Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 24

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Anh lao vào hôn cô mãnh liệt, lưỡi của anh cố gắng mở hàm răng trắng muốt của cô rồi từ từ tiến vào khoang miệng của cô lưỡi của anh càn quét khắp khoang miệng của cô, đôi môi mềm mại ấy khiến anh cảm thấy rất quen thuộc nhưng anh bây giờ lại không thể để ý nhiều nữa.
Tay của anh bắt đầu lần mò xuống cơ thể mềm mại của cô, môi của anh cũng dần dần đưa xuống đặt lên từng bộ phận trên cơ thể của cô. Cô tỉnh lại trong mơ màng cô cảm nhận được cơ thể của mình đang bị K**h th**h, người cô cựa quậy điều đó khiến anh càng cảm thấy K**h th**h hơn, *** trong người anh lại càng được dâng cao hơn.
Anh dùng sức xé rách váy của cô, cơ thể cô đang thở nhẹ phập phồng trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo hiện lên trước mắt anh một cơ thể quyến rũ, trắng nõn mềm mại. Anh không thể nào kiềm chế được nữa, người anh bây giờ càng nóng rạo rực hơn, anh lột sạch hết quần áo trên người mình, nằm lên cơ thể mềm mại ấy cô cảm giác được có cái gì đó nóng hổi đang đè trên người mình, cô khó chịu ngọ nguậy, anh thấy cô ngọ nguậy liền nắm chặt tay của cô lại, đưa lên đầu.
Hạ thể của anh bắt đầu đưa vào *** bé nhỏ của cô, cô giật người đau đớn, cô trong cơn mê cảm nhận được cơ thể cô như bị xé ra thành từng mảnh rồi không ngừng *** phát ra những tiếng K**h th**h anh \'ưm...a\' những âm thanh ấy như K**h th**h anh hơn khiến anh càng luật động càng mạnh mẽ hơn, tiến sâu vào bên trong.
Tay của anh cũng không chịu yên liên tục *** *** đào căng tròn, nhấp nhô của cô. Cứ như thế hai người cùng nhau trải qua đêm Hoan ** cực kỳ nồng nàn cùng những *** rỉ của người con gái và vài tiếng gầm gừ nhẹ của người đàn ông.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy cơ thể cô rất đau nhức đặc biệt là ở dưới hạ thân của cô rất đau, người cô như mềm nhũn ra không thể đi nổi, cô giật mình phát hiện ra cơ thể của mình không mặc đồ gì, cô kinh hãi quay người nhìn thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm kế bên mình, người cô bất giác run lên, sợ hãi. Cơ thể của người đàn ông ấy quay lại đập thẳng vào mắt cô chính là gương mặt của anh, mặt cô ngỡ ngàng, hoảng hốt trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi " tối qua cô và anh đã làm gì? Rõ ràng hôm qua cô đang dự tiệc tại sao bây giờ cô lại ở trong phòng còn cùng anh...?"
Anh cũng từ từ tỉnh dậy nhìn thấy cô, anh giật bắn người ngồi bật dậy, anh nhớ hết tất cả những chuyện tối qua đã xảy ra nhưng lại không thể ngờ được người con gái ấy chính là cô, cô nhìn anh rồi hỏi:
" Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"
Đôi mắt anh tuy ôn nhu nhìn cô nhưng lời nói lại lạnh lẽo:
" Tối qua tôi đã bị hạ dược. Cô không biết sao? Tôi nghĩ là cô phải biết chứ?"
" Anh nói vậy là có ý gì?" Cô trợn mắt nhìn anh hiện lên sự tức giận, quát.
Anh bình thản lạnh lùng đáp lại:
" Ý gì thì cô tự hiểu lấy."
Anh bước xuống giường mặc đồ, cô định bước xuống mặc đồ thì nhìn thấy váy của mình đã bị xé rách, anh mặc đồ xong thấy cô vẫn còn ngồi trên giường nhìn xuống chỗ váy của cô anh liền hiểu, anh nói:
" Tôi sẽ bảo người đem quần áo đến cho cô. Còn về chuyện hợp đồng tôi sẽ ký, cô đã đạt được mục đích của mình rồi đó."
Cô nghe anh nói vậy tức giận vô cùng, cô không thể ngờ được anh lại có thể coi cô là loại người như vậy một loại người vì tiền vì lợi ích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn, cô đứng dậy người còn quấn chăn tiến lại gần anh.
\' Chát\' cô tát vào mặt anh một cái thật mạnh, đôi mắt cô đã ngấn lệ, giọng nói cô run run, nhìn anh:
" Chủ tịch Cung! Tôi không cần anh đền bù gì cả hãy xem đây là một tai nạn nên tôi mong anh hãy tôn trọng tôi một chút."
Anh nhìn cô không nói gì rồi quay người rời khỏi, đợi anh đi cô vùi mặt vào trong chăn bật khóc, anh vừa đi 5 phút thì Vũ Trạch đã đem quần áo đến cho cô, cô mặc quần áo vào rồi rời khỏi. Trình Tiểu Nhu tỉnh dậy nhìn thấy Hạ Sở Mộc nằm bên cạnh mình cô hoảng hốt, kinh hãi cô không tin vào mắt mình, cô vội vàng mặc quần áo vào vội vã rời khỏi đó.
Thiên Tuyết trông cô tàn tạ, xơ xát đi đến quán ăn của Mạn Châu đúng lúc Tuyết Linh và Ngọc Ly cũng ở đó nhìn thấy cô đến trông bộ dạng rất thảm hại, ba người họ lo lắng, Mạn Châu đỡ lấy người cô dìu cô vào trong đưa cô lên phòng, cô bật khóc ôm lấy Mạn Châu, Ngọc Ly thấy cô như vậy càng lo lắng hơn liền hỏi:
" Tiểu Tuyết! Cậu sao vậy? Tại sao cậu lại khóc? Tối qua cậu đã ở đâu vậy?"
Tuyết Linh nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cô, cô hốt hoảng người bắt đầu run lên, hỏi cô:" Tiểu Tuyết! Cậu hãy nói cho tớ biết tối qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vết bầm tím trên cổ của cậu là sao?"
Ngọc Ly cùng Mạn Châu kinh ngạc nhìn cô, Mạn Châu nét mặt vô cùng hoảng hốt:
" Tiểu Tuyết! Em hãy nói cho chị biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?"
Cô nén nước mắt, hai tay nắm chặt lại rồi buông ra nhìn ba người họ:
" Tối qua... Tối qua em và...và Lạc Hi đã xảy ra quán hệ với nhau."
Lời nói của cô như sét đánh ngang tai của ba người họ, ba người họ đồng thanh nói:" Cái gì? Xảy ra quan hệ với nhau?"
Cô gật đầu kể lại mọi chuyện cho Mạn Châu, Tuyết Linh và Ngọc Ly nghe. Nghe xong Ngọc Ly tức giận xanh mặt quát lớn:
" Thật sự không ngờ cậu ta lại có thể nói với cậu những lời như vậy?"
Tuyết Linh cùng Mạn Châu cũng giống Ngọc Ly rất là tức giận, Vương Khải không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện, hai tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, cô ngước mặt lên nhìn thấy anh cô tròn mắt, sững sờ:" Vương Khải?"
Vương Khải vẻ mặt tức đến nỗi lộ gân xanh, quát lớn:" Tớ sẽ đi *** cậu ta."
Thiên Tuyết hoảng hốt chạy đến kéo anh lại, gục xuống bật khóc nức nở:
" Đừng! Hãy bỏ qua đi có được không? Tớ không muốn nhắc lại chuyện này nữa."
Anh thấy cô khóc đến thảm thương như vậy, lòng anh thật sự rất đau nhìn thấy người con gái anh yêu lại bị người khác hại ra nông nỗi như vậy mà anh lại không thể làm gì, anh ôm cô vào lòng an ủi, Tuyết Linh cùng Ngọc Ly và Mạn Châu thấy cô như vậy cũng bật khóc theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc