Bà mối vương phi - Chương 5

Tác giả: Ngải Lâm

“Đừng lo, kêu mọi người đến ăn sáng đi, ta đi rửa tay cho sạch sẽ.” Nàng vuốt ve bùn đất trên tay nói:“Dư bá, hôm nay ngươi vất vả một chút, giúp ta đem này hai vò R*ợ*u này đưa tới cho Tử Phương quận chúa. Thay ta nói một tiếng, chúc nàng cùng phu quân trăm năm hảo hợp.”
“Chủ nhà yên tâm, đợi ta đem đồ đạc ngày đó Trần phủ cưới vợ, yêu cầu dùng vải lụa hồng thu hồi lại, sau đó ta liền đến Quận Vương phủ một chuyến.” Cửa hàng bình thường sẽ thay mặt khách mua một chút đồ cần thiết cho việc hôn nhân, từ đó kiếm chút đỉnh tiền.
“Uh, nhớ rõ kiểm tra lại số lượng rõ ràng.”
“Ta sẽ làm, chủ nhà yên tâm. Nhưng chủ nhà, đưa lễ vật cho Quận Vương cũng là ngươi chính mình đưa đi có vẻ tốt hơn.”
“Ta có chuyện quan trọng phải làm, Hôn lễ của Tử Phương quận chúa lại là ngày mai, huống hồ nơi đó lui tới đều là hoàng thân quốc thích, ta sẽ không đi, ngày khác đến phủ của quận chúa nhận lỗi”
Dặn dò xong, lại dùng cơm sớm, nàng liền vội vàng mang xe bò cồng kềnh hướng phía tây chạy đi. Nhanh đến đường cái Chu Tước, con ngươi của nàng như nước trong veo, phát hiện ra người đang ở giao lộ chờ nàng
“Tiếu nhi, nhanh lên xe.” Nàng đem xe bò đến trước mặt Quân Mạc Tiếu, cười dài tiếp đón hắn lên xe, khuôn mặt tuyệt thế sáng chói ở dưới ánh mặt trời mùa xuân phá lệ bắt mắt.
Quân Mạc Tiếu có vẻ vụng về chầm chậm mà sờ xe bò,“Cô…… Sương, ngươi thật sự tính làm như vậy?”
“Còn có khác biện pháp sao?”
Hắn cúi đầu nhíu mày nói:“Ngươi không sợ…… nhưng bọn họ là Doãn phủ……”
“Sợ, thật sự phải sợ, đối phương là Trung Thư Lệnh, quyền lực giữa vua và dân, ta chỉ là nữ tử bình thường, lại chính là tiểu dân nhỏ nhoi, đối với ngươi không đi sao được? Nhạn nhi hai ngày trước đã mang thư đến, bảo ta nhất định phải nghĩ biện pháp cứu nàng, nàng không muốn gả cho Doãn Hiển lão nhân kia.
“Ngươi cũng không phải hay nói với ta, hậu viện của Doãn phủ mùi xác ૮ɦếƭ bay đến tận trời, ta đã muốn chặt Doãn phủ thật lâu, làm hại vô số nữ tử, người trong quan phủ ngại cho thế lực của Doãn Hiển không dám truy đến cùng, trừ bỏ chúng ta đi cứu Nhạn nhi, thì không còn phương pháp khác.”
“Tiếu nhi nha, ngươi sẽ không quên , khi chúng ta mới đến Trường An, là ai đã hảo tâm cho chúng ta hai cái bánh bao đi. Nhạn nhi thiện lương như vậy, lại là tỷ muội tốt của ta, ta……”
Nhạn nhi là cô nương có số phận đau khổ, thuở nhỏ đã mất cha, mẫu thân tái giá, tuổi còn nhỏ đã phải ăn nhờ ở đậu, mắt thấy đã đến tuổi lập gia đình, liền bị cô cô không có nhân tính bán cho Trung Thư Lệnh Doãn Hiển làm thiếp lấy mười lượng bạc.
Nếu nói gả cho người trong sạch, nàng sẽ vui mừng thay cho Nhạn nhi, nhưng quyền đại Doãn Hiển tuyệt đối không phải phu quân tốt gì, hắn từng có sáu tiểu thiếp, nay, sống ૮ɦếƭ không rõ, mà một người có quyền trong nhà, ૮ɦếƭ vài tiểu thiếp, căn bản không ai dám hỏi đến. Cho nên nàng nhất định phải đem Nhạn nhi cứu ra, bước vào cửa Doãn phủ, chẳng khác nào đi vào hoàng tuyền.
Quân Mạc Tiếu rùng mình một cái, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nàng,“Cô Sương, ta rất sợ hãi, nhưng là Cô Sương muốn đi, ta cũng phải đi.” Hắn cắn răng ưỡn ***.
“Uy, ngươi cũng có điểm không chịu thua kém, tốt xấu cũng có ngàn năm tu hành……” Cô Sương chịu không nổi gõ vào đầu hắn. Rõ ràng là một linh hồ pháp lực cao thâm, lại cố tình biến thành trẻ con ngây thơ nhỏ yếu. Trong thành Trường An, chỉ có nàng cùng mặt lạnh Diêm vương Phong Trường Lan biết Tiếu nhi chính là hồ yêu ngàn năm.
Nhớ tới Phong Trường Lan, trên mặt của nàng hiện lên nhiều cảm xúc.
Mặt lạnh Diêm vương làm cho người ta không rét mà run. Hắn ở mặt ngoài là lão bản của một cửa hàng bán thuốc nho nhỏ, nhưng trong bụng, lại âm thầm khống chế toàn bộ thị trường thuốc của Đại Đường, hắn lại tinh thông phương thuật cùng y học, ai chọc tới hắn hoặc chọc tới thê tử Tiểu bạch của hắn, sẽ đến trước điện Diêm vương chờ đợi xử lý. Thực bất hạnh, bởi vì Tiếu nhi duyên cớ, nàng không thể không ngoan ngoãn nghe lệnh của mặt lạnh Diêm vương này, vì khuếch trương thế lực của hắn mà bôn ba.
“Ngươi…… Ngươi…… Không phải vì Cô Sương, ta sẽ không giả dạng thành hình dáng này.” Quân đừng khí cười giữa hai gò má, chuẩn bị đem ủy khuất trong đầu phát tiết đi ra.
Khi hai người mới tới Trường An, không có phương hướng làm ăn, thường thường ba bữa không có mà ăn, hắn không đành lòng nhìn thấy Cô Sương đói bụng, liền đi ra ngoài tìm đồ ăn, ***ng vào Tiểu bạch tốt bụng, vốn định có thể ăn no nê, chưa nói nhưng lại bị Phong Trường Lan nhìn thấy thân phận hồ yêu.
Có thể nghĩ, mặt lạnh Diêm vương yêu vợ như mạng nào có thể dễ dàng tha thứ một hồ ly tinh va chạm một chút vào người mình yêu nhất? Hắn lúc này đã bị tên kia kéo tới chỗ tối, nuốt độc phấn vào, từ nay về sau không thể không nghe theo lệnh của y, ngẫm lại, hồ ly thiên tuế này thật sự số phận rất khổ.
Ánh mắt xem xét nhìn Tiếu nhi đang bực mình, Cô Sương dở khóc dở cười.
Nghĩ lại năm đó, nàng cùng phu quân rời đi khỏi Chiêu lăng quy trở lại Thanh châu, trên đường đi, con hồ ly tinh này sắp ૮ɦếƭ đói vụng trộm khóc tìm nàng xin ăn, cuối cùng khóc lại biến trở về nguyên hình, nhìn bộ dáng hắn sắp đói ૮ɦếƭ đáng thương, nàng buông cảnh giác xuống, tặng nó không ít đồ ăn. Sau nàng không nghĩ tới, con hồ ly tinh này thật là ngu dốt, vì tu hành thành tiên, nhưng cũng không sát sinh, cũng sẽ không nịnh bợ. Song có lẽ sau năm, sáu năm tình cảm hoạn nạn có nhau, làm cho nàng coi hắn như đệ đệ, tuy rằng hắn đã một ngàn tuổi.
“Đợi một chút, muốn mắng ta, chờ khi làm xong chính sự rồi nói sau, ta đem xe đứng ở giữa đường, đến lúc đó ngươi dẫn sự chú ý của kiều phu và tỳ nữ, ta đem Nhạn nhi giấu ở rơm rạ sau xe, ngày hôm nay là có thể đại công cáo thành(*).”
(*)đại công cáo thành:là việc lớn có thể làm xong
“Ân.” Quân Mạc Tiếu thật cẩn thận nhìn bốn phía,“Lan đương gia sáng sớm đã ra khỏi thành, chúng ta nhanh một chút, bị hắn phát hiện ra chúng ta lại nhiều chuyện chõ mõm vào, hắn khẳng định……”
“Đúng đúng đúng, nhanh một chút. Giá. Ngưu nhi mau đi, chúng ta đến trên đường Chu Tước đi.”
Nửa khắc chung (*) chưa tới, một cáo một người cùng liên thủ, từ trong kiệu hỉ của Doãn phủ cứu Nhạn nhi ra, trước đó sẽ đem bồn hoa lớn thay vào, tỳ nữ cùng kiệu phu của Doãn phủ sẽ bị Tiếu nhi hút đi lực chú ý, nhất thời không để ý, nâng chở bồn hoa vào trong hỉ kiệu, quay trở về Doãn phủ thành phía bắc.
(*) Nửa khắc chung: 5 phút
Việc này không nên chậm trễ, Cô Sương đánh xe khởi thành, hoả tốc đem Nhạn nhi an bài ở trong am ni cô quen biết, lúc này tảng đá trong lòng Cô Sương cùng Quân Mạc Tiếu mới rơi xuống đất.
Trấn an Nhạn nhi dùng bữa cơm dù đã quá trưa, Cô Sương cùng Quân Mạc Tiếu lại lên xe bò trở về thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc