Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 44

Tác giả: Dã Cố Giai

Hành Chi Thiên từng hỏi nàng có phải hoài hài tử của bọn họ hay không, nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là mỗi lần nghĩ tới lại làm nàng cảm thấy khủng hoảng.
Nếu, thật sự hoài thai….
Đứa trẻ không phải là sự kết tinh từ tình yêu.
Trên người truyền đến đau đớn, cảm giác co rút tê dại tựa như truyền nhiễm khuếch tán khắp đi khắp tứ chi toàn thân, khiến thần kinh của nàng cực độ khẩn trương, nàng cuộn chặt người nằm trên đệm xe. Đứa nhỏ….
Đứa nhỏ, trăm ngàn lần không thể có việc gì.
Bạch Lạc Hề toàn thân đều cứng đờ, vẻ thanh tao lịch sự đã không còn trên mặt, nắm chặt tay lái, khẩn trương nhìn chằm chằm tiền phương….
Xe phóng đi rất nhanh, ánh đèn đường ở hai bên đường lướt qua mặt hắn có chút mơ hồ, hắn có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, nhưng không nói gì, chỉ im lặng vươn một tay lau khô mồ hôi trên mặt nàng, cầm lấy tay nàng, thật chặt…. giống như đang tiếp thêm dũng khí cùng sức mạnh cho nàng, “Chi Nhược, nhẫn nại một chút, sắp đến rồi.”
Xe lao ✓út như bay, mặt đường lởm chởm, không bằng phẳng, thân xe xóc này dữ dội….
Hành Chi Nhược nhăn chặt mày, sắc mặt trắng bệch, rên rĩ nói, “…..A…. Lạc Hề, anh chạy chậm một chút cũng không sao, van anh chạy ổn định một chút.”
Cứ nghĩ tới cục cưng có khả năng bị mất, nàng liền cảm thấy một nỗi sợ hãi bất an trước nay chưa từng có.
Đến tột cùng là nàng làm sao vậy…. không phải là một đứa con hoang sao.
Sắc mặt nàng càng lúc càng trắng bệch, cười có chút vô lực thảm hại.
Là không bỏ xuống được đứa nhỏ trong bụng.
Vẫn là không bỏ xuống được đoạn nghiệt tình giữa nàng và Hành Chi Thiên.
Xe rốt cuộc thắng lại, cửa mở ra.
Bốn bề đều vắng lặng, trời tối đen đến mức làm cho người ta có cảm giác ngạt thở, tựa như toàn bộ cô hồn dã quỷ đều đã bị bóng đêm cắn nuốt. Cả người lâng lâng, nửa tỉnh nửa mê nàng cảm thấy bị người nào đó ôm lấy, trên người của hắn toát ra một mùi hương rất dễ chịu, ôm ấp đáng giá để dựa vào, cánh tay khỏe mạnh, mang đến cảm giác thật an tâm.
“Bác sĩ… bác sĩ đâu…. mau….” Hắn sốt ruộc la to, иgự¢ phập phồng.
“Đứa nhỏ…. a….” Hành Chi Nhược cuộn tròn người, sắc mặt tái chợt.
“Không có việc gì, em nhất định không có việc gì…. Chi Nhược.” Bạch Lạc Hề dùng sức ôm chặt nàng trong lòng, thanh âm nhuốm đầy vẻ cầu xin, “Chịu đựng một chút, bác sĩ lập tức sẽ tới.”
Một cơn đau đớn truyền tới.
Đầu chảy đầy mồ hôi, nhắm mắt, nhíu chặt mày.
Đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.
Hành Chi Thiên….
Hắn hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, trước kia đối xử với nàng như thế.
Đứa nhỏ này cho dù sinh ra cũng sẽ không có cha…. không bằng cứ để cho nó mất đi.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Bạch Lạc Hề an ủi hôn vào tai nàng, có gì đó ẩm ướt chảy xuống thấm gáy nàng, “Đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta kết hôn, anh sẽ yêu thương nó giống như cha ruột.”
Bàn tay của Hành Chi Nhược đan vào tay hắn, mười ngón tay dùng sức, nắm thật chặt.
“Chi Nhược, anh yêu em.”
Khuôn mặt của nàng có thể là vì đau đớn hay vì cảm động, bị mồ hôi thấm ướt, lại càng mỹ đến làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Tiếng ồn ào…. bước chân vội vã….
Ánh đèn sáng rực, làm cho người ta cũng choáng váng, mơ hồ.
Hành Chi Nhược chỉ cảm giác lưng chạm vào lớp đệm mềm mại.
Có tiếng người ồn ào ở bên tai nàng nói gì đó, nhưng nàng cũng không cách nào nghe rõ.
Bạch Lạc Hề nắm chặt tay nàng,
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ lo lắng cùng đau lòng.
Nàng muốn cười, lại vẫn không thể cử động được khóe miệng.
Mãi cho đến khi,
Bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Nụ cười đó so với khóc càng khó coi hơn.
Sáng sớm.
Những tia sáng mặt trời rọi xuống tấm dra giường màu trắng.
Bạch Lạc Hề gõ cửa, bưng một bát canh vào.
Hành Chi Nhược ôm đầu chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra có đôi mắt, hơi hơi khép lại, cười yếu ớt lẫn chút thẹn thùng, màu da ở trên trán đều nhiễm đỏ ửng.
“Cô bé hồ đồ, em thật là.” Bạch Lạc Hề đặt bát canh xuống, ngồi xuống đầu giường, cách một lớp chăn cầm lấy tay nàng, động tác vô cùng thân thiết, “Viêm dạ dày cấp tính bị em biến thành mang thai, em nha…. về sau muốn thế nào sống đây.”
“Em làm sao biết, nguyệt….” Hành Chi Nhược thấp giọng lầm bầm, xấu hổ đến thiếu chút nữa nghẹn thở, “Kinh nguyệt vẫn không đến.”
“Bác sĩ nói là do em thần kinh quá mức căng thẳng, phải thả lỏng, bằng không…. coi chừng mất kinh.”
Gối đầu bị ném bay qua.
Bạch Lạc Hề né tránh, đôi con ngươi trong veo lấp lánh, mang theo chút ánh sáng nhu hòa, nhìn nàng vẻ mặt ôn nhu. Bàn tay cũng nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, “Chi Nhược, mấy ngày nay cứ để anh chăm sóc em.”
Hành Chi Nhược hơi trố mắt nhìn hắn.
Bạch Lạc Hề thở ra một hơi dài, giống như cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, “Anh biết đêm qua ở buổi tiệc là vì cự tuyệt Kỳ Tú Minh cho nên em mới nói như thế, anh cũng hiểu được. Tuy rằng không phải là thật…. nhưng khoảnh khắc đó là khoảnh khắc mà anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như thế.”
“Lạc Hề….” Hành Chi Nhược trong mắt nổi lên chua sót.
Bạch Lạc Hề cười nói, “Dạ dày em không tốt, không thể ăn đồ lạnh, buổi tiệc hôm qua nhất định là ăn bậy bạ gì đó cho nên mới đau thành như thế, đêm qua làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ, em không thể lại làm hại anh lo lắng nữa biết không, anh muốn em dưỡng hảo thân mình, đáp ứng anh…. đừng cự tuyệt anh được chứ.”
“Vâng.”
Trong đôi mắt của hắn thấp thoáng có thể nhìn thấy được những gợn sóng êm ả, nhu hòa của đại dương, tầng tầng lớp lớp sóng cuộn nối tiếp nhau…. hơi thở mang theo quyến luyến, lan tràn sắp chạm đến cái phần ôn nhu.
Hành Chi Nhược nhìn bất giác có chút hoảng hốt.
Tay nàng không tự giác xoa nhẹ bụng của mình, bằng phẳng lại trống rống.
Đứa nhỏ mối liên hệ duy nhất giữa nàng và Hành Chi Thiên đã không có.
Không đúng, chưa bao giờ có làm sao có thể mất đi….
Hành Chi Thiên,
Hiện tại đã không bao giờ nữa có thể ở trên người nàng lưu lại dấu vết gì…. điều này có phải dự báo cho nàng….
Nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc thuộc về chính mình.
Cửa sổ phòng bệnh bị Bạch Lạc Hề mở ra…. Không khí thanh tân tươi mát lẫn với mùi bùn đất của buổi sớm theo cửa sổ lùa vào phòng, bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như thiên sứ lạc xuống phàm trần.
Bạch Lạc Hề tươi cười, bưng bát, múc một muỗng canh, thổi thổi, “Lại đây, uống một chút canh đi.”
“Nóng.”
“Thật không, thật xin lỗi.”
“Lạnh.”
Bạch Lạc Hề còn nghiêm túc cúi đầu, lông mi rủ xuống run rẩy, lại múc một muỗng canh, thổi, đặt ở trên miệng liếm qua một chút, thử độ nóng, “Bây giờ không nóng vừa uống, canh đã hầm hơn nửa đêm, hương vị đậm đà.”
Hắn cũng không biết tức giận sao, tính tình quá mức ôn.
“Lạc Hề….”
“Hử?”
“….”
“Không thích, trước nếm một chút, buổi tiệc hôm qua chỉ ăn có thịt dê lạnh, em muốn ăn gì đợi lát nữa anh đi mua cho em.”
“Lạc Hề, Lạc Hề….”
Hành Chi Nhược ghé đầu vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn, có chút phiền muộn nói, “Anh đối với em thật quá tốt.”
Không cần hồi báo, cứ thế im lặng trả giá….
Thân mình hắn chân động, dùng thanh âm rất nhẹ nói với nàng, “Sau này anh sẽ đối đãi thật tối với em.”
Hành Chi Nhược ôm chặt cổ hắn, thân thiết hôn lên đó, hắn chỉ ngẩn ra trong chốc lát, lập tức nở nụ cười, hai cánh tay buộc chặt, để tiện cho nàng tùy ý xâm lược, thật quan tâm săn sóc.
Hắn vĩnh viễn vẫn ôn nhu như nước, tỉ mỉ im lặng săn sóc.
Chiếc tủ kê đầu giường đột nhiên ầm một cái, giống như có vật gì đó rớt xuống đất, bể nát.
Tiếng động mặc dù không lớn cũng đủ làm cho hai kẻ đang quấn quýt lấy nhau bị dọa giật mình.
Bát canh rới xuống đất, còn lại hơn phân nửa nước canh tràn ra thấm ướt mặt báo.
Báo? !
Thần sắc của Bạch Lạc Hề có chút mất tự nhiên, ngồi xuống nhặt lên tờ báo muốn giấu, động tác vụng về.
“Lạc Hề, anhd đưa cho em.”
Hắn cầm lấy trang giấy sũng nước, ngượng ngùng tới cho nàng, còn có chút buồn bực lầm bầm, “Kỳ quái, rõ ràng đã nhét kĩ trong ngăn tủ, như thế nào lại chạy ra.”
— —||
Giấu đồ động tác lại vụng về như thế, còn không biết nói dối,
Anh chàng này….
Còn có thể sống sót tới bây gườ quả là chuyện đáng kinh ngạc.
Chỉ là báo chí thông thường….
Chỉ có điều cả xấp báo dày, đầu mỗi trang đều in dòng tít bắt mắt về tin tức đính hôn…. “Người thừa kế của Hành thị cùng Bạch gia vụng trộm tự định chung thân” “Ngôi sao Kỳ Tú Minh bị cự hôn, người thừa kế Hành thị tự định chung thân.”….
Hành Chi Nhược gian nan nuốt nuốt nước miếng.
“Hành Chi Thiên bởi vì tội danh không thành lập đã được thả ra, hiện tại đầy đường đều là tin tức đính hôn của chúng ta.” Bạch Lạc Hề tiếp lấy xấp báo trong tay nàng, cuộn lại, chậm rãi nói, “Sáng nay anh vừa nhìn đến cũng bị hoảng sợ, vốn định đem giấu kỹ, xử lý xong mọi chuyện mới nói cho em biết, anh sẽ làm sáng tỏ với giới truyền thông.”
“Không cần, như vậy cũng tốt.” Hành Chi Nhược khẽ thở dài, một lần nữa nằm xuống, khép lại mắt.
…. Hành Chi Thiên nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, như thế cũng tốt.
Ở trong bệnh viện điều dưỡng mấy ngày, mỗi ngày trải qua đều thật an bình, không khí thanh tân quyện với mùi hương tươi mát của lá cây, không có người đến quấy rầy, chỉ có Bạch Lạc Hề ở cùng nàng, tri kỷ chiếu cố.
Ngày trôi qua thật mau, nhoáng một cái đã qua ba tháng, khoảng thời gian này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể phát sinh rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Hành Chi Thiên biến mất khó hiểu….
Lại ví dụ như nàng cùng Bạch Lạc Hề như hình với bóng, tin tức đính hôn của bọn họ đã truyền đi khắp thế giới.
Nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó….
Mọi thứ trong tòa thành vẫn không thay đổi, phòng của Hành Chi Thiên vẫn được người hầu quét dọn sạch sẽ, căn phòng không có gì thay đổi, vẫn giống như ngày hắn rời đi.
Hành Chi Nhược nhẹ nhàng khép cửa lại, hoảng thần trong chốc lát, đảo mắt quanh bốn phía.
Chăn đệm được xếp gọn gàng.
Trên giường còn thoang thoảng mùi long hương cổ xưa.
Lúc hắn đi không mang theo bất kỳ thứ gì, sau khi được vô tội phóng thích cũng không trở về, công ty cũng không đi, ví tiền, quần áo cũng không lấy.
Tìm lần hết khách sạn cũng không tìm được người, hắn sống ở đâu….
Nàng cầm lên chiếc áo sơmi trắng bên cạnh, vùi đầu, hít sâu vào một hơi.
Trong ánh mắt lộ ra bi thương….
Căn phòng đã không còn ai, trống rỗng.
Mở ra tủ quần áo của hắn, lướt qua những bộ tây trang được sắp xếp ngay ngắn…. Những bộ quần áo từng mặc ở trên người hắn, cả những bộ hắn chưa từng mặc qua…. Chất lượng vải tuyệt hảo, cọ qua da thịt có chút ngưa ngứa, cảm giác từ đầu ngón tay truyền vào lòng…. kéo theo từng đợt co rút, trái tim cũng đau buốt.
“Chi Nhược.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ dưới lầu, có chút ngập ngừng, “Có thể xuống giúp một chút không?”
“Đến đây.” Hành Chi Nhược thu hồi thần, vỗ vỗ hai má, sửa sang lại mọi thứ xong, đi xuống lầu.
Một người hầu đang che miệng cười trộm, nhìn thoáng qua Hành Chi Nhược liền vội vã đi ra nhà ăn.
Trong phòng bếp một người đàn ông cao lớn đang mặc tạp dề, tay áo sơmi xăn lên, hắn cúi đầu thật cẩn thận lóc xương cá chép, động tác có chút lóng ngóng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười yếu ớt nhu hòa.
“Giúp anh thái hành.”
“Được rồi, hôm nay làm món gì ngon đây? Bác Câm đâu, sao lại không để bác ấy hỗ trợ?”
“Anh muốn tự mình làm vài món cho em.”
“….. Anh biết làm?”
“Trong sách có ghi, cá chép lóc xương cắt lát, bỏ vào nồi, sau đó thêm rau xanh, gừng, hành, tỏi, muối, nấu 20 phút, bỏ đậu vào, sau đó nêm hạt tiêu, hoa tiêu, hồ tiêu, bột ngọt, trộn với mỡ heo nấu là có thể ăn. Rất đơn giản.”
Nói dĩ nhiên đơn giản….
Có sách nấu ăn nào lại đi viết phức tạp, thật là.
Hành Chi Nhược không nói gì.
Bạch Lạc Hề mỉm cười, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, đôi con ngươi trong suốt thấy đáy liếc nàng, bổ sung thêm một câu, “Mấy ngày nay khẩu vị của em không tốt, trong sách nói canh cá vân sơn có thể kích thích thèm ăn.”
Nói xong cúi người, thuần thục mở bếp, thêm dầu vào nồi.
Hai mắt của Hành Chi Nhược có chút cay cay, có lẽ bị khói hun, có lẽ là vì cảm động…. Trong đầu có thứ gì đó dần dần mềm hóa, giống như khối mỡ heo đang nổi lềnh bềnh trong nồi nước sôi kia.
Phi….
So sánh kiểu gì.
Hành Chi Nhược xoa xoa mắt, nhìn theo bóng dáng bận rộn của hắn.
Nếu không phải khi đó hắn ôm lấy nàng nói, chúng ta kết hôn đi, nếu quả thật có đứa nhỏ anh sẽ tự tay nuôi nấng nó, thì có lẽ cho đến bây giờ nàng vẫn còn đang bàng hoàng….
Ba tháng trầm lặng có hắn làm bạn bên người, hắn thủy chung vẫn trả giá không cần hồi báo.
Có lẽ hắn thật sự yêu nàng.
Vậy còn nàng?
Nàng không phân biệt rõ tình cảm đối với hắn lúc trước là mê luyến hay là yêu, bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, mất đi lại có được, nay Hành Chi Thiên đã biến mất, bỏ lại cả tập đoàn Hành thị, mỗi ngày nàng đều phải đi đối mặt với Dụς ∀ọηg cùng quyền thế, nàng mệt mỏi…. Có lẽ, về đến nhà, có Bạch Lạc Hề mang lại cho nàng cảm giác thanh khiết, khoan khoái thật đáng để nàng dựa vào.
“Giới truyền thông đem tin tức kết hôn của chúng ta truyền đi khắp thành phố.” Bạch Lạc Hề cầm trong tay nguyên liệu nấu ăn, động tác dừng lại một chút.
Trong giọng nói có chút không xác định, thấp giọng hỏi, “Em thật sự quyết định y theo nguyên kế hoạch đính hôn với anh?”
“Vâng.” Hành Chi Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Lạc Hề mỉm cười yếu ớt, khoảnh khắc này trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập cảm động, hắn gục đầu xuống hạnh phúc hầm canh, “Anh giống như đang nằm mơ.”
Hành Chi Nhược tựa mặt vào lưng hắn, vùi đầu, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, thanh âm rầu rĩ, “Anh một ngày hỏi đến mấy lần, không chán sao.”
Bạch Lạc Hề xoay người, vòng tay cũng buột chặt, ôm nàng vào lòng, vui vẻ nói, “Tuy rằng mỗi ngày đều hỏi anh vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, lơ lửng giữa chín tầng mây, không có cảm giác chân thật.”
Giống như bị lời nói lơ đãng của hắn đâm trúng chỗ đau, thân mình của Hành Chi Nhược không lộ ra dấu vết run rẩy một chút, đẩy ra hắn, “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để em.”
Bạch Lạc Hề không lên tiếng đáp lại, đứng thẳng người, một lúc lâu mới nhẹ giọng thốt ra, “Em đang đợi hắn sao…. Em thoạt nhìn tâm tình không tốt.”
Hành Chi Nhược chấn động, ngoảnh mặt sang hướng khác, khẩu thị tâm phi nói, “Không có.”
Bọn họ đều biết, “hắn” trong miệng là chỉ ai.
Bạch Lạc Hề giống như tự an ủi, khẽ cười, “Công ty nhiều việc như thế, em cũng không đến làm, anh biết em đang đợi hắn trở về, hắn hiện tại cái gì cũng không có, tiền cũng không…. Anh giúp em tìm Chi Thiên về.”
“…. Vì sao…. muốn tìm anh ấy.” Hành Chi Nhược túm lấy áo hắn kéo về, “Đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?”
Bạch Lạc Hề sửng sốt, trong sáng nở nụ cười, khom người ôm lấy nàng, vò vò tóc nàng. Hành Chi Nhược bị bắt vùi đầu trước иgự¢ hắn, nhìn thấy trên áo sơmi trắng của hắn dính vài vết dầu mỡ, có lẽ là lúc nãy hầm canh không cẩn thận bắn lên, trong ấn tượng của nàng Bạch Lạc Hề hơi có chút bệnh nghiện sạch sẽ, trước kia hắn chưa từng xuống bếp, nhưng hôm nay lại học nấu ăn, sợ bệnh bao tử của nàng lại tái phát, đau ૮ɦếƭ đi sống lại, sợ khẩu vị của nàng không tốt…. luôn nghĩ biện pháp làm ra món ngon cho nàng….
Hành Chi Nhược bất giác có chút hoảng hốt.
“Anh không muốn nhìn thấy em không vui. Em có biết không, mỗi khi nhắc đến tên của người kia, anh có thể cảm giác được em bất an, anh hiểu được, anh đều biết.”
Trong ánh mắt trong suốt cố chấp của hắn hiện lên điểm đau thương, rõ ràng đang nói, anh đều biết, em không muốn nói, anh cũng sẽ không nói.
Canh hầm từ từ, lửa nhỏ.
Nước canh không sôi trào, cũng không có hơi nước bốc lên.
Nhưng vẫn làm cho Chi Nhược cảm thấy nóng hổi…. chính là cái loại cảm giác bị ánh mắt trong suốt kia xuyên thủng, thấu suốt, làm nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Phòng bếp nhỏ, nóng quá….” Hành Chi Nhược cười, nhíu mày, chuyển hướng đề tài, “Được rồi, anh ra ngoài trước đi, việc còn lại cứ để em.”
Hắn đi mỗi bước lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Ánh mắt có chút không cam nguyện, bướng bỉnh.
“Trong ngăn tủ phía dưới có DVD, anh mở xem đi.”
Nước canh đậm đặc, mùi hương mê người lan tỏa theo không khí.
Nàng lau dọn sạch sẽ xong trở lại đại sảnh.
Bạch Lạc hề đang ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế sofa, khoanh chân, một tay chống đầu, ánh mắt trốn tránh, dáng vẻ tựa hồ như muốn nhìn lại không dám nhìn….
Màn hình chớp sáng.
Khuôn mặt của hắn đỏ rực, cực kỳ giống như màu tôm luộc.
Âm lượng mở rất lớn, thanh âm của một đôi nam nữ đang tán tỉnh chơi đùa ở trong nước.
“Ừ…. Ha…. Chậm một chút…. Ưm….”
“Bảo bối, thật chặt…. Ưm….”
Giận!
Cái tên Yêu Chi này…. bỏ phim quái gì ở trong ngăn tủ.
Tiếng kêu của cô nàng kia phải gọi quá mức lẳng lơ, kêu đến nửa người nàng đều bị tê dại, mệt Bạch Lạc Hề còn có thể chống đỡ được lâu như vậy.
Phim AV….
“Chi Nhược, này…. Anh không phải muốn xem, thân thể là lạ, không thoải mái.”
“Điều khiển từ xa, chuyển kênh.”
Hành Chi Nhược cũng sắp xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, xem xét ánh mắt Bạch Lạc Hề đang nhìn nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch nhìn nàng có chút ủy khuất thêm một chút bất hảo tâm.
Sẽ không phải là….
Đây là nhà của bọn họ, ngày thường rảnh rỗi bỏ phim X vào giải trí.
Chờ Yêu Chi trở về, nhất định phải tự tay băm hắn ra.
Thân mình của Bạch Lạc Hề càng lúc càng cứng ngắc, lưng thẳng đứng, vẫn không nhúc nhích…. Muốn bảo hắn đi tắt TV là không có khả năng.
Hành Chi Nhược vói tay bắt lấy điều khiển từ xa, trượt…. thân mình bị nghiêng đi, chân mềm nhũn lảo đảo ngã nhào vào người hắn, mà cái tay kia cũng thật khéo ᴆụng tới chỗ đó của hắn…. cách lớp vải quần, nàng cũng có thể chạm đến vật gì đó nóng rực, cứng rắn, đang trương lên, Bạch Lạc Hề phát ra tiếng rên rĩ, ánh mắt càng phức tạp liếc nhìn nàng, Hành Chi Nhược giống như bị điện giật, lập tức rút tay về.
Nàng dám thề với trời, nàng thật không phải cố ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc