Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 16

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Tổng cộng có sáu người ở lại, còn phải tính tới người mới vừa gia nhập là Tây Tử. Trương Hải cảm thấy chuyện như vậy phải đi khoe khoang một chút. Hơn nữa hắn còn đang có ý định làm mai mối, vì vậy công khai trước mặt mọi người làm mối cho thanh niên chưa vợ trong đội 17. Tìm khắp nơi cuối cùng lại chọn người thân thiết nhất.
Trừ Tây Tử thì không có đồng chí nữ nào khác. Tây Tử ngồi xuống bên cạnh, danh xứng với tên, một đống lá xung quanh một bông hoa, hết sức xinh đẹp bắt mắt.
Trương Hải phát hiện ra cô gái Tây Tử này không chỉ là một cô gái lanh lợi, mà tính tình cũng rất được. Cô không giống như những cô gái nhiều chuyện khác, nói chuyện không nhiều, ăn uống cười nói cũng rất hiền hòa, nhưng lại có một điểm không được, đó là cô ấy không biết uống rượu.
Đó là hắn không biết, vì chuyện này mà Tây Tử đã thua thiệt rất nhiều. Sau khi từ Thừa Đức trở về, cô liền thề là phải kiêng rượu hoàn toàn, rượu gì cũng không uống, tránh xảy ra chuyện không kiểm soát được lý trí. Hơn nữa trong nhà lại có một người đàn ông sống vô cùng có nguyên tắc, còn cô thì không thể để cho Hồ Quân thừa cơ lợi dụng dù chỉ một lần.
Ăn uống là tiệc đứng, đơn giản lại thuận tiện, dù sao cảnh sát cũng không phải là người giàu có gì, sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người ra ngoài sau đó lại vào KTV bên cạnh để ca hát, bao cả phòng lớn hát với nhau.
Tây Tử cảm thấy đồng nghiệp của mình rất phóng khoáng, ban ngày ở trong đội thì rất nghiêm trang đến lúc ca hát thì giống như theo phong trào. Bài nào cũng hát, nam có nữ có, mọi người đều giống như bá chủ nơi này vậy.
“Tới đây, Tiểu Tây và Chu Bằng cũng hát một bài tình ca lứa đôi đi, tên nhóc Chu Bằng này nổi danh bá chủ thể loại nhạc này đó.....”
Ánh mắt Trương Hải tỏa ra ánh sáng nguy hiểm, quan sát tên nhóc này cả đêm, anh cảm thấy tên Chu Bằng này rất thích hợp. Năm nay mới vừa được cấp trên điều tới đơn vị, nghe nói có bối cảnh không tệ, gia đình có điều kiện; dáng người cao to lại đẹp trai, nhìn bề ngoài chững chạc, không giống như đứa con nhà giàu khác; tính cách cũng rất tốt, tuổi cũng thích hợp, năm nay tròn 28, hai người này thật thích hợp, có thể coi là trai tài gái sắc.
Tổ trưởng Trương lại giả bộ hồ đồ, chọn bài hát Uyên Ương Phổ. Tây Tử cũng chẳng có ý kiến, hát thì hát, cô hát một bài với Chu Bằng.
Trương Hải còn rất ma quái, đẩy hai người qua ngồi cùng nhau. Trong lòng của Chu Bằng lại âm thầm kêu khổ, né sang bên cạnh, bởi vì anh ngay cả đến gần Tây Tử cũng đã cảm thấy sợ.
Nếu không phải là anh đã biết hoàn cảnh cụ thể, không chừng anh đã có can đảm theo đuổi cô bé Tây Tử này. Tây Tử là một cô gái xinh đẹp, ai mà không thích, nhưng mà cô gái này có thân phận đặc biệt, có cho anh mượn tám trăm lá gan anh cũng không dám lại gần!
Chu Bằng là em họ của Hồ Tử, tuy nói cùng đơn vị nhưng mà mấy vị quan chức cao ở nơi này cũng không coi trọng. Vì vẫn khác nhau về thứ bậc, chuyện này thật sự không lý giải được. Anh Quân đối xử với vợ rất tốt, làm sao lại có thể cam lòng đem vợ mình ném tới đội 17 này chứ.
Nơi này đều có mấy vị quan chức cấp cao, nói lời cũng không dễ nghe chút nào, bình thường tiếp xúc cũng không thân thiện cho lắm, không phải ăn trộm thì chính là kỹ nữ, nếu không phải là đánh nhau thì cũng là buôn bán Mα túч, vì để có chỗ ngồi yên ổn, anh phải cố chịu đựng, phải lập được thành tích to lớn. Nhưng Tây Tử không giống như thế, cô ấy bây giờ đã là con dâu nhà họ Hồ rồi, muốn đi chỗ nào mà không được.
Làm hại anh ngồi ở đây không đứng lên được mà ngồi xuống cũng không xong, sốt ruột như có đống lửa trong bụng. Liếc mắt về phía Trương Hải, trong lòng nói, không phải anh ta đang đẩy anh vào trong hố lửa sao? Anh họ có nói với anh là phải quan tâm đến cô ấy, có chuyện gì lập tức báo tin lại, bình thường thì để ý một chút, không được để anh Quân hiểu lầm, bình dấm chua này mà đổ ra, tên nhóc như anh chịu không nổi đâu.
Cảnh cáo này được nói ra, Chu Bằng không muốn tìm đường ૮ɦếƭ, vậy thì phải giữ mình thật là nghiêm chỉnh. Nhưng anh lại không chịu nổi sự hồ đồ của Trương Hải, không phải là đẩy anh tới chỗ ૮ɦếƭ sao?
Tây Tử buồn bực liếc mắt về phía Chu Bằng mấy lần, Chu Bằng làm bên tổ chống mại dâm, thân hình cao lớn lại cũng đẹp trai. Buổi trưa lúc cô và anh ta làm quen với nhau còn rất nhiệt tình, đến buổi tối vừa vào quán cơm, liền bắt đầu thay đổi. Nhìn vào ánh mắt của anh ta cô lại cảm thấy có gì đó là lạ, giống như tay chân run rẩy.
Bị tổ trưởng Trương bắt hát, cô hận mới nãy phải tìm chỗ ngồi khuất một chút, tránh ý định xấu xa rõ rành rành này, Tây Tử cầm ly nước trên bàn uống một hớp, cũng không quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp hỏi:
“Anh có bạn gái chưa?”
“A ách......” Chu Bằng sững sờ, không ngờ Tây Tử hỏi anh như thế, theo bản năng lắc đầu một cái:
“Không có, không có......”
Tây Tử nhìn lại khoảng cách giữa hai người, tiếp tục nói: “Hay là, anh có ý kiến gì với tôi sao? Không sao, anh có thể nói ngay trước mặt tôi.”
“À?” Chu Bằng vội vàng khoát tay: “Không có, không có ý kiến gì.”
Vẫn có điểm không thích hợp, Tây Tử cũng không hỏi nữa, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, truy hỏi ngọn nguồn cũng không tốt. Trương Hải ngồi một bên len lén quan sát hai người này, tên nhóc Chu Bằng này bình thường nhìn rất cơ trí, nhưng tại sao lúc này lại nhìn khác nhau như vậy chứ, dáng vẻ trông thật ngốc nghếch. Trương Hải cũng sốt ruột thay cậu ta, hắn đã sắp xếp gần nhau như vậy rồi mà vẫn không làm mối được cho tên nhóc này.
Ngày mai còn phải đi làm, mọi người cũng rất có chừng mực, chơi xong lập tức giải tán. Ra về, Trương Hải liếc Chu Bằng vài cái, cười ha ha nói: “Tiểu Tây, để Chu Bằng đưa em về đi, dù sao cũng thuận đường mà, cậu ấy cũng không uống rượu, yên tâm, bảo đảm an toàn.”
Chưa kịp nói gì, Trương Hải liền đẩy mạnh Tây Tử về bên cạnh Chu Bằng, lại dụ dỗ mấy đồng nghiệp khác giải tán. Cả hội chỉ còn sót Chu Bằng và Tây Tử.
Ánh mắt Chu Bằng lóe lên, nhìn xung quanh khiến Tây Tử cảm thấy cậu ta có vấn đề gì đó, lấm la lấm lét như mình làm chuyện gì vụng trộm vậy. Chu Bằng liếc mắt thấy cách đó không xa có xe của Hồ Quân mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói một câu: “Tôi đi trước!”
Mở cửa xe, nhanh chóng lên xe đi, hại Tây Tử đứng một mình tại lối đi bộ. Tây Tử sững sờ, lòng thầm nói cậu ta bị sao vậy chứ? Không hài lòng với mình thì cũng không cần phải như thế chứ?
Tây Tử cúi đầu xem đồng hồ, sắp mười một giờ rồi, muốn đón một chiếc taxi về nhà, chờ cả ngày cũng không có một chiếc, định đi dọc theo con đường vừa đi vừa chờ xe. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Cô đi ở phía trước, Hồ Quân lại đi phía sau cách đó không xa, chậm rãi lái xe đi theo cô. Hồ Quân cũng cảm giác bản thân mình hình như có cử chỉ điên rồ rồi, nói là buổi tối đi ra ngoài tìm thú vui, tìm không có, lại có thú vui ᴆụng vào mình. Anh còn chưa vào tới hội quán liền gặp một con nhóc trước kia, nếu đã đặt chỗ trước hoặc không thì lập tức thuê phòng luôn.
Nhưng tối hôm nay cứ như không bình thường, nói mấy câu với cô gái kia, cơm cũng không ăn, trong lòng không biết bị sao. Anh có cảm giác không giải thích được cảm giác bản thân có tội, cảm giác có tội này giống như con mèo lén lút vậy, cả người cảm thấy khó chịu.
Uổng công anh viện cớ ra ngoài, mới tính đi chơi cho thoải mái, đi ra đường đi bộ một vòng, lại chán đến ૮ɦếƭ, tùy tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, liền lái xe đến nơi bọn họ liên hoan, đứng chờ bên ngoài, còn phải ẩn núp, không thể để cho cô bé Tây Tử kia phát hiện, tài lẩn trốn của Hồ Quân thì khỏi nói.
Trơ mắt nhìn cô bé kia cơm nước no nê, trò chuyện với đồng nghiệp nam, cười ha hả đi ra ngoài, vào quán KTV bên cạnh, trong lòng Hồ Quân lại cảm thấy không được vui!
Bản thân mình gặp gỡ người phụ nữ khác, nói hai câu cũng cảm thấy thật xin lỗi vợ. Sao vợ của anh lại có thể cùng mấy tên đàn ông kia ăn uống no say lại đi ca hát nhảy múa đây, còn thiếu kề vai sát cánh mà thôi......
Trong lòng của Hồ Quân âm thầm tính toán, anh nhớ đội 17 tổng cộng không có mấy người là nữ, vợ của anh vào đó, đây không phải là thật là là vạn người theo đuổi một người sao?
Hồ Quân chợt phát hiện, mình làm sao lại không chú ý như vậy chứ, làm sao lại không nhớ tới việc thay cô che giấu thân phận cơ chứ. Những tên động vật giống đực bên trong đó với cô vợ bé nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp của mình, không phải là tự đi vào ổ sói hay sao? Nhưng có thể có người còn nhớ kỹ, tóm lại Hồ Quân cũng cảm thấy không thoải mái rồi.
Anh hút nửa bao thuốc, mới nhìn thấy cô vợ cùng những tên kia ra ngoài, thấy rõ rang là cô bị câp trên đẩy tới trước xe Chu Bằng, đám người kia lại đi về hết, tâm trạng anh lập tức rơi xuống đất.
Tên nhóc Chu Bằng này biết rõ ngọn nguồn còn dám có ý đồ nào khác, trực tiếp Gi*t cả nhà cậu ta. Hồ Quân bộc lộ hận ý ra ngoài. Quả nhiên, tên Chu Bằng này rất hiểu chuyện, vừa nhìn thấy xe của anh, lập tức liền rút lui.
Hồ Quân dập điếu thuốc trong tay, anh sẽ chờ cô vợ này gọi điện thoại cho anh, sau đó phát huy tinh thần bảo vệ. Nhưng mà anh chờ rất lâu, xác định cô vợ này không hề có ý định gọi điện thoại cho anh mà muốn đón taxi. Cô không đón được taxi thì đi bộ trở về cũng không gọi điện thoại cho anh tới đón.
Hồ Quân hừ một tiếng, tức giận, đang ở phía sau đi theo cô, nhìn cô có thể chịu đựng đến khi nào. Cứ như vậy, hai vợ chồng một trước một sau, đi được 20\', Tây Tử cũng không đón taxi nữa, cũng không gọi điện thoại cho anh, cô nhóc này thật ngang bướng. Hồ Quân hận không thể qua đánh cho cô một trận.
Nhấn cần ga một cái, bùn…, dừng ngay bên cạnh Tây Tử, hầm hừ đẩy cửa bên kia, nói: “Lên xe, nhìn cái gì hả? Anh cũng không phải lưu manh, lên xe đi! Yên tâm, không phải là anhchủ động đến đón em đâu, anh không rảnh rỗi như vậy, là mẹ buộc anh tới đón em, sợ em gặp phải lưu manh.”
Tây Tử nhếch miệng, mẹ chồng của cô lại coi cô như con dâu mà đối đãi thật tốt, làm cho cô cảm giác rất xấu hổ. Hai người kết hôn giờ mới phát hiện, mở đầu là dễ dàng, kết thúc sợ rằng có hơi khó khăn, hiện tại cũng chỉ có thể đối phó mỗi ngày mà thôi.
Tây Tử ngồi lên xe, Hồ Quân liếc mắt nhìn cô: “Không uống rượu chứ?”
Thật ra thì đây là một câu nói rất bình thường, nhưng không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Tử lại đỏ lên. Cô quay mặt sang hướng khác, nhìn phía ngoài đường, lúng túng nói một câu: “Anh lo mà lái xe đi, ở đó mà nhiều chuyện như vậy.”
Cửa kiếng xe chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, còn nhẹ nhàng cắn môi, ngại ngùng. Hồ Quân cảm thấy bực bội trong lòng, lại nhìn thấy dáng vẻ cô e thẹn như vậy, không uống rượu sao có vẻ như hơi say vậy. Hiếm khi vợ anh trở nên như vậy, dáng vẻ như thế trong trí nhớ của anh giống như buổi tối hôm đó......
Ai! Thật không biết, khi nào hai người có thể nói chuyện với nhau được đây. Trong lòng Hồ Quân còn chưa thể minh bạch, lạch cạch một tiếng, liền ném xuống đất rồi, thật là núi cao đường xa, tiền đồ xa vời vợi!
Người ta kết hôn là chuyện dễ dàng, sao mình kết hôn lại khó khăn đến vậy. Bọn họ đã đăng ký kết hôn, xé giấy đăng kí kết hôn là chuyện không thể…
Vào ga ra tầng ngầm, Hồ Quân mới vừa dừng xe xong Tây Tử liền đẩy cửa xe ra nhảy xuống, cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi, Hồ Quân hết sức tức giận! Mình lái xe chở cô ấy đi còn không bằng chở người khác, ít nhất người ta còn đưa tiền, còn cô ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có.
Hồ Quân rút chìa khóa xe, trầm mặt đi vào bên trong. Mới vừa vào đến thang máy mặt của Hồ Quân từ đen thui liền bắt đầu tỏa sáng. Thì ra trong lòng cô vợ này vẫn còn có anh, dùng tay giữ nút thang máy chờ anh đấy.
Hồ Quân vểnh khóe miệng, cầm lấy túi xách của cô nói: “Anh cầm giúp em, rất nặng đó.”
“Rất nặng?” Tây Tử buồn bực liếc mắt nhìn anh. Túi xách của cô không phải nhỏ, nhưng bên trong trừ mấy thứ đồ linh tinh cũng không có gì khác. What?? Nhưng sao anh lại vui vẻ xách nó đi như vậy!
Hai người vào thang máy, Tây Tử đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm. Hồ Quân vui vẻ, đưa mặt tiến tới: “Thế nào, vợ, cảm thấy chồng của em có tuyệt không? Dịu dàng săn sóc cho vợ mới là người đàn ông chân chính.”
Tây Tử dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh lại còn hả hê cười, cô không thèm lên tiếng, thang máy đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tây Tử nói một câu: “Ừ, phải rèn luyện xách túi xách thường xuyên, dịu dàng săn sóc là phải qua nhiều lần gọt giũa mới được.”
Nói xong, lấy lại túi của mình, đi vào phòng. Hồ Quân gãi gãi đầu, thật lâu sau mới nghĩ ra ý tứ trong lời nói của cô, không cần gấp, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Mấy bước vội vàng đi theo vào phòng. Tây Tử còn chưa kịp khom lưng cởi giày Hồ Quân đã ngồi xổm xuống, cởi giày ra giúp cô, mang dép vào chân cho cô, động tác có thứ tự tựa như đã thực hành rất nhiều lần.
Tây Tử cúi đầu nhìn anh thay giày, có giây phút hoảng hốt, phảng phất như có gì đó quen thuộc… Sắc mặt Tây Tử khẽ trở nên mơ hồ. Hồ Quân đã bỏ giày vào trong tủ giày, vẫn còn ngồi cạnh cô, ngước đầu nhìn cô: “Vợ, em ghen có phải không? Chỉ cần em vui lòng, anh bảo đảm, về sau sẽ giúp mang túi thường xuyên.”
Lời vừa nói ra Hồ Quân cũng cảm thấy không giống từ trong miệng mình phát ra. Dù sao lời cũng đã nói ra như vậy rồi, cũng không thể hối hận.
Tây Tử hoảng hốt, đèn cửa trước đột nhiên vụt tắt. Trong nhà cũng không quá tối, tất cả cửa sổ trong phòng khách đều dài sát đất, lấy ánh sáng rất tốt. Mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng ánh sáng từ ngọn đèn ở xa có thể đi vào, có thể nhìn được bóng dáng của người đàn ông này.
Đúng trọng tâm mà nói, anh rất tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, tóc không dài, ngang mặt, sống mũi rất cao, chân mày vừa dài vừa đậm, hai hàng lông mày hếch lên, mắt không lớn nhưng lại lấp lánh có hồn, hơn nữa, rất nghiêm túc.. Từ trong ánh mắt của anh, Tây Tử lại cảm thấy được sự nghiêm túc.
“Chúng ta là kết hôn giả, anh quên rồi sao?”
Lời Tây Tử nói rất nhẹ nhàng khiêm tốn vang lên trong đêm tối, nếu như cẩn thận nghe có lẽ cũng có thể nghe được chút do dự. Mỗi người phụ nữ đều có lúc yếu ớt, Tây Tử cũng không phải là ngoại lệ. Cô nhớ đã có ai từng nói, phụ nữ bên ngoài càng kiên cường thì trong lòng mới càng yếu ớt. Lúc này, đối với người đàn ông này, Tây Tử luôn luôn cứng rắn nhưng bây giờ lại chợt mềm nhũn như vậy.
Đèn lại bật sáng, Hồ Quân liền đứng lên, đưa tay chống lên vách tường sau lưng cô cả người cúi gần tới, từ trên nhìn xuống cô, hơi thở phái nam nồng đậm, trong nháy mắt liền bao phủ ở xung quanh Tây Tử.
“Cái gì là giả? Hộ khẩu nhà anh có viết tên của em, giấy đăng ký kết hôn rất rõ ràng có dấu chạm nổi, còn có tổ chức hôn lễ. Quan trọng nhất là, anh phát hiện ra em làm vợ của anh cũng tốt vô cùng......”
Hồ Quân nói còn chưa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên. Hồ Quân căn bản không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nhìn Tây Tử. Tây Tử hốt hoảng như vậy mấy giây, nghiêng đầu đẩy anh ra: “Anh nghe điện thoại đi, chắc là mẹ anh gọi đó, tôi đi tắm trước.”
Nhóc con này quẳng xuống mấy câu rồi lại lủi chạy mất. Hồ Quân cũng không ép buộc cô, đây chính là vấn đề bày tỏ thái độ. Từ lúc bắt đầu chính anh muốn cùng cô kết hôn giả để lừa gạt hai bên gia đình, nhưng hôm nay anh nghĩ lại, nên phải nói rõ ràng cho cô bé Tây Tử này biết. Nếu như anh không nói cô bé này cứ nghĩ rằng cả đời này hai người chỉ là vợ chồng giả. Có thể cô chịu được, nhưng anh thì không chịu được.
Anh cũng là một người đàn ông bình thường, nên không chỉ về mặt tinh thần, mà mặt sinh lý cũng phải hài hòa. Tình yêu sao? Vừa muốn yêu cũng muốn tình. Cho nên hai cái này không thể thiếu. Nói một cách thẳng thắn, Hồ Quân anh hàng đêm ôm vợ ngủ, làm ít chuyện, yêu cầu này có lẽ cũng không phải là quá đâu!
Hơn nữa cô vợ này của anh trông rất ngốc ngếch, không làm rõ thì lại tưởng là anh nói đùa. Nhưng cũng không thể ép buộc cô ấy, riêng hôm nay lại có đột phá khiến Hồ Quân anh có niềm vui ngoài ý muốn. Tư tưởng bên nhà ba mẹ vợ vẫn còn rất bảo thủ, Hồ Quân thậm đã chí quên, trước kia anh vẫn luôn khinh thường tình yêu.
Hồ Quân lấy điện thoại di động ra xem, không ngờ vợ lại đoán chính xác thật, là Thái hậu nhà anh gọi tới: “Mẹ, khuya rồi tại sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Đây không phải là nghĩ cho hai anh chị sao? Tây Tử đâu? Trở về chưa? Ngày đầu tiên đi làm như thế nào? Anh phải biết thương vợ của mình chứ, anh tới hỏi thăm nó một chút xem sao, đứa nhỏ Tây Tử này không thích kể lể đâu, nên anh phải quan tâm tới nó......”
Thái hậu nói chuyện dong dài hơn mười phút, mới cúp điện thoại. Ông Hồ chống thân thể dậy, kéo ống tay áo bà xã, hỏi: “Trở về rồi sao?”
“Ừ, trở về rồi, nó nói Tây Tử đang tắm, không có uống rượu.”
Ông Hồ gật đầu một cái: “Tây Tử về đến nhà rồi, được rồi, ngủ đi, bà lo lắng nhiều rồi đó.”
Bà Hồ cũng nằm xuống thở dài: “Tôi cũng là lo lắng vì chuyện con cái của chúng nó thôi. Ông nói xem con bé Tây Tử làm công việc ở đồn cảnh sát, có nguy hiểm gì không?”
Nằm bên cạnh thấy ông già này đã ngủ mất rồi, bà Hồ lắc đầu một cái, đưa tay tắt đèn đầu giường.
Đêm nay việc Hồ Quân làm tất cả đều là mơ, trong mơ vợ của anh được anh ôm vào trong lòng, thật là ấm áp, làm sao lại đẹp như thế...... Sáng sớm vừa tỉnh lại, bản thân cũng không khỏi cười khổ, mộng xuân này không biết khi nào mới trở thành sự thật.
Tây Tử lại lăn qua lộn lại cả đêm không sao ngủ được. Cô cũng không ngốc, tối qua Hồ Quân đã nói rất rõ ràng, cô cũng không thể nào giả bộ nghe không hiểu. Gả cho Hồ Quân vốn là trời xui đất khiến, nếu như không phải là ba cô ép buộc, đời này Tây Tử cũng thật không muốn kết hôn.
Cô đã từng yêu. Lúc đó cô yêu một người đàn ông nhiều năm như vậy, cũng nghĩ tới có một ngày kia cô sẽ gả cho anh. Khi đó hai người lập kế hoạch rất nhiều lần, nghĩ tới quang cảnh hôn lễ lúc đó, hai người mặc quân trang, chụp tấm hình với nhau, sau đó hai nhà và những người bạn thân thích ăn bữa cơm đơn giản, thật ấm áp biết bao.
Hai người đều không thích phô trương, hơn nữa cùng nhau sống qua ngày cũng là hai người bọn họ, tổ chức hôn lễ lớn như vậy cho ai nhìn. Họ chỉ có một hi vọng duy nhất là sau khi kết hôn muốn đi du lịch Tây Hồ, chèo thuyền du ngoạn. Có lẽ đó là giấc mộng duy nhất của hai người. Mộng thì vẫn là mộng, một giấc chiêm bao còn chưa kết thúc lại bị thức tỉnh. Thực tế không được phép nằm mơ, hiện thực tình yêu ở trước mặt luôn luôn không chịu nổi đả kích như vậy.
Cuộc đời Hồ Quân gặp cô là ngoài ý muốn. Anh là người có bối cảnh lớn, quỷ thần xui khiến đi vào trong cuộc đời cô. Tất cả mọi việc như quen biết, kết hôn, lại cô đơn không có tình yêu, đôi bên cùng vui vẻ đã không còn quan trọng, chỉ cần sống qua ngày là được. Nếu thật sự đến với anh, Tây Tử khá mâu thuẫn.
Nếu Hồ Quân là người đàn ông bình thường, Tây Tử cũng không do dự như thế. Nhưng anh có tiền đồ xán lạn, quá khứ lại rất đào hoa. Mặc dù không có tình yêu Tây Tử cũng muốn an ổn sống một cuộc sống yên bình. Cho nên việc cô và Hồ Quân đến với nhau là không có khả năng, bởi vì không biết khi nào lại gặp phải sóng gió.
Còn nữa, quan trọng nhất là cô thích sạch sẽ nhưng cô lại cảm giác Hồ Quân không sạch sẽ cho lắm. Nghĩ đến đây Tây Tử chợt phát hiện mình quên một chuyện lớn, đêm đó cô đã quan hệ với Hồ Quân mà không có bất kỳ biện pháp ngừa thai nào. Hơn nữa, cô cảm giác người mình có gì đó là lạ, không giống như trước kia, nếu cô mang thai thì làm thế nào đây?
Còn nữa giờ cô mới nhớ tới thì đã chậm mất rồi, nếu uống thuốc ngừa thai, cũng đã qua thời gian hạn định. Tây Tử nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, cũng ném những lời nói của Hồ Quân ra sau đầu.
Hồ Quân phát hiện, sau hôm anh nói rõ với cô ấy, vợ của anh cũng không hề đáp lại, hơn nữa sắc mặt lại trông rất khó coi khiến anh nghĩ muốn tìm cơ hội nữa để thổ lộ cũng không dám. Dù sao cũng không thể gấp gáp, anh đã nói ra rồi.
Hơn nữa tính khí Tây Tử rất thất thường, không đáp ứng cũng không phản ứng gì, anh có ý tốt đưa đón cô đi làm, bị cô bé này rống lên bảo không cần, nói anh muốn khoe khoang, nếu để người trong đội nhìn thấy rất có ảnh hưởng, ra lệnh cưỡng chế không cho anh đi đón, đưa đi cũng không cho.
Nhưng Hồ Quân đâu chịu để cho vợ đi chen trên xe điện ngầm, thân thể của vợ là vô cùng quý giá, cho nên anh sẽ lui một bước, mỗi ngày sẽ đưa đến khúc quanh vào ngõ hẻm của đội 17, rất bí mật, tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy có người mặc cảnh phục đi tới, Hồ Quân liền vội vàng khom lưng, lén lén lút lút, giống như làm cảnh sát ngầm. Có lúc Hồ Quân nghĩ, thế nào mà mình lại thành ra như vậy rồi, may mà tên Tả Hoành kia không có nhìn thấy, nếu là biết được anh trở nên như thế này thì không chê cười anh tới ૮ɦếƭ mới là lạ.
Chỉ là, mấy hôm nay vợ của anh giống như phụ nữ đã tới thời kỳ mãn kinh vậy. Tuy nói đồng ý để cho anh đưa đón nhưng lúc mà ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, Hồ Quân cảm thấy cực kỳ khi*p sợ.
Hồ Quân cúi đầu xem dáng vẻ bề ngoài của mình, không có lạ lắm, qua năm giờ rưỡi, cô ấy cũng đã tan việc, bởi vì vợ của anh đam mê công việc dùng sức mạnh, thật là một ý nghĩ điên rồ, buổi sáng nhất định đến trước nhất, buổi tối thì nghỉ làm chót nhất. Cũng may đội hình sự cũng chiếu cố chăm sóc đồng chí nữ, không cho trực ca đêm, nếu không cô vợ này đến đêm cũng không thể về ngủ được.
Xa xa, Hồ Quân đã nhìn thấy vợ cùng đồng nghiệp đi ra từ cửa chính. Phải nói rằng bộ đồ cảnh phục mà vợ anh mặc trên người rất dễ nhìn. Tuy nói dáng vẻ của cô không xinh đẹp lắm nhưng Hồ Quân cảm thấy có gì đó hấp dẫn, mỗi lần nhìn thấy đều khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Tây Tử đi tới mở cửa lên xe, Hồ Quân mới phát hiện hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ trông rất khó coi: “Thế nào? Công việc không thuận lợi sao? Có người gây khó dễ cho em sao?”
Tây Tử cũng không trả lời, cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn anh khiến Hồ Quân cảm thấy nao nao trong lòng. Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Hồ Quân, anh nói thật cho tôi nghe, anh có bệnh không sạch sẽ hay không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc