Anh Trai Xấu Xa - Chương 05

Tác giả: Ức Cẩm

Gần đây, Lục Tạ Quốc bởi vì gia đình quan hệ không hòa thuận, mà cảm thấy rất đau đầu. Ông nghĩ kỳ quái, rõ ràng con gái đã chấp nhận sự tồn tại của Lâm Mai trong nhà, vì sao còn có thể bất hòa với Trác Hàng như vậy? Từ khi bọn họ hưởng tuần trăng mật trở về, quan hệ hai đứa trẻ này còn có phần trầm trọng thêm, chẳng khác gì nước với lửa.
Từ một tuần nay, Lục Tiểu Nhạc vừa thấy Trác Hàng liền kết mối thâm thù đại hận, cái gì cũng tranh với hắn. Sáng sớm tranh đánh răng, buổi trưa tranh ăn, buổi tối tranh tắm, khoa trương nhất chính là, có một lần Trác Hàng nửa đêm rời giường, vậy mà đã thấy Lục Tiểu Nhạc tranh WC trước mình.
May mà Trác Hàng tương đối hiểu chuyện, không để ý tới em gái cố tình gây sự, nếu không, thật chẳng biết nhà này đã ồn ào thành dạng gì rồi? Xem ra, quan trọng là phải nghĩ biện pháp, cải thiện tình cảm anh em bọn họ một chút.
Biện pháp rất nhanh đã được Lục Tạ Quốc nghĩ tới: mắt thấy con gái sẽ đi Chí Đức học tập, tuy rằng ở đó môi trường học tập tốt, giáo dục chất lượng cũng cao, nhưng nền tảng của Tiểu Nhạc dù sao cũng không tốt cho lắm. Nếu như có thể thừa dịp nghỉ hè này, để Trác Hàng dạy Tiểu Nhạc một khóa bổ túc, không những có thể giúp con gái nâng cao thành tích, còn có thể *** cảm anh em bọn họ tăng tiến một chút, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Lục Tạ Quốc vừa nghĩ vậy, vội vàng tranh thủ cơ hội, tìm cách nói chuyện này với Trác Hàng. Nào ngờ, ông vừa nói xong không đợi Trác Hàng có phản ứng, Lục Tiểu Nhạc từ trên ghế đã đứng bật dậy.
“Con không cần đồ ếch bốn mắt dạy!”
Cô kiên quyết nói.
Không nghĩ tới con gái không nể mặt mình, còn dám nói Trác Hàng như vậy, Lục Tạ Quốc không khỏi có chút tức giận, nghiêm mặt nói: “Đứa trẻ này nói gì vậy? Cho con học bổ túc là vì nghĩ tốt cho con, không những không cảm kích lại dám nói như vậy a, còn không mau xin lỗi?”
Lục Tiểu Nhạc liền nổi giận, lần trước Trác Hàng nói vậy cũng đâu xin lỗi cô, hiện tại muốn cô tự mình xin lỗi hắn, nghĩ gì thế! “Ai cần ba nghĩ tốt cho con, con không xin lỗi đấy, anh ta chính là đồ ếch bốn mắt, ếch, ếch!” Cô nói một hồi, con mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hàng, nói xong, không đợi cha cô tức giận, đã tự mình chạy về phòng, đóng chặt cửa lại.
Lục Tạ Quốc tức giận thiếu chút nữa quẳng bát cơm đi, Lâm Mai thấy thế, vội vàng khuyên ngăn ông, một mặt còn nháy mắt với con trai. Trác Hàng hiểu ý, chậm rãi đứng lên, đi về phía phòng Lục Tiểu Nhạc.
Lục Tiểu Nhạc vốn đang hờn dỗi trong phòng, nghe được ngoài cửa tiếng Lục Tạ Quốc lải nhải, tâm tình càng thêm buồn bực, liền nắm lấy một cái gối rồi ném khỏi giường. Kết quả, gối vừa tuột khỏi tay, phía sau đã truyền đến tiếng Trác Hàng trêu đùa: “Lần này không ném con thỏ sao?”
Tiểu Nhạcgiật mình, xoay người phát hiện Trác Hàng không biết từ bao giờ đã đứng ở cửa phòng. Tiểu Nhạc xám xịt mặt: “Thỏ giữ lại ném anh!” vừa nói cô vừa túm lấy con thỏ ở đầu giường, hướng về phía Trác Hàng mà ném.
Đáng tiếc Trác Hàng nhanh tay nhanh mắt, không những đỡ được vũ khí của Tiểu Nhạc mà còn tóm được tay cô.
“Anh buông tay ra!”
Bị Trác Hàng bắt được tay mình, trong mắt Tiểu Nhạc bắn ra lửa giận.
Trác Hàng ngược lại không hề tức giận, mà còn cười tủm tỉm nói: “Vẫn còn giận hả? Anh chẳng qua chỉ đùa em một chút, em lại coi là thật. Cùng lắm thì anh xin lỗi em, chịu không?”
Không nghĩ tới hắn xin lỗi dễ dàng như vậy, Lục Tiểu Nhạc nhất thời có chút luống cuống.
Lúc này, Trác Hàng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Có điều cũng phải nói thật, bé cho dù tức giận cũng không thể không ăn cơm, vốn cũng đã hơi gầy rồi, bây giờ thì nhìn xem…”
Mâu thuẫn lần thứ hai thăng cấp, Lục Tiểu Nhạc vốn đã khó chịu rốt cục triệt để bùng phát, phút chốc trong lòng cô lập lời thề độc: đồ ếch ૮ɦếƭ dẫm, đời này có anh thì không có tôi, có tôi thì nhất định không có anh!
(hự thôi chết, lời nguyền này liệu có thành thật không?^^)
Lục Tạ Quốc không ngờ biện pháp mình cho rằng vẹn cả đôi đường lại không hề hiệu quả, hơn nữa còn khiến cho quan hệ giữa Trác Hàng và Tiểu Nhạc càng thêm tồi tệ.
Cũng may những ngày u ám như vậy nhanh chóng trôi qua, chính là lúc nghỉ hè kết thúc.
~~~~~~~
Không cần biết Lục Tiểu Nhạc có nguyện ý hay không, bọn họ vẫn phải vác cặp sách trên lưng, tiến vào cổng trường Chí Đức, cô cùng con ếch ૮ɦếƭ dẫm kia bắt đầu bước vào những tháng đi học đầy bi thảm.
Nhưng mà, số phận Lục Tiểu Nhạc không chỉ dùng hai chữ “Bi thảm” mà hình dung ra được, kỳ kiểm tra khảo sát đầu năm khiến cuộc đời học sinh sơ trung của cô rơi xuống vực thẳm.
Không đạt, không đạt, không đạt, không đạt…. Đối mặt với phiếu điểm vô cùng thê thảm của Lục Tiểu Nhạc, thầy giáo Đường – chủ nhiệm lớp, phải sắp xếp Lục Tiểu Nhạc ngồi cạnh người có thành tích tốt nhất – Tôn Kỳ, mong muốn cô lấy bạn tốt làm gương, nỗ lực nâng cao thành tích học tập của mình.
Thế nhưng thầy giáo Đường nào biết rằng, Tôn Kỳ này từ nhỏ vốn đã hiếu thắng, tâm cao khí ngạo, lại coi thường người kém mình, càng đừng nói là người có thành tích tốt nhất từ dưới lên như Lục Tiểu Nhạc.
Khai giảng nửa tháng, có một số nam nữ cùng bàn đã có dấu hiệu của tình yêu bọ xít. Vậy mà Lục Tiểu Nhạc và Tôn Kỳ ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau!
Mãi đến tận một buổi trưa nào đấy…
“Các bạn thân mến, tôi xin thông báo một tin với các bạn!” Ủy viên thể dục Vương Đan kích động đi vào phòng học, “Tháng sau nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao Thú vị, hiệu trưởng nói toàn bộ học sinh đều phải tham gia, sau đây tôi sẽ phát cho mỗi người một danh sách các hạng mục thi đấu của đại hội lần này, mọi người điền tên sau đó đánh dấu phía sau hạng mục mình muốn tham gia, rất nhiều lựa chọn, nhưng không thể không chọn!”
Tin tức vừa ra, toàn bộ học sinh đều như nổ tung, ai nấy đều cầm danh sách hạng mục thi đấu lên nghiên cứu.
Nghiên cứu nửa ngày, rất nhiều bạn học đều phát hiện, đại hội thể thao Thú vị kia, kỳ thực chính là hạng mục vận động rồi thêm hai chữ “thú vị” ở sau. Ví dụ như bóng rổ thú vị, bóng bàn thú vị, bơi thú vị, …
Lúc ấy, rất nhiều bạn học đều do dự, dù sao khi trường học thông báo chỉ nói hình thức thi đấu giàu….lạc thú, chưa nói rốt cuộc thi như thế nào, ngộ nhỡ đến lúc đó mọi việc căn bản không phải như vậy, chẳng phải là có hại sao?
Vừa nghĩ vậy, rất nhiều bạn học đều tới tấp bỏ qua những hạng mục vận động có vẻ rất khó, lựa chọn mấy hạng mục tương đối đơn giản như nhảy dây thú vị chẳng hạn.
Chỉ có kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo, đối với bản thân tràn ngập tự tin như bạn Tôn Kỳ, không chút do dự đánh một dấu sau mục “Toàn năng thú vị”. Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, những gì người khác không dám làm, hắn đều phải làm, người khác nhất định không làm, hắn càng muốn làm!
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngay khi hắn hạ Pu't đánh dấu mục “thi đấu Toàn năng thú vị”, Lục Tiểu Nhạc bị tiếng thảo luận ầm ĩ trong lớp đánh thức. Cô tỉnh lại, thấy trên bàn bày ra một tờ giấy, bạn học xung quanh cũng đang cầm một tờ như vậy thảo luận cái gì đó, nhất thời không hiểu tại sao.
Lúc này, ủy viên thể dục còn nói: “Mọi người chọn nhanh lên một chút, mỗi người nhất định phải chọn một, tôi thu ngay đây.”
Lục Tiểu Nhạc còn chưa tỉnh ngủ, nghe được người trên bục nói, nhất định phải chọn một gì gì đó, cô theo phản xạ mắt nhìn sang phía Tôn Kỳ.
Một…hai…ba bốn năm…thứ năm một dấu, cô sao chép y nguyên, chẳng phải thầy giáo Đường đã từng dạy qua, muốn cô học tập người ngồi cùng bàn, học theo, có thể không cần tự mình suy nghĩ, tuyệt đối không lãng phí tế bào não!
Cứ như vậy, lớp bọn họ bốn mươi lăm học sinh, chỉ có Tôn Kỳ và Lục Tiểu Nhạc chọn thi đấu toàn năng thú vị.
Không lâu sau đó, ủy viên thể dục lại cầm quy tắc thi đấu xuống lớp học công bố: “Thi đấu toàn năng thú vị, phải hai người hợp tác tham gia, vừa hay lớp chúng ta có đúng hai người tham gia thi đấu cái này, chính là Tôn Kỳ và…….. Lục Tiểu Nhạc?!”
“Cái gì?” Lục Tiểu Nhạc đang chăm chăm nhìn sách chợt nghe có người kêu tên mình, cũng như toàn bộ bạn học chăm chú ngẩng đầu, cô cảm nhận được bên cạnh phóng tới một ánh mắt cực kỳ khó chịu.
Sau này, Lục Tiểu Nhạc mới biết được, thật ra giải đấu thể thao thú vị từ trước đến nay vốn có tiếng là Biến th', mà trong đó thi đấu toàn năng lại là biến thái nhất. Nghe nói trận đấu này yêu cầu hai người phối hợp, trong khoảng thời gian quy định phải liên tục hoàn thành bốn hiệp đấu, điều kiện tiên quyết là không được vi phạm quy định, ai hoàn thành trước sẽ giành chiến thắng.
Đương nhiên, những điều trên vẫn không đủ để làm cho những học sinh có ý chí phải lùi bước, điều khó tin chính là, nghe đâu hàng năm phàm là tổ đội tuyển thủ tham gia thi đấu, bất kể trai gái, về sau tất cả đều hẹn hò. Cũng chính vì vậy mà không ai dám đăng ký tham gia thi đấu toàn năng, thử nghĩ mà xem nếu như người hợp tác là khác phái thì miễn bàn, chẳng may là cùng phái…
Nói tóm lại, thi đấu toàn năng thực sự rất Biến th'!
Nhữn tin đồn này lan truyền qua rất nhiều học sinh, ngay từ ngày đầu tiên đã trở thành chủ đề được quan tâm hàng đầu, thế mà Lục Tiểu Nhạc lại chẳng thèm để ý. Cô cũng mặc kệ mấy lời đồn nhảm, nếu không phải nhà trường đã quy định ai cũng phải tham gia thi đấu, cô nhất quyết không tham dự, loại chuyện ma quỷ này có người tin mới lạ!
Ôm suy nghĩ như vậy trong đầu, chuông tan học vừa reo, cô đã xốc túi xách chạy thẳng ra ngoài. Vậy mà một bước cũng chưa kịp chạy, ngay cả người cũng đã bị tóm lại.
“Ai vậy?” cô không khỏi bực mình quay đầu lại thì thấy một người chưa từng nói chuyện qua, tay đang nắm chặt quai túi sách của mình.
“Cậu đang làm gì vậy?” Lục Tiểu Nhạc rất không khách khí hỏi.
Tôn Kỳ không hề sợ hãi khí thế hung ác của Lục Tiểu Nhạc, chỉ phụng phịu nói: “Cuối tuần thi đấu rồi, cậu theo tôi đi ra sân vận động luyện tập.”
“Bệnh hả?” Lục Tiểu Nhạc hừ một tiếng, quay đầu bước đi.
Thế nhưng Tôn Kỳ nhất quyết không buông tay, bướng bỉnh nói: “Không được, cậu phải đi cùng tôi”- giọng điệu vô cùng kiên định.
Lục Tiểu Nhạc tức giận, giơ nắm đấm lên, nói: “Nếu còn không buông tay, thì đừng có mà trách tôi”
“Cậu dám!” Tôn Kỳ không hề sợ hãi.
Lục Tiểu Nhạc buông một tiếng giễu cợt, đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên xuất hiện một tên nhiều chuyện, thấy điệu bộ bọn họ qua qua lại lại, buột miệng nói: “Ây a, còn chưa thi đấu, tình cảm các ngươi thì ra tốt như vậy nha?”
Bởi vì tên này giọng khá lớn, nên nhất thời hết thảy bạn học đều tập trung nhìn về phía bọn họ, phòng học vốn ầm ĩ nhất thời lặng ngắt như tờ, trên mặt ai nấy đều chung một biểu tình, dạng như: “Tôi biết mà, hóa ra tin đồn là thật nha!”
Cảnh này thật sự quá lúng túng, Lục Tiểu Nhạc và Tôn Kỳ gần như đóng băng tại chỗ.
Sau vài phút định thần, Tôn Kỳ thả tay đang cầm túi xách của Tiểu Nhạc ra, mà Lục Tiểu Nhạc cũng không nhiều lời, buông nắm đấm chuẩn bị đánh người xuống, hướng phía đám người nhiều chuyện kia, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn!”. Sau đó tức giận rời đi.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra nên trên đường về nhà tâm trạng Lục Tiểu Nhạc rất không vui.
Nếu không phải ban nãy Tôn Kỳ cứ lôi kéo cô không tha, cô sẽ không bị mất mặt trước toàn bộ bạn học như vậy, không đánh hắn thật sự là quá dễ dàng cho hắn rồi, lần sau nhất định phải tìm cơ hội báo thù! Lục Tiểu Nhạc trong bụng thầm nghĩ, đột nhiên nghe được phia sau có người gọi mình…
Cô xoay người, thấy mấy nữ sinh mặc trang phục cao trung, đang vây bắt xe một nam sinh, nam sinh này nhìn tướng mạo nhã nhặn lại là một phần tử xấu xa, không phải Trác Hàng thì còn ai vào đây nữa?

ThichTruyen.VN - Website đọc truyện hay nhất!
Ngày hôm nay vốn đã đủ chuyện xui xẻo, lại còn gặp phải tên sao chổi này, Lục Tiểu Nhạc liền cúi đầu, giả bộ không nhận ra, nhanh chóng quay đi. Thế nhưng lại bị Trác Hàng từ phía sau kéo túi xách lại.
“Trác Hàng, ai vậy hả?” Có người lên tiếng hỏi…
“Em gái tôi.”
“Cái gì?” Mấy nữ sinh kia ban đầu vây bắt Trác Hàng, phát sinh vài tiếng kinh hô, đều hiếu kỳ hướng về phía Lục Tiểu Nhạc. Chỉ chốc lát sau đã khiến cô choáng váng.
“Đây là em gái cậu hả? Diện mạo thật xinh đẹp!”
“Em cậu thật giống cậu nha, da thật là trắng!”
“Em gái dễ thương quá a! Làm em gái chị không?”
♥•°*”˜˜”*°•♥

Người ta đều nói không động thủ với người mặt cười, nếu những người này la mắng cô, Lục Tiểu Nhạc còn có thể đối phó, nhưng bọn họ lại đột nhiên vây quanh, lại còn khen cô, điều này làm tay chân Lục Tiểu Nhạc thực sự luống cuống..
Cô chính là đời này chưa từng được nghe nhiều lời khen như vậy! Những người này có phải tâm thần hay không, gọi cô thân thiết như thế làm quái gì? Mà này, nói tới nói lui, mẹ nó chứ đừng có sờ mặt của ta!
Trong lúc cô đang xấu hổ không biết phải làm sao, đột nhiên trên vai căng thẳng, liền bị người nào đó kéo vào lòng.
Trác Hàng ôm cô, mặt không đổi sắc tim không đập, nói: “Tôi muốn nhanh đưa em tôi về nhà, nếu không có việc gì, tôi đi trước đây.” Nói xong liền nháy mắt ra hiệu với Lục Tiểu Nhạc.
Nếu như bình thường, Lục Tiểu Nhạc đã sớm tự mình đi về, thế nhưng hôm nay, cô không hề nghĩ ngợi mà nhảy lên xe Trác Hàng.
Hai người để lại các nữ sinh một mảnh với lưu luyến trong đáy mắt, rời đi như chạy trốn…
Trước giờ đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Hạo cùng Trác Hàng hòa hợp như vậy, thế nên khi bọn họ vừa về đến dưới nhà, cô mới kịp ý thức được, mình đã từng lập lời thề không đội trời chung với hắn!
Lục Tiểu Nhạc ngay lập tức trưng ra một bộ mặt khó coi: “Tôi nói cho anh biết, sau này ở trường học chúng ta coi như không nhận ra nhau, nếu chuyện như ban nãy còn lặp lại một lần nữa, đừng trách tôi không cho anh đẹp mặt!”
Trác Hàng cười rộ lên: “Vừa rồi không phải rất tốt sao? Không nghe mấy người họ khen bem trắng trẻo, xinh xắn đáng yêu hả?
“Còn nói nữa!” Lục Tiểu Nhạc mặt đỏ lên, tức giận đến không biết nói gì, dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa, xoay người bước thẳng lên lầu. Vậy mà mới đi được mấy bước, túi xách đã bị Trác Hàng kéo lại…
Đáng thương thay cho cái túi xách, suốt ngày vì Lục Tiểu Nhạc mà bị kéo qua kéo lại, vốn nó đã rất mỏng manh rồi, ngày hôm nay lại không biết bao nhiêu lần chịu khổ, bị nhiều người như vậy túm, rốt cục chịu không nổi, quang vinh ra đi… (ôi mẹ Cẩm dùng từ thật khiến người ta mún tự sát!!)
Một đống sách rơi trên mặt đất, ở giữa còn có danh sách thi đấu đại hội thể dục thể thao thú vị kia, Lục Tiểu Nhạc còn chưa kịp nhặt lên, Trác Hàng đã đi trước cô bước, đem danh sách kia cầm lên.
“Em đăng kí thi đấu toàn năng?” hắn hỏi, giọng điệu hơi có chút giật mình.
“Liên quan gì đến anh!” Lục Tiểu Nhạc một tay đoạt lấy danh sách trong tay hắn, nhét vào túi sách.
“Em chưa từng nghe qua cái tin đồn kia hả?”
“Cái gì mà nghe thấy tin đồn, chuyện mê tín dị đoan mà anh cũng tin!” Lục Tiểu Nhạc khinh bỉ nói.
Vậy mà Trác Hàng lại nghiêm túc nói: “Anh học ở đó bốn năm, có một số việc không chỉ đơn giản là tin hay không tin, mà là…” Trác Hàng nói, đoạn dừng lại nhìn vào mắt Lục Tiểu Nhạc, cuối cùng phun ra hai chữ: “Sự thật!”
Nếu như nói trước kia Lục Tiểu Nhạc còn không tin, thì giờ đây, bản thân cô lại đột nhiên bán tín bán nghi. Dù sao cô chưa từng thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như thế của Trác Hàng, lẽ nào thật sự như trong truyền thuyết “Lời nguyền thi đấu toàn năng” sao? Không không không! Điều này làm sao có thể là thật được, cô cùng Tôn Kỳ không thể hẹn hò được, tuyệt đối không thể nào!
Nghĩ như vậy, Lục Tiểu Nhạc lại hồi phục được lòng tin, ưỡn *** nói: “Anh đừng hòng dọa tôi, có quỷ mới tin anh!”
“Không tin, chúng ta đánh cược!” Trác Hàng lại nói….
“Cược thì cược, chỉ sợ anh giở trò lưu manh!” Lục Tiểu Nhạc vô cùng tự tin với bản thân mình.
“Đương nhiên, nếu như nam sinh kia nội trong ba tháng không bày tỏ gì với em, anh tùy em xử lý, còn nếu ngược lại, em phải nghe lời anh.”
“Một lời đã định?”
“Một lời đã định!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giựt dây để em gái bị người ta ςướק, anh trai sau này nhất định sẽ hối hận,….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc