Anh Đào - Chương 35

Tác giả: Tiểu Hoa Miêu

Một chút ánh đèn len lỏi qua ô cửa, dù như vậy cô vẫn không thấy rõ vẻ mặt anh.
"Giúp anh cởi ra đi." Giọng nói trầm thấp mê hoặc khiến người nghe không thể không làm theo.
Tô Anh cắn môi dưới, tay nhỏ nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, "xoẹt" một tiếng trong bóng đêm càng dị thường rõ ràng, âm thanh nó như xóa bỏ mọi rào cản, gợi mở ra bao nhiệt tình phía sau.
"Thầy." Người con gái ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông không nói chuyện, dẫn dắt bàn tay cô chạm đến cây gậy cứng rắn nào đó, thời khắc da thịt chạm nhau, Tô Anh bị lửa nóng của nó làm giật mình rút tay về sau nhưng ngay lập tức bị anh càng dùng sức cầm chặt lại.
"Không thích?" Anh hỏi.
Tô Anh lắc đầu, không còn trốn tránh, lòng bàn tay nhẹ nhàng bao trùm côn ŧᏂịŧ, theo động tác chỉ dẫn của anh vuốt ve trên dưới mấy lần. Thật, thật nóng, nó như một cục than nóng mà chỉ cần động chạm một chút cũng khiến thân thể cô theo đó nóng lên, da thịt cô theo động tác cũng dần chảy ra mồ hôi, cô quay đầu hốt hoảng hít thở.
"Cứ chuyển động nhẹ nhàng như vậy."
Bên tai cô là âm thanh khàn khàn xen lẫn tiếng thở dồn dập, cứ thế tràn vào tai khiến lí trí cô cũng dần loạn theo.
Nơi nào đó nương theo động tác của cô mà ngày càng căng cứng hơn, dần dần nguồn nhiệt cảm nhận từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, tràn cả vào trái tim cô.
Chỗ tư mật mềm mại bên dưới thật khó chịu, bắt đầu từ thời khắc được anh âu yếm ภђũ ђ๏ค ɦσα ɦµყệƭ đã ướŧ áŧ không chịu nổi, cô không tự chủ được càng khép chặt hai chân, lặp lại mấy lần, trong không khí vang lên vài tiếng "bạch bạch" mập mờ nho nhỏ. Không cần nhìn cô cũng biết nơi đó nhập nhụa cả rồi.
Người đàn ông thấy động tác của cô cười cười, ngón tay chậm rãi mò về giữa hai chân cô, tại cửa động nhẹ nhàng vạch một cái, chỉ chốc lát mà lòng bàn tay đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Cúi đầu hôn hôn ở cổ cô, "Đủ ẩm ướt rồi sao?"
Cẩn cổ nóng lên, thân thể Tô Anh có chút bị nhột, cúi đầu nhẹ giọng đáp "Ừm".
Anh buông tay cô ra, đưa cô quay người ép lên cửa, sau lưng vang lên chuỗi âm thanh tháo mở quần áo, cô vừa quay đầu lại nhìn liền bị Tống Đĩnh Ngôn thuận thế hôn, liếp láp cánh môi đỏ mọng, môi lưỡi dây dưa, hôn đến khi cô đầu óc trống rỗng, nhiệt tình đáp trả lại anh.
Bàn tay to lớn lại lần nữa phác họa bên dưới, bờ ௱ôЛƓ tròn trịa hơi nhếch lên, giữa hai chân là vùng đất bí ẩn đang khép chặt nhưng vẫn chảy ra chất lỏng trong suốt từ khe hở nhi nhỏ. Là cấm kỵ nhưng lại càng giống như im ắng mời gọi.
Anh bỗng nhiên buông môi ra, Tô Anh chưa kịp bình phục hô hấp, một giây sau, cự vật to lớn dưới ánh sáng mập mờ đem theo sức nóng xâm nhập vào trong tiểu huyệt mẫn cảm, bỗng chốc người con gái ngẩng cao đầu, cả người lâm vào trạng thái vui vẻ cùng thống khổ.
"Ưʍ."
Sau khi cắm vào một lúc, nhận thấy biểu cảm động tình của cô, cự long dưới thân như được khích lệ, chen vào phá đảo khoảng không gian dụ hoặc bên trong, vừa thâm nhập vào sâu hơn liền như gặp phải lực hút, bị cái miệng nhỏ xinh phía dưới giữ chặt không thể động đậy.
Người đàn ông hô hấp rối loạn, buông câu chửi thề, cúi đầu hôn lên đầu vai cô, mỗi một lần hôn đều rất ôn nhu.
"Tiểu Anh Đào." Thanh âm trầm khàn của người đàn ông vang lên.
Cái gọi này tựa như thần chú, lời gọi từ miệng người đàn ông khiến Tô Anh cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể theo đó trượt xuống liền được cánh tay rắn chắc của người đàn ông giữ chặt, đồ vật cũng thuận thế hướng vào trong sâu hơn một tấc.
Cô nhíu mày, "Đau."
Tống Đĩnh Ngôn đem thân thể cô ép trên cửa, môi mỏng lại ngậm lấy tai của cô đùa nghịch, giọng nói ôn nhu.
"Thật khó tiếp nhận như vậy, đêm nay không làm nữa."
"...Không muốn." Cô cự tuyệt.
"Không nỡ làm em bị đau." Người đàn ông hai tay Ϧóþ eo của cô, hành động chuẩn bị rút cự vật ra.
Trong nháy mắt rút ra, cánh tay anh bị Tô Anh giữ chặt, có mấy phần kiên định dứt khoát.
"Cho em." Tiếng nói nghẹn ngào từ cổ họng cô, "Van anh, thầy ơi."
Không khí như ngưng đọng mấy giây.
Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại liền nghe tiếng tiếng thở gấy gáp vang vọng toàn bộ căn phòng.
Anh cứ như vậy thẳng tắp tấn công vào lần nữa, trực tiếp cắm đến tận cùng, cô đau đến cảm thấy xương cốt như rã rời, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, hai tay chống đỡ trên cửa, bị anh từ phía sau từng chút từng chút phá tan.
Đến lúc rút ra liền thấy trên qυყ đầυ của cự vật dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, dù vậy vẫn tiếp tục hung hãn đâm vào, mỗi lần va chạm đều cố gắng luồn lách đến tận cùng khiến Tô Anh không chịu nổi, lời rêи ɾỉ trên miệng chỉ còn là "A...a... ư... ư... hưʍ.."
Động tác người đàn ông không nói là quá nhanh nhưng lần nào cũng triệt để công phá thành, dần dần làm mòn tâm trí người, không thể không theo tiết tấu lắc lư ௱ôЛƓ thịt trắng nõn.
Ngón tay anh chạm vào dâʍ ɖị©ɧ ɠเασ ɦợρ, Ϧóþ nhẹ ௱ôЛƓ cô, thanh âm khàn giọng, "Cục cưng, thả lỏng nào."
"Ưʍ... nhẹ chút." Cô nhỏ giọng khóc lóc thỏ thẻ, "Anh nhẹ một chút đi."
Tống Đĩnh Ngôn cười: "Nó cứ cắn anh chặt như vậy, làm sao nhẹ?"
Tô Anh biết cây gậy kia vẫn còn đang thong dong khám phá bên trong ɦσα ɦµყệƭ, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang khuấy đảo toàn bộ huyệt thịt, làm cô cảm thấy khắp nơi đều rã rời, thậm chí hô hấp còn ngày càng trầm trọng. Cô cắn chặt răng, giống như xả giận càng khép chặt cửa động.
Người phía sau bị cô xiết chặt, thở dốc cực nặng, thân thể ngày càng khô nóng, một bên hung hãn ép cô trên cửa, một bên dùng tay nắn Ϧóþ ภђũ ђ๏ค thành đủ mọi hình dạng, cong lưng cô thúc sâu vào, nhẹ nhàng liếʍ da thịt phía sau cổ cô.
"Muốn anh làm thế nào?" Thanh âm anh trầm thấp dụ hoặc, dục ý nồng đậm.
Cây gậy thô cứng rắn chôn sâu trong tiểu huyệt âm ướt, cứ như vậy ngưng chuyển động.
Khó chịu, trống rỗng, không vừa lòng, mọi loại cảm xúc trong tim đan thành tấm lưới, chậm dần bao phủ lục phủ ngũ tạng của cô, cô học theo động tác của anh, dùng thân thể khấy động cự long dữ tợn đang chôn trong thân thể kia.
Anh không đồng tình, một hai lần liền đem thân thể đang làm loạn giữ chặt lại.
Cô ủy khuất vô cùng, cũng không biết nên làm thế nào, "Thầy, ... thầy..." mềm mại từ trong cuống họng gọi ra.
Anh lui ra một chút, nhỏ vụn hôn vào lưng cô, người con gái thoải mái "hừ" một tiếng, người đàn ông thấy vậy híp mặt, từ từ ngẩng đầu.
"A... a.. ưʍ... ưʍ..."
Cự vật ngang ngược rút ra rồi lại hung ác tiến vào, tiếng kêu rêи ɾỉ yêu kiều của cô bị động tác của anh làm cho càng nặng hơn, tuy vậy vẫn không bằng âm thanh va chạm bên dưới, trong không khí nóng bỏng sinh ra mấy phần cảm giác kí©h thí©ɧ.
"Là thế này phải không?" Người nào đó ở bên tai cô thấp giọng hỏi.
Trong nháy mắt người đàn ông sau lưng như mất khống chế, cường độ cắm vào càng nặng, qυყ đầυ đã chạm đến điểm G, người đàn ông thấy chưa thỏa mãn, cự long càng bành trướng, thật muốn dùng sức làm hư huyệt nộn này mà. Đông tác mạnh mẽ không chỉ làm tê liệt bên dưới mà đầu óc cô cũng dần u mê, chất lỏng trong suốt theo cử động rút ra cắm vào của anh chảy ra giữa hai chân.
"Ưm, ư, chậm một chút."
Tô Anh cuối cùng cũng biết khi người đàn ông này mất khống chế thì khủng bố đến mức nào, càng kinh khủng hơn là, mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ, anh đều như mất hết kiên nhẫn, lúc nông lúc sâu ép cạn linh khí của cô.
"Tiểu Anh Đào." Anh phun hơi nóng vào tai cô, dù giọng nói đã nồng đượm sắc dục nhưng lại phá lệ thâm tình, "Em ở bên cạnh anh, anh nghĩ mỗi ngày đều sẽ như này mà muốn em mất."
Cô nghe được mà mơ mơ màng màng, không biết đáp lại ra sao, hô hấp có chút khó khăn, khó chịu lắc đầu, anh buông tay ra, Tô Anh há mồm thở dốc.
"Thầy..." Ánh mắt người con gái sáng long lanh, khó thút thít khẩn cầu, "Chậm một chút, ô...ô...ưʍ.. quá sâu."
Phần dưới cơ bụng rắn chắc của người đàn ông hòa hợp với nơi mềm mại của cô, âm thanh "bạch bạch.." mập mờ giống như dòng nước ấm, ɦσα ɦµყệƭ nhỏ hẹp đều bị lấp đầy không một khe hở.
"Muốn tới rồi sao?" Thanh âm anh âm trầm dọa người.
"Em.. ưʍ..."
Cô không rõ ý tứ của anh nhưng cô nhớ rõ cảm giác khi cao trào, là cảm xúc hưng phấn tột đỉnh, mềm nhũn tận xương, tràn vào trong máu thịt, cả thân thể giống như đang ngâm trong làn nước, vừa ấm vừa nóng.
Cảm xúc sung sướиɠ dâng cao như núi, nguồn nhiệt một chút càng thêm mạnh, Tống Đĩnh Ngôn liếʍ vành tai cô, luận động càng hung mãnh.
Cơ hồ cùng một khoảnh khắc, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề, Tô Anh từ từ nhắ hai mắt lại cảm thụ kɧoáı ©ảʍ va chạm mạnh liệt, cây gậy chôn trong ɦσα ɦµყệƭ theo tần suất xiết chặt buông lỏng co Ϧóþ mà mạnh mẽ phóng thích ra tinh hoa, kí©h thí©ɧ thân thể cô rung lên một nhịp, lập tức mềm nhũn tiến vào trong иgự¢ anh.
Đêm đã khuya, Tống Đĩnh Ngôn dựa lưng vào đầu giường, rũ mắt nhìn chăm chú người con gái đang ngủ say, cô ngủ rất an ổn, mái tóc đen bóng buông xõa trên giường, đem khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng xinh đẹp động lòng người.
"Tút tút..." Tiếng điện thoại đặt ở kệ tủ gần đó bất chợt kêu lên.
Anh trước mắt liếc qua một chút, sau đó quay người giúp cô đắp kín chăn, lúc này mới cầm điện thoại di động ra ngoài, chờ khi cánh cửa đóng lại mới từ tốn kết nối điện thoại.
"Thầy Tống này ~" Đầu bên kia không che giấu chút nào ý cười, "Ngài đây là có mỹ nhân bên cạnh, không nỡ rời xa rồi sao?"
Thích Ý lại nói: "Tôi gọi điện cho cậu cả tối, vậy mà cậu lại còn không..."
Tống Đĩnh Ngôn mặc kệ anh lải nhải, "Chuyện gì?"
"Này, tôi hỏi cậu đã nghĩ thông suốt rồi sao? Khăng khăng muốn cùng Mẫu hậu nhà cậu chiến tranh lạnh?" Thích Ý có lòng tốt khuyên bảo, "Thầy Tống à, cậu cũng biết, nếu cả hai cứ nhất quyết đối đầu, thì cũng chẳng có kết quả gì tốt đâu."
Âm thanh anh lạnh nhạt, "Tôi biết."
Đầu kia hít vào một hơi, "Kỳ thật nếu chơi đùa thì còn được, cậu cần gì phải liều mạng như vậy, tôi nghĩ cậu cũng biết sẽ tổn hại nhiều đến thế nào mà."
"Thích Ý." Tống Đĩnh Ngôn cắt đứt lời anh ta, ánh mắt rơi vào cánh cửa đang đóng chặt nơi có người con gái đang yên giấc, "Tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy." Trong đêm an tĩnh âm thanh anh nhẹ như gió thoảng nhưng lời nói lại trịnh trọng hơn bao giờ hết.
"Đối với cô ấy, tôi chưa bao giờ có ý định chơi đùa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc