Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ - Chương 06

Tác giả: Đường Sương

Anh bật cười ra tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, rất đứng đắn trả lời cô. l&q&đ.
"Không phải như vậy, công việc của anh là nghiên cứu quá trình lão hóa của phụ nữ."
Editor: ૮ɦếƭ với anh mất, quá trình lão hóa thì nói lão hóa đi, sao lại nói kỹ năng sinh sản chi vại anh.
"Cái gì? !" Cô mở to mắt.
Vẻ mặt cô thật đáng yêu, làm cho anh không nhịn được cười to lên.
"Cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!" Cô tức giận đập vai anh một cái.
"Cái gọi là kỹ năng sinh sản, là chỉ thuật ngữ khoa học kỹ thuật. Đơn vị anh làm việc, nghiên cứu là một công ty mỹ phẩm danh tiếng, có hẳn một đội nghiên cứu phát triển. l$q$d. Công việc của bọn anh nói đơn giản chính là chế tạo ra sản phẩm có thể giúp cho phụ nữ khôi phục lại vẻ đẹp thanh xuân của họ."
Anh cố gắng dừng nụ cười, giải thích cho cô hiểu.
Khó trách anh lại chú ý gương mặt của cô có bị khô và có chất sừng hay không, có nhiều mụn hay không.
"Nói thí dụ như cái gì? Anh có thể lấy một thí dụ cụ thể cho em nghe hay không?"
"Công ty anh mấy năm nay rất nổi tiếng, sản phẩm hiệu quả nhất, chính là R*ợ*u lên men vi khuẩn tự nhiên."
Anh nói thao thao nhưng cô nghe không hiểu cái gì, ah, l*q*đ, hình như anh vừa nhắc đến cái gì lên men thì phải.
"A.".
Nhưng chuyện nghiên cứu này vô cùng phức tạp, anh có thể làm được việc này là vô cùng tài giỏi, cô rất ngưỡng mộ anh.
Công việc của anh nói một cách dễ hiểu, chính là chế tạo mỹ phẩm sao!
Nhưng là, mới vừa rồi anh nêu ví dụ nói vi khuẩn lên men tự nhiên, nghe giống như là một chai Yakult, không có chút gì gọi là ly kỳ.
"Thì ra là, con gái thoa mỹ phẩm trên mặt, giống như là bôi Yakult! Nhưng Yakult dùng để uống không phải ngon hơn sao? Hấp thu cũng nhanh hơn." Cô cái hiểu cái không đưa ra kết luận.
"Cũng không khác biệt là mấy. . . . . . Chỉ là, lúc bọn anh bắt đầu nghiên cứu cũng có ăn một số thực phẩm bảo dưỡng." Anh không biết nên giải thích với cô như thế nào để cô có thể hiểu rõ hơn, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn cười khổ.
"Thiệt hay giả? Sau này có thể uống nữa không?"
Truyện được post tại dienanlequydon.com
Editor: Sandy
"Có thể."
"Vậy. . . . . . mắt em có quầng thâm vì mất ngủ, anh có sản phẩm nào giúp em hết thâm không, giới thiệu cho em đi?"
"Anh không nghiên cứu cái này, dien!dan!le!quy!don, đồng nghiệp của anh đã từng nghiên cứu, anh có thể lấy một ít cho em."
"Thật không? Vậy lấy cho em cái nào có thể thoa ấy, em không muốn uống đâu, cảm thấy nó sao sao đấy."
Diệp Nặc không phản bác được, đối với hiểu lầm của cô, anh chỉ có thể giận mình.
Cô giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhảy đến bên cạnh anh, khoác cánh tay anh thật chặt.
"Em có thể đi theo anh đến phòng thí nghiệm xem một chút được không? Em rất muốn nhìn một chút, xem phòng thí nghiệm chế tạo ra các sản phẩm hồi xuân như thế nào, có hình dáng gì?" dien()dan()le()quy()don.
Cô ngước đầu, lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.
"Phòng thí nghiệm đó cũng như bao phòng thí nghiệm khác, không có gì đẹp mắt. Hơn nữa công ty không cho người khác tham quan."
"Tại sao không cho tham quan?"
"Bởi vì sẽ làm ảnh hưởng đến cơ mật thương nghiệp."
"Căn bản em đối với các loại nghiên cứu kia đều không biết, cũng không hiểu cái gì là cơ mật thương nghiệp, phòng em làm cái gì?" Cô cong môi.
"Đây là quy định công ty." .
"Được rồi, vậy các anh nghỉ ngơi hay đón tiếp khách ở nơi nào? Em sẽ ngoan ngoãn đợi ở nơi đó được chưa?"
"Cái này. . . . . ."
Anh do dự một chút.
"Xin anh đó! Em ở nhà sắp buồn ૮ɦếƭ rồi, em cũng cần đi ra ngoài hóng mát một chút. Nhưng anh xem, cha mẹ em gần đây cứ hai ngày ba bữa lại không thấy bóng dáng người nào cả, ra ngoài cũng không dẫn em theo. Còn chị em ban ngày thì có việc, về nhà bởi vì mang thai nên cần nghỉ ngơi, căn bản không có người có thể theo em, em nhàm chán đến sắp ૮ɦếƭ rồi."
Anh nghĩ một chút.
Mang cô đến phòng nghỉ ngơi công ty đi, chắc là không có vấn đề gì, cũng sẽ không quấy nhiễu nghiên cứu phòng thí nghiệm.
"Để anh xem lại đã. Nhưng đến lúc đó tuyệt đối không được chạy lung tung đấy."
"Không thành vấn đề!"
Từ Mật hớn hở ra mặt, vui vẻ ôm cổ anh lớn tiếng hoan hô.
"Này, Mật Mật, không cần động một chút là nhảy lên người anh."
"Tại sao? Lúc còn nhỏ em cũng thường làm như vậy mà!"
"Bây giờ em hai mươi tuổi rồi, Mật Mật."
"Còn chưa được." .
"Cái gì?"
"Còn hai tháng mới đầy hai mươi tuổi."
"Em lừa anh?" Anh nhíu lông mày trừng cô.
"Chỉ kém hai tháng, cũng không khác gì mấy!"
Cô nhận thấy có gì đó không đúng, từ trên người anh trượt xuống thật nhanh.
Anh tiếp tục trợn lên giận dữ nhìn cô.
"Ưm hừm, anh thật phiền toái, điều này cũng so đo!"
Thực sẽ ăn vạ!
Cô có biết hay không, điều này chứng tỏ trong hai tháng tới, anh rất có nguy cơ bị cha cô kiện với tội danh dụ dỗ trẻ vị thành niên. (editor: ôi ôi, ૮ɦếƭ mất, ૮ɦếƭ mất)
Sắc mặt anh khó coi.
"Khi nào thì anh đổi linh kiện máy tính giúp em?" Cô đi theo phía sau anh, đâm đâm bờ vai của anh.
"Chờ qua sinh nhật hai mươi tuổi của em rồi tính."
Anh đi xuống cầu thang.
Cô đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng anh cau mày.
"Đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi của em còn hai tháng nữa lận đấy!"
Cô không nhịn được nhắc nhở anh. L&q&đ
"Vậy thì chờ đi!"
Chẳng biết tại sao, nghe giọng anh có chút tức giận.
Mặc dù Diệp Nặc vẫn tức giận việc cô nói dối tuổi với anh, nhưng anh vẫn giữ đúng lời hứa dẫn cô đến công ty.
Anh dẫn cô đến phòng nghỉ, từ xa xa nhìn vào phòng thí nghiệm, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Đối với công việc nghiên cứu này, anh dốc hết toàn lực mà làm, , cùng các đồng nghiệp tạo ra sản phẩm, tạo ra thành tưu hơn người.
Chỉ là, em gái Mật Mật bên cạnh, hình như không cảm thấy niềm kiêu ngạo của anh.
"Ách. . . . . . Chỉ như vậy?"
Chóp mũi của cô dán lên tấm thủy tinh dầy, vẻ mặt rất thất vọng.
"Không như vậy thì em muốn thấy cái gì?" Anh cau mày, cúi đầu nhìn cô.
"Em cho là phòng thí nghiệm phải giống như trong phim ảnh vậy, bốn phía sáng loang loáng, có nhiều đèn ở trung tâm, tất cả vách tường đều làm bằng kim loại, còn có các loại dụng cụ tinh vi, góc tường có ống nghiệm trong suốt, còn có rất nhiều thiết bị, động cơ trên không hoạt động."
". . . . . . Rất xin lỗi để cho em thất vọng." Anh tức giận trả lời. .
Cô đang nói cái gì vậy?
Đây có phải là phim khoa học viễn tưởng đâu chứ?
"Ít nhất. . . . . . cũng không nên quá thô sơ như vậy! Anh xem, cái máy màu trắng trắng kia, còn cái máy màu xanh, còn có cao cao, lùn lùn, thật là lỗi thời mà, không có tính thẩm mỹ chút nào cả." Cô bắt bẻ duỗi ra Ng'n t, chỉ tới chỉ lui.
". . . . . ." anh để tùy cô!
Diệp Nặc bất đắc dĩ lau mặt một cái, hoàn toàn không có ý muốn giải thích với cô. L&q&đ.
"Còn nữa, còn nữa, các anh để cái bàn nhựa ở đấy làm gì, sao lại không để cái bàn bằng kim loại ở đấy? Giống như bồn rửa tay vậy đó!"
Đáng ghét! Người ta không để ý cô, cô lại càng nói càng H**g phấn!
"Em cho là thiết bị, dụng cụ ở phòng thí nghiệm sẽ giống như dụng cụ ở phòng bếp sao? Phải ra hình ra dáng, đẹp đẽ sẵn tiện dùng để trang trí sao?" Anh đùa cợt nói.
"Không phải cần có một bàn mổ sao!" Cô đột nhiên nói.
Anh sửng sốt một chút.
"Chúng ta cần bàn mổ làm chi?" Bọn anh không dùng động vật để làm thí nghiệm. l@q#đ.
“Không phải trong phòng thí nghiệm trong mấy bộ phim bình thường đều có để cái bàn như bàn mổ sao? Sau đó, mấy nhân vật chính sẽ bị cột vào phía trên bàn mổ, bị người xấu cầm dao tới làm thí nghiệm!" Hai mắt của cô bởi vì H**g phấn mà lóe sáng.
". . . . . ."
Lần này Diệp Nặc trừng mắt nhìn cô, hít khí thật mạnh.
Anh. . . . . . Hiện giờ anh muốn làm thịt cái đầu suy diễn lung tung của em gái bánh ngọt!
"Mễ Mễ, đây là nơi là nghiên cứu khoa học, không sai, nhưng lĩnh vực nghiên sản phẩm làm đẹp, không phải nghiên cứu sinh vật ngoài hành tinh hay là nhân bản người vô tính!" Anh tức giận đến mức cơ mặt co rúm lại.
Truyện được đăng tại Thichtruyen.com
Editor: Sandy
"Không phải trong phim đều diễn như vậy sao!" Như bị uất ức mà cúi thấp đầu, xoắn xoắn Ng'n t.
"Em thử nói lại một lần nữa xem!" Anh sẽ lập tức bẻ gảy cổ của cô!
"Được rồi, là em làm loạn! Em cũng không có ngu như vậy! Mặc dù tuổi em không lớn lắm, nhưng một ít hiểu biết thông thường vẫn có. Em chỉ cảm thấy sự thật và tưởng tượng có sự chênh lệch không hề nhỏ, như mặt biển và đỉnh núi, cho nên không nhịn được mới nói giỡn một chút thôi!" Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, , cười hì hì nhìn anh.
"Em nói giỡn?"
"Xin anh đó, em hai tuổi, chứ không phải mười hai tuổi."
"Em chỉ mười chín tuổi."
"Được rồi, em mười chín tuổi mười tháng, nói như vậy là được rồi chứ?" Từ Mật không chịu thua trợn mắt nói.
"Không có chuyện gì thì không nên chơi xỏ lá, có những chuyện, đã nói thì phải nói cho chính xác."
"Đúng, đúng, Dạ!" Cô miễn cưỡng khom lưng hành lễ.
Diệp Nặc lắc đầu một cái, l!q!đ, cảm giác mình bị một nữ sinh còn hai tháng nữa mới được hai mươi tuổi đánh bại.
Là bởi vì bọn anh chênh lệch sáu tuổi, mới có sự khác nhau nghiêm trọng như thế, hay là do anh không thể hiểu được những suy nghĩ của cô gái nhỏ này?
An*** nề thở ra một hơi, xoa xoa huyệt thái dương đang căng thẳng.
"Thôi, anh dẫn em đến phòng nghỉ ngơi. Nhớ, em đã hứa với anh, lúc anh đi họp với các trưởng bộ phận, em phải ngoan ngoãn đợi ở đó, không được chạy lung tung."
Mặc dù ở nhà anh đã “ân cần dạy bảo” cô nhiều lần, nhưng đến công ty, anh vẫn lại mở miệng cảnh cáo cô một lần nữa.
"Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn, biết điều ở đó đợi anh."
Cô dí dỏm đưa bàn tay làm động tác đồng ý.
Mặt anh không thay đổi gật đầu một cái, dẫn cô đến phòng nghỉ ngơi. dien~dan~le~quy~don.
Nếu cứ tiếp tục nghe cô nói những ảo tưởng trong phim gì đó anh sẽ điên mất.
Từ Mật rất nghe lời, thật biết điều, quả thật không có chạy loạn.
Nhưng, R*ợ*u không say người thì người tự say R*ợ*u, sắc không mê người thì người tự mê sắc. Đóa hoa xinh đẹp nhỏ nho ngoan ngoãn ngồi đợi, một tấc cũng không động, nhưng lại thật có bản lĩnh trêu người. (editor: đại loại như cây muốn lặng mà gió chẳng ngứng, kiểu mình không chọc người ta, mà người ta thì thích chọc mính ấy).
Suốt ngày chui ở phòng nghiên cứu khô khan, luôn luôn ở tình trạng dương thịnh âm suy, vốn mất cân đối sinh lý đã lâu, cộng thêm tâm linh bởi vì thiếu hụt tình yêu lâu dài, cũng khô cạn hồi lâu, cho nên một giọng nói ngọt ngào của Từ Mật truyền đến, liền đưa tới một trận xôn xao không nhỏ.
Phòng nghỉ ngơi nho nhỏ, thiếu chút nữa là bị đám lang sói đang cực kỳ đói khát mà đạp mạnh mở cửa đi vào.
Vì muốn chiếm được tiếng cười của người đẹp, thậm chí mọi người tranh giành lẫn nhau, tình trạng trở nên ồn ào, mất khống chế.
Cuộc họp thường lệ vừa kết thúc, Diệp Nặc vừa ra khỏi phòng họp, bởi vì lo lắng cho Từ Mật, nên nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Mới đi đến nửa đường, xa xa liền nghe thấy bên kia tiếng người huyên náo ầm ĩ truyền đến từ phòng nghỉ ngơi. Trong lòng anh cảm thấy không ổn, bước chân tăng nhanh.
Còn chưa đi đến phòng nghỉ ngơi, liền bị những đồng nghiệp đang H**g phấn ngăn lại ở nửa đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc