Anh Trai Xấu Xa - Chương 24

Tác giả: Ức Cẩm

Tuy rằng đã quyết tâm đoạn tuyệt với Trác Hàng, nhưng Lục Tiểu Nhạc vẫn thất thần cả buổi chiều, mãi đến khi thầy giáo thông báo hết giờ, cô mới bị tiếng sấm ầm ầm bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, đồng thời ý thức được mình đã quên mang ô.
Mưa đến rất nhanh, trong lúc mưa to gió lớn, kẻ khác nửa bước khó đi, còn Lục Tiểu Nhạc và không ít bạn học cũng quên mang ô thì bị nhốt ở hành lang lớp học.
“Tiểu Nhạc, mình đưa cậu về nhà.” Kim Hải nhanh nhảu.
Tiểu tử này tuy rằng bị Lục Tiểu Nhạc từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vô tư từ nhỏ, thấy bại không lui, trái lại càng đánh càng hắn, điều này làm Lục Tiểu Nhạc có chút đau đầu.
“Không cần, mình đợi mưa tạnh là được.” Cô dứt khoát từ chối ý tốt của Đại Hải.
“Nhìn trời thế kia thì mưa còn lâu, nếu không cậu cầm ô mình về đi.” Đại Hải cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
“Nói không muốn!” Lục Tiểu Nhạc vốn không vui, lại bị Đại Hải quấy rầy, càng thêm nổi cáu.
Thấy cô tức giận, Đại Hải không dám nhiều lời nữa, chỉ biết nhẹ giọng nói: “Mình ở đây đợi tạnh mưa cùng cậu.”
“Tùy cậu.” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng, đứng xích sang một bên.
Trời vẫn mưa, càng không có dấu hiệu sắp tạnh.
Những bạn học vốn không mang ô, đều được người nhà lục ***c đón về, cuối cùng trên hành lang chỉ còn lại Lục Tiểu Nhạc và Đại Hải.
“Cậu về đi.” Thấy Đại Hải rõ ràng cầm ô, còn kiên trì ngồi chờ mưa tạnh với cô, thái độ Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng dịu đi một chút.
“Không cần, dù sao cũng còn sớm, hơn nữa mình về cũng không có việc gì, không bằng ở lại đây với cậu một lát.” Đại Hải cười ha hả lắc đầu.
“Sao cậu phiền thế, nói cậu về đi, mình không cần đợi cùng!”
“Vậy coi như tự mình muốn ở lại, dù sao mình đứng đây cũng không khiến cậu ngại, cùng lắm mình đứng xa hơn một chút.” Đại Hải nhún vai, quả thật lùi lại hai bước, dựa vào tường.
Cái này, Lục Tiểu Nhạc thực sự nổi giận: “Kim Hải, cậu trêu mình hả?” Lục Tiểu Nhạc nổi giận đùng đùng, đưa tay kéo áo hắn.
Lúc này, khóe mắt cô bỗng nhiên hiện lên một bóng người, cả người nhất thời cứng lại.
Cho dù mưa tầm tã, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, Lục Tiểu Nhạc cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hình dáng Trác Hàng, anh mặt áo sơ mi ca rô xanh đậm, miễn cưỡng có thể vào mắt, từng bước từng bước tới gần. Dáng người cao gầy, đi trong mưa, giống như một bức tranh.
Giản Khiết nói không sai, trên đời này sao lại có người đẹp trai như thế chứ?
Muốn hận, cũng khó mà hận được.
Lục Tiểu Nhạc cắn răng, kéo Đại Hải đang dựa tường lại, nói: :Đi thôi, cậu đưa mình về nhà.”
Đối với Đại Hải mà nói, quả thật là cầu còn không được, hắn cũng không quan tâm tại sao Lục Tiểu Nhạc đột nhiên đổi ý, vội vàng mở ô, cùng cô bước vào mưa.
Đi được mấy bước, ba người liền ***ng phải nhau.
“Đi nhanh lên!” Lục Tiểu Nhạc cúi đầu, giục Đại Hải.
Đại Hải chỉ nói chuyện qua loa với Trác Hàng một lần trên điện thoại, đương nhiên không nhận ra anh, vì vậy hai người tiếp tục đi ngang qua Trác Hàng.
“Tiểu Nhạc.” Phía sau, Trác Hàng gọi theo một tiếng.
Đại Hải dừng bước, quay đầu nhìn lại: “Tiểu Nhạc, hình như người kia gọi cậu.”
Lục Tiểu Nhạc cũng không quay đầu lại, nhịn không được nói; “Gọi gì chứ? Cậu nghe nhầm rồi, còn không mau đi!”
“Lục Tiểu Nhạc” Trác Hàng lại gọi cô.
Đại Hải rốt cục nghe rõ, hắn vừa kéo Lục Tiểu Nhạc vừa vội vàng nói: “Không sai, anh ấy gọi cậu thật mà, cậu mau nhìn xem!”
Người không có mắt thì thấy rồi, nhưng chưa thấy ai mù quáng như ngươi! Lục Tiểu Nhạc không chịu quay đầu, âm thầm oán giận trong lòng.
Lúc này, Trác Hàng đã xoay người đi tới, đứng trước mặt bọn họ, nhìn lướt qua Lục Tiểu Nhạc, rồi quay sang nói với Đại Hải: “Chào cậu, tôi là anh trai Lục Tiểu Nhạc, Trác Hàng.”
Tuy rằng chưa gặp bao giờ, nhưng Đại Hải ít nhiều cũng đã nghe Quách Na kể qua về gia đình Lục Tiểu Nhạc, càng sớm nghe nói về Trác Hàng.
Vừa biết người đến là anh, hắn lập tức căng thẳng,: “Chào anh, em là Kim Hải, là bạn học Lục Tiểu Nhạc, anh có thể gọi là Dại Hải, Đại là cực kỳ, Hải là biển…” Lần đầu tiên gặp người nhà Lục Tiểu Nhạc, hắn hồi hộp đến mức nói năng lộn xộn, thiếu chút nữa đã gọi Trác Hàng là anh trai.
Trác Hàng cười cười, thản nhiên nói: “Chào cậu, tôi đến đón Tiểu Nhạc về.”
Mặc dù có chút không muốn, nhưng nghe Trác Hàng nói vậy, Đại Hải vẫn cố lập tức xoay người kéo tay Lục Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, anh trai tới đón cậu kìa… Tiểu Nhạc? Tiểu Nhạc!”
Hắn gọi liền mấy tiếng, cuối cùng Lục Tiểu Nhạc không thể giả ngơ được nữa, cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, “Nghe thấy rồi, có thấy phiền không vậy? Mình muốn cậu đưa mình về, nếu cậu không muốn mình có thể tự về, đừng lải nhải như vậy!” Cô nói xong, dứt khoát giật tay hắn ra, chạy ào trong mưa…
Mưa rất lớn, Lục Tiểu Nhạc lại chạy nhanh, chưa đi được vài bước, cả người đã ướt sũng. Đại Hải thấy vậy, rất lo lắng, đang muốn đuổi theo đã bị Trác Hàng ngăn lại.
“Để tôi.” Anh bỏ lai một câu, mặc kệ Đại Hải đồng ý hay không, vội vàng đuổi theo Lục Tiểu Nhạc.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Lục Tiểu Nhạc càng chạy nhanh hơn, cứ như vậy anh đuổi tôi chạy một hồi, cuối cùng cô lạnh không chịu nổi, chậm bước lại, vừa chạy vừa ho. Đúng lúc này, Trác Hàng đuổi tới, che mưa cho cô.
“Anh bệnh hả! Tôi có thể tự về!” Lục Tiểu Nhạc hung hăng mắng anh, nhưng lời còn chưa mắng xong, Trác Hàng đột nhiên đưa tay ra, kéo cô vào lòng.
Anh hành động bất ngờ như vậy, khiến Lục Tiểu Nhạc quả thực sợ ngây người, mở to mắt nhìn mình ướt sũng như chuột nằm gọn trong lòng Trác Hàng, từng giọt nước trên áo sơ mi nhỏ xuống, quên cả phản kháng…
Nhưng khoảnh khắc ngây ngốc trong chốc lát, khi cô bừng tỉnh, thấy mình đang bị Trác Hàng ôm lấy, liền nổi giận, muốn đẩy anh ra.
Đột nhiê, bên tai vang lên giọng nói ấm áp.
“Lục Tiểu Nhạc, anh thích em.”
Mặc dù giọng nói rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chân thực, trong nháy mắt, cả người Lục Tiểu Nhạc cứng lại, thời gian như ngừng trôi, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi xối xả, đầu óc trống rỗng.
Hay nói đùa!
Đây không phải nằm mơ chứ?
Nhất định là nghe nhầm!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều “Tiểu Nhạc”, ngươi một lời, ta một lời, lải nhải không ngừng…
Cô ngẩng đầu nhìn Trác Hàng, muốn biết có phải mình nghe nhầm không, nhưng vừa ngếch đầu lên, đã thấy Trác Hàng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tha thiết, khiến cô lập tức cúi đầu, làm bộ không phát hiện ra cái gì.
Mưa không ngừng rơi, gió thổi hạt mưa làm ướt hết Lục Tiểu Nhạc, lạnh thấu xương. Trong khi đó, cái ôm của Trác Hàng lại vô cùng ấm áp, khiến cô lưu luyến không thôi.
Lục Tiểu Nhạc đang muốn tách ra, nhưng vừa mới nới lỏng một chút, đã lạnh run người, vội vàng chui sâu vào lòng anh.
Trái tim cô đập rộn ràng, thầm nghĩ: quên đi, về sớm làm gì, tôi con mẹ nó cũng lạnh ૮ɦếƭ luôn! Mặc kệ chuyện gì, cũng chờ qua cơn mưa ૮ɦếƭ tiệt này rồi tính tiếp!
Ôm suy nghĩ như vậy trong đầu, cô không hề chống cự, cứ thế cùng Trác Hàng về nhà.
Hôm trước bất ngờ mưa suốt đêm, sáng sớm hôm sau ánh mặt trời lại tiếp tục chói chang.
Lần đầu tiên Lục Tiểu Nhạc không ngủ nướng, dậy sớm chuẩn bị ăn sáng, vậy mà vừa mới mở cửa phòng, đã thấy Giản Khiết trong phòng khách, tay xách hành lý, hình như đang cáo từ.
Cô vội vàng nấp sau cửa, nghe trộm bọn họ nói chuyện.
“Chú, dì, hôm qua mẹ cháu gọi điện, nói trong nhà có việc gấp bảo cháu nhanh về, hai ngày nay làm phiền chú dì, thật vô ý quá.”
Tuy rằng lưu luyến, nhưng Giản Khiết đã nói vậy, Lục Tạ Quốc và Lâm Mai cũng không tiện giữ lại, vì vậy hai người nói vài câu khách sáo, rồi để Trác Hàng tiễn cô đi.
Thích đến thì đến, thích đi thì đi, nhà tôi là khác sạn hả!
Có chân sao không tự đi đi? Còn cần người tiễn, lắm chuyện!
Lục Tiểu Nhạc trốn sau cửa âm thầm mắng chửi một hồi, mãi đến khi Lâm Mai và Lục Tạ Quốc lần lượt đi làm, mới tức giận bước ra, chạy thẳng vào WC.
Cũng không biết ai đó đã từng nói, ngồi trong WC rất dễ thất thần, Lục Tiểu Nhạc chính là như vậy. Cô vừa ngồi vừa tự hỏi ró cuộc hôm qua Trác Hàng nói vậy là có ý gì…
Nếu như Trác Hàng biết, Lục Tiểu Nhạc ngồi trên bồn cầu nghiên cứu biểu lộ của anh, không biết anh có tức giận đến ói máu hay không.
Nhưng lúc này, anh lại đang tiễn Giản Khiết.
“Chuyện hôm qua, cậu đừng để trong lòng, thỉnh thoảng mình hơi điên một chút, nói năng linh tinh, sau đó lại hối hận.” Lúc chia tay, Giản Khiết đột nhiên nói.
Không đợi Trác Hàng trả lời, cô lại lẩm bẩm: “Tuy rằng mình không thích xúc động nhất thời, nhưng đôi khi giữa hối hận và không thử, mình càng nguyện ý thử một lần…”
Giữa hối hận và thử một lần, không bằng hối hận sao?
Trác Hàng nhớ kĩ những lời này, đột nhiên nở nụ cười.
Thật ra cũng không khó nói như tưởng tượng, có thể một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ hối hận về những gì mình đã nói, nhưng ít ra lúc này, anh vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Chỉ sợ nha đầu kia vẫn bướng bỉnh, lát nữa gặp, chẳng biết sẽ nói gì… Nghĩ vậy, anh nhịn không được có chút buồn phiền.
Lục Tiểu Nhạc ở trong WC như đi vào cõi thần tiên nửa giờ liền, cô cười trộm một hồi, lại nhíu mày một hồi, cuối cùng là tức giận một hồi.
Cô nghĩ sao mình có thể bị Trác Hàng dắt mũi như vậy được, tên khốn kia lần trước phủi ௱o^ЛƓ nói đi là đi, còn dẫn theo nhiều cỏ dại trở về, giờ chỉ dựa vào một câu nói mà muốn tha thứ sao? Còn lâu mới có cửa!
Khi Lục Tiểu Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay, chuẩn bị nâng cao sĩ khí tuyệt đối không cúi đầu trước Trác Hàng thì…
Đột nhiên, cửa WC bị mở tung…
Trác Hàng đứng ngoài cửa, nhìn Lục Tiểu Nhạc ngồi trên bồn cầu, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, vẻ mặt kích động, còn chưa kéo quần. Anh chỉ yên lặng, đóng cửa lại…
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Tiểu Nhac cũng hóa đá…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc