Ảnh Hậu Tái Sinh - Chương 08

Tác giả: Mi Bảo

Nảy sinh
Suốt một tuần sau đó lịch quay của Minh Vi được xếp kín mít, đều là nững cảnh diễn chung với hai nhân vật chính. Minh Vi và Cố Thành Quân đều phát huy được khả năng diễn xuất bình thường, riêng Chân Tích dần dần mất kiên nhẫn.
Vinh Ninh cách cách là một kẻ thứ ba đúng nghĩa, cô không chỉ sống ૮ɦếƭ bám riết lấy Lý Ngọc Long, mà còn tìm đủ mọi cách gây chuyện nhằm ức hiếp Tống thị. Một mình cô tạo ra ít nhất ba mươi phần trăm mâu thuẫn xung đột trong cả bộ phim, quả thực “Sự nghiệp” cũng thật hiển hách. Song vì thân phận cao quý của Vinh Ninh cách cách nên Tống thị không thể không cố gắng nhẫn nhịn khoan dung, chính vì thế bị ấm ức thường xuyên. Điểm này khiến cho Chân Tích đau đầu nhất.
Chân Tích là con người kiêu căng ngạo mạn làm sao. Nếu chỉ là đóng phim thôi thì không sao, bởi cô ta không phải chưa từng vào vai một người vợ bị ức hiếp như vậy bao giờ. Song Minh Vi không giống như các diễn viên khác. Tất cả những sự mỉa mai, căm ghét, thù hận trong mắt Minh Vi đều vô cùng chân thật, tựa hồ như thực sự căm hận cô ta, khiến cô ta cũng không khỏi thất thần, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng ngay sau khi cảnh quay kết thúc, Minh Vi lập tức thay đổi sắc mặt, lại quay về nguyên dạng là một diễn viên mới vào nghề kín đáo hiền lành.
Chân Tích đã lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình không nhìn thấu nổi một người mới. Tính cô ta vốn đa nghi, không tránh khỏi nghĩ ngợi linh tinh, lại kết hợp với việc Cố Thành Quân tỏ rõ sự chăm sóc đối với Minh Vi nên càng cảm thấy mình bị người khác khiêu chiến.
Chân Tích không ưa Minh Vi, cũng không hề che giấu, thường ngày luôn tìm cách làm khó dễ Minh Vi từ chuyện nhỏ nhất. Một nữ diễn viên nổi tiếng ngáng chân một diễn viên mới vào nghề không phải là điều mới, huống hồ trong giới ai cũng biết Chân Tích là kẻ khó gần, thế nên các thành viên trong đoàn phim cũng không lấy gì làm lạ.
Minh Vi vẫn luôn giữ thái độ thân thiết trước các hành vi gây khó dễ của Chân Tích, vẫn chăm chỉ làm việc, giữ mối quan hệ với các đồng nghiệp rất tốt. Giờ đây cũng coi như cô được làm người lần thứ hai, vậy nên càng biết cách làm người thế nào cho tốt.
Hôm đó quay một tiểu cao trào trong bộ phim, đó là Vinh Ninh cách cách cố tình vu cho Tống thị không giữ gìn đức hạnh, có quan hệ bất chính với một người đàn ông vẫn thầm yêu cô ta, làm cho Tống thị bị mất thể diện ngay trước mặt Lý Ngọc Long.
Chân Tích đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt mình được trút tất cả trong một cảnh mang tính tình huống dữ dội, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Đạo diễn vừa hô đóng máy, cô ta liền xông đến trước mặt Minh Vi, nuốt nước mắt vào để lên án.
-Vì sao cách cách lại muốn bôi nhọ danh tiếng của dân phụ? Dân phụ rõ ràng chưa từng làm chuyện đó, vậy sao lại bị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu?
Minh Vi cười nhạt một cách ngạo mạn:
-Không có lửa làm sao có khói, nếu ngươi thực sự trong sạch, vậy tại sao lại có những lời đồn đại? Nhìn bề ngoài của ngươi cũng liệt nữ trinh môn lắm, nhưng hóa ra lại là hạng đàn bà đê tiện đa tình. Ngọc Long, giờ đây anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn bà này rồi chứ?
Cố Thành Quân đứng một bên với vẻ mặt nặng nề, bàn tay nắm chặt lại trong tay áo.
Nhân vật nữ chính của Chân Tích không giỏi biện hộ, giận lắm cũng chỉ có thể che mặt đi mà khóc, liền giục nói:
-Không phải, không phải là như vậy. . .
-Cô vẫn còn ngụy biện sao? –Minh Vi nghiêm giọng quát lên –Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, chúng ta đến xin Lão Phật Gia xin người phân xử.
Chân Tích kéo tay Cố Thành Quân, cầu xin khốn khổ:
-Ngọc Long, anh nói đi chứ? Ngọc Long, anh nhất định phải tin em.
Cố Thành Quân vẫn không nói gì, Minh Vi bèn ςướק ngay lời:
-Cô không giữ gìn đạo làm thê tử, còn muốn Ngọc Long tin tưởng cô thế nào đây?
Chân Tích diễn đến đây quả thực không thể nào diễn tiếp được đưa tay gạt nước mắt trên mặt đi rồi kêu lên:
-Dừng lại! Chờ chút đã.
Hết thảy mọi người đều ngạc nhiên. Đạo diễn vội hỏi:
-Sao vậy? Có chỗ nào không ổn à?
-Chỗ nào cũng không ổn hết! –Chân Tích càng cáu giận hơn –Biên kịch đâu rồi?
Nhà biên kịch là một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi, fan của Chân Tích. Vừa nghe thấy mỹ nhân hỏi đến mình, anh ta lập tức cun cút chạy lại.
Chân Tích vứt cuốn kịch bản vào mặt anh ta chửi luôn:
-Anh viết cái thứ chó ૮ɦếƭ gì không tiêu hóa nổi thế này? Tống thị là người vợ kết tóc se tơ cuả Lý Ngọc Long, là nhân vật nữ chính trong phim, vậy sao cứ luôn bị kẻ thứ ba ức hiếp tới mức không thể ngóc đầu lên được? Anh sửa ngay chỗ này cho tôi.
Đạo diễn thấy vậy liền kêu lên oai oái:
-Bà dì ơi, có gì từ từ nói. Cô muốn sửa lại như thế nào?
-Không có gì mà phải sửa. –Cố Thành Quân đi tới. –Nữ nhân vật chính bị kích động ở đoạn này nên về sau mới thay đổi tính tình, trở nên cứng rắn hơn nhiều. Nếu sửa chỗ này thì tất cả những đoạn sau đều phải sửa hết.
-Nếu không sửa, em không diễn tiếp được –Chân Tích nổi giận đùng đùng. –Em rõ ràng là vợ của anh, vậy tại sao lại bị con tiện nhân này ức hiếp cứ như nó là vợ chính, còn em là tiểu thiếp vậy? Quá đáng cũng phải có mức thôi.
Minh Vi đứng một bên để cho chuyên gia trang điểm hóa trang lại, biết điều nên im lặng, giả bộ như không nghe thấy Chân Tích chửi quàng chửi xiên. Thấy cô không có phản ứng gì Chân Tích lại càng mất hứng.
Biên kịch vội vàng lấy lòng người đẹp, đưa ra ý kiến của mình:
-Hay là để cho nhân vật nữ chính đẩy cách cách một cái là được.
Mắt Chân Tích nóng lên, cười nhạt.
-Đẩy một cái chẳng có nghĩa lý gì, dứt khoát phải tát một cái mới được.
Minh Vi nghe câu đó rõ mồn một, biết nếu như mình tiếp tục vờ như không nghe thấy thì quá giả tạo nên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc giống như mọi người.
Cố Thành Quân cau mày lại, nói:
-Hành động đó quá khác biệt so với tính cách của Tống thị. Hình tượng của nhân vật này là dịu dàng, hiền thục…
-Đến người đất cũng có lúc cáu giận, thỏ bị dồn đến chân tường cũng biết cắn người. –Chân Tích độp lại Cố Thành Quân một cách chắc nịch, đôi mắt tuyệt đẹp long lên nhìn anh. –Thế nào, chỉ là một cái tát thôi, có phải đánh thật đâu. Anh thấy xót à?
Câu này vừa thốt ra đã khiến không khí xung quanh trở nên lúng túng. Nhiều ánh mắt lập tức hướng về phía Cố Thành Quân và Minh Vi. Minh Vi bướng bỉnh đón nhận những cái nhìn đó không khách khí, song sắc mặt của Cố Thành Quân trông khó coi hơn cô gấp mấy lần.
-Em muốn nói năng bừa bãi cũng phải xem đang ở đâu! Công việc là công việc, bớt bừa bãi một chút đi.
Chân Tích cười nhạt.
-Chỉ buột miệng nói vậy thôi, anh căng thẳng thế làm gì?
Đạo diễn vội vàng chen vào giữa điều đình:
-Được rồi! Ý kiến của Chân Tích không tồi, dù sao cũng chỉ làm bộ thôi. Minh Vi, sau khi cô bị đánh sẽ được nữ tì dìu đi ra. Sau đó sẽ là màn đối thoại giữa Lý Ngọc Long và Tống thị. Điều chỉnh lại kịch bản như vậy có ai có ý kiến gì không?
Minh Vi gật đầu.
-Cứ theo sự sắp xếp của đạo diễn đi.
Chân Tích cười mỉa một tiếng sau đó quay người đi trang điểm.
Nghỉ một lát rồi lại tiếp tục quay. Lần này Minh Vi còn chưa nói hết lời thoại, Chân Tích đã lao đến tát một cái không thương tiếc vào mặt Minh Vi.
Cái tát đó hoàn toàn chân thực mà không phải chỉ là làm bộ như đã nói lúc trước. Mặt Minh Vi bị đánh lật sang một bên, gò má lập tức đau rát như phải bỏng.
Vẻ chấn động hiện trên khuôn mặt Cố Thành Quân không cần phải diễn. *** anh thắt lại, một tâm trạng nào đó không tài nào nói được thành lời cứ dần lan ra. Anh muốn ngăn lại, song chợt nhớ ra vẫn đang quay, nếu như ngắt giữa chừng sẽ phải quay lại từ đầu, nên đành nghiến răng kiềm chế không nói một lời.
-Dừng! –Đạo diễn đứng dậy. –Chân Tích, cô ra tay sớm quá. Để Minh Vi nói xong câu cuối cùng rồi mới lao đến chứ!
-À, xin lỗi. –Chân Tích xoay khớp cổ tay, nhìn Minh Vi cười hoàn toàn không thèm giải thích về hành động của mình.
Minh Vi cố nhịn đau cười đáp lại:
-Không sao.
Cái tát của Chân Tích nghe vang đến vậy, những người đứng xung quanh đều không hề điếc. Nhưng vì chuyện ngôi sao nổi tiếng bắt nạt người mới đã quá quen thuộc, vả lại cũng không ai muốn đắc tội với Chân Tích làm gì. Thêm vào đó, Cố Thành Quân lại không lên tiếng, nên dù trợ lts của Minh Vi, Lý Trân, có nổi giận cũng không dám đứng ra nói thay cho Minh Vi.
Quay đến đúp thứ ba, khi Minh Vi vừa nói xong lời thoại của mình, Chân Tích đã nhào đến tiếp tục tát thật mạnh vào mặt Minh Vi lần nữa.
Minh Vi loạng choạng lùi lại một bước, tay ôm lấy mặt. Cố Thành Quân lúc đó quả thực không thể kiềm chế được nữa, bèn đưa tay đỡ lấy Minh Vi.
-Dừng! –Đạo diễn lại hô lên một tiếng. –Chân Tích, động tác mạnh quá, lên hình không đẹp đâu.
Cố Thành Quân thừa cơ hội đó gặn giọng nói với Chân Tích:
-Em đang làm cái gì vậy?
-Diễn thôi, anh cho rằng em đang làm gì? –Chân Tích liếc nhìn Cố Thành Quân, song ánh mắt lại dừng ở chỗ Minh Vi.
Cô gái đó bị hai cái tát bất ngờ, một bên má đã đỏ lựng lên, tuy nhiên vẫn vô cùng bướng bỉnh, không kêu ca một tiếng nào, luôn cúi đầu nhẫn nhịn. Trong số các diễn viên mới tham gia lần này, có thể coi là người thâm trầm nhất. Chỉ cần giữ vững sự trầm ổn đó, trong tương lai nhất định có ngày đạt được thành công.
Chân Tích không thể không hừ một tiếng:
-Vất vả cho Tiểu Chu rồi. Đến lần sau tôi nhất định sẽ cố gắng quay một đúp là xong.
Minh Vi cúi đầu cười nhạt:
-Tôi không sao cả.
Chân Tích mỗi lúc một thấy sướng hơn.
Cứ giả vờ đi. Để xem cái bộ dáng ngoan ngoãn như thỏ cuả cô còn duy trì được đến lúc nào?
Chân Tích đã hạ quyết tâm nên cũng không khách sáo nữa. tiếp sau đó phải quay đi quay lại vài lần, lần nào cũng không đạt. Nếu không phải là tát sớm quá, thì người lại đứng chắn ngay ống kính. Còn những cái tát không lần nào kém lần nào, đều ra tay một cách dứt khoát, khiến cho mặt trái của Minh Vi nhanh chóng sưng lên.
Dường Hựu Đình hai tay đút túi quần lặng lẽ thong dong đi đến trường quay. Vừa bỏ kính râm xuống, anh liền trông thấy Chân tích vung tay tát mạnh vào mặt Minh Vi khiến cô loạng choạng lùi về phía sau.
Động tác trên tay anh chững lại.
Má trái của Minh Vi đã đỏ táy lên, chắc chắn không phải do một cái tát mà thành.
Cố Thành Quân hét lên với Chân Tích:
-Em đang làm cái gì thế hả?
Chân Tích giận giữ lông ,mày trợn ngược, giọng khàn hẳn đi:
-Ngọc Long, cô ta vu oan cho em, anh còn bảo vệ cô ta? Em mới là vợ của anh.
Minh Vi nghe thấy vậy quả thực không kiềm chế nổi, bật một tiếng cười lạnh lùng.
Không ngờ cô lại có cơ hội nghe Chân Tích nói ra những lời như vậy. Chẳng lẽ cô ta không cảm thấy lời thoại đó quá nhạo báng mình hay sao?
Ánh mắt Minh Vi nhìn Cố Thành Quân giễu cợt, lời nói chua cay:
-Ngọc Long, anh xem cô ta còn xuống tay đánh tôi nữa. Tôi đã nói rồi, cô ta luôn ra vẻ hiền lành đức hạnh trước mặt anh, cả thiên hạ này chỉ có mình anh là không nhìn thấy.
Lời nói của Minh Vi nghe quen quen khiến cả Cố Thành Quân và Chân Tích đều giật mình, phát hoảng trong lòng. Đến đoạn này đã thoát hẳn khỏi kịch bản, cả ba diễn viên đang diễn một cách hết sức tự do. Đạo diễn và những người khác đều há mồm cứng lưỡi, ngay cả diễn viên đang chuẩn bị vào đều ૮ɦếƭ trân tại chỗ. Các tay máy rất nhanh nhạy bèn chuyển ngay ống kính đặc tả khuôn mặt các diễn viên.
Cố Thành Quân không thể không nói với Minh Vi:
-Cô cũng bớt nói mấy câu đi.
Ngay lập tức Chân Tích bị kích động bởi giọng điệu của Cố Thành Quân, chỉ thẳng vào Minh Vi nói:
-Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì? Cô bày ra đủ mọi cách để ςướק người đàn ông của tôi, cô định làm gì với chồng tôi đây?
Minh Vi lên mặt hung hăng, không những không giận trái lại còn cười:
-Ta đường đường là một cách cách của hoàng cung, thân phận cao quý, người dựa vào cái gì mà dám chất vấn ta?
Hai hàng nước mắt trào ra trên khuôn mặt Chân Tích. Cô ta vừa ấm ức vừa đau khổ, túm lấy tay áo Cố thành Quân nói:
-Anh nói xem, em có lỗi gì với anh? Anh muốn ở bên cạnh cô ta nên mới vu khống em? Chúng ta sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, em đã làm biết bao nhiêu việc cho anh, tình cảm của anh đã đi đâu hết rồi?
Ánh mắt Minh Vi sắc lên như lưỡi kiếm, chuyển từ người này sang người kia, ngữ điệu hết sức chua cay, sung sướng ném lên mặt Chân Tích câu nói cô vẫn giữ trong lòng suốt hơn nửa năm qua:
-Anh ấy chỉ cảm kích với cô, đó không phải là tình yêu. Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ yêu cô.
Sắc mặt Cố Thành Quân và Chân Tích bỗng nhiên trở nên trắng nhợt. hai người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Minh Vi, trong ánh mắt kinh hoàng còn xen lẫn cả sự sợ hãi.
Nỗi sợ hãi sẽ bị bóc trần đó lọt vào trong mắt Minh Vi, mang đến cho cô niềm sung sướng được trả thù rõ nét. Nỗi ấm ức bị kiềm nén suốt nửa năm qua cuối cùng cũng được thoải mái bộc lộ. Cô mỉm cười, cười trên nỗi lo sợ của người khác, hưởng thụ trạng thái thất thần của hai người đó.
-Cô… -Chân Tích như bị trúng tà, nhìn trối ૮ɦếƭ vào Minh Vi. –Cô… là ai?
-Gì cơ? –Minh Vi sững lại, mặt tỏ vẻ không hiểu.
-Rốt cuộc cô là ai? –Chân Tích gầm lên một tiếng rồi nhào đến chỗ Minh Vi.
Minh Vi vội vàng né người, lui ngay vào sau bức tường. Nhìn thấy bàn tay Chân Tích sắp sửa vung lên sát mặt mình, cô nhắm mặt lại trong vô thức.
Cái ttats như trong dự liệu đã không xảy ra. Minh Vi mở mắt, thấy một bàn tay đàn ông đang giữ chặt lấy tay Chân Tích. Anh giữ rất chắc, tới nỗi các đường gân xanh nổi hẳn lên mu bàn tay, toàn thân cũng đang run bắn lên.
Cô đưa mắt nhìn theo cánh tay đó. Khuôn mặt đẹp trai của Đường Hựu Đình đã xanh lại, toát ra những luồng khí lạnh, ánh mắt nhìn xoáy vào Chân Tích lạnh như băng, kèm theo một sự uy hiếp không chút nghi ngờ, Minh Vi bất giác có ảo tưởng rằng nếu Chân Tích còn dám ra tay nữa với cô, Đường Hựu Đình thế nào cũng cho cô ta nếm thử một cái bạt tai.
Chân Tích bị đau bèn kêu lên:
-Cậu đang làm gì vậy?
Minh Vi lập tức sực tỉnh.
-Hựu Đình, anh mau bỏ tay ra!
Đường Hựu Đình hừm một tiếng lạnh lùng, hất tay Chân Tích ra. Chân Tích loạng choạng suýt ngã, may được Cố thành Quân giữ lại. Cô ta vừa tức vừa xấu hổ hét toáng lên:
-Cậu bị lamg sao thế? Chúng tôi đang quay phim, cậu xông vào làm gì?
Không thèm để ý đến tiếng la hét của cô ta, Đường Hựu Đình túm ngay lấy một tay Minh Vi, quay đầu nói với đạo diễn khi đó vẫn đang đờ ra như bức tượng:
-Cảnh này quay nhiều lần như vậy rồi chẳng lẽ không dùng được đúp nào hay sao?
Đạo diễn bị ánh mắt đầy uy hiếp của Đường Hựu Đình đóng chặt lại, gật đầu một cách tù mù.
Đường Hựu Đình lại quay sang nhìn Minh Vi đang đờ đẫn cả ra.
-Tôi đưa người này đi trước.
Nói rồi không đợi những người xung quanh phản ứng, Đường Hựu Đình đã kéo Minh Vi đi khỏi trường quay.
Bạn thân của Minh Vi, Hứa Nhã Vân là một nhà biên kịch, hồi mới vào nghề cũng viết không ít những kịch bản phim truyền hình về chuyện luân lý gia đình hay si mê thần tượng của lớp thanh niên như các nhà biên kịch khác. Cảnh tượng thường thấy nhất trong các bộ phim này là nhân vật nam chính nắm lấy tay nhân vật nữ chính rồi kéo cô đi, sau đó đưa đến những nơi như tầng thượng tòa nhà, bờ biển hay công viên, … rồi cãi nhau, tâm sự, hoặc ôm hôn.
Nên khi Đường Hựu Đình nắm tay kéo đi, Minh Vi không khỏi nghĩ đến một kịch bản của Hứa Nhã Vân, thầm tính rằng, đợi đến lúc Đường Hựu Đình bỏ tay mình ra, sẽ nói một câu thoại gì chấn động một chút.
Nhưng tính toán cũng chỉ là tính toán, không ngờ Đường Hựu Đình lại kéo cô đến cửa nhà vệ sinh rồi đứng yên ở đó.
Nhà vệ sinh của trường quay ngoài trời dĩ nhiên không thể sánh với nhà vệ sinh trong khách sạn năm sao. Chỗ bọn họ đứng chỉ cách bồn cầu chừng một trăm mét, thậm chí còn ngửi thấy mùi nồng nồng trong đó.
Mặt Minh Vi xám xịt lại.
-Anh không tìm được chỗ nào khác để cãi cọ với tôi sao?
-Cô tưởng chúng ta đang ở trong phim thần tượng chắc? –Đường Hựu Đình vừa mở miệng đã độp luôn.
Minh Vi cười tức tối.
-Được, anh được lắm. có chuyện gì mau nói đi, nếu không có gì thì tôi đi trước. tôi còn phải ra quay nữa.
-Quay lại để cho Chân Tích đánh tiếp à?
Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình dở khóc dở cười.
-Anh mới lần đầu tiên bước chân vào nghề này hay sao? Cái quy tắc của nghề này, chẳng lẽ hôm nay anh mới thấy lần đầu tiên? Đừng nói là Chân Tích mượn cớ để tát tôi, nếu như cô ta đánh tôi thật, tôi cũng đều phải chịu. anh có thể trở thành anh hung, nhưg tôi phải quay lại tiếp tục gánh tội. Cho nên lần sau, nếu anh định chơi trội thì hãy nghĩ giùm người khác về hậu quả một chút
Đường Hựu Đình cũng tỏ ra giận dữ.
-Tôi giúp cô mà cô còn trách ngược lại tôi lắm chuyện sao?
-Là anh đang giúp tôi? –Minh Vi không khách sáo. –Cố Thành Quân vẫn còn đang ở đó, làm gì đã đến lượt anh xuất hiện giúp tôi? Lẽ nào anh làm như vậy thì lần sau Chân Tích sẽ không gây khó cho tôi nữa? Chỉ sợ rằng hôm nay cô ta mất mặt như vậy, sau này sẽ càng trở nên khủng khiếp hơn.
-Lẽ nào cô cứ để mặc cho cô ta ức hiếp? –Đường Hựu Đình cười nhạt. –Mấy câu thoại sau này của cô có khác gì ném trứng thối vào mặt cô ta, tôi thấy đến cả Cố Thành Quân còn sốc nữa kia. Cô miệng cười nhưng có dao giấu bên trong, khẩu phật tâm xà, cô lại chịu bị ức hiếp không đấy?
Đoạn diễn xuất vừa rồi quả khiến Minh Vi mở mày mở mặt, nhất là dáng vẻ kinh hoàng của hai người đó, trông sống động hệt như nhìn thấy hồn ma.
Minh Vi muốn cho mình thoải mái hơn một chút.
-Anh đã biết là tôi sẽ không để mình bị ức hiếp không rồi, vậy cần gì phải xuất đầu lộ diện cứu tôi. Cố Thành Quân còn chẳng nói một lời.
-Anh ta có thể nhẫn nhịn được với Chân Tích, tôi sao phải làm thế? –Đường Hựu Đình nối khinh khỉnh. –Tôi không phải Giám đốc cưng chiều ngôi sao lớn.
-Phải. –Minh Vi cười giễu. –Đường thiếu gia là ngôi sao lớn, sao còn phải cưng chiều người khác nữa.
Khi cười chạm đến vết đau trên má, Minh Vi không khỏi cau mày.
-Để tôi xem nào. –Đường Hựu Đình đưa tay ra nâng cằm Minh Vi lên, sau đó ghé sát vào má trái của cô.
Mùi nước hoa dịu dịu trên cơ thể người đàn ông trẻ tuổi phảng phất ngay trước mũi Minh Vi. Hai khuôn mặt ở quá gần nhau, cô có thể nhìn rõ hàng lông mày rậm của Đường Hựu Đình, còn cả một nốt ruồi nhỏ xíu ngay cạnh trán.
Da mặt Đường Hựu Đình nhẵn mịn, trắng sạch một cách tự nhiên không dễ bị bắt nắng. việc chăm sóc ngoại hình chắc chắn chỉ một phần, còn chủ yếu có lẽ là yếu tố di truyền. các fan hâm mộ đều loáng thoáng biết mẹ Đường Hựu Đình là một người rất đẹp, song tiếc rằng đã qua đời khi còn trẻ.
Minh Vi nhìn cặp lông mày rậm và sống mũi thẳng tắp của Đường Hựu Đình, trong lòng không khỏi than thở, con người này quả thực đẹp tới mức hoàn hảo, hệt như một bức tượng điêu khắc được Thượng đế chú tâm tạo nên. Trong giới giải trí có biết bao người đẹp, song đó là vẻ đẹp theo khuôn mẫu chung. Riêng Đường Hựu Đình lại có vẻ đẹp rất khác biệt. nếu cả trăm người đứng chung một chỗ, người ta có thể tìm ra Đường Hựu Đình ngay lập tức khi mới chỉ nhìn qua.
Minh Vi còn phát hiện ra rằng khi Đường Hựu Đình tỏ ra chăm chú, môi anh sẽ hơi mím lại. động tác nhỏ này hết sức đáng yêu.
Cô không thể không bật cười, lại một cơn đau dội lên ở má.
-Cười ngốc ngếch cái gì chứ? –Đường Hựu Đình nói với vẻ không vui. –Mặt cô như thế này không ổn đâu. Nếu ngày mai muốn quay tiếp thì bôi ít thuốc vào.
-Tôi biết rồi. tôi sẽ baỏ trợ lý đi mua thuốc. –Minh Vi nghĩ ngợi sau đó bổ sung. –Cảm ơn anh.
-Vì sao cảm ơn? –Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn Minh Vi.
-Vì vừa rồi anh đã bảo vệ tôi. –Minh Vi nói khẽ.
-Không trách tôi lắm chuyện à? –Vẻ không vui trong mắt Đường Hựu Đình đã tan đi như băng tuyết mùa xuân.
-Dĩ nhiên là anh lắm chuyện rồi, song tôi vẫn cảm kích.
-Xùy. –Cuối cùng Đường Hựu Đình cũng mỉm cười. –Nha đầu này đúng là không biết nịnh.
Minh Vi vẫn cười.
-Phải rồi, sao anh lại đến đây một mình?
-Không phải tôi đến một mình. –Đường Hựu Đình kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống. –Anh Lưu đi dự họp rồi, Tiểu Hoàng đang dọn hành lý trong khách sạn. hôm nay tôi dọn đến phim trường.
Minh Vi ngẩn người.
-Hôm nay ư?
-Quay sớm xong sớm, album mới của tôi sắp ra rồi, đến lúc đó không còn thời gian rỗi nữa. –Đường Hựu Đình đưa tay ra gõ lên đầu Minh Vi. –Quay xong mấy cảnh chung của cô và tôi, cô cũng có thể hoàn thành công việc của mình, chẳng phải tốt hay sao? Lẽ nào cô nghiện diễn vai đi ςướק chồng người này?
Minh Vi dở khóc dở cười.
-Vậy sư huynh cứ từ từ đi dạo nhé, sư muội phải quay về chịu tội đây, xin cáo từ trước.
Đường Hựu Đình phẩy phẩy cánh tay ra hiệu bảo Minh Vi đi.
Minh Vi mỉm cười rồi quay người bước đi. Cô mặc tấm kì bào của công chúa nhà Thanh, nhìn từ phía sau lưng trông duyên dáng và đáng yêu, bước đi thanh thoát với tư thế rất đẹp mắt. đi dưới bức tường gạch đỏ ngói xanh của phim trường, trông giống một thiếu nữ hoàng tộc đoan trang cao quý chốn thâm cung.
Mắt Đường Hựu Đình cứ vậy dõi theo cho tới khi bóng cô đi xa hẳn, mới chuyển sang bàn tay vừa rồi đã nâng cằm cô lên. ở đó vẫn còn lưu lại cảm giác khi tiếp xúc với làn da con gái mềm mịn, vẫn ocnf thoang thoảng một mùi hương son phấn.
Anh đột nhiên giật mình bừng tỉnh, vội vàng xoa xoa tay.
“Mình đang làm gì vậy…”
Việc Đường Hựu Đình đến trường quay là một tin nóng hổi. Bởi vì các fan điên cuồng tải những lời chúc và động viên lên mạng xã hội nên cái tên Đường Hựu Đình trở thành một trong năm chủ đề hót nhất thời điểm đó. Đường Hựu Đình đã bước vào ngành giải trí bao năm qua với vai trò ca sĩ, song cũng chỉ quay MV, quảng cáo và một vài đoạn phim ngắn cho một số chương trình, còn chính thức đóng phim thì đây là lần đầu tiên, thế nên không lạ gì việc các fan hâm mộ lại kích động như vậy.
Nhóm fan “đôi cánh” giống như tiễn người yêu ra chiến trường, không chỉ đưa một đám những cô gái trẻ trung đến bên ngoài phim trường vẫy cờ hô hào Đường Hựu Đình cố gắng, mà còn mang đến một lượng lớn đồ ăn để động viên cả đoàn phim.
Đường Hựu Đình với nụ cười khiêm nhường và ấm áp thường trực trên môi, tận tay chia những đồ ăn vặt đó cho từng người. Các thành viên đoàn làm phim, từ nhà sản xuất đến đạo diễn, nhỏ hơn thì chuyên gia đạo cụ, tất cả đều có phần nên đối với Đường Hựu Đình vô cùng gần gũi, ra sức tán dương.
-Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước (Ý nói sự thay đổi khôg ngừng). –Chân
Tích cay cú vứt mấy chiếc bánh quy và kẹo đó vào tay trợ lý, nghiêng đầu sang nhìn Cố Thành Quân cười. –Rốt cuộc cũng vẫn là ca sỹ thần tượng khí thế thật. thảo nào trước kia vợ anh nhất quyết phải kéo cậu ta về bằng được.
Ánh mắt Cố Thành Quân khi đó đang hướng về phía hành lang chênh chếch trước mặt, nơi Minh Vi đang ngồi nói chuyện cùng trợ lý. Má cô được chừm đá suốt một buổi chiều, sau đó lại phủ lên một lớp hóa trang dày cộp lên nhìn không rõ vết tích bị đánh. Cô nói cười hết sức tự nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp không gợn chút bóng đen u ám nào.
-Cô ta… -Chân Tích cũng nhìn Minh Vi. –Anh đã khi nào điều tra lý lịch cô ta chưa?
-Thế nghĩa là sao?
Chân Tích lạnh lùng nhìn Cố Thành Quân.
-Anh cũng biết là gì mà.
Cố Thành Quân nói:
-Cô ấy nói cô ấy và. . . Minh Vi từng có duyên gặp gỡ với nhau. Chỉ là mối quan hệ bèo nước mà thôi.
-Cô ta đang nói dối.
-Cứ cho là bọn họ thân thiết thì đã làm sao? –Cố Thành Quân P0'p chặt túi bánh đang cầm trong tay. –Chuyện xảy ra trong phòng nghỉ không thể có người thứ tư biết được.
Sắc mặt Chân Tích càng trắng tới mức thấy cả gân xanh.
-Nói thì nói vậy, nhưng em vẫn luôn cảm thấy con bé Chu Minh Vi này đầy tà khí.
-Là tự trong lòng em có ma quỷ thôi.
-Lẽ nào anh có thể yên tâm thanh thản?
Cố Thành Quân hít sâu một hơi, nói:
-Nếu có báo ứng cũng là lẽ đương nhiên, chẳng phải hay sao?
Nói xong, ah bỏ mặc Chân Tích, đứng dậy đi ra nơi khác.
Minh Vi cảm thấy một ánh mứt lạnh lẽo mang đầy ác ý đang dõi thẳng vào mình nên quay đâu lại nhìn. Chân Tích đang ngồi trong chiếc ghế tựa, giống hệt như một con rắn đang nhìn chăm chú vào cô.
Minh Vi không cười nữa, hơi cúi mình xuống một cách lễ độ chào Chân Tích, tư thế thanh thoát, dáng vẻ cao sang, trông giống một con mèo giảo hoạt và bình thản.
Để tham gia đóng bộ phim này, Đường Hựu Đình đã phải cắt mái tóc ngắn dài qua tai. Trước đây anh luôn giữ hình ảnh hết sức đặc biệt với mái tóc dài hơi xoăn này trước mặt công chúng, theo như nhà thiết kế tóc nói, nó làm nổi bật lên cá tính ngang ngạnh của anh. Với nhiều nam nghệ sỹ, việc dựa vào kiểu tóc để trang điểm ngoại hình là chính, nên nếu không có tóc sẽ chẳng khác nào Bạch tốt tinh hiện hình.
Tuy vậy, danh hiệu “Người đẹp ba trăm sáu mươi độ không có góc ૮ɦếƭ” mà fan hâm mộ đặt cho Đường Hựu Đình thật không phải hư danh. Với khuôn mặt ngay ngắn, các đường nét đều rõ ràng, nên khi anh mặc chiếc trường bào thời nhà Thanh vào, trong vẻ đẹp trai còn thêm phần nho nhã thanh cao, tràn đầy phong độ.
Cảnh quay đầu tiên của Đường Hựu Đình là cảnh người em trai trở về từ Anh quốc, gặp lại chị gái và mọi người trong gia đình. Người thanh niên đẹp trai trong bộ đồ tây kiểu cũ từ tàu bước xuống, đưa mắt tìm kiếm chị gái mình trong đám đông, chân bước gấp gáp lao đến ôm chầm lấy Tống thị.
“Chị, em đã về rồi.”
Khoảnh khắc đó, ca sỹ thần tượng ăn mặc thời trang với ánh mắt đầy quyến rũ dã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một thanh niên cách mạng bộc trực, đam mê và tràn đầy nhiệt huyết.
Đôi mắt Đường Hựu Đình vốn luôn trong sáng, nụ cười tràn trề sức sống, ôm ấp một niềm hy vọng lớn lao với cuộc sống xung quanh mình. Cũng như vai diễn Tống Tử Thành của anh, xuất thân trong một gia đình giàu có, được hưởng một nền giáo dục tốt, ôm ấp một lý tưởng cao đẹp khi về nước với mong muốn sẽ dùng chính sức mình để thay đổi hiện trạng xã hội đang mục nát.
Một vị thiếu gia như vậy, khi liên lạc đầu mối bí mật trong một quán bar đã gặp Vinh Ninh cách cách đang lưu lạc chốn bụi trần. khi đó cô đã đổi tên thành Dạ Oanh.
Một công chúa đoan trang, cao ngạo vốn được cưng chiều hết mực trong chốn thâm cung nay trở thành một cô gái chuyên tiếp R*ợ*u trong quán bar cho người tây dương. Không còn những tấm kì bào với ngọc trai đắt tiền, Dạ Oanh mặc chiếc váy dài bằng lụa đỏ, máy tóc được uốn xoăn rất thời thượng, môi tô đỏ chót, sóng mắt đong đưa, bàn tay được sơn móng cầm lý R*ợ*u nói nói cười cười với khách Tây, xinh đẹp như một đóa hồng long lanh trong sương sớm.
Từ trước đến giờ Tống Tử Thành chưa từng thấy một cô gái nào trông thanh khiết nhưng lại quyến rũ đến vậy, không thể không hỏi bạn bè:
-Cô này là ai vậy?
-Cô ấy hả, gái bao thôi.
Dạ Oanh cảm nhận thấy một cái nhìn hơi khác thường nên quay đầu lại. trong quán R*ợ*u mờ tối, giữa đám người say khướt đê mê, lại có thể có một đôi mắt trong sáng đên vậy.
Đôi mắt đó khiên cô nhớ tới người đàn ông mình đã từng yêu. Dù người đàn ông đó đã thành gia thất, nhưng cô vẫn khổ sở bám riết lấy, không thể nào dứt khỏi.
Giờ đây, vì giúp cha và anh trả khoản nợ khổng lồ, cô phải dấn thân vào chốn bụi bặm này. Còn người đàn ông ngày trước đã nhận một khoản trợ giúp lớn của cô giờ đang ở nơi nào?
Sự mê mải buồn thương, tiếc nhớ và oán hận lần lượt thoáng qua trong mắt người con gái ấy. Cô nhìn Tống Tử Thành, môi hé nở một nụ cười khuynh đảo, sau đó khoác tay với vị thương gia tai to mặt lớn bỏ đi.
Song nụ cười ấy lại khiến Tống Tử Thành có ấn tượng sâu sắc về cô.
Sau khi Dạ Oanh làm vỏ bọc giúp Tống Tử Thành thoát được những kẻ đang truy đuổi anh, quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết. Tống Tử Thành giống như một tia nắng chiếu rọi vào cuộc đời u ám của Dạ Oanh, cô ngưỡng mộ anh, yêu anh, kính trọng anh, nhưng cô cũng biết mình sẽ không bao giờ có được người đàn ông đó, cũng giống như cô chưa bao giờ có được người cô từng yêu, Lý Ngọc Long.
Một cô gái làng chơi và một thiếu gia con nhà gia thế cứ vậy từng bước tiếp xúc, thăm dò lẫn nhau, lúc gần lúc xa, không chút rõ ràng, tạo nên cho bộ phim một tình yêu thời loạn lạc.
Tuy đất diễn của hai người không nhiều, nhưng cảnh nào cũng rất đặc sắc. Sự thể hiện của hai diễn viên trẻ tuổi khiến đạo diễn hết sức hài lòng. Diễn xuất của Đường Hựu Đình còn hơi cứng, nhưng Chu Minh Vi thành thục có thừa. cô vừa mới diễn xong một cách cách kiêu căng cao ngạo, thoáng cái đã hóa thân vào một cô gái làng chơi quyến rũ sống động. Một cử chỉ, một nụ cười, một cái đưa tay, một bước quay người của cô đều đậm chất phong tình.
Cảnh quay chung cuối cùng giữa Minh Vi và Cố thành Quân cũng giống như cảnh mở đầu, diễn ra trong một bữa tiệc. chỉ có điều ngày trước Minh Vi là cách cách, còn giờ đây là một cô gái bao địa vị thấp hèn.
Minh Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc có đính vảy long lánh, lưng thon chưa tới một vòng tay, mái tóc đen xõa như mây, vẻ đẹp khi vừa xuất hiện đã lấn át hết mọi người.
Lý Ngọc Long ngẩn người nhìn cô gái trông vừa quen vừa lạ đó, mãi lâu sau mới nói:
-Tôi có thể giúp gì cho cô?
Dạ Oang như thể nghe thấy điều gì hết sức nực cười, liền nở nụ cười ê hoặc:
-Lý tiên sinh vẫn được mọi người ca tụng là một người chồng hết mực yêu thương vợ, không ngờ khi đi ra ngoài chơi cũng không chút hàm hồ.
Lý Ngọc Long không khỏi cảm thấy bối rối.
-Tôi không biết tình cảnh hiện giờ của cô lại đến mức này…
-Lý tiên sinh nhìn thế nào mà bảo rằng tôi không ổn? –Dạ Oanh cười hỏi lại. –Vì trên người tôi không đeo trang sức quý, không mặc lụa là gấm vóc? Hay vì tôi đói khát không có nơi nào để ở?
Ánh mắt của cô gái đẹp đột nhiên lạnh ngắt, giọng nói như băng:
-Lý tên sinh là một người thanh băng ngọc khiết, tôi chỉ là một đứa con gái thấp hèn, đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của tiên sinh. Nhưng nếu không có miếng ăn anh bố thí, tôi cũng không ૮ɦếƭ đói. Lý tiên sinh khỏi cần lo lắng cho tôi..
Cô quay người bỏ đi, ra đến ban công liền châm một ***.
Tống Tử Thành từ đâu đi tới, hỏi “Em vẫn ổn chứ?”
Dạ Oanh quay lại, một giọt nước lớn trào ra từ khóe mắt rồi lăn xuống. song cô vẫn cười, xinh đẹp và đau đớn, chất đầy sự cô đơn và bất đắc dĩ. Cô hoàn toàn là một người bị số phận trêu đùa, hạnh phúc luôn ở trước mắt nhưng dù cố gắng đế đâu vẫn không sao nắm được.
Cao ngạo đến vậy, nhưng cũng yếu đuối và bất lực đến vậy.
Đường Hựu Đình thẫn thờ nhìn Minh Vi cười. anh không tiếp tục đọc lời thoại như trong kịch bản mà đi tới ôm lấy cô.
Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc như bặt đi, còn thời gian ngưng trôi trong vài giây.
Bao nhiêu sự rối rắm, vạn ngàn lời nói đều ngưng tụ lại trong cái ôm ghì ấm áp, siết chặt ấy.
Trong lúc hoảng hốt, Minh Vi thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên cô được một người ôm mình kể từ sau khi tái sinh. Vòm *** của người đó rộng và chắc chắn, khi tựa vào có cảm giác rất yên tâm.
-Dừng! –Đạo diễn hô lên. –Xong rồi!
Đường Hựu Đình vẫn không buông tay.
Hai má Minh Vi bắt đầu nóng ran, cô khẽ nhắc anh:
-Này… sư huynh?
Đường Hựu Đình vẫn đứng yên. Minh Vi nhìn qua vai anh, thấy Lý Trân đang nháy mắt với mình, cười khúc khích.
Thấy vậy, Minh Vi bất đắc dĩ phải nói to hơn:
-Đường sư huynh, đúp này xong rồi.
Đường Hựu Đình nắm lấy cánh tay Minh Vi, đột ngột đẩy cô ra.
Hai người tròn mắt nhìn nhau, ngay tức khắc không biết phải nói gì. Các nhân viên trường quay người qua người lại đều không ngó ngàng gì tới, coi hai người bọn họ như không tồn tại vậy.
Minh Vi bị Đường Hựu Đình nhìn tới mức nóng cả da đầu, nhắc thêm lần nữa:
-Sư huynh, đã quay xong rồi, anh có thể bỏ tay ra.
Đường Hựu Đình ho khan một tiếng, buông tay Minh Vi, cúi đầu đi ra ngoài. Anh thầm đếm một, hai, ba… Khi đếm đến năm, cuối cùng cũng nghe Minh Vi gọi:
-Sư huynh. . .
Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, vẻ cao ngạo lại hiện trên khuôn mặt. anh quay đầu lại, nhưng đã thấy Cố Thành Quân đi tới đứng chắn giữa mình và Minh Vi.
Cố Thành Quân đứng ngay trước mặt Minh Vi, cười dịu dàng:
-Chúc mừng em đã quay xong,
Minh Vi còn chưa kịp cảm ơn, đã thấy lý Trân nhào đến, khua tay múa chân nói lớn:
-Chúc mừng chị, chị Minh Vi! Chúc mừng chị đã hoàn thành vai diễn.
Tiếp sau đó, tất cả các thành viên trong đoàn phim đều vỗ tay rào rào, chúc mừng Minh Vi.
Trong phút chốc cô bị bao vây trong nhưng tiếng vỗ tay.
Minh Vi lập tức mỉm cười cúi người đáp lễ với các thành viên trong đoàn. Cô đã ở phim trường hai tháng, quan hệ rất tốt với mọi người, đặc biệt, còn trở thành người bạn thân của chuyên viên trang điểm. Thế nên ở phần sau, Dạ Oanh được hóa trang rất xinh đẹp, kỹ thuật viên ánh sáng còn gọi cô là Tiểu Chu Toàn* (Một ca sĩ thời trung hoa dân quốc)
Cố Thành Quân hỏi Minh Vi:
-Cảm tưởng của lần đầu tiên hoàn thành vai diễn thế nào?
Minh Vi đáp:
-Em cũng không dám tin kết thúc nhanh vậy. thời gian trôi mau quá.
-Lần đầu tiên đóng phim luôn có cảm giác này. Đợi khi đóng nhiều rồi, lại thấy ngày dài như cả năm.
-Thầy Cố hiện giờ đang thấy ngày dài như cả năm sao? –Minh Vi ngước mắt nhìn Cố Thành Quân.
Cố Thành Quân đóng phim vất vả, hai tháng nay thấy rõ gầy và đen đi, trông hơi mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai phong độ như thường.
Minh Vi cụp mắt xuống, nói:
-Thầy còn phải vất vả thêm một thời gian nữa, hãy để ý đến sức khỏe.
Cố Thành Quân ừ một tiếng, vô thức đặt tay lên bụng.
Bệnh dạ dày tái phát?
Làm gì có diễn viên nào không mắc chứng viêm dạ dày mãn tính. Cố thành Quân là một người say mê với nghề, thường xuyên chuyên tâm vào vai diễn quên cả thời gian, không nghĩ tới việc ăn đúng bữa. Minh Vi lo lắng cho chồng, nên mỗi khi Cố Thành Quân đi đóng phim đều thường xuyên ghé thăm để nấu nướng. cô thậm chí còn kiếm cho anh một trợ lý tháo vát là Tiểu Tần. tuy nhiên sau khi Minh Vi qua đời, Tiểu Tần cũng xin nghỉ việc. Trợ lý mới rõ ràng không chăm sóc anh chu đáo như người tiền nhiệm
-Ngày mai em về công ty à? –Cố Thành Quân hỏi.
Minh Vi gật đầu.
-Có một hợp đồng chụp poster quảng cáo đang đợi em.
-Thể hiện cho tốt nhé. –Cố thành Quân nhìn cô gái đang đứng cúi đầu trước mặt mình với ánh mắt phức tạp, những điều định nói đều tắc nghẽn nơi cổ họng, không sao nói ra được.
Những lời cô nói ngày hôm đó là tự cô phát triển lời thoại ngay tại chỗ, hay có người đã nói với cô…
-Vậy nếu như không có việc gì, em không làm phiền thầy nữa. –Minh Vi cắt ngang dòng suy nghĩ của Thành Quân.
Cố Thành Quân chẫm rãi gật đầu, quay người bước đi.
-Thầy Cố. –Minh Vi không thể không gọi với theo. –Thầy… nếu đau dạ dày thì hãy uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt vào.
Coi như không thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Cố Thành Quân, Minh Vi hơi cúi người xuống chào rồi vội vàng quay đi.
Bầu không khí lúng túng kì quặc giữa hai người, ngay cả Đường Hựu Đình ở xa cũng có thể cảm nhận rất rõ. Cố Thành Quân cau mày nhìn Minh Vi đi khuất, giống như bị trúng tà. Thời gian quen Cố thành Quân cũng đã khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Hựu Đình thấy người đàn ông hay làm bộ làm tịch, thầm trầm đó lộ vẻ lúng túng như thế này.
-Sư huynh. –Minh Vi tới gần Đường Hựu Đình. –Tôi quay xong rồi. Cám ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua, thật vất vả cho anh.
Đường Hựu Đình im lặng gật đầu, mắt vẫn nhìn Minh Vi chăm chú.
Minh Vi cũng không nhiều lời, chỉ nhìn anh cười nhạt, sau đó bị Lý Trân và chuyên viên trang điểm kéo đi.
Nhiều ngày sau lần tạm biệt đó, Minh Vi không gặp lại Đường Hựu Đình. Hôm sau cô quay về công ty, nhận được hai hợp đồng quảng cáo, hàng ngày lại lên lớp tập luyện, bận rộn triền mien. Ít lâu sau, Đường Hựu Đình cũng hoàn tất vai diễn của mình, lập tức bắt tay ngay vào việc hoàn thiện album mới.
Hợp đồng của Minh Vi mới nhận là quảng cáo nước ép trái cây, làm chung với Tô Khả Tinh.
Tô Khả Tinh vì đóng vai chính trong MV của “Cực quang Boy”, lại có tin đồn liên quan đến một thành viên trong nhóm nên gần đây khí thế hơn hẳn.
Tuy nhiên, nhắc đến tin đồn về Tô Khả Tinh, Chung Thiên Dao tỏ ra vô cùng coi thường.
-Lý Kỳ Vân là một kẻ đào hoa nổi tiếng trong nhóm, trên thì nhà sản xuất, đạo diễn, dưới thì chuyên viên hóa trang, thực tập sinh, thậm chí fan hâm mộ, số đàn bà con gái anh ta từng ngủ cùng thậm chí có thể làm nổ một máy chủ. Tô Khả Tinh chẳng qua chỉ là một trong số đó, có gì mà đắc ý? Nói một câu khó nghe, chẳng có nữ diễn viên nào từng đóng MV cho “Cực quang Boy” lại chưa từng lên giường với lý Kỳ Vân cả.
Minh Vi nhớ lại ngày đầu mới gặp Tô Khả Tinh, một cô gái thông minh nhưng không mất đi vẻ ngây thơ, không khỏi lắc đầu thở dài.
Chung Thiên Dao ghé sát lại, cười hỏi:
-Còn cậu thì sao? Ai cũng nói cậu ςướק bạn trai của Chân Tích.
-Tôn Hiếu Thành? –Minh Vi cười khổ sở. –Thứ nhất, anh ta và Chân Tích từ lâu đã không còn quan hệ gì. Thứ hai, mình và anh ta không có quan hệ gì hết.
-Không có gì mà năm lần bảy lượt hẹn cậu ra ngoài.
-Nếu mình có quan hệ với anh ta thật, anh ta còn kiên trì đeo bám mình lâu đến vậy sao?
Chung Thiên Dao nghĩ theo hướng đó thấy cũng phải. những kẻ lắm tiền như Tôn Hiếu Thành đâu có kiên nhẫn lâu đến vậy. Nếu như Minh Vi đã ngã vào tay anh ta rồi, chắc chưa tới một tháng đã bị quăng đi.
-Cậu nhất định phải nắm chắc về bản thân mình. –Chung Thiên Dao nói tiếp. –Những người đàn ông tử tế trong giới này hiếm lắm, chúng ta phải học cách tự bảo vệ mình thì hơn.
-Mình luôn tỉnh táo mà. –Minh Vi đáp.
Sau khi quay xong bộ phim, Tôn Hiếu Thành không biết uống nhầm thuốc gì mà chủ động tìm tới, liên tục hẹn Minh Vi ra ngoài. Vì anh ta là một kẻ quyền thế trong đế quốc giới truyền thông, nên Minh Vi không tiện đắc tội. song mười lần, Minh Vi cũng tìm cách tránh né chỉ đi hai ba lần.
Với kiểu cách như vậy, nếu là người đàn ông khác hẳn không thể giữ được kiên nhẫn, nhưng Tôn Hiếu Thành lại càng thích thú, anh ta cảm thấy minh Vi thông minh tao nhã, thận trong e dè song rất chừng mực, những ưu điểm này rất ít nghệ sỹ nữ có được. Khi từ chối trông Minh Vi lạnh nhạt, nhưng khi đã hẹn được ra ngoài rồi, cô lại trang điểm rực rỡ, tươi cười niềm nở, trên đường đi luôn nói cười hoạt bát, làm người ta cảm thấy thú vị mãn nhãn, đúng là một trong số ít các diễn viên mới vào nghề có thể đưa đến những sự kiện lớn.
Ngày tết trung thu, Tôn Hiếu Thành đưa Minh Vi đến một bữa tiệc, cố nhiên là toàn những nhà giàu có tiếng, còn có cả một số vị khách nước ngoài. Minh Vi mặc một chiếc đầm dạ hội màu trắng bạc, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt tươi sáng, phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ thanh tao. Tôn Hiếu Thành vừa đưa cô vào lập tức thu hút vô vàn ánh mắt ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy rất tự hào.
Bạn bè Tôn Hiếu Thành cười bắt chuyện, hỏi:
-Vị này là tiểu thư nhà nào vậy, trông lạ quá, mới về nước à?
Minh Vi tự giới thiệu về mình một cách hết sức duyên dáng.
-Tôi là diễn viên hợp đồng của công ty giải trí Vĩnh Thành.
Hóa ra là một diễn viên nhỏ. Vẻ tôn trọng trong mắt đối phương dường như đã giảm đi mấy phần, còn sự đắn đo cân nhắc lại tăng lên.
Trước khi đến đây Minh Vi đã biết mình sẽ gặp phải tình huống như vậy. Tuy nhiên cô đã hạ quyết tâm sử dụng Tôn Hiếu Thành làm bệ phóng cho mình nên quyết không làm ra vẻ thanh băng ngọc khiết để anh ta phải mất hứng. cô lẳng lặng đứng bên cạnh Tôn Hiếu Thành, tỏ ra ung dung với những lời bàn tán xung quanh.
Tôn Hiếu Thành cảm thấy Minh Vi vô cùng thú vị, lại có thể ẩn nhẫn nên càng cao hứng hơn.
Một cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy, tay cầm ly R*ợ*u đi tới, nhìn Minh Vi dò xét với ánh mắt đầu thù địch, saub đó quay sang Tôn Hiếu Thành cười nói:
-Lâu lắm rồi không thấy mặt anh, hóa ra có niềm vui mới. anh thay đổi khẩu vị từ bao giờ thế, thích những bông bách hợp dịu dàng kiểu này?
Bỗng dưng chen vào nói vỗ mặt luôn, đúng là một chút lịch sự cơ bản cũng không có. Chỉ dựa vào hành động đó, với những thứ đồ trang sức rối rắm trên người cô ta, Minh Vi cũng biết chắc chắn cô bé này sinh ra trong một gia đình giàu có mới nổi.
Tôn Hiếu Thành bối rối, cũng không muốn giới thiệu hai cô gái với nhau. Minh Vi biết ý, lập tức nói:
-Hai người nói chuyện, tôi đi loanh quanh một lát.
-Vậy thì tiện thể. –Cô gái đó tiện tay đưa luôn cho Minh Vi ly cooktail đã uống hết của mình.
Đây không phải lần đầu tiên Minh Vi đến dự những bữa tiệc kiểu này của giới thượng lưu. Các nữ nghệ sỹ trong công ty vốn nhiều chuyện thị phi, bất kể chiêu bài làm nhục nào cô cũng đã thấy cả. cô vốn không định để tâm đến con bé này, nhưng lập tức thay đổi ý định, nếu cô chấp nhận để bị người ta ức hiếp một lần, sau này cũng có lý do để từ chối Tôn Hiếu Thành.
Nghĩ vậy nên Minh Vi đưa tay ra cầm lấy chiếc ly không.
Song cánh tay của người đàn ông đứng bên cạnh đã đưa ra trước, đón lấy chiếc ly.
Minh Vi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn. Trên khuôn mặt Đường Hựu Đình là một nụ cười nhạt, nhưng toát lên cái lạnh thấu xương. Minh Vi thầm than không hay rồi lùi về phía sau mấy bước. không ngờ Đường Hựu Đình tiên phát chế nhân, vòng tay ra ôm chặt lấy lưng cô, khiến cơ thể hai người gần như dính vào nhau.
Hơi ấm từ cơ thể người con trai đó xuyên qua lớp áo mỏng truyền sang, khiến tim Minh Vi không khỏi nhảy thót lên, mặt bắt đầu phát hỏa.
-Anh Tôn đang bận nên tôi đưa Minh Vi đi dạo một lát.
Nói xong, không đợi Tôn Hiếu Thành kịp phản ứng, Đường Hựu Đình đã vừa ôm vừa kéo Minh Vi đi khỏi.
Chiếc ly không được Đường Hựu Đình đặt vào trong khay của nhân viên phục vụ trên đường kéo Minh Vi ra khỏi đại sảnh. Lần này anh không ấn cô vào cánh cửa nhà vệ sinh mà tới một góc vườn hoa bên ngoài.
ở đó còn có một đôi tình nhân khác đang đắm đuối mặn nồng. đường Hựu Đình ào ào xông tới khiên đôi uyên ương hoảng sợ đi mất. Minh Vi vừa tức vừa buồn cười
-Hôm nay anh lại phát bệnh điên kiểu gì vậy? chẳng buồn xem đang trong tình cảnh nào nữa.
Đường Hựu Đình buông tay ra, nhìn cô cười nhạt.
-Sao hả? cản trở cô và Tôn Hiếu Thành à?
-Lẽ nào từ khi anh bước chân vào ngành giải trí đến nay chưa từng tham gia những cuộc xã giao kiểu này?
-Xã giao? –Đường Hựu Đình cười mỉa mai. –Bây giờ ngoài kia không ai là không biết Chu Minh Vi đã dính chặt lấy thiếu gia truyền thông Tôn Hiếu Thành rồi.
-Gặp chuyện thì đồn cho vui, sao lại coi là thật? –Sắc mặt Minh Vi dần trầm xuống. –Tôi là một nữ diễn viên, nên chỉ cần tôi đic hung với một người khác giới thôi, đều sẽ có những tin đồn ác ý như vậy.
-Cô định nói với tôi kiểu “cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng” hả?
-Tôi nói anh sẽ tin sao? Vậy tôi cần gì phải phí lời. –Minh Vi nói. –Từ khi quyết định dấn thân vào lĩnh vực này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với những tin đồn ác ý rồi. đã biết dù có làm thế nào cũng không thể ngăn chặn lại được những lời đồn thổi, vậy chỉ cần tôi làm bất cứ chuyện gì không trái với lòng mình, sao phải quan tâm đến việc người khác nhìn mình thế nào?
Trong mắt Minh Vi phản chiếu ánh trăng thanh lạnh, sự phẫn nộ và cao ngạo hòa lẫn nhau. Khoảng khắc đó, Đường Hựu Đình như cảm thấy cô đã bị Dạ Oanh nhập vào mình.
-Vậy còn Cố Thành Quân thì sao?
Minh Vi sững lại, một tia sáng vụt lóe lên tron mắt, vô thức nhìn đi nơi khác để tránh ánh mắt của Đường Hựu Đình.
Đường Hựu Đình nhìn vào đôi mắt đó, cảm thấy chỗ R*ợ*u mình vừa uống đều đã trở thành giấm, gây nên một cảm giác tê tê ở răng không sao nói rõ đươc.
-Giữa tôi và Cố thành Quân càng không có quan hệ gì. Hơn nữa anh là gì của tôi, dựa vào đâu mà có quyền chỉ trích tôi như vậy?
Đường Hựu Đình dường như không thể kiểm soát nổi miệng mình, nói tuột ra:
-Cô cho rằng tất cả đàn ông đều là lũ ngốc, không thấy cái kiểu muốn có nhưng vẫn làm ra vẻ từ chối của cô sao? Bao nhiêu năm lăn lộn ngoài đời tôi đã thấy nhiều đứa con gái kiểu như cô. Tự cho mình là đúng, cứ tưởng khoác lên mình bộ dạng trắng trong tinh khiết là sẽ khiến mình khác biệt với mọi người, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là kẻ mới vào nghề muốn thăng cấp mà thôi.
-Anh nói đã đủ chưa? –Người Minh Vi run bắn lên.
-Cô thì là cái gì? Lẽ nào không thích anh ta? Cô cho rằng cũng lấy một cái tên Minh Vi thì có thể chiếm được sự đãi ngộ của Cố Thành Quân à? Thủ đoạn đó của cô…
Một lý R*ợ*u hắt thẳng vào mặt khiến lời nói của Đường Hựu Đình bị cắt ngang.
Đường Hựu Đình thấy mặt mình mát lạnh, tỉnh táo hơn đôi chút, đứng đờ ra.
Minh Vi chậm rãi đặt lý R*ợ*u xuống, nghiến răng nói:
-Anh không biết bất cứ điều gì thì đừng có đánh giá bừa bãi.
Cô đi được hai bước, những nghĩ vẫn chưa thấy hết tức, bèn quay lại giơ chân đá mạnh vào chân Đường Hựu Đình. Đường Hựu Đình vội ôm lấy chân kêu ai oái, hết hẳn lơ mơ.
Minh Vi không quay lại tìm Tôn Hiếu Thành mà tự mình ra ngoài vẫy taxi về. xe chưa đi được bao xa đã có cuộc gọi đến của Đường Hựu Đình, dập xong lại gọi, cứ như vậy một lúc lâu.
Người lái taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu.
-Cãi nhau với bạn trai à, cô gái?
Minh Vi dứt khoát tháo hẳn pin điện thoại ra.
Người tài xế cười ha ha.
-Chờ tới lúc hết giận rồi nghe anh ta giải thích một chút là được. cãi nhau đều là vì chưa hiểu nhau thôi. Hai người bình tĩnh nói chuyện lại với nhau, chắc chắn không có rắc rối gì là không thể giải quyết được. Đừng vì tức giận mà bỏ lỡ mất một người đàn ông tốt.
Minh Vi cố nén một lúc lâu, đến khi không thể nào kiểm soát nổi nỗi ấm ức dâng đầy trong ***, một luồng cảm xúc dữ dội xô vào từng góc trong bộ não, trở thành những giọt nước mắt lăn dài trên má.
-Anh ta… Coi thường cháu… -Câu nói vừa bật ra, tát cả sự mạnh mẽ bỗng nhiên sụp đổ, nỗi buồn thương cứ như vậy mặc sức tuôn trào. Minh Vi cảm thấy mình giống hệt cô gái mười tám tuổi, thấy đau lòng là bật khóc, hoàn toàn không kiềm nén một chút nào.
Người tài xế thở dài một tiếng:
-Cô bé xinh đẹp như vậy, nếu anh chàng đó không biết quý trọng cháu, vậy cũng không đáng để cháu rơi nước mắt vì cậu ấy.
-Không phải đâu chú ạ, chỉ là bạn bè thôi.
-Bạn bè cũng vậy. –Người lái taxi tiếp tục. –Bạn trai sẽ thay lòng đổi dạ, còn những người bạn đi theo mình suốt cả cuộc đời. Có hiểu lầm hãy nói rõ với nhau sớm, nếu không thể chơi với nhau nữa thì dứt khoát thôi luôn. Đời người chỉ có mấy chục năm, không thể sống lại một lần nữa đâu.
Minh Vi ngẩn người.
-Sống lại… một lần…
Cô đã được tái sinh trên đời này như một kì tích, có sức khỏe, tuổi trẻ và cả sắc đẹp. đó là những tài sản đáng quý nhất của đời người. Tình yêu, tình bạn, lòng tin và sự phản bội, sống và ૮ɦếƭ cô đều đã trải qua, còn có gì không nhìn thấu được, vậy vì sao phải buồn lòng rơi nước mắt vì những trở ngại nhỏ này?
Khi xe về đến kí túc xá công ty, tâm trạng của Minh Vi đã bình tĩnh hơn nhiều.
-Minh Vi.
Minh Vi quay đầu lại thấy Đường Hựu Đình từ trong xe bước ra.
-Trời ạ. –Cô khẽ kêu lên. –Anh làm thế nào lái xe được về đây? Anh đã uống bao nhiêu R*ợ*u, không sợ bị cảnh sát bắt à?
Đường Hựu Đình nhìn cô, khẽ cười.
-Là Tiểu Hoàng cầm lái. Tôi bảo cậu ấy đi rồi.
-Sợ anh ấy nghe thấy chúng ta cãi nhau sao?
-Sợ cậu ấy nhìn thấy cảnh tôi xin lỗi, lại ૮ɦếƭ khiếp.
Minh Vi bất giác mỉm cười.
-Cũng phải, anh lớn như vậy, chắc số lần xin lỗi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay thôi. Nếu anh xin lỗi, Tiểu Hoàng có lẽ nghĩ anh bị trúng tà.
Đường Hựu Đình nhìn thấy Minh Vi cười cũng cười theo.
-Không giận à?
Minh Vi ngay lập tức đổi sắc mặt. Đường Hựu Đình bối rối đưa tay lên vò đầu.
-Xin lỗi! –Anh nói khẽ. –Tôi muốn nói là tôi đã ghen nên mới thốt ra những lời như vậy. cô có thể tha thứ cho tôi được không?
Minh Vi thấy má nóng bừng.
-Anh đang nói lung tung cái gì vậy?
-Thực sự là hơi ghen một chút. –Đường Hựu Đình thẳng thắn giãi bày. –Trông tiểu sư muội mình yêu mến vồn vã với một người đàn ông khác, ai chẳng thấy ghen tức? tôi thừa nhận là tôi có chỉ số EQ thấp, lại ấu trĩ. Khi ghen chỉ biết nói những lời tổn thương cho người khác, cô giận tôi như vậy cũng đáng. Cô muốn tôi phải chuộc lỗi thế nào tôi cũng chấp nhận hết.
-Được. –Minh Vi cười giảo hoạt. –Yêu cầu của tôi cũng không cao. Anh chỉ cần viết ba chữ “Tôi xin lỗi” bằng ௱ôЛƓ là được.
-Hả? –Đường Hựu Đình cười đau khổ. –Có cách khác không?
-Phương án thứ hai là cởi hết quần áo chạy ba vòng trong công ty, hét toáng lên “Tôi là lợn”. nếu anh vẫn không thấy vừa lòng, tôi còn phương án thứ ba.
-Không, không, phương án một là đủ rồi. –Đường Hựu Đình vội vàng ngăn lại.
Minh Vi đứng khoanh tay nhìn Đường Hựu Đình hành động. Đường Hựu Đình đằng hắng mấy tiếng, nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn không có ai mới hậm hực quay người lại, hơi cúi người xuống rồi cong ௱ôЛƓ lên bắt đầu viết chữ.
Cái ௱ôЛƓ cong, là kết quả của việc Đường Hựu Đình chịu khó tập luyện ở phòng tập thể hình, lần này đã cho Minh Vi một phen mãn nhãn. Cô vừa cười khúc khích, vừa thầm nghĩ, các fan hâm mộ vẫn thường khen Đường Hựu Đình có một thân hình tuyệt đẹp không phải không có căn cứ. nếu cô ghi hình lại cảnh này rồi up lên mạng lượng truy cập chắc hơn cả triệu.
Đường Hựu Đình viết chữ xong, hỏi Minh Vi đầy ấm ức:
-Như vậy đã đủ chưa? Không còn giận nữa chứ?
Minh Vi mỉm cười.
-Những câu nói đó không chỉ làm người khác tổn thương, mà còn khiến người ta thấy lòng nguội lạnh nữa. hóa ra trong lòng anh tôi là người như vậy.
-Minh Vi…
-Tôi biết, bước chân vào giới giải trí không thể nào tránh khỏi việc bị người ta soi mói đời tư. Song tôi không muốn những lời đánh giá và chỉ trích đó đến từ những người bạn xung quanh mình. –Minh Vi hít sâu một hơi. –Thực ra chính xác là tôi đang lấy lòng Tôn Hiếu Thành, cả đối với Cố Thành Quân cũng vậy. nhưng không phải tất cả kiểu lấy lòng đều được khái quát bằng việc dùng thân xác quyến rũ người ta. Tôi thừa nhận mình là người có toan tính, hoàn toàn không giống với vẻ thanh tao thuần khiết như tôi vẫn bộc lộ. nhưng tôi cũng có giới hạn của riêng mình. Giới hạn của tôi là tôi phải sống sao cho xứng với cha mẹ đã sinh ra mình, sao cho xứng với lòng mình.
Đường Hựu Đình từ từ đi tới bên cạnh Minh Vi. Sau khi ở bữa tiệc ra, có lẽ anh đã rửa mặt nên tóc còn hơi ướt. đã đẹp trai dù thế nào vẫn đẹp trai, hình dáng thất thểu, trái lại, càng làm Đường Hựu Đình thêm phong lưu phóng khoáng vài phần. đường Hựu Đình dẹp hẳn cái vẻ tùy tiện một tấc đến trời của mình, đứng trước mặt Minh Vi bình thản và đúng mực, ánh mắt sáng trong và chăm chú, nghiêm túc tới mức như đã biến thành một người khác.
-Tôi thực lòng xin lỗi cô, Minh Vi. Tôi biết cô không phải người kiểu đó, vĩnh viễn không bao giờ trở thành con người như vậy. cô kiên cường, có lòng tin, có lý tưởng. cô sẽ không bị cái vòng danh lợi này nhấn chìm mình. Tôi nói những lời như vậy thật là một kẻ khốn nạn. xin cô hãy thứ lỗi cho tôi.
Minh Vi nghe tới đó bao nhiêu tức giận đã tiêu tan thành mây khói. Nhiều nhất cũng chỉ còn một chút oán hờn, không đáng để nhắc tới.
Cô nghiêng nghiêng đầu, cười hỏi:
-Vậy, chúng ta vẫn là bạn bè nhỉ?
Đường Hựu Đình cũng cười.
-Chúng ta có thể đi xa hơn một bước nữa.
Minh Vi tỏ vẻ nghi hoặc.
-Như vậy là ý gì?
-Không hiểu à? –Đường Hựu Đình tiến gần thêm một bước nữa, cười khì khì nhìn Minh Vi. –Nếu chỉ là bạn thôi tôi thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Minh Vi cảm thấy như có một chiếc kim *** vào gáy mình, tóc gáy dựng đứng hết lên. Trong đầu cô nghe nổ bùng một tiếng, vội vàng ra sức lắc đầu, quay người chạy mất.
-Minh Vi, sao vậy? –Đường Hựu Đình túm lấy cánh tay cô.
Minh Vi gần như hoảng sợ rút cánh tay ra.
-Chúng ta không cần nói đến chuyện đó, không nói chuyện đó…
Cô đẩy cánh cửa hành lang rồi chạy vọt vào trong. Cảnh cửa điệnt ử sập lại “ping” một tiếng, để mặc Đường Hựu Đình đơn độc đứng bên ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc