Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 36

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Hôm nay, cô thức khá sớm đi xuống ăn sáng cùng mọi người, cô vừa nhìn thấy thức ăn liền cảm thấy buồn nôn cô chạy một mạch thẳng vào nhà vệ sinh nôn không ngừng, mọi người lo lắng, mẹ cô vuốt lưng cô, hỏi:" Tiểu Tuyết! Con không sao chứ? Hay là con đi đến bệnh viện khám đi."
Thiên Tuyết lắc đầu cười nhẹ:" Con không sao đâu. Mẹ cùng mọi người không cần lo lắng cho con đâu chắc là do con dạo này hơi mệt mỏi, ăn không điều độ thôi."
Tuy cô nói vậy nhưng mọi người cũng còn rất lo lắng cho cô, Lạc Vân nhắn tin hẹn cô đi mua sắm, cô đồng ý một điều đương nhiên đó chính là Vương Khải cũng đi theo cô, đang đi mua sắm vui vẻ tim cô đột nhiên đau, cô nhăn mặt, đau đớn khụy xuống ôm ***, Vương Khải hốt hoảng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu?"
Lạc Vân cũng không khỏi lo lắng cho cô:" Em bị sao vậy? Em đau ở đâu?"
Bây giờ tim cô rất đau đau đến nỗi cô ngất đi. Vương Khải vội vã bế cô đưa cô đến bệnh viện thật nhanh, bên trong Cố Thịnh Triết kiểm tra, khám cho cô. Bên ngoài, Vương Khải lòng nóng, ruột gan sôi cả lên lo lắng đi qua đi lại liên tục.
Y tá đi ra, Vương Khải cùng Lạc Vân vội vã chạy vào phòng, Cố Thịnh Triết vẻ mặt tức giận hỏi anh:" Vương Khải! Tại sao vết thương ở *** trái của em ấy lại bị tổn thương nữa vậy? Vết thương lúc trước đáng lẽ ra đã gần hồi phục nhưng tại sao bây giờ nó lại càng trở nên nghiêm trọng hơn vậy hả?"
Vương Khải ngơ ngác, chưa kịp nói gì thì nghe Lạc Vân miệng lẩm bẩm:" Chẳng lẽ là do lần trước em ấy bắt ςướק giúp mình sao?"
Vương Khải trừng mắt nhìn co, trông anh rất đáng sợ hỏi cô:
" Cô vừa mới nói gì? Bắt ςướק là sao?"
Lạc Vân có chút sợ hãi khi thấy anh như thế:" Là gần ba tháng trước em ấy có giúp tôi lấy lại túi xách từ tên ςướק lúc đó Tiểu Tuyết bị tên ςướק đạp vào *** trái nhưng lúc đó tôi có hỏi nhưng em ấy nói không sao."
Vương Khải tức giận vô cùng, như một con thú đang rất giận dữ, đẩy Lạc Vân anh không thể kiềm chế cơn tức giận được nữa ánh mắt giận dữ, quát lớn:
" Tiểu Tuyết rốt cuộc là mắc nợ gì nhà họ Cung các người? Tại sao mỗi lần cô ấy xảy ra chuyện đều là do người nhà họ Cung các người gây ra?"
Thiên Tuyết tỉnh dậy, khẽ nhíu mày:" Có chuyện gì mà mọi người ồn ào quá vậy?"
Vương Khải vẻ mặt lập tức chuyển sang lo lắng quan tâm cô:" Tiểu Tuyết! Cậu sao rồi?"
Cô sắc mặt trắng bệch khẽ lắc đầu nói:" Tớ không sao."
Cố Thịnh Triết nhìn cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi cô:
" Tiểu Tuyết! Em có biết là mình đã có thai rồi không? Cái thai đã hơn hai tháng rồi."
Lạc Vân kinh ngạc nhìn cô, Vương Khải trợn mắt, ngỡ ngàng, nghe xong tim anh như thắt lại.
Cô ngạc nhiên không tin vào tai mình hỏi Thịnh Triết:" Anh nói em có thai sao?"
Anh gật đầu hỏi cô:" Tiểu Tuyết! Em hãy nói cho anh biết cha đứa bé là ai?"
Cô đôi mắt đã ngấn lệ, nhìn xuống bụng của mình cô đặt tay lên bụng:" Con ơi sao con lại đến ngay lúc này? Mẹ phải làm sao đây?"
Thịnh Triết vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói với cô:" Đứa bé này không thể giữ được."
Cô sững sốt, ngước lên tròb mắt nhìn anh hỏi:" Tại sao chứ?"
Cố Thịnh Triết liền giải thích nói cho cô biết:" Đó là bởi vì em cần phải phẫu thuật thay tim, viên đạn lúc trước tổn thương đến tim của em nó đã gần hồi phục thì em lại bị tác động mạnh vào khiến tim bị tổn thương rất nặng nếu em không phẫu thuật thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Vương Khải vừa nghe đến câu cô sẽ nguy hiểm đến tính mạng thì lo sợ vô cùng, sợ cô sẽ có chuyện gì, liền vội khuyên cô:" Tiểu Tuyết! Cậu hãy mau *** đi, để lại con của Cung Lạc Hi sẽ khiến cậu mất mạng đó, chuyện này không đáng đâu."
Lạc Vân nghe Vương Khải nói thế không khỏi giật mình, kinh ngạc:" Cái gì? Cậu mới vừa nói cái gì? Đứa bé trong bụng của Tiểu Tuyết là của Lạc Hi là sao? Tiểu Tuyết đang mang trong người máu mủ của Cung gia sao?"
Cố Thịnh Triết hoàn toàn bất ngờ, không tin vào những gì anh nói vội hỏi anh một lần nữa:" Lời cậu nói là thật sao?"
Vương Khải gật đầu, nước mắt của cô rơi xuống nhìn ba người họ với ánh mắt khẩn cầu:" Cầu xin ba người chuyện cái thai đừng nói cho ai biết có được không."
Ba người họ nhìn cô mà xót xa cho cô, đành gật đầu đồng ý, Cố Thịnh Triết cười dịu dàng với cô:" Em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, mau chóng đưa ra quyết định anh mong em sẽ xem trọng tính mạng của hơn."
Cô kiên quyết không bỏ cái thai nhưng cũng gật đầu cho qua chuyện với anh.
Ngọc Ly gọi điện cho cô:" Tiểu Tuyết! Cậu đang ở đâu vậy? Đi chọn váy cưới với tớ nha."
Cô gạt nước mắt, đáp:" Được tớ đến ngay."
Cô nhờ Vương Khải đưa đi, đến nơi cô vui vẻ chọn váy cưới cùng Ngọc Ly, cô nhìn Tuyết Linh rồi trêu cô:
" Tuyết Linh! Cậu cũng thử đi, để tớ chọn cho."
Nhạc Hào Pu'ng tay, vui vẻ hùa theo:" Đúng đó, thử luôn đi để tớ gọi Kiến Tu đến."
Vừa nói xong, anh liền lấy điện thoại ra điện cho Kiến Tu đến, Thiên Tuyết chọn váy đưa cho Tuyết Linh bảo cô cùng thử với Ngọc Ly, Tuyết Linh cầm lấy vào trong thử với Ngọc Ly. Một lát sau, Kiến Tu chạy đến vừa đúng lúc Tuyết Linh thử váy xong bước ra, chiếc màn được vén ra Ngọc Ly cùng Tuyết Linh hiện ra với bộ váy cưới màu trắng tinh khiết khiến cho Kiến Tu cùng Nhạc Hào ngơ ngẩn, nhìn say đắm. Thiên Tuyết mắt mở to, xuýt xoa vỗ vài vai của Kiến Tu và Nhạc Hào một cái nói:" Hai người kiếp trước đã cứu cả thế giới sao?"
Ngọc Ly cùng Tuyết Linh ngại ngùng cùng chỉ vào hai người họ nói:" Ngắm đủ chưa?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc