Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm - Chương 82

Tác giả: Lâm Miên Miên

Lúc Lục Hành Sâm nhận được tin nhắn, anh đang ăn cơm nói chuyện với mấy người bạn, anh đọc được nội dung tin nhắn thì đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa làm đổ cái ly trước mặt.
Thật ra anh cũng đoán được có lẽ Lạc Thư Nhan gửi tin nhắn nhầm người, chẳng qua cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ con bé đang gặp chuyện, cùng với một câu sợ hãi kia, anh vừa nhanh chóng nhắn lại vừa nói với mấy người bạn: “Tôi có chút chuyện, mọi ngươi không cần chờ tôi đâu, bữa cơm này để tôi trả.”
Anh nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe rời đi, trong đó một người bạn gọi anh lại: “Này chuyện gì mà đến mức để cậu bỏ bọn này lại thế?”
Lục Hành Sâm quay đầu nhìn anh ta một cái: “Chuyện lớn.”
Đối với Lục Hành Sâm mà nói, đây là ưu tiên hàng đầu.
Đầu tiên, đây là lần thứ nhất anh nhận được tin nhắn của Thư Nhan. Quả nhiên, anh cảm giác không sai, Thư Nhan là người nhiệt tình nhất với anh, chí ít cho đến hiện tại anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của Tiểu Thấm với con trai.
Tiếp theo, vậy mà Thư Nhan lại gặp chuyện này ở trường học! Thân là ông chú không phải ruột thịt của con bé, anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý.
Cuối cùng, Thư Nhan nói con bé sợ hãi, có lẽ đây chẳng qua chỉ là hai chữ, nhưng anh vẫn tự suy diễn ra một hình ảnh tù hai chữ này: Bé gái đáng yêu hiểu chuyện đỏ vành mắt, ở trường học bị bắt nạt nhưng không dám nói với người nhà, trốn trong góc chịu đựng sự uất ức, cuối cùng không chịu nổi nữa đành phải nhắn tin cho người nhà.
Nếu ai bỏ qua tin nhắn này thì người đấy là đồ vô nhân tính.
Lục Hành Sâm không dám chậm trễ hấp tấp đi về phía trường học.
Một bên khác, Lạc Thiên Viễn vừa nhận được tin nhắn của con gái liền buông công việc trong tay xuống, đầu tiên gọi điện thoại an ủi con gái, sau khi hỏi rõ ràng tình huống cụ thể mới chuẩn bị xuất phát đến trường học. Đối với phụ huynh mà nói, chuyện này không phải chuyện lớn gì, dù sao thời học sinh ai chả từng nghe thấy chuyện nam sinh cầm ống nhòm nhìn lén ký túc xá nữ rồi, những phụ huynh này chỉ bảo con mình cẩn thận hơn, lúc tắm rửa kéo rèm che kín lại không phải là ổn rồi à?
Những nữ sinh khác có khả năng bị nam sinh khác nhìn lén? Vậy chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận, chỉ cần con nhà mình không bị nhìn lén là đủ rồi. Thời đại này ấy, mọi người tự quét tuyết trước cửa, không quản sương trên ngói nhà người khác.
Rất nhiều nữ sinh gửi tin nhắn cho phụ huynh, nhưng lại chỉ có một số phụ huynh thực sự đến trường học.
Lạc Thiên Viễn gặp Lục Hành Sâm ở chỗ đậu xe trước cửa trường học.
Lúc này Lục Hành Sâm cảm thấy bản thân như quay lại những năm tháng còn trẻ, cầm chìa khóa xe trong tay, nói với Lạc Thiên Viễn: “Anh cũng nhận được tin nhắn của Thư Nhan?”
Lạc Thiên Viễn tinh tế thưởng thức chữ ‘cũng’ kia, hỏi: “Cho nên, anh không đến đây vì Tiểu Yến?”
Lục Hành Sâm nói như thể đương nhiên: “Tiểu Yến không gửi tin nhắn cho tôi, mà là Thư Nhan nhắn tin cho tôi.”
Lạc Thiên Viễn cũng không biết nên nói gì.
Trong điện thoại con gái có bảo anh, con bé không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn cho Lục Hành Sâm.
Làm sao qua miệng Lục Hành Sâm lại như thể con bé cố tình gửi tin nhắn cho anh ta rồi?
Lục Hành Sâm với Lạc Thiên Viễn cùng đi vào trường. Vừa đi về phía lầu dạy học vừa trò chuyện.
“Đây cũng là lỗi của tôi, lúc khảo sát trường học này tôi lại không nghĩ tới chuyện này, mặc dù Thư Nhan cũng không ở lại đây bao lâu. Nhưng dù chỉ có một ngày, phải lo lắng đề phòng thế này vẫn khiến tôi thấy khó chịu.”
Lạc Thiên Viễn biết Lục Hành Sâm đang quan tâm con gái, nên anh lười so đo chuyện chữ ‘cũng’: “Đúng, vấn đề này chủ yếu vẫn do trường học quản lý không đủ nghiêm ngặt, đám Thư Nhan đi tìm quản lý ký túc xá với lãnh đạo trường học cũng không có tác dụng mấy.”
Các phụ huynh đến trường học trước đã cho chủ nhiệm lớp còn có người gọi điện cho lãnh đạo trường học, lúc này các phụ huynh đang ở trong văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng không ở trường học, đang đi nơi khác công tác, chỉ có mấy lãnh đạo nhỏ đang quản việc này.
Mấy phụ huynh tranh cãi cực kỳ gay gắt, trong đó có mẹ của một nữ sinh là luật sư, tuyên bố muốn kiện mấy tên oắt con phạm pháp.
“Cùng lắm thì tôi chuyển trường cho con gái, dù sao tôi cũng không sợ chuyện này bị đăng lên báo, tôi nói cho mấy người biết, tôi chán nghe mấy câu cũ rích kia của mấy người rồi, nếu trường học không xử lý ổn thỏa chuyện này thì không xong đâu!”
Đương nhiên bên phía trường học cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cực lực xoa dịu cảm xúc của các phụ huynh.
Lạc Thiên Viễn vẫn luôn yên lặng bỗng mở miệng, anh từ chừng hai mươi tuổi đã có thành tích trên phương diện sự nghiệp, bây giờ đã sắp bốn mươi, mười mấy năm qua anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập một vương quốc sự nghiệp thuộc về mình, dù chỉ đứng đấy nhưng khí thế khắp người đã đủ để hấp dẫn sự chú ý: “Chắc hẳn mọi người đều hiểu nam sinh ở tuổi này nghĩ gì, nhưng lại không được mấy người thực sự hành đông. Tất cả phần tử phạm tội đều nếm được ngon ngọt từ mấy chuyện vặt vãnh, hôm nay bọn nó có thể cầm ống nhòm nhìn trộm người ngoài, hôm sau thì sao, có phải muốn thực hiện hành vi đột nhập bất hợp pháp không?”
Lục Hành Sâm cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng thế, chúng tôi đưa con tới đây là vì tin tưởng trường học, hiện tại tôi không yên tâm để con tôi ở chung với mấy mầm mống phần tử phạm tội này, quá nguy hiểm.”
Trong đó có một lãnh đạo trường học hơi xấu hổ: “Không nghiêm trọng như vậy chứ?”
Chuyện này trường học cũng biết, cũng đang thương lượng có nên đổi kính không, lắp kính phản quang cho khu ký túc xá, chẳng qua đây không phải khoản chi phí nhỏ nhặt gì, xây dựng từng tầng một, lại có từng lãnh đạo trả lời, ít nhất cũng phải mấy tháng sau mới có thể bắt đầu xây dựng.
Lục Hành Sâm tức giận: “Hóa ra không phải con gái nhà ông gặp chuyện này nên không nghiêm trọng, đúng không?”
Dù là Lục Hành Sâm hay Lạc Thiên Viễn, trên thương trường đều là nhân vật mà người khác nhìn thấy đã muốn nịnh bợ, hai người không có ấn tượng tốt lắm với đối phương, đây cũng là lần đầu tiên biết được: Ồ, thế mà anh ta cũng biết cãi cọ vậy à.
Không cần các phụ huynh khác tham gia đội ngũ chiến đấu, chỉ cần Lạc Thiên Viễn với Lục Hành Sâm đã khiến cho mấy lãnh đạo trường học muốn chuyện nhỏ hóa không liên tục thất bại.
Bắc Kinh là sân nhà của Lục Hành Sâm, cũng may bây giờ anh đã trưởng thành hơn, nếu là anh lúc còn trẻ gặp chuyện này thì còn lâu mới có chuyện bình tĩnh ngồi nói chuyện với trường học: “Con gái ông không gặp chuyện này nên ông mới ngồi đây nói nhảm đúng khôn. Bây giờ con gái nhà tôi gặp phải chuyện này, tôi á không có gì khác chỉ có thừa thời gian, không thể so với một ngày trăm công ngàn việc của mấy người, cũng không phải tôi không biết trường học của mấy người. Hiện tại chúng tôi phát hiện chuyện như vậy, không biết bên trong còn giấu diếm bao nhiêu chuyện.”
Lạc Thiên Viễn cũng gật đầu: “Chúng tôi đưa con đến đây là vì tỷ lệ lên lớp với danh tiếng, hiện tại phát sinh loại chuyện này, chúng tôi cũng không phải phụ huynh không nói đạo lý, bỏ công việc xuống đến đây là để tìm cách giải quyết công bằng nghiêm chỉnh. Nếu như nhân viên nhà trường còn chuẩn bị dùng cách chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không để xử lý, vậy cũng đừng trách chúng tôi công khai chuyện này. Vẫn là câu nói kia, tôi không quản được con trai nhà khác, nhưng người nào bắt nạt con tôi... Tôi không phải người hay gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện đâu.”
Thật ra lãnh đạo trường học cũng biết, phụ huynh cố ý chạy đến trường học vì chuyện nhỏ nhặt này đều không phải đèn đã cạn dầu.
Việc này nếu để người qua đường thấy thì chỉ cảm thấy như các phụ huynh đang cố ý gây sự, nhưng nếu dựa theo pháp luật thì nhìn trộm người khác thật sự là phạm pháp, mấy phụ huynh này mà muốn bới móc thì bọn họ càng đuối lý. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, lãnh đạo trường học lập tức mở một cuộc họp nhỏ, lập tức quyết định xử lý chuyện này ngay khi nó vẫn còn trong phạm vi trường học!
Sau khi các phụ huynh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra khỏi văn phòng, lập tức đi đến bên dưới ký túc xá.
Mấy nữ sinh ở ký túc xá có phụ huynh tới đều cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo, những nữ sinh không có phụ huynh đến đứng trên ban công nhìn xuống lại cảm thấy cô đơn.
Lúc Lạc Thư Nhan xuống, nhìn thấy Lạc Thiên Viễn liền vọt tới, dù sao lúc này cũng là buổi tối, đợi đến khi cô kéo cánh tay ba ba mới phát hiện Lục Hành Sâm đứng bên cạnh, cô rất kinh ngạc: “Chú Lục, sao chú lại tới đây?”
Cô đã gửi tin nhắn giải thích rồi mà.
Trong lòng Lục Hành Sâm thật sự rất hâm mộ Lạc Thiên Viễn, có con gái đáng yêu ngoan ngoãn lại quấn người như vậy
Mặc dù con của anh cũng mọi thứ đều tốt, cái nào cũng tốt, nhưng quan hệ lại không thân mật như vậy, ngay cả một phần trăm thân mật cũng không có.
Anh thừa nhận, anh thấy thèm.
Lục Hành Sâm cười: “Đã nhận được tin nhắn của cháu rồi thì sao có thể không đến, sao rồi, ở đây đã quen chưa? Chú vừa mới đi quanh khu ký túc xá, hình như ngay cả điều hoà cũng không có, có phải buổi tối rất nóng không?”
Lạc Thiên Viễn lẳng lặng nhìn Lục Hành Sâm, người này biết luồn cúi, quá hiểu cách dùng gậy đánh rắn, người bình thường không thể giống anh ta.
Nếu không phải biết Lục Hành Sâm rất quý Thư Nhan, thì anh cũng nghi ngờ liệu có phải người này muốn đi đường vòng cứu nước không.
Lạc Thư Nhan: “Trường học của bọn cháu vốn không điều hòa, lúc đầu có hơi nóng, bây giờ đã quen rồi. Ở cũng ổn.”
Lục Hành Sâm nghe lời này đau lòng, thương con trai, cũng thương Lạc Thư Nhan, cảm thấy trường học này có hơi kém, nếu không ngày mai anh tài trợ thêm điều hòa?
Hai người không đứng lâu dưới ký túc xá, Lục Hành Sâm gửi tin nhắn với gọi điện cho Thẩm Yến, muốn hai bố con gặp mặt, nhưng Thẩm Yến nói cậu đã tắm, không muốn ra ngoài, nóng...
Lục Hành Sâm: “...” Lập tức sắp xếp điều hoà đến!
Đợt huấn luyện quân sự hôm sau, chủ nhiệm thông báo qua loa, sau này dù là ký túc xá nam hay ký túc xá nữ, chỉ cần phát hiện ống nhòm với hành vi nhìn trộm sẽ lập tức mời phụ huynh.
Lời của chủ nhiệm qua loa truyền đến tai của tất cả mọi người trong trường học ——
“Các em đến trường học để học tập tri thức, không phải tới để làm mấy chuyện này, thầy tin các em là trụ cột tương lai chứ không phải tội phạm. Mong các bạn học nhớ một câu, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm!”
Ký túc xá nam cũng tự phát hợp thành một đội nhỏ, mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm, nếu phát hiện ai lại lén lút làm chuyện không tốt, bôi đen danh dự của đám nam sinh thì bọn họ sẽ không bỏ qua.
Trường học không cho các nam sinh thời gian phản ứng, chủ nhiệm lớp tự mình dẫn đầu đến ký túc xá, ai bị phát hiện giấu ống nhòm đều bị gọi phụ huynh tới, mấy người lúc trước có hành vi nhìn trộm thì bị phạt với phê bình.
Cuối cùng chuyện này kết thúc như vậy, khiến cho nhóm nữ sinh với Lạc Thư Nhan thấy cực kỳ hả giận.
Lạc Thư Nhan còn cố ý gửi tin nhắn cảm ơn cho Lục Hành Sâm.
Nào biết được Lục Hành Sâm lại nhắn lại: 【 Thư Nhan, khách sáo với chú làm gì, đều là người một nhà! Sau này gặp chuyện gì thì cứ nói cho chú biết. 】
Lục Hành Sâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng anh rất thích Lạc Thư Nhan, nếu không phải sợ Lạc Thiên Viễn sẽ mắng anh, nếu không phải biết Lạc Thư Nhan sẽ từ chối thì anh đã nhận con bé làm con gái rồi.
Lạc Thư Nhan nhìn tin nhắn, nhìn chằm chằm ba chữ ‘người một nhà’ kia thật lâu.
Cô với cô Thẩm là người một nhà, cũng là người một nhà với Thẩm Yến.
Hình như cũng là người một nhà với chú Lục thì phải?
Lạc Thư Nhan đưa tin nhắn cho Thẩm Yến nhìn, Thẩm Yến nhìn sang, mặt mày có ý cười, nhưng giọng lại rất bình tĩnh: “Cậu đừng để ý đến ông ấy”
Về phần Lục Hành Sâm, vẫn không xóa tin nhắn lúc trước Lạc Thư Nhan gửi sai mà vẫn giữ lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc