Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 387

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Lương Chân Chân rất muốn nói lại với cô một câu, người mẹ như Thẩm Ý Linh, tặng không cho cô, cô cũng không cần!
"Trước năm tuổi chị vẫn sống với mẹ ruột, sau năm tuổi mới được mẹ nuôi bây giờ nuôi dưỡng.”
“Hả? Vậy mẹ ruột chị đâu? Sao bà lại chịu…” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc mở miệng, nói một nửa mới ý thức được mình không nên hỏi nhiều như vậy, cái này thuộc về thăm dò đời tư người ta, không tốt.
“Mẹ chị ngã bệnh qua đời.” Giọng Lương Chân Chân nhàn nhạt, không vui không buồn, đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, chỉ có điều câu “Sao lại chịu” của Kiều Tuyết Nghiên khiến cô liên tưởng đến cách làm vứt bỏ con trai ba tuổi của Thẩm Ý Linh.
Sao lại chịu?
Lời này nên đi hỏi ngược lại Thẩm Ý Linh mới đúng!
Kiều Tuyết Nghiên giật mình há to mồm lần nữa, trong lòng vô cùng như đưa đám, quả nhiên đã chọc đúng nỗi đau của chị Lương, “Xin lỗi, em không cố ý, em không biết…” Cô rất tự trách nói xin lỗi.
“Không sao, đã qua vài chục năm rồi, chị đã sớm nhìn ra.” Lương Chân Chân trả lại cô ấy một nụ cười.
“Chị Lương, có chuyện em vẫn không hiểu, cho nên suy đoán chị là con gái mẹ, cũng liên quan đến nó.” Kiều Tuyết Nghiên khổ sở nói.
Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời sinh ra nghi vấn, rốt cuộc là chuyện gì?
“Em cảm thấy hình như mẹ có thành kiến với chị Lương, bà không hy vọng… Em quá gần chị, khuyên em die endaa nleeq uuyd onn rất nhiều lần rồi.” Kiều Tuyết Nghiên vốn không muốn nói ra, nhưng tình thế hôm nay, cô nóng lòng mong nhận được đáp án.
“Mẹ em có nói nguyên nhân không?” Lương Chân Chân cười lạnh trong lòng: Thẩm Ý Linh à Thẩm Ý Linh! Bà đúng là tốn quá nhiều tâm tư, sợ rằng sau lưng đã chửi bới tôi rất nhiều lần! Có bản lĩnh, hãy nói chân tướng với Tuyết Nghiên! Thật sự đáng thương lại đáng hận!
Tiết Giai Ny cúi đầu khẽ nhấp một ngụm cà phê, che giấu nơi đáy lòng cô đang đùa cợt, không trách được Tuyết Nghiên sẽ nghĩ lệch, thì ra có chuyện như vậy, Thẩm Ý Linh đúng là người mẹ khác lạ!
“Không có nguyên nhân gì cụ thể, nói đúng là lòng dạ con người phức tạp, nhất là người có tiền, bình thường đều xem thường… Những người nghèo như chúng ta.” Kiều Tuyết Nghiên nhỏ giọng nói tiếp.
“Phì! Đây là chuyện cười buồn cười nhất mà chị nghe!” Lương Chân Chân cười đến khóe miệng cũng sắp co quắp.
“Tuyết Nghiên, từ nhỏ Chân Chân và mẹ cô ấy sống nương tựa vào nhau, chuyển khắp bốn phía, bị người cười nhạo, bị người bắt nạt, không có một ngày sống yên ổn, sau khi được mẹ nuôi nhận nuôi, theo phương diện khách quan mà nói, cuộc sống kiên cường hơn một chút, nhưng vẫn sống nghèo khó.” Tiết Giai Ny tốt bụng giải thích.
Kiều Tuyết Nghiên vẫn cho rằng bọn họ đều có xuất thân cực tốt, lại không nghĩ rằng chị Lương lớn lên trong gia đình đơn thân, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên tự trách, “Chị Lương, xin lỗi, có thể do mẹ em không biết tình huống, cho nên mới có ý hiểu lầm.”
Lương Chân Chân giễu cợt trong lòng: Đâu phải Thẩm Ý Linh không biết tình huống! Rõ ràng cố ý ngăn cản em tiếp xúc với chúng ta, từ đầu đến cuối, không yên lòng an tâm!
“Bây giờ em chuẩn bị đi đâu? Em… Bệnh tình của mẹ em như thế nào đây?” Tiết Giai Ny cố ý nói sang chuyện khác, cô cân nhắc lời tiếp theo rồi mới nói, Chân Chân nói chân tướng ra không phải có lý trí, hơn nữa hối hận cũng không kịp.
“Em vốn định về nhà lấy chút đồ dùng hàng ngày, nhưng ra khỏi bệnh viện, trong đầu không tự chủ nghĩ đến thân thế của mình, không có cách nào khống chế. Bác sỹ nói chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp sẽ tiến hành phẫu thuật cấy ghép, bệnh của mẹ sẽ có hy vọng chữa trị.”
Câu trả lời của Kiều Tuyết Nghiên khiến cho hai cô ngạc nhiên, không phải nói hết thuốc chữa sao?
“Lúc em chủ động quyên tủy xương mới phát hiện được?” Lương Chân Chân hỏi ngược lại.
“Vâng.” Kiều Tuyết Nghiên gật đầu, vẻ mặt đưa đám không nói ra được.
Sau khi hàn huyên một lúc, Kiều Tuyết Nghiên rời đi trước, cô chạy về nhà cầm chút đồ trở lại bệnh viện, trì hoãn quá lâu sợ mẹ sinh nghi, trong lòng đã sớm nghĩ xong đối sách.
Đợi sau khi cô ấy rời đi, Tiết Giai Ny đẩy ngón tay bạn tốt, “Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái ruột của Thẩm Ý Linh, nói cách khác, cô ấy không phải em chồng của cậu, không quen không biết các cậu, chuyện này… Cậu định nói cho Đằng Cận Tư sao?”
Một tay Lương Chân Chân nâng cằm, một tay nghịch muỗng trong ly, mi mắt khẽ khép, tràn đầy vẻ u sầu, “Nói lời thật lòng, tớ đặc biệt hy vọng Kiều Tuyết Nghiên nói cho tớ biết Thẩm Ý Linh không trị được bỏ mình, mặc dù trong lòng a Tư không thoải mái, nhưng qua lần này là tốt, chuyện coi như lật trời rồi. Bây giờ tốt hơn, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp, bệnh của bà ta có thể chữa khỏi, tớ rất uất ức nóng nảy!”
“Tớ hiểu tâm tình của cậu, cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta vui mừng và rung động ở bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào, tốt cũng được, xấu cũng được, phải đi đối mặt.” Tiết Giai Ny an ủi bạn tốt.
“Ừ.” Lương Chân Chân mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã đến mùng tám tết, họ hàng nhà họ Đằng ít ỏi, cho nên miễn đi thăm hỏi, Lương Chân Chân cũng vui vẻ tự tại, thỉnh thoảng về nhà một chuyến, có lúc ăn bữa cơm với cha ở bên ngoài, thời gian cứ như vậy trôi đi, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp hồi tưởng lại.
Buổi trưa, Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho con gái, hỏi cô có thời gian không, kêu Đằng Cận Tư đi chung ra ngoài ăn bữa cơm.
Đúng lúc hôm nay Đằng Cận Tư dieendaanleequuydonn có một hội nghị quan trọng, buổi trưa còn có xã giao, không phân thân ra được, phải làm phiền cha vợ chăm sóc bà xã mang thai một tay.
Anh tỉ mỉ và săn sóc khiến Thẩm Bác Sinh đặc biệt hài lòng, hết sức cảm thấy vui mừng vì con gái.
Địa điểm do Lương Chân Chân chọn, cô nói đã lâu không đi nhà hàng Tây, miệng hơi thèm ăn, Thẩm Bác Sinh đương nhiên đồng ý, làm hộ hoa sứ giả cho con gái.
Hoàn cảnh tao nhã thích hợp, cha con hai người dùng cơm, tất cả đều rất hoàn mỹ.
“Cha, thật đúng dịp, nhìn từ xa, con còn tưởng cha mang theo tình nhân nhỏ tới ăn cơm Tây! Nhiều tình ý!” Thẩm Quân Nhã lạnh lùng ngạo nghễ nhìn hai người, khóe miệng tràn đầy mỉa mai.
“Nhã Nhi! Nói hươu nói vượn gì vậy! Chân Chân là em gái con!” Thẩm Bác Sinh nhỏ giọng trách mắng, dù sao die3nda4nle3qu11ydon nơi này cũng là nơi công cộng, ông còn phải chú ý vấn đề mặt mũi.
“Con không có em gái!” Thẩm Quân Nhã lạnh lùng nói.
“Đối với người nào đó, ngay cả liếc mắt con cũng cảm thấy ghê tởm!” Giọng Lương Chân Chân lạnh hơn, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng người, cô vốn tưởng rằng sau ba năm tính tình Thẩm Quân Nhã sẽ có thay đổi, không ngờ miệng cô ta vẫn phun ra dơ bẩn! Trước sau như một làm người ta ghét!
“Lương Chân Chân, bây giờ mày rất hả hê đúng không? Hại thảm tao như vậy! Cha, nhất định là do nó chỉ điểm những thằng đàn ông hạ tiện kia làm nhục con, cha phải lấy lại công đạo cho con, ngoài mặt nó giả bộ hiền lành, nhưng thật ra lòng dạ rắn rết, nhất định sẽ nhận quả báo! Tao nguyền rủa mày, nguyền rủa con mày!” Thẩm Quân Nhã cố ý tỏ vẻ đáng thương nhìn cha mình, lúc nói câu sau cùng, mặt hơi dữ tợn.
“Bốp!” một tiếng thanh thúy vang lên, đây là đầu tiên trong đời Thẩm Bác Sinh ra tay đánh Thẩm Quân Nhã.
Thẩm Quân Nhã không thể tin che gương mặt nóng hừng hực, “Cha, cha lại vì kẻ đê tiện này mà đánh con? Con hận cha! Tôi hận các người!”
“Cút! Đừng để tôi gặp lại cô!” Lương Chân Chân cắn răng, hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, vừa rồi nếu không phải cha cho Thẩm Quân Nhã một cái tát, cô đã sớm vung tay rồi, không riêng gì miệng cô ta phun ra dơ bẩn, còn nguyền rủa cục cưng của mình, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!
“Mày…” Thẩm Quân Nhã vừa định chuẩn bị đánh trả, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lương Chân Chân thìbiết điều ngậm miệng xoay người bỏ đi, quân tử báo thù mười năm không muộn, cô sẽ không bỏ qua!
Khung cảnh nhà hàng Tây vốn yên tĩnh, tất cả mọi người đều thấy được trò khôi hài vừa trình diễn, nội dung nghe không rõ ràng lắm, sau khi nghe sai đồn bậy, phiên bản thay đổi, khó nghe.
Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người chỉ trích hơn, hai cha con cô lập tức đứng dậy rời đi.
“Chân Chân, do cha không tốt, lại để cho con chịu uất ức.” Ngồi trên xe, Thẩm Bác Sinh thở dài, hình như đã già thêm vài tuổi, cổ ngữ có câu: con không được dạy là lỗi của cha.
“Chuyện Thẩm Quân Nhã bị dân công… không liên quan đến a Tư, con tự mình chứng thực với anh ấy.” Lương Chân Chân tỏ vẻ không có cảm xúc gì mở miệng.
“Cha biết.”
Giọng khẳng định của ông khiến Lương Chân Chân không hiểu, kinh ngạc nhìn về phía ông, “Cha… Từng điều tra?”
“Ừ, sau khi xảy ra sự kiện kia, phản ứng đầu tiên của cha cũng cho là do Đằng Cận Tư giật dây, sau mới biết đây chỉ là ngoài ý muốn, cha cũng đã giải thích cho mẹ con Nhã Nhi rồi, nhưng hai người đều không tin lời cha, cho rằng cha giải vây cho con.” Giọng Thẩm Bác Sinh rất bất đắc dĩ, có con gái như thế, phí sức phí công!
“Giải vây vì con? Lúc đó con đang ở Newyork, có nửa xu quan hệ với con sao? Thật buồn cười!” Lương Chân Chân mỉa mai nhếch môi.
“Chân Chân, cha cho rằng sau ba năm tĩnh tâm nghỉ ngơi, Nhã Nhi con bé… Sẽ có thay đổi, không ngờ… Vẫn còn như vậy…” Bản thân Thẩm Bác Sinh cũng cảm thấy xấu hổ, cả hai đều là con gái ông, lại khác biệt một trời một vực.
“Cha, con không muốn nghe bất kỳ chữ nào về chị ta nữa, nguyên tắc của con luôn là: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người chọc ta ta sẽ chọc người, nếu chuyện vừa rồi có lần thứ hai, con tuyệt đối sẽ xuống tay không lưu tình.” Lương Chân Chân nói rõ thái độ của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc