Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 353

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Cho nên, cô rất tức giận!
Người đàn ông này chính là cố ý, thật quá đáng!
“Lưu. Manh?” Tiểu thư cô không phải quá chuyện bé xé ra to chứ? Tôi chỉ thay quần áo thôi, tôi không cho cô xem, chính cô chạy tới liếc trộm, lại còn vu khống tôi lưu manh?” Giọng Nam Cung Thần cợt nhả liếc mắt nhìn cô ấy.
“Anh… Anh… Không nói lý lẽ!” Kiều Tuyết Nghiên giận đến đỏ mặt tía tai.
“Sao tôi lại không nói lý lẽ chứ? Tôi chỉ nói thật.” Nam Cung Thần nhìn cũng biết cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ không rành việc đời, cố tình muốn trêu chọc cô ấy.
Kiều Tuyết Nghiên giận đến cầm quần áo ném lên mặt anh, “Tự anh ở bên trong chậm rãi thay!” Sau đó, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Sao Nam Cung Thần có thể dễ dàng để cho con mồi tới tay rồi còn bỏ đi, huống chi là cô dụ dỗ anh trước, anh đã lâu không được chơi trò vờ tha để bắt thật, chân dài một bước, tiến lên ôm chặt Kiều Tuyết Nghiên, ***g *** cường tráng dán sau lưng cô, cằm đặt lên vai cô, thổi bên cổ cô, “Em rất thông minh, thành công khơi gợi lên sự chú ý của tôi.”
“Buông tôi ra! Tên háo sắc này! Có quỷ mới muốn lôi kéo sự chú ý của anh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng, đầu người này nhất định có bệnh.
“Buông ra? Em dẫn tôi tới đây không phải vì mục đích này sao? Tôi đã thấy nhiều nữ sinh như em, nếu chủ động đưa tới cửa, tôi đương nhiên không thể bỏ qua rồi.” Nam Cung Thần vừa nói vừa hôn lên phía trong tai cô một cái.
Khi môi lạnh dán lên *** ấm áp thì Kiều Tuyết Nghiên không nhịn được mà run nhẹ nhẹ, trong lòng hận ૮ɦếƭ người đàn ông theo sau cô siết chặt không tha, cô cảm thấy hôm nay mình vô cùng xui xẻo, lại có thể bị người ta ngộ nhận là nữ sinh gì đó, tạm thời kích động mà dùng tiếng Ý mắng mấy câu,
“Em nói cái gì?” Nam Cung Thần phân biệt ra đây là tiếng Ý, nhưng anh nghe không hiểu.
“Hừ! Tại sao tôi phải nói cho anh! Buông tôi ra nhanh lên!” Kiều Tuyết Nghiên vô cùng tức giận.
“Tôi không ngại để em gọi tất cả mọi người đi vào, như vậy… Em có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.” Nam Cung Thần cười đến đáng đánh đòn.
“Cái gì nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch? Tôi cứ muốn kêu!” Kiều Tuyết Nghiên mới về nước không lâu, còn không hiểu rõ thành ngữ hay ngạn ngữ Trung Quốc, chỉ biết một số từ đơn giản.
Ngược lại Nam Cung Thần rất thưởng thức cô gái có cá tính giống con báo nhỏ, xoay mặt cô về phía mình, đè mạnh lên tường, khi môi anh đào của cô vừa mở ra, kịp thời giam giữ.
“Ưmh… Háo… Sắc…” Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, rất buồn bực, người đàn ông xấu xa này lại dám cường hôn cô! Dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, lại phát hiện không nhúc nhích được anh ta chút nào, mình đã từng luyện Taekwondo hai năm, người đàn ông bình thường không khống chế được cô, nhưng người trước mắt, rõ ràng lợi hại hơn cô.
Cô nhóc, đấu với tôi, còn non lắm! Nam Cung Thần hừ lạnh trong lòng, công phu mèo quào của cô ấy còn muốn đẩy anh ra? Anh đã luyện năm năm cận chiến, đối phó với mấy kẻ vạm vỡ là chuyện dễ dàng, đừng nói tới một cô gái tay trói gà không chặt.
Anh cậy mạnh cắn đôi môi hồng của cô, thừa lúc cô há mồm đầu lưỡi tinh xảo chui vào, khuấy động bên trong, càn quét, hấp thu nước miếng ngọt ngào của cô, anh đột nhiên phát hiện, mùi cô của đặc biệt tốt, để cho anh không bỏ đi được.
Trước kia mặc dù bạn trai lui tới với Kiều Tuyết Nghiên đều từng hôn cô, đều có thể êm ái thong thả, sau đó cũng nhiệt liệt, nhưng chưa lần nào giống như bây giờ, cuồng dã đến mức khiến cho cô thiếu chút nữa hít thở không thông, lời phản kháng cũng biến thành vô lực, mỗi một tiếng giống như *** rỉ thoải mái, mắc cỡ đến mức cô không dám mở miệng nữa.
Ngay khi Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình sắp không thể hít thở, Nam Cung Thần buông lỏng cánh môi sưng lên của cô ra, bàn tay không đứng đắn luồn vào *** áo của cô, cũng không phòng bị cô gái đã bị mình hôn đến mơ màng còn có hơi sức giơ cánh tay lên tát mình một cái.
“Bốp” một âm thanh vang lên, vang vọng trong căn phòng thay quần áo yên tĩnh, Nam Cung Thần nghiêng đầu mắt đào hoa liếc nhìn người con gái gò má ửng hồng nhưng đang tức giận, không thể không nói, cô ấy là người đẹp, nhất là giờ phút này, xinh đẹp đến mức khiến cho anh sinh ra ***.
“Háo. Sắc! Không biết xấu hổ!” Hô hấp của Kiều Tuyết Nghiên vẫn hơi rối loạn, nhưng không làm trở ngại cô mắng người, xem ra người đàn ông này có vẻ dạng chó hình người, nội tâm lại xấu xa như vậy, anh ta cho rằng hôn mình rồi có thể tiếp tục muốn làm gì thì làm sao?
Nằm mơ! Không có cửa đâu!
Nam Cung Thần lưu manh sờ lên bên mặt phía trái bị đánh, không ngờ hơi sức tiểu mỹ nữ này vẫn còn rất lớn, mặc dù không đau rát, nhưng đau không ít.
“Anh hôn em, em tát anh một cái, hai ta huề nhau.” Anh xem ra mình phải trở về, ra ngoài đã lâu, ngộ nhỡ cậu chủ hay thiếu phu nhân không tìm được anh, vậy coi như xong.
Kiều Tuyết Nghiên không ngờ anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng cô không phải người dễ bắt nạt, sao có thể vô duyên vô cớ bị cưỡng hôn như vậy là xong rồi!
“Huề nhau cái gì? Anh phải nhận lỗi với tôi!” Hai tay cô chống nạnh tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
Nam Cung Thần hoàn toàn không để ý đến lời của cô, tự hiên đi đến trước tủ quần áo chọn một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, thong thả ung dung gài nút áo, coi người khác là không khí.
“Này! Anh đừng cho rằng không nói lời nào coi như xong!” Kiều Tuyết Nghiên giống như con báo nhỏ tức giận, giương nanh múa vuốt muốn lấy lại lẽ phải.
“Thật sao? Em không nói anh suýt quên, đây là áo sơ mi và âu phục mới mặc lần đầu tiên, đã bị em phá hủy, em nói, phải bồi thường thế nào?” Nam Cung Thần từng bước từng bước một tiến tới gần cô.
“Tôi… Tôi…” Kiều Tuyết Nghiên hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, sao cô lại đần như vậy! Nên chạy đi từ sớm, cần gì phải tìm anh ta lấy lại lẽ phải, bây giờ tốt rồi, lẽ phải không đòi được, còn phải bồi thường quần áo cho người ta, ôi… Sao cô lại kém như vậy!
“Ừ, quần áo đưa cho em, nhớ giặt sạch sẽ đó!” Nam Cung Thần chỉ đơn giản muốn trêu chọc cô, hoàn toàn không nghĩ đến cô thật sự giặt sạch sẽ trả lại cho anh.
Kiều Tuyết Nghiên đành bất đắc dĩ nhận lấy quần áo, nhìn bóng lưng anh ta dần biến mất ở cửa ra vào, nói với theo một câu, “Chuyện quần áo là tôi không đúng, nhưng anh cũng phải nhận lỗi với tôi!”
“Chờ em giặt sạch quần áo rồi nói.” Giọng Nam Cung Thần truyền đến từ xa.
Kiều Tuyết Nghiên đang cầm quần áo dơ dùng tiếng Ý, tiếng Pháp hăng hái nguyền rủa Nam Cung Thần, trong lòng hận anh ta thấu xương, chỉ ước gì có thể cắt anh ta thành tám khúc cho hả giận.
Bên trong phòng tiệc, Thẩm Bác Sinh rất muốn nói chuyện với con gái một lúc, nhưng mấy lão càng già càng lão luyện trên thương trường không muốn bỏ qua cơ hội nịnh bợ ông, bây giờ nhà họ Thẩm không chỉ là một nhà họ Thẩm đơn giản như vậy, ông có quan hệ với nhà họ Đằng, những người đó có thể không liều mạng tìm cơ hội nịnh bợ sao?
Vì vậy, chỉ còn lại một mình Lương Chân Chân, cô thấy rất kỳ lạ sao Nam Cung Thần đi lấy đồ uống trong thời gian dài như vậy, vừa nói rất nhiều, miệng quả thật hơi khô, nhưng bóng dáng Nam Cung Thần lại không thấy.
Cô định tự mình đứng dậy tìm đồ uống, không tránh được bị một số phu nhân và tiểu thư danh môn đến gần, cô thật sự không có kinh nghiệm ứng phó với bọn họ, rót cho mình một ly sữa, lẳng lặng nghe họ nói, không muốn tiếp lời.
“Lương tiểu thư, bộ lễ phục dạ hội của cô thật đẹp, là nhãn hiệu gì vậy? Nhất định là do Đằng thiếu làm theo yêu cầu đặc biệt cho cô chứ? Bản thân tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy.” Tiểu thư danh môn Giáp nũng nịu.
“Khiến cho chúng tôi đều ngứa ngáy rồi, Lương tiểu thư cô nói cho chúng tôi biết đi.”
Lương Chân Chân không thích trường hợp như vậy, lại cảm giác mình giống như món đồ, bị người ta xoi mói, lạnh nhạt mở miệng, “Đây là ‘phi sắc’, xn lỗi, tôi muốn đi toilet.”
Cô không muốn nhiều lời với những người này, tìm cớ rời đi.
“Trời ạ! ‘Phi sắc’, tôi còn hẹn trước, nhưng vẫn không có số, cô ta thật oách, mặc đến khoe khoang!” Sau khi Lương Chân Chân rời đi, một tiểu thư danh môn tức giận nói.
“Có muốn khiến cho cô ta bêu xấu trước mặt mọi người không?”
“Tôi hơi không dám, cô ta là phụ nữ của Đằng thiếu.”
“Sợ cái gì, chỉ cần không để cho người ta thấy mấy người chúng ta làm là được.”
“Cô xác định có thể vạn vô bất nhất *! Không mang tới lửa thiêu thân?”
(*) vạn vô bất nhất: an toàn tuyệt đối, không sơ hở tý nào, tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
“Trời ạ! Sao cô trở nên dông dài như vậy!”
“Đã nói chỉ bêu xấu, không thể quá mức, nếu không chúng ta sẽ chịu không nổi.”
“Được rồi! Tôi còn không biết đúng mực?”

Mấy thiên kim tiểu thư danh môn tụ tập thành một nhóm nhỏ giọng nói, thương lượng ý xấu muốn chỉnh Lương Chân Chân.
Ống kính chuyển sang phía Lương Chân Chân, cô trực tiếp rời khỏi phòng khách chính đi thẳng tới toilet phía sau, vừa đúng lúc bỏ lỡ Nam Cung Thần, bởi vì quá nhiều người, cách đám người đông đúc, hai người đi đường đều chỉ nhìn phía trước, không chú ý người bên cạnh.
“Chân Chân.” Quý Phạm Tây từ toilet ra ngoài, nhìn thấy Lương Chân Chân nâng váy đi tới, không khỏi gọi, anh tới tương đối trễ, chỉ thấy một mình Đằng Cận Tư, cho nên không biết cô cũng tới, vẫn ngồi trên ghế sa lon mà thôi.
“Quý đại ca, anh cũng ở đây à?” Thấy người quen, Lương Chân Chân rất vui.
“Ừ, gần đây có khỏe không?” Quý Phạm Tây chỉ thuần túy tìm chuyện để nói, thấy vẻ mặt toát ra hạnh phúc của cô thì biết rõ cô sống rất tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc