Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 26

Tác giả: Dã Cố Giai

Buổi biểu diễn đông nghìn nghịt người.
Vào lúc Mạch Connie lôi kéo Hành Chi Nhược chen chúc qua biển người, Kỳ Tú Minh đang cầm microphone hát trên sân khấu khổng lồ…. Dưới khán đài đám đông say mê cuồng nhiệt, vung vẩy những chiếc gậy huỳnh quang trong tay, khí thế bừng bừng…. những cô nàng mỹ nữ bình thường mang bộ dạng thục nữ giờ phút này chỉ còn thiếu là không trèo lên trên sân khấu.
Màn sương trắng mộng ảo từ trên khán đài chậm rãi tan đi, dần dần để lộ ra một bóng dáng cao gầy.
Trong giây phút đó, Hành Chi Nhược ngây ngẩn cả người.
Trên khán đài Kỳ Tú Minh cực kỳ chói mắt, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mái tóc đen lộn xộn đến huyễn hoặc, nhuộm vài sợi đỏ rũ xuống ở bên tai, đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại, tiếng ca êm ái, tựa như một vương tử thâm tình đang chờ đợi người yêu từ kiếp trước.
Giống như cảm giác được luồng mắt của nàng, Kỳ Tú Minh bỗng nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nàng, chiếc đinh tai lóe lên trong ánh sáng, lấp lánh như một giọt lệ ****…. trước đôi mắt si mê của mọi người, hắn bỗng chốc nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, rực rỡ như ánh mặt trời chói lọi nhất, nụ cười đó
Sao mà làm cho lòng người ngây ngất.
Tiếng ca bỗng nhiên im bặt.
Dưới khán đài mọi người đều xôn xao cả lên, “Sao lại không hát nữa?”
“Này…. sao lại như thế….”
“Chẳng lẽ microphone bị hỏng?”
“Tú Minh…. Tú Minh Tú Minh em yêu anh…. A a a a.”
- -||
Hành Chi Nhược đột nhiên linh cảm có điềm xấu sắp xảy ra, vừa nghĩ liền muốn bỏ chạy, “Cái kia, Mạch…. mình có việc, đi trước.”
Chính là Mạch Connie đang cao hứng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi giống như gọng kiềm sắt, chộp lấy Hành Chi Nhược vừa tính lao đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ rực, “Như thế nào đã đến đây rồi còn muốn đi, ở lại giúp mình….”
Không không không không, ngốc mới ở lại…. liều mạng giãy ra, ta quả thật phải đi.
Mạch Connie ngó quanh bốn phía, lấy tay chọc nhẹ vào nàng, miệng hướng một bên chu ra, vẻ mặt không có hảo ý, cười, “Cậu còn nói có chuyện gấp phải đi, cậu xem…. bạn nhỏ thanh mai trúc mã của cậu ở bên kia kìa, chẳng lẽ muốn lén lút hẹn hò với hắn?”
Bạn nhỏ thanh mai trúc mã….
Ai a? !
Hành Chi Nhược hướng mắt theo hướng nàng ta đang nhìn, vừa kịp nhìn thấy lẫn trong đám đông huyên náo chen chúc bóng dáng của chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Lạc Hề, đôi mắt sáng của hắn đang dán chặt vào nàng, thậm chí hắn còn gạt đám người ra, hướng phía nàng đi tới.
A
A a a a
Sao lại thế này, hắn đến để xem náo nhiệt hả.
Bên này Mạch Connie lại còn uy hiếp, cười hì hì gian trá, “Nếu cậu không chịu ngoan ngoãn ở lại giúp mình, mình sẽ kêu to lên…. để cho mọi người nhìn xem Tiểu Chi cùng với nhị hoàng tử của học viện Hoàng Gia vụng trộm hẹn hò ở buổi biểu diễn như thế nào.”
- -||
Ngươi độc!
Hàng ngàn những ngọn đèn khổng lồ thắp sáng trên sân khấu đột nhiên tắt ngúm, bốn phía yên lặng như tờ, mọi vật đều bị bao trùm trong bóng đêm, dưới khán đài rộn lên những âm thanh sụt sịt, thổn thức.
Âm nhạc chậm rãi vang lên hòa quyện với một giọng nói êm ái cực kỳ dễ nghe, “Mọi người đừng kinh hoảng, buổi dạ tiệc lần này là đặc biệt dành tặng cho một người.”
“Tú Minh Tú Minh em yêu anh….”
“A a a a a”
Những tiếng la hét chói tai vang dội khắp khán đài, đám đông cuồng nhạc xôn xao hết cả lên.
“Ta luôn luôn chờ đợi một người, gặp được nàng là định mệnh của ta…. cho dù không thể ôm nàng vào lòng, ta vẫn nguyện ý cả đời này chờ đợi nàng, bởi vì, nàng là công chúa trong sinh mệnh của ta.”
Âm nhạc đột nhiên trở nên quỷ dị cực kỳ ái muội, nhịp điệu vang lên….
Tiếng ca du dương, ca từ tràn đầy mê đắm.
Trong khi bóng tối xâm chiếm hết mọi giác quan khác, thính giác càng trở nên mẫn cảm, thấm vào tâm làm cho lòng người xao xuyến.
“Bắt đầu từ ngày anh gặp em/ anh đã không dám nghĩ tới ly biệt.
Anh đã nhìn thấy ái tình trong đôi mắt em/ có lẽ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó vẫn là khoảnh khắc đẹp nhất.”
Tiếng động bỗng nhiên xé tan không trung, trên bầu trời tối đen đến nghẹt thở nở rộ vô số những chùm pháo hoa, rực rỡ lóa mắt, trên sân khấu Kỳ Tú Minh mỉm cười rạng rỡ, vỗ tay một cái, những ngọn đèn khổng lồ bỗng nhiên vụt sáng, rọi sáng khắp toàn trường.
“Chờ đợi, chính là vận mệnh của anh/ anh tin vào điều đó.
Đơn giản chỉ vì anh yêu em, anh mới có dũng khí để chờ đợi….”
Hắn cầm microphone, thâm tình tha thiết hát, ánh sáng trong đôi mắt hắn bồng bềnh như mặt nước, luồng mắt vẫn tập trung vào một chỗ.
Chiếc hồng đinh đeo ở trên tai lấp lánh chói mắt….
Đám đông càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, kích động, đứng ngay ở vị trí trung tâm, lỗ tai của Hành Chi Nhược gần như bị chấn điếc.
Choáng váng…. !
Bàn tay lại bị Mạch Connie siết chặt, cơn đau truyền đi từ đầu Ng'n t làm cho cả cánh tay của nàng đều tê cứng, nha đầu kia có vẻ đặc biệt kích động, vừa lắc cổ tay nàng vừa gào thét, “Xem kìa xem kìa…. Kỳ Tú Minh đang đi về hướng của chúng ta, a, muốn xỉu….. choáng váng….”
Hành Chi Nhược cau mày liếc mắt một cái, không phải chứ!
Được, mau trốn trước đã.
Nhưng….
Đã trễ mất một bước.
Đám đông kích động, xô đẩy nhau bổ nhào tới trước…. Cả đám mỹ nữ người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, chỉ còn thiếu không dán dính mình vào Kỳ Tú Minh.
Toàn bộ lối đi đều bị lấp kín.
Mạch Connie H**g phấn đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, e lệ giống như thiếu nữ mười tám. Ách, mà quả thật nàng cũng chỉ mới nhiêu đó tuổi.
Vẻ mặt của Hành Chi Nhược đen xì, bị cả đám đông xô đẩy chen lấn, nàng rụt đầu thấp xuống, vểnh hai lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, mắt lơ đãng, hai chân dùng sức bám trụ trên mặt đất.
“Công chúa của anh….”
Một đôi tay vươn tới lọt vào tầm mắt của nàng.
Cả đám đông xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.
Mạch Connie dùng vẻ mắt khó có thể tưởng tượng nổi nhìn nàng rồi lại nhìn trên đài Kỳ Tú Minh.
Hành Chi Nhược có cảm giác như mình đang bị hỏa thiêu bởi hàng ngàn đôi mắt “chứa đầy thâm tình”, cả ngươi đều cứng ngắc khó chịu, nàng ai oán ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt lại là ánh sáng chói lóa phát ra từ chiếc hồng đinh.
Vài lọn tóc màu R*ợ*u đỏ phớt nhẹ qua hai má nàng.
Trên đài hắn quỳ một gối xuống tư thế tuyệt đẹp giống như một hoàng tử, hắn đưa tay về phía nàng, động tác cực kỳ tao nhã, bạc môi khẽ mở, rõ ràng đang vô thanh nói: em trốn không thoát đâu, Chi Nhược của anh.
Nụ cười của hắn sáng lạn như ánh nắng lại vô cùng mị hoặc.
Bàn tay đang chìa ra cũng đã chuyển từ tư thế mời sang chủ động nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lên đài.
A a a a a a a a a a
Không cần a….
Đột nhiên cánh tay còn lại cũng bị người nào đó nắm lấy.
Hành Chi Nhược ngay cả sức quay đầu lại cũng không có.
“Bạch Lạc Hề.”
“Bạch học trưởng…. hắn….”
Đám đông xung quanh lại trở nên hỗn loạn, nhốn nháo.
….. Hôm nay mệnh đào hoa của nàng cũng thật thịnh vượng nha.
Cần phải thắp hương bái Phật.
Lực đạo ở trên cánh tay giảm xuống, eo lại bị người ta ôm lấy.
Phảng phất qua khóe mắt là màu áo trắng thuần khiết, Hành Chi Nhược thở dài một hơi, trơ mặt ra để mặc cho hai người bọn họ tùy ý giành giật…. chơi kéo co thôi mà, đem nàng ra làm dây thừng, kẻ nào có thể giành chiến thắng, thế mới gọi là nhập được vai ác.
Bạch Lạc Hề mím môi, sử dụng luôn cả cánh tay còn lại, siết thật chặt lất eo của nàng.
Dưới đài khán giả trố mắt ra nhìn, vẻ mặt khinh thị.
“Nè, nhỏ đó là ai vậy?”
“Chắc là học sinh mới chuyển trường, trước kia chưa từng thấy qua.”
“Nhỏ đó có bản lĩnh gì, dựa vào cái gì cả hai hoàng tử đều tranh giành nhau…. còn công chúa, hay chính là nhỏ đó?”
— —||
Công chúa, nào dám….
Công chúa chân chính còn đang đứng ở một bên ăn không khí kìa.
Hành Chi Nhược áy náy nhìn về phía Mạch Connie, kết quả nhìn thấy nha đầu kia hai mắt sáng rực như đèn pha, hết quét về phía Kỳ Tú Minh đang ở trên đài, rồi lại đảo tới Bạch Lạc Hề ở dưới đài.
Vẻ mặt của Mạch Connie không có chút gì gọi là mất mát, ngược lại giống như đang tìm kiếm trò vui, H**g phấn không nói nên lời.
Rét lạnh….
Hôm nay vậy là xong rồi, chỉ có thể tự cứu.
Hành Chi hít sâu một hơi, bị động để mặc cho kẻ phía sau ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước nhìn kẻ đang đứng ở trên đài kia, chỉ nhìn thấy Kỳ Tú Minh cả hai mắt đều nheo lại, có vẻ rất giận dữ, siết chặt cánh tay nàng dùng sức kéo, sức lực không chút buông lỏng, mà ngược lại càng lúc càng gia tăng lực kéo.
Ai ui….
Tay, cánh tay sắp đứt.
Ánh đèn flash lóe sáng không ngừng, những kẻ đang đứng ở một bên xem trò vui ra sức chụp, còn cười đến nhe răng trợn mắt, giống như trước mặt họ không phải hai người đang kéo co, mà là hai khối vàng đang chơi kéo co.
Chụp đi chụp đi,
Hành Chi Nhược hung hăng nghĩ, có chụp cũng vô ích.
Hành Chi Thiên chắc chắn có biện pháp khiến cho bọn họ đều câm miệng.
Đợi chút….
Sự kiện chấn động như vậy, mà không dẫn được kẻ nào đó xuất hiện thì thật sự không bình thường.
Hành Chi Nhược ngẩng mặt lên nhìn vào ngọn đèn khổng lồ ở trên đầu, nheo mắt….
Ánh sáng chói mắt khiến cho đầu của nàng mê mang, hy vọng mọi thứ chỉ là giấc mộng.
Cánh cửa hậu trường lặng lẽ mở ra,
Kỳ Tú Minh sửng sốt, lực đạo trên tay cũng giảm bớt.
Một đám người mặc âu phục mang giày da ung dung xuất hiện trên sân khấu, hình như đều là vệ sĩ chuyên nghiệp…. bọn họ nhảy xuống sân khấu bằng tư thế rất đẹp mắt, khuôn mặt tươi cười, sơ tán đám đông đang vây chật kín xung quanh.
Cuối cùng một chàng trai khí chất bất phàm xuất hiện, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hình ảnh cả ba người đang quấn lấy nhau ở trên sân khấu.
Hành Chi Nhược giật mình sửng sốt, ngây ngốc cúi gằm mặt xuống.
Rét lạnh,
Cái này gọi là, mới nhắc Tào Tháo…. Tào Tháo liền tới.
Tình hình dưới sân khấu lúc này không thể dùng tới từ ‘”loạn” để hình dung, thậm chí còn có vài kẻ hô hấp không thông, lăn ra té xỉu tại chỗ.
Ba vị hoàng tử của học viện Hoàng Gia cùng tề tụ trên vũ đài, chỉ vì một cô gái.
Không biết tiêu đề này có đủ chọc cười hay không.
Hành Chi Nhược trào phúng nghĩ.
Hiện giờ, sinh tử còn chưa biết.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Ca….”
Hành Chi Thiên nhìn cũng không thèm nhìn nàng, bước nhanh tới, khóe miệng nhếch lên, rất giống như đang cười, “Tú Minh, ngươi đang gây náo loạn cái gì.”
Hành Chi Nhược khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng.
Hành Chi Thiên nhìn trừng trừng vào bàn tay vô cùng chướng mắt của Kỳ Tú Minh đang nắm cánh tay của Hành Chi Nhược, “chát” một tiếng, đập xuống, nhẹ giọng nói, “Tiểu tử, trở về sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Ngữ khí tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Hành Chi Nhược nhịn không được đánh run.
Hành Chi Thiên dùng sức kéo cô em gái đang cúi gằm mặt vào trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhìn không rõ biểu tình, đôi mắt cực lãnh quét về phía Bạch Lạc Hề, không nói thêm lời nào.
Hắn cố ý nghiêng đầu, cực ái muội dán vào bên tai của Hành Chi Nhược, nhẹ giọng nói, “Đi, theo anh về nhà.”
Cứu….
Cứu mạng.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cơn thịnh nộ của Hành Chi Thiên, hắn càng bình tĩnh đại biểu cho giông tố sắp nổi lên.
Bị ca ca ôm chặt, đôi mắt nàng khẩn nài nhìn về phía hai người.
Bạch Lạc Hề thậm chí đã vươn tay ra.
Kỳ Tú Minh lại níu lấy góc áo sơ mi trắng của hắn, ra hiệu cho hắn đừng làm xằng bậy.
Ánh đèn sân khấu đã tắt hơn phân nữa.
Đám đông giải tán,
Trả lại cho sân khấu bầu không khí yên tĩnh….
Hai người vẫn lạnh lùng đứng đối diện nhau trên đài.
“Vì sao không cho ta ngăn cản hắn, ánh mắt của Chi Nhược rõ ràng….”
“Rầm” một tiếng, vật gì đó bị rớt xuống đất, âm thanh chói tai.
Kỳ Tú Minh bỗng chốc đứng dậy, hắn tóm lấy áo của Bạch Lạc Hề, vẻ mặt tràn đầy đau xót, những cảm xúc phức tạp quay cuồng trong đôi mắt hắn, hắn gằn từng tiếng nói, “Ngươi có thể làm được cái gì, cho dù có thể cứu được lúc này, sẽ chỉ làm cho Chi Nhược chịu càng nhiều thống khổ.”
Bạch Lạc Hề nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn, hoảng thần.
Kỳ Tú Minh suy sụp buông tay ra, hắn nheo mắt, cắn răng, siết chặt lấy áo sơ mi trắng của chính mình, “Ngươi chả hiểu gì hết…. không hiểu, ngươi chẳng biết gì về chuyện của bọn họ.”
Chi Nhược, xin lỗi,
Em nhất định phải không có việc gì….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc