Anh còn nhớ em? - Chương 36

Tác giả: Lucy Monroe

Nàng ngay lập tức năn nỉ anh để có câu trả lời và anh cười lớn, thích thú việc anh có thể lưu lại nét đáng yêu này. Nàng không thể chịu được khi biết có một ngạc nhiên đang chờ đón… nàng muốn biết mọi thứ ngay lúc này.
Nàng muốn biết giới tính của đứa trẻ trước sinh nhật của Theo và đã trải qua hàng giờ tìm kiếm những di truyền, cố tìm ra màu mắt và màu tóc mà thằng bé sẽ có.
Cuối cùng, cách duy nhất để dừng câu hỏi của nàng là ℓàм тìин với nàng và điều đó thì chẳng khó khăn gì.

Họ đi đến đảo cho kỳ lễ Giáng Sinh. Không ai để ý đến sự thay đổi kể hoạch nhưng Eden muốn biết liệu nó có liên quan gì đến điều bất ngờ dành cho nàng hay không. Aristide từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Sebastian, Rachel và bọn trẻ cùng tham gia với họ, cũng như Phillippa và Vincent.
Eden bị làm cho kinh sợ bởi vẻ tuyệt đẹp của ngôi nhà thờ nhỏ trên đảo được trang hoàng cho ngày lễ và nàng nghĩ rằng họ có thể biến việc đi thăm đảo vào kỳ Giáng Sinh trở thành một truyền thống. Những cây hoa trạng nguyên(1)đỏ, trắng và hồng ở khắp mọi nơi, cùng với rất nhiều vòng hoa nhựa ruồi màu xanh(2). Những băng ghế dài được phủ bằng lụa vàng với những dải ruy-băng nhung xanh đỏ làm điểm nhấn.
Nàng không thể chờ đến lúc những ngọn nến được thắp sáng vào đêm Giáng Sinh.
Tiếng nhạc từ ngoài cửa sổ đánh thức Eden vào buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh. Nghe như đó không phải là một bài hát mừng Giáng Sinh, nhưng nàng không quen thuộc lắm đối với những loại nhạc lễ hội của Hy Lạp. Nàng với lấy vòng ôm ấm áp của Aristide trong khi không hề mở mắt và cau mày lại khi vòng tay tìm kiếm của nàng chỉ tìm thấy một chiếc giường trống.
Nàng mở mắt ra và nhìn thấy căn phòng của họ trống không. Cửa phòng tắm đang mở và đè không sáng. Vậy là anh ấy không ở trong đó. Khi nàng tung chăn ra để dậy đi tìm kiếm người chồng lang thang của mình thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Phillippa và Rachel bước vào, trên tay của cả hai người đầy những túi quần áo(3) và hộp giày. Có rất rất nhiều đồ màu trắng và trên tay Rachel cầm một bó hoa trạng nguyên trắng cùng với những dải ruy-băng Giáng Sinh xanh và vàng.
Một cảm giác kỳ lạ xảy ra đối với Eden. Nàng nhớ lại việc người chị dâu của nàng kể về cố gắng của Sebastian cho một đám cưới bất ngờ và cổ họng nàng co thắt. Liệu đống lụa trắng trên tay của Phillippa có phải là cái mà nàng nghĩ tới?
“Kalimera, Eden.” Phillippa tươi cười. “Và chúc Giáng Sinh vui vẻ.”
“Chào buổi sáng-chuyện gì xảy ra vậy?” nàng hỏi với giọng thầm thì gần như là nín thở mà chính nàng cũng không hề nhận thấy.
“Aristide đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ dành cho em.”
“Một bất ngờ nhỏ đi kèm với một chiếc váy cưới ư?”
Rachel gật đầu, khuôn mặt đáng yêu của cô nở một nụ cười vui vẻ.
Mắt Eden ngập nước. “Ôi… Em…”
“Ta tin là con đón nhận tin này tốt hơn so với một đứa con gái khác của ta khi biết về đám cưới sắp diễn ra của nó.”
Rachel đỏ mặt, trông có vẻ không vui. “Chị đã hét ầm lên.”
Eden lắc lắc đầu, cổ họng nàng thít chặt, nhưng nàng cố gắng bật ra vài lời. “Con sẽ không hét. Con bị choáng váng.”
“Tốt.” Phillippa bắt tay vào công việc.
Trong vòng hai giờ đồng hồ Eden ăn một bữa sáng nhỏ nhưng ngon lành, và mặc đẹp như bất kỳ cô dâu nào trong lịch sử. Chiếc váy vừa với nàng một cách hoàn hảo, không những về kích cỡ mà cả về kiểu dáng. Nàng đứng soi mình trước gương. “Nhìn mình như một nàng công chúa cổ tích vậy.”
Và đúng là như vậy. Chiếc váy tỏa sáng lung linh với những viên đá quý, vạt váy bồng bềnh bao phủ quanh chân và mắt cá của nàng bằng nhiều lớp lụa óng ánh. Viền áo tôn lên bộ *** khiêm tốn của nàng mà không làm chúng trông bị nhỏ đi và những dải ruy-băng đính kèm đá quý được đan ***g vào mái tóc của nàng tạo cho nàng một vẻ đẹp tuyệt trần.
Có tiếng gõ cửa và bụng nàng nhộn nhạo như có bươm bướm bay bên trong.
Phillippa cười tươi và Rachel mở cánh cửa.
Aristide đứng một bên, bên cạnh là Sebastian đang ôm Theo, cùng với hai đứa trẻ đứng hai bên họ.
Trong mắt nàng chỉ có chồng mình. Anh mặc một bộ vét trắng có đuôi dài và trông anh đang cực kỳ hạnh phúc. Nàng nghĩ rằng trái tim nàng sẽ vỡ tung ra mất.
Anh quỳ một chân xuống và dùng tay mình cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng. “Eden Kouros, anh đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên và anh sẽ yêu em cho đến mãi mãi. Hãy cho anh niềm vinh hạnh bằng cách trao bản thân em cho anh trước sự chứng kiến của gia đình anh nhé?”
Trước khi nàng có thể hồi đáp, giọng của anh lầm bầm thiếu kiên nhẫn nói rằng, “Anh thực sự đã yêu em ngay từ đầu mà.”
“Nhưng mà…” Giọng của nàng nhỏ dần khi nàng nhận thấy điều khác lạ trong mắt anh.
Nó đã ở đó trong vài tuần qua, nhưng nàng đã nghĩ rằng đó chỉ là tình yêu mới mà anh dành cho nàng.
“Anh đã nhớ lại,” nàng chỉ ra.
“Đúng vậy.”
Anh có nhiều điều để giải thích cho nàng…….sau này.
“Em rất vinh hạnh trao mình cho anh, Aristide. Em yêu anh nhiều lắm.”
Khuôn mặt anh s với vẻ nhẹ nhõm và chỉ khi đó nàng phát hiện ra rằng anh đã không biết chắc về câu trả lời của nàng, và anh đã hỏi nàng ở một nơi nhiều người như thế này.
Anh đứng dậy và đưa tay ra. Nàng nắm lấy tay anh và anh dẫn nàng đi tới ngôi nhà thờ. Hàng tá người tham gia dọc dường và nàng nhận ra từ những khuôn mặt thân quen rằng rất nhiều người của hai gia đình Kouros và Demakis đã đến đảo để tham dự buổi lễ.
Họ dừng lại ở bên ngoài nhà thờ và tiếp nhận nghi thức uống R*ợ*u chung một cốc và sau đó Tiến vào ***.
Chiếc vương miện anh cài lên đầu nàng lấp lánh những viên kim cương và những viên hoàng ngọc nàng ưa thích, vương miện của anh đơn giản hơn và trông hơi cổ, nàng nhớ ra đã nhìn thấy nó trong hình đám cưới của ba mẹ anh. Đó là chiếc vương miện mà ba anh đã đeo khi kết hôn với mẹ anh. Vì những lý do nào đó mà điều ấy làm cho nàng cảm thấy tuyệt vời hơn bất kỳ điều gì khác và nàng mỉm cười âu yếm với anh qua màn nước mắt mà nàng không bận tâm đến việc phải lau chúng đi.
Buổi lễ diễn ra tuyệt vời, và như anh đã kể cho nàng nghe một lần, không có việc tuyên bố lời nguyện trung thành, nhưng lời hứa đó nằm trong ánh mắt của anh và trái tim nàng đáp lời với niềm vui sướng tột cùng.
Bữa tiệc lớn thật náo nhiệt với những màn nhảy múa và rất nhiều lời chúc mừng, kết thúc bằng việc thắp nến Giáng Sinh.
Phải rất lâu sau khi các khách khứa đã rời đi nàng và Aristide mới được ở riêng với nhau trong phòng của họ. Theo đã đi ngủ từ sớm.
“Anh nhớ ra từ khi nào vậy?” nàng hỏi sau khi anh mang nàng vào trong phòng, ngồi lên ghế và đặt nàng ngồi trong lòng anh.
“Vào buổi sáng mà anh sa thải Kassandra.”
Là ngày anh đã gửi cho nàng những bông hoa hồng, nói rằng anh đã luôn yêu nàng. “Tại sao lúc đó anh không nói gì với em?”
“Anh muốn biết chắc là em biết được rằng anh đã yêu em ngay từ đầu.”
“Nhưng mà tại sao lại “Em đã nói với anh là em muốn ly hôn. Làm sao anh có thể biết chắc được là em sẽ không yêu cầu như thế một lần nữa khi em biết rằng anh đã nhớ ra?”
“Thật là ngốc! Tại sao bây giờ em lại muốn li hôn chứ?”
“Anh đã không biết tại sao lúc đó em lại muốn li hôn,” anh nhắc lại cho nàng nhớ với giọng nói mang đậm nỗi đau thương gợi nhắc đến cuộc trò chuyện trong xe vào cái ngày định mệnh đó.
“Bây giờ thì anh đã hiểu rồi chứ?” nàng hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc