Anh Trai Xấu Xa - Chương 10

Tác giả: Ức Cẩm

Kì nghỉ hè nóng bức cuối cùng cũng trôi qua, một học kỳ mới lại bắt đầu.
Ngày đầu tiên đến trường, lớp Lục Tiểu Nhạc đã có một học sinh mới chuyển đến, tên là Quách Na, dáng người rất cao. Theo như chủ nhiệm lớp giới thiệu, cô tốt nghiệp trường thể thao, vốn có tư cách vào đội tuyển tỉnh, thế nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể đi được, hiện tại chuyển đến Chí Đức học tập, rất mong có thể hòa đồng với cả lớp.
Thầy giáo Đường nói xong, chỉ chỗ trống bên trái Lục Tiểu Nhạc, nói: “Quách Na, tạm thời em ngồi đây cũng được.”
Lục Tiểu Nhạc lúc đó đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy thầy giáo Đường nói vậy, tò mò quay đầu lại, vừa lúc gặp phải ánh mắt Quách Na.
“Hey!” Người kia rất lớn tiếng bắt chuyện.
Lục Tiểu Nhạc nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng rất không tình nguyện mà gật đầu, xem như là đáp lại.
Quách Na cảm thấy hơi mất mặt, đành tự mình ngồi xuống.
Cô ngồi cạnh, Lục Tiểu Nhạc tiếp tục quay đầu ra cửa sổ, suy nghĩ ban nãy.
Có lẽ có vì có người từng hỏi, nhưng Lục Tiểu Nhạc nghĩ mãi, cũng không hiểu bản thân rốt cuộc là tại sao lại như thế?
Sáng sớm nay, Lục Tiểu Nhạc dậy sớm đi học, đang định ra khỏi cửa đột nhiên bị Trác Hàng gọi lại: “Tiểu Nhạc, đợi anh cùng đi.”
Cái này gọi là “Cáo chúc tết gà” đây mà, Trác Hàng đột nhiên tốt với cô như vậy, nhất định có vấn đề. Lục Tiểu Nhạc đang định từ chối, đã bị Trác Hàng nắm tay, kéo ra cửa.
Lục Tạ Quốc thấy vậy, vẻ mặt hết sức vui mừng, nghĩ thầm quan hệ hai đứa trẻ này cuối cùng cũng giống anh trai em gái rồi. (Sa: ông bố mắc chứng ngộ nhận kinh niên ^^)
Sự thật chứng minh, ông đã sai.
Trác Hàng kéo Lục Tiểu Nhạc đi không phải vì muốn cùng cô đến trường, mà vì có chuyện muốn nói với cô: “Lục Tiểu Nhạc, anh có chuyện muốn thỏa thuận với em.”
Lời vừa nói xong chỉ thấy Lục Tiểu Nhạc vẻ mặt ngơ ngác: “Thỏa thuận cái gì?”
“Thứ nhất, sau khi ra khỏi cửa, em đi hướng đông, anh đi hướng tây, không liên quan gì đến nhau. Thứ hai, không được vào phòng anh lục tung đồ đạc, dù là cái Pu't hay cục tẩy cũng không được động vào, đừng khiến anh thêm phiền phức, có nghe hay không?”
Không nghĩ tới Trác Hàng lại nói với cô những lời này, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy hơi buồn bực, rất muốn hỏi hắn tại sao, nhưng thấy thái độ hung hăng của hắn, nhất thời tính bướng bỉnh lại nổi lên.
“Không để ý thì không để ý, tôi còn chê anh phiền phức nữa kia!” Cô nói xong, nhìn Trác Hàng hừ một tiếng, xoay người bỏ chạy, mãi đến khi chạy đến trường học, trong lòng vẫn thầm mắng hắn: Đồ ếch ૮ɦếƭ dẫm, không có việc gì lại tự nhiên phát bệnh tâm thần? Bảo tôi phiền phức, lúc nào cũng tự cho mình là đúng hả? Tôi cũng ghét nói chuyện với anh lắm!
Mặc dù trong lòng cô mắng Trác Hàng như vậy, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra rằng mình vì những lời của hắn, thất thần cả ngày, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, mới lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Mình với cậu cùng về đi!” Bạn cùng bàn mới dường như rất nhiệt tình.
“Chúng ta không cùng đường.” Lục Tiểu Nhạc nói xong, đeo cặp sách lên bước đi.
“Mình chưa từng nói mình ở đâu, sao cậu biết chúng ta không cùng đường?” Quách Na vừa nói vừa đuổi theo Lục Tiểu Nhạc, không hề có ý thấy khó mà lui.
Thật là nực cười, Tiểu Nhạc chỉ thẳng vào mũi cô ta nói: “Cậu đừng theo tôi.”. Thế mà Quách Na vẫn đuổi theo cô, gọi lớn “Chờ mình một chút!”. Rõ ràng đều là người, sao lại khác nhau đến thế?
Lục Tiểu Nhạc vừa nghĩ vậy, càng thêm buồn bực, không khỏi đi nhanh hơn một chút, rẽ vào rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh. Vốn định cắt đuôi Quách Na, vậy mà lại nghe trong ngõ vọng ra tiếng người nức nở cầu xin: “Van xin anh, tôi thực sự không có tiền…”
Ban ngày ban mặt, lẽ nào có ςướק?
Lục Tiểu Nhạc nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy trong ngõ có một thanh niên dáng vẻ lưu manh, đang túm áo một nam sinh thấp bé, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Này, anh đang làm gì đấy?” Lục Tiểu Nhạc không hề nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, nhìn tên lưu manh hét lớn một tiếng.
Đối phương có tật giật mình, hơi hoảng sợ, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, khi không lại xuất hiện một nữ sinh đáng yêu thế này, liền cảm thấy vui vẻ.
“Em gái nhỏ, ngăn cản anh kiếm tiền, anh thật tức giận quá.” Hắn vừa nói, vừa buông nam sinh kia ra, đi về phía Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc lúc này mới phát hiện hắn đang cầm trong tay một con dao gọt hoa quả, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Người ta nói gặp chuyện bất bình phải rút dao giúp đỡ, nhưng vấn đề hiện tại là dao nằm trong tay kẻ trộm, vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc đó, một người đột nhiên lao ra từ phía sau Lục Tiểu Nhạc, đầu tiên người đó giơ chân đá bay dao của tên ςướק xuống đất, sau đó lại một quyền đánh vào mặt hắn, cuối cùng bẻ tay hắn ra sau lưng, đem tên ςướק hung hăng đạp thẳng xuống đất. Toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, đối phương ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Lại nhìn Quách Na vừa lao tới, không những không thở mạnh, mà còn tươi cười hớn hở nhìn Lục Tiểu Nhạc: “Cậu xem, không phải mình đã nói chúng ta cùng đường sao?”
Nữ tráng sĩ!
Trong đầu Lục Tiểu Nhạc đột nhiên nhảy ra ba từ này.
Bởi vì được Quách Na giúp đỡ, vài ngày sau, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng chịu tháo bỏ bộ mặt lạnh lùng, chịu nói chuyện với cô.
Qua tiếp xúc, Lục Tiểu Nhạc mới biết được thì ra trước đây Quách Na học taekwondo ở trường thể dục, từ nhỏ đã tham gia thi đấu các loại, được không ít huy chương, lợi hại nhất là một lần qua Nhật Bản tham gia thi đấu giao lưu, còn cầm một huy chương vàng trở về. Nói tóm lại thật là trâu bò, tương lai vô cùng tươi sáng.
“Vậy tại sao cậu không vào đội tuyển tỉnh?” Lục Tiểu Nhạc tò mò hỏi.
“Cái này…” Quách Na cười hì hì, “Nhà mình không đồng ý, sợ mình đánh nhau quá giỏi, sau này không lấy chồng được.”
Lý do này khiến Lục Tiểu Nhạc xấu hổ một hồi, nhưng đồng thời cô cũng hiểu được người nhà Quách Na nghĩ không sai, cô ấy vừa nhiệt tình vừa coi trọng nghĩa khí, thật là một người đáng để kết bạn, vì vậy hai người càng ngày càng thân thiết.
Tình bạn tới bất ngờ, khiến Lục Tiểu Nhạc bớt phiền muộn hơn về chuyện với Trác Hàng. Cô bắt đầu trở nên vui vẻ, thậm chí còn bị Quách Na dụ dỗ, thử qua một số sở thích đặc biệt của con gái. Ví như, tiểu thuyết ngôn tình chẳng hạn.
Quách Na tuy rằng vóc người cao lớn, sức lực tương đương với một người đàn ông. Nhưng trên thực tế, cô rất nữ tính, thích nhất đọc truyện ngôn tình có nhân vật nữ hài hước lãng mạn.
Hôm ấy, Quách Na mang đến trường một cuốn tiểu thuyết, vừa đọc vừa len lén lau nước mắt.
Lục Tiểu Nhạc chịu không nổi, tò mò hỏi: “Có gì hay chứ?”
“Hay, đặc biệt hay!” Quách Na đưa tay lau nước mắt, kiên quyết gật đầu.
Lục Tiểu Nhạc nghi hoặc: “Không phải chỉ là yêu thôi sao? Cậu còn có thể khóc, thật không có tiền đồ!”
“Không phải như thế!” Quách Na giải thích, “Truyện này đặc biệt cảm động, nếu như cậu đọc, nhất định cũng sẽ khóc.”
“Sao có thể…” Lục Tiểu Nhạc khinh thường.
“Không tin, tối nay cậu cầm lấy mà đọc, nếu như cậu không cảm động, mình tình nguyện gọi cậu là chị”
Lục Tiểu Nhạc do dự một chút, cuối cùng vẫn bị Quách Na dụ dỗ, đem cuốn tiểu thuyết nhét vào cặp sách.
Hôm ấy trên đường về nhà, Lục Tiểu Nhạc rất ngoài ý muốn gặp Trác Hàng cũng đang đi về một mình.
Sở dĩ nói là ngoài ý muốn, là bởi vì Lục Tiểu Nhạc đã rất lâu không gặp Trác Hàng ở bên ngoài. Tên kia từ khi lên cấp ba, bắt đầu vùi đầu vào học tập, mỗi ngày đều phải tự học đến muộn mới về, mà bình thường vào lúc ấy, Lục Tiểu Nhạc đều đã đi ngủ từ lâu.
Hơn nữa bọn họ vốn đã thỏa thuận không can thiệp vào chuyện của nhau, thời gian khác biệt, cơ hội chạm mặt lại càng ít đi, cho nên lúc này Lục Tiểu Nhạc thấy Trác Hàng, cô thậm chí cảm thấy mình nằm mơ giữa ban ngày, còn tưởng rằng bản thân nhận nhầm người.
Để xác định rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay không, cô len lén theo đuôi Trác Hàng, suốt một đoạn đường dài. Mãi đến khi kẻ bị theo dõi không nhịn được nữa mà dừng bước, xoay người thẫn thờ nhìn cô, cô mới tin rằng mình không nhìn lầm, người này quả thật là Trác Hàng.
“Em theo anh làm gì?” Trác Hàng rất không khách khí hỏi.
“Tôi xin anh! Tôi phải đi đường này về nhà chứ? Anh dựa vào cái gì nói tôi theo anh!” Lục Tiểu Nhạc ૮ɦếƭ cũng không nhận.
“Vậy sao?” Trác Hàng hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ sang một con đường khác, “Anh nhớ kỹ về nhà thì phải đi đường kia chứ?”
Lục Tiểu Nhạc lúc này mới phát hiện ra, con ếch thối tha kia là cố ý đi nhầm đường để thử cô, thật quá nham hiểm! Mặc dù biết bản thân đã bị nhìn thấu, nhưng cô nhất quyết không chịu nhận tội: “Tôi đi nhầm đường, không được sao? Đường cũng không phải do anh mở, tôi thích đi thế nào là quyền của tôi, ai cần anh lo!”
Thấy cô cứng đầu như vậy, Trác Hàng cũng không muốn cùng cô dây dưa, buông một câu: “Anh chẳng muốn quản em.” Rồi co cẳng chạy về phía trước.
Lục Tiểu Nhạc nóng lòng, chưa kịp suy nghĩ nhiều, chạy tới kéo cánh tay hắn: “Này, anh đi nhầm rồi, nhà chúng ta ở bên kia mà!”
Nhìn cô không kiêng nể gì cứ thế lôi kéo không buông, Trác Hàng có chút nôn nóng, xụ mặt nói: “Em có phiền không vậy? Không phải đã nói với em rồi sao, không có việc gì đừng nói chuyện với anh? Anh đi đâu ai cần em lo? Em cho mình là ai chứ!” Hắn nói một hồi, nói xong mới thấy trong lòng có chút hối hận, nhưng hối không kịp nữa rồi.

ThichTruyen.VN - Website đọc truyện hay nhất!
Động tác của Lục Tiểu Nhạc dừng lại, cô buông tay ra, lui từng bước một, khó tin nhìn Trác Hàng.
Họ biết nhau đã lâu, cho dù cãi nhau, cùng lắm cũng chỉ một thời gian là cùng, thế nhưng mãi đến vừa rồi cô mới biết bản thân mình đã sai. Hóa ra trong mắt Trác Hàng, mỗi ngày sớm tối ở chung dưới một mái nhà đều chẳng là gì cả, trước mặt hắn ngay cả nói cô cũng không có tư cách.
Đã như vậy, cô cũng không khách khí với hắn nữa, có oán báo oán, thẳng thắn đem mấy tháng oan uổng vừa qua, tất cả trả cho hắn gấp bội..
Lục Tiểu Nhạc nghĩ như vậy, ánh mắt từ kinh ngạc, đến thất vọng, cuối cùng trở thành vô cùng phẫn nộ.
Cô tiến lên từng bước, chỉ thẳng vào mũi Trác Hàng mà mắng: “Anh nói cho rõ đi, nếu không phải mẹ anh quấn quýt lấy ba tôi không tha, tôi sẽ bằng lòng làm anh em với anh sao? Anh tỉnh táo chút đi, đừng có tự yêu mình quá, con chồng trước!”
(đau lòng quớ! L)
Lời này đâm vào vết thương sâu nhất trong tim Trác Hàng, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên rất khó coi, siết chặt hai vai Lục Tiểu Nhạc, gầm nhẹ: “Lục Tiểu Nhạc, em có bản lĩnh lặp lại lần nữa.”
Anh ra sức siết chặt cô, khiến Lục Tiểu Nhạc đau đến thiếu chút nữa kêu lên. Cô không nghĩ tới mấy câu mình vừa nói, sẽ làm Trác Hàng tức giận như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, thế nhưng thấy hắn nổi nóng như thế, lẽ nào bản thân lại tỏ ra yếu thế chứ? Vì vậy cô dứt khoát cắn răng, lặp lại một lần nữa: “Anh hãy nghe cho kĩ đây, tôi nói tôi không thèm làm anh em với anh, anh còn là con-chồng-trước!”
Ba chữ cuối cùng, cô gần như nhìn thẳng Trác Hàng, nhấn mạnh từng chữ, nói xong, mặt Trác Hàng gần như tái mét, nắm chặt nắm tay, như muốn đánh cô.
Lục Tiểu Nhạc biết lần này đã thực sự làm Trác Hàng tức giận, cô sợ hãi, theo bản năng nhắm hai mắt lại, đợi nắm đấm của hắn. Nhưng mà, khi cô lần thứ hai mở mắt, Trác Hàng đã buông tay từ lúc nào, bước đi không quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy chút buồn man mác.
Rõ ràng đã báo được thù còn không có bị đánh, bản thân phải thật vui vẻ mới đúng, thế nhưng giờ này phút này, trong *** sao lại có cảm giác khó chịu chứ?
Hôm đó về đến nhà, Lục Tiểu Nhạc xúc hai bát cơm, rồi trốn vào phòng mình ăn.
Cũng không biết sau bao nhiêu lâu, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó như thường lệ thấy tiếng Lâm Mai và Lục Tạ Quốc hỏi: “Đã đói bụng chưa?” “Ôn tập thế nào rồi?” “Thành tích tháng này tốt chứ?”…
Lục Tiểu Nhạc nhịn không được vươn dài cổ ra, dán tai vào cửa nghe trộm, cảm thấy Trác Hàng hầu như không trả lời, tất cả đều là ba mẹ cô lải nhải. Một lát sau, cô cuối cùng cũng nghe được Trác Hàng mở miệng: “Ba, mẹ, con đi học bài.” Sau đó là tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ba mẹ nói chuyện phiếm.
Những gì nghe trộm ở cửa thật khiến cho Lục Tiểu Nhạc tức ૮ɦếƭ, vì chuyện ban nãy, “tôi con mẹ nó đã phiền đến ૮ɦếƭ, anh vậy mà còn có tâm tình học! Làm em gái anh hả! Tôi khinh, không được phép hạ thấp mình a!”
Sau một lúc tức giận bất bình trong lòng, Lục Tiểu Nhạc dứt khoát quyết định: nếu tên Trác Hàng kia có thể xem như không có chuyện gì vẫn tiếp tục làm bài tập được, cô tại sao lại không thể bỏ gán*** này xuống, yên tâm thoải mái đọc tiểu thuyết chứ? Vì vậy, Lục Tiểu Nhạc liền đem bài tập ném sang một bên, lôi cuốn tiểu thuyết Quách Na cho mượn ban sáng ra, đưa lên xem.
Quách Na cho cô mượn, đúng là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất cẩu huyết. Câu chuyện nói về nhân vật nam chính từ nhỏ đã không có ba, chỉ có mình mẹ nuôi nấng, mẹ hắn vì suy nghĩ cho đại cục buộc phải kết hôn với tên trùm từng giết ba hắn, người dượng này đối xử với nam chính rất hà khắc, không đánh thì mắng, nhưng nam chính vẫn nhẫn nhục sống qua ngày, cuối cùng có thể ςướק lấy tài sản của tên trùm, thậm chí còn bắt hắn nhảy lầu tự sát. Thế nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ, còn tìm con gái tên trùm, muốn nhốt cô, làm nhục cô, mới cảm thấy đạt được mục đích trả thù. Nhưng cô gái đó tính cách quật cường, quyết không thỏa hiệp, hai người đấu qua đấu lại cuối cùng nảy sinh tình cảm. Cả hai đều muốn báo thù giết cha, thù hận khiến bọn họ liều mạng làm tổn thương đối phương đồng thời che giấu đi tình cảm của mình, mãi đến khi nữ chính được phát hiện mắc bệnh nan y, nam chính mới chịu thẳng thắn thừa nhận tình cảm, cùng cô đi hết đoạn đường cuối cùng…
Một cốt truyện như vậy, đối với người chưa từng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình như Lục Tiểu Nhạc mà nói, quả thực chính là một quả bom cay. Cô đọc đến nửa truyện thì bắt đầu khóc, khóc đến khi nữ chính ra đi vẫn chưa thấy đủ, còn trốn vào chăn tiếp tục khóc. Vừa khóc vừa nghĩ: nữ chính thật đáng thương a, rõ ràng không làm sai việc gì, còn bị nam chính ngược như vậy. Sau đó cô lại nghĩ, nam chính cũng rất tội nghiệp a, từ nhỏ đã không có ba, còn phải mở to mắt nhìn mẹ bị kẻ thù giết ba ức hiếp, khó trách tâm lý hắn lại Biến th'….Lại nói tiếp, Trác Hàng hình như cũng không có ba, chẳng trách tại sao hôm nay hắn lại tức giận như vậy, nếu sớm biết rằng đứa trẻ không có ba đáng thương như vậy, đánh ૮ɦếƭ cô cũng không nói những lời này!
Lục Tiểu Nhạc càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng áy náy, đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng nhịn không được, chui ra khỏi chăn, mở của phòng, mò mẫm đi về phía phòng Trác Hàng.
Đừng hiểu lầm cô… Cô chỉ là muốn đi nói lời xin lỗi.
___________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Khi Lục Tiểu Nhạc khóc ૮ɦếƭ đi sống lại, tôi soạn cái câu chuyện cẩu huyết kia, cũng cười như ૮ɦếƭ đi sống lại a! Vì sao lại sung sướng như vậy? Rõ ràng là một đề tài ngược hay, đúng không? A! Càng nghĩ càng sung sướng, càng nhộn nhạo ~~~
PS: tôi thực sự rất chờ mong chương tiếp theo, mọi người cũng thế chứ? Chờ mong thì tung hoa đi~~~
***
hự thật … ba chấm với chị Cẩm =))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc