Anh Trai Xấu Xa - Chương 25

Tác giả: Ức Cẩm

Lục Tiểu Nhạc ngồi ngây ngốc trong WC nửa giờ liền, mãi đến khi không ngốc hơn được nữa, mới bất chấp bước ra ngoài. Giờ phút này, cô thực sự vô cùng xấu hổ, một lòng một dạ muốn nhanh nhanh chóng chóng về phòng, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Nhưng khi đi ngang qua phòng khách, lại ***ng phải Trác Hàng đang ngồi trên sô pha xem TV.
Lúc này, Lục Tiểu Nhạc lại nhớ lại chuyện ban nãy, nhất thời máu nóng dâng lên, đỏ hết mặt, vội vàng cúi đầu, bước nhanh hơn, hận không thể chui luôn xuống đất.
Thế mà lúc ấy, Trác Hàng vốn đang giả vờ xem TV đột nhiên cười khúc khích một hồi.
Âm thanh rất nhỏ kia bay đến tai Lục Tiểu Nhạc, kích thích lòng tự trọng trong cô, cô dừng bước, hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hàng.
Thấy vậy, Trác Hàng cũng không nhịn được nữa, anh ngồi trên sô pha, ôm bụng cười lăn lộn.
Chuyện này khiến cho sắc mặt Lục Tiểu Nhạc từ đỏ thành đen, cuối cùng thẹn quá hóa giận, đi đến, quát Trác Hàng: “ Cười cái gì mà cười, không cười nữa!”
“Được được được, không cười…” Trác Hàng vừa gật đầu đồng ý vừa tiếp tục cười ha hả, cười đến chảy nước mắt.
“Đã nói không được cười!” Lục Tiểu Nhạc tức giận đến méo mặt, xông lên P0'p cổ Trác Hàng, đè ra cắn.
Cuối cùng, bởi biên độ động tác quá lớn, làm hai người lăn khỏi sô pha, song song ngã xuống sàn nhà.
“A!” Lục Tiểu Nhạc đau quá kêu lên một tiếng.
Lúc này Trác Hàng mới ngừng cười, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Đau lắm không?”
“Anh nói xem?!” Lục Tiểu Nhạc tức giận nhìn anh.
Hai người cứ như vậy, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đột nhiên, dường như cả hai đều ý thức được tư thế ôm nhau trên mặt đất thế này có bao nhiêu ám muội, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Lục Tiểu Nhạc phản ứng trước, tay chân luống cuống bò khỏi người Trác Hàng, mặt đỏ như gấc, hai mắt hoảng loạn.
Trác Hàng cũng ngồi dậy, quay mặt sang một bên, cố ý tránh nhìn cô.
Trong phòng bỗng trở nên rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng TV quảng cáo không ngừng vang lên, hai người bọn họ ngồi dưới sàn, một người nhìn sang trái, một người hướng qua phải, chưa từng nhìn nhau…
Cũng không biết bao lâu sau, Trác Hàng bỗng nhiên với lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh.
“999, chỉ cần 999…”
“Nồi hấp xx, mùi vị hoàn hảo…”
“Mẹ không cần lo lắng việc học của con…”
Không biết nhảy bao nhiêu kênh, cuối cùng Lục Tiểu Nhạc không nhịn được nữa, đoạt lấy điều khiển trong tay Trác Hàng: “Chẳng hay gì cả, đưa em.” Cô nói xong, thử chuyển kênh, nào ngờ TV hiện lên cảnh phim thần tượng, diễn viên nam nữ ôm hôn thắm thiết.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Lục Tiểu Nhạc sợ đến run tay, điều khiển rơi mạnh xuống đất, bắn cả pin ra. Lúc này, Lục Tiểu Nhạc gấp muốn ૮ɦếƭ, luống cuống nhặt điều khiển lên, muốn cho pin vào, vậy mà càng vội càng hỏng, cối pin kiểu gì cũng không chịu vào, mà trên màn hình đôi nam nữ ôm hôn ngày càng kịch liệt.
Khi cô vội đến sắp khóc, Trác Hàng đột nhiên giữ tay cô lại.
“Đừng đổi làm gì, ai cuối cùng cũng như vậy.” Anh nhìn cô, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng.
Lục Tiểu Nhạc khó hiểu, mở to mắt nhìn tay Trác Hàng, cầm điều khiển trong tay cô đặt sang một bên.
“Đưa em…”
Lời còn chưa dứt, Trác Hàng đột nhiên đưa một tay ra nắm lấy vai cô, còn tay kia, kéo đầu cô ngã lên vai mình.
“Xem TV thì yên lặng chút đi.” Anh nói như ra lệnh.
Khoảnh khắc bị Trác Hàng kéo vào lòng, Lục Tiểu Nhạc sợ ngây người, cô mở to hai mắt, cơ thể như bị điểm huyệt, từng dây thần kinh đều căng lên.
Cùng lúc đó, đôi nam nữ trong TV cuối cùng đã hôn xong, nam diễn viên nhìn nữ diễn viên, nói: “… Em có thể vì anh mà mặc váy mê người, anh cũng có thể vì em mà mặc tây trang đeo cà vạt. Anh có thể cùng em xem những bộ phim mà em thích, em cũng có thể cùng anh xem tranh biếm họa. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì cái gì cũng ok. Nếu như em mệt mỏi anh có thể đưa em về nhà, nếu tâm tình em không tốt anh có thể cùng em ngồi ngắm sao. Tình yêu không có tiền tài cũng không đến nỗi thiếu lãng mạn. Chỉ cần có cảm giác, ở bên nhau chẳng lẽ không thể được?”
Cảm giác ấy, đơn thuần như vậy, sao lại không thể chứ…
Lục Tiểu Nhạc lặp đi lặp lại suy nghĩ này, nút thắt trong lòng cũng dần dần được tháo gỡ.
Trác Hàng ôm chặt cô hơn.
‘Tiểu Nhạc, hôm qua anh đã nghĩ rất nhiều về một chuyện.” Anh đột nhiên mở miệng, “Chúng ta như vậy, rốt cuộc là quan hệ gì? Là anh em, hay là một cái gì khác? Anh vẫn không thể hiểu chính mình, rất sợ có một số việc chỉ là rung động nhất thời, sợ cái nhìn của thiên hạ, càng sợ có một ngày hai chúng ta đều sẽ hối hận.”
Bọn họ đều là người kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng đều là người sợ sóng gió của một tình yêu như thế.
“Thật ra anh vẫn luôn trốn tránh chính mình, bời vì sợ tương lai, nên mới trốn tránh em, trốn tránh thực tại. Mãi đến hôm qua, khi anh nhìn em chạy qua đường, nhìn chiếc xe tải lao đến, anh mới nhận ra, hóa ra tính mạng lại mong manh như vậy. Rốt cục tương lai là gì? Là một ngày, một năm, hay mười năm? Còn bao nhiêu thời gian, không ai có thể đoán trước được. Vì vậy anh đã tự hỏi mình, nếu như ngày mai là tận thế, hôm nay anh sẽ làm gì? Sau đó trái tim anh đã cho anh biết…” Anh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, hai tay nắm lấy vai Lục Tiểu Nhạc, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ giống như một bộ phim, Lục Tiểu Nhạc dường như có thể nghe rõ từng nhịp đập rộn ràng trong ***g ***, Trác Hàng nhìn cô, mắt sáng như sao.
Anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lục Tiểu Nhạc, em nghe kĩ đây. Nếu như ngày mai là tận thế, anh sẽ lựa chọn ở bên em, không muốn xa rời.”
Trái tim cô như mềm ra, Lục Tiểu Nhạc thấy mũi mình ươn ướt, viền mắt dâng lên một dòng chất lỏng nóng hổi, nhưng cô cắn răng nén xuống.
Cô hung hăng nhìn anh: “Đừng tưởng rằng anh nói nhiều như vậy em sẽ mềm lòng, em sẽ nhẹ dạ, sao anh không hỏi xem, nếu như mai là tận thế, em sẽ làm thế nào.”
“Sẽ làm thế nào?” Trác Hàng hỏi.
Lục Tiểu Nhạc nện một đấm lên *** anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Hàng, anh nghe đây, nếu như ngày mai là tận thế, em nhất định kéo anh chôn cùng!”
Dù vô cùng không muốn, nhưng kì nghỉ hè dài cuối cùng cũng kết thúc.
Trác Hàng chuẩn bị lên đường, sẽ phải dời nhà từ sáng sớm, thế nên năm giờ sáng Lục Tiểu Nhạc đã mặc áo ngủ đứng trên ban công, chăm chú nhìn Trác Hàng đang ngủ.
Nghe thấy tiếng động Trác Hàng mở mắt ra, thấy Lục Tiểu Nhạc đứng ngoài cửa sổ. Trời hửng sáng, tia nắng ban mai chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, khiến ai đó bị cô phá vỡ mộng đẹp muốn tức giận cũng không được.
Trác Hàng lắc đầu cười khổ, xoay người xuống giường, đang muốn hỏi cô định làm gì, nhưng đột nhiên thấy Lục Tiểu Nhạc nhanh nhẹn bò qua cửa sổ, nhảy vào phòng anh.
“Em lại có âm mưu gì vậy?” Trác Hàng cười hỏi.
“Anh mới có âm mưu!” Lục Tiểu Nhạc trừng mắt lườm anh, đồng thời lấy một phong thư trong túi áo ngủ đưa đến trước mặt Trác Hàng, “Này, quà tạm biệt.”
“Cái gì đây?” Trác Hàng nhận lấy, tiện thể bóc thư.
Lục Tiểu Nhạc vội vàng ngăn cản: “Khoan! Bây giờ chưa được xem!”
“Vì sao?” Trác Hàng hỏi.
“Chưa được xem là chưa được xem, nhiều lời vô ích làm gì?” Lục Tiểu Nhạc hung hăng nói.
Trác Hàng bật cười, hỏi: “Thế khi nào mới có thể xem?”
Lục Tiểu Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Trên máy bay… A không, đến trường mới được xem! Nếu như dám xem lén, em sẽ rủa anh, cho anh lác mắt luôn.”
Thật đúng là ác nha! Trác Hàng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được, nghe lời em, tới trường mới xem, được chưa?”
“Biết thế là tốt.” Lục Tiểu Nhạc đắc ý cười rộ lên, cảm thấy vừa ý mới xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Trác Hàng gọi cô lại.
“Còn có việc gì sao?” Cô dừng chân, quay đầu lại hỏi.
“Em dậy sớm như vậy, là để đưa anh cái này sao?”
“Anh bệnh hả, ai vì anh mà dậy sớm chứ?” Lục Tiểu Nhạc trừng mắt liếc anh, “Em còn chưa ngủ đủ, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, em buồn ngủ quá!”
Thấy cô thật thà như vậy, Trác Hàng quả thực dở khóc dở cười, anh định nói gì đó, nhưng đến cuối cùng chỉ phất phất tay dục cô về phòng: “Nhanh ngủ đi, ngu ngốc.”
“Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc!” Cô nói xong, cảm thấy có gì không đúng, vội vàng bổ sung, “Ý tôi là, cả nhà anh đều ngu ngốc trừ em.”
“Biết rồi, em thông minh nhất nhà được chưa, xin em đấy bà cô trẻ, mau đi ngủ đi…”
“Khoan đã, em còn có chuyện chưa làm xong!” Lục Tiểu Nhạc nói xong, đột nhiên xoay người, kiễng chân đặt một nụ hôn lên mặt Trác Hàng.
Mặc dù bờ môi mềm mại chỉ dừng trên mặt anh chưa đến nửa giây, nhưng cũng khiến Trác Hàng đột nhiên ngây ngẩn cả người. Khoảnh khắc ấy, anh thấy thời gian như ngừng trôi, ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào phòng, phủ lên mọi vật một tầng ánh sáng nhu hòa, tất cả nhìn qua đều rất đẹp rất đẹp…
Lúc Lục Tiểu Nhạc quay người chạy đi, dường như đỏ mặt đến tận cổ, sự e thẹn thiếu nữ rất nhanh cuộn trào mãnh liệt, đánh tan cả cơn buồn ngủ. Đến khi cô ngủ dậy, Trác Hàng đã đi, đầu giường có một quả táo, bên dưới có một mẩu giấy nhỏ.
Chữ viết rất đẹp, nhưng nội dung lại rất đáng ghét: “Táo rửa rồi, đồ ngốc.”
“Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!” Lục Tiểu Nhạc lẩm bẩm, tức giận cắn táo, như một phản xạ mà bổ sung thêm câu: “Trừ em ra.”
Cùng lúc đó, Trác Hàng ở trên cao hắt hơi một cái.
Xem ra nha đầu kia tỉnh rồi, Trác Hàng cười cười ngắm nghía lá thư trong tay, lời cô nói ban sáng lại vang lên bên tai: “Nếu như dám xem lén, em sẽ rủa anh, cho anh lác mắt luôn!”
Anh muốn trêu chọc cô còn không được, chẳng lẽ còn sợ cô mắng sao?
Trác Hàng không chút do dự bóc thư, dễ dàng kéo một tờ giấy, nét Pu't đen đầy vẻ ngang ngược.
“Ếch thối tha, em sẽ thi trường anh, chờ đấy!”
Dã tâm thật không nhỏ nha, khóe miệng Trác Hàng kéo lên một nụ cười, tỉ mỉ gấp lá thư lại, một lần nữa cho vào phong bì.
Không cần biết Lục Tiểu Nhạc có thể thi trường đại học của Trác Hàng hay không, nhưng nhìn vào tình hình hiện nay, có thể thấy cô thực sự rất quyết tâm.
Trong suốt cả năm lớp 11, cô liều mạng mà học, trình độ chăm chỉ quả thực không ai sánh nổi.
Với tư cách là bạn tốt của Lục Tiểu Nhạc, ngay cả Quách Na cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng mắt thấy Lục Tiểu Nhạc càng ngày thi càng tốt, cuối cùng cô cũng nhận ra không phải Lục Tiểu Nhạc đang giỡn, mà là nghiêm túc hẳn hoi.
“Tiểu Nhạc, thấy cậu chăm chỉ như thế, mình cảm nhận sâu sắc rằng, chị em tốt như mình cũng nên đuổi kịp cậu, không thể tụt lại phía sau được!”
“Tức là cậu cũng định thi đại học B hả?”
“Trường đại học trọng điểm như thế làm sao mình với tới được.” Quách Na khoát tay, bí bí mật mật lấy từ trong cặp ra một tờ giấy tuyên truyền, chỉ chỉ vào đó nói, “Mình muốn thi vào đây.”
“Cậu muốn thi trường này?” Lục Tiểu Nhạc cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trường Quách Na muốn thi là một trong những trường nghệ thuật khó nhất trong nước, yêu cầu đối với thí sinh vô cùng khắt khe, ngoài kiểm tra mỹ thuật ra, còn yêu cầu rất cao với trình độ văn hóa. Hơn nữa học phí trường này rất cao, học sinh phổ thông căn bản không đủ sức trang trải nhiều tiết học ngoại cảnh của trường. Nói tóm lại, khả năng Quách Na được nhận vào trường này gần như bằng không.
Đối mặt với thái độ khó tin của Lục Tiểu Nhạc, Quách Na vẫn rất lạc quan: “Không phải mình muốn tranh đua gì với cậu, chỉ là muốn phấn đấu vì ước mơ một chút xem sao? Hơn nữa, Tử Khiêm đang học ở đây…”
Nha đầu đầu kia quả nhiên vẫn còn nhớ nhung Hạ Tử Khiêm a!
Lục Tiểu Nhạc nhìn Quách Na thở dài, trên đời này dứt khoát không có người thứ hai cố chấp như cô. Vì một nam sinh ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, mà có thể âm thầm thương nhớ nhiều năm như vậy, nếu như Hạ Tử Khiêm biết được mặc dù bản thân tốt nghiệp đã lâu nhưng vẫn còn rất quan trọng trong trái tim một em gái nhỏ, không biết có vui mừng hay không?
Thật ra cho dù là Lục Tiểu Nhạc hay Quách Na, trên đời này luôn có một người, khiến bọn họ ôm mộng tưởng, được cùng sánh bước trên đường đời. Có thể chuyện như thế đến tai người khác sẽ thành trò cười, cũng sẽ có người nói bọn họ không thực tế, mơ tưởng hão huyền. Thế nhưng tuổi trẻ đẹp không phải vì tràn ngập mơ mộng sao?
Mỗi người chỉ được sống một lần trên đời, quan trọng là luôn hy vọng vào tương lai, vượt qua khó khăn, không vì vụ lợi mà thỏa hiệp, không vì chê cười mà dao động. Có thể rất nhiều năm sau đó, khi quay đầu nhìn lại đoạn đường mình đã đi qua, nhìn lại những người đã từng cười nhạo mình, mới phát hiện không biết từ bao giờ họ đã biến mất trong biển người, cũng không thể theo kịp bước tiến ước mơ bạn.
Công sức Lục Tiểu Nhạc không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng thu được thành quả nho nhỏ. Sau một năm, cô nổi lên như một hiện tượng, trở thành một điều kì diệu trong mắt mọi người, đánh đâu thắng đó, còn được xếp vào “top” 4 của trường, khiến các thầy cô đã từng đau đầu mỗi khi nhắc đến tên cô cũng chỉ biết há mồm kinh ngạc.
“Tôi nghĩ nếu con gái anh có thể duy trì thành tích hiện tại, thi vào trường đại học hẳn không có vấn đề gì.” Đến thăm nhà thầy, chủ nhiệm lớp tin tưởng cam đoan.
Nhưng Lục Tiểu Nhạc chẳng quan tâm.
Đại học trọng điểm bình thường không phải mục tiêu của cô, mục tiêu của cô là đại học B, có lẽ sẽ có người cho rằng đó là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng trong vòng một năm vừa qua, cô đã có thể tạo ra kỳ tích, bây giờ cô càng không ngại tạo ra một kỳ tích nữa.
“Em định làm cô ba liều mạng thật sao?” Ngày thứ ba của kỳ nghỉ hè, Trác Hàng vào phòng Lục Tiểu Nhạc, thấy cô vùi đầu trong một đống bài tập, nhịn không được trêu chọc.
“Im nào, đừng làm phiền em!: Lục Tiểu Nhạc vừa làm bài vừa khổ sở không thôi, nghe thấy tiếng Trác Hàng, khó chịu nhíu mày lại.
Thế nhưng Trác Hàng không có ý ra ngoài, anh kéo ghế lại, ngồi ở bên.
Lục Tiểu Nhạc nổi giận, quay đầu, không khách khí nói: “Anh có phiền không hả, đã bảo em đang làm bài tập rồi?”
“Em học là chuyện của em, anh xem là chuyện của anh, chẳng liên quan, em phiền cái gì?”
Câu trả lời của Trác Hàng khiến Lục Tiểu Nhạc rất khó chịu: “Anh nhìn như thế, em không làm bài được!”
“Là em không tập trung.”
“Anh…” Lục Tiểu Nhạc tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Có cần anh dạy cho không?”
“Không cần!” Cô xoay người, coi anh như không khí, tiếp tục làm bài tập của mình.
Một giây, một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Cuối cùng Lục Tiểu Nhạc nhịn không được ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trác Hàng.
“Sao hả, không làm đi?” Anh cố ý nói.
“Làm cái đầu anh!” Lục Tiểu Nhạc hung hăng nói, “Đều do anh, ảnh hưởng đến việc học của em, hại em ngay cả bài tập cũng không làm được, anh chịu trách nhiệm đi!”
Đúng là không thể nói đạo lý, Trác Hàng cười nói: “Cần giúp việc gì cứ việc nói thẳng.”
“Ai cần anh giúp/”
Trác Hàng nhún nhún vai, thờ ơ.
“Thôi được rồi, anh giúp một tay sẽ ૮ɦếƭ sao?” Lục Tiểu Nhạc rốt cục cũng chịu hạ mình.
Lúc này Trác Hàng mới cúi xuống, cầm Pu't bắt đầu giảng bài cho cô.
Mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng những bài tập này đối với Trác Hàng mà nói vẫn dễ dàng như một bữa ăn sáng, ra tay một chút là có thể giúp Lục Tiểu Nhạc hiểu rõ.
“Thật ra loại bài tập này cũng không khó lắm, chỉ cần em nắm chắc phương pháp là không có vấn đề gì, ví dụ đề thế này chẳng hạn…” Anh hết sức tập trung, cầm Pu't vẽ mấy hình ra nháp, đồng thời giải thích cụ thể từng hình một.
Lục Tiểu Nhạc nghe được có chút thất thần, bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, Trác Hàng chưa bao giờ như hôm nay, kiên trì chỉ dạy cho cô. Mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tời, có một ngày mình có thể yên lặng ngồi bên cạnh anh, nghe anh giảng giải bài tập.
Hóa ra không biết từ khi nào, quan hệ bọ họ đã trở nên gắn bó như vậy, mọi thứ thay đổi thế nào, Lục Tiểu Nhạc cũng không hề hay biết. Cô chỉ biết là, lúc này mình chỉ làm một việc, là chăm chú đuổi theo bước tiến của anh. Một ngày nào đó, cô có thể đuổi kịp anh, có thể nắm tay anh cùng tiến bước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc