Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Chương 110

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè cũng là ngày khai máy của , Khương Thấm dắt theo Đại Bảo tiến tổ phim.
Vốn là Đại Bảo đã có đầy ắp kế hoạch học tập cho mùa hè nhưng Khương Thấm nói Mạc Dư Thâm cho Đại Bảo nghỉ mười ngày, dẫn cậu nhóc đến đoàn phim nghỉ hè.
Tiểu tiểu Chu cũng ở đoàn phim. Hai đứa con nít quậy lên quậy xuống thiếu điều phá luôn cái lều dựng.
Bảy năm trôi qua, nhóm sản xuất của lại tụ họp. Lúc quay Khương Thấm 28 tuổi, bây giờ đã sắp 35 rồi.
Không chỉ Khương Thấm mà cả Dư An cũng cảm khái thời gian chạy nhanh như thoi đưa.
Cô Thượng cười, "Cô còn có tóc bạc rồi này." Con gái bà năm nay cũng đã kết hôn.
Bảy năm, khoảng thời gian thật dài nhưng dường như lại rất ngắn.
Sau giờ cơm trưa là một tiếng nghỉ ngơi. Khương Thấm và Dư An đưa hai đứa nhỏ vào lều ngủ trưa. Ở trong lều có một cái giường nhỏ, hai đứa nhỏ mỗi đứa một đầu.
Khương Thấm lấy một cái ghế ngồi bên giường, cầm tay Đại Bảo. Dư An cũng vậy, đặt tay con trai trong lòng bàn tay, như vậy thì cho dù có động tĩnh gì thì hai đứa nhỏ vẫn được ngủ ngon.
Dư An nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Khương Thấm: "Chị còn nhiều kinh nghiệm chăm trẻ con hơn em."
Khương Thấm: "Chăm nhiều thành quen, bình thường chị cũng hay nghiên cứu sách nuỗi dưỡng trẻ nhỏ." Trước kia cô không thích con nít, nhưng khi Đại Bảo ra đời rồi thì lại cảm thấy trẻ con thật đáng yêu.
Đặc biệt là khi còn bé, mỗi ngày mỗi lớn.
Lúc Đại Bảo được sáu tháng, cô phải vào đoàn phim quay bốn tháng mới xong. Khi về Bắc Kinh, xém chút nữa không nhận ra Đại Bảo. Trở nên đáng yêu hơn và vui vẻ hơn.
Dư An: "Đến khi chị có con rồi thì sẽ không lóng ngóng tay chân như em mới đầu, đến cả tã giấy cũng quên thay."
Khương Thấm chỉ cười không nói, bởi vì không biết nói tiếp như nào.
Chắc là cô sẽ không kết hôn, vậy thì sẽ không có con.
Dư An đã quen thuộc với Khương Thấm nên có mấy lời trực tiếp hỏi ra: "Nửa bức thư tình của chị bây giờ thế nào? Có đáp án chưa?"
Khương Thấm khựng một chút, lần này không nói dối nữa: "Đã có đáp án từ lâu rồi. Lần thứ hai Chu đạo đưa bọn chị đi ghi hình tiết mục tuyên truyền thì chị đã biết là ai."
Dư An suy đoán, chắc là cảnh còn người mất.
Cô thử an ủi Khương Thấm: "Đằng trước còn có phong cảnh đẹp hơn, chỉ là chị chưa đi tới thôi." Cô nói mình: "Lúc trước khi chia tay với mối tình đầu, em cũng đã nghĩ sẽ không bao giờ yêu nữa."
Im lặng một chút, Khương Thấm hỏi Dư An: "Lúc trẻ, chuyện điên cuồng nhất em từng làm là gì?"
Dư An nghĩ lại, không có.
Trước khi gặp Võ Dương, cuộc sống của cô nghèo khó, tất cả chỉ vì để tồn tại, cái gì cũng thận trọng làm từng bước. Bởi vì tự ti nên thậm chí thầm mến cũng không dám.
Khương Thấm: "Chị có."
Dư An giật mình, không nghĩ tới Khương Thấm sẵn lòng chia sẻ bí mật thiếu thời của mình.
Giọng nói của Khương Thấm quay về xa xôi, "Khi đó chị vẫn chưa tới hai mươi tuổi, một mình đi máy bay tới Manhattan chỉ vì để gặp anh ấy một lần. Một mặt thì chị chán ghét anh ấy nhưng một mặt lại tồn tại tình cảm. Chán ghét anh ấy thế nào, có tình cảm thì cũng nghĩ theo hướng ác cảm. Cũng hận anh ấy vì giữa bọn chị không có khả năng."
Bỗng nhiên, "Đương nhiên anh ấy không biết chị tới gặp anh ấy, tưởng rằng chị đến thăm Trình Duy Mặc, nhân tiện hỏi thăm anh. Lúc đó Trình Duy Mặc học cùng trường đại học với anh ấy."
Đột nhiên có người la lên trong phim trường, nhờ người tới hỗ trợ, bọn họ nhất thời quên mất hai đứa nhỏ đang ngủ.
Đại Bảo bị giật mình một cái, lông mi run run mấy lần.
Một tay Khương Thấm nắm chặt tay Đại Bảo, một tay vỗ vai, "Đừng sợ, có cô ở đây."
Không bao lâu sau Đại Bảo lại chìm vào giấc ngủ.
Khương Thấm nói tiếp: "Mười mấy tiếng ngồi máy bay nhưng chỉ gặp nhau được hai phút. Hai năm tình cảm trong lòng chị cứ thế mà đi, chị đối với anh ấy cũng càng ngày càng cay nghiệt. Có lẽ anh ấy cũng rất hận chị. Chị nghĩ như vậy cũng tốt, ít ra thì cả đời này anh ấy sẽ không quên chị."
Cô xoay mặt nhìn Dư An: "Chị rất biến thái đúng không?"
Dư An không biết giữa Khương Thấm và người đàn ông đó đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông kia sau cùng biến thành loại người gì nên không dám kết luận.
"Chị có nguyên nhân của chị thì hẳn người đó cũng có nguyên nhân của riêng mình."
Khương Thấm: "Sau đó chị hoàn toàn hết hi vọng với anh ấy, cảm tình cũng biến mất. Bởi vì cả đời này bọn chị đều không thể đến được với nhau, do rất rất nhiều nguyên nhân."
Nói đến đây, cô im lặng thật lâu.
Dư An lẳng lặng nghe, không thêm lời.
Khương Thấm: "Hai năm sau, chị xuất ngoại, gặp được bạn trai cũ. Dáng dấp của bạn trai cũ của chị cũng rất khá, lãng mạn, sau một năm theo đuổi thì chị đã đồng ý hẹn hò với anh ta."
"Bọn chị từng vui vẻ, từng hạnh phúc. Mấy năm ở cùng nhau, tình cảm càng ngày càng sâu đậm. Sau đó chị vào giới văn nghệ, thời gian hai người gặp mặt nhau ít đi, mẫu thuẫn dần tăng. Sau đó anh ta chủ động nói chia tay, sau khi chia tay chị mới biết được anh ta đã ngoại tình từ lâu."
"Buồn bã một khoảng thời gian, chị bắt đầu bận rộn trở lại."
"Tình cảm của tuổi trẻ bồng bột với người đàn ông đó cũng sớm trở thành quá khứ bởi vì anh ấy hoàn toàn biến thành loại người mà chị ghét nhất, hơn nữa anh ấy cũng không thích chị, còn không biết anh ấy ghét chị bao nhiêu. Thêm bốn năm không gặp mặt, yêu hay hận gì cũng sớm nhạt nhòa. Ngay cả bản thân chị cũng không muốn nghĩ tới. Có lẽ đó là hành vi của tuổi dậy thì."
"Ông trời luôn thích trêu đùa con người. Có ai ngờ được chủ nhân của bức thư tình đó lại là anh ấy."
"Lúc ấy khi tuyên truyền ở Thượng Hải, kết thúc hoạt động, chị đi suốt đêm về Bắc Kinh chỉ vì để xem nửa bức thư tình đó. Chị không thể tin được anh ấy là người viết ra bức thư tình đó bởi vì thực tế chị đối với anh ấy không mấy thân thiện. Giữa bọn chị ngoài hận thù ra thì không còn gì khác. Kết quả lại là anh. Tửu lượng của chị không tệ nhưng đêm đó lại một mình uống say."
Những bí mật của thuở thiếu thời cuối cùng vẫn không thể giấu được.
Cô không muốn nghĩ tới, muốn vùi lấp bọn chúng ở trong lòng.
"Sau này chị mới biết, anh ấy không có chị thì vẫn sống tốt."
Dư An há hốc mồm, không thể nói được một câu an ủi nào.
Khương Thấm: "Bây giờ anh ấy đã có cuộc sống mới rồi."
Mấy năm trước anh đã có bạn gái.
Cô tận mắt nhìn thấy. Quý Thanh Thời cũng đã xác thực. Sau đó cô đến nhà ông nội Mạc thăm hỏi, ông cụ Mạc cũng nói Mạc Liêm đã có đối tượng, là một cô gái rất tốt.
Cô gái đó xinh đẹp trẻ tuổi, tính cách sáng sủa, vừa khéo bổ sung cho tính cách trầm tĩnh của Mạc Liêm.
Ông cụ Mạc còn nói người lớn trong nhà đều rất thích hai đứa nhỏ, đợi bên nhau một thời gian nữa rồi sẽ tính tới chuyện kết hôn.
Có lẽ hôm đó ông cụ Mạc vui vẻ nên nói rất nhiều chuyện của Mạc Liêm và cô gái đó.
Cô ngồi im lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa: Rất tốt.
Cô thường xuyên tự hỏi mình, nếu tối hôm Mạc Liêm đưa cô nửa bức thư tình còn lại, cô không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, xuống lầu gặp anh thì chuyện của họ sẽ như thế nào?
Có lẽ, bọn họ sẽ không còn hiểu lầm nhau nữa.
Có lẽ, vật đổi sao dời, bọn họ sẽ tha thứ cho nhau.
Có lẽ bọn họ sẽ im lặng không nói gì nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm vì những chuyện trong quá khứ.
Có khoảng thời gian cô thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Mạc Liêm thời trẻ, mơ thấy những lời nói cay nghiệt mà cô dành cho anh. Cô hoài nghi nhân phẩm và giới hạn của anh.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng thật sự rất đau. Cái gì cũng không thể chữa được loại đau dớn đó.
Bây giờ anh đã có hạnh phúc của riêng mình nhưng cô thì vẫn bị luân hãm mãi chưa thể thoát ra được.
"Uống miếng nước đi." Dư An rót một ly nước ấm cho cô. Vừa nãy thấy Khương Thấm thất thần, cô cũng không nỡ quấy rầy.
Khương Thấm thu hồi suy nghĩ, nhận ly nước, nơi nào đó trong lòng vẫn còn đau, "Chị cứ nghĩ thời gian trôi qua, chị sẽ quên được anh ấy như lần đầu." Nhưng không được.
Dư An nói khẽ: "Sau này sẽ tốt." Cô nói: "Nguyện vọng sinh nhật năm nay của em là cầu mong hạnh phúc mỹ mãn sẽ đến với chị."
Khương Thấm mỉm cười: "Cảm ơn em."
Dư An: "Điều ước của em sẽ thành hiện thực đó. Năm đó khi quay , em ước chị Hề Gia sẽ khỏe mạnh trở lại, sau đó đúng là đã thành hiện thực."
Khương Thấm chưa bao giờ tin những điều này nhưng vẫn rất cảm kích Dư An.
Có lẽ sau này cô gặp được một người thích hợp, cùng kết hôn sinh con. Trong mắt người khác được coi là "mỹ mãn" nhưng đó không phải là hạnh phúc cô tìm.
Cô không có cái may mắn đó.
***
quay gần sáu tháng, đi khắp trong và ngoài nước để lấy cảnh.
Phim đóng máy vào ngày 20 tháng 12.
Bắc Kinh đổ trận tuyết đầu tiên, không lớn lắm, một lớp tuyết mỏng manh.
Hôm qua Đại Bảo gọi video với Khương Thấm, nói là hi vọng tuyết lớn hơn nữa, sáng nay cậu bé muốn làm người tuyết nhưng thất bại.
Sau khi đóng máy, mấy tháng tiếp theo Khương Thấm không nhận công việc. Cô chuẩn bị đưa Đại Bảo đến Thụy Sỹ trượt tuyết, cho cậu nhóc chơi tuyết một trận đã ghiền.
Đại Bảo học nhà trẻ quốc tế, vừa khéo được nghỉ Giáng sinh.
Khương Thấm về tới Bắc Kinh, sau khi được Mạc Dư Thâm đồng ý rồi liên tục gọi điện cho Đại Bảo.
Đại Bảo đang ở trong sân nhà ông cố nội chơi, không đắp được người tuyết, cậu nhóc lấy nhánh cây ngồi trên đất vẽ tranh.
Có ô tô đi vào, một biển số xe lạ lẫm.
Đại Bảo nhìn chằm chằm người xuống, là một chú rất cao, có chút giống ba. Cậu nhóc nghĩ nghĩ, hình như mình đã gặp qua nhưng lại giống như chưa gặp qua.
"Con chào chú." Cậu nhóc ngẩng đầu chào hỏi.
Ân oán giữa người lớn với nhau, không ai đề cập với trẻ nhỏ, cả những lần Đại Bảo hỏi Tần Tô Lan: "Bà nội, khi nào bà với ông nội mới cùng tới nhà trẻ đón cháu? Rất nhiều bạn của cháu được ông bà tới rước luôn."
Tần Tô Lan đáp ứng cậu bé: "Chờ khi nào ông nội rảnh đã."
Vì để thỏa mãn nguyện vọng này của Đại Bảo mà Tần Tô Lan đã hẹn Mạc đổng cùng nhau đón Đại bảo một lần. Cả quá trình không ai nói với ai lời nào, tự mình chăm Đại Bảo.
Đại Bảo chỉ lo vui mừng, không biết sự bất thường giữa hai người lớn.
Về phần Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm, vẫn còn ngăn cách, hẳn là vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ được.
Lúc Mạc Liêm về thăm ông bà nội, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp Đại Bảo, sẽ chơi với Đại Bảo một lát. Có điều trẻ con còn nhỏ, trí nhớ kém, nửa năm không gặp đã không nhớ anh là ai.
"Chào con." Mạc Liêm đi tới, nửa ngồi xuống, uốn nắn cậu nhóc lần nữa, "Sau này gọi bác là bác."
Đại bảo suy nghĩ: "Vậy bác lớn hơn ba của con đúng không ạ?"
Mạc Liêm gật đầu, không nói lời thừa thãi.
Đại Bảo là cái dấu "OK", "Lần sau con sẽ nhớ kỹ." Lúc này đồng hồ đeo tay của cậu bé reo lên, Khương Thấm gọi tới.
"Cô ơi." Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ.
Khương Thấm: "Bảo bối ơi, tối nay con chuẩn bị một vali hành lý nho nhỏ, hai ngày sau chúng ta đi du lịch."
Ở gần như vậy, Mạc Liêm nghe được hết giọng nói từ đầu dây bên kia. Cảm giác như đã qua mấy đời, anh giật mình, đứng dậy đi vào nhà.
Đại Bảo hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy cô?"
Mạc Liêm vào nhà, không nghe được giọng nói phía sau nữa.
Ông cụ Mạc đang pha trà, rót cho Mạc Liêm một chén.
Lần này Mạc Liêm về nước là để tham gia hội nghị cổ đông thường niên của Mạc thị, còn có báo cáo cuối năm, xế chiều vừa kết thúc.
Rời khỏi công ty là anh lập tức đến đây.
Ông nội hỏi: "Cùng với Hoa Du thế nào rồi? Hai đứa tính bao giờ kết hôn?" Hồi đó ông không thích lải nhải, có thể bây giờ tuổi lớn rồi nên thấy thích bộ môn này.
Mạc Liêm: "Còn phải xem cô ấy muốn thế nào."
Hoa Du chính là cô gái trước kia ông nội giới thiệu cho anh.
Mấy năm này ông nội vẫn cho rằng bọn họ đang hẹn hò nhưng thật ra chỉ mới bắt đầu xác định quan hệ từ tháng trước.
Mấy năm trước anh cũng thử tìm hiểu Hoa Du nhưng công việc bộn bề lại kéo anh vào guồng bận rộn, anh khéo léo từ chối cô.
Hoa Du lớn lên ở nước ngoài, là một cô gái sảng khoái thoải mái, cô nói hi vọng anh sớm nhận ra mình cần gì. Sau đó hai người không còn liên lạc gì với nhau.
Nửa năm trước, Mạc thị và công ty nhà Hoa Du cùng hợp tác trong một dự án, người phụ trách là Hoa Du nên hai người tiếp xúc nhiều trong công việc. Hoa Du lại tỏ tình với anh lần nữa.
Ông nội: "Tuổi con cũng lớn rồi, nên kết hôn đi. Bây giờ Hoa Du mới hai mươi?"
Mạc Liêm: "Hai mưới tám." Nhỏ hơn anh tám tuổi.
Ông nội gật đầu, "May quá Hoa Du không chê cháu già."
Mạc Liêm: "..."
Năm nay ông nội đã tám mươi tám tuổi, năm trước tính mời mấy người bạn thân thiết đến tổ chức tiệc, "Trước đó muốn bảo cháu đưa Hoa Du về nhưng cháu lại không chịu, nói các cháu vẫn chưa ổn định nên ông cũng không thúc giục các cháu. Bây giờ tốt rồi thì đến sinh nhật ông, nhớ đưa Hoa Du về đây."
Mạc Liêm do dự nhưng vẫn gật đầu.
Ông nội hỏi anh: "Sắp tới giáng sinh rồi, cháu có tính về bên kia không?"
Mạc Liêm: "Ngày kia cháu về."
Anh đã hứa với Hoa Du sẽ đưa cô đi trượt tuyết.
Mạc Liêm mua vé máy bay về Manhattan tối nay, qua đến bên kia cũng là buổi tối. Hoa Du nói như vậy mới có thể đến đón anh.
Trong lúc chờ ở đại sảnh, có người gọi anh.
"Bác ơi."
Mạc Liêm vừa xoay người đã thấy Khương Thấm, sau đó mới thấy Đại bảo trong иgự¢ Khương Thấm.
Vô tình gặp gỡ, ánh mắt hai người giao vào nhau.
Mạc Liêm muốn đi qua chào hỏi với Đại Bảo nhưng không thể nâng bước chân lên. Hiện tại anh là người có bạn gái, không thể đi qua.
Những suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng mạnh mẽ phun trào nhưng lại bị ánh đè ép xuống.
Sau đó anh vẫy tay với Đại Bảo, "Đại Bảo."
Khương Thấm thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, lập tức thu tầm mắt lại. Rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt nhưng thế giới của cô chỉ có một mình cô quạnh quẽ.
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Tôi cho con của ông bà Mạc lên sàn từ lâu rồi nhe. Biết sẵn cái kết là HE rồi nhưng quá trình ôm tim mới thú dzị đúng hong mấy bồ (◐‿◑)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc