Anh Trai Xấu Xa - Chương 07

Tác giả: Ức Cẩm

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến cuối kì, lần thi này rốt cuộc thành tích Lục Tiểu Nhạc cũng được nâng cao, điều này làm cho giáo viên và cha mẹ cô đều ít nhiều có chút ngạc nhiên, cho rằng đứa nhỏ này đã thông suốt, chịu tu chí học hành.
Kì thực không phải như vậy!
Nguyên nhân khiến thành tích Lục Tiểu Nhạc tiến bộ, tất cả đều là vì cô ngồi cùng bàn với Tôn Kỳ, từ sau đại hội thể dục thể thao, hắn như uống nhầm thuốc, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Lục Tiểu Nhạc. (ố ồ)
“Cậu lại lười biếng hả? Còn không mau làm bài đi!”
“Lại ngủ, bài tập đã làm xong chưa?”
“Ngu ngốc, bài này không phải làm như vậy!”
…..
Cứ như thế nghe một lần hai lần, Lục Tiểu Nhạc còn nhịn, thế nhưng mỗi ngày những lời ấy đều lởn vởn bên tai, thật đúng là khiến cô phiền ૮ɦếƭ. Cô lớn từng này, chưa từng thấy qua người nào cố chấp như Tôn Kỳ, mắng hắn đánh hắn cũng vô ích, chỉ có thể theo ý hắn, thế giới mới có thể yên tĩnh một chút.
Rơi vào đường cùng, Lục Tiểu Nhạc đành phải giương cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn đem bài tập mỗi ngày làm xong, cũng nhờ vậy thành tích Lục Tiểu Nhạc được cải thiện đáng kể.
Nghe nói con gái học hành tiến bộ, trong lòng Lục Tạ Quốc vô cùng hạnh phúc. Từ khi cô đến trường tới nay, ông lần đầu tiên đi họp phụ huynh không bị thầy giáo chỉ đích danh phê bình. Cha mẹ của những học sinh giỏi vĩnh viễn sẽ không hiểu được sự đau lòng của một phụ huynh có con cái suốt ngày bị thầy giáo nhắc nhở việc học như ba Tiểu Nhạc. Mỗi lần tham gia họp phụ huynh, Lục Tạ Quốc thật sự vô cùng đau lòng!
Tâm tình Lục Tạ Quốc thực sự rất tốt, quyết định nhân mấy ngày nghỉ khen thưởng con gái, đưa cả nhà cùng đi tắm suối nước nóng.
Những ngày cuối năm, thời tiết đặc biệt lạnh giá, làng du lịch suối nước nóng làm ăn được mùa. Bốn người Lục gia vừa tới nơi, liền phát hiện khách sạn chỉ còn hai phòng đôi. Lục Tiểu Nhạc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là một cô gái, để thuận tiện chăm sóc, Lâm Mai và Lục Tiểu Nhạc ở cùng một phòng.
Đối với cách sắp xếp như vậy, trong lòng Lục Tiểu Nhạc thực sự không muốn. Tuy rằng cô đã chấp nhận Lâm Mai, nhưng không có nghĩa là cô bằng lòng chia sẻ tâm sự của mình với bà. Đặc biệt, Lâm Mai cũng không ép buộc cô trong chuyện mẹ con, chỉ nhẹ nhàng nói chuyện, hỏi cô có thích bạn trai nào không, còn nói thời kì trưởng thành rung động là hoàn toàn bình thường…
Lục Tiểu Nhạc vốn ngu ngơ không hiểu chuyện tình cảm này, nhưng bị Lâm Mai hỏi, đột nhiên có chút thẹn thùng, liền mượn cớ chạy ra ngoài chơi.
Núi này mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, hơn nữa lại gần suối nước nóng, tài nguyên địa nhiệt phong phú, cho nên dù là ban đêm, nhiệt độ không khí cũng vẫn vô cũng dễ chịu, tốt hơn nhiều so với thành phố.
Lục Tiểu Nhạc mặc một chiếc áo mỏng, chân mang dép lê đi dạo bên suối nước nóng, vốn tưởng rằng lúc này không có ai ở đây, vậy mà ngoài ý muốn lại gặp Trác Hàng đang ngâm mình trong nước. Hắn *** trần, tựa người lên bờ suối, nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt kính đặt ở một bên, nhìn qua cảm giác thật dễ chịu.
Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ hư hỏng trong đầu Lục Tiểu Nhạc bắt đầu thức dậy.
Cô với tên ếch ૮ɦếƭ dẫm này khó chịu không phải ngày một ngày hai. Từ sau khi cô bị thương, người này đối với cô lúc nóng lúc lạnh. Trước đây hắn và cô còn đấu võ mồm, về sau không biết thần kinh hắn có vấn đề gì, lại đối với cô hờ hững lạnh nhạt. Ví dụ như, bọn họ gặp nhau trong trường, Trác Hàng lại nhắm mắt làm ngơ coi như không nhìn thấy.
Tên này nói trắng ra chính là cái kiểu người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lôi cô ra đùa giỡn! Hôm nay khó lắm mới có cơ hội báo thù, cô sao có thể bỏ qua? Nghĩ vậy, trong mắt Lục Tiểu Nhạc xẹt qua một tia ác ý, rón ra rón rén tới gần Trác Hàng, ngồi xổm xuống cẩn thận đưa tay cuỗm lấy mắt kính để bên cạnh hắn.
Xung quanh thật im ắng, Lục Tiểu Nhạc mới chạm đến cặp mắt kính, đột nhiên Trác Hàng mở mắt ra, đưa tay, túm lấy tay kẻ trộm.
Lục Tiểu Nhạc lại càng hoảng sợ, theo bản năng nhảy dựng lên định chạy trốn, nhưng sức lực Trác Hàng thật quá lớn, cầm chặt tay cô, khiến cô không tài nào thoát được.
Cô có phần chột dạ, nhìn hắn nói: “Anh cầm tay tôi làm gì?”
“Người nào làm chuyện xấu tôi bắt người đó.” Trác Hàng bình tĩnh nói.
“Tôi…Tôi vừa rồi không làm gì cả!” Lục Tiểu Nhạc bắt đầu chơi xấu.
“Ồ?” Trác Hàng chau mày, “Vậy em ở gần anh như thế làm gì? Không lẽ nhìn lén anh?”
Lục Tiểu Nhạc vừa bị Lâm Mai hỏi chuyện yêu đương, giờ lại bị Trác Hàng nói như thế, đột nhiên có chút đỏ mặt: “Ai thèm nhìn lén anh? Anh có gì đẹp chứ? Buông tay ra! Buông tay! Buông tay! Buông….” Nói còn chưa hết câu, chân liền trượt xuống, cả người ngã vào suối nước nóng.
Một tiếng “tõm” vang lên, bọt tung trắng xóa, Lục Tiểu Nhạc như con gà mái nhỏ rơi xuống nước, liều mình ôm lấy tất cả những gì có thể ôm được. Đá trên bờ trơn như đổ mỡ, thắt lưng Trác Hàng lại là một lựa chọn không tồi.
Cho dù anh trai hư hỏng của chúng ta liệu sự như thần, lúc này cũng có chút ngây dại.
Hắn ban đầu chỉ muốn dạy dỗ tên trộm này một chút, không ngờ Lục Tiểu Nhạc lại đột nhiên rơi xuống nước, còn sống ૮ɦếƭ ôm lấy thắt lưng hắn không thôi. Mặc dù trong mắt hắn, cô vẫn chỉ là một tiểu quỷ không hiểu chuyện lại thích gây rắc rối, nhưng giờ phút này, mới thấy nam nữ thực sự khác nhau.
Giống như Lâm Mai từng nói, thời kỳ trưởng thành rung động với người khác phái là rất bình thường.
Nhìn Lục Tiểu Nhạc ướt sũng, lại dính trên người mình, chiếc áo mỏng dán vào cơ thể đang dậy thì, vẻ mặt hoảng sợ như con nai nhỏ, một người vốn bình tình như anh… cũng ngây ngốc một hồi!
Trác Hàng có chút bối rối. Thực ra trước đây, anh một mực trách Lục Tiểu Nhạc lắm lời, đem chuyện mẹ anh tái hôn nói ra, khiến cho toàn bộ giáo viên đều biết nhưng sau đó cũng phát hiện hóa ra người nói lung tung không phải là cô, nhưng không muốn mất mặt xin lỗi cô, thế nên cứ tiếp tục dứt khoát không nhìn mặt, dù sao thì em gái như cô, có hay không đối với anh cũng như nhau mà thôi.
Nhưng giờ phút này, anh không thể xem như Lục Tiểu Nhạc không tồn tại. Chẳng những hiện tại, còn có sau này, sợ rằng cả đời, nha đầu kia đều sẽ như vậy, đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, phá vỡ nhịp điệu vốn có của nó, thậm chí khiến anh như bây giờ vậy, tâm thần không yên.
Đêm nay trăng thanh gió mát, lần đầu tiên từ khi Trác Hàng biết tới sự tồn tại của Lục Tiểu Nhạc, cảm thấy một tia bất lực hết sức mơ màng.
Lục Tiểu Nhạc rất không hiểu, rõ ràng rơi xuống nước là cô, vì sao đến cuối cùng vẻ mặt tức giận, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo lại là Trác Hàng. Con mẹ nó thói đời rốt cuộc là cái gì thế, người xấu đều có thể dương dương tự đắc, cũng may ông Trời có mắt, để lại mắt kính của kẻ xấu ở trên bờ.
Người đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Lục Tiểu Nhạc cả người ướt sũng như chuột lột, không chút do dự giơ chân lên, đá bay mắt kính của Trác Hàng vào trong nước.
Kính rơi xuống suối, những con sóng nhỏ khẽ gợn lên chút ánh sáng trong lớp sương mù dày đặc.
Sau chuyến đi đến suối nước nóng, Trác Hàng lại bắt đầu giữ khoảng cách với Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc cũng không biết nguyên nhân tại sao. Cô ngây thơ cho rằng, bởi vì mình đá mắt kính yêu quý của Trác Hàng đá xuống nước, cho nên hắn mới tức giận không thèm để ý tới cô. Về việc này, trong lòng Lục Tiểu Nhạc không hề cảm thấy áy náy, ngược lại, cô còn dương dương tự đắc, dù sao có thể gây lên chuyện khiến Trác Hàng khó chịu, thực sự không phải dễ dàng gì.
Hai người ôm hai suy nghĩ như vậy, cùng vượt qua cả kì nghỉ đông dưới cùng một mái nhà, mãi đến khi đông đi xuân tới, đất trời sống lại, vẫn như trước không có dấu hiệu làm hòa.
Lục Tạ Quốc đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ có thể khiến hai đứa trẻ này thân như anh em ruột, chỉ cần bọn chúng không gây sự cãi nhau, cũng đã phải cảm tạ trời đất rồi. Huống chi, thành tích Lục Tiểu Nhạc gần đây có nhiều chuyển biến tốt đẹp, người làm cha như ông, cuối cùng cũng thấy được tài năng của con gái.
Nhưng mà, mộng đẹp của Lục Tạ Quốc còn chưa được bao lâu, đã bị thành tích kì đầu tiên của Lục Tiểu Nhạc hung hăng đánh sập. Nha đầu kia sau một kì nghỉ đông lười nhác, thành tích lại y như trước, lần thứ hai vinh quang đứng nhất từ dưới lên, khiến chủ nhiệm lớp tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
So với thầy chủ nhiệm, Tôn Kỳ thậm chí còn có phần tức giận hơn, người này tự cho mình là tiểu thiếu gia thanh cao giờ mới biết được tâm huyết cả một kì học của mình thì ra đều dành cho một kẻ bã đậu, mặt hắn lúc này không cần tô vẽ thêm, so với Bao Công cũng không khác nhau là mấy.
“Lục Tiểu Nhạc, cậu xảy ra chuyện gì?” Buổi tối vừa tan học, Tôn Kỳ liền vò nát bảng điểm của Lục Tiểu Nhạc, bất ngờ ném thẳng vào mặt cô.
Lục Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn bảng điểm một cái, không thèm quan tâm mà hừ một tiếng: “Tôi kiểm tra thế nào, liên quan rắm gì đến cậu!”
Một câu nói, khiến Tôn Kỳ nhất thời cứng họng. Đúng vậy, thành tích Lục Tiểu Nhạc tốt hay xấu, đến lượt hắn quản sao? Không đúng a, Lục Tiểu Nhạc ngồi cùng bàn với hắn, cùng bàn với đệ nhất cao thủ của lớp, kiểm tra sao có thế thê thảm như vậy được? Chẳng phải là làm mất mặt cậu ấm nhà họ Tôn sao?
Nghĩ vậy, Tôn Kỳ tối sầm mặt nói: “Từ hôm nay, cậu phải ở lại lớp làm bài tập xong mới được về nhà!”
“Cậu bệnh hả!” Lục Tiểu Nhạc liền nổi giận, “Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Dựa vào cái gì mà dám quản tôi!”
“Dựa vào tôi ngồi cùng bàn cậu.” Tôn Kỳ quả quyết nói.
“Cậu một đầu bàn, tôi một đầu bàn, liên quan quái gì đến nhau!” Lục Tiểu Nhạc lớn tiếng mắng, nhanh chóng cắp cặp sách rời đi, thế nhưng lại bị Tôn Kỳ giữ chặt lấy cổ tay.
“Làm xong mới có thể đi!” Thái độ hắn hết sức cương quyết.
“Cậu lại muốn ăn đòn hả?” Lục Tiểu Nhạc luôn tuân theo nguyên tắc chơi đẹp, nếu nói chuyện không giải quyết được vấn đề thì mới dùng đến ***, cô giơ nắm đấm lên, hướng về phía Tôn Kỳ đánh tới.
Đây không phải lần đầu tiên Tôn Kỳ biết tới mùi vị nắm đấm ấy, chân mày hắn lập tức nhíu lại một chút, thế nhưng vẫn nhất quyết không buông tay, gắt gao nắm lấy Lục Tiểu Nhạc.
Thấy hắn vẫn không chịu thỏa hiệp, Lục Tiểu Nhạc liền xuất quyền.
Cú đấm vừa giáng xuống bụng Tôn Kỳ, cả người hắn liền lùi về phía sau, thân thể cong như con tôm, vẻ mặt thống khổ. Nhưng mà, vẫn nắm chặt tay Lục Tiểu Nhạc như trước, không có ý định buông ra.
Lúc ấy, Lục Tiểu Nhạc có phần nóng nảy. Tên này có phải đùa dai vậy? Bị đánh ra như thế mà vẫn không chịu buông tay, chẳng lẽ còn muốn ăn đến quyền thứ ba hay sao? Nghĩ như vậy, cô tiếp tục nắm tay lại, chỉ có điều hơi do dự.
Vào lúc này, Tôn Kỳ nén đau cố gắng lên tiếng: “Cậu đừng tưởng rằng có thể đánh người đã là lợi hại, có bản lĩnh thì làm xong bài tập đi, tôi thấy cậu nhất định sợ không dám làm?”
Kế khích tướng thật đơn giản, nhưng lại khiến Lục Tiểu Nhạc dễ dàng mắc bẫy.
“Nói cái gì? Làm thì làm, có gì phải sợ chứ!” Lục Tiểu Nhạc ném cặp sách về bàn, lần đầu tiên nổi lên hứng thú làm bài tập.
Thật ra Tôn Kỳ nói không sai, Lục Tiểu Nhạc đúng là không làm được, dù được đệ nhất cao thủ như hắn hướng dẫn, bài đầu tiên làm đi làm lại đã hết hai trang giấy, hại cô làm tận đến lúc trời tối đen.
Thấy con gái còn chưa trở về, Lâm Mai hết sức lo lắng: “Chuyện gì xảy ra vậy, cũng đã trễ thế này rồi, Tiểu Nhạc sao vẫn còn chưa về? Mẹ phải ra ngoài xem sao!”
“Mẹ, lưng mẹ còn đau nhức, để con đi cho!” Trác Hàng ngăn mẹ lại, liền nắm lấy áo khoác đi ra.
Cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc cuối cùng cũng làm bài xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
“Đã muộn thế này, tôi đưa cậu về nhà.” Giọng điệu Tôn Kỳ so với ban nãy, nhu hòa hơn rất nhiều.
“Khỏi cần!” Lục Tiểu Nhạc vẫn còn giận hắn, cầm cặp sách lên, rời đi.
Tôn Kỳ thấy không yên lòng, liền vội vàng đi phía sau cô, một mạch bám theo xuống dưới lầu.
“Cậu không cần theo tôi nữa, đã bảo không cần cậu tiễn rồi mà!” Lục Tiểu Nhạc thực sự thấy phiền ૮ɦếƭ, rõ ràng đánh nhau lợi hại chính là cô, lại bị một con mèo bệnh hộ tống, thật là quá mất mặt! Nghĩ như vậy, cô liền co giò bỏ chạy.
Thấy người đằng trước chạy đi, Tôn Kỳ nóng nảy, cũng vội vã đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân phía sau chẳng những không có ý định dừng lại, mà còn càng đuổi càng gần, Lục Tiểu Nhạc đột ngột rẽ vào ngõ nhỏ đen kịt bên cạnh, nghĩ nhân cơ hội này cắt đuôi hắn. Quả nhiên, tiếng bước chân phía sau chậm lại, không thấy đuổi theo nữa.
Lục Tiểu Nhạc vì thế thích thú không thôi, vừa chạy vừa quay đầu lại, không để ý liền ***ng vào *** người nào đó đang từ ngõ nhỏ đi ra, cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, lăn thành một khối.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, Lục Tiểu Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó trời đất quay tròn, lúc lấy lại tinh thần, toàn bộ người cô đã nằm trên mặt đất. Mà đặt trên người cô, cùng cô gần trong gang tấc, chính là Trác Hàng vốn đang đi tìm cô. Chỉ thấy đôi mi đẹp của hắn hơi nhíu lại, mắt kính vốn ở trên sống mũi, lúc này chỉ còn lại một bên, lần thứ hai anh dũng hy sinh.
Trong ngõ nhỏ ánh đèn mờ mịt, bọn họ giữ nguyên tư thế chăm chú nhìn vào đối phương, chóp mũi gần như ***ng tới nhau, toàn bộ hơi thở phả vào mặt nhau.
Nghĩ là bị dọa, Lục Tiểu Nhạc cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi.
Nghe được tiếng Tôn Kỳ từ phía sau đuổi tới, thấy tình cảnh này, thoáng cái ngây ngẩn cả người: “Hai người… Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì!” Lục Tiểu Nhạc phản ứng trở lại, một tay đẩy Trác Hàng đang trên người mình xuống, dùng cả tay lẫn chân mới có thể đứng lên, nói: “Này, cậu có phải nên đưa tôi về không, đi thôi!”
Thấy thái độ cô thay đổi một trăm tám mươi độ, Tôn Kỳ có chút không thích ứng kịp, đang muốn gật đầu, thì thấy một đôi tay đột nhiên đặt lên vai Lục Tiểu Nhạc, ngay sau đó, một thanh âm mang chút hờn giận vang lên.
“Anh có việc”
“Anh nói gì cơ?” Lục Tiểu Nhạc ra sức đem tay Trác Hàng từ trên vai mình bỏ xuống, “ Tất cả đều tại anh, không có việc gì ở đây làm chi? Là muốn đâm ૮ɦếƭ tôi, hay định hù ૮ɦếƭ tôi hả?”
“Đều muốn.” Trác Hàng hừ một tiếng, liếc mắt về phía Tôn Kỳ, rất tự nhiên nói, “Chỉ có điều, anh phải dẫn em về nhà trước đã, kẻo thịt kho tàu của mẹ không có ai ăn.”
Thịt kho tàu?! Nghe đến ba chữ ấy, Lục Tiểu Nhạc sớm đã đói đến mức *** dính vào lưng, hai mắt giống như chồn vài ngày chưa được ăn gà, bắn ra vô vàn tia sáng màu xanh.
“Thế nào, không muốn quay về?” Trác Hàng chau mày.
“Ai nói vậy, tôi không về nhà thì còn đi đâu!” Lục Tiểu Nhạc nuốt nước miếng, tạm thời gác ân oán cá nhân sang một bên, ném quyển sách trên tay cho Trác Hàng: “Đi, cầm giúp tôi.”
“Tự mình cầm lấy!”
“Giúp em cầm đi, em là em gái anh mà!”
“Anh không quen em..”
Hai người cứ như vậy anh một lời, tôi một lờ, càng chạy càng xa.
Để lại Tôn Kỳ một mình ngơ ngác nhìn chăm chú về phía bọn họ rời đi, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Hai người… còn chưa có tạm biệt tôi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc