Áo Mũ Chỉnh Tề - Chương 88

Tác giả: Độc Độc

Tiếng chuông tan học vang lên, Tạ Di Lan dọn dẹp sách vở ra khỏi lớp, thì bạn học gọi cô, ”đi đâu đó, chúng ta cùng đi ăn đi?”
“Hôm nay tớ có việc, hôm khác nhé!” Tạ Di Lan cười cười, bước ra khỏi lớp.
Hôm nay là ngày chị Thương Tịnh trở về, lúc cô mới đến thành phố Z, Thương Tịnh có chút việc ở Bắc Kinh, chìa khóa nhà đều do một người đàn ông hơn 30 tuổi đeo gọng kính vàng bàn giao cho cô. Anh ta không chỉ bàn giao chìa khóa, còn nhiệt tình dẫn hai mẹ con cô tham quan thành phố Z, còn đi ăn ở quán ăn cao cấp, mẹ cô gọi điện thoại hỏi Thương Tịnh, Thương Tịnh chỉ nói người kia là nam đồng nghiệp, bởi vì công việc của bạn trai tương đối bận, nên chỉ đành nhờ người này đi đón tiếp. Từ đó, cô cảm thấy rất hứng thú với người bạn trai chưa lộ diện của chị Thương Tịnh. Đương nhiên, cũng không trách được cô, đối với cô bé mới lên năm nhất còn chưa quen được người bạn trai nào, thường thấy hứng thú với những chuyện bát quái này.
Lúc lên lớp nhận được tin nhắn của chị Thương Tịnh, nói với cô lúc tan học thì đến quán cơm “Mẹ Béo”, họ đợi cô ở đó.
Không biết đã lâu không gặp chị Thương Tịnh có thay đổi nào không, còn người bạn trai thần bí của cô có đẹp trai hay không đây?
Lúc này Thương Tịnh đang ôm ấp với Cố Thùy Vũ trong phòng ăn rồi, Cố Thùy Vũ dù hôm nay vô cùng bận rộn vẫn viện cớ trốn thoát công việc, chạy đến sân bay rước cô về. Tính toán thời gian cũng có khoảng nửa năm hơn, hai người tách ra sinh sống, chỉ có ngày nghỉ anh mới về Bắc Kinh thăm cô. Cố Vệ Quân trải qua trị liệu mấy tháng nay, người cũng cũng từ từ ốm đi, tinh thần ngược lại rất tốt, ông cũng biết được cặp tình nhân cách xa lâu quá cũng không được, đành để Thương Tịnh dạy xong dì Lý các món ăn, liền hối thúc cô về thành phố Z. Thương Tịnh đợi bác sĩ xác nhận tình hình của ông khả quan, mới mua vé trở về.
“Cục cưng, để anh hôn cái nữa, thật thơm.” Cố Thùy Vũ đã sớm chờ không được, ôm lấy cô trái gặm một cái, lại gặm một cái, thật muốn xử lý cô tại chỗ. Anh ngậm lấy lưỡi Thương Tịnh không chịu thả, bàn tay còn không ngừng *** *** của cô.
Thương Tịnh bị anh hôn đến đỏ cả mặt, đặc biệt là môi cô, đỏ đến như xuất huyết. Khó khăn lắm mới đợi đến anh buông lỏng, cô thở dốc nói :” Lan Lan sắp đến rồi…”
“Sợ cái gì chứ, nó đâu phải là con nít.” Cố Thùy Vũ có chút bất mãn, nếu không phải tại Lan Lan gì đó, anh đã sớm đè cô trêи giường nuốt chửng cô rồi.
“Nói bậy gì đó, tuy nói là chung bối phận, dù gì cũng lớn hơn nhiều tuổi, em cũng phải có bộ dáng của người làm chị chứ.” Thương Tịnh lườm anh một cái, đẩy anh ra.
“Được được,” Cố Thùy Vũ không cho cô rời khỏi, ôm cô nói,” đợi con bé lại thì buông ra, vậy được chưa?”
Thương Tịnh lúc này mới an phận dựa vào *** anh mà cười.
Hai người tâm tình một hồi, Cố Thùy Vũ nghịch nghịch chiếc vòng trêи tay cô, chậm rãi nói:” ý của cô em gái nuôi của em là muốn ở chỗ em sao?”
“Ùm, nó nói kí túc xá quá bẩn rồi, cứ tùy tiện có người ngồi lên giường nó, nó chịu không được.”
“Vậy cho con bé căn nhà của em đi, anh đã mua một căn nhà cho chúng ta, lát nữa dẫn em đi xem thử.”
Thương Tịnh ngoảnh đầu nhìn anh,” anh mua nhà rồi sao, là chuyện khi nào vậy?”
“Lúc em đang ở Bắc Kinh đó, là nhà có sẵn (đã được xây dựng sẵn), bây giờ anh đang sống ở đó.”
“Anh không sống ở chỗ Phỉ Ninh sao?”
“Thấy được thì mua thôi.” Cố Thùy Vũ hàm hồ nói, liền chuyển chủ đề, “tối nay chúng ta ngủ tại đó.”
Thương Tịnh nghĩ nghĩ, sau đó nịnh nọt cười với anh, rồi lắc đầu.
“Sao vậy.” Bộ dạng nịnh nọt của cô trông thật mắc cười quá.
“Thực ra, là như vậy…” Thương Tịnh cười nói,” lúc mẹ đang mang thai em, trong nhà hơi khó khăn, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc bà, ba em mỗi ngày đều về nhà rất trễ, một mình mẹ em đỡ cái bụng to làm việc nhà, mẹ nuôi rất tốt, mỗi ngày tan làm lại qua nấu cơm giùm mẹ em, thậm chí lo cho nhà em xong mới đến nhà bà ấy, khi em sinh ra cũng thế, bà lo cho em như con ruột của bà vậy, có món đồ chơi nào mới cũng mua cho em, bà cũng không bao giờ quên quà sinh nhật mỗi năm của em.”
Cố Thùy Vũ nhướng mi, sờ bàn tay nhỏ của cô nói:” vậy bà ta thực sự là một người tốt.”
“Đúng vậy, người rất tốt, bây giờ chúng ta sẽ không tìm được người nào tốt như vậy nữa.” Thương Tịnh gật đầu, “cho nên, chúng ta không thể không trả ơn a.”
“Không phải đã nói em nhường căn nhà của em cho con gái bà ta ở rồi sao?”
“Việc này ai làm không được chứ.” Thương Tịnh lườm anh một cái,” mẹ nuôi đã giao con gái bà cho em, em không thể làm việc qua loa vậy được, về sau biết ăn nói với người ta thế nào đây?”
“Vậy em muốn làm gì?” Chẳng lẽ ngày nào cũng có bóng đèn đó.
“Em gọi điện cho Lan Lan, cảm thấy con bé là loại người không tim không phổi (vô tư), không quá quen với cuộc sống sinh hoạt tập thể, nếu con bé đã đến chỗ chúng ta, chúng ta phải hướng dẫn con bé, để con bé từ từ mà tiếp xúc với xã hội chứ.” Cô nghĩ chắc không cần tốn nhiều thời gian lắm đâu.
“Người chị này cũng làm tròn trách nhiệm quá nhỉ.” Cố Thùy Vũ cảm thấy khó tin.
“Đương nhiên, vì dân phục vụ mà!”
“Vậy đêm nay phải phục vụ cho anh trước.” Cố Thùy Vũ đưa đôi bàn tay tác quái vào *** cô.”
“Đáng ghét!”
Lúc này có tiếng gõ cửa, một khuôn mặt non nớt tràn đầy sức sống đập vào mắt hai người, “chị, anh rể! Em đến rồi!”
Tạ Di Lan có một khuôn mặt tròn trông rất đáng yêu, Thương Tịnh lập tức tách ra với Cố Thùy Vũ, nhìn cô bé nói :” Lan Lan, đã lâu không gặp em, em đẹp lên rồi đấy.”
Cố Thùy Vũ nhìn lướt qua cô bé không biết đến thế sự kia, sau đó lại trở về bộ dạng bình thường.
“Woa! Chị Thương Tịnh, chị đẹp quá!” Tạ Di Lan khoa trương khen một tiếng, sau đó nhìn về phía bạn trai cô. Không ngờ bạn trai của chị Thương Tịnh lại là người đàn ông thành thục ổn trọng như vậy, hơn nữa, còn rất đẹp trai nha!
Mặc dù Tạ Di Lan và Cố Thùy Vũ hơn kém nhau đến 11 tuổi, nhưng mà xem ra mị lực của anh không giảm tí nào.
Soái ca đâu phải dễ dàng thấy tận mắt như vậy chứ.
“Mau đến đây ngồi nào.” Thương Tịnh thấy biểu tình của Tạ Di Lan, bần thần một lát, nói không lo lắng chính là giả, ma lực của Cố Thùy Vũ này, đừng có sơ suất lại tổn thương đến những thiếu nữ vô tội.
“A, được.” Tạ Di Lan cảm thấy mặt mình đều nóng lên.
Cố Thùy Vũ không mở miệng chào cô bé, anh gọi phục vụ lên món.
Thương Tịnh cùng Tạ Di Lan hàn huyên mấy câu, Tạ Di Lan lại dời chủ đề lên người Cố Thùy Vũ, “đến đây lâu như vậy rồi, còn chưa biết anh rể đang làm nghề gì vậy.”
“Thời gian trước anh làm bên công ty bảo hiểm, sau này cảm thấy không thú vị nên không làm nữa, bây giờ vẫn đang tìm việc đây.” Cố Thùy Vũ châm ***, nói với cô bé.
Thương Tịnh chau mày.
Nhìn anh áo quần bảnh bao, không ngờ chỉ có vậy, Tạ Di Lan cảm thấy thất vọng, xem anh tuổi tác không còn nhỏ nữa, tại sao còn chưa tìm một công việc ổn định chứ? Nhất thời sự nhiệt tình đều giảm đi một nửa, có đẹp hơn nữa cũng không thể làm ra cơm ăn a.
Những cô gái trẻ bây giờ cũng quá … thực dụng rồi. Thương Tịnh thấy sự biến hóa trêи gương mặt cô bé, không tự chủ mà lắc đầu.
Đợi Tạ Di Lan rời khỏi bàn đi vệ sinh, Thương Tịnh hỏi:” anh gạt con bé làm gì chứ?”
“Không phải là để con bé ngừng tâm tư của nó lại hay sao?” Cố Thùy Vũ bây giờ cũng biết tránh né rồi.
“Anh thường xuyên lên ti vi báo chí mà, việc này sớm muộn đều lộ tẩy thôi.”
“Em yên tâm, sinh viên bây giờ ít ai quan tâm đến lãnh đạo địa phương lắm?”
Thương Tịnh nghĩ cũng phải, bản thân lúc lên đại học còn không biết thư ký thị ủy là ai, “nhưng như vậy có tốt không? Lan Lan sẽ nói với mẹ nuôi đấy, nếu sau này mẹ nuôi biết chúng ta dối gạt họ…”
“Tịnh Tịnh, không phải anh tự khen bản thân mình, loại cô bé chưa gặp qua thế sự này, anh tùy tiện ngoắc ngón tay thì cô bé sẽ đi theo anh thôi.” Cố Thùy Vũ gạt tàn thuốc, “chúng ta vẫn giữ khoảng cách với cô bé đi, nếu không em lại giận anh nữa.”
“Ai để anh ngoắc ngón tay vậy hả?”
“ Haiz, anh chỉ là ví dụ cũng không được sao?” Cố Thùy Vũ cảm thấy vô lực, tiểu tổ tông này.
Thương Tịnh tựa tiếu phi tiếu, “khuôn mặt này của anh còn không bằng một thân phận đấy.”
Cố Thùy Vũ không để ý cười cười, “người phụ nữ đẹp hơn nữa nếu đã làm gái cũng bị người ta xem thường thôi.”
Vừa đúng lúc Tạ Di Lan trở về, chen vào nói :” đang thảo luận vấn đề gì thế?”
“Sự khác biệt giữa thẩm mĩ hùng quan và thẩm mĩ vi quan.” Cố Thùy Vũ nhàn nhạt nói.
Tạ Di Lan ngẩn người.
Thương Tịnh vỗ anh một cái.
Ba người ăn xong một bữa ăn tối thật ngon miệng, ngay cả Tạ Di Lan không có mắt nhìn đến đâu cũng ý thức mình là cái bóng đèn, hai người tuy rằng không có đút cho nhau ăn, hoặc nói những câu nói buồn nôn, chỉ là anh một câu em một câu đã đủ khiến cho người khác không thể xen vào thế giới của họ, là loại tình cảm trưởng thành của người lớn. Tạ Di Lan có chút ngưỡng mộ.
Cố Thùy Vũ thanh toán tiền xong, lúc họ bước ra ngoài thì Tạ Di Lan mở miệng, “chị Thương Tịnh, em không làm phiền chị và anh rể tình tứ bên nhau nữa, tối nay em ngủ lại ở kí túc xá, không về nhà nhé!” Cô vẫy vẫy tay,” em đi trước đây.” Nói xong thì chạy đi mất.
“Con bé là một cô gái tốt, vì là con một nên quen được nuông chiều một tí, nếu tiếp xúc nhiều người thì sẽ tốt hơn.”
“Phải xem tạo hóa của con bé rồi,” Cố Thùy Vũ cúi đầu xuống nói bên tai cô, “Đi thôi, đi xem chiếc giường lớn của chúng ta mới thay nào.”
Đã lâu không gặp, Thương Tịnh cũng cảm thấy có chút động tình, mặt cô hơi đỏ lên, “trước đi dạo một vòng đã.” Mới ăn no mà làm vận động kịch liệt quá hình như không được tốt lắm.
“Cục cưng à, ngày mai anh sẽ từ từ đi dạo với em, muốn dạo thế nào cũng được.” Cố Thùy Vũ mở chi phiếu xong, người đàn ông đến thời khắc này thì lời hứa hẹn nào cũng đưa ra được, “hôm nay chúng ta phải thanh thủ thời gian, có được không?”
Cái gì là tranh thủ thời gian chứ…. bây giờ mới 9 giờ hơn mà… Thương Tịnh cảm thấy không nói nên lời, cô bắt đầu do dự, ý của anh là…
“Mới nói là phục vụ anh mà.” Cố Thùy Vũ cười tà nói nhỏ bên tai cô, Thương Tịnh ngay lập tức đỏ cả mặt, “không được!”
“Có được hay không lát nữa chúng ta lại thảo luận tiếp.” Cố Thùy Vũ trả lời một cách qua loa, nhưng trong lòng anh lại nghĩ — không được cũng phải được!

Chương 89
Căn nhà mới mà Cố Thùy Vũ mua nằm ở khu Hoa Lang nổi tiếng, vị trí địa lí nổi bật, cảnh quan đẹp tuyệt, chỉ tiếc là Thương Tịnh còn chưa kịp thưởng thức, thì đã bị tên đàn ông gấp gáp kia kéo lên giường rồi.
Thời gian đêm nay vẫn còn dài, hơn nữa từ hôm nay trở đi ngày nào cô cũng bên cạnh anh rồi, điểm này khiến anh rất hài lòng, quyết tâm dùng thập phần kiên nhẫn để dụ cô vui vẻ. Hai người tắm xong mặc áo choàng tắm rồi nằm trêи giường lớn, họ hôn nhau thật sâu, Cố Thùy Vũ ngậm lấy đôi môi thơm mềm của cô lưu luyến không dứt, một tay thăm dò vào áo choàng của cô *** đôi mềm mại, Thương Tịnh không chịu được ngâm lên, anh dọc theo bờ môi cô hôn đến sườn mặt cô, tai cô, rồi thuận theo chiếc cằm bé xinh đến xương quai xanh tinh xảo, từng tấc da đều in lên những nụ hôn nóng bỏng.
Thương Tịnh chuyển động thân thể, Cố Thùy Vũ không cho phép cô cự tuyệt mà *** choàng tắm cô ra, hai khỏa ngọc non nớt đập vào mắt anh, trắng trắng nộn nộn trông rất đáng yêu, anh chậm rãi cúi đầu xuống, ý đồ ɭϊếʍ thử quả dâu tây kia, Thương Tịnh ngô một tiếng, anh gấp gáp dùng tay *** đôi mềm mại khiến chúng gần sát lai, tách ra, lại sát lại, cuối cùng dưới sự kháng nghị của cô mà ngậm vào một trong hai tiểu bạch thỏ này, đầu lưỡi **** xoay vòng trêи quả dâu tây, không ngừng ʍút̼ lấy, một bàn tay khác cũng không rảnh rỗi *** tiểu bạch thỏ còn lại, Thương Tịnh nắm chặt lấy ga giường, ủy khuất phát ra mấy tiếng ngâm nga.
Người đàn ông này giống như lâu rồi không được thưởng thức vẻ đẹp trước *** cô, anh bỏ ra rất nhiều thời gian đi chăm sóc chúng, trái ʍút̼ phải ʍút̼ chơi đến vui vẻ, cuối cùng xem như tạm thời chơi đủ rồi, mới trượt đến giữa chân cô.
“Còn mặc qυầи ɭót sao.” Cố Thùy Vũ chê cô làm việc dư thừa, cách chiếc qυầи ɭót nhỏ hôn lên hoa viên thần bí của cô, đầu lưỡi dùng sức ɭϊếʍ lấy, Thương Tịnh hồ loạn chống cự, lại bị anh áp xuống, đồng thời anh ngửi thấy mùi hương, liền nâng ʍôиɠ nhỏ cô lên cởi qυầи ɭót cô ra, lại cúi đầu vào, áp lấy bụng nhỏ của cô hút lấy mật ngọt một cách tham lam, Thương Tịnh run rẩy đến trái động phải động, cô nhìn quả đầu tóc đen đang vùi *** mình, khóc lóc van xin.
Người đàn ông vẫn không buông tha cho cô, mà còn dùng miệng và tay dẫn cô đến cao trào, Thương Tịnh cả người co rụt lại, mềm nhũn.
Cố Thùy Vũ đạt được bước đầu kế hoạch, từ từ đứng dậy nửa quỳ trêи đầu giường, chuẩn bị thực hiện phần quan trọng nhất, anh một tay *** *** của cô, một tay kéo áo choàng tắm mình ra, lộ ra *** đã sớm *** trước mặt Thương Tịnh, dụ dỗ nói :” đến đây nào, cục cưng, đến lượt em rồi.”
Thương Tịnh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy vật khổng lồ trước mắt, sợ hãi van xin :” em không biết...”
“Không sao, từ từ học, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Hình ảnh trước mắt quá ngông cuồng rồi, ánh mắt Cố Thùy Vũ u ám, anh nhịn không được cầm *** của mình chạm vào môi cô.
Thương Tịnh bị dọa đến sợ.
“Đừng sợ, anh đã rửa sạch lắm rồi, nào đến đây.” Cố Thùy Vũ dùng mấy phần lực nâng đầu cô lên, “trước ɭϊếʍ thử nó.”
Thương Tịnh từ lúc được Cố Thùy Vũ ám thị qua thì luôn làm tốt tâm lý chuẩn bị, cô từ một số nơi biết được đàn ông đều rất thích như vậy, cô cũng muốn làm cho anh vui vẻ, nhưng cảnh tượng trước mắt quá dọa người rồi, miệng của cô... thật có thể sao?
Cô từ từ vươn ra lưỡi nhỏ, ɭϊếʍ một chút đỉnh đầu nấm, Cố Thùy Vũ tức thời gầm nhẹ.
Điều này khiến cô có thêm động lực, lại vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ lần nữa.
Chỉ có một chút vui vẻ này đã khiến Cố Thùy Vũ suýt chút kiềm chế không được, anh hít một hơi sâu, để tay trêи đầu cô,”ngoan nào, tiếp đi em, thử ngậm nó vào xem.”
Thương Tịnh đã không còn cách nào từ chối, cô nhướng mắt nhìn người đàn ông có chút ý loạn tình mê này, cô vươn đầu ngậm lấy *** của anh, còn không ngừng động.
Hô hấp của Cố Thùy Vũ ngày càng nặng nề, bàn tay giữ lấy đầu cô vô tình dùng thêm lực, “đúng vậy, chính là như vậy, rất tuyệt... sâu vào một tí nữa...”
Mùi vị nam tính ngập tràn trong miệng cô, làm cô nôn ra.
“Thử lần nữa, bé cưng, ngậm vào đi, chuyển động lưỡi của em nữa.” Cố Thùy Vũ đang có hứng, anh ấn đầu cô một tí.
Thương Tịnh cầm lấy *** than thở :” quá lớn rồi...”
Lời khen ngợi này khiến vật đang trong tay cô động một cái, lại lớn hơn một chút, Cố Thùy Vũ cười nói : “vào được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỗ nào ăn không được có thể lấy tay giúp nó.” Anh không nhẫn tâm để cô ngậm sâu hơn.
Thương Tịnh ngô ngô hai tiếng, lại thăm dò ɭϊếʍ một chút, ngậm vào lần nữa, lần này cô đã có chút kinh nghiệm, đầu lưỡi bắt đầu ɭϊếʍ vật trong miệng, tay nhỏ cũng vuốt lấy phần còn lại bên ngoài.
Cố Thùy Vũ thỏa mãn mà hưởng thụ, cuối đầu nhìn người bên dưới, lửa ɖu͙ƈ vẫn không ngừng gia tăng, “chính là như vậy... tiểu ɖâʍ oa này... hút của anh ra nào... tốt... a...thoải mái quá...” Anh càng nói càng tục, không khống chế được bản thân mà giữ lấy đầu cô bắt đầu luật động.
“Ưm...ưhhh...”
“Cục cưng ngoan, tiểu yêu tinh, dùng lực hút, hút ra nào!” Cố Thùy Vũ muốn để cô nuốt hết vào bụng, nên anh không kiềm chế bản thân, cứ thế xuất vào miệng cô.
Thương Tịnh chưa chuẩn bị tâm lý, đẩy anh ra rồi giữ cổ họng không ngừng ho, Cố Thùy Vũ chưa qua cao triều, ngừng một lát mới hồi thần lại, anh thấy Thương Tịnh ho không ngừng, liền nói: “xin lỗi , Tịnh Tịnh, anh nhịn không được, đến đây, nhả ra rồi súc miệng.” Anh vươn tay đến bên miệng cô.
Thương Tịnh đã nuốt vào hơn một nửa, cô mở miệng ra, chỉ có một chút *** trong miệng, Cố Thùy Vũ thấy cảnh tượng này, lập tức lại cứng lên. Anh nuốt một ngụm nước bọt, xoay người lấy ly nước đút cô uống, “Bé con ngoan nào, bé con ngoan nào"
Thương Tịnh súc miệng xong, lúc này mới thuận khí nói chuyện được ,”sao anh đáng ghét như vậy...”
Cố Thùy Vũ dỗ ngọt cô trái hôn phải hôn lên má cô, “Vợ của anh đừng tức giận mà, anh không không chế được, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Còn có lần sau à...”
Cố Thùy Vũ cười cười không nói, đương nhiên còn có lần sau, không chỉ có lần sau, còn có lần sau sau nữa, lần sau sau sau nữa...
“Bảo bối của anh chịu ủy khuất rồi, đến đây, đến lượt anh hầu hạ em...” nói rồi anh hôn lên đôi môi vẫn còn giữ mùi vị của anh, trêu chọc cô một cách có kĩ thuật.
“Ưhh..hmmmm...”
Trêи giường Thương Tịnh luôn là kẻ yếu thế, sao cô có thể địch lại sự dụ dỗ của Cố Thùy Vũ, không chỉ để anh sờ khắp toàn thân mình, còn bị hôn khắp nơi, thậm chí ngay cả ngón chân của cô anh cũng không buông tha, cô thậm chí la đến khàn cả cổ họng, mới được anh khoan nhượng bỏ qua cho, bị sự cường thế tuyệt đối của anh đưa đến thiên đường cực lạc.
Buổi sáng hôm sau, Thương Tịnh thức dậy, nhưng cô ngay cả động cũng không muốn động, nhưng cô vẫn híp mắt vô cùng có trách nhiệm vỗ lưng người đàn ông đang ngủ say, “anh nên dậy rồi...” a, cổ họng khô quá đau quá đi.
Phản ứng của Cố Thùy Vũ chính là vùi đầu vào cổ cô, “ngủ thêm một tí nữa...”
“Mấy giờ rồi?”
Đúng lúc điện thoại của Cố Thùy Vũ vang lên báo thức, anh mơ hồ trả lời:” bảy giờ rưỡi.”
Hai người hiển nhiên đều không muốn dậy, chuông báo thức không ngừng kêu, hai người trêи giường giả ૮ɦếƭ một hồi, Thương Tịnh nhịn không được đẩy đẩy anh, “tắt báo thức đi”.
Nguyên nhân Cố Thùy Vũ không muốn động vì anh nghe ra điện thoại không ở đầu giường, nghe theo âm thanh phán đoán được điện thoại đang ở trước cửa. Anh chau mày, “để nó kêu đi.”
“Em muốn ngủ...” bị giày vò cả đêm, cô thực sự cần ngủ bù lại.
Cố Thùy Vũ cũng như cô, nhưng ai bảo anh không được tốt số như Thương Tịnh chứ, vẫn còn trong thời kì làm việc, anh lại kéo dài một lát, rốt cục không tình nguyện mà thức dậy, anh mặc quần vào rồi đi tắt báo thức, cứ ở trần nửa người vào vệ sinh, Thương Tịnh mơ hồ nghe tiếng xả nước và tiếng súc miệng, sau đó nghe tiếng máy sấy thổi.
Tay cô gối dưới đầu, nửa tỉnh nửa thức mở mắt ra, chỉ thấy người đàn ông lười biếng ban nãy đã trở thành Cố thị trưởng anh tuấn tiêu sái, áo sơ mi trắng phối với quần tây, nhìn anh thật phong độ.
Cố Thùy Vũ uống một ly nước, lại rót một ly đến bên giường,”uống nước không?”
Thương Tịnh cầm ly uống một ngụm.
Đợi cô uống xong, Cố Thùy Vũ cúi người hôn cô một cái. “Ngủ đi, trong tủ lạnh có thức ăn đông lạnh, em tức dậy thì lấy ra nấu mà ăn, buổi trưa để anh xem có thời gian thì về ăn trưa cùng em.”
“Ùm, tối nay anh có hẹn ăn cơm với ai không, nếu không có hẹn thì muốn ăn gì?” Thương Tịnh vuốt cổ áo anh, mỉm cười hỏi.
“Cũng không biết, không quan trọng thì anh từ chối, đã lâu không ăn cánh gà chua cay của em rồi, buổi tối làm một chút ăn thử, cho dù không về ăn cơm cũng có thể làm bữa ăn khuya.”
“Nặng khẩu vị như vậy...”
“Gia chính là thích mùi vị này, tối nay còn muốn chơi tiếp hay không?”
“Tên cầm thú, giọng em cũng khàn rồi...”
“Bảo bối của anh tội nghiệp như vậy, gia thương em.” Cố Thùy Vũ lại hồ loạn hôn cô vài cái, chọc đến Thương Tịnh cười khúc khích.
Hai người đều không muốn tách ra, Cố Thùy Vũ lại kéo dài một lúc mới bất đắc dĩ rời giường, Thương Tịnh nằm trêи giường mỉm cười nhìn bóng lưng anh rời khỏi, có chút lạc lõng, lại nhiều hơn một chút hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc