Ba Mươi Tuổi Suy Nhân - Chương 37

Tác giả: May0520

Chơi với mình, vốn là chọc ghẹo mình!?
Bất quá cũng chẳng có gì, Tô Dịch nghe được bản thân sắp có một chiếc xe, đã sớm đem câu nói của Trương Siêu đá văng lên vũ trụ rồi.
BMW, The Ultimate Driving Machine, đời mới nhất.
Tô Dịch nhớ tới ba chiếc xe BWM của Quí Luân liền ngơ ngơ ngáo ngáo, bây giờ hóa ra mình cũng sắp có một chiếc như vậy.
Bị mất ba trăm vạn, nhưng lại có một chiếc xe, đúng là tái ông mất ngựa mà, là sau họa không phải là phúc sao.
Tiểu Mạnh một bên đang mở cửa siêu xe cúi đầu mỉm cười, ôn hòa lễ phép nói với Tô Dịch:
“Ngài Tô, cảm phiền đến ga ra với tôi.”
Tô Dịch vội vàng gật đầu, cao hứng thiếu chút nữa là nhảy nhót luôn.
Có xe tốt, còn không sợ không chạy được sao? Kakaka!
Âm thanh lạnh lùng của Trương Siêu lại vang lên:
“Con thỏ, trên xe có máy định vị, nếu có dũng khí chạy trốn, chân trời góc biển, chỉ cần chỗ nào có người…” Trương Siêu đem tờ báo “phạch” một tiếng che khuất mặt, lưu lại tiếng cười dài thâm sâu.
Tô Dịch toàn thân sợ hãi lót tót theo sau Tiểu Mạnh.
Tô Dịch từ lúc biết Quí Luân, lần đầu có tâm tình tốt như vậy, nhìn thấy Tiểu Mạnh đi phí trước, thân mật chủ động nói chuyện: “Anh Mạnh, nhìn anh tuổi cũng còn trẻ, tôi có thể gọi anh là Tiểu Mạnh không?”
Tiểu Mạnh tiếp tục đi không quay đầu lại.
Tô Dịch tưởng rằng gã không có nghe thấy, lại kêu lần nữa: “Anh Mạnh?”
Tiểu Mạnh lúc này mới dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm rống to với Tô Dịch:
“Con thỏ ૮ɦếƭ tiệt kia! Mi còn nói nữa ta cắt lưỡi mi.”
Tô Dịch bị hù lui về sau ba bước, Tiểu Mạnh này so với Trương Siêu còn muốn ác liệt hơn?
Tô Dịch nơm nớp lo sợ vội vàng đi theo sau Tiểu Mạnh, người nào đó đã hiểu tại sao Quí Luân cùng bọn xã hội đen giống nhau lúc nào sẽ phát điên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đến tới ga ra, mắt Tô Dịch đảo quanh, mười mấy chiếc xe nhãn hiệu khác nhau, trong đó chiếm đại đa số là BMW.
Tô Dịch nghĩ đến một trong số đó sẽ là của mình, cũng không quan tâm đến Tiểu Mạnh đang ở đây, nước miếng nhễu nhão ra hết ráo.
Nhưng mà Tiểu Mạnh không có liếc mắt đến mấy chiếc xe ở đây, đi thẳng tới chỗ xa nhất trong gara mới dừng lại.
Tô Dịch cái gì cũng chưa phát hiện, chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tiểu Mạnh hung tợn vỗ lên một chiếc BMW nào đó nói: “Con thỏ mau lăn lại đây!”
Thì ra ở đây để hàng loạt BMW cao cấp.
Tô Dịch cao hứng thong thả đi đến, tới khi thấy chính xác vị trí của Tiểu Mạnh, nhất thời cứng đờ.
BMW “Kinh điển” – Mini Cooper màu hồng đẹp đẽ, siêu cấp ngây thơ đáng yêu, giống như làm cho người ta lạc vào thế giới cổ tích mộng ảo.
Bất quá trên đường, chúng nó được bầu chọn là một trong sáu xe hàng đầu, cũng có thể gọi đó là: xe hai cửa.
Tô Dịch mắt trợn tròn, hàm rớt xuống đất.
Lúc này Quí Luân đang ngồi ăn sáng, ưu nhã lau miệng hỏi Trương Siêu bên cạnh:
“Mi có đặc biệt làm lại cái gì không?”
“Thiếu gia đừng lo lắng, suốt đêm hôm qua, vận tốc cao nhất cũng chỉ được sáu mươi.”
Hai người tưởng tượng đến Tô Dịch khi nhìn thấy chiếc Mini Cooper màu hồng tươi, từ trong phòng ăn vang lên tiếng cười cổ quái.
xxxxx
Tô Dịch chạy chiếc Mini Cooper ấy đến công ti, vừa xuống xe lập tức trở thành tiêu điểm của những ánh mắt khác, đàn ông phụ nữ gì cũng đều ngưỡng mộ.
Y nghe được thật nhiều tiếng thì thầm nói:
“A! Thật đáng yêu.”
“Thật muốn có một chiếc.”
“Mi xem màu hồng phấn đó, chính là đặt làm riêng đó nha.”
Nhưng mà mọi người vừa thấy người xuống xe lại là Tô Dịch, hào khí tự nhiên lạnh xuống, mấy người nữ hạ giọng nói:
“Mới xuống xe là một ông bác sao?”
“Không thể nào… Chắc là đi xe của con gái rồi.”
Tô Dịch cúi đầu không dám nhìn ai, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, đợi vào được công ti, lại không thấy giám đốc đâu, nhưng lại nhìn thấy băng sơn mĩ nhân hào khí nhất công ti đang đứng chờ trước bàn làm việc của y.
Vóc người ma quỉ che đậy trong một cái váy ngắn nhỏ xíu, thân thiết chào hỏi với Tô Dịch:
“Anh Tô, tôi ở cửa sổ thấy xe mới của anh, thật đáng yêu, anh ở đâu mà làm được chiếc xe màu hồng đặc biệt vậy?”
Bình thường không có phụ nữ chú ý tới Tô Dịch lại bị “hội chứng sợ phụ nữ”, nhìn thấy Lâm Lâm xinh đẹp lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nắm lấy quần, vẻ mặt đỏ bừng nói không nên lời.
“Ặc, này, cái này…”
“A! Tôi biết rồi! Nhất định là bạn bè đặc biệt làm riêng cho anh có phải không? Cái kia… Đây là số điện thoại của tôi, có thể phiền anh gọi điện thoại nói cho tôi biết không?” Lâm Lâm đưa cho Tô Dịch số điện thoại viết trên mẫu giấy nhỏ, cong miệng, nghiêng đầu, tay tạo thành hình chữ thập thỉnh cầu: “Tôi thật sự cũng rất muốn làm 1 chiếc như vậy, xin anh!”
Tôi mắt to trong veo như nước, thanh âm kiều mị, vóc người lồi lõm, đối với Tô Dịch mà nói chính là — một kích Gi*t sạch!
“Không, không thành vấn đề!” Tô Dịch nghe nói có từng có người đàn ông đồng ý bỏ một vạn đồng để biết được số điện thoại của Lâm Lâm, bị thôi miên đến đất trời nghiêng ngả, lung tung đáp ứng.
“Anh thật là tốt, anh Tô.”
Tô Dịch cảm giác mùa xuân đang tới với mình, ngây ngốc nhìn theo hướng Lâm Lâm rời đi, trong không khí giống như phản phất hương hoa.
Nam đồng nghiệp cũng chụp lấy vai y nói: “Oa, Lâm Lâm nha! Thật sự là kiếm được rồi.” Sảng khoái lắc Tô Dịch.
Tô Dịch được ca tụng vẫn còn lơ lửng trên mây.
Giám đốc trong phòng làm việc bị làm ồn, thò đầu ra mắng to:
“Tô Dịch! Còn không nhanh tìm ông Trần kí hợp đồng.”
“Được!” Tô Dịch đem mẩu giấy cất đi, nhất thời toàn bộ động lực đều khai hỏa, tinh thần nâng cao gấp trăm lần.
Tô Dịch giống như trâu nước toàn thân tràn ngập nhiệt tình, cầm hợp đồng đã chuẩn bị kĩ càng lập tức gọi điện thoại đến công ti của Trần Lập.
“Xin hỏi ông Trần Lập có ở đấy không ạ?”
Thư kí Phương “Ôi” một tiếng nói bi thương:
“Thật là không may, giám đốc Trần vào bệnh viện rồi.”
“Bệnh viện!?” Tô Dịch mở to hai mắt.
“Đúng vậy, tại bệnh viện XX, có cần tôi chuyển lời gì giúp ông không?”
“Không, không cần, tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc