Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 18

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Hồ Quân đang theo đuôi ở phía sau, nhìn chiếc xe trước mặt đậu bên lề, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ xem vợ anh và tên nhóc họ Phạm làm gì trong xe? Vì sao không đi tiếp, lắm lúc con người chính là như thế, suy đoán chuyện gì cũng thích tự mình đánh giá và suy nghĩ.
Hồ Quân ngẫm nghĩ, đổi lại là mình, ngồi trên xe với người yêu cũ, người nọ đột nhiên kề sát lại...... Nghĩ như vậy, mặt Hồ Quân đen thui, hận không thể lập tức xuống xe nhào đến ngó vào, cuối cùng vẫn nhịn được, cũng may hai người kia chỉ dừng một lát lại tiếp tục lái xe đi.
Theo kinh nghiệm của Hồ Quân, thời gian ngắn như thế, phỏng chừng một nụ hôn cũng làm không được. Nhưng vừa nghĩ đến miệng nhỏ của vợ mình bị người đàn ông khác hôn Hồ Quân chợt có khao khát được làm thịt người. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi.
Nhìn thấy hai người chạy thẳng đến Trung tâm chữa trị bệnh về máu, Hồ Quân mở to mắt nhìn vợ mình xuống xe, đi theo tên nhóc họ Phạm bước vào khu phòng nội trú, trong lòng thật sự nghĩ không ra, đến chỗ này để làm gì.
Phòng bệnh Phạm Kỳ ở tầng 12, lại nói, Phạm Kỳ và em họ Tây Tử Kỳ Kỳ học cùng trường, nhưng lúc Phạm Kỳ nhập học lại phát hiện mắc bệnh bạch cầu nên đành tạm nghỉ chữa bệnh.
Tây Tử gặp mặt em gái của Phạm Lý không nhiều, thực tế, từ lúc đi học đến khi nhập ngũ Tây Tử biết Phạm Lý có lòng tự trọng rất mạnh, nói trắng ra là khá tự ti khi ở trước mặt Tây Tử. Đôi khi Tây Tử thật sự không hiểu, trong mắt Tây Tử, Phạm Lý luôn là người ưu tú. Lúc học đại học giáo sư sẽ luôn dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn loại sinh viên này, nhập ngũ rồi, bằng chính sức mình cũng có thể từng bước tiến lên, có năng lực, có cố gắng, chỉ thiếu cơ hội và vận may.
Nói đến đây, dường như mình chính là vận rủi của anh, mà Mộ Thành mới được coi là quý nhân của anh. Anh gặp chuyện gì dường như cô chẳng giúp được tí nào cả. Nhưng Mộ Thanh ngay cả tủy cũng có thể quyên cho em gái anh, có thể thấy rõ đây nhất định là vận mệnh, đây là kết quả đời này của hai người họ sao.
Là một phòng đơn, điều kiện rất tốt, từ ngoài cửa nhìn vào, Phạm Kỳ ngồi trên giường, đang đọc quyển sách trên tay, hình như là sách giáo khoa đại học.
Phạm Lý nói nhỏ: “Vào thôi! Anh ở bên ngoài chờ em, Kỳ Kỳ nói muốn gặp em, nói với em mấy câu.”
Tây Tử hơi chần chờ đẩy cửa vào. Bề ngoài hai anh em Phạm Lý rất giống nhau, nét tuấn mỹ trên người Phạm Lý ở trên người Phạm Kỳ liền biến thành dịu dàng tinh tế. Phạm Kỳ là một cô gái rất xinh đẹp, đáng tiếc đang tuổi thanh xuân tươi đẹp đã mắc phải bệnh hiểm nghèo. Dù Tây Tử có rộng lượng, đối mặt với Phạm Kỳ, trong lòng cũng có đôi phần phức tạp, không phải oán giận mà chỉ hơi lúng túng và không được tự nhiên.
Trước kia cũng không thân với Phạm Kỳ lắm, lại nói, tính tình Tây Tử hơi lặng lẽ, lúc đi học, bạn bè không nhiều, nhập ngũ xong ngược lại có thêm vài chiến hữu tốt, sau này giải ngũ đổi nghề cũng đường ai nấy đi, đến nay trời Nam biển Bắc, cũng không biết năm nào tháng nào được gặp lại.
Trước kia gặp Phạm Kỳ, cô bé đang là một học sinh trung học, trong sáng lại hay ngượng ngùng, không hoạt bát cũng chưa yêu đương, vì vậy cả hai cũng không thân nhau. Thế nên việc cô bé muốn gặp Tây Tử khiến trong lòng Tây Tử có chút ngạc nhiên.
Tây Tử đi vào, Phạm Kỳ để sách xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười, mang khẩu trang to, nụ cười kia vẫn hết sức rõ ràng, hai mắt trong suốt mỹ lệ hiện ra dưới ánh sáng lung linh, không nhìn ra chút cô đơn và tuyệt vọng nào cả, ngược lại là sự kiên cường và cứng rắn hiếm có tràn ra từ đáy mắt.
Anh em rất giống nhau, từ khốn khổ vẫn tiếp tục sống, luôn có sự gan dạ mà Tây Tử cực kỳ hâm mộ. “Chị Tây Tử, chị đã đến rồi, ngồi ở đây đi, cảm ơn chị đã đồng ý đến thăm em”. Giọng nói Phạm Kỳ lanh lảnh dễ nghe, vờ như thoải mái.
Tây Tử ngồi xuống chiếc ghế trước giường cô bé, nhìn cô bé: “Sức khỏe em thế nào rồi, lúc phẫu thuật có đau không?”
“Không đau” Nhóc con lắc đầu một cái, ghé đầu nhìn ra ngoài một lát: “Anh em ở bên ngoài?”
Tây Tử gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Kỳ buồn bã: “Em biết mình có lỗi với anh và chị, anh thích chị như vậy, nhưng bởi vì em......”
Tây Tử ngăn lời nói tiếp theo của cô bé: “Kỳ Kỳ, hiện giờ chị không nhắc đến việc này, đều đã là quá khứ, nếu chị là anh em thì cũng sẽ làm vậy. Thế nên đừng cảm thấy có lỗi, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
Phạm Kỳ đột nhiên bắt lấy tay Tây Tử, nhìn cô, trong đôi mắt to mờ mịt chứa chút nước mắt, lấp lánh trong suốt: “Chị Tây Tử, em hiểu rõ anh mình không thích chị dâu chút nào, người anh ấy thích là chị, luôn là chị, bệnh của em liên lụy đến anh ấy. Chị có thể đáp ứng em, nếu, em nói là nếu, nếu sau này cả hai còn chút hy vọng, cũng xin chị suy nghĩ thật kỹ, đừng dễ dàng buông tay.”
Tây Tử ngẩn ngơ, nhìn cô bé trước mặt thật lâu, khẽ lắc đầu: “Chị dâu em rất thích anh em, thật ra thì được yêu hạnh phúc hơn yêu rất nhiều. Hơn nữa, chị cũng kết hôn rồi......”
Tây Tử bước ra từ phòng bệnh, Phạm Lý đưa cô xuống lầu, trên đường cả hai cũng không nói chuyện. Ra khỏi khu nội trú, Tây Tử đứng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Phạm Lý: “Chuyện đã qua, chúng ta hãy để nó trở thành quá khứ! Em đã có thể thoài mái rồi, sao Phạm Lý anh lại không được.”
Phạm Lý tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay cô, nửa ôm cô vào trong lòng mình, trong giọng nói có phần đau đớn rõ rệt: “Anh không thoài mái được thì phải làm sao đây? Tây Tử em có thể dạy anh, em làm sao có thể thoải mái. Anh không biết, cũng không làm được......”
Từ góc độ của Hồ Quân nhìn sang, trông hai người chẳng khác gì đang ôm nhau, nếu cái này cũng có thể nhịn, Hồ Quân cảm thấy, bản thân chính là một ông chồng mù quáng.
Tây Tử cau mày đẩy Phạm Lý ra, đồng thời cũng nhìn thấy Hồ Quân xuống xe, thấy anh đẩy cửa bước xuống, khuôn mặt tím xanh đi tới. Trước đây Hồ Quân cũng là loại người chơi bời không tiếc gì, có thể nuốt trôi thiệt thòi này ư? Đừng nói đến mày là ai, ᴆụng đến vợ tao, mẹ nó hai ta không đội trời chung.
Đi lên, không nói gì, đánh một cú. Phạm Lý vốn không phòng bị, bị Hồ Quân đánh thẳng vào mặt, lảo đảo ngã xuống, nhanh nhẹn giữ vững thân thể, đứng thẳng dậy, một cú khác của Hồ Quân lại bay đến, Phạm Lý theo bản năng cản lại, mới nhìn rõ đấy là Hồ Quân.
Ngọn lửa đố kị ẩn giấu thật lâu trong lòng Phạm Lý cũng nổi dậy, nắm chặt tay, nghênh đón, hai người đánh nhau ở bãi đất trống trước cửa bệnh viện.
“Hồ Quân, Phạm Lý, hai người dừng tay......”
Tây Tử muốn chạy lại tách hai người ra, nhưng cô chỉ có kỹ năng vật lộn, lúc này không dùng được. Bây giờ hai người này hoàn toàn biến thành hai động vật giống đực đang hung ác vật lộn, đánh nhau mùng quáng, nào quan tâm phương pháp kỹ xảo gì.
Câu tục ngữ nọ nói không sai, mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng. Nói về bản lĩnh Phạm Lý vẫn có lợi hơn. Dù Hồ Quân có thừa nhận hay không, Phạm Lý người ta chưa đến 30, hơn nữa còn là quân nhân chuyên nghiệp nhiều năm, ngày ngày luyện tập, không cùng đẳng cấp với loại đã sớm về ruộng như anh.
Nhưng Hồ Quân ra chiêu ngoan độc, đánh một hồi Phạm Lý cũng không chiếm lợi gì. Hơn nữa Hồ Quân đánh theo kiểu liều mạng, độc ác cứ như gặp phải kẻ thù Gi*t cha, chớp cơ hội đá ra một cước, đạp Phạm Lý văng thật xa, chiếm thượng phong vẫn không ngừng, đuổi theo đá thêm một cái, còn căm hận đang định đạp xuống, Tây Tử túm chặt anh lại:
“Hồ Quân anh điên hả, mặc cảnh phục mà ở đây đánh nhau sẽ ảnh hưởng ra sao?”
“Ảnh hưởng?” Hồ Quân nghiêng đầu nhìn cô: “Anh mặc cảnh phục đánh nhau thì ảnh hưởng không tốt? Hai người một quân trang một cảnh phục ở đây lôi kéo ôm ấp nhau thì ảnh hưởng tốt. Em còn thích hắn ta thì gả cho anh làm gì ? Nếu em đã gả cho anh, em chính là vợ anh, muốn dây dưa không dứt với hắn, không có cửa đâu. Trước đây anh đã xem thường em rồi, em còn có thể chân đạp hai thuyền, không sợ ૮ɦếƭ đuối.”
Tên Hồ Quân này mồm miệng khá độc, Tây Tử nhìn anh chằm chằm: “Anh nói bậy gì đấy, em và Phạm Lý chỉ là bạn học cũ, em đến để thăm em gái anh ấy thế nào thôi?”
“Thăm em gái còn cần vừa ôm vừa nhìn hả, ở cửa lớn đã như vậy, bên trong còn không biết làm chuyện ám muội gì......”
“Hồ Quân anh… anh không nói lý......”
Tây Tử hất anh ra, xoay người thì chạm mặt Mộ Thanh, sắc mặt hơi tái, chạy lại đỡ Phạm Lý, lại bị Phạm Lý đẩy tay gạt ra, tự mình đứng lên. Chung quanh không ít người đang vây xem náo nhiệt, mặt Tây Tử nóng cháy bừng, trợn mắt nhìn Hồ Quân một cái, xoay người đi khỏi.
Hồ Quân hừ một tiếng, tiến lên đứng trước mặt Phạm Lý: “Con người tôi thứ gì cũng có thể cho qua, ᴆụng đến vợ thì không. Lòng dạ tôi hết sức hẹp hòi, mặc kệ trước kia cậu và Tây Tử có tình cảm chưa dứt, từ ngày cô ấy gả cho tôi, thì phải chặt đứt ngay cho tôi. Còn muốn những thứ không thuộc về mình, đối với cậu không tốt đâu, vừa mới kết hôn, tiền đồ cũng khá tốt, cố mà quý trọng, đừng cứ làm thiêu thân mà đối nghịch với tôi. Vợ tôi tôi có thể nhịn, với cậu thì tôi nhịn không nổi đâu. Thông minh thì dừng lại cho tôi, nếu không, ai tôi cũng không cho sống thoải mái.”
Vỗ vỗ đất trên đồng phục cảnh sát, xoay người lên xe, dạy dỗ xong tình địch, trở về trừng trị vợ mình thôi. Cô bé kia được anh cưng chiều quá mức rồi, thật sự nghĩ Hồ Quân anh không biết tức giận sao..... Ai ôi! Tay chân già yếu này, bị vài đá vài đấm của thằng nhóc kia đã hơi hơi chịu không nổi rồi.
Hồ Quân vừa vào nhà, đã nhìn thấy vợ mình gác chân ngồi trên ghế sa lon, dường như đang đợi anh. Hồ Quân quăng chìa khóa trong tay ném cái “bộp” lên bàn trà, ngồi đối diện cô, nhìn cô.
“Bây giờ nói đi! Hai người có quan hệ gì?”
Dáng vẻ thẩm vấn nghi phạm, nhất quyết không tha, Tây Tử nhìn anh như vậy, không nhịn được xì một tiếng cười vui vẻ: “Hồ Quân, có phải anh đã quên, hai chúng ta chỉ giả vờ thôi, đừng nói tôi và Phạm Lý không làm, chúng tôi mà làm, anh quản...... Ô ô......”
Tây Tử lời còn chưa hết, liền bị Hồ Quân hổ đói vồ dê, trực tiếp té nhào trên ghế sa lon, dáng vẻ còn hung ác hơn khi đánh nhau cùng Phạm Lý, lại còn nhanh nhẹn nhào thẳng tới, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô nâng cao lên, trực tiếp dùng môi ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Tây Tử hoàn toàn bị Hồ Quân đang ngồi trên người nắm chặt cánh tay, người đàn ông này cứ như trâu hoang đè cô, nhất thời không thể phản kháng, mà môi của anh tựa như đang xả giận, gắt gao chặn miệng cô, lưỡi trực tiếp cạy môi cô ra, chui vào trong, dây dưa, Lเế๓ láק.
Loại cảm giác xa lạ và quen thuộc này, Tây Tử phát hiện, mình vậy mà lại nhớ nhung và phản ứng với người này. Cô không hề ghét nụ hôn của anh, không những không ghét, ngược lại còn chờ mong kỳ lạ......
Anh dùng sức hôn và xâm nhập, lưỡi vương vấn bên cổ cô, dùng sức ép, dùng sức liếm, cả người Tây Tử nhanh chóng cháy bừng lên, giãy giụa lúc đầu từ từ yếu dần đi, cả người nóng đến nhũn ra, giống hệt đêm đó, lần này Tây Tử lại không uống rượu, thứ kích tình thiêu cháy này, dường như có thể thiêu hủy hết lý trí.
Hơn nữa người đàn ông này, nghĩ kĩ lại cũng không tồi, Tây Tử thả lỏng trong lòng, cứ như mở ra nút chặn dòng lũ, từng điểm tốt thường ngày của Hồ Quân tích tụ thành một dòng lũ lớn, oanh một tiếng phá tan nút chặn mà xông đến.
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ, đời này cùng sống với người đàn ông này cũng không tệ, tâm lý của con gái một khi thoải mái, hoàn toàn không còn cách nào áp chế xuống.
Hồ Quân suốt đường về vẫn nghĩ, dù thế nào đi nữa, hôm nay phải trừng trị vợ mình một trận. Anh nhịn cô, nhường cô, phục vụ cô, cũng không phải để làm dự bị cho kẻ khác. Cô là của anh, kẻ nào mơ tưởng đến Gi*t không tha, không thể nhịn thì không cần nhịn nữa. Còn nữa còn tiếp tục nhịn, làm không tốt sẽ bị liệt dương, thủ dâm nhiều sẽ hại người lắm!
Cô bé này chẳng thông cảm cho anh gì cả, ăn chay quá lâu, sớm muộn cũng bị suy dinh dưỡng. Tuy quyết tâm là thế, nhưng thật không ngờ có thể thuận lợi như vậy, còn dự định đánh tường lửa lâu dài, không nghĩ đến, mới hai ba cái cô dâu liền theo.
Mắt tuy nói đang nhắm thật chặt, nhưng thân thể non mềm kia, mềm mại không xương, động tình, động (thú) tính, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn. Sao Hồ Quân có thể chống đỡ, bất chấp tất cả, lấy trước nói sau.
ϲởí áօ quần là một quá trình có thứ tự. Vốn dĩ vợ anh mặc cũng không nhiều, chỉ một bộ sơ mi cảnh sát đơn bạc, phía dưới là quần, Hồ Quân thật gấp gáp, cũng nghẹn ૮ɦếƭ rồi, trực tiếp cởi bỏ quần cảnh sát của vợ......
Vợ anh thì sao, không nói nhiều mà phối hợp, không hề đấu tranh gì với anh, nếu đấu tranh thật sự, quần này muốn kéo xuống cũng không dễ...... Quần ném xuống đất, Hồ Quân lập tức nhìn thấy cặp đùi trắng như tuyết của vợ mình, máu toàn thân xông thẳng lên não.
Cô đang mặc chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ anh mua, trên màu tím nhạt đều là viền hoa, trông rất nhiều tầng, hơn nữa rất hợp với thân hình trắng ngọc của cô vợ nhà anh, đây đúng là một hình ảnh tươi mát...... máu mũi Hồ Quân vèo cái chảy xuống ......
Trong phòng chỉ còn tiếng máy điều hoạt động, Tây Tử nằm hơn nửa ngày cũng không thấy Hồ Quân có động tĩnh gì, chân cô cũng lạnh buốt, bất chợt tỉnh táo lại. Cô vừa mở mắt muốn đẩy Hồ Quân ra lại thấy Hồ Quân với hai dòng máu mũi đang bình tĩnh nhìn phía dưới cô. Tây Tử đỏ mặt, vừa định ngồi dậy, liền bị Hồ Quân nhanh chóng cởi xuống lớp vải chống đỡ cuối cùng......
Tây Tử vốn chưa kịp nữa từ chối, hai chân Tʀầռ tʀʊồռɢ chân đã bị anh dùng sức đẩy ra...... Hồ Quân lão đại trực tiếp đâm vào...... Ách...... A...... Toàn thân Tây Tử không ngừng rung động, thật sự có chút đọa lạc, dâm mị, còn có một luồng khoái cảm xa lạ kích thích, một chút thoải mái không nói nên lời nhanh chóng xuất hiện bên dưới, lan rộng ra......
Hồ Quân thật sự là người từng trải, kỹ xảo tốt không giới hạn, đối phó với một con nhóc non nớt, không có kinh nghiệm như Tây Tử dễ như lòng bàn tay. Xuất thân là tay ăn chơi, đúng thật muốn làm gì thì làm, không cần dùng sức mạnh, hơn nữa đây là vợ anh, Hồ Quân phục vụ không câu oán giận......
Tây Tử mơ màng rầm rì thở hổn hển, âm thanh nho nhỏ này khiến không khí chợt trở nên kích thích...... Khi Hồ Quân ngẩng đầu lên, cô vợ đã mơ mơ màng màng, không còn biết trời trăng gì nữa, vợ anh lúc này thật đẹp, đẹp đến rung động lòng người......
Áo sơ mi cảnh sát còn mặc trên người, nút áo trước mặt cũng được cởi ra, áo иgự¢ bên trong cũng bị đẩy xuống, một cặp иgự¢ mềm mại yêu kiều đứng thẳng, dáng đẹp, eo nhỏ khỏe mạnh, một cái rốn nho nhỏ trên chiếc bụng bằng phẳng...... Phía dưới cũng trống không, quần con đã bị Hồ Quân kéo xuống, lại chỉ lột xuống một chân, chiếc quần viền hoa còn treo bên đùi, hai chân trắng noãn mềm mại bị Hồ Quân kéo mở hai bên. Vùng rậm rạp kia đầy nước, mưa xuân ồ ạt chảy xuống, không biết của cô hay của anh ......
Khỏa nửa thân mặc đồng phục quả thật hấp dẫn! Kích thích còn hơn phim Nhật. Vợ anh là hàng thật, eo này chân kia ...... Hồ Quân vốn không kịp ૮ởเ φµầɳ, trực tiếp kéo khóa kéo xông vào, trơn trợt, ấm áp...... Anh không nén được thoải mái mà hừ một tiếng, lý trí Tây Tử trở về thì νũ кнí hạng nặng của Hồ Quân đã được sử dụng......
Mặc dù màn dạo đầu đầy đủ, vẫn cảm thấy hơi đau như cũ, cau mày ưm một tiếng, Hồ Quân lập tức bất động, một chân đứng trên mặt đất, sợ đè ép vợ mình, vừa nghiêng người hôn môi vợ, vừa hỏi: “Còn đau không? Vết thương chỗ đó......”
Mắt Tây Tử không mở ra, hàm răng nho nhỏ trắng như tuyết lại “hừ hừ” cắn chặt môi, không biết là đau hay khó nhịn, không tự chủ được giãy dụa hai cái. Hồ Quân sau một hồi mới hiểu ra, vợ đây là thích ứng, muốn để anh chủ động sao?
Vợ anh khá kỳ cục, lúc này vẫn không thoải mái như trước, sảng khoái nhiệt tình đều dùng trên người khác rồi, đến phiên anh chỉ còn sót làm kiêu, nhưng như vậy lại khiến anh không bỏ được......
Lòng Hồ Quân mềm như bông, chợt nhớ tới chuyện hôm nay, tên nhóc họ Phạm kia, sự tức giận nào đấy lại trỗi dậy, dự định trừng trị cô bé này một chút, nhưng trừng trị thế nào đây, đánh không nỡ mắng không đành, trừng trị ở trên giường khiến Hồ Quân hả hê nhất.
Nghĩ đến đây, nét mặt Hồ Quân chìm chìm, chợt gia tăng biên độ bên dưới, ra nhanh tiến lẹ, ᴆụng ra sức đâm vào, dường như dùng hết hơi sức toàn thân đẩy vào trong...... Mới vừa rồi là món khai vị, đây mới là món chính xác thực đây......
Người đàn ông này quả thật dùng hết sức từ khi 乃ú mẹ, Tây Tử cố nén tiếng rên, tiếng bật thốt lên đều đứt quãng, tựa như đứa trẻ yếu ớt, những điểm mẫn cảm trong cơ thể co rúc lại, cô cảm thấy bản thân có lẽ sắp ૮ɦếƭ, thể lực không ổn......
Thực tế thì vẫn chưa ૮ɦếƭ, cuối cùng, cô bị Hồ Quân giày vò đến mức hôn mê, sau đấy Hồ Quân giày vò cô thế nào, cô đều không biết. Chỉ là khi tỉnh lại, không biết đang ở đâu, cảm giác cả người cứ như bị xe tải lớn nghiền qua, mỗi đốt xương mỗi khối thịt đều đau đớn......
Chợt phía dưới mát mẻ, cứ như có thứ gì không ngừng xâm nhập chỗ bí ẩn nhất trong thân thể mình làm bậy, Tây Tử nhanh chóng mở mắt ra, chân theo bản năng kẹp chặt......
“Ai u, vợ, mau bỏ ra, bỏ ra, cổ chồng em sắp bị em bẻ gãy rồi......”
Tây Tử lúc này mới phát hiện, cả người cô không có mảnh vải nào, tên Hồ Quân kia cũng thế, hai người đều trần truống, Tʀầռ tʀʊồռɢ cũng thôi, cô còn mở rộng tay chân nằm trên giường, tên Hồ Quân này, Tʀầռ tʀʊồռɢ ở ɠιữα đùι cô, không biết đang nghiên cứu cái gì? Sờ sờ mó mó...... Thật sự là muốn ngượng bao nhiêu thì ngượng bấy nhiêu.
Tây Tử nhanh nhẹn kéo chăn mỏng qua che thân mình lại, đỏ mặt nhìn anh chằm chằm: “Anh biến thái à! Làm gì vậy?” Hồ Quân giơ thuốc trong tay lên: “Thoa thuốc cho em! Mới vừa rồi nhiệt tình quá, sợ làm tổn thưởng em gái nhỏ của nhà mình......”
“Nói nhăng gì đó, mau mặc đồ vào”
Hồ Quân kinh ngạc, phì cười: “Mặc gì chứ? Anh quen ngủ trần rồi, ngủ cho thoải mái, sau này vợ cũng thử chút đi, mà cũng dễ......”
Nói xong, cợt nhã tiến lại gần, “chùn chụt, chùn chụt” hôn lên miệng Tây Tử, tay thò vào chăn, nhỏ giọng nói: “Vợ, em banh chân ra nào, thuốc anh còn chưa thoa xong......”
Tây Tử liếc anh một cái, nơi vốn dĩ hơi đau, giờ có chút lành lạnh thoải mái, thế nhưng bên trong vẫn còn đau, không chừng còn chưa thoa xong, cơ mà bảo cô ngoan ngoãn banh chân ra, cô không ngại chắc. Thật xin lỗi, dù hai người mới làm cái kia, cô vẫn ngại.
Nhưng Hồ Quân vốn không khách khí thông báo cô một tiếng, không để ý cô có đồng ý hay không, ngón tay đã chen vào, ra ra vào vào chhốn rừng rậm đào nguyên kia......
Chín khúc mười tám ngoặt! Hồ Quân cảm thấy cô vợ này của anh quanh co tựa như khe núi kia, địa hình phức tạp và bí ẩn, cố tình lại nhạy cảm không đỡ nổi. Anh vừa vào đã buộc chặt ngón tay anh lại bên trong, còn không ngừng nhúc nhích, cứ như đang xoa Ϧóþ ngón tay anh, cực phẩm! Lần đầu tiên làm chuyện ấy với vợ anh đã biết, nơi này của vợ mình là cực phẩm......
Ngón tay chậm rãi tiến lên, đẩy thuốc mạnh vào: “Vợ, sau này mỗi lần anh đều thoa thuốc cho em, đây là do một lão trung y làm đấy, nghe bảo là bí truyền từ trong cung...... Vợ, nếu em chịu được, anh làm lần nữa có được không, chồng em nín nhịn nhiều ngày như vậy, ăn một bữa không no nổi......”
Nói xong, miệng đã hôn miệng cô vợ, lần này anh không như tên sắc quỷ vừa rồi nữa, chầm chậm, đem toàn bộ kỹ xảo tồn kho trước kia dùng hết. Môi vừa dính đầu lưỡi đã đưa vào, Lเế๓ láק mấy cái, đè xuống, cọ sát, đè xong rồi lại quấn lấy tiểu tù binh bên trong Lเế๓ láק một phen, quả thật đa dạng phong phú.
Tây Tử bị hôn đến mức không thở nổi đẩy anh ra Hồ Quân mới thoả mãn, trượt từ môi cô xuống, không xuống tiếp mà trực tiếp ngậm lấy đôi tai ngọc của cô, nuốt vào miệng, dùng đầu lưỡi trêu chọc một hồi mới bỏ ra, dừng lại thật lâu ở nốt ruồi chu sa đỏ thẳm sau tai cô, lưỡi lại ra ra vào vào lỗ tai cô......
Đồng thời bàn tay giữa hai chân Tây Tử cũng rất phối hợp, tần số hòa hợp động tác giống nhau...... Tây Tử cảm thấy, mình tựa như tờ giấy thủ công mềm mại, tùy ý anh gấp trên tay.
Tây Tử là một người rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức không bình thường. Lúc này mặc dù vẫn ngượng nhưng thoải mái chính là thoải mái, muốn chính là muốn, khác người lúc đầu ngay từ lúc mới vừa thân thiết và dây dưa đã biến mất hết.
Tây Tử có cảm giác mình như vò đã mẻ lại còn sứt, dù sao cũng khai trai rồi, cứ tùy Hồ Quân loay hoay thôi, lại nói làm xong chuyện này, cô đột nhiên cảm thấy thật thoải mái…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc