Anh Trai Em Gái - Chương 83

Tác giả: Tào Đình

Ha ha, chỉ là ngẫu nhiên gặp may, nghe nói em ở Trùng Khánh, vậy là tìm QQ của em.”
Hai người bắt đầu tán gẫu, Lý Khoa nói đùa với cô, không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt, rằng cô có thể giới thiệu cho anh ta vài cô gái đẹp không.
“Mình anh cần đến mấy cô sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải cho một mình anh!”
An An nghĩ Lý Khoa thay đổi quá nhiều, không còn là gã trai trẻ yêu bóng đá, hình dung con gái như hoa bồ công anh nữa. Tán thêm vài câu, Lý Khoa có việc, thoát ra.
Sau đó, An An quên ngay chuyện đó, cả khi Liêu về cô cũng không nhắc đến chuyện gặp Lý Khoa trên mạng.
Những ngày tháng đi đi lại lại giữa ký túc xá và nhà thuê của Liêu Văn Đạo yên ả trôi qua. Chỉ cần không về nhà! Chỉ cần không gặp Mai Mai!
Vui nhất là lúc buôn điện thoại với anh trai, chế nhạo thói đa cảm của anh, chưa tốt nghiệp đã lo nhớ trường. Đôi khi anh cũng tâm sự nỗi nhớ Hồ Khả. Anh và Hồ Khả không đáng phải chia tay, thâm tâm An An vẫn thích Hồ Khả, chị ấy thẳng thắn, đáng yêu.
An An không muốn về nhà, ở nhà rất bức bối, nhưng không muốn không có nghĩa là không về. Vào năm học mới được hai tháng, cô chỉ về nhà một lần, bất đắc dĩ vì phải lấy thêm đồ.
Bước vào nhà, nghĩ lại lần về trước, đúng lúc thấy mẹ đi chợ. Mai Mai ngồi một mình ngoài ban công vẽ tranh, dáng lầm lụi, bỗng thấy chị cô đơn đến nao lòng. Không nén được, cô thốt lên: “Chị, em đã về”, nhưng Mai Mai không đáp, chỉ ngước nhìn, ánh mắt xao động. An An im bặt không biết nói gì.
Cô không thích nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp mà sầu muộn như vậy, một thiếu nữ kiều diễm đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ lại trầm mặc, thâm u như một bức tranh cổ, giống như Giả phủ trong Hồng lâu mộng, đã qua mọi thăng trầm, yên ả, nhẫn nại thách đố.
An An lẳng lặng vào nhà - cảm giác vào nhà của mình mà như kẻ trộm. Mẹ đang ngồi xem ti vi một mình. Mẹ nói chị đi mua đồ. An An thở phào, vội tìm mấy bộ quần áo mùa xuân, định trở lại trường ngay.
Mẹ nói: “Ăn cơm rồi hãy đi, chị con chắc cũng sắp về.” An An từ chối, muốn chuồn cho nhanh.
Xuống lầu, gặp ánh nắng mặt trời giữa trưa ấm áp, cảm thấy dễ chịu.
Phía trước có tiếng ồn ào, một đám đông đang tụ tập ở góc phố. Chuyện thường thôi! Người Trùng Khánh ưa chuyện tầm phào, động thấy ở đâu có gì ồn ào là tụ lại như đàn kiến. Chẳng có gì đáng xem cả.
An An hấp tấp len vào đám đông, bởi vì cô thoáng nhìn thấy chiếc giày màu hồng rơi gần đó là giày của chị. Lúc ấy, cô quên hẳn mọi nỗi oán hận trong lòng.
“Lui ra! Lui ra!” An An vừa gạt đám người, chưa len được vào trong đã nghe thấy tiếng đàn ông: “Dương An, có đi theo chúng tao không?”
Khó khăn lắm mới chen được vào trong, cảnh tượng trước mắt thật bất ngờ: Mai Mai đầu tóc xổ tung, một chiếc giày tuột khỏi chân, co ro góc tường, trong tay ôm chặt thứ gi đó, xung quanh toàn những gã lạ, mặt mày hung dữ; xem ra họ đang gây sự với chị.
“Đồ lưu manh! Tại sao chúng mày bắt nạt chị tao?” An An tức điên xông lên, bước đến gần chị: “Chị đừng sợ, có em đây…” Cô vỗ nhẹ vào vai Mai Mai, chợt nhớ lời hứa với mẹ từ thuở nhỏ, “ra đường phải bảo vệ chị”. Lúc này, cô đã hiểu lời mẹ, chị gái luôn cần bảo vệ!
“Khốn kiếp!” An An đứng lên: “Đứa nào bắt nạt chị tao?” An An bắt chước giọng Trùng Khánh quát to, mặt vênh lên, chứng tỏ mình không dễ bị bắt nạt.
Mấy gã thoạt đầu hơi sững người, nghĩ ở đâu ra con bé giống hệt thế này, sau thấy vẻ ngang ngạnh của cô, chúng phì cười.
“Cười cái con khỉ! Tao và chị phải đi, chúng tao không có thời gian với lũ chúng mày!” An An biết không thể đấu lại bọn này, kéo tay chị đứng dậy, toan bỏ đi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc