Anh Trai Xấu Xa - Chương 02

Tác giả: Ức Cẩm

Tuy rằng Lục Tiểu Nhạc dùng võ lực để cướp lại bài thi trên tay Trác Hàng nhưng cô cũng không tránh khỏi sự thực tàn khốc về bài thi Anh văn 21 điểm.
Ngày hôm sau, cô giáo Lương biết Tiểu Nhạc không những không mời phụ huynh đến mà ngay cả bài thi cũng đánh mất thì vô cùng tức giận. Cô gọi điện thoại đến chỗ làm việc của ba Tiểu Nhạc.
Lúc đó ba Tiểu Nhạc vừa mới đi WC, một người đồng nghiệp nhận điện thay. Vì vậy mà sau khi ông từ WC trở ra, thì toàn bộ mọi người trong văn phòng đã biết tin cô con gái lớp sáu của Lục Tạ Quốc vừa thi giữa kỳ được 21 điểm môn Anh văn. Lục Tạ Quốc sắc mặt tái nhợt, không nói hai lời liền xin nghỉ sớm lập tức đến trường học của Tiểu Nhạc.
Không cần nhiều lời mọi người cũng biết kết cục Lục Tiểu Nhạc thảm đến mức nào.
Đó là lần đầu tiên trong đời Lục Tiểu Nhạc bị bố đánh đòn, hơn nữa lại còn là trước mặt giáo viên. Cô bị bố hung hăng đánh vào ௱ôЛƓ, chỉ biết cắn chặt răng không nói một lời. Nhưng cô giáo Lương thì sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng chạy đến ngăn cản.
“Mau dừng tay, Tiểu Nhạc còn nhỏ, anh đánh như vậy đau chết nó mất!”
“Cô Lương, việc này cô đừng lo. Đứa trẻ này quá tệ rồi, đều do tôi bình thường quá nuông chiều nó. Không cho nó thấy lợi hại, nó sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Trời ơi anh đừng có đánh nữa!” Cô giáo Lương kêu lên, kêu đến mức thiên địa quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Người biết thì không sao, ai không biết lại tưởng phụ huynh đánh giáo viên.
Trái lại, Lục Tiểu Nhạc chịu đòn nhưng hoàn toàn im lặng. Mặc kệ bị đánh thế nào cũng ngậm chặt miệng không nói một câu, quật cường đến mức nước mắt cũng không có lấy một giọt rơi ra.
“Đứa trẻ này, sao còn đứng đây chịu đòn? Còn không mau chạy đi!” Cô giáo Lương hổn hển, không cản được Lục Tạ Quốc bèn quay sang hét với Tiểu Nhạc.
Nhưng Tiểu Nhạc vẫn đứng im, thờ ơ…
Cô giáo Lương nóng nảy: “Mau chạy đi! Tìm mẹ em lại đây!”
Lời kia vừa thốt ra, Lục Tiểu Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt non nớt mang theo một tia phẫn nộ không nên có với một đứa trẻ mười hai tuổi khiến cô Lương giật nảy mình.
“Em không có mẹ! Mẹ đã bị ba đuổi đi rồi!” Lục Tiểu Nhạc chỉ vào Lục Tạ Quốc mà hét lên. Tức khắc, cô giáo Lương và Lục Tạ Quốc đều giật mình. Trên mặt Lục Tạ Quốc biểu tình phức tạp.
Lục Tiểu Nhạc không nói gì thêm nữa mà xoay người tông cửa chạy ra ngoài. Trong nhà còn lại hai người lớn, một người kinh ngạc, một người ủ rũ.
Rất lâu, cô giáo Lương mới mở miệng: “Ba Tiểu Nhạc, vừa rồi…”
“Vừa rồi tôi quá kích động, thực sự xin lỗi cô. Tiểu Nhạc là như vậy, tất cả đều là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ từ từ nói chuyện với nó. Nếu có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Nói xong, Lục Tạ Quốc cũng không quay đầu lại.
Trong phòng còn lại mình cô giáo Lương ngơ ngác một lúc lâu mới định thần lại, thốt lên một câu: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh…”
Cô giáo Lương nói đúng, thế nhưng hôm nay không chỉ có…. mà con…. bởi vì Lục Tiểu Nhạc mất tích.
Lúc Lâm Mai nhận được điện thoại của Lục Tạ Quốc thì bà đang chuẩn bị ăn cơm tối. Vừa nghe thấy tin Tiểu Nhạc mất tích, bà lập tức buông bát cơm, ngay cả tạp dề còn chưa cởi mà chạy ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, Trác Hàng vừa đi học về thì nhìn thấy mẹ lo lắng liền hỏi có chuyện gì.
“Có chuyện rồi! Bác Lục gọi điện nói Tiểu Nhạc đi đâu mất!”
“Mất tích?” Trác Hàng sững sờ, hỏi: “Sao lại thế? Bao lâu rồi?”
“Sáng nay, hai bố con cãi nhau xong Tiểu Nhạc bỏ đi, đến giờ vẫn chưa về. Làm sao bây giờ, con bé còn nhỏ như vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?”
“Mẹ, mẹ đừng cuống. Con đi tìm Tiểu Nhạc.”
Nói xong, Trác Hàng không vào nhà nữa mà lập tức cùng mẹ ra ngoài.
Bên kia, một đám người lo lắng vì không tìm thấy Tiểu Nhạc, bên này, Tiểu Nhạc lại đang một mình ngồi ở bờ sông mà tức giận, ngồi suốt từ sáng tới chiều. Tâm trạng Tiểu Nhạc vô cùng khó chịu, liên lụy đến cả cây cỏ ven sông! Xung quanh chỗ Tiểu Nhạc ngồi, một đám cỏ đã bị nhổ bật gốc, ngay cả sỏi đá trên mặt đất cũng bị đào tung lên. Cái cây cô ngồi dựa vào cũng rung dữ dội khiến cho chim chóc nháo nhào bay ra hết như gặp nguy hiểm. Nếu như người khác nhìn thấy nhất định nói cô là một đứa trẻ lỗ mãng.
Thực ra, Lục Tiểu Nhạc không phải là đứa trẻ lỗ mãng, chỉ là không biết che giấu cảm xúc bản thân. Từ ba năm trước, lúc cha mẹ ly hôn, tính tình của cô đã không tốt. Cô hận bọn họ đã ly hôn, càng hận cha hơn. Trong lòng cô vẫn luôn tin vì cha mà mẹ cô bỏ đi, hại cô trở thành đứa trẻ không mẹ.
Tiếng Anh 21 điểm thì sao chứ? Không phải 12 điểm đã là tốt lắm rồi. Ai bảo cha khiến mẹ tức giận bỏ đi chứ? Tiểu Nhạc sẽ vì mẹ mà báo thù, làm cha tức chết thì thôi!
Trong lúc Tiểu Nhạc tức giận mà giận cá chém thớt lên cây cỏ, thì một bóng người che khuất ánh mặt trời.
Lục Tiểu Nhạc ngẩng đầu lên, bởi vì cô nhìn ngược chiều ánh nắng cho nên không nhìn rõ mặt người đang tiến đến, nhưng cô nhìn rõ bộ đồng phục trên người hắn, lại còn cả cái cặp sách sau lưng và chiếc kính đeo trên mặt nữa.
Tiểu Nhạc vốn quyết định đặt cho hắn ta cái biệt danh ếch bốn mắt. Cái bộ dạng học sinh ngoan này của hắn, cô càng nhìn càng không ưa.
“Cút đi!” Tiểu Nhạc bới lên một viên đá ném về phía Trác Hàng.
Bởi vì vũ khí quá tầm thường nên Trác Hàng dễ dàng né được. Hơn nữa anh còn đi đến bỏ cặp sách xuống và ngồi bên cạnh Tiểu Nhạc.
Không đạt được ý đồ, Tiểu Nhạc càng tức giận, nhìn Trác Hàng mà mắng: “Thần kinh! Anh đến đây làm gì? Tôi sẽ không cùng anh về nhà.”
Trác Hàng không hề tức giận, thản nhiên nói: “Thứ nhất, anh không bị thần kinh, thứ hai, anh không đến tìm bé về nhà!”
“Vậy anh đến làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh. Còn cả mẹ anh nữa!” Lục Tiểu Nhạc nói, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, muốn đánh Trác Hàng.
Lúc này Trác Hàng không phớt lờ nữa, nhanh chóng giơ tay ra khống chế nắm đấm của Tiểu Nhạc áp lên thân cây.”
Vì Trác Hàng sức rất mạnh cho nên bàn tay Tiểu Nhạc đập vào thân cây bị xước da.
“Anh làm cái gì thế? Đau quá!” Lục Tiểu Nhạc hét lên, nhưng rất nhanh, cô ngậm miệng, bởi vì cô phát hiện Trác Hàng đang nhìn chằm chằm mình, kính mắt hạ xuống, ánh mắt tàn ác khiến cô không sao nói ra lời.
“Anh nói cho bé biết, nếu mẹ anh không cuống cuồng đi tìm bé, anh một chút cũng không muốn nhìn thấy bé! Một đứa trẻ không lễ phép lại còn xấu tính, đáng ghét chưa từng thấy!”
Lục Tiểu Nhạc ngẩn ra, bỗng nhiên nổi giận: “Anh đã ghét tôi như vậy thì còn không mau biến đi!”
“Bé yên tâm, nếu như mẹ anh không thích ba bé, thì anh đã lập tức rời khỏi đây. Nhưng nếu mẹ anh đã muốn ở lại, thì cho dù bé có lấy đánh anh anh cũng sẽ không đi. Còn nữa, anh cảnh cáo bé, anh đã biết rõ sự tình, nếu như bé không muốn suốt ngày bị giáo viên gọi ba bé lên trường thì hãy ngoan ngoãn theo anh về. Nếu bé còn muốn chạy, không thành vấn đề, chỉ cần đừng làm phiền đến mẹ của anh, anh sẽ không quan tâm.”
Trời ạ, Lục Tiểu Nhạc chấn kinh! Trên phim, kẻ xấu vẫn … cô sống trên đời mười hai năm nay, lần đầu tiên lĩnh hội được thế nào là kẻ xấu.
Trác Hàng đúng là tên khốn xấu xa đểu giả đến tận xương tủy!
“Tiểu Nhạc!” Lục Tạ Quốc và Lâm Mai phát hiện ra hai người bọn họ, liền chạy tới. Lúc ấy Trác Hàng mới buông tay Tiểu Nhạc ra!
“Tiểu Nhạc không sao chứ? Có bị thương không?” Lâm Mai so với Lục Tạ Quốc còn sốt ruột hơn rất nhiều, vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Nhạc dậy, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Lục Tiểu Nhạc muốn nói bà quản cái khỉ gì, nhưng cảm nhận được sự uy hiếp bên cạnh, cô đành nín nhịn.
“Không sao!” Tiểu Nhạc nuốt giận mà mở miệng đáp.
“Tốt rồi tốt rồi!” Lâm Mai đã rưng rưng, “Tiểu Nhạc, có chuyện gì từ từ nói, đừng chạy ra ngoài như thế! Cháu dọa chết dì rồi…”
“Chính là con trai bà dọa chết tôi thì có!” Lục Tiểu Nhạc thầm nghĩ. Nhưng Tiểu Nhạc cũng cam đoan với chính mình sau này sẽ không chạy loạn như vậy nữa, bởi vì vừa rồi con ếch bốn mắt kia đã nói, cô mà bỏ đi thì thật là tốt. Cho nên cô sẽ phải ở lại, ở lại để đuổi mẹ con con ếch bốn mắt ấy đi!
Lục Tiểu Nhạc đã quyết định rồi!
Lục Tiểu Nhạc quyết định phải đuổi hai mẹ con Lâm Mai, nhưng việc này nghĩ thì dễ, làm thì khó. Hai mẹ con ếch bốn mắt hầu như không có lấy một chút sơ hở nào. Đặc biệt là Trác Hàng, trước mặt mọi người hắn ta lúc nào cũng giả bộ xuất sắc hơn người khác, học tốt, lại rất nỗ lực. Bình thường, các thầy cô và bạn học đều coi hắn ta là nhất, chứ đừng nói đến Lục Tạ Quốc.
Từ lúc đó, cứ hễ Lục Tiểu Nhạc gây chuyện bên ngoài là y như rằng về nhà sẽ bị Lục Tạ Quốc giáo huấn một trận, hơn nữa còn lấy Trác Hàng ra mà so sánh: “Con xem, chỉ cần con hiểu chuyện bằng một nửa anh Hàng thôi ba cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”
Lục Tạ Quốc đâu có biết, nói như vậy chỉ khiến Lục Tiểu Nhạc càng thêm hận Trác Hàng đến xương tủy. Nếu như có thể nắm được điểm yếu của cái tên Trác Hàng này thì thật tốt, cô có thể làm hắn mất mặt trước mọi người.
Lục Tiểu Nhạc cân nhắc như vậy, sau đó bất chợt nghĩ đến một người. Người này là bạn học cùng lớp với Tiểu Nhạc, họ Vương tên Hải, bình thường mọi người hay gọi cậu ta là Đại Hải, cậu ta nổi tiếng là có cái đầu to nhất.
Đại Hải tuy rằng đầu to nhưng lại vô cùng nhát gan. Ngày khai giảng năm ngoái, Đại Hải cầm tiền đến trường nộp học phí, giữa đường bị một tên côn đồ thấp hơn nửa cái đầu chặn lại. Tên kia cầm cái đao giả đe dọa bắt Đại Hải phải đưa tiền ra. Đại Hải sợ đến mềm nhũn hai chân, nếu không phải Lục Tiểu Nhạc đi ngang qua rút đao tương trợ, thì có lẽ Đại Hải đã tè cả ra quần rồi.
Từ đó về sau, Đại Hại trở thành fan trung thành của Tiểu Nhạc, trước sau gì cũng gọi Tiểu Nhạc là đại tỷ, còn nói sẽ đi theo Tiểu Nhạc suốt đời.
Lục Tiểu Nhạc bình thường cũng chẳng phiền đến Đại Hải, nhưng lần này thì khác, kẻ địch vừa đông vừa mạnh, Tiểu Nhạc nghĩ cần phải tìm một kẻ lớn hơn mình để khuếch trương thanh thế, cho nên cô nghĩ đến Đại Hải.
Chị gái của Đại Hải là Vương Vân đang học ở Chí Đức, hơn nữa còn là bạn học của Trác Hàng. Nếu thử hỏi thăm qua Vương Vân, nói không chừng cô có thể biết được nhược điểm của Trác Hàng. Nghĩ vậy, Tiểu Nhạc lập tức đi tìm Đại Hải.
Đại Hải thấy đại tỷ đi tìm mình nhờ việc thì xúc động đến mức chỉ còn thiếu nước quỳ gối xuống vỗ ngực mà thể rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không để đại tỷ phải thất vọng.
Đáng tiếc, Đại Hải lại khiến Tiểu Nhạc thất vọng.
Không những chẳng thăm dò được gì, mà còn từ trong miệng Vương Vân ra bao nhiêu lời hay ý đẹp về Trác Hàng, nào là thành tích ưu tú, tượng mạo xuất chúng, ai gặp liền thích… Tường thuật một lèo cho Tiểu Nhạc xong, Đại Hải nghi hoặc hỏi: “Đại tỷ, tên Trác Hàng đó thực sự tốt như vậy sao?”
“Được lắm!” Lục Tiểu Nhạc một phát đá lên ௱ôЛƓ Đại Hải, “Bảo hỏi thăm một chút chuyện cũng không làm nổi, biến!”
Vì thế mà Đại Hải lập tức lăn tròn khuất khỏi tầm nhìn của Tiểu Nhạc.
Kế hoạch thất bại, Lục Tiểu Nhạc vô cùng buồn bực. Buổi tối về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Trác Hàng ngồi ở sô pha xem ti vi.
Tiểu Nhạc cảm thấy rất khó chịu, tức giận nói: “Ê, anh tới nhà tôi làm gì?”
“Ăn!” Trác Hàng chăm chú nhìn ti vi, không thèm nhìn Tiểu Nhạc.
“Này, tôi hỏi anh, ba tôi đâu?”
“Đi mua thức ăn.” Trác Hàng đáp lại bốn chữ.
Lục Tiểu Nhạc nhất thời nổi giận. Con ếch bốn mắt này rõ ràng tạo phản! Ngang nhiên ngồi trên sô pha trong nhà cô, dùng điểu khiển xem ti vi nhà cô, còn không thèm nhìn chủ nhân cái nhà này là cô. Đúng là tên này đã chán sống rồi!
Lục Tiểu Nhạc hùng hùng hổ hổ đi đến muốn cướp cái điều khiển trong tay Trác Hàng. Đương nhiên Trác Hàng sẽ không để Tiểu Nhạc dễ dàng đạt được ý muốn của mình. anh đứng lên, tay cầm điểu khiển giơ lên cao.
Tiểu Nhạc thấp, không chạm đến được, đành phải nhảy lên sô pha mà với. Cô vừa nhảy lên sô pha, Trác Hàng cũng nhảy lên. Cứ như vậy Lục Tiểu Nhạc mãi không cướp lại được điều khiển. Cô tức giận bật trên sô pha, nhờ vào tính đàn hồi để hy vọng chạm được cái điều khiển.
Thế nhưng, kết quả là Tiểu Nhạc đứng không vững mà ngã nhào xuống. May mà Trác Hàng kịp thời tóm được cổ áo của cô mới tránh được cú va chạm trên mặt đất. Nhưng anh chỉ tóm như vậy, không có ý định kéo cô về, cũng không có ý định buông tay, cho nên Tiểu Nhạc cứ như vậy cả người nghiêng ngả, hai tay múa may loạn xạ.
“Tâm thần à? Anh làm cái khỉ gì vậy? Bỏ ra!”
“Tiểu quỷ! Em thật không biết tốt xấu! Chính là anh cứu bé đấy.” Trác Hàng nheo mắt.
“Ai cần anh giả vờ tốt bụng chứ! Anh là đồ đểu! Bỏ ra! Bỏ ra!” Tiểu Nhạc mắng một hồi.
“Đây là bé nói đấy nhé! Anh buông!” Kẻ xấu khóe miệng vểnh lên cười tà ác, thực sự buông tay.
Một tiếng động vang lên. Lục Tiểu Nhạc cả người ngã vào sô pha. Trác Hàng nhảy xuống, cầm cặp sách của Tiểu Nhạc mở ra xem…
Phiếu thông báo kết quả bài thi rớt ra, nội dung vô cùng đặc sắc.
Ngữ văn 42 điểm, số học 75 điểm, khoa học 51 điểm, tiếng Anh… cái gì? 35 điểm! Không tồi nha! Đoán đáp án rất tốt, có tiến bộ!
Trong lúc Trác Hàng tiếp tục lục lọi cặp sách của Tiểu Nhạc, cô đã đứng lên được. Nhìn thấy cặp sách của mình trong tay Trác Hàng, mặt cô tái mét: “Trả lại đây!” Cô vừa rồi bị ăn đòn, quả thực không dám tùy tiện giằng co nữa. Nhưng cô không chịu thua, trừng mắt nhìn Trác Hàng.
Trác Hàng lật bài thi xem, rồi ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhạc: “Tiểu quỷ, chúng ta đánh cuộc đi!”
“Cược cái gì?” Tiểu Nhạc cảnh giác.
“Nếu như thi cuối kỳ, môn nào em cũng được từ 60 điểm trở nên, anh chịu thua, tùy em phạt!”
“Thật không?” Lục Tiểu Nhạc thực không rõ hắn bán thuốc gì trong hồ lô, bán tín bán nghi nhìn hắn.
“Đương nhiên là thật, nhưng nếu em không được…” Trên mặt kẻ xấu lộ ra nụ cười tà ác, “thì em thua, do anh phạt!”
Lời kia vừa thốt ra, Tiểu Nhạc không cam tâm: “Ai thèm đánh cược với anh chứ. Trả lại cho tôi!” Cô làm bộ muốn cướp lại.
Trác Hàng lại giơ bài thi lên: “Em không dám đánh cược à?”
“Ai không dám!” Tiểu Nhạc phát hỏa. Cô – Lục Tiểu Nhạc không sợ trời, không sợ đất, sao lại không thể thắng cược một tên tiểu tử chứ! Tuy rằng đối với Tiểu Nhạc mà nói, mỗi môn 60 điểm là rất xa vời. Nhưng con ếch bốn mắt kia nói là kỳ thi cuối kỳ lần thứ mấy a, cùng lắm đến lúc đo thua thì chơi xấu một vố, dù sao với kẻ xấu cũng không cần chữ tín.
Nghĩ vậy, Tiểu Nhạc quyết định thật nhanh: “Cược thì cược, anh đừng có đổi ý!”
“Đương nhiên, một lời đã định!” Trác Hàng giơ ngón út ra, mỉm cười.
Bởi vì đã cá cược với Trác Hàng, cho nên Lục Tiểu Nhạc trước giờ không chịu học hành bỗng nhiên bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Bạn học và giáo viên thấy vậy đều sợ ngây người, nhất là cô giáo Lương, cảm động đến phát khóc.
Trời xanh ơi, thổ địa ơi! Lục Tiểu Nhạc đọc sách! Chuyện không dễ dàng nha!
Lần trước mời phụ huynh lên cô mới biết đứa trẻ này hóa ra là lớn lên trong gia đình không có mẹ. Trách không được tính khí lại ương ngạnh như vậy. Thế nhưng vẫn có một câu là: không có học sinh hư, sẽ không có thầy giáo. Chỉ cần đứa trẻ này chịu học bài, cô nhất định sẽ giúp nó bằng được.
Ôm suy nghĩ như vậy, cô giáo Lương mỗi ngày đều ở lại tăng ca, giống như ngọn nến cháy rực mà thắp sáng hy vọng đánh bại Trác Hàng của Tiểu Nhạc.
Cuối cùng, hai tháng sau, Lục Tiểu Nhạc cũng không ngờ đến kỳ tích của mình.
Kỳ thi cuối kỳ, bài thi Anh văn của Tiểu Nhạc bình thường đều 23 điểm đã lên 63 điểm! Hơn nữa, môn ngữ văn và khoa học cũng không tồi, tất cả các môn đều trên 60 điểm. Tóm lại đây là kỳ thì mà Tiểu Nhạc có thành tích cao nhất từ trước tới giờ.
Lục Tiểu Nhạc xúc động cầm phiếu trả điểm về nhà, chuẩn bị đi tìm Trác Hàng để bắt hắn thực hiện lời hứa. Thế nhưng Trác Hàng đang nhàn nhã ngồi xem ti vi chỉ nói một câu: “Anh nói kỳ thi cuối kỳ, cũng chưa có nói kỳ thi cuối kỳ thứ mấy.” (ô la la, gậy ông đặp lưng ông. Trác Hàng quả là tinh ranh ^^)
“Đồ xấu xa!: Lục Tiểu Nhạc tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Anh xấu đấy thì làm sao?” Trác Hàng ghé sát vào Tiểu Nhạc, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Em cắn anh à?”
Tiểu Nhạc ngây người, sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang xám, cuối cùng cô đột nhiên há miệng cắn một phát lên vai Trác Hàng.
Đồ tồi! Tôi cắn chết anh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc