Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 14

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

“Quân, anh nói cho cậu biết, không nên quá nuông chiều phụ nữ, cưng chiều vợ là một sai lầm lớn. Đây chính là lời khuyên vàng ngọc của anh em, cậu nên ghi nhớ.”
Diệp Trì nhìn chằm chằm Hồ Quân nói những lời rất nghiêm túc, hiện tại tâm trạng hai người rất giống nhau nên hiểu rõ. Hôm nay vợ anh về nhà ba mẹ ngủ, Diệp Trì muốn buồn bực cũng không được vì ba mẹ vợ đã lên tiếng muốn con gái về nhà ở vài ngày. Diệp Trì không thể từ chối, anh cũng có lòng muốn về cùng vợ nhưng vợ anh hoảng sợ ngăn lại chê anh quá phiền phức.
Do Thời Tiêu bị anh chiều nên hư mất rồi, còn nhớ lúc đầu chỉ cần anh trợn mắt thôi cũng làm cô sợ hết hồn lập tức nghe lời. Bây giờ ở trong lòng vợ anh, người chồng này chỉ đáng xếp hạng thấp nhất. Giờ này tự dưng có tên tiểu tử đến nhà anh càng khiến anh thêm buồn bực, ai bảo anh quá nuông chiều cô.
Vì vậy vào lúc này đây anh và Hồ Quân hai người đang ngồi với nhau trong vườn hoa trên tầng cao nhất. Bất chợt nhớ tới câu nói đầy cảm xúc như vậy. Anh vừa dứt lời, Hồ Quân đang uống một ngụm R*ợ*u lập tức phụt cả ra ngoài.
Hồ Quân đặt R*ợ*u xuống lau miệng, cười nghiêng ngả: “Diệp Trì, cám ơn lời khuyên chân thành của cậu! Xem như chúng ta chơi thân với nhau từ nhỏ có lúc buồn bực hơn tôi cũng chưa từng thấy cậu có dáng vẻ như hiện giờ. Vậy sao lúc ở trước mặt Thời Tiêu cậu không làm giống như lúc này đi, chỉ biết ở đây nói với tôi, cậu không cảm thấy như vậy rất buồn cười à.”
Diệp Trì không quan tâm, uống một ngụm R*ợ*u vào, cười ha ha: “Tôi là đồ vô dụng, vừa cưới về đã không chịu răn đe vợ. Cậu vẫn còn có hi vọng đó! Lúc này cậu vừa mới kết hôn, vẫn còn kịp thể hiện uy quyền, cứng rắn mà phải quyết đoán hơn.”
Hồ Quân ưỡn thẳng lưng lên, ra dáng một ông chồng, không chút do dự liền khoác lác: “Dĩ nhiên, mọi việc trong nhà đều do tôi quyết định, mấy người đúng là không có tiền đồ. Bên ngoài thì diễu võ dương oai rất ngang ngược, về nhà lập tức trở nên như quả cà chua dập, ở trước mặt vợ thì ỉu xìu, kinh sợ, chỉ mong rửa chân cho vợ. Tôi mà nói một tiếng Tây Tử không dám làm trái ý, hãy xem xem tôi dạy vợ thế nào.”
Cúi đầu nhìn lại bề ngoài, đứng lên: “Cậu uống một mình, tôi về trước đây!”
Diệp Trì cứ như vậy trơ mắt nhìn Hồ Quân nói xong đi mất. Diệp Trì cầm chai R*ợ*u còn sót lại, đặt bốp một cái thật mạnh lên trên bàn. Không thể không sầu não, thấp giọng hừ một tiếng lẩm bẩm trong miệng: “Tôi con mẹ nó cũng không tin Hồ Quân cậu có thể làm tốt được như vậy, ngay cả miệng còn chưa được hôn nữa là...”
Phải nói Diệp Trì rất hiểu rõ người anh em Hồ Quân? Tuy cậu ta mạnh miệng nói nhưng nhìn qua cũng biết là đang lộ vẻ lúng túng, thầm mắng cậu ta là con người lừa gạt. Trước mặt Tây Tử cậu ta sẽ như thế sao? Nói thật so với ba người bọn anh cũng không hơn bao nhiêu, nói chính xác còn không bằng bọn họ.
Ít nhất người ta muốn ăn đậu hủ của vợ liền ăn, muốn làm gì thì làm.
Không giống anh ngày ngày kìm nén đến sắp chịu không nổi rồi, nhìn thấy mà không được ăn, muốn đưa tay sờ chỉ sợ rắc rối, chính anh cũng cảm thấy mình rất vô dụng.
Mặc dù bọn họ đã trải qua thời kỳ trăng mật ở Thừa Đức, nhưng ban ngày chỉ đi dạo nói chuyện với nhau, đến tối anh muốn thân mật cũng không có cửa. Tây Tử thẳng thừng nói mỗi người ngủ riêng một phòng.
Ở trên bãi cát mỗi người một căn lều nhỏ cách xa ba thước, giống như anh có bệnh truyền nhiễm vậy. Hồ Quân buồn bực không nói ra được, cố tình nói qua chuyện thức ăn hơi mặn, lần này thức ăn không ngon làm anh có ấn tượng xấu, anh đang tìm cách nói chuyện với vợ, cố tình phàn nàn chợt cảm thấy hơi nhàm chán.
Hồ Quân cảm thấy mình không lây tật xấu của Tả Hoành, vợ anh trừng mắt nhìn, anh còn cảm thấy hai con mắt tròn tròn, long lanh, trông rất hấp dẫn khiến anh không kiềm chế được nhớ tới đêm hôm đó. Nghĩ lại anh rất muốn cô nhưng anh cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, thế nào cũng phải nhường nhịn vợ anh trước tiên để cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Với lại anh cũng không muốn mối nhân duyên này quá ngắn ngủi, hiện nay anh thật lòng muốn sống gắn bó hòa thuận với Tây Tử, còn về sau này cái gì răng long đầu bạc, anh cũng không nghĩ xa vời như vậy, trước mắt được như vầy, vợ anh mà hiểu được tấm lòng của anh thì hay biết mấy.
Ngày hôm trước vợ chồng bọn họ trở về từ Thừa Đức, ngày hôm qua còn ghé nhà ba vợ, sáng mai hai người phải đi làm lại nên hôm nay Hồ Quân còn muốn mở tiệc chiêu đãi. Nhưng vào buổi trưa sau khi ăn cơm ở trong đại viện, khi hai người vừa lái xe đi về còn chưa tới nhà vợ anh nhận được điện thoại.
Giọng nói trong điện thoại rất nhỏ, Hồ Quân cố gắng lắng tai nghe cũng không nghe được gì. Vợ anh cũng không có ý định giải thích, trực tiếp để anh sang một bên, đẩy cửa xe ra nghênh ngang rời đi.
Trong khoảnh khắc đó Hồ Quân ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng của vợ rời đi, trong lòng cảm thấy hình ảnh này quá quen thuộc, hình như đã biết, đó chính là hình ảnh của anh lúc trước! Anh chưa bao giờ nhìn lại phía sau, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm đằng trước, mọi thứ xung quanh đều là phong cảnh, quá khứ cưỡi ngựa xem hoa, không có một người nào có thể làm cho anh động tâm để dừng lại, giờ thì anh đã rõ.
Hiện tại chờ anh hiểu rõ mới phát hiện ra anh không muốn anh với vợ giống như những người xa lạ, anh giống như cột điện cho dù cô ***ng vào rất là đau nhưng cô cũng phải ***ng vào, anh muốn cô phải biết đến sự tồn tại của anh, anh không phải người lạ, anh là chồng cô.
Tuy nói Hồ Quân từ trên lầu đi xuống, nhưng khi ra khỏi chung cư, đúng là anh không biết đi nơi nào để tìm vợ, tâm trạng khác thường này làm anh khó chịu, anh suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho cô.
Chuông điện thoại reo rất lâu, Tây Tử mới nhận máy: “A lô......”
Hình như điện thoại bên kia có chút lộn xộn, giống như đang đánh nhau thì phải, giọng rất lớn: “Hôm nay đừng nghĩ chuyện này dễ dàng, chưa chắc giải quyết xong, cô nói là mua ở bên đường, vậy ai sẽ làm chứng? Cô là đồ ăn cắp, các người phải dẫn hiệu trưởng của trường tới đây, nhanh lên! Cô gọi điện thoại cho ai vậy, kiện tôi hả, đừng nghĩ kêu người đến, kêu đến cũng không có tác dụng gì......”
“Quái lạ” vợ anh đang nói cái gì? từ trong tai nghe truyền đến một giọng nữ nói năng lộn xộn lung tung, nghe ra cũng nghĩ đây không phải là người lương thiện. Mặt Hồ Quân trầm xuống, là ai mà dám nói chuyện như thế với vợ anh như vậy?
Sắc mặt đen lại, giọng không tự chủ được cũng thấp xuống: “Em đang ở đâu?”
Căn bản Hồ Quân không hỏi là có chuyện gì mà trực tiếp hỏi địa chỉ. Tây Tử do dự mấy giây, hay là nói: “Đội 17......” Tây Tử cũng cảm thấy chuyện quá ầm ĩ như vậy anh gọi thật đúng lúc, cô liền thông báo cho người này nhanh đến đây giải quyết giúp đi.
Cũng không phải là chuyện lớn gì, em gái cô Kỳ Kỳ, cô bé này luôn thích tiền, từ nhỏ đã có tật xấu, phải nói tiền sinh hoạt cũng không ít nhưng con bé này chính là quá tham tiền, thế nào cũng không thay đổi được.
Hôm nay ở trên đường gặp phải người bán điện thoại iphone4, loại mới tinh, chỉ bán 3000 tệ, Kỳ Kỳ thấy rẻ liền mua không sợ bị lừa gạt còn tưởng mình thông minh, kiểm tra sơ qua không phải hàng nhái liền bỏ tiền mua. Ai biết buổi chiều cùng bạn học đến quán KFC ăn, cảnh sát trực tiếp dẫn theo người mất của tìm tới đây, nói đây là tang vật bị ςướק, dẫn Kỳ Kỳ về đội 17 cho đến giờ.
Vốn cũng không phải chuyện khó xử lý, gặp qua cũng nhiều lần rồi, cô đồng ý chịu thiệt, trả điện thoại cho người mất của, nộp tiền phạt liền hết chuyện, nhưng người này lại là một người phụ nữ đanh đá, không biết có phải nhìn thấy Kỳ Kỳ là người dễ bắt nạt hay không, nên cứ làm loạn bắt Kỳ Kỳ gọi hiệu trưởng đến làm lớn chuyện lên.
Đây chính là nguyên nhân Kỳ Kỳ ở nơi này. Ba cô đã về quê nên cô đành gọi cho chị họ Tây Tử, Tây Tử lập tức chạy tới đội 17. Người phụ nữ này vừa nhìn thấy một cô gái trẻ vừa chạy tới càng cảm thấy đắc ý vì nghĩ hai chị em này dễ bắt nạt nên nhất quyết không tha .
Dây dưa một buổi chiều, gần bảy giờ tối, người cảnh sát rất bực bội vì vẫn chưa giải quyết xong. Cô ta cố tình không thỏa thuận vụ án này cũng sẽ không được kết thúc. Phụ trách vụ án này là hai nhân viên cảnh sát nhỏ, trong lòng đã có xu hướng thiên vị chị em Tây Tử.
Mọi người đều thích cái đẹp, hai chị em này đều mặc quần áo thể thao màu trắng, một tóc dài một tóc ngắn, xinh đẹp nhiệt tình, vừa nhìn chắc chắn là người một nhà, so với người phụ nữ bên này chính là chanh chua, đanh đá. Vừa nhìn đã biết ai tốt ai xấu nhưng cũng không thể nghiêng rõ về một bên cho nên đành phải để cho bọn họ thương lượng ở ngoài hành lang trước, ý là tìm cơ hội giải quyết riêng với nhau.
Tây Tử cũng không ngờ đến cũng có người không nói lý lẽ như vậy, điện thoại di động thì trả cho cô ta, cô cũng chịu thiệt thòi đóng tiền phạt, cô ta còn muốn thế nào. Nếu chuyện này để cho trường học của Kỳ Kỳ biết sẽ rất lớn chuyện. Kỳ Kỳ mới học năm nhất, nếu gặp chuyện rắc rối đến pháp luật, cuộc sống sau này sẽ có vết nhơ. Nhưng ý của người phụ nữ chanh chua này chính là cuộc sống của cô ta đã đen như mực, nhìn thấy người khác tốt hơn sẽ không vui, đợi có cơ hội thì kéo người khác xuống cùng, nhất định phải làm tổn thương người khác mới chịu.
Tây Tử lăn lộn ở bộ đội mấy năm nay, trong xã hội chưa từng gặp những chuyện như thế này, bây giờ nhất thời gặp phải cũng không biết giải quyết ra sao, cho nên vẫn dây dưa ở đây, dù sao ở đây Kỳ Kỳ chỉ có cô là người thân, không thể để trường học biết chuyện này được.
Lúc Hồ Quân đi vào đội 17 liền nhìn đến thấy vợ anh đang ngồi trên ghế ở hành lang, Kỳ Kỳ ở bên cạnh khóc thút tha thút thít hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt sợ hãi.
Vợ anh không sợ hãi nhưng vẫn hơi hốt hoảng luống cuống. Chút hốt hoảng luống cuống này của vợ anh lập tức được Hồ Quân thu vào mắt. Trong lòng Hồ Quân không chịu được co thắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ mặt đầy son phấn phía đối diện, trong tay đang kẹp ***. Người phụ nữ kia nhìn thấy không tự chủ được giật mình.
Xem ra cô ta trông rất đanh đá không giống người lương thiện, lúc ban đầu nhìn thấy hai chị em này dễ bắt nạt, mới làm loạn như vậy. Bây giờ nhìn thấy có người đàn ông đang đi tới, hơn nữa người đàn ông này vừa liếc mắt cũng biết không phải người đơn giản, trong lòng không thể không hồi hộp. Cô ta liền nghĩ chẳng lẽ lần này đá trúng sắt đá rồi, khó mà chống lại được, trong lòng khá e sợ, đây chính là câu châm ngôn “thần linh sợ ác nhân, hung cũng phải sợ ác”.
Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy Hồ Quân, giống như thấy cứu tinh đến, oan ức gọi anh rể. Tiếng anh rể này khiến Hồ Quân cảm thấy hết sức thoải mái, dù chuyện có ghê gớm thế nào, chuyện của em vợ anh sẽ xử lý, dù phải lên núi xuống biển cũng vui lòng.
Anh hỏi Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Hồ Quân hiểu ra, không nói nhiều lời, trực tiếp đi tới trước mặt người phụ nữ kia lạnh lùng mở miệng hỏi: “Muốn bao nhiêu tiền thì cho qua chuyện?”
Người phụ nữ đanh đá này quan sát Hồ Quân từ trên xuống dưới, trong lòng liền nghĩ tới việc đừng ***ng tới người này nha? Dù sao cũng được một khoản tiền, liền giơ lên hai ngón tay: “Hai mươi ngàn, hai mươi ngàn tệ, tôi sẽ giải quyết riêng với em gái anh, nếu không để trường học biết được chuyện này tương lai em gái anh xem như bị hủy.”
Tây Tử cau mày nhìn cô ta, mặc dù trong lòng người phụ nữ này khá sợ Hồ Quân nhưng cũng biết rõ lý do này có thể gây khó dễ cho bọn họ. Khóe miệng Hồ Quân chợt cong lên, cười, lúc nãy còn lạnh lùng bây giờ đã hài hước như biến thành người khác, cả người toát lên phong cách du côn rất tự nhiên cũng vô cùng mê người.
Người phụ nữ kia bị nụ cười của Hồ Quân làm cho sợ, sao lại xuất hiện một người đàn ông tốt như vậy? Bình thường cô ta thường tiếp xúc với loại người trí thức kiêu căng hoặc những tên nhà giàu mới nổi, nếu không vẫn là lưu manh đường phố, không giống Hồ Quân là một người đàn ông hấp dẫn. Tới bây giờ cô ta còn đang mơ, căn bản là chưa từng gặp một lần, bây giờ gặp được không kiềm chế nổi bộc lộ vẻ háo sắc.
Tây Tử bực bội! Trong lòng nghĩ tên lưu manh Hồ Quân này đúng là không kén chọn, người phụ nữ tầm thường vậy cũng có thể chú ý được, theo bản năng Tây Tử quan sát bà ta thêm mấy lần nữa.
Thật ra thì người này không lớn tuổi lắm, khoảng chừng ba mươi tuổi. Khuôn mặt trang điểm đậm, tóc dài uốn lọn lớn, mặc váy ngắn liền thân bó sát màu đen, áo hở *** chỉ cần hơi cúi người xuống có thể nhìn thấy hết *** phía bên trong ***, dáng người được chăm sóc kỹ lưỡng, eo nhỏ. Hình như cô ta làm công việc không được đàng hoàng cho lắm, trông rất giống những phụ nữ chuyên mua vui cho khách làng chơi.
Chỉ là đối với người dùng nửa người dưới để nói chuyện như Hồ Quân, người phụ nữ này chưa đủ hấp dẫn. Lúc này ánh mắt khinh thường tức giận của Tây Tử lọt vào trong mắt Hồ Quân, vừa buồn cười vừa tức giận cho nên anh chỉ muốn giải quyết như bình thường. Mặc kệ cô ta muốn gì, vấn đề này căn bản không đáng để anh ra mặt, tùy tiện tìm một người trực tiếp đến nơi kinh doanh của bà ta quậy phá là được.
Nhưng chuyện này không thể làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tương lai về sau của Kỳ Kỳ, hơn nữa đây này là đội 17, nơi Tây Tử làm việc sau này. Về tính tình của vợ anh ra sao, hiện tại Hồ Quân biết rất rõ cô là một người khác biệt, sĩ diện, ngoài ra còn rất cứng ngắt, nóng nảy nhưng lại ngay thẳng.
Nói thật, người như vợ anh không thích hợp làm trong cơ quan nhà nước, anh muốn cô vợ của mình phải hiền lành nhút nhát luôn đứng ở phía sau anh để anh che chở. Nói cách khác chỉ cần ở trước mọi người giới thiệu: Đây là Tây Tử, vợ của Hồ Quân, thì ở bất kỳ nơi nào cũng sẽ không có ai dám bắt nạt cô.
Nhưng cô nói cho anh cô muốn chuyển nơi công tác, không cho mọi người biết mối quan hệ của cô với anh, cô không muốn dựa vào quan hệ với nhà họ Hồ để tiến thân, cô chỉ muốn tự mình làm việc của bản thân.
Cô không chỉ nói những lời này cho anh mà còn trực tiếp nói rõ ràng với người nhà anh. Nhắc đến đây Hồ Quân cũng không thể không nhắc đến vợ anh, cô có lực hấp dẫn cực kỳ lớn. Người nhà anh là người có tính tình bảo thủ, nghiêm khắc nhưng khi gặp Tây Tử đều hoàn toàn thay đổi hình tượng, lúc nói chuyện cũng ôn hòa nhiệt tình hơn.
Tây Tử nói gì, Hồ Quân có chút nghi ngờ thật ra thì gia đình anh xem Tây Tử như con gái ruột của mình. Tây Tử nói muốn chuyển nơi công tác, cũng không muốn nhờ vả, việc đó được gia đình anh đánh giá rất cao.
Lúc ấy gia đình anh mới nói: “Ừ, Tây Tử nói cũng đúng, không cần có quan hệ với nhà chúng ta, vợ con vẫn có công việc tốt, chỉ cần vợ con làm việc nghiêm túc, cẩn trọng, ba vĩnh viễn ủng hộ nó.”
Lúc ấy Hồ Quân cũng không hiểu rõ, những năm gần đây sự nghiệp kinh doanh của anh rất tốt, còn về phương diện khác lại thấy Tây Tử với anh có những điểm rất giống nhau, đều thuộc kiểu ngay thẳng.
Có những việc trước tiên phải nhịn, chuyện ngày hôm nay Hồ Quân không thể làm lớn chuyện. Nếu làm ầm ĩ quá, về sau khi Tây Tử công tác ở đội 17 sẽ khó làm việc, vì vậy đành chiều theo yêu cầu của cô ta, thản nhiên nhận lời trả tiền, nhưng Tây Tử không phải kiểu cô gái dễ bị bắt nạt.
Hồ Quân suy tính rất chu đáo, giọng điệu khá lạnh lùng. Trong suy nghĩ của Hồ Quân anh không có chuyện bị lừa thua thiệt như vậy. Từ nhỏ đến giờ chưa từng có, đời này cũng không thể có, vì vậy người phụ nữ này nghĩ muốn được lợi hả, cũng được lắm! Hiện tại để cho cô ta đắc ý đi, sau này tôi sẽ tính sổ sau, phải trả gấp mười lần mới hả dạ, cô hãy cầu Bồ Tát phù hộ cho mình đi.
Cô ta đâu biết rằng sau khuôn mặt tươi cười của Hồ Quân đang che giấu toan tính không tốt, cô đã từng buông lỏng cảnh giác trước nụ cười này của Hồ Quân, nhìn rất dọa người, phải nói chính xác hơn đây là con nhà giàu hai mặt.
Cô ta đá lông nheo theo thói quen: “Anh là anh rể của cô ta phải không?”
Tây Tử có vẻ nhỏ tuổi hơn, ngồi với Kỳ Kỳ ở bên kia, nên không đoán được tuổi. Nhưng lúc nãy vừa nghe Kỳ Kỳ gọi Hồ Quân là anh rể, đương nhiên cô ta sẽ nghĩ hai chị em này còn có một người chị nữa, cho nên người đàn ông đứng đầu này chắc chắn là anh rể bọn cô.
Hồ Quân không có lòng nói chuyện phiếm cùng bà ta, cười sảng khoái mở lời: “Tiền không thành vấn đề, hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn, sự việc phát sinh lần này xem như chúng ta cùng nhau kết giao bạn bè, xin hỏi chị làm ở đâu?”
Người đàn bà này không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, vừa nghe hỏi đến, liền nhớ lại tiệm massage của mình, nở nụ cười, từ trong túi xách lấy ra danh t*** đưa cho Hồ Quân: “Anh là anh rể của hai cô em này à, hai mươi ngàn, đưa mười ngàn tệ cũng được, về sau anh hãy dẫn bạn đến chỗ em, ở đó sẽ phục vụ các anh “OK” luôn”
Nói xong, còn cố ý nhỏ giọng nói: “Có một em rất xinh đẹp, so với các em vợ anh còn mềm mại trắng nõn nà hơn......”
^
Nhìn mặt cô ta rất giống tú bà, Hồ Quân nhìn kỹ danh t*** một chút, trên danh t*** ghi tiệm massage Hoa Tụy, tên rất dễ nghe, chỉ là nhìn nhan sắc của người phụ nữ cũng có thế biết là nơi không thể phù hợp, khí độc trong mắt Hồ Quân bốc lên vù vù.
Cười đem danh t*** nhét vào trong túi, lấy ví tiền từ trong túi ra, thật sự là không có nhiều tiền mặt, còn cố ý ra máy ATM rút ra mười ngàn tệ, đưa cho bà ta.
Kia là xấp tiền còn nóng hổi, nước mắt của Kỳ Kỳ tuôn chảy, lần này biết lỗi rồi, đau lòng, uất hận nói: “Cô ta nhân cơ hội để lừa gạt chúng ta, tiền này đủ mua được hai cái Iphone 4s.”
Cô ta nhìn Kỳ Kỳ cười: “Cô bé phải ghi nhớ ngày hôm nay! Nhờ cô có một anh rể tốt như vậy, nếu việc này đến tai trường cô, tương lai của cô sẽ bị hủy ngay, mười ngàn tệ chưa chắc giải quyết được” “Vô liêm sỉ” Kỳ Kỳ mắng một câu, Tây Tử vội vàng lôi kéo cô lại: “Được rồi, Kỳ Kỳ, chuyện kết thúc rồi.” Tây Tử không ngờ chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy, cô ta chủ yếu chỉ muốn tiền, mới làm ồn ào lớn chuyện, nếu cô biết cô ta muốn tiền, đã sớm đưa rồi đâu cần kéo dài lâu như vậy.
Kết thúc vụ án đi ra ngoài, Hồ Quân nhìn vợ và cô em vợ không còn chút sức lực, suy nghĩ phút chốc. Ở đây từ xế chiều đến giờ chắc tinh thần cũng mệt, bây giờ đã tám giờ, có lẽ cũng chưa uống nước. Anh vừa đưa mắt nhìn, thấy đối diện không xa là quán ăn KFC, không suy nghĩ liền dẫn hai chị em đến đó ăn một chút.
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Hồ Quân rút ra hai tờ 100 tệ đưa cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ mắt khẽ cong, cầm qua bên kia chọn món ăn, Hồ Quân gọi cô lại dặn dò: “Lấy cho chị em một ly sữa tươi.”
Kỳ Kỳ đồng ý một tiếng, chạy qua bên kia, Hồ Quân nghiêng đầu nhìn Tây Tử một chút, bắt đầu mắng cô: “Em thật ngốc, có chuyện như vậy cũng không gọi điện thoại cho anh. Còn nữa, em cũng là cảnh sát cơ mà! Hãy đi tìm kiếm chứng cứ sau lưng người phụ nữ đó, phải biết suy nghĩ, làm sao em lại ngốc đến thế ở nơi đây này đối phó cho khổ vậy......”
Hồ Quân nói một loạt, vào lúc này Tây Tử cũng không cãi lại, chủ yếu do Tây Tử quá mệt mỏi, miệng khô như vậy. Hồ Quân đang trách cô bỗng dừng lại, tại sao vợ không có lên tiếng, ngược lại anh cảm thấy đau lòng, cũng không dám trách cô nữa.
Kỳ Kỳ bưng khay thức ăn tới, uống ngụm cola, bắt đầu ăn năn: “Chị, em xin lỗi chị! bảo đảm sau này em sẽ không bao giờ ham món lợi nhỏ nữa.”
Những lời này Tây Tử không tin, Tây Tử liếc cô một cái, Pu'ng một cái vào trán của con bé: “Em có thiếu tiền, thì nói với chị! Tại sao em vì cái điện thoại biến thành người như vậy.”
“…”
Kỳ Kỳ quá đau lòng, xem như cô tiêu đời. Ngày hôm nay cô tốn 3000 tệ mua điện thoại di động, nộp tiền phạt hai ngàn, đưa cho người đàn bà kia mười ngàn tệ, chỉ trong vòng buổi trưa, cô xài hết mười lăm ngàn tệ. Cô không nói được lời nào, vì vậy khi chị họ mắng cô, cũng chỉ có thể bĩu môi ngồi nghe.
Hồ Quân thấy Tây Tử giáo dục em gái, nhìn rất ra dáng một người chị, nhưng con bé kia lại nhìn anh nháy mắt, ý nhờ anh nói giúp một tay.
Hồ Quân tằng hắng một cái, đem sữa tươi mở ra, đưa đến miệng Tây Tử: “Được rồi, uống ngụm sữa đi, em cũng đừng mắng con bé nữa, của đi thay người, nói không chừng còn là chuyện tốt.”
Kỳ Kỳ tội nghiệp gật đầu, Tây Tử liếc cô một cái: “Sớm muộn gì em cũng vì tham tiền mà gây họa lớn” nhận lấy sữa tươi, uống vài ngụm ăn cái hamburger cô cảm thấy no lắm rồi.
Ra khỏi quán KFC, Hồ Quân kêu taxi, trực tiếp đi đến cửa hàng điện thoại mua cho Kỳ Kỳ cái iphone 4s sao đó đưa cô về túc xá rồi hai vợ chồng mới về nhà.
Về đến nhà, Tây Tử đi nhanh về phòng mình, bỏ lại Hồ Quân mặt lạnh đứng ở bên ngoài, không thèm để ý đến anh, Hồ Quân cũng không còn cách nào khác, nhìn vợ đóng cửa lại, mới cầm điện thoại gọi cho Hồ Tử.
“Hồ Tử, tôi là Hồ Quân, ở phía tây thành phố kia có một tiệm massage tên Hoa Tụy cậu có biết không?”
Bên kia Hồ Tử nghe xong liền vui vẻ: “Giờ là sao đây? Anh Quân, anh mới kết hôn còn chưa được mấy ngày liền chịu không nổi rồi à, có phải tìm chỗ để giải quyết vấn đề kia không? Chẳng qua anh Quân mà đến đó không phải em đây sẽ rất mất mặt sao, hiện giờ ở đây cũng có mấy em rất tốt, nếu cần em đây sẽ giới thiệu cho......”
“Cậu cút đi cho tôi, chớ lắm mồm.”
Hồ Quân chặn không cho cậu ta nói hưu nói vượn nữa: “Bà chủ ở đó gọi là Hoa Tụy ......”
Hồ Quân đem chuyện buổi chiều hôm nay nói tóm tắt một lần, bên kia Hồ Tử nghe xong cũng muốn bốc hỏa, cô ta cả gan dám vuốt râu hùm hả.
Quẳng điện thoại xuống, chợt nhớ tới nhóc con mê tiền, hai mắt luân chuyển. Suy nghĩ trong lòng, được rồi, sắp có chuyện để làm! Anh Quân nói, không được gấp gáp, phải từ từ, từng dao từng dao xẻ thịt, phải làm cho người phụ nữ kia tiêu đời, ai bảo cô ta dám bắt nạt cô gái kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc