Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 01

Tác giả: Dã Cố Giai

“Mẹ em nói… T*nh d*c hướng của anh có vấn đề rồi… anh không thể nắm tay con gái, con trai thì phải nắm tay con trai.” Một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi non nớt nói, khuôn mặt bầu bĩnh ngẩng lên, giương đôi mắt to trong suốt lấp lánh như thủy tinh nhìn ca ca xinh đẹp ước chừng bảy tuổi ở trước mắt, đôi mi dày cong vút khẽ run.
Cậu bé thì cứ đứng ngây ra nhìn cô bé còn đáng yêu hơn cả công chúa Bạch Tuyết trước mặt, đôi tay trắng nõn bụ bẫm của cô bé đang giật giật góc áo sơ mi trắng của cậu.
Oa, ca ca này thật là… Chảy nước miếng-ING, hắn còn xinh đẹp hơn cả cha nhỏ nữa. Nhưng mà người ta đang đi qua đường mà, hắn tự nhiên chạy tới nắm tay người ta, không được, ta muốn đem hắn về nhà cho mẹ xem! Ta phải dụ ca ca xinh đẹp về so với mẹ vì đã khoe khoang cha nhỏ xinh đẹp!
Thế là thành tích bất lương của ta đã ghi lại ta vào lúc ba tuổi đã dụ dỗ thành công ca ca xinh đẹp về nhà.
Ta, ba tuổi rưỡi.
Gọi là Dã Dã, mẹ luôn gọi ta là Dã cục cưng.
Đúng rồi, mẹ nói ở bên ngoài không thể kêu mẹ là mẹ mà phải gọi là chị.
Ta còn có một cha lớn, một cha nhỏ.
Cha nhỏ rất xinh đẹp, trình độ làm nũng còn siêu hơn cả Dã Dã nữa, thường xuyên quấn quýt lấy cha lớn phải đút cha nhỏ ăn sáng, còn là miệng đối miệng nữa. Có một lần Dã Dã muốn cha lớn đút cho Dã Dã giống như thế, nhưng cha lớn lại nói, lúc cha lớn bằng với Dã cục cưng, cha lớn tự ăn, cho nên những năm qua Dã Dã đều phải tự mình ăn không thể gây phiền toái cho cha.
Nhưng cha nhỏ vì sao lại có thể…
A, Dã cục cưng biết rồi, bởi vì lúc cha nhỏ còn nhỏ vẫn chưa có gặp cha lớn, cho nên hiện giờ cha lớn mới bù đắp cho cha nhỏ.
Cũng có mấy lần, cha nhỏ ánh mắt ủy khuất lương tâm trỗi dậy… không đúng… mẹ nói đó là lang tâm (tâm sói) trỗi dậy… hảo tâm đút Dã Dã ăn mì ống, cọng mì còn chưa miệng đối miệng thì cha nhỏ đã bị mẹ cho ăn một cái tát, nửa dấu bàn tay in đậm trên mặt cha nhỏ… Vì cái gì chi có nửa dấu, bởi vì mẹ nói nếu thật sự đánh cha nhỏ không chỉ có mẹ đau lòng mà cha lớn cũng đau lòng, cho nên chỉ đánh nửa cái để cho một mình cha lớn đau lòng thôi…
Cha nhỏ ngồi chồm hổm trên ghế sofa, mắt ngập nước hờn dỗi liếc liếc liếc mẹ, lúc đó làm cho ta nghĩ tới con chó đã mất của nhà chúng ta Võng Thải.
Kỳ thật thì Võng Thải chính là Vượng Tài, nhưng mẹ là nhà văn cho nên muốn gọi như vậy để cho nó có vẻ học vấn một chút, mẹ thật sự rất lợi hại có phải không!
Cha nhỏ cứ ngồi xổm như thế trên ghế sofa, miệng mím lại ủy khuất, ánh mắt chớp chớp chừng mười lần, trong nháy mắt liền đem lang tâm của mẹ… lại không đúng, mẹ nói lần này thì kêu là lương tâm… đem kéo trở lại.
Ta cùng với cha lớn ngồi trước bàn ăn nhìn mẹ sờ soạng một bên mặt bị để lại dấu sưng đỏ của cha nhỏ, bộ dạng của mẹ giống y chang như bà mẹ chồng của nữ nhân vật chính bi thống hối hận tồi tâm đoạn trường trong phim truyền hình của Quỳnh Dao, mà kỹ xảo kia, tư thế kia lại giống như cảnh lão gia háo sắc đang đùa giỡn tiểu nương tử trong phim thường xuyên diễn .
Cái này là do cha lớn đang ngồi trước bàn ăn theo dõi kịch truyền hình trực tiếp phân tích cho ta nghe.
Mà này… Cha… đùa giỡn là ý gì vậy…
Nhưng đến cuối cùng ta cũng không biết đùa giỡn là ý gì, bởi vì lúc đó cha lớn nhìn thấy cha nhỏ cả người run rẩy không ngừng cùng vẻ mặt dâm loạn của mẹ, mặt mày đều xanh mét.
Hiện tại mọi người đều đã biết, ta, Dã cục cưng, ba tuổi rưỡi, sống trong một gia đình khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mẹ ta là nhà văn internet, sức mạnh vô địch.
Cha lớn thì cực kỳ đẹp trai nha bị ông nội trục xuất ra khỏi nhà, mặc dù vậy cha lớn vẫn rất giỏi nha, hiện giờ đã là đại cổ đông trong một tập đoàn lớn, có việc không việc đều mang dép lê đi loanh quanh trong nhà.
Bởi vì cha nói kiếm tiền là chuyện nhỏ, tiêu tiền mới là chuyện hao tâm tổn trí.
Cha nhỏ vẫn còn là sinh viên, bất quá sau này có thể trở thành kiến trúc sư, hoặc là nhà tâm lý học, hoặc cũng có thể là triết học gia, chỉ có bác sĩ là cha nhỏ không thể làm được, bởi vì cha nhỏ ngẫu nhiên thấy máu là bị choáng váng… Bất quá mẹ nói, cha nhỏ không thể cứ ở trong nhà ăn bám, mau chút đi kiếm tiền tiêu vặt về cho gia đình.
Kỳ thật, ở trong nhà người ăn bám mới chính là mẹ, bởi vì tiền tiêu vặt mà cha lớn cha nhỏ kiếm về còn cao hơn cả tiền lương chính thức của mẹ nữa.
Mẹ nói, hiện giờ thế nhân cũng không còn bình thường, đàn ông yêu đàn ông mới chính là vương đạo.
Tốt lắm, hôm nay chỉ viết đến đây thôi, dép lê của mẹ lại biến mất nữa rồi.
Ách, cô giáo có nói viết mở đầu rất dễ, kết thúc mới là khó, cho nên ta muốn viết cho tới khi kết thúc.
Gãi đầu,… nói tóm lại chúng ta một nhà tứ khấu hạnh phúc, khỏe mạnh.
Ô….
Luống cuống, cái bụng nhỏ đang trướng phình.
Dã cục cưng nằm thẳng đè lên chiếc gối mềm mại trên giường, tứ chi banh ra thành hình chữ “Đại” (大).
Ô, mẹ ơi….
Cha nhỏ ơi, cha lớn ơi….
Dã cục cưng buồn ngủ quá. Có ai đi toilet thuận tiện mang cục cưng đi tiểu….
Bốn bề lặng ngắt.
Hai tay nhỏ bé mềm mại cuộn lại thành nắm tay, nhu nhu cặp mắt đang mơ mơ màng màng, vẻ mặt ௱ô** lung buồn ngủ, cô nhóc nhịn nửa ngày, xem thấy chẳng có ai thèm quan tâm, liền hấp hấp cái mũi, có vẻ như cực kỳ ủy khuất đứng dậy.
“Bịch” một tiếng, đôi dép lê bông xù hình thỏ con rớt xuống sàn gỗ. Cặp chân trần trắng nõn đung đưa từ trên giường trượt xuống, chuẩn xác đáp ngay lên đôi dép. Toát mồ hôi! Nhóc này thật sự là ôm dép đi ngủ nha… Thật không biết là di truyền từ ai….
Bốn bề tối đen như mực.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi, màn cửa bằng lụa trắng khẽ lay động… Ánh trăng dịu dàng trút một tầng sáng như dát bạc xuống mặt đất.
Nhưng khung cảnh tuyệt đẹp đó ánh vào mắt Dã cục cưng chỉ khiến cho bé càng thêm muốn đi tè… Cô nhóc hấp hấp cái mũi, nhăn nhó mặt mày, khép hai chân lấy một tư thế đặc biệt xoay người hướng toilet chạy tới.
“Không có cha thương, không có mẹ yêu, cục cưng phải một mình đi tiểu.
Không có cha thương, không có mẹ yêu….”
ẦM! ẦM! ĐÙNG! ĐÙNG! CẠCH! XOẢNG!!!!.
Dã cục cưng vừa lắc lắc đầu vừa ư ử ca, toàn thân trên dưới đều ướt sũng từ toilet chạy ra, bộ *** nhỏ ưỡn lên cao.
“Cục cưng sao lại chạy ra đây?” Giọng nói thật dịu dàng của một phụ nữ vang lên, dịu dàng tới mức chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, tâm cũng bất giác run lên… nếu bỏ qua cái tư thế đang quỳ rạp trên mặt đất, sẽ khiến người khác cho rằng đây là một tiểu mỹ nhân nhu nhược, mảnh khảnh.
“Mẹ đang làm gì trong này vậy?” Dã cục cưng nghiêng đầu hình dáng đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu ép vào tấm ván cửa phòng ngủ, lỗ tai thì đang vểnh lên nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Hiện tại là mười hai giờ đêm.
Bình thường vào lúc này mẹ đều đang ở thư phòng, gãi đầu viết bản thảo…. Nhưng vì cái gì lại đang quỳ rạp ở bên ngoài phòng của cha lớn chứ…. Chẳng lẽ cha lớn với cha nhỏ lại đang đánh nhau? !
“A a a….”
“Ân….”
Từng đợt *** truyền ra từ bên trong.
Dã cục cưng giậ mình, lập tức ngồi xổm xuống, bắt chước dáng điệu của mẽ, nhanh nhẹn bò tới gần.
“Suỵt!” Mẹ giơ một Ng'n t lên đặt trên môi.
Dã cục cưng nâng tay lên, Ng'n t nhỏ núc ních làm bộ che miệng, gật gật đầu.
Hai mẹ con hiểu ý mỉm cười, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra một khe hở.
“…. Các người đang làm cái gì?” Một thanh âm trầm thấp không cáu không giận vang lên trên đỉnh đầu, một người đàn ông trong chiếc áo sơmi trắng đang cố nén cảm xúc, Ng'n t trắng nõn đang khép lại vạt áo…. Lộ ra bên trong những vết xanh đỏ ái muội….
Cánh cửa đột nhiên mở toang, làm cho mẹ đang tì cả người vào cửa bất ngờ không kịp phòng bị ngã nhào xuống mặt đất, mẹ lập tức đứng dậy, vuốt vuốt tóc, làm bộ như không có việc gì, chỉ có thân mình là không tự giác thụt lùi về sau, ánh mắt láo liên.
“Cha lớn, cục cưng là đi toilet.”
“Ngoan.”
Cha lớn, sao sắc mặt hôm nay của cha lớn xấu vậy, cũng không khích lệ người ta. Nếu bình thường nhất định sẽ nói cục cưng thật là ngoan…. Buổi tối biết tự mình đi toilet rồi. Nhưng là…. Nhưng là…. Hôm nay….
Dã cục cưng vừa nghĩ liền cảm thấy ủy khuất, buồn bực cúi đầu túm lấy vạt áo, vò vò.
“Cục cưng, lại đây.” Xa xa, cha nhỏ đang nằm trên giường, cười tủm tỉm vẫy tay gọi cục cưng.
Hừ, thối thật to thật to thật to cha lớn, Dã cục cưng không thèm để ý tới ngươinữa, vẫn là cha nhỏ đối với người ta tốt nhất.
Dã cục cưng loạng choạng từ dưới đất đứng lên, ngoe nguẩy hướng phía giường ngủ chạy tới.
Ai da….
Góc áo bị túm…. Chạy không được….
Ngoảnh đầu lại, xem xét.
Mẹ đang ngồi chồm hổm giương đôi mắt tội nghiệp nhìn bé, ánh mắt tựa hồ như nói, ngày thường đối đãi với ngươi không tệ, có đồ ăn ngon cho ngươi ăn, có gì vui cũng cho ngươi chơi, có gì đáng xem ta đều cùng nhau xem… tại vạ đến nơi, liền bỏ chạy để lại một mình mẹ ngươi.
Dã cục cưng run rẩy, sợ hãi liếc cha lớn, cha lớn vẻ mặt đang đen ngòm, thế là đành phải đại nghĩa diệt thân, nghiêm nghị chính khí đi tìm nơi nương tựa trong vòng tay ôm ấp của cha nhỏ.
Ô, cha nhỏ trên người không có mặc quần áo…. Trơn trơn nha….
Lấy tay chọc chọc.
“Cục cưng, sao cả người đều ướt hết vậy.” Cha nhỏ đem cả thân mình khóa trong chăn, chỉ để lộ ra hai cánh tay, lấy áo sơmi bị quăng ở một góc của mình giúp cục cưng lau tóc.
“Dã cục cưng buổi tối mắc tè, đi toilet.” Cô nhóc bộ *** lại ưỡn lên thật cao.
Cha nhỏ cười, chớp mắt, vươn tay khẽ vuốt chóp mũi cục cưng. “…. Giỏi quá.”
Nhẹ nhàng, tựa như lông chim lướt qua, Dã cục cưng thoải mái khép hờ mắt.
“Cha nhỏ, cha cùng cha lớn vừa mới *** áo để đánh nhau hả?”
“A?”
“…. Cha nhỏ vừa mới kêu thật lớn tiếng.”
Mặt bị nhéo….
Cố sống cố ૮ɦếƭ vung tay vung chân, Dã cục cưng tức giận nhìn khi dễ bé cha nhỏ.
“Dã cục cưng lúc nào thì học được chiêu giương đông kích tây rồi…. Nói mau…. Sao mình mẩy lại ướt nhẹp vậy?” Cha nhỏ thu hồi nụ cười, cầm lấy chăn bao lấy cục cưng.
“Ách….”
“Đừng sợ, ngoan nói cho cha biết.”
“Đi toilet…. nhìn thấy một con gián…. cho nên xả nước, xem nó làm sao bơi lội…. kết quả nó chạy trốn mau quá, thế là liền…. đuổi theo…. vòi nước bị rớt…. bồn rửa tay bi ***ng nghiêng…. xà bông bị rớt vào bồn cầu…. bàn chải đánh răng thì….”
Dã cục cưng mặt nhăn mày nhó, vặn vẹo Ng'n t, trong lòng nghĩ thầm, xong đời rồi.
“Vậy con gián đâu?”
Dã cục cưng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ cố nhớ lại sau một lúc lâu thì lắc đầu nói, “…. Trượt chân ngã xuống bồn cầu, ૮ɦếƭ rồi.”
“…. Oa, cục cưng giỏi quá, có thể giúp cha diệt gián.” Cha nhỏ sủng nịch kéo Dã cục cưng vào lòng.
A……
A a a a……
Nếu cha nhỏ mà biết, cùng bồi chung với con gián còn có bàn chải đánh răng của cha, rồi khăn mặt, dao cạo râu, sửa rửa mặt thì….
Ô không dám nghĩ tiếp.
Không dám nghĩ, vẫn là không cần nói cha biết.
Dã cục cưng thoải mái vùi mình trong lòng cha nhỏ, lặng lẽ nhô đầu, nhìn về hướng cha lớn và mẹ.
Cha lớn đang khoanh tay trước ***, ung dung nhìn vào cái kẻ đang trốn trốn tránh tránh hận không thể giả ૮ɦếƭ nằm ngay đơ là mẹ kia.
“Hức…. Hàng, em thật ra là đang viết bản thảo….” Cô gái nhỏ mếu máo nói.
“Ừ.”
“Ý tưởng bị tắt nghẽn…. Ha ha…. Kỳ thật thì cũng không gì to tát, anh cũng biết em viết đam mĩ tiểu thuyết lâu thế, cái gì cũng viết qua…. Chỉ là…. Này…. Nam nam H…. còn….”
“….”
“Ông xã…. Nhớ ngày đó em gả cho anh, em rất khoan dung…. trong nhà người khác chỉ có một người đàn ông, còn nhà chúng ta có tới hai….”
“….”
“Em ngày thường giải trí một chút là…. viết chút văn…. Anh cũng không ủng hộ…. Dù sao thì ngày thường hai người làm chuyện này cũng không có giấu giếm…. Ô ô…. Nước phù sa thì không nên chảy vào ruộng của người ngoài…. Cho em nhìn một chút không phải tốt sao…. Ô….”
Cha lớn có chút kích động, rút ra khăn tay đưa cho mẹ.
Oa, mẹ thật lợi hại nha, nói hưu nói vượn một hồi lại có thể dọa được cha, thật là siêu nha.
Dã cục cưng ôm chặt lấy cha nhỏ, nhô cái đầu nhỏ hai mắt phát sáng bắn về phía hai người lớn đang đứng ở đằng kia.
Mẹ nghiêng đầu, vụng trộm hướng về phía Dã cục cưng nhếch miệng cười.
“Vậy Dã cục cưng làm gì ở đây?” Cha lớn tư thế đã muốn có chút thả lỏng, lơ đãng liếc mắt về phía Dã cục cưng, trấn tĩnh một lát mới hỏi, “….. Bộ cục cưng cũng muốn viết đam mĩ tiểu thuyết nữa hả?”
Khuôn mặt của mẹ biến thành trái khổ qua, khẽ cắn cắn môi, trốn tránh cha lớn, hung hăng trừng Dã cục cưng một cái, tựa hồ như đang khiếu nại không thành tiếng, nhóc con ૮ɦếƭ tiệt không hỗ trợ thì thôi ngay lúc quan trọng lại vươn cái đầu nhỏ ra cho đủ số, nếu đêm nay ta qua không được cửa này, hai cái bánh donut của ngươi cũng đừng mong có.
Dã cục cưng cúi đầu không nói.
Khóe miệng giật giật.
Cánh tay nhỏ ghì chặt lấy tấm chăn mà cha nhỏ khoác trên người.
Bả vai run run lên.
Chuẩn bị, chuẩn bị….
“Oa….”
Tiếng khóc kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu của Dã cục cưng vang lên, len lỏi tới mọi ngóc ngách của khu biệt thự ở vùng ngoại ô, kéo dài lâu thật lâu không ngừng….
“Cục cưng…. Ngoan….”
“Không khóc không khóc, cha nhỏ thương.”
“Mau, lấy khăn tay lại đây.”
Trong nhất thời trong phòng một mảnh hỗn loạn, một cái nữ nhân, hai cái đại nam nhân luống cuống tay chân lau lau nước mắt trên mặt của Dã cục cưng…. Tiếp tục dỗ dành…. Cố gắng làm cho tiểu bảo bảo đang khóc thảm thiết ngừng lại. Hai đại nam nhân luống cuống hết cả chân tay, không hiểu làm sao mà Dã cục cưng lại đột nhiên khóc rống lên, làm cha lớn cũng quên mất việc tiếp tục truy hỏi mẹ.
Dã cục cưng khóc.
Dã cục cưng tiếp tục bán mạng khóc.
Hai cái bánh donut…..
Bĩu môi, run rẩy, tiếp tục gào khan cả tiếng, vung vẩy hai cánh tay nhỏ, đá đá hai cái đù*, níu chặt lấy chăn của cha nhỏ khóc đứt ruột đứt gan, tê tâm phế liệt….
Cha lớn, cha nhỏ đau lòng kéo kéo.
Không chút nào hay biết, trong lòng nhóc này lại đang nghĩ,
Hai cái bánh donut…. Ô…. Mẹ, tốt không…. Cục cưng có thể nghỉ được chưa….
Dã cục cưng còn phải khóc bao lâu mới có đủ ba cái…. bánh…. donut.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc