nhìn cô lo cái này, lo cái kia cho anh giống như một cô vợ. Nhưng khi nghe Hà An Ân nói thế, anh bỗng có cảm giác ‘đúng, chúng tôi sắp kết hôn rồi’.
Chưa kết hôn thì giành Hà An Ân khỏi tay người nhà cô là một nhiệm vụ bất khả thi. Chỉ có cách cưới cô, biến cô thành người của anh đường đường chính chính, biến cô thành vợ của anh thì mới không còn ai có thể ngăn cản anh giành lấy cô từ ngày người nhà.
Anh giỏi tính toán, cũng rất quyết đoán, cho nên sau khi trù tính xong liền lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Chúng tôi sẽ tự tay đưa thiệp mời cho anh, cũng mong anh nhín chút thời gian để đến uống ly rượu mừng với chúng tôi.”
Hà An Ân tưởng là anh lấp liếm cho mình nên cũng không nói gì, ai biết Đỗ Khang đâu có nói dối, mà là thực sự quyết định thế. Anh phải cưới cô, biến cô thành bà Đỗ một cách danh chính ngôn thuận.
Mở miệng ra là chúng tôi thế này, chúng tôi thế kia, Dương Thiếu Đình không cách nào giữ được vẻ ôn hòa trên mặt nữa. Nhưng anh ta cũng có tính toán của mình. Mẹ của anh là bạn thân với mẹ Hà An Ân, chỉ cần anh tốn chút công sức là có thể nghe được rất nhiều chuyện của nhà họ Hà tự miệng của mẹ mình, kể cả chuyện hôn nhân của Hà An Ân.
“An Ân, em đừng nói dối anh nữa, anh biết em không có sắp kết hôn với anh ta.” Dương Thiếu Đình rất biết sử dụng ngôn ngữ, anh kiên quyết không dùng hai chữ ‘hai người’.
“Không, chúng tôi sẽ kết hôn.” Đỗ Khang phản bác. “Chúng tôi đã quyết định sẽ kết hôn rồi, chỉ có điều chưa báo cho cha mẹ hai bên biết mà thôi. Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không có anh thì tôi cũng không biết tôi lại muốn kết hôn với An Ân đến thế, muốn cô ấy trở thành vợ của tôi, hàng ngày nấu cơm cho tôi ăn, rồi sinh con với tôi.” Vế cuối cùng, anh nói với vẻ đầy ẩn ý.
Dương Thiếu Đình cũng là người thông minh, đương nhiên biết Đỗ Khang đang cố ý khoe khoang sự thân mật của hai người họ.
“Đừng nói nữa mà, Đỗ Khang.” Hà An Ân xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt, giận anh sao lại nói những chuyện này với người ngoài.
“Em xấu hổ ư?” Nhưng Đỗ Khang không hề biết tiết chế mà ngược lại còn hôn lên môi cô ngay trước mặt Dương Thiếu Đình, còn cọ xát một lát.
“Đỗ Khang!” Cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phản ứng của Đỗ Khang là hôn thêm vài cái. Anh thấy mặt Dương Thiếu Đình đã đen như đít nồi, chỉ cần kích thích thêm chút nữa là có thể đuổi được gã này đi, để anh và Hà An Ân tiếp tục sống những ngày tháng êm đềm ấm áp.
Dám đấu với anh ư? Về mà tu luyện thêm đi!
“An Ân, em thật sự muốn ở bên kẻ coi em như người giúp việc ư? Như anh ta vừa nói, sẽ chỉ biến em thành người ở miễn phí mà thôi. Nếu là anh, anh sẽ không để em động tay vào bất cứ việc gì.” Bộ dạng anh ta trông thật giống một con gián lì lợm khó ưa.
Đỗ Khang bị Dương Thiếu Đình chọc giận, anh buông Hà An Ân ra, tiến lên túm lấy áo anh ta. Anh từng học võ, cơ bắp trên người thể hiện rõ điều đó, mà Dương Thiểu Đình thì lại đúng tiêu chuẩn của một trai đẹp hơn hoa, ngoài khuôn mặt đẹp, trên người chẳng chỗ nào có cơ. Vậy nên khi bị Đỗ Khang túm nhấc lên, với Đỗ Khang mà nói là chuyện rất dễ dàng, như xách cổ một con gà.
Không khí đã trở nên căng thẳng quá mức, hơn nữa đã có không ít người vây xem, Hà An Ân không muốn làm to chuyện, liền tiến lên chặn nắm đấm của Đỗ Khang. “Đỗ Khang, anh buông anh ấy ra trước đi.”
Cô cầu xin cho Dương Thiểu Đình khiến trong lòng Đỗ Khang càng thêm bốc hỏa. Cô là người phụ nữ của anh, lẽ ra nên giúp anh chứ không phải giúp tên đàn ông yếu đuối chẳng có chút sức lực kia. Nhưng anh cũng biết, Hà An Ân cũng chỉ vì không muốn mọi chuyện ồn ào thêm mà thôi.
Bởi vậy, anh tiến sát vào Dương Thiểu Đình, lạnh giọng uy Hi*p: “Anh tránh xa An Ân một chút, tốt nhất sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, nếu không tôi nhìn thấy anh lần nào sẽ đánh anh lần đó.”
“Được rồi được rồi, những lời độc địa đã nói hết cả rồi, Đỗ Khang, anh bỏ anh ấy ra, chúng ta về nhà thôi.” Hành động túm chặn nắm đấm chuyển thành ôm lấy cánh tay anh, Hà An Ân thật sự sợ Đỗ Khang sẽ ra tay đánh Dương Thiểu Đình.
Lực của Đỗ Khang rất mạnh, điều này cô rất rõ. Anh có thể nâng giá sách gỗ nặng trịch mà mặt không đổi sắc trong khi cô có cố đẩy nó cũng không xê dịch, vì thế Dương Thiểu Đình yếu đuối nhất định không chịu nổi một quyền mất.
Ai ngờ, vào thời điểm Đỗ Khang chuẩn bị buông tay, Dương Thiểu Đình lại lớn tiếng nói một câu:” Tôi tuyệt đối sẽ không buông An Ân ra, cô ấy nên thuộc về tôi chứ không phải anh.”
Dứt lời, anh ta hung hăng nhấc chân đạp về phía Đỗ Khang.
Xương cẳng chân bị công kích, Đỗ Khang tung một đấm thật mạnh ngay vào mặt Dương Thiểu Đình theo bản năng, làm anh ta ngã người về phía sau, khuôn mặt đẹp đẽ liền sưng vù lên, không còn dấu vết của một chàng đẹp trai nữa, chỉ còn lại dáng vẻ một gã đầu heo.
Từ góc độ của Hà An Ân, cảnh Dương Thiểu Đình đá Đỗ Khang bị che khuất, cô chỉ nhìn thấy Đỗ Khang đánh bay Dương Thiểu Đình mà không biết Dương Thiểu Đình công kích Đỗ Khang.
Cô hét lên sợ hãi, buông Đỗ Khang ra, cúi người xuống muốn đỡ Dương Thiểu Đình thì bị Đỗ Khang giữ chặt, không cho cô đi về phía Dương Thiểu Đình đang nằm bất động trên mặt đất. “Đỡ cái gì mà đỡ?Anh ta còn chưa ૮ɦếƭ, em vội gì chứ?”
“Đỗ Khang, Anh thật quá đáng!” Dùng bạo lực là không đúng, cho dù chính cô cũng rất chán ghét Dương Thiểu Đình nhưng cô không cho phép Đỗ Khang vì vậy mà đánh người.
Hiện trường có nhiều người nhìn thấy như vậy, chỉ cần bọn họ ra làm chứng, Đỗ Khang dễ bị kiện như chơi. “Đỗ Khang, anh mau xin lỗi Dương Thiểu Đình đi.”
Cô chỉ nghĩ, chỉ cần Đỗ Khang xin lỗi Dương Thiểu Đình, khả năng Dương Thiểu Đình kiện Đỗ Khang sẽ giảm bớt đi.
“Vì sao anh phải xin lỗi anh ta?” Đỗ Khang trừng mắt nhìn cô với vẻ khó tin. “Em thà rằng giúp anh ta chứ không giúp anh?”
Đỗ Khang không biết Hà An Ân không nhìn thấy Dương Thiểu Đình đá anh một đá mà cho rằng Hà An Ân thà giúp Dương Thiểu Đình cũng không chịu giúp anh.
Cẳng chân truyền đến sự đau nhức khiến tâm trạng của anh càng kém, mặt tái nhợt nhìn Hà An Ân: “Anh hỏi em, em thật sự muốn đi đỡ cái thứ đốn mạt này?”
“Đúng, anh mau buông em ra.” Hà An Ân không nghĩ kỹ xem giọng nói đầy thất vọng của anh biểu đạt điều gì, chỉ dành hết sự chú ý về phía tên đầu heo Dương Thiểu Đình.
“Được lắm.” Đỗ Khang không ngờ rằng câu nói ngắn ngủi ấy lại có thể khiến anh đau như muốn Gi*t người, anh buông Hà An Ân ra, xoay người bước đi.
Hà An Ân tiến lên nâng Dương Thiểu Đình dậy, để mặc Đỗ Khang tập tễnh rời đi một mình. “Dương Thiểu Đình, anh không sao chứ?”
“An Ân, em quan tâm đến anh như vậy, thật ra không phải em không có tình cảm gì với anh, đúng không?” Như túm được một tia hy vọng, Dương Thiểu Đình lộ vẻ tươi cười không khác gì ngày thường, nhưng tiếc là động đến chỗ bị thương, làm anh ta đau đến nhăn nhó khiến khuôn mặt trông càng khó nhìn.
“Không phải, Dương Thiểu Đình, tôi không hề có cảm giác gì với anh. Người tôi thích, tôi yêu chỉ có một mình Đỗ Khang mà thôi. Cho dù sau này anh làm cái gì, đều không thể thay đổi tâm ý của tôi.”
Hà An Ân nói hết sức nghiêm túc: “Đối với tôi mà nói, anh chỉ gần gũi hơn người xa lạ một chút mà thôi. Lúc mới đầu tôi tưởng rằng chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, tôi cảm thấy chúng ta không cần làm bạn bè nữa thì tốt hơn. Cho nên xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn dì Dương khó xử.”
Anh ta là con trai bạn thân của mẹ cô, mà dì Dương đối với cô cũng rất tốt, nên cô không muốn nói lời cự tuyệt với bề trên. Nhưng đến hôm nay, Hà An Ân cảm thấy nếu không cắt đứt, Dương Thiểu Đình sẽ không bỏ cuộc.
“An Ân…” Dương Thiểu Đình ngẩn người nhìn cô, không nghĩ từ miệng cô thốt ra những lời như vậy.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện để sát trùng, tôi muốn vì Đỗ Khang làm chút chuyện chứ không phải đau lòng vì vết thương của anh, đừng hiểu lầm.”
“An Ân, rốt cuộc anh ta có điểm gì tốt, tốt đến mức ngay cả anh cũng không lọt vào mắt em?” Chuyện tới ngày hôm nay, Dương Thiểu Đình biết cô gái trước mặt này chẳng những không tiếp nhận anh ta, mà còn ước gì cách xa anh ta vạn dặm. Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, anh ta muốn biết rốt cuộc mình có chỗ nào kém Đỗ Khang.
“Anh ấy có điểm gì tốt tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết là không có anh, cuộc sống của tôi chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu không có Đỗ Khang, tôi như mất đi thăng bằng, thế giới này biến thành cái gì đối với tôi cũng không quan trọng nữa, anh đã hiểu sự chênh lệch chưa?” Hà An Ân nhìn anh ta, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.
Có người nói, phụ nữ vì tình yêu mà trở nên đẹp hơn, dũng cảm hơn, những lời này Dương Thiểu Đình vẫn luôn không tin, nhưng Hà An Ân đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt, anh ta lần đầu thừa nhận những lời ấy.
Nhưng người làm cho cô trở nên xinh đẹp như vậy, trở thành người dũng cảm như vậy không phải anh, Dương Thiểu Đình. Lúc này đây anh ta nhận thức rõ giữa anh ta và Hà An Ân thật sự không thể tồn tại bất cứ tình cảm gì, vì vậy anh ta quyết định buông tay.
“Anh hiểu, sau này anh sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa.” Anh ta nhẹ nhàng nói rồi đứng lên. “Em trở về bên Đỗ Khang đi, không cần đưa anh đến bệnh viện sát trùng”. Anh muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông.
Nghe đến đây, Hà An Ân lại do dự. Lúc nãy Đỗ Khang tức giận như vậy, giờ cô đi tìm anh không phải đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ hay sao.
Bởi vậy cô quyết định nhân dịp cuối tuần này, để hai bên đều bình tĩnh hai ngày, sau đó cô tới tìm Đỗ Khang sẽ tốt hơn.
Sáng thứ hai, cô mang theo bữa trưa tự làm, định dùng bữa cơm tạ tội. Bữa cơm trưa này do cô dậy sớm làm, còn đặc biệt tạo hình trái tim, hi vọng Đỗ Khang nhìn thấy hình trái tim này, ăn xong sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng cô chờ từ 9 giờ đến 11 giờ mà vẫn không thấy Đỗ Khang đi làm. Cô sốt ruột, không chịu được đành gọi điện thoại cho phòng nhân sự hỏi hôm nay có phải ngày nghỉ phép của Đỗ Khang hay không, phòng nhân sự báo cho cô một tin khiến cô choáng váng cả người.
“Giám đốc Đỗ bị nứt xương ống cẳng nên nằm viện 2 ngày rồi, bác sĩ nói anh ấy phải nghỉ ngơi ít nhất 2 tuần. An Ân, cô là bạn gái của anh ấy, sao lại không biết thế?”
Nứt xương ống cẳng? Sao xương anh ấy lại bị nứt? Hơn nữa sao anh bị thương nằm viện mà cô mảy may không biết chuyện. Cảm giác áy náy bao phủ, cô cúp điện thoại rồi vội vàng đi lấy chút đồ cá nhân, cho vào túi định rời đi.
“An Ân, cô đi đâu vậy?” Phương Du Du nhìn cô đi vội vàng, người ngay cả nghỉ phép còn không xin nghỉ, lần này lại phá lệ thì ngạc nhiên. Cô ấy cứ đi như vậy sẽ không giành được một nghìn đồng tiền thưởng chuyên cần nữa, thật không giống việc Hà An Ân thường làm.
“Đỗ Khang nằm viện mà tôi lại không hay biết gì.” Mắt Hà An Ân đỏ hoe, hối hận ngày hôm đó đã không đi tìm Đỗ Khang ngay. Nếu cô đi tìm anh, làm sao đến hôm nay mới biết Đỗ Khang bị thương nằm viện từ miệng người khác nói ra chứ.
“Hả?” Phương Du Du cũng choáng váng. “Nhanh lên, tôi đưa cô đến bệnh viện”.
Phương Du du cũng biết chắc chắn lúc này Hà An Ân đang vô cùng sốt ruột nên đích thân đưa cô ấy đi còn hơn để cô ấy đi một mình.
“Được được được, cảm ơn cô, Du Du”. Hà An Ân vội vàng nói lời cảm ơn. Hiện giờ trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Đỗ Khang, căn bản không còn nhớ đến khoản tiền thưởng chuyên cần của cô và Phương Du Du nữa.
“Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ?” Phương Du Du vung tay lên, xách đồ rồi liền đi theo Hà An Ân ra ngoài, những người còn lại không rõ nội tình thế nào chỉ biết nhìn chằm chằm theo hai cô nàng cần mẫn săn thưởng nhất lại cùng nhau nghỉ làm ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc