Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 284

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Cô gái kia nhìn anh không hề chớp mắt, trong đôi mắt xanh thẳm lóe ra nước mắt trong suốt, môi đỏ mọng hoạt động, "Tiểu Lăng tử, anh thật sự quên em sao?" Nét mặt đầy uất ức và bi thương, khiến cả đám đàn ông nhíu lông mày trầm tư, đồng thời nhìn về người khởi xướng, đây là tuồng gì mới ra đây? Thì ra hồng nhan tri kỉ của Tiểu Tứ đã trải rộng khắp toàn cầu, đi đến đâu cũng có thể gặp gỡ? Còn là một người đẹp con lai xinh đẹp như vậy, OMG!
Trong lòng Mạc Đông Lăng cũng rất kinh ngạc, nhíu lông mày nhìn về phía người đẹp trước mắt, vắt hết óc cũng không nhớ nổi cô là ai? Mặc dù trước đây anh chơi bời trăng hoa rất nhiều, nhưng mỗi lần kết thúc đều nói rất rõ ràng với người ta, cũng cho không ít tiền chia tay, đều là người thức thời, cho dù gặp mặt lần nữa cũng sẽ không làm phiền, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, cố tình bản thân anh không hề có một chút ấn tượng nào, hơn nữa con gái người ta còn lã chã chực khóc nhìn anh, thật giống như anh đã làm chuyện gì có lỗi với cô.
"À. . . . . . Tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây trong một thị trấn nhỏ ở New Zealand, chúng ta từng có một cuộc gặp gỡ tình cờ." Anh bỗng nhiên ngộ ra cười nói, kết quả chọc cho con gái người ta càng thêm đau lòng, nước mắt trong suốt đong đầy trong khoé mắt, giống như một giây kế tiếp sẽ rơi xuống.
"Anh thật là quá đáng!" Người đẹp mắt xanh cắn môi thở hổn hển nhìn anh chằm chằm, trong mắt bao hàm nhiều cảm xúc phức tạp, không giấu được tình yêu sâu sắc và nỗi nhớ nhung, cô tìm anh gần ba năm, nhưng lại không hề có tin tức, vốn cho rằng gặp nhau lần nữa sẽ giúp cho hai người nhặt lại khoảng thời gian tốt đẹp và hạnh phúc, nhưng không ngờ người ta đã hoàn toàn quên mất cô, sự mất mát trong lòng giống như một vật cứng đập một cái vào đầu cô.
Cô từng tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh khi hai người gặp lại nhau, nhưng không hề có cảnh này, ba năm, quả nhiên có thể thay đổi rất nhiều chuyện, là cô quá ngu ngốc rồi !
"Mật Mật, em làm sao vậy? Bọn họ ức hiếp em sao ?" Đột nhiên một người đàn ông khôi ngô mặc quân phục màu xanh đi tới, giữa hai lông mày hiện rõ hơi thở và sự hào phóng của quân nhân, thấy hai mắt Mật Mật đẫm lệ đứng ở trước mặt một đám đàn ông xa lạ, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn về phía Mạc Đông Lăng.
Anh chính là anh trai của Uý Hợp Hợp – Uý Học Nghiêu, là thiếu tướng trẻ tuổi của bộ binh chiến đấu, vốn đang thi hành nhiệm vụ trong quân đội, bởi vì hôn lễ của em gái cưng, không thể không xin phép nghỉ để tới đây, ở lại được một ngày thì phải đi tiếp, ngay cả vị hôn thê Thư Tinh Sở cũng oán trách anh dành quá ít thời gian cho cô, nhưng chức vụ quân nhân này là đặc biệt, anh cũng chỉ thân bất do kỷ.
"Em không sao, nhận lầm người mà thôi." Mật Lạp Bối Nhi cố nén tâm tình của mình, lắc đầu một cái chuẩn bị rời đi, cô không biết rốt cuộc đời trước mình đã tạo nghiệt gì, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô đều không thuộc về cô, một người sắp kết hôn với chị họ, một người hoàn toàn quên cô.
"Mật Mật. . . . . ." Uý Học Nghiêu nóng nảy giữ cánh tay cô lại, mặc dù bọn họ đã giải trừ hôn ước rồi, nhưng vẫn còn tình cảm, dù anh đã quyết định buông tay, nhưng nhìn thấy cô bị uất ức, mình vẫn không nhịn được muốn giúp cô hả giận.
"Buông tôi ra!" Mật Lạp Bối Nhi khổ sở hất tay anh ra, quả nhiên hôm nay cô không nên trở về nước, không chỉ gặp được Uý Học Nghiêu có hôn ước từ nhỏ với cô, còn gặp được người ba năm trước đây tình cờ bị cô "mua" về - Mạc Đông Lăng, cũng bởi vì chung sống hơn nửa năm với anh, cô mới dần dần quên đi đau đớn, thử quên người đàn ông mà cô yêu đến khắc cốt ghi tâm, học được cách đón nhận một người đàn ông khác, sớm chiều ở chung với anh.
Nhưng dường như ông trời đang đùa giỡn cô, lúc cô quyết định muốn gả cho anh, anh biến mất không thấy, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, ba năm này, cô đi qua rất nhiều nơi, rốt cuộc cũng không gặp được anh. Lúc cô muốn buông tay, anh xuất hiện, cũng không biết cô, buồn cười đến dường nào!
"Này! Anh bị gì vậy? Không thấy người ta không muốn sao? Quân nhân mà lôi lôi kéo kéo như anh sao?" Mạc Đông Lăng rất khó chịu như bị trúng ta, đi lên trước một bước, lấy tư thái đàn ông khiêu khích nhìn Uý Học Nghiêu.
Mật Lạp Bối Nhi vui mừng nhìn về phía Mạc Đông Lăng, anh nhớ ra rồi sao? Đã nhớ hết tất cả rồi sao?
"Anh là ai?" Úy Học Nghiêu không vui nhìn Mạc Đông Lăng một cái, dường như người đàn ông này có quan hệ gì với Mật Mật, nếu không cô ấy sẽ không dùng ánh mắt ấy nhìn anh ta, trong lòng"Lộp bộp", rốt cuộc cô gái nhỏ mà anh bảo vệ nhiều năm đã trưởng thành, giữa bọn họ nhất định không thể nào, nhất định phải đường ai nấy đi.
"Anh quan tâm tôi là ai làm gì ! Quân nhân nên có phong thái quân nhân, đừng lấy mạnh hiếp yếu! Nhìn bộ dáng của anh. . . . . ." Mạc Đông Lăng càng nhìn anh ta càng thấy quen, cứ có cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng lại cảm giác như chưa từng gặp.
Không phải chỉ một mình anh có cảm giác này, bọn Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê đều cảm thấy người đàn ông ở trước mắt hơi quen, rất giống một người bạn của bọn họ, nhưng cường tráng hơn, phong cách hoàn toàn khác nhau.
"Anh Nghiêu, anh đến lúc nào vậy?" Một cô gái dịu dàng mặc đầm hồng đi ra từ bên cạnh, rất tự nhiên kéo cánh tay của Uý Học Nghiêu, khi thấy hốc mắt của Mật Lạp Bối Nhi ửng hồng thì trong lòng nồng nặc vị chua, thì ra là trong lòng anh Nghiêu vẫn thích Mật Mật, vốn hai người bọn họ là một đôi, nhưng bởi vì chức vụ của anh Nghiêu đặc biệt, không thể cưới cô ấy, khoảng thời gian đó, cô thấy rõ ràng anh Nghiêu rất khổ sở, là mình ngày đêm bầu bạn với anh, nghe anh tâm sự, nghe anh nói hết nỗi khổ trong lòng, vượt qua khoảng gian đau khổ này.
Cứ tưởng rằng, đã qua thời kỳ cực khổ, giờ nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, mới hiểu được mình đã quá ngây thơ rồi! Mặc dù rất đau lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn là làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Mật Mật, em có khỏe không?" Đối với cô em họ này, cô rất ghen tỵ, ít nhất cô ấy có được tình yêu trọn vẹn của anh Nghiêu, khi còn bé bọn họ còn được cha mẹ hai bên đính ước, chỉ một điều này này, đã làm cô rất ghen tỵ.
"Em rất khỏe, chị Tinh Sở, chúc hai người hạnh phúc." Mật Lạp Bối Nhi nở một nụ cười, xoay người nhìn về phía Mạc Đông Lăng, nghiêm túc hỏi: "Anh thật không biết em sao?"
Mạc Đông Lăng rất mờ mịt nhìn chằm chằm cô hai giây, thật ra thì anh rất muốn nói"Biết", nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh không nói ra không được, trong lòng có một cảm giác rất kì lạ, hình như đánh mất cái gì.
"Xin lỗi, tôi thật sự không biết cô." Nói xong câu đó, anh cảm thấy nơi nào đó trong lòng co rúm lại một chút, cảm giác đau đớn mơ hồ, đây là vì sao ? Rõ ràng trí nhớ trống rỗng, rõ ràng anh không biết cô gái trước mắt, nhưng thấy cô khóc cô đau lòng, mình cũng sẽ khó chịu, chẳng lẽ đây chính là tam sinh tam thế (*) trong truyền thuyết? Cô giữ lại trí nhớ kiếp trước với mình, vẫn luôn tìm kiếm mình trong biển người mênh ௱ô** sao? Anh không nhịn được bắt đầu ảo tưởng.
(*)tam sinh tam thế : ba đời ba kiếp
"Không có việc gì..., có lẽ tôi nhận lầm người, trên đời này có nhiều người giống nhau, tôi vẫn chưa gặp được anh ấy mà thôi." Mật Lạp Bối Nhi mím môi cười yếu ớt, hôm nay là ngày tốt của anh Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp, nhất định cô phải thật vui vẻ, dù không vui cũng phải cười thật tươi, cô nhớ từng có người nói qua cô cười lên rất đẹp.
Nói xong, cô liền dứt khoát xoay người rời đi, không để ý tới bất cứ ai nữa, đều không phải là của cô, cần gì chấp nhất đây?
"Này. . . . . . người đẹp, cô. . . . . ." Mạc Đông Lăng há miệng, phát hiện mình nói gì cũng dư thừa, ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô dần dần đi xa, trái tim xuất hiện một cảm giác mất mát khó hiểu.
"Anh Nghiêu, chúng ta cũng đi thôi, ba mẹ đều ở bên kia chờ anh đấy." Thư Tinh Sở như chim nhỏ nép vào người đàn ông cao lớn bên cạnh, trên mặt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc.
"Ừ." Úy Học Nghiêu đáp một tiếng, đi cùng với vị hôn thê gặp cha mẹ, anh hiểu bây giờ Mật Mật chỉ là em họ mà thôi, không hề có bất cứ quan hệ gì khác, yêu và không yêu chỉ là một suy nghĩ, anh đã sớm nghĩ xong, cũng đã quyết định. Hôm nay, nên hoàn toàn buông xuống, nếu không, rất có lỗi với vị hôn thê vẫn bầu bạn và giúp đỡ anh.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Đằng Cận Tư có thâm ý nhìn nhị đệ Nông Dịch Tiêu và Tam đệ Nam Hoa Cẩn, dùng khẩu hình nói: "Chẳng lẽ Tứ đệ quên mất khoảng thời gian ở chung với cô gái kia sao?"
Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn cũng đều cau mày, nếu sự thật là như vậy, cũng quá trùng hợp rồi!
"Tôi thấy chuyện này có 99% khả năng." Quan Hạo Lê vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.
Ba người kia lựa chọn im lặng không nói , là người trong cuộc Mạc Đông Lăng vẫn còn chưa trở lại bình thường, cho đến khi Thiên Tập Vũ và Quế Noãn Yên đi tới, anh mới tỉnh táo lại, "Anh. . . . . . tốc độ lật lọng cũng quá nhanh đi? Ngay cả cô gái bên cạnh đã thay đổi?"
"Khụ. . . . . . Tứ đệ, cậu nhìn rõ đi, anh ta là Thiên Tập Vũ, người mới vừa rồi, hẳn là anh sinh đôi của Uý Hợp Hợp - thiếu tướng Uý Học Nghiêu." Đằng Cận Tư ho một tiếng, anh cũng chỉ đột nhiên nghĩ đến điều này.
"Vẫn là anh Đằng rõ ràng! Bằng không tôi bị oan rồi." Thiên Tập Vũ cười ha hả nói.
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Trong lúc mọi người cười sang sãng nghênh đón hành khúc kết hôn——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc